Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ĐN - Đường Hầm Đen] Đoạt Duyên!?

Chương 1

Trang Vân Hi – cái tên như một làn mây mỏng giữa bầu trời tinh khôi, vừa nhẹ nhàng, vừa khó nắm bắt.
Sinh ra trong phú quý của Trang gia, nàng lại mang thân thể yếu ớt tựa cành mai trước gió, một cơn phong ba cũng đủ khiến dung nhan mỏng manh ấy thêm nhợt nhạt.
Người đời thương nàng, nhưng cũng e ngại rằng châu ngọc quá mong manh khó giữ lâu bên mình.
Thế nhưng, đằng sau dáng vẻ thanh khiết ấy, Vân Hi lại ẩn chứa một thứ kiêu ngạo và bướng bỉnh rất riêng.
Đôi mắt trong suốt như nước hồ thu của nàng không chỉ phản chiếu sự dịu dàng, mà còn ánh lên một niềm tin âm thầm: nàng nhất định sẽ sống, nhất định sẽ bước ra khỏi cái bóng của bệnh tật để chạm tới vầng sáng mà số phận đã hứa hẹn.
Ngày ấy, khi Trang Vân Hi mười ba tuổi, thân thể nàng bệnh nặng tưởng chừng khó qua khỏi. Cha mẹ lo lắng mời hết danh y, cuối cùng mới đưa nàng lên núi thỉnh bà Đồng.
Người đàn bà tóc bạc như sương, ánh mắt thấu suốt nhân gian ấy, sau một hồi ngưng thần nhìn kỹ Vân Hi, chỉ khẽ thở dài. Bà từ trong tay áo lấy ra một phiến đá đỏ tươi, nhỏ bằng móng tay, nhưng sáng rực như ngọn lửa ẩn sâu
Trao cho nàng, bà dặn: “Đây là vận mệnh của con. Giữ lấy nó, ắt còn đường sống.”
Từ khi viên đá đỏ được khảm vào chiếc vòng ngọc trắng, định mệnh của Vân Hi bắt đầu rẽ sang một lối mòn kỳ bí. Những giọng nói vô hình vang lên trong tâm trí – xưng là “quản trị viên” – như những sợi dây vô hình dệt quanh cuộc đời nàng.
Cha - Trang Tư Hàn
Trang Tư Hàn là gia chủ đương thời của Trang gia, một con người trầm tĩnh, điềm đạm, mang phong thái của bậc trưởng giả từng trải. Ông nổi danh với tài liệu việc và trí tuệ nhìn xa trông rộng, nhưng tất cả sự kiên cường ấy lại hóa mềm yếu khi đứng trước cô con gái út. Với người ngoài, ông là gia chủ lạnh nhạt, lời nói nặng tựa vàng đá; còn với Vân Hi, ông chỉ là một người cha dịu dàng, từng đêm canh chừng hơi thở yếu ớt của con, mong nàng bình an mà trưởng thành.
Anh Cả - Trang Trí Viễn
Trang Trí Viễn là trưởng tử của Trang gia, bậc tài trí hơn người, tính tình thâm trầm kín đáo. Từ nhỏ, chàng đã mang trọng trách nối dõi, mọi bước đi đều gánh trên vai uy danh và kỳ vọng của cả dòng họ. Trí Viễn thương Vân Hi, nhưng tình thương ấy lại giấu dưới vẻ nghiêm nghị. Với thiên hạ, chàng là công tử kiêu ngạo, lạnh lùng; với em gái, ánh mắt chàng luôn chất chứa sự lo lắng âm thầm, như muốn dùng cả sức mình che chắn bão giông cho em.
Anh Hai - Trang Vũ Minh
Trang Vũ Minh – nhị thiếu gia, phong hoa tuấn lãng, nổi tiếng hào sảng, vui vẻ và thân thiện. Nếu anh cả là bầu trời cao xa khó với, thì Vũ Minh lại như gió xuân chan hòa, luôn mang nụ cười dịu nhẹ. Trong mắt Vân Hi, nhị ca là người mang lại ấm áp, luôn biết cách xua đi mây mù bệnh tật bằng những trò đùa tinh nghịch. Nhưng cũng chính người anh hai tưởng như vô tâm ấy, khi cần lại hóa thành kẻ sắc bén, chẳng hề kém cạnh bất cứ ai trong việc bảo vệ em gái.
