[Rhycap] Trăng Trong Khói Lửa
Chap 1 - Cuộc Gặp gỡ Trong Khói Súng
Con đường rừng đêm ấy hẹp và gập ghềnh. Trên cao, ánh trăng lẩn khuất sau mây, chiếu xuống những tán cây xõa dài như bóng ma. Đoàn lính của Quang Anh lặng lẽ bước, súng vác trên vai, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía trước. Tiếng côn trùng rả rích, xen lẫn tiếng giày dẫm lên lá khô, tạo thành nhịp điệu nặng nề khó chịu.
Đội Trưởng
Cẩn thận, đoạn này dễ bị phục kích
Người đội trưởng khẽ nhắc, giọng trầm và nghiêm nghị.
Quang Anh siết chặt khẩu súng, tay ướt mồ hôi. Anh mới ngoài đôi mươi, tuổi đời còn trẻ nhưng đã sớm quen với mùi khói súng. Trong mắt đồng đội, anh là một lính kiên cường, ít nói nhưng dẻo dai, luôn xông pha tuyến đầu mà không hề than phiền. Nhưng trong lòng, đôi khi nỗi sợ cái chết vẫn len lỏi, chỉ là anh không để ai biết.
Đang lúc cả đội im lặng tiến bước, bất ngờ có tiếng giày dẫm vang lên từ phía trước. Cả đoàn lập tức dừng lại, nòng súng giương lên. Một bóng người xuất hiện sau tán cây, rồi thêm nhiều bóng người nữa.
Đội Trưởng
Khoan bắn! Người của ta!
Tiếng hô vang nhanh chóng dập tắt sự căng thẳng.
Hóa ra là một đơn vị khác, cũng đang hành quân qua đoạn rừng này. Đội trưởng hai bên tiến lại gần, trao đổi vài lời. Không khí dịu xuống, thay bằng sự cảnh giác thân thiện.
Quang Anh đứng sau, thở phào nhẹ nhõm. Anh đưa mắt nhìn đoàn quân mới gặp, ánh mắt vô tình chạm vào một người... Hoàng Đức Duy.
Anh cao hơn Duy nửa cái đầu, gương mặt gầy nhưng rắn rỏi. Dưới ánh trăng mờ, ánh mắt cậu sáng lên, vừa cứng cỏi vừa lạ lùng ấm áp. Họ chỉ thoáng nhìn nhau, nhưng không hiểu sao tim Quang Anh lại khựng một nhịp.
Không kịp nghĩ nhiều, tiếng pháo sáng bất ngờ nổ rực trên bầu trời. Tiếp sau là loạt đạn chát chúa từ bốn phía.
Đội Trưởng
Ẩn nấp! Chuẩn bị phản công!
Mọi người lập tức tản ra, tìm chỗ núp sau những gốc cây, tảng đá. Đạn bay xé gió, đất đá tung tóe. Khói súng, tiếng hò hét, tiếng rên la hòa thành cơn ác mộng hỗn loạn.
Quang Anh lao lên bắn trả, tim đập thình thịch. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy một bóng áo lính khác kề vai sát cánh bên mình chính là Duy. Cậu không nói gì, chỉ gật nhẹ, rồi cùng nhau nã súng về phía trước. Hai người như ngầm hiểu ý nhau, phối hợp nhịp nhàng.
Trận đánh kéo dài không biết bao lâu. Khi loạt đạn cuối cùng vang lên, bọn địch bỏ chạy tán loạn, để lại mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.
Đội Trưởng
Cứa thương nhanh!
Quang Anh chống tay vào thân cây, thở hổn hển. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, máu chảy từ cánh tay phải, nhuộm đỏ cả ống tay áo. Anh chưa kịp nhận ra thì bàn tay ai đó đã giữ chặt lấy tay anh.
Hoàng Đức Duy
Cậu bị thương rồi, để tôi xem
Giọng trầm nhưng dứt khoát
Anh quay lại, thấy Duy đã ở ngay cạnh. Gương mặt cậu lấm lem bùn đất, vài vết xước nhỏ nhưng ánh mắt vẫn sáng, kiên định. Không đợi anh phản ứng, Duy nhanh nhẹn lôi băng vải từ túi y tế cá nhân, kéo tay áo anh lên.
