[JuneMewnich] Chậm Một Nhịp, Thương Một Đời
Chap 1
/Hành động, cảm xúc/
*Suy nghĩ*
‘Nói nhỏ’
Tại thôn quê ở thành phố Chiang Mai, xung quanh chẳng có gì ngoài ruộng đất, cũng chỉ lẻ tẻ vài ngôi nhà nhỏ của người dân.
Tại đây người già là chủ yếu, còn đám nhỏ từ lâu không được đi học nhiều vì thôn quê chủ yếu là làm ruộng, có cái ăn, cái mặt là may mắn lắm rồi.
Wichai Jaenasavamethee
/Bước ra/ June, mẹ đâu rồi con?
June Wanwimol - Cô
/Ngẩng đầu nhìn ông/ Mẹ nay đi làm với bà tư nhà bên rồi ba. /Chỉnh lại cặp kính dày cộp trên mắt/
June Wanwimol - Cô
June Wanwimol - 17 tuổi
Cô gái quê Chiang Mai. Từng nghỉ học 2 năm vì gia đình khó khăn.
Bề ngoài lôi thôi, có chút vụng về, nhưng tính tình hiền lành, ngoan ngoãn và giàu nghị lực
Tình trạng: Độc toàn thân
Tuy gia đình rất nghèo nhưng ông rất yêu thương vợ con, hằng ngày đi đây đi đó ai thuê gì thì làm đó. Ông có một đứa con gái, hiện đã 17 tuổi, con bé dù không được nuôi nấng đầy đủ, bữa đói bữa no thành ra trông con bé khá nhỏ con hơn so với bạn bè chan lứa.
Wichai Jaenasavamethee
/Gật gù/ Thế à, nay có bác Hai về quê chơi nên ba định nhờ mẹ mày làm vài món đãi bác ấy.
June Wanwimol - Cô
/Đứng bật dậy/ Dạ? Bác…Về đây chơi hả ba?
Bác Hai vốn là hàng xóm thân thiết, từ nhỏ đã rất thương con bé. Có gì ngon hay lạ đều chừa lại cho June. Nhưng khi June lên mười, ông chuyển hẳn lên Bangkok lập nghiệp.
Nghe đâu ông đã nên duyên với một cô gái nơi thành phố và có một cô con gái nhỏ hơn June hai tuổi. Dẫu vậy, với tình bạn thâm giao giữa ông Hai và ba, June vẫn luôn coi ông như người thân ruột thịt.
Wichai Jaenasavamethee
Ừ, lát nữa ổng tới đó. Con giúp mẹ chuẩn bị vài món nha.
June Wanwimol - Cô
/La lên/ Dạ!!
Chỉ chừng 15 phút sau, ông Hai đã ghé nhà. Hai người đàn ông lâu ngày gặp lại, chuyện trò rôm rả về đủ thứ. Từ ngày đầu lên thành phố lăn lộn ra sao, cho đến lúc ông Hai làm ăn khấm khá, phất lên như diều gặp gió.
Trên mâm cơm, vài món ăn được coi là “sang” đối với June đã dọn sẵn.
Cá thu khô, đậu phộng rang, thịt heo luộc chấm mắm. Con bé ngồi lặng lẽ bên cạnh, vừa ăn vừa lắng nghe từng lời người lớn nói chuyện, lòng rộn lên một niềm tò mò khó tả.
Ông Hai vừa ăn vừa quan sát June. Con bé ngồi nép một góc bàn, lặng lẽ gắp vài miếng cá nhỏ bỏ vào chén.
Dáng vẻ hiền lành, rụt rè ấy khiến ông bất giác mỉm cười.
Sawat Loetnamchoetsakun
Con bé vẫn ngoan như hồi xưa ha. Nhớ hồi nhỏ cứ chạy theo tao đòi kẹo suốt ngày.
Wichai Jaenasavamethee
/Hơi trầm ngâm/ Nó lanh lợi từ nhỏ, mà mỗi tội hiền quá thành khờ, học tới lớp 9 thì nghỉ, nhà túng quá. Giờ nó cũng chỉ quanh quẩn phụ mẹ nó thôi.
Sawat Loetnamchoetsakun
/Buông đũa/ Mày tao nói
Sawat Loetnamchoetsakun
Tao tính thế này…Ở Bangkok, chỗ tao làm ăn cũng ổn định rồi. Con gái tao thì cũng chuẩn bị vào học trường tư trong thành phố. Hay là mày để con June lên đó học lại đi?
Sawat Loetnamchoetsakun
Tao lo cho nó hết. Con bé ngoan thế này, bỏ uổng lắm.
