Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DooGem] Tình Đầu Cũng Là Tình Cuối ?!

chap 1 vô tình gặp lại

.....
Buổi sáng, phố xá còn chưa đông hẳn thì quán cà phê của Hùng đã sáng đèn. Quán nằm khiêm tốn ở một góc đường, nhỏ thôi nhưng gọn gàng, lúc nào cũng thoang thoảng mùi cà phê mới rang. Hùng có thói quen đến sớm hơn nhân viên, vừa để chuẩn bị máy móc, vừa để tận hưởng vài phút yên tĩnh hiếm hoi.
Khi An và Duy đến, cậu đã bận rộn sau quầy .
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(cười mệt) Anh Gấu ơi, em chưa kịp bỏ túi xách mà đã nghe tiếng máy xay ầm ầm rồi đó.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
(ngẩng lên, mỉm cười nhạt)Cà phê sáng phải chuẩn vị chứ. Khách vào mà chậm một chút là mất điểm ngay.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(vừa kê bàn ghế,vừa chen vào) anh vừa kỹ tính quá ,chắc tại...không ai nhắc phải nghỉ ngơi
cậu chỉ im lặng và không đáp
Khoảng bảy giờ rưỡi, quán bắt đầu đông dần. Nhóm học sinh áo đồng phục ghé vào mua đồ mang đi, dân văn phòng chọn chỗ ngồi gọn gàng để làm việc. Tiếng gọi order nối tiếp nhau, tiếng bấm máy tính, tiếng cốc chạm lách cách, tất cả hoà thành một nhịp sống sôi động.
An chạy bàn đến nỗi tóc mái dính đầy mồ hôi, Duy thì vừa bưng khay vừa đùa giỡn cho đỡ căng thẳng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(vừa đặt nước xuống,vừa thở hổn hển)đông quá trời em có cảm giác mình sắp gãy tay rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(nói nhỏ khi đi ngang An)gãy thì cũng ráng,lương tháng này mà anh Gấu không thưởng thêm là không tha
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
(nghe thấy, nhíu mày nhưng môi cong nhẹ )làm đi rồi cuối ngày anh tính
Không khí rộn ràng kéo dài đến tận chiều tối. Có lúc, Cậu gần như phải làm liên tục, vừa pha chế, vừa chạy ra phụ khách, vừa trấn an nhân viên. Cậu không phàn nàn, nhưng đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện mệt mỏi.
Đêm xuống, quán vắng dần. Đồng hồ tường chỉ gần 10 giờ, chỉ còn vài khách lác đác rồi cũng lần lượt đứng dậy. An và Duy mừng rỡ ngồi xuống nghỉ, còn Cậu thì vẫn kiên nhẫn lau từng chiếc bàn, sắp xếp lại quầy.
Cửa kính phản chiếu dáng anh gầy, vai áo vương chút bụi cà phê, mệt nhưng lặng lẽ.
Anh thở ra một hơi, đưa tay cầm lấy ổ khóa, chuẩn bị kéo cửa xuống thì… Leng keng!
tiếng chuông vang lên
Cậu ngẩng đầu. Hai bóng người bước vào. Một trong hai – khiến trái tim anh chùng xuống ngay lập tức.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Đăng..
Áo sơ mi trắng, dáng điềm đạm, tay cầm laptop. Cạnh anh là một chàng trai trẻ hơn, cao gầy, ánh mắt tinh nghịch.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
(anh ngạc nhiên, nhìn quanh) Ồ, ở đây có quán mới à? Trông ấm áp quá. May mà chưa đóng cửa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
may thật đấy ,quán chưa đóng
Anh bước vào thêm vài bước, mắt đảo một vòng rồi bất chợt dừng lại sau quầy. Bóng dáng quen thuộc kia…
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
(khựng lại, giọng trầm xuống) ....Hùng...
Tiếng gọi tên ấy, bao năm rồi cậu vẫn chưa quen được. Không khí trong quán, vốn tĩnh lặng, bỗng trở nên nặng nề.
An và Duy đưa mắt nhìn nhau, cảm nhận rõ sự lạ lẫm vừa tràn ngập. Còn cậu, tay vẫn nắm chặt cạnh bàn, ngực nghẹn lại, chỉ có thể mỉm cười nhạt:
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Chào mừng… khách mới.
...