Hoàng Đức Duy
Không nặng lắm, chỉ sượt qua thôi *nhìn máu đang chảy*
Duy nói, vừa lau máu vừa quấn băng. Động tác không quá khéo léo, nhưng chắc chắn và cẩn thận.
Quang Anh nhìn cậu, bất giác thấy tim mình ấm lên. Giữa khói lửa và mùi máu tanh, có một điều gì đó rất con người, rất dịu dàng. Anh mấp máy môi, định nói lời cảm ơn, nhưng cổ họng đã nghẹn lại từ khi nào.
Duy ngẩng đầu lên, đôi mắt chạm vào mắt anh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả thế giới như chìm vào tĩnh lặng. Không có tiếng bom đạn, không có tiếng rên la, chỉ còn hai ánh mắt nhìn lên nhau xa lạ mà thân thuộc đến lạ kỳ.
Hoàng Đức Duy
Xong rồi, Cố gắng giữ sạch đừng để nó bị nhiễm trùng
Duy buông tay, giọng bình thản. Nhưng trong mắt, thoáng hiện một tia quan tâm khó giấu.
Quang Anh khẽ gật đầu, lòng dậy lên một cảm giác khó gọi tên. Anh chưa từng để ai chạm vào mình thân thiết đến vậy giữa chiến trường, lại càng chưa từng thấy ánh nhìn dịu dàng đến thế.
Khi cả hai đội tập hợp lại, đội trưởng tuyên bố:
Đội Trưởng
Do chúng ta đã xuất sắc đánh thắng giặc nên Cấp trên quyết định, từ nay hai đơn vị sẽ hợp nhất. Cùng nhau đi, cùng nhau sống chết *Vui mừng*
Tiếng đồng thanh đáp lại rền vang. Giữa đám đông, Quang Anh lặng lẽ đưa mắt nhìn Duy một lần nữa. Và lần này, cậu cũng đang nhìn anh.
Một cái nhìn, ngắn ngủi thôi, nhưng như mũi tên cắm sâu vào tim. Giữa khói lửa chiến tranh, chẳng ai ngờ rằng một mối dây vô hình đã bắt đầu buộc chặt hai người, từ vết thương máu đỏ và băng vải trắng đêm nay.
Chap 2 - Đồng Hành
Bầu trời hôm sau còn vương khói súng, ánh nắng yếu ớt len qua từng kẽ lá, soi rõ những gương mặt mệt mỏi của đoàn quân. Sau một đêm chiến đấu căng thẳng, họ được lệnh hành quân tiếp về hướng tây, nơi có căn cứ đóng tạm.
Đường đi gập ghềnh, đất đá lởm chởm, mỗi bước chân như chạm vào sự rệu rã. Quang Anh nhíu mày, cánh tay băng bó vẫn còn đau rát, mồ hôi thấm ướt băng vải. Anh cố giữ dáng bình thản, nhưng từng cử động đều nhói lên.
Đi canh bên, Duy liếc mắt nhìn khẽ hỏi:
Hoàng Đức Duy
Cánh tay còn đau nhiều không?
Quang Anh hơi giật mình, không nghĩ Duy sẽ lên tiếng. Anh quay sang, thấy Duy đang bước đều, đôi mắt sáng nhưng giọng lại nhỏ vừa đủ nghe.
Nguyễn Quang Anh
Ổn, không nặng
Anh đáp gọn theo thói quen vốn ít nói
Duy nhíu mày,có vẻ không hài lòng
Hoàng Đức Duy
Ổn mà cậu cứ cắn răng thế à, đừng tưởng tôi không để ý *khó chịu*
Quang Anh im lặng. Anh không quen để người khác lo lắng, càng không quen bị vạch trần như vậy. Thấy thế, Duy khẽ cười, nụ cười hiếm hoi trong khung cảnh đầy khói lửa:
Hoàng Đức Duy
Thôi, nếu cậu không muốn nói thì cũng được.Nhưng nhớ giữ gìn, chúng ta còn nhiều trận phía trước *quay mặt đi*
Giọng nói ấy, bình thản mà lại làm tim Quang Anh ấm lên một cách kỳ lạ.