Mẹ - Lâm Du Nghi
Lâm Du Nghi vốn xuất thân từ dòng họ thư hương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, khí chất đoan trang, dịu dàng như trăng rằm. Từ khi gả vào Trang gia, bà là điểm tựa mềm mại giữa một gia tộc quyền thế vốn đầy khuôn phép và nghiêm khắc.
Bà yêu thương Vân Hi hơn cả sinh mệnh của chính mình. Thuở Vân Hi bệnh tật triền miên, chính bàn tay bà ngày đêm ấp ủ hơi ấm, kể chuyện ru con ngủ, đem từng ngụm thuốc đắng thử trước để con yên lòng. Với hai con trai, bà là người nhắc nhở sự nhân nghĩa, giữ lại phần mềm mại trong trái tim họ. Với chồng, bà là tri kỷ bên cạnh, bù đắp cho sự lạnh nhạt và quyết đoán quá mức của người gia chủ.
Trong mắt người ngoài, Lâm Du Nghi là “trăng sáng trên cao”, dịu dàng nhưng xa vời; trong mắt Vân Hi, mẹ lại là bến bờ bình yên nhất, là nơi nàng tìm thấy chút ấm áp giữa dòng xoáy vận mệnh đầy bão giông.
'Cạch'
Tiếng của mở vang lên, Bà Du Nghi bước ra khỏi phòng Vân Hi với tiếng cười lanh lảnh. Cá chắc rằng vừa được em dỗ dành tới mức không thấy được mặt đất
Em đặt chiếc bút trên tay xuống, Trèo lên giường nằm rồi lại trầm ngâm trong chốc lát
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
'001, Những gì ngươi nói là thật sao?' //Vươn tay tắt đèn//
001 - Kiêu Ngạo [Pride]
001 - Kiêu Ngạo [Pride]
'Ta có bao giờ lừa ngươi chưa!' //Đảo mắt//
004 - Dục Vọng [Lust]
004 - Dục Vọng [Lust]
'Vân Hi, Đừng lo quá. Chúng tôi sẽ bảo vệ em'
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
...
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
'Có thể không tham gia không?' //Nhắm mắt vờ ngủ//
007 - Tham Ăn [Gluttony]
007 - Tham Ăn [Gluttony]
'Vân Hi!!! Ta muốn đi!!' //Hốt hoảng phản bác//
007 ngay lập tức nhảy ra phản pháo lại lời nói của em, Cô ta thích đi! cực kì thích dính vào những chuyện rắc rối này
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
'Được rồi, ngươi ồn quá đấy!' //Hơi nhíu mày//
003 - Tham Lam [Greed]
003 - Tham Lam [Greed]
'Dù ở đâu, Ngươi cũng sẽ bị cuốn vài chuyện rắc rối đó thôi ~'
003 như có như không mà mở miệng, Với chất giọng mê hoặc hắn ta lại nói ra những lời tàn nhẫn nhất đối với tâm hồn em
004 - Dục Vọng [Lust]
004 - Dục Vọng [Lust]
'Hắn ta nói đúng đó, Vân Hi'
005 - Phẫn Nộ [Wrath]
005 - Phẫn Nộ [Wrath]
'Chậc-...Dù ngươi có thật sự gặp nguy hiểm thì bọn ta cũng sẽ cứu ngươi thôi!'
005 - Phẫn Nộ [Wrath]
005 - Phẫn Nộ [Wrath]
'Ngươi sợ cái đéo gì!?' //Mất kiên nhẫn//
Cảm xúc của 005 bắt đầu mất kiểm soát, Nàng ta khá bực với cái sự yếu đuối này của em
Kẻ tội đồ lớn nhất, vô cảm nhất của nàng ta chạy đi đâu mất rồi!?
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
'Ta đâu có sợ!'
007 - Tham Ăn [Gluttony]
007 - Tham Ăn [Gluttony]
'Vậy cứ thế đi ~☆'
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
'Ừm, Cứ vậy đi...' //Vùi mặt sâu vào trong chăn//
Ánh mắt của 006 nãy giờ vẫn dán lên quyển vở đen tuyền trên bàn em như thể muốn nhìn lủng một lỗ trên đó
005 - Phẫn Nộ [Wrath]
005 - Phẫn Nộ [Wrath]
'Mày nhìn gì đấy, 006?' //Nhìn qua//
006 - Lười Biếng [Sloth]
006 - Lười Biếng [Sloth]
'Không có gì...' //Quay mặt đi chỗ khác//
"Ngày 3, tháng 9 Hôm nay ta khỏe hơn, không còn ho khan như trước. Mọi người đều mừng, riêng ta thấy có gì đó… bất an. Chiếc vòng ngọc lạnh lẽo quá."