chap 2 vỡ lẽ

Không khí trong quán đêm muộn vắng lặng đến lạ. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng bước chân của anh cùng người bạn vang vọng.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
(anh ngập ngừng)Lâu rồi nhỉ… Không ngờ gặp cậu ở đây. Làm thêm ở quán cà phê à?
cậu không trả lời ngay, chỉ rót nước lọc ra cốc đặt xuống bàn. Nét mặt anh bình thản, giọng trầm đều
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
muộn rồi ,hai người uống gì ?
Bạn của anh hăng hái chen vào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cho em một ly matcha latte, ít ngọt. À với thêm bánh ngọt gì cũng được
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
(nhìn cậu) như cũ....cà phê đen,không đường.
cậu khựng lại một nhịp. Thói quen ấy vẫn không đổi. cậu quay người đi vào quầy, cố che giấu sự run rẩy trong lòng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quán xinh ghê, đúng gu em . Ai thiết kế mà ấm áp vậy ta?
Duy vừa dọn bàn gần đó, nghe vậy liền đáp với vẻ tự hào:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh Hùng chứ ai. Từ trang trí, chọn bàn ghế, cho đến thực đơn đều do anh ấy làm hết. Quán này chính tay anh dựng nên đó.
Khoa giật mình, quay phắt sang Minh.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
(khẽ) …Quán này… là của cậu?
cậu đặt tách cà phê xuống bàn, không né tránh, giọng trầm tĩnh:
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ừ. Tôi là chủ.
Anh im lặng, bàn tay vô thức siết chặt chiếc thìa bạc. Một cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen trào dâng, khiến không khí quán đêm muộn càng thêm ngột ngạt.
Không khí rơi vào khoảng lặng. Người bạn đi cùng chẳng nhận ra sự căng thẳng, chỉ loay hoay chụp vài tấm ảnh “check-in” đăng mạng.
Anh khẽ cầm ly cà phê lên, ngón tay chạm vào lớp sứ ấm nóng. Vẫn là mùi vị ấy, đậm và đắng, nhưng tim anh lại nhói theo một cách khác.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
(anh nhìn xuống, nửa thì thầm) Vậy mà tôi cứ nghĩ… cậu chỉ làm thêm thôi.
Cậu im lặng, ánh mắt hướng về phía quầy bar. Lòng cậu cuộn sóng, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
An và Duy nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí có gì đó rất lạ, liền khéo léo rút vào trong bếp, để lại không gian cho ba người.
Đứa em họ của anh cười vui vẻ, cắn miếng bánh ngọt:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngon quá trời! Bạn anh giỏi ghê, vừa pha cà phê ngon, lại còn tự dựng cả quán. Ước gì em cũng mở được một chỗ như này.
Lời khen tưởng như vô hại lại khiến Anh thấy lòng mình chùng xuống. Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, lặng lẽ nhưng đầy sóng ngầm – như thể hàng loạt chuyện cũ đang bị gợi về, chỉ chờ một câu nói để bùng nổ.
cậu khẽ nhếch môi, nụ cười nhạt đến mức gần như không phải cười:
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Uống đi, rồi còn về. Quán sắp đóng cửa rồi.
anh siết chặt thìa bạc trong tay, nhưng không đáp. Đêm muộn, ánh đèn vàng như phủ thêm một tầng cô độc lên cả hai.
...