June Wanwimol - Cô
/Rớt luôn đôi đũa xuống sàn/
Câu nói bất ngờ khiến cả mâm cơm bỗng lặng đi. June sững người, ngơ ngác nhìn sang cha mình.
Wichai Jaenasavamethee
/Siết chặt đôi đũa, vẻ mặt lưỡng lự/ Nhưng…Nó nghỉ học hai năm rồi, lại lớn tuổi hơn bạn bè. Tao sợ nó không theo kịp…
Sawat Loetnamchoetsakun
/Cười khích lệ, vỗ vỗ vai ông/ Chậm chút không sao. Quan trọng là nó chịu học.
Sawat Loetnamchoetsakun
Ở thành phố cơ hội nhiều lắm. Tao lo hết cho, mày đừng nghĩ ngợi. Để con bé ở mãi chỗ này, chừng nào mới trưởng thành được?
Wichai Jaenasavamethee
Sawat, thật sự tao…
Sawat Loetnamchoetsakun
/Cắt ngang lời ông/ June, con có muốn lên thành phố với bác không?
June Wanwimol - Cô
/Giật mình/ Dạ…
June cúi đầu, hai bàn tay siết vào nhau dưới gầm bàn.
Lần đầu tiên, trước mắt nó hiện ra một con đường khác, xa lạ mà cũng đầy hi vọng.
Trái tim thiếu nữ bỗng đập nhanh, vừa háo hức vừa run rẩy.
Hiin
Đây là tác phẩm đầu tiên của mình nên sẽ có nhiều sai sót, mong mọi người bỏ qua
Hiin
Và mình mong sẽ được mấy bạn ủng hộ. Cảm ơn mọi người rất là nhiều ạ :3
Chap 2
Tối hôm đó, căn nhà nhỏ chìm trong bóng tối yên ả, chỉ còn ánh đèn dầu leo lét hắt lên vách gỗ. June ngồi co gối bên hiên, mắt ngước nhìn khoảng trời đầy sao, lòng bồn chồn chẳng yên.
June Wanwimol - Cô
*Liệu…Có ổn không đây?*
Ông Wichai từ trong nhà bước ra, tay cầm điếu thuốc còn cháy dở. Ngồi xuống cạnh con gái, im lặng một lúc rồi khẽ cất giọng
Wichai Jaenasavamethee
Con suy nghĩ kĩ chưa?
June quay sang, bắt gặp ánh mắt cha đang nhìn mình. Đôi mắt ấy chứa đầy lo lắng, xen lẫn một tia hy vọng nhỏ nhoi.
June Wanwimol - Cô
Con…Con sợ lắm ba. Con nghỉ học hai năm nay rồi, lên đó ai cũng giỏi hơn con. Với lại…Con lớn hơn tụi nó nữa /Giọng nhỏ dần, như sợ chính mình nghe thấy/
Wichai Jaenasavamethee
/Khẽ thở dài/ Ba biết chứ. Nhưng cơ hội đâu phải lúc nào cũng có. Nhà mình nghèo…Chỉ có học mới mong đổi đời.
Wichai Jaenasavamethee
Con ráng thêm chút nữa đi. Dù con có ở đâu, ba với mẹ cũng luôn ở phía sau con.
Nghe vậy, sống mũi June cay cay. Đầu gật nhẹ, giọng run lên
June Wanwimol - Cô
Con…Có thể làm được, đúng không ạ? Con không muốn ba mẹ thất vọng về con.
Wichai Jaenasavamethee
/Cười khẽ/ Nếu là con, tất nhiên là được. Cứ như vậy mà làm!
Cuối cùng, June nghe lời ba và ông Hai, theo ông lên thành phố.
Đây là lần đầu tiên nó được đặt chân đến một nơi tấp nập đến thế. Khác hẳn với không khí yên bình ở thôn quê, giờ đây trước mắt June là những tòa nhà cao tầng nối tiếp, xe cộ qua lại khiến cô choáng ngợp, mắt mở to không chớp.
Ông Hai vừa lái xe vừa thỉnh thoảng liếc nhìn biểu cảm của June qua gương chiếu hậu, trong lòng không khỏi phì cười.
Chiếc xe rẽ vào một con hẻm yên tĩnh rồi dừng lại trước căn nhà hai tầng khang trang. June bước xuống theo ông Hai, đôi chân run run, tim đập nhanh đến mức nó quên cả cách hít thở.
Sawat Loetnamchoetsakun
/Đặt tay lên vai, giọng dịu lại/ Vào thôi con.
Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trẻ đẹp với gương mặt phúc hậu đã đứng sẵn ở hiên, nụ cười hiền hòa khiến June có phần bối rối.
Sawat Loetnamchoetsakun
Ừ, đây là bé June mà anh đã kể với em đó.