"Ngày 7, tháng 9 Đêm qua, ta nghe thấy tiếng gọi. Rõ ràng là giọng nam, trầm và khàn, nói rằng hắn “đang giám sát”. Ta sợ đến nỗi không dám thở mạnh."
"Ngày 10, tháng 9 Không chỉ một người. Có nhiều giọng khác nhau. Họ tranh cãi trong đầu ta, gọi nhau là “quản trị viên”. Tại sao lại là ta?"
"Ngày 15, tháng 9 Ta thử tháo vòng xuống. Nhưng chỉ một khắc sau, hơi thở nghẹn lại, tim đau nhói. Ta buộc phải đeo lại. Xiềng xích… đúng là xiềng xích."
"Ngày 20, tháng 9 Họ bắt đầu trả lời những câu hỏi ta chưa từng nói ra. Biết cả giấc mơ ta vừa mơ, cả những nỗi thầm kín chưa ai hay. Ta không còn phân biệt nổi đâu là ta, đâu là họ nữa."
"..."
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
"Ta rất sợ..."
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
"Nhưng chúng đã nói rằng sẽ bảo vệ ta..."
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
"Chúng nói rằng chúng yêu ta..."
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
"Ta là sinh mệnh của chúng..."
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
"Ta vậy mà lại còn thật sự tin lời chúng nói..."
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
"...Ta điên thật rồi"
NovelToon

Chương 2

Buổi sáng, sau khi Trang Vân Hi thức dậy, căn phòng vẫn còn phảng phất hơi sương lạnh lẽo len qua khe cửa sổ.
Tấm rèm mỏng lay động theo gió, ánh nắng yếu ớt rọi xuống, phủ lên gương mặt nàng một lớp sáng mờ dịu. Vân Hi chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử trong veo như còn vương mộng, lặng im một lát mới chống tay ngồi dậy.
Nàng đưa tay chạm vào vòng ngọc trên cổ tay, cảm nhận được hơi lạnh thấu xương thấm qua da thịt, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Từ khi có nó, những cơn ho nặng nề đã dịu bớt
Ngoài hiên, tiếng bước chân của người hầu vang nhè nhẹ, tiếng chim sớm ríu rít, tất cả hòa lại thành một khúc dạo đầu cho một ngày mới.
Nhưng trong lòng Vân Hi, mơ hồ vẫn còn đọng lại cảm giác bất an
Nàng khẽ thở dài, thu lại sợi tóc rơi xuống vai, rồi bước xuống giường, bắt đầu một ngày dài với những bí mật chẳng ai có thể chia sẻ.
'Cốc Cốc Cốc'
Ba tiếng gõ cửa vang lên với nhịp điệu đều đặn
Sau khi được Vân Hi cho phép một hầu gái bước vào, cúi mình hành lễ rồi dịu giọng thông báo.
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
1: Tiểu thư, hôm nay sau bữa sáng người sẽ có buổi học piano cùng thầy Âu.
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
1: Tiếp đó là tiết vẽ tranh thủy mặc với tiên sinh Tạ, rồi sang giờ thư pháp
Trang Vân Hi ngồi bên giường, bàn tay vô thức chạm vào vòng ngọc nơi cổ tay, đôi mắt trong trẻo thoáng hiện chút mệt mỏi. Nàng khẽ cười, giọng nói vang lên vương chút ngái ngủ
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Cả buổi sáng đều không có lấy một khoảng nghỉ sao? //Thở hắt ra một hơi//
Người hầu cúi đầu, tiếp tục câu nói còn giang dở
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
1: Buổi chiều, tiểu thư sẽ luyện kiếm cùng nhị thiếu gia. Sau đó, khi trời ngả hoàng hôn, là buổi giảng về chính trị tại thư phòng
Nghe đến đây, Vân Hi chỉ khẽ cong môi, nụ cười nhàn nhạt không rõ là cam chịu hay bất cần.
