( ĐN Conan ) Tình Yêu Vĩnh ℂửu
Chap 1 : Chuyển nhà
Sân chơi mùa hè rộn ràng tiếng cười. Cô nhóc chạy loạng choạng, ôm quả bóng lớn hơn cả người
Chưa kịp ngã xuống, một đôi tay nhỏ đã đỡ lấy, rồi nhấc bổng cả người cô lên
Kyoto Tanami
Shinichi… / ôm cổ /
Cô chớp mắt, ôm chặt cổ cậu.
Kudo Shinichi
Cậu lúc nào cũng hậu đậu
Shinichi nhăn mặt, nhưng đôi mắt ánh lên sự lo lắng.
Kyoto Tanami
Tớ không hậu đậu! Chỉ là… bóng nặng quá thôi / bĩu môi /
Kudo Shinichi
Hừm, lý do gì cũng vậy. Từ giờ, đừng ôm bóng nữa ' nói với giọng nghiêm túc '
Kyoto Tanami
Thế tớ chơi gì?
Shinichi đáp tỉnh bơ, rồi quay đi.
Kyoto Tanami
Ơ? Vậy còn bóng?
Cậu hơi đỏ mặt, nhỏ giọng
Kudo Shinichi
Chỉ cần cậu đừng ngã nữa là được
Cô bật cười khúc khích, siết cổ cậu chặt hơn
Kyoto Tanami
Thế thì tớ sẽ để Shinichi bế suốt đời nhé?
Shinichi đỏ mặt, nhưng không phản đối.
Trong thư viện, cô cố gắng ôm một chồng sách dày cộp
Kudo Shinichi
Cẩn thận kìa!
Giọng Shinichi vang lên quen thuộc.
Kyoto Tanami
Không sao… tớ làm được…
Ngay khi nói dứt, bước chân trượt nhẹ. Một lần nữa, cả người cô bị bế gọn lên
Kudo Shinichi
Lại nữa / Cau mày /
Cô đỏ mặt, bấu vào vai cậu.
Kyoto Tanami
Tớ không còn là trẻ con nữa, cậu không cần bế tớ đâu
Shinichi gật gù, nhưng không hề thả xuống
Kyoto Tanami
Shinichi! / giãy nhẹ /
Kudo Shinichi
Cậu cao chưa tới vai tớ, bước đi còn hay vấp. Trong mắt tớ, vẫn là trẻ con thôi
Cậu thản nhiên đáp, nhưng đôi mắt lại tràn đầy dịu dàng.
Kyoto Tanami
Vậy… đến bao giờ cậu mới chịu để tớ tự đứng vững? / ngập ngừng /
Shinichi im lặng vài giây, rồi khẽ cúi đầu, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy.
Kudo Shinichi
Có lẽ… là không bao giờ.
Trước cổng nhà, vali đã chất sẵn trên xe. Cô ngập ngừng quay lại nhìn
Cậu đáp gọn, đứng khoanh tay, gương mặt bình thản nhưng bàn tay siết chặt
Kyoto Tanami
Có lẽ… tớ sẽ không về sớm đâu
Shinichi bước tới, ôm lấy cô như sợ cô biến mất.
Kudo Shinichi
Đi bao lâu cũng được. Chỉ cần nhớ, tớ sẽ luôn ở đây
Kyoto Tanami
Cậu không sợ… tớ quên mất cậu sao?
Cậu khẽ mỉm cười, thì thầm bên tai
Kudo Shinichi
Dù có cách bao xa, tớ cũng sẽ tìm ra cậu
Cô khựng lại, đôi mắt hoe đỏ. Và giữa hoàng hôn vàng rực, vòng ôm ấy khắc sâu trong tim, như một lời hẹn ước không bao giờ đổi thay
Chap 2 : Ảo thuật gia
Ngày đầu tiên ở trường mới, cô bước vào lớp với cảm giác vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng
Không gian ồn ào chợt lắng xuống một nhịp khi mọi người quay sang nhìn cô. Những lời thì thầm khe khẽ vang lên
Nhân vật quần chúng
HS 1 : Bạn mới à?
