Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ta Có 5 Vị Sư Huynh!

Chap 01

Nàng vốn là một nữ tử yếu đuối, tay trói gà còn không chặt, vậy mà lúc này lại phải đối mặt với hàng trăm binh lính giương cung bạt kiếm.
Khóe môi nàng khẽ cong lên, nở nụ cười, nhưng giọt lệ lại lặng lẽ rơi xuống.
Mà ngay trước mặt nàng… chính là người mà nàng yêu nhất.
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Vân Uyên... chàng thật sự muốn ép ta đến đường cùng sao?
Cẩm Nhược Hi
Cẩm Nhược Hi
Ôi chao... hoàng hậu nương nương thật lớn gan, ngay cả tên húy của hoàng thượng cũng dám gọi thẳng.
Cẩm Nhược Hi
Cẩm Nhược Hi
Dù có là hoàng hậu đi chăng nữa... e rằng cũng khó thoát tội phạm thượng đó~ /Vừa nói vừa lấy tay che miệng khẽ cười, ra vẻ e thẹn/
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Tiện nhân! Ngươi câm miệng cho ta!!
Cẩm Nhược Hi
Cẩm Nhược Hi
Hoàng thượng~ /Hoàng sợ, núp sau Thanh Vân Yên/
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Đủ rồi, Tô Nguyệt Hà!
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Nàng còn muốn chống đối trẫm sao?
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Mau giao nghiệt chủng ra, trẫm còn có thể cho nàng một con đường sống.
Khóe môi nàng cong lên, nụ cười thấm đẫm nước mắt.
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Đường sống?
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Haha… Vân Uyên, đứa trẻ mang huyết mạch của chàng mà chàng cũng muốn diệt tận gốc.
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Vậy thì trên đời này… còn có đường sống nào cho ta nữa?
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Nó là tai họa của Phượng quốc, trẫm tuyệt đối sẽ không để một mầm họa như thế tồn tại!
Xuân Nhi
Xuân Nhi
/giọng gấp gáp/ Nương nương...thái tử sắp không xong rồi!
Nghe tin ấy, tim nàng khẽ run, nỗi sợ hãi dâng trào.
Thế nhưng, giữa hàng trăm binh lính đang giương cung bạt kiếm trước mắt.
Nàng lại trở nên nhỏ bé tựa một đóa hoa mỏng manh trong gió bão, lay lắt mà vẫn cố chấp nở rộ.
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Nguyệt Hà, đứa trẻ đó vốn đã không sống nổi.
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Mau giao nó cho trẫm, ngôi vị hoàng hậu của nàng... trẫm vẫn sẽ giữ nguyên.
Nàng cúi mặt xuống không nói một lời, những người ở đó ai nấy đều nghĩ nàng đã buông xuôi... thì bỗng nhiên một tiếng cười bật ra.
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
/cau mày/ nàng cười cái gì?
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Ta cười cho sự ngu ngốc của mình.
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Vốn dĩ là một hạt giống tu đạo hiếm có, trăm năm mới gặp một lần...
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Vậy mà lúc sắp sửa phi thăng, lại cãi lời ca ca, chạy theo một kẻ phàm phu tục tử.
Cẩm Nhược Hi
Cẩm Nhược Hi
Người là hoàng hậu mà mở miệng toàn những lời điên khùng thế này?
Nàng chẳng buồn để tâm đến lời mỉa mai của Cẩm Nhược Hi.
Chỉ lặng lẽ quay đầu, cúi xuống, bàn tay run rẩy khẽ chạm lên gương mặt non nớt của đứa trẻ đang nằm trong vòng tay Xuân Nhi.
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Xuân Nhi, ta giao Hiên Nhi lại cho ngươi.
Xuân Nhi
Xuân Nhi
Nương Nương?
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
/Mỉm cười nhìn nàng/
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Còn nhớ lời ta nói chứ?
Xuân Nhi
Xuân Nhi
.../im lặng/
Xuân Nhi
Xuân Nhi
/gật đầu/
Xuân Nhi
Xuân Nhi
Vâng...nô tì còn nhớ.
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Đưa thằng bé đi… đến chỗ ca ca ta. Hãy nói với nó, cả đời này… đừng bao giờ quay lại kinh thành.
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Tô Nguyệt Hà, nàng cho rằng dưới trăm cặp mắt của trẫm… còn có thể chạy thoát hay sao?
Nàng chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến ra trước hàng trăm ánh mắt mà Thanh Vân Uyên vừa nhắc đến.
Trong tay, linh lực cuồn cuộn hội tụ, một thanh linh kiếm hiện ra sáng rực.
NovelToon
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Ta chạy được hay không... há lại đến lượt ngươi định đoạt?
Một tay nàng siết chặt linh kiếm, tay còn lại nhanh chóng vẽ nên từng đạo phù văn giữa không trung.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng bùng lên chói lòa Xuân Nhi cùng đứa trẻ trong tay đã biến.