chap 3

cậu liếc đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ gần mười một rưỡi đêm. cậu khẽ thở ra, rồi quay về phía hai nhân viên:
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
An ,Duy...muộn rồi hai đứa cứ về trước đi.Để việc dọn nốt anh lo
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(ngạc nhiên) nhưng còn mấy bàn chưa lau xong....
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
(cậu cắt lời, giọng nhẹ mà dứt khoát) Không sao. Ngày mai làm tiếp cũng được. Anh muốn… ở lại một mình.
An thoáng ngập ngừng, ánh mắt liếc qua Khoa rồi lại nhìn cậu, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười:
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Dạ, vậy bọn em về trước. Anh nhớ khóa cửa cẩn thận
Duy cũng gật đầu, khoác túi lên vai. Hai người lặng lẽ rời quán, cánh cửa gỗ sau khép lại phát ra một tiếng “cạch” nhỏ.
Không gian bỗng chốc chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc và hương cà phê phảng phất. cậu vẫn đứng sau quầy, tay cầm chiếc ly lau mãi chưa xong.
Anh ngồi tựa vào ghế, ánh mắt dõi theo từng động tác quen thuộc ấy. Anh cười nhạt, rồi xoay nhẹ tách cà phê trong ta
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(Cửa kính phía trước khẽ động, Quang Anh nói nhỏ)Em ra ngoài nghe điện thoại một lát
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
(khẽ gật đầu)
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, quán cà phê rộng lớn bỗng chốc thu hẹp thành một thế giới chỉ còn hai người – anh và cậu, với khoảng cách xa xăm hơn bất kỳ cái bàn nào ngăn cách.
Không gian yên ắng đến mức tiếng kim đồng hồ cũng nghe rõ ràng. cậu vẫn mải miết lau chiếc ly thủy tinh, động tác tỉ mỉ đến lạ thường, như thể cố tình né tránh ánh nhìn trước mặt.
anh đặt mạnh tách cà phê xuống bàn, tiếng chạm vang lên khô khốc:
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
(giọng trầm, gay gắt)Sao không nói sớm? Quán này là của cậu, vậy mà để tôi ngồi ở đây, nhìn cậu như một người xa lạ.
cậu khựng lại. Bàn tay cậu thoáng run, chiếc ly suýt trượt khỏi khăn. Nhưng rất nhanh, cậu lấy lại bình tĩnh, giọng bình thản đến lạnh lẽo
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi không nghĩ chuyện đó quan trọng. Khách vào quán, uống cà phê, trả tiền. Chỉ vậy thôi.
Câu trả lời như một nhát dao cắt vào không khí. cậu cười nhạt, nhưng trong mắt ánh lên tia bức bối.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vẫn cái kiểu né tránh ấy. Ba năm rồi, cậu không thay đổi gì cả.
cậu ngẩng lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt ấy sâu thẳm, nhưng lạnh như mặt hồ ban đêm.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Có những thứ...thay đổi thì tốt hơn
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
(đập tay lên bàn, giọng gay gắt hơn) Tốt hơn? Bỏ đi tất cả những gì chúng ta từng có, gọi là tốt hơn sao?
cậu siết chặt chiếc khăn trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch. Nhưng cậu vẫn giữ giọng đều đều
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Đêm nay chỉ là tình cờ gặp lại. Đừng đào sâu thêm, Khoa.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
(anh nhếch môi, nửa cười nửa tức)Cậu nghĩ tôi dễ dàng vậy à? Một cuộc tình nói buông là buông, nói quên là quên?
Không gian chùng xuống. Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên rõ đến mức như xuyên vào tai.
cậu đặt chiếc ly xuống quầy, ánh mắt hướng về anh. Một thoáng, trong đáy mắt ấy bùng lên tia cảm xúc phức tạp – day dứt, kìm nén, nhưng rồi nhanh chóng tắt lịm, thay bằng sự lạnh lùng thường thấy.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
(cậu khẽ,dứt khoát) đủ rồi,Đăng
Không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt giao nhau như hai lưỡi dao vô hình, chẳng ai chịu hạ xuống trước.
Ngoài cửa kính, gió đêm lùa qua, lay động tấm rèm mỏng. Bên trong quán, chỉ còn lại khoảng không nặng nề, ngột ngạt – như thể chỉ cần thêm một câu nữa thôi, mọi thứ sẽ vỡ òa.
....

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play