Cả đoàn đi tiếp. Đến đoạn nghỉ ngắn, mọi người ngồi tạm bên vệ đường, lấy nước uống. Duy bất ngờ chìa cho Quang Anh một bi đông.
Hoàng Đức Duy
Uống nước đi *đưa*
Nguyễn Quang Anh
Tôi còn nước, cậu giữ cho mình đi *không nhìn*
Hoàng Đức Duy
Nước của cậu chắc gì còn mát *nhìn anh*
Duy nói, không đợi trả lời, nhét luôn vào tay anh. Cứ uống, coi như trả ơn hôm qua cậu đã che cho tôi lúc bị phục kích.
Quang Anh thoáng bất ngờ. Thật ra anh chẳng nhớ rõ, chỉ hành động theo bản năng. Vậy mà Duy lại ghi nhớ, thậm chí lấy đó làm lý do để quan tâm anh.
Duy nhìn Anh, ánh mắt thoáng cười
Hoàng Đức Duy
Cậu ít nói thật đấy, đến cảm ơn cũng không biết sao?
Quanh Anh bối rối, khẽ đáp:
Nguyễn Quang Anh
Tôi... không quen nói nhiều
Hoàng Đức Duy
Vậy từ giờ tập đi
Duy chống tay lên đầu gối, ánh nhìn xa xăm. Ở chiến trường này, không biết lúc nào còn sống mà nghe nhau nói. Đừng để đến khi không còn cơ hội, mới hối tiếc.
Câu nói làm Quang Anh lặng người. Anh chợt nghĩ, nếu một ngày Duy không còn ở đây, liệu mình có hối tiếc vì đã chẳng nói hết điều muốn nói không? Ý nghĩ ấy làm anh bất an, nhưng cũng khiến ánh nhìn anh dành cho Duy thêm vài phần chăm chú.
Đoàn tiếp tục lên đường. Lần này, Quang Anh và Duy vô tình đi cùng nhịp. Không ai chủ động, nhưng mỗi bước chân đều song song, vai gần chạm vai.
Đi được một đoạn ,Duy lại mở lời:
Hoàng Đức Duy
Quang Anh đúng không? Tôi nghe đồng đội cậu gọi vậy
Nguyễn Quang Anh
Còn Cậu, Đức Duy?
Hoàng Đức Duy
Phải. Hoàng Đức Duy. Quê tôi ở miền trung, vùng cát trắng khắc nghiệt lắm. Còn cậu?
Nguyễn Quang Anh
Tôi ở Bắc. Đồng bằng, ruộng lúa nhiều.
Quang Anh trả lời, giọng hơi mềm đi khi nhắc đến quê nhà.
Nguyễn Quang Anh
Mùa này chắc lúa đã chín
Hoàng Đức Duy
Nghe đã thấy yên bình hơn quê tôi rồi.
Duy cười, mắt ánh lên vẻ ghen tị dịu dàng.
Hoàng Đức Duy
Ở chiến trường, tôi hay nghĩ về đồng xanh, nhưng thật ra chẳng rõ có ngày nào còn được về không.
Câu nói lạc lõng giữa âm thanh bước chân nặng nề, khiến tim Quang Anh se thắt. Anh không biết nói gì, chỉ lặng lẽ đáp:
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta sẽ về, ít nhất cố phải tin như thế
Duy nhìn Anh, ánh mắt sáng lên
Hoàng Đức Duy
Phải Tin chứ
Khoảnh khắc ấy, hai người không nói thêm gì, nhưng một mối dây vô hình đã siết chặt hơn một chút. Không cần lời, cũng đủ hiểu rằng từ nay họ đã tìm thấy nơi để đặt niềm tin.