Cẩm Nhược Hi
Cẩm Nhược Hi
/Hoảng sợ, lắp bắp/ Hoàng… hoàng thượng! Nàng… nàng ta là yêu nghiệt!
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Thanh Vân Uyên… nếu ngươi đã quyết không để con ta sống, vậy thì hôm nay… chúng ta cùng đồng quy vu tận!
Vừa dứt lời, nàng liền lao thẳng tới, linh kiếm trong tay lóe lên ánh sáng dữ dội.
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Nguyệt Hà… nàng ép trẫm sao? Muốn trẫm tận tay giết nàng ư?
PHẬP!!
Tô Nguyệt Hà
Tô Nguyệt Hà
Khụ-!?
Trong khoảnh khắc, mũi kiếm lạnh buốt xuyên qua lồng ngực nàng.
Đôi mắt nàng trợn tròn, khóe môi khẽ run… giọt máu đỏ tươi chảy xuống.
Ánh mắt nàng mờ đi vì đau đớn, nhưng vẫn gắng đối diện với ánh mắt lạnh lùng băng giá của Thanh Vân Uyên.
Trong đôi con ngươi run rẩy kia, vừa có yêu, vừa có hận, vừa có nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Bịch...!
Thẩm Dạ Hàn
Thẩm Dạ Hàn
/quỳ xuống/ Vi thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ giáng tội!
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Quốc sư, ngươi đến thật đúng lúc.
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
/lạnh lùng nhìn xác nàng/
Cẩm Nhược Hi
Cẩm Nhược Hi
/Yếu đuối, run rẩy/ Hoàng thượng… thần thiếp sợ...
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Ái phi đừng sợ, có trẫm ở đây.
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Các ngươi còn không mau đem xác của nàng ta đi!!
Đồng thanh: "Tuân lệnh!"
Cẩm Nhược Hi
Cẩm Nhược Hi
Vậy… vậy hoàng thượng, còn thái tử… người định xử trí thế nào?
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Nó vốn không thể sống được bao lâu, truy tìm cũng vô ích.
Thanh Vân Uyên
Thanh Vân Uyên
Đến đây thôi, chuyện này kết thúc.

Chap 2

Nguyệt Vân Tông.
Xuân Nhi
Xuân Nhi
Thái tử… cố lên… chúng ta sắp đến nơi rồi…
Xuân Nhi cõng đứa trẻ trên lưng, thân thể nhỏ bé run rẩy vì mệt mỏi.
Nàng đã chạy suốt một chặng đường dài, máu từ đôi chân rỉ ra loang đỏ cả gấu váy, nhưng vẫn cắn răng không dám dừng lại.
Nhưng đời này… nào đã cho ai quả ngọt…
PHẬP!
Nàng trợn tròn đôi mắt, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.
Thẩm Dạ Hàn
Thẩm Dạ Hàn
/rút kiếm/
Xoẹt!
Xuân Nhi
Xuân Nhi
/gục xuống/
Bịch...!
Xuân Nhi
Xuân Nhi
Quốc sư... ngươi!
Thẩm Dạ Hàn
Thẩm Dạ Hàn
Có trách… thì trách ngươi đã chọn sai chủ.
Nói rồi, hắn liếc sang Thanh Vân Hiên đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh Xuân Nhi, sát khí trong mắt lóe lên, tay vừa định giáng đòn trí mạng thì...
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
Kẻ nào dám giết người ngay dưới chân Nguyệt Vân Tông ta!
Thẩm Dạ Hàn
Thẩm Dạ Hàn
Ngươi… là ai?!
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
Đại đệ tử chân truyền của Nguyệt Vân Tông.
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền!
Thẩm Dạ Hàn
Thẩm Dạ Hàn
Chết tiệt… coi như ngươi may mắn! /hừ lạnh, vung tay bỏ đi/
Mộ Dung Huyền dõi theo bóng lưng kẻ kia rời đi, không hề ngăn cản.
Y chỉ chậm rãi quay sang, ánh mắt dừng lại nơi thân ảnh đang hấp hối dưới đất.
Xuân Nhi
Xuân Nhi
Xin… xin ngài… cứu lấy thái tử… ngài ấy… là… là con của…
Nàng gắng gượng thốt ra từng chữ, nhưng hơi thở đứt quãng, câu nói cuối cùng vĩnh viễn không thể trọn vẹn...
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
Vẫn còn người sống sao?
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
/cúi xuống kiểm tra hơi thở của Xuân Nhi/
Khi Mộ Dung Huyền khẽ đặt tay lên mũi Xuân Nhi, một khoảng lặng tràn ra.
Nàng đã sớm tắt thở từ lâu.
Quay sang kiểm tra hơi thở của Thanh Vân Hiên, Mộ Dung Huyền khẽ nhíu mày.