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Ra ngoài đi //Cười cười//
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
1: Tôi chờ tiểu thư ở bên ngoài ạ //Hơi cúi người rồi ra ngoài//
Nữ hầu kia thừa biết rằng, một khi mình bước ra ngoài thì tiểu công chúa nhà mình sẽ ngay lập tức trèo từ ban công để trốn đi
Biết thì biết nhưng tuyệt nhiên cô không có một chút ý tứ nào mang tên ngăn cản
Ai bảo cả Trang gia coi Vân Hi là bảo thạch trên tay chứ
Cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan
Đến cả nặng lời cũng không dám bởi sợ bản thân sẽ là người sót chết trước
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
1: "Cũng may là bên dưới ban công có tấm lót bằng hơi, dù tiểu thư có rơi xuống cũng sẽ không đau"
Một lúc sau, thân ảnh mảnh mai kia đã xuất hiện bên cạnh quảng trường của trung tâm thành phố
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
'007, ngươi nói xem chúng ta nên đi đây chơi bây giờ' //Bước đi bên vỉa hè//
007 - Tham Ăn [Gluttony]
007 - Tham Ăn [Gluttony]
'Vân Hi! Vân Hi! Đi vào con hẻm kia đi!' //Phấn khích//
002 - Đố Kị [Envy]
002 - Đố Kị [Envy]
'Chà...Một rắc rối tự tìm tới cửa' //Cười cười//
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
?
007 - Tham Ăn [Gluttony]
007 - Tham Ăn [Gluttony]
'Nhanh lên, Vân Hi! Ta ngửi thấy mùi gì đó rất hấp dẫn trong hẻm!' //Nuốt nước bọt//
002 - Đố Kị [Envy]
002 - Đố Kị [Envy]
'Đừng nghe hắn. Một kẻ ngu si chỉ biết chạy theo mùi đồ ăn…' //Khẽ liếc về phía bóng tối trong hẻm//
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
'Các người cứ làm ta thêm bất an thôi'. //Dừng bước, tay khẽ siết lấy vòng ngọc//
007 - Tham Ăn [Gluttony]
007 - Tham Ăn [Gluttony]
'Tin ta đi, tuyệt đối không sai đâu!' //Hối thúc//
002 - Đố Kị [Envy]
002 - Đố Kị [Envy]
'Nếu Vân Hi muốn thử, ta sẽ đứng xem… kịch vui ~'
004 - Dục Vọng [Lust]
004 - Dục Vọng [Lust]
'007, Biết cạch lựa trọn đồ ăn ghê ta ~' //Liếm liếm môi//
001 - Kiêu Ngạo [Pride]
001 - Kiêu Ngạo [Pride]
"Chậc...vận đào hoa đầu tiên của Vân Hi đến nhanh vậy?" //Im lặng nghe cuộc trò chuyện//
Với bản tính tò mò, Vân Hi chậm rãi bước vào trong con hẻm tối
Con hẻm tối om, hẹp và ẩm thấp, hai bên tường gạch loang lổ rêu xanh, từng giọt nước từ ống sắt gỉ sét rơi xuống “tách… tách…” vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Ánh sáng mặt trời phía sau chỉ le lói rọi đến nửa đường, phần còn lại bị bóng tối nuốt chửng, như thể đang giấu kín một bí mật nào đó.
Mùi tanh của máu thoang thoảng trong không khí, càng đi sâu vào càng nồng nặc, khiến bước chân Vân Hi khẽ khựng lại.
Ở cuối hẻm, một bóng người nằm sõng soài trên mặt đất lạnh lẽo. Đó là một người đàn ông, đường nét gương mặt tuấn mỹ đến mức dù đang phủ đầy máu đỏ vẫn hiện rõ vẻ đẹp sắc bén, như một pho tượng tinh xảo bị vấy bẩn. Hàng mi dài khẽ run, hơi thở yếu ớt, ngực phập phồng mơ hồ giữa sự sống và cái chết.
Máu từ vết thương loang ra, chảy thành từng vệt dài dưới thân, nhuộm đẫm nền xi măng xám xịt. Trong bóng tối, ánh sáng từ đôi mắt nửa khép hờ của hắn vẫn lấp lánh một tia kiêu ngạo bất khuất, như thể ngay cả khi bị thương nặng cũng không chịu cúi đầu.
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
A...Có người kìa!? //Có chút bất ngờ//
007 - Tham Ăn [Gluttony]
007 - Tham Ăn [Gluttony]
"Hì Hì~ Vận đào hoa đầu tiên của cậu đến rồi kìa Vân Hi!" //Mỉm cười ranh mãnh//
Vân Hi không chút nào cảm thấy sợ hãi với những vết máu trên người cậu con trai kia
Trái lại, còn bạo dạn tiến thêm mấy bước rồi cúi xuống trước sự chứng kiến của người trước mắt
???