Đêm hôm đó, khi dựng trại nghỉ, trời đổ mưa rừng. Từng hạt mưa lạnh buốt tràn xuống mái lá dã chiến, rơi lộp bộp. Quang Anh ngồi bên góc lán, ôm chặt khẩu súng, mắt nhắm hờ để chống lại cơn mệt.
Tiếng bước chân khẽ vang, rồi Duy ngồi xuống cạnh. Cậu đưa cho anh một mảnh áo mưa rách, đủ che nửa người.
Hoàng Đức Duy
Này, đắp thêm đi kẻo mai sốt
Quang Anh nhìn, định từ chối nhưng ánh mắt cậu kiên quyết quá. Anh im lặng nhận lấy, kéo mảnh áo mưa che vai. Hơi ấm từ sự quan tâm nhỏ bé ấy khiến lòng anh xao động.
Trong màn mưa dày đặc, Duy chợt nói nhỏ:
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, từ hôm qua đến giờ, tôi thấy… có lẽ chúng ta hợp tác khá ăn ý.
Anh đáp ngắn gọn như thường lệ
Hoàng Đức Duy
Cậu ít nói thật, nhưng tôi thích vậy. Nghe có vẻ lạ nhỉ? *cười khẽ*
Quang Anh hơi nghiêng đầu nhìn cậu. Duy không quay sang, chỉ nhìn thẳng ra màn mưa mịt mùng. Nhưng ánh mắt ấy chứa một thứ gì đó khó nắm bắt không chỉ là đồng đội, cũng không hẳn là bạn bè bình thường.
Mưa rơi ào ạt, che đi nhịp tim rối bời của Quang Anh. Lần đầu tiên, anh thấy sự hiện diện của một người trên chiến trường khắc nghiệt này không chỉ là gánh nặng, mà còn là chỗ dựa, một ánh sáng mờ trong bóng tối.
Và trong lòng, một mầm cây bé nhỏ đã bắt đầu len lỏi, chưa thể gọi tên, nhưng đủ để khiến anh không thể dứt mắt khỏi Hoàng Đức Duy.
Chap 3 - Tấm lưng chống đạn
Buổi sáng hôm ấy, sương rừng giăng kín, những giọt nước li ti bám trên cành lá. Đoàn quân hợp nhất được lệnh tiến sâu vào khu vực địch thường ẩn nấp. Không khí căng như dây đàn, ai nấy đều nắm chặt súng, mắt không rời khỏi những tán cây rậm rạp.
Quang Anh đi ở hàng giữa, Duy ngay bên cạnh. Họ không nói gì, nhưng từng bước chân ăn nhịp. Thỉnh thoảng Duy khẽ liếc, xem cánh tay băng bó của Quang Anh có ổn không.
Hỏi nhỏ,giọng trầm đủ át tiếng gió rừng
Ánh mắt vẫn hướng về phía trước
Hoàng Đức Duy
Cậu lúc nào cũng ổn ổn *khẽ thở dài*
Hoàng Đức Duy
Tôi mà tin hết chắc giờ cậu gãy nửa người cũng bảo ổn
Quang Anh thoáng quay sang, muốn phản bác, nhưng bắt gặp nụ cười nửa miệng đầy trêu chọc kia, anh đành im lặng. Một thoáng, khóe môi anh hơi nhếch dù chính anh cũng không nhận ra.
Đi được một đoạn, đột ngột có tiếng động lạ. Ầm!! một quả lựu đạn nổ chát chúa trước mặt, đất đá tung mù mịt.
Đội Trưởng
Ẩn nấp! *hô lớn*
Tiếng súng dồn dập bắn ra từ hai bên sườn, đạn găm vào thân cây, tóe lửa sáng rực. Đội hình nhanh chóng tản ra, ai nấy lao vào vị trí phòng thủ.
Quang Anh vội núp sau một gốc cây to, tim đập dồn dập. Anh nhấc súng lên, bắn trả, từng viên đạn xé gió lao vào màn rừng. Nhưng chưa kịp thở, một tên địch bất ngờ lao từ bên hông ra, nòng súng nhắm thẳng vào anh.