June lúng túng cúi đầu thật thấp, chẳng biết nên làm gì hơn ngoài lễ phép.
June Wanwimol - Cô
Dạ…Con chào cô!
Churai
Con là June hả? Dễ thương quá.
Bà nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu, mọi cử chỉ đều dịu dàng đến mức June thoáng sững lại. Hóa ra bà không khó khăn như nó tưởng, ngược lại còn gần gũi, hòa đồng đến lạ.
Sawat Loetnamchoetsakun
/Nhìn quanh nhà/ Con bé đâu rồi em? Vẫn chưa dậy à?
Churai
Vâng, hôm qua nó đi sinh nhật bạn về trễ, chắc còn ngủ.
Đã hơn mười giờ sáng nhưng trên lầu vẫn im ắng.
Sawat Loetnamchoetsakun
Con gái con lứa, lớn rồi mà còn ham chơi…
Churai
Anh đừng trách con bé, lâu lâu thôi mà. June nè, con theo dì lên, dì chỉ phòng cho con.
June Wanwimol - Cô
V-Vâng ạ!
June khẽ gật, bước theo bà lên cầu thang, trong lòng chẳng có gì ngoài lo lắng.
Bà đi trước, June bẽn lẽn theo sau. Vừa dọn dẹp vừa trò chuyện, bà nhanh chóng nhận ra June là đứa ngoan ngoãn, hiểu chuyện và rất hiền lành.
Trong lòng bà thoáng nghĩ, một đứa trẻ cơ nhỡ như June, khi tập quen với nhịp sống thành phố, liệu có giữ được sự trong sáng này hay không?
Mọi việc xong xuôi, bà cùng June xuống dọn cơm trưa. Vừa hay, tiếng bước chân lộc cộc vang từ cầu thang, một cô gái dụi mắt lơ ngơ như chưa tỉnh ngủ bước xuống.
Mewnich Nannaphas - Em
/Giọng ngáy ngủ/ Có cơm chưa m-
Sawat Loetnamchoetsakun
/Gấp lại tờ báo/ Dậy rồi thì xuống ăn cơm luôn đi
Cô nàng nhìn June với ánh mắt ngơ ngác. Trong đầu chợt thoáng qua:“Con nhỏ nào đây? Sao lại ở trong nhà mình?”
Mewnich Nannaphas - Em
Ai vậy ba?
Sawat Loetnamchoetsakun
/Nhìn bà/
Sawat Loetnamchoetsakun
/Đầu hơi ngửa ra sau/ Em chưa nói cho con bé à?
Churai
Nó ngủ sáng giờ, thời gian nào mà em nói.
Sawat Loetnamchoetsakun
/Nhìn Mewnich/ Đây là June, con của người bạn thân dưới quê. Từ nay con sẽ ở cùng nhà mình để đi học lại, con nhớ để ý con bé nghe chưa?
Mewnich Nannaphas - Em
…??
June nhận ra đối phương không mấy chào đón, chỉ khẽ gật đầu cho phải phép.
Mewnich Nannaphas - Em
Ừm. /Lạnh nhạt/
Mewnich đáp gọn, giọng lạnh. Không biểu lộ gì nhiều nhưng trong lòng đã thấy khó chịu
Mewnich Nannaphas - Em
*Rồi luôn, gái nhà quê chính gốc.*
Mewnich Nannaphas - Em
Mewnich Nannaphas - 15 tuổi
Sinh ra và lớn lên ở thành phố Bangkok, là một cô gái hiếu động, thông minh và có phần kiêu kỳ
Từ nhỏ luôn quen với sự đủ đầy nên Mewnich không mấy thiện cảm với những ai “quê mùa” đặc biệt là khi ba đem một chị lớn hơn tuổi như June xuất hiện
Tình trạng: Đang crush 1 bạn cùng lớp
Cả bốn người ngồi vào bàn ăn. Trái với lo lắng ban đầu, ông bà đều quan tâm June hết mực.
Người gắp thịt, người gắp cá, trước mặt toàn những món xa xỉ đối với cô bé. Cơm trong bát nhanh chóng bị che phủ bởi thức ăn.
June Wanwimol - Cô
/Ăn một miếng/ Ng-Ngon quá ạ
Churai
/Cười vui vẻ/ Ăn nhiều vào con!
Mewnich Nannaphas - Em
/Thái độ ra mặt/ *Mấy món bình thường thôi mà làm dữ vậy…*
Sawat Loetnamchoetsakun
À, June lớn hơn con hai tuổi, từ nay con gọi June là chị nha, nhớ chưa?