???
"Không sợ sao??"
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Anh còn sống không? //Vẫy vẫy tay//
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
NovelToon

Chương 3

Người đàn ông mở hé đôi mắt mệt mỏi, con ngươi thẫm màu như vực sâu chớp động ánh sáng lạnh lẽo. Một nụ cười nhạt, gần như là giễu cợt, lướt qua khóe môi nhuốm máu của hắn.
???
???
Cô gái nhỏ, em… thật lạ? //Nói có chút khó khăn//
Giọng nói khàn đặc, mỗi chữ phát ra đều mang theo một chút run rẩy vì mất máu, nhưng vẫn ẩn chứa khí thế cao ngạo khó che giấu.
Vân Hi chống tay xuống nền gạch lạnh, nghiêng đầu ngắm kỹ gương mặt bị thương đến thê thảm kia, trong đôi mắt trong veo không hề có sự sợ hãi mà chỉ lấp lánh vẻ tò mò.
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Anh còn nói chuyện được, tức là chưa chết đâu //Cười tươi//
Nàng đáp tỉnh rụi, đầu ngón tay khẽ chạm lên vệt máu đỏ trên gò má hắn, sau đó nghiêng người như muốn quan sát kỹ hơn.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, Hơi thấp giọng đe dọa
???
???
Không sợ… ta sẽ làm hại em sao? //Có chút khó hiểu//
Đáng lẽ ra mấy cô gái nhỏ khi gặp cảnh này đều sẽ sợ hãi rồi chạy đi mới phải chứ nhỉ?
Vân Hi mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà ngây thơ đến mức khiến kẻ đối diện nhất thời sững lại.
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Nếu anh còn đủ sức, vậy cứ thử xem.
Ánh sáng mờ ảo trong hẻm tối dường như bỗng dưng dồn về bóng dáng mảnh mai kia—một tiểu thư vốn được che chở giữa nhung lụa, vậy mà khi đối diện với máu và nguy hiểm, vẫn có thể nhìn thẳng không chút do dự.
004 - Dục Vọng [Lust]
004 - Dục Vọng [Lust]
'Vân Hi, Cưng mà không mau cứu thì tên này sắp mất máu đến chết rồi kĩ' //đột nhiên lên tiếng//
Vân Hi khẽ chớp mắt, nghiêng đầu lắng nghe giọng nói vang vọng trong tâm trí mình. Nàng không tỏ ra hoảng hốt, chỉ thong thả nhìn xuống thân thể bê bết máu trước mặt.
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Ừm… cũng đúng //Suy nghĩ kế sách//
Nàng thì thầm, bàn tay trắng nõn khẽ đưa ra, kéo tấm vải choàng mỏng trên vai xuống, xé thành từng dải nhỏ
???
???
Em đang định làm gì vậy? //Có chút mơ hồ không hiểu//
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Cứu anh ^v^
Vân Hi đáp nhẹ, như thể đang nói đến một chuyện đơn giản như thổi nến, chẳng hề cân nhắc hậu quả.
Bàn tay nhỏ nhắn kia, từng chút một băng bó vết thương, trong khi mùi máu tanh nồng bốc lên nặng nề.
Trong im lặng, giọng khàn khàn của hắn lại vang lên
???
???
Em…không hề sợ ta thật sao? //Không chắc chắn mở miệng//
Vân Hi khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn, môi cong lên một nụ cười nhẹ
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Anh đang nằm bất động thế này thì có gì đáng sợ chứ! //Trả lời tỉnh bơ//
Người đàn ông cảm nhận rõ ràng hơi ấm dịu nhẹ trên da mình tan biến khi Vân Hi buông tay. Nàng đứng thẳng dậy, phủi nhẹ bụi bẩn trên váy, bóng dáng mảnh mai từ tốn xoay người, từng bước chậm rãi rời khỏi nơi hẻm tối.
Đôi mắt hắn khẽ tối lại, trong lòng thoáng dấy lên một cảm giác khó hiểu – vừa hụt hẫng vừa bức bối. Hắn nghiến răng, cố gắng chống cánh tay run rẩy xuống nền gạch lạnh để gượng dậy.
???
???