Phát súng nổ, quá gần để tránh
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Quang Anh tưởng như cái chết đã ập đến. Nhưng một bóng người lao tới, tấm lưng chắn ngay trước mặt anh. Tiếng đạn cắm phập vào thân cây phía sau, sát rạt bên tai.
Hoàng Đức Duy
Nấp kĩ vào! *quát lớn*
Quang Anh trân trối nhìn tấm lưng ấy. Rộng, rắn rỏi, và lúc này, như bức tường chắn sinh tử.
Duy xoay người, nã một loạt đạn trả về phía kẻ địch. Tên kia gục ngã. Khói súng còn vương trên nòng súng, Duy quay lại nhìn anh, ánh mắt vừa giận vừa lo
Hoàng Đức Duy
Cậu muốn chết à? Sao núp lộ liễu thế?
Quang Anh nghẹn họng. Anh không kịp trả lời, bởi tim đang đập loạn xạ, không phải vì sợ hãi, mà vì cái cảm giác vừa được bảo vệ.
Nguyễn Quang Anh
Tôi... tôi không để ý
Hoàng Đức Duy
Đừng có mà không để ý!
Duy nghiến giọng, rồi khẽ thở mạnh, như muốn trút đi cơn giận.
Hoàng Đức Duy
Nghe này, từ giờ phải cẩn thận. Tôi không có lần thứ hai để lấy mạng mình ra che cho cậu đâu.
Quang Anh nhìn Duy, đôi mắt sẫm lại, vừa day dứt vừa… ấm áp. Anh khẽ nói, gần như chỉ đủ hai người nghe:
Duy thoáng khựng lại, rồi mỉm cười
Hoàng Đức Duy
Thế cũng đỡ lần đầu tin nghe cậu bói cảm ơn đấy
Trận đánh kéo dài thêm gần nửa giờ. Cuối cùng, địch bỏ chạy, để lại rừng cây tan hoang và mùi khói súng nồng nặc. Đồng đội hò nhau kiểm tra thương binh, thu dọn chiến trường.
Quang Anh ngồi phịch xuống gốc cây, mồ hôi chảy ròng. Anh vẫn chưa quên được khoảnh khắc Duy lao ra che chắn. Tim anh đập mạnh, không chỉ vì trận chiến, mà vì nỗi sợ mất đi một người vừa trở nên đặc biệt.
Duy bước lại, đưa cho anh bình nước.
Hoàng Đức Duy
Uống đi, cậu cần tỉnh táo
Quang Anh nhận lấy, uống một ngụm rồi khẽ nói:
Nguyễn Quang Anh
Cậu vừa rồi… liều quá.
Hoàng Đức Duy
Không liều thì cậu chết rồi. *nhún vai*
Hoàng Đức Duy
Tôi không muốn thấy ai ngã xuống trước mặt mình, nhất là cậu.
Quang Anh ngẩng đầu, ánh mắt chạm ánh mắt. Không khí như ngưng đọng. Anh không hiểu vì sao trong lòng lại dấy lên một luồng cảm xúc lạ, vừa lo âu, vừa ấm áp, vừa… khó gọi tên.
Duy nhìn anh, rồi khẽ cười, nụ cười hiếm hoi giữa khói súng:
Hoàng Đức Duy
Từ giờ coi như chúng ta nợ nhau một mạng. Tri kỷ chiến trường nhé?
Quang Anh ngạc nhiên. “Tri kỷ”… từ ấy vang lên trong đầu, để lại dư chấn kỳ lạ. Anh chậm rãi gật đầu:
Nguyễn Quang Anh
Ừ. tri kỷ
Tiếng mưa rừng lại rơi lộp bộp, hòa vào mùi thuốc súng còn vương. Nhưng giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, hai chàng lính trẻ đã tìm thấy ở nhau một điều gì đó vượt lên cả tình đồng đội thông thường.
Một tấm lưng che đạn. Một lời thề không nói ra. Một khởi đầu cho sự gắn kết không thể dứt bỏ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play