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
"Người này… vẫn còn sống"
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
"Hơi thở tuy yếu ớt, nhưng trong cơ thể lại ẩn giấu một luồng linh lực quen thuộc... Linh lực này là... của sư phụ?"
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
"Tạm thời ta phải đem người về rồi nói với sư phụ"
...
Mộ Dung Huyền đưa Thanh Vân Hiên về chỗ ở của mình.
Y cẩn thận đặt cậu nằm xuống giường, rồi kéo chăn đắp chỉnh tề.
Sở Hành Chi
Sở Hành Chi
Đại sư huynh!
Sở Hành Chi
Sở Hành Chi
Ngày mai tông môn mở đệ tử mới, sư phụ đang tìm huynh...!
Vừa dứt lời, Sở Hành Chi bỗng khựng lại.
Ánh mắt rơi xuống người đang nằm trên giường của Mộ Dung Huyền, cả người như bị điểm huyệt, kinh hãi đến mức không thốt nên lời.
Sở Hành Chi
Sở Hành Chi
Sư huynh, nếu huynh thật lòng thích một cô nương nào đó thì cứ đường hoàng mà theo đuổi.
Sở Hành Chi
Sở Hành Chi
Sao lại bắt cóc trói người ta đặt lên giường thế này… đệ thật không ngờ huynh còn có sở thích lạ lùng vậy đấy…
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
/Mặt tối sầm/ Đệ… câm miệng cho ta.
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
Mau lại đây xem, xem sao người này mãi vẫn chưa tỉnh.
Sở Hành Chi
Sở Hành Chi
Huynh… sao không gọi Tam sư huynh? Đệ nào có biết y thuật đâu.
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
Vậy thì đệ lập tức đi tìm Lục Thiên Vũ đến.
...
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Đứa trẻ này là trúng độc.
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
Trúng độc? Là độc gì?
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Là Tán Hồn Tán.
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Độc tính ngấm dần vào kinh mạch và lục phủ, khiến thân thể ngày càng suy yếu.
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Da tái nhợt, khí huyết hư hao.
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Trong vòng ba tháng, sức sống sẽ cạn kiệt.
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Bề ngoài dễ lầm với bệnh lao, rất khó phát hiện.
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Người hạ độc tuyệt không đơn giản, thủ đoạn quả thật quá tàn nhẫn.
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
Có cách nào giải không?
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Có, nhưng… người này dường như không thuộc tông môn ta.
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Sao huynh lại muốn cứu?
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
Trong cơ thể đứa trẻ có luồng linh lực giống hệt sư phụ.
Mộ Dung Huyền
Mộ Dung Huyền
Chi tiết thế nào, phải chờ sư phụ đích thân kiểm tra mới rõ.
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Nếu đã liên quan đến sư phụ, vậy ta sẽ dốc hết sức.
Một lát sau.
Thanh Vân Hiên
Thanh Vân Hiên
Kh… khụ khụ…!
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Ngươi tỉnh rồi sao? Đừng cử động, độc trong người ngươi vẫn chưa được trừ hết.
Thanh Vân Hiên
Thanh Vân Hiên
/Ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Vũ, đôi mắt long lanh/
Thanh Vân Hiên
Thanh Vân Hiên
Tiểu ca ca… huynh… huynh thật xinh đẹp quá…
Lục Thiên Vũ thoáng ngây người, tai đỏ ửng, lắp bắp.
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Cái… cái gì cơ!?
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Ngươi… vừa rồi gọi ta là gì? Tiểu ca ca?
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
/khẽ nhíu mày, giọng nghiêm lại nhưng tai hơi ửng đỏ/ Ngươi còn yếu, đừng nói năng hồ đồ… mau nằm xuống nghỉ đi.
Thanh Vân Hiên
Thanh Vân Hiên
/nằm xuống ngây ra, nghĩ thầm/ "Hình như ta vừa quên cái gì đó rất quan trọng..."
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
/ngồi xuống bên cạnh giường, đặt hai ngón tay lên mạch tay cậu, khẽ thở dài/ Độc vẫn chưa rút hết, ngươi không nên gắng sức nghĩ ngợi...
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
/ánh mắt dịu lại, thoáng do dự rồi nói nhỏ/ Hiện giờ điều quan trọng nhất… là giữ mạng sống của ngươi.
Thanh Vân Hiên
Thanh Vân Hiên
Nhưng tiểu ca ca, huynh thật sự rất xinh đẹp đấy.
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
/khựng lại, bàn tay trên mạch tay cứng đờ, ánh mắt thoáng chao đảo/
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
Ngươi… lại nói bậy rồi.
Lục Thiên Vũ
Lục Thiên Vũ
/quay mặt đi, vành tai đỏ bừng, giọng gắt khẽ/ Đừng tưởng khen vài câu mà ta sẽ để mặc cho ngươi nghịch ngợm… mau nhắm mắt nghỉ ngơi đi!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play