Khụ…! //Ho khan một tiếng//
Nhưng khi vừa chống gối muốn đứng, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng vang vọng như chuông gió bỗng cất lên ngay sau lưng
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Anh nghĩ mình đủ sức để đi đâu sao? //Dựa lưng vào bức tường trước con hẻm//
Vân Hi chưa hề rời đi. Nàng đứng dựa vào bức tường ngay đầu hẻm, ánh mắt trong trẻo mà lại sâu như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn từ trước.
Người đàn ông hơi ngẩng đầu, đôi mắt thẫm màu ánh lên tia sắc bén rồi nhanh chóng dịu lại khi bắt gặp ánh nhìn trong veo của Vân Hi. Hắn khẽ nhếch môi, dù giọng nói vẫn khàn khàn, mệt mỏi nhưng xen lẫn vài phần châm biếm
Cô gái nhỏ… cứu người xong mà còn muốn hỏi tên sao? //Không có một chút nào khánh cự cảm xúc của bản thân//
Vân Hi chống cằm, ánh mắt tò mò nhìn hắn, không buông tha
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Không lẽ anh định để tôi gọi là… ‘người đàn ông đầy máu’ suốt sao? Nói đi, tên anh là gì?
Hắn im lặng một thoáng, rồi bất chợt bật cười, tiếng cười khẽ khàn mà ma mị
???
???
Được thôi...Tên tôi là-
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch //Tay vịn lên tường chống đỡ cơ thể//
Vân Hi nhướng mày, gương mặt ngây ngô nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ tinh nghịch
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Nghe giống… tên một con thú cưng thì đúng hơn. //Nhớ tới Tiểu Bạch//
Tiểu Bạch - Chú chó cảnh mà anh hai nuôi
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
...
Tiểu Nhất Bạch khựng lại, nụ cười trên môi hơi cứng, đôi con ngươi lóe lên vẻ nguy hiểm. Thế nhưng, chỉ sau vài giây, hắn lại bật cười lần nữa, lần này mang theo hứng thú thật sự
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Này, em tên gì? //Cười cười//
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi
Trang Vân Hi là tên của tôi, Cứ vậy đi nha! //Quay người bước ra khỏi con hẻm//
Tiểu Nhất Bạch khẽ tựa đầu vào vách tường lạnh lẽo, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn kia từng bước rời xa. Trên môi hắn thoáng hiện lên nụ cười nhạt, vừa bất lực vừa đầy hứng thú.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
“Trang Vân Hi…”
Hắn lặp lại cái tên ấy, từng âm tiết như rơi xuống đáy lòng, để lại dư âm kỳ lạ.
Khóe môi vấy máu cong lên
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Thật sự coi ta là chú chó nhỏ sao? //Hơi bất lực//
Một cơn ho khan kéo đến, máu tươi tràn ra nơi khóe môi, hắn đưa tay lau đi, đôi con ngươi tối sầm ánh lên tia sáng quái dị
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Không sợ máu… không sợ người lạ… còn dám nhìn thẳng vào mắt một người lạ mà cười. Đúng là… thú vị.
Hắn ngửa đầu tựa vào tường, tiếng cười khàn khàn vang lên giữa màn đêm lạnh lẽo
Bóng đêm vây kín, chỉ còn lại tiếng gió rít khe khẽ qua hẻm nhỏ. Tiểu Nhất Bạch chống tay lên gối, cố gắng giữ thăng bằng hơi thở nặng nhọc. Trong đôi mắt u ám thoáng lóe lên sự chế giễu, hắn khẽ thì thầm
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Tiếng sét ái tình? Lần đầu gặp đã yêu? … Nực cười! //Hết sức phủ nhận cảm giác trong lòng//
Hắn cười khàn, nhưng nụ cười lại có chút run rẩy khó che giấu. Từ khi nào, chỉ một cái ngoái đầu, một ánh nhìn trong veo ấy lại khắc sâu đến vậy trong tâm trí?
Nhưng bàn tay siết chặt lại, móng tay khẽ cắm vào da thịt, đau nhói. Trong lồng ngực, trái tim vẫn đập hỗn loạn, như đang phản bội chính hắn.
-- Lần đầu gặp em...trông tôi có chút chật vật. --
-- Nhưng vẫn phải cảm ơn lũ chơi xấu kia, mình mới có cơ hội nhìn thấy 'đóa hoa trong nhà kính' này --

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play