Mewnich Nannaphas - Em
Vâng. /Nhạt nhẽo đáp lại./
Chap 3
Sawat Loetnamchoetsakun
/Chớp chớp mắt/
Churai
/Tay hơi khựng lại/
June với cơ thể gầy gò thế quái nào con bé ăn liền ba bát cơm đầy, khiến ông bà càng thêm thích thú.
Sawat Loetnamchoetsakun
Phải ăn khỏe vậy chứ, đâu như ai kia ăn như mèo ngửi, nhiều khi còn nhịn để giữ dáng…/Cố tình đâm chọt/
Mewnich Nannaphas - Em
/Bị nhột không ít/
Cơm xong, June xung phong rửa chén
June Wanwimol - Cô
Cháu làm được mà, rửa chén nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc ở quê. Không làm gì mới thấy khó chịu lắm ạ.
Churai
Trời ạ, đúng là đứa bé hiểu chuyện. Con là con gái dì thì hay biết mấy. /Cười cười xoa đầu June/
Đứng cạnh tủ lạnh, Mewnich vừa nghe vừa khựng lại vài giây. Trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu khó gọi tên, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên, lấy hộp nước trái cây rồi quay lưng đi thẳng lên phòng.
Mewnich Nannaphas - Em
/Nhảy bổ lên giường/ Trời ơi chánnnn
Mewnich Nannaphas - Em
/Đá đá cái gối/ Tự nhiên trong nhà có thêm một con nhỏ lạ hoắc.
Mewnich Nannaphas - Em
Ba đem lên đây chi vậy trời? Bộ có mình nhà không đủ ấm cúng hả?
Mewnich Nannaphas - Em
/Bỉu môi/ Đem về cũng không nói cho mình biết, con ghẻ chứ con cưng cái gì.
Mewnich Nannaphas - Em
Nhìn nhà quê th-
Không để em than vãn tiếp, điện thoại bên cạnh giường đột ngột reo lên, Mewnich nhìn dãy số quen thuộc mới ủ rũ bắt máy
Mewnich Nannaphas - Em
📞: Bạn có 3 giây để nói
Love Pattranite - Nàng
📞: Sao nghe giọng mày chán dữ vậy? Có chuyện gì hả?
Mewnich Nannaphas - Em
/Chun mũi/ 📞: Thì…Nhà tao tự dưng có thêm một nhỏ từ đâu dưới quê lên ở ké nè. Ba tao nói là con của bạn thân gì đó. Nói chung…Bộ phim người nhà quê phù hợp với con nhỏ đó.
Love Pattranite - Nàng
Quê…? Trời, nghe thú vị mà. /Cười khúc khích./
Mewnich Nannaphas - Em
📞: Thú vị cái gì? Nhìn là thấy phiền rồi. Ăn uống thì ngấu nghiến như chưa bao giờ được ăn, còn ba mẹ tao thì cưng nó thấy rõ, nhìn mà phát mệt.
Mewnich Nannaphas - Em
/Lấy đà nói tiếp/ 📞: Chưa hết nha, đầu tóc thì xơ rối như cái chổi lông gà như bị quét hết chục căn nhà vậy đó, đeo kính dày cộm như mấy bà già, ăn mặc thì xộc xệch, lỗi thời giống mấy bà thập niên 90 ấy.
Mewnich Nannaphas - Em
📞: Tao ngồi đối diện ăn cơm mà không thấy cái mặt ra sao. Haizz, thật sự khó chịu muốn chết
Love Pattranite - Nàng
📞: Mày nói thế tao càng thấy tò mò đó nha! Nghe cũng dễ thương mà
Mewnich Nannaphas - Em
📞: Dễ thương cái gì! Chướng mắt thì có. Tự nhiên đâu chui ra một nhỏ quê mùa, rồi cái gì cũng ngoan ngoãn giả bộ lễ phép. Tao nhìn là không ưa nổi!! /Dãy đành đạch/
Love Pattranite - Nàng
/Bật cười/ 📞: Hahahaha, gái quê thì nó phải thế rồi bé cưng ơi…Mà đi cà phê nha, tối tao chạy qua đón, cũng muốn thấy con nhỏ đó như thế nào.
Mewnich Nannaphas - Em
/Lười biếng/ 📞: Hở? Không đ-
Love Pattranite - Nàng
Có Ken nữa đó.
Mewnich Nannaphas - Em
/Ngồi lên/ 📞: Không thể không đi! Cho xin giờ giấc để Mewnich tao đây chọn quần áo sao cho hợp với cậu ấy, mau mau!
Love Pattranite - Nàng
/Chề môi/ 📞: Cái đồ mê trai!
Mewnich Nannaphas - Em
📞: Không hề, đó là crush của tao.
Love Pattranite - Nàng
📞: Nhông nhề, nhó nhà nhờ nhút nhủa nhao
Download MangaToon APP on App Store and Google Play