Nhân vật quần chúng
HS 2 : Xinh ghê, chắc từ trường khác chuyển tới…
Cô hơi khựng lại, bàn tay siết chặt quai cặp
Giọng nam trong trẻo, hơi pha chút nghịch ngợm vang lên sau lưng
Vẫn gương mặt ấy, nhưng giờ đã trưởng thành hơn nhiều so với ký ức thơ bé. Đôi mắt tím sáng rực dưới ánh nắng buổi sớm, nụ cười cong cong chẳng lẫn đi đâu được.
Cô thốt lên, khẽ ngỡ ngàng.
Cậu gật đầu, kéo ghế cạnh mình ra
Kuroba Kaito
Đến đây đi. Ngồi cạnh tớ, giống như hồi bé vậy.
Kyoto Tanami
Hồi bé…? / ngập ngừng/
Kaito cúi người sát lại, giọng nói nhỏ đủ để chỉ cô nghe
Kuroba Kaito
Cậu quên rồi à? Lễ hội năm đó, cậu đứng trên sân khấu bị vướng váy suýt ngã, may có tớ bế xuống.
Kyoto Tanami
Cậu… còn nhớ sao? / đỏ mặt/
Kuroba Kaito
Nhớ chứ , những chuyện liên quan đến cậu, tớ chưa bao giờ quên
Ánh mắt cậu lấp lánh, giọng nói dịu hẳn đi
Cô tim đập rộn ràng, nhưng vội quay đi, cố tỏ ra bình thản
Kyoto Tanami
Cậu đúng là… chẳng thay đổi chút nào
Kuroba Kaito
Thay đổi chứ ! giờ tớ còn biết làm ảo thuật, có thể khiến cậu cười bất cứ lúc nào
Kaito nở nụ cười ranh mãnh, rồi như một phép màu, trên tay cậu xuất hiện một đoá hoa màu xanh thẵm
Kuroba Kaito
Nhưng người tớ muốn tặng thì chưa bao giờ thay đổi
Giọng Kaito thấp hẳn xuống, ánh mắt lặng lẽ nhìn thẳng vào cô.
Trong suốt buổi học, Kaito vẫn giữ sự tinh nghịch thường ngày, nhưng cô dần nhận ra cậu luôn chú ý đến mình
Khi cô cúi xuống lục cặp, chồng sách nặng trĩu suýt rơi, bàn tay Kaito đã nhanh chóng đỡ lấy, đặt ngay ngắn trước mặt cô.
Kuroba Kaito
Cẩn thận chút, ngốc ạ / nói thầm vào tai cô/
Lúc cô loạng choạng bước xuống bậc thang, cũng là cánh tay ấy khẽ chạm vào khuỷu tay, giữ cô thăng bằng. Không ai xung quanh để ý, chỉ mình cô cảm nhận được sự âm thầm đó
Và tim cô lại lỡ một nhịp.
Tối hôm ấy, thành phố xôn xao tin về siêu trộm Kaito Kid
Cô vô tình có mặt tại bảo tàng, giữa đám đông chen chúc
Ánh đèn chói lòa, tiếng hét vang dội. Trong phút hỗn loạn, một người nào đó vô tình va mạnh, đẩy cô về phía lan can cao ngất
Trái tim cô thắt lại, mắt nhắm chặt. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một vòng tay vững chắc kéo mạnh cô lại
Khi mở mắt, trước mặt là bóng áo choàng trắng tung bay, chiếc mũ trùm quen thuộc, cùng nụ cười nửa giễu cợt nửa dịu dàng
Giọng hắn trầm ấm vang lên bên tai
Kaito Kid
Có tôi ở đây rồi
Cô ngẩn ngơ , tim đập dồn dập.
Sự hỗn loạn xung quanh dường như biến mất, chỉ còn vòng tay hắn là thực tại.
Hắn đặt cô đứng vững trở lại, bàn tay khẽ vuốt vai cô như để trấn an
Kaito Kid
Cẩn thận hơn chút đi… tiểu thư
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt cô, sâu thẳm, rồi xoay người biến mất trong làn khói trắng mờ ảo
Cô khẽ run, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo.
Tại sao cảm giác này… lại giống Kaito đến thế?
Chap 3 Gặp lại từ thuở nhỏ
Tiết học đầu tiên ở trường mới vừa kết thúc, Shinichi bước ra khỏi lớp, quay đầu lại thì thoáng sững
Cậu thấy người mình hằng mong nhớ ngồi cạnh người con trai khác
Hai người cười nói, Kaito còn cúi sát thì thầm điều gì đó khiến cô bật cười khúc khích. Nụ cười ấy, Shinichi đã lâu không thấy kể từ hồi bé
Kudo Shinichi
Chào buổi sáng
Shinichi bước lại gần, giọng bình thản nhưng ẩn chút căng thẳng.
Kyoto Tanami
À, Shinichi! ( cô ngẩng lên, mắt sáng rực)
Kyoto Tanami
Cậu cũng ở đây à? Tớ vừa chuyển trường hôm qua thôi, không ngờ gặp lại cậu nhanh như vậy
Shinichi thoáng mềm lòng khi thấy ánh mắt ấy. Anh gật đầu, mỉm cười nhẹ
Kudo Shinichi
Ừ, trùng hợp thật. Sau ngần ấy năm… cuối cùng cũng lại học cùng nhau.
Bí ẩn
Không chỉ là Shinichi đâu.
Kaito chen ngang, chống cằm cười ranh mãnh
Kuroba Kaito
Cả tớ nữa này. Cậu quên rồi à? Hồi lễ hội mùa hè năm đó, tớ là người bế cậu xuống sân khấu đấy.
Kyoto Tanami
Cậu vẫn còn nhớ sao? / đỏ mặt /
Cậu hạ giọng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô
Kuroba Kaito
Chuyện liên quan đến cậu, sao tớ quên được
Shinichi thoáng cau mày. Từ bao giờ Kaito lại gần gũi với cô ấy như vậy…?
Giờ ra chơi, Shinichi chủ động kéo cô ra hành lang
Kudo Shinichi
Này… hôm qua cậu có đến bảo tàng phải không
Kyoto Tanami
À… ừm. Tớ tình cờ đi ngang qua thôi / ngập ngừng/
Kudo Shinichi
Cậu bị đẩy, suýt ngã khỏi lan can đúng không?
Kudo Shinichi
Nguy hiểm như thế… cậu không được liều lĩnh nữa / giọng lo lắng/
Cô cúi mặt. Ký ức về vòng tay trắng đêm qua lại hiện về, làm tim cô đập loạn.
Kyoto Tanami
Nhưng Kid đã cứu tớ
Shinichi sững lại, bàn tay siết chặt
Kudo Shinichi
Cậu ta là tội phạm, không thể tin tưởng được
Kyoto Tanami
Cậu lo lắng cho tớ sao ? //dịu dàng //
Kudo Shinichi
Đ... đúng vậy / đỏ mặt /
..........................................
Chiều hôm đó, Kaito tìm cô ở sân trường
Kuroba Kaito
Đi dạo với tớ đi, tớ có trò hay cho cậu xem
Cô còn chưa kịp trả lời thì Kaito đã lôi nhẹ tay, dẫn đi ngang qua hành lang. Dưới ánh nắng, cậu búng tay một cái, từ hư không hiện ra một đóa hoa hồng
Kyoto Tanami
Cậu… lúc nào cũng ảo thuật / đỏ mặt /
Kuroba Kaito
Không đâu, đây là thật lòng / nói với giọng chắc nịch /
Ở xa, Shinichi đứng nhìn, ánh mắt trầm xuống. Không được… mình không thể để Kaito đến gần cô ấy hơn nữa.
Ngày đầu tiên ở trường mới, cô không ngờ lại đồng thời gặp lại cả Shinichi và Kaito – hai mảnh ký ức quan trọng của tuổi thơ
Và kể từ giây phút ấy, trái tim cô bắt đầu bị kéo căng giữa hai nhịp đập khác nhau
Download MangaToon APP on App Store and Google Play