Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[SONG ANH] Kim Phút Kim Giờ

Chapter 1: Ánh đèn khai màn

Có những khoảng khắc, kim phút và kim giờ trên chiếc đồng hồ đời người chỉ lướt qua nhau một thoáng, nhưng để lại vết hằn vĩnh viễn.
Giữa ánh sáng rực rỡ của showbiz, nơi tiếng vỗ tay vang lên như sóng biển, cũng có những khoảng lặng dài dằng dặc sự cô đơn, giấu sau lớp mặt nạ rạng người.
Tiếng hò reo dội lên từ khán phòng, ánh đèn rọi xuống như xé toạc bóng tối.Trung Anh đứng yên một nhịp, bàn tay khẽ run, tim đập dồn như thể chính nó cũng đang muốn hoà chung với nhịp trống ngoài kia. Showbiz là nơi hào quang rực rỡ và vực sâu chỉ cách nhau bằng một sợ chỉ mỏng manh.
Ở phía cánh gà, Lâm Anh cười nhẹ, giọng trầm ấm.
Nguyễn Lâm Anh
Nguyễn Lâm Anh
Trung Anh thả lỏng nào, cứ coi khán giả chỉ là không khí thôi.
Trung Anh nghiêng đầu, ánh mắt ngập ngừng chạm vào anh, khoảng khắc đó, mọi căng thẳng đều tan ra thành mây khói.
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Em chỉ sợ mình làm không đủ tốt thôi.
Nguyễn Lâm Anh
Nguyễn Lâm Anh
Giỏi hay không, khán giả họ tự biết. Nhưng Bông à, thứ khán giả muốn thấy đâu chỉ là kỹ thuật. Thứ họ cần hơn cả là một trái tim biết hát.
Một tiếng gọi vang lên, Trung Anh bước ra sân khấu tự như mạch suối nhỏ len vào từng hàng ghế. Khán phòng lặng đi, chỉ còn tiếng ngân trong trẻo ấy. Cậu hát, nhưng sâu trong đôi mắt ấy, nỗi lo âu vẫn âm thầm cháy.
Khi Bài hát kết thúc, cả không gian chợt vỡ oà. Ánh đèn chiếu trên khuôn mặt cậu, đôi má ướt mò hôi nhưng sáng lấp lánh như pha lê. Sau cánh gà, Lâm Anh đưa tay vỗ chầm cập, một tràng pháo tay riêng, dịu dàng và đủ để Trung Anh biết rằng bản thân cậu không cô độc.

Chapter 2:Những nụ cười và ánh chớp

Lê Phạm Minh Quân
Lê Phạm Minh Quân
Bông hôm nay làm tốt lắm đó, làm khán giả chết lặng luôn.
Minh Quân khoác vai cậu, nụ cười rạng rỡ tựa như ánh chớp.
Đông Quan chen vào, giọng mang chút đùa cợt.
Hồ Đông Quan
Hồ Đông Quan
Chết mê luôn ấy. Ngày mai Thread lại bùng nổ ảnh luôn.
Trung Anh đỏ mặt, cố né tránh những lời khen kia.
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Mấy anh đừng chọc em nữa, em mới debut thôi mà.
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Mới debut đã khiến cả hội trường đứng dậy vỗ tay, mày còn tính khiêm tốn đến bao giờ vậy em.
Tay Hữu Sơn khẽ gõ vào micro, dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn Trung Anh.
Những người bạn đồng nghiệp vây quanh cậu, họ vừa là đồng đội, vừa là anh em trong một gia đình tạm bợ mang tên nghệ sĩ. Nhưng sau ánh đèn sáng rực của showbiz, họ hiểu rằng, sự khắc nghiệt luôn rình rập họ mọi lúc, có thể nuốt chửng họ bất cứ lúc nào.
Hồng Cường khẽ vỗ vai Trung Anh, nở một nụ cười hiền dịu.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Bông à, đừng ngủ quên trong ánh hào quang. Ánh sáng của hôm nay có thể là bóng tối của ngày mai. Trong nghề này, chỉ có nỗ lực mới đạt được chỗ đứng.
Trung Anh gật đầu, Nhưng ánh mắt cậu vẫn còn nguyên sự run rẩy ban nãy.
Lời khen ngợi, sự reo hò và cả lời nhắc nhở, tất cả trộn lẫn lại với nhau tựa như một ly cà phê vừa ngọt vừa đắng và chưa kip nguội đi.
Lâm Anh xoa nhẹ đầu cậu, ánh mắt thoáng hiện lên sự cưng chiều như thể cậu là ngoại lệ, là duy nhất.
Nguyễn Lâm Anh
Nguyễn Lâm Anh
Em làm tốt lắm rồi Trung Anh à.
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Em thấy mình làm không tốt như kì vọng, em còn muốn tốt hơn nữa cơ

Chapter 3: Bữa tiệc sau ánh đèn

Đêm hôm ấy, sau buổi diễn thành công, công ty đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho các nghệ sĩ trẻ trong dàn tân binh. Địa điểm là một quán bar sang trọng nằm trên con đường nhộn nhịp giữa lòng thành phố. Bên ngoài ánh đèn neon lập loè, tiếng nhạc điện tử vọng ra từ những cánh cửa khép hờ, nhưng bên trong, không khí lại được giữ ở mức vừa phải, vừa ấm áp vừa đủ riêng tư như một thế giới của những kẻ đang bước vào vòng xoáy của hào quang.
Ánh đèn vàng cam rải xuống những khuôn mặt non trẻ còn vương mùi son phấn chưa kịp tẩy trang. Họ cười đùa, hò reo, những tiếng ly chạm nhau leng keng tạo thành một bản nhạc nền xem lẫn tiếng nhạc vang lên ở góc phòng.
Trung Anh ngồi giữa vòng bạn bè, đôi mắt sáng ngời nhưng bàn tay khẽ run khi nâng ly rượu vang. Cậu như em út mà ai cũng yêu thương. Khán giả vừa biết đến cái tên Timtin sau màn trình diễn buổi tối. Nhưng thay vì tự tin, trong lòng cậu lại vừa lâng lâng vì niềm vui chiến thắng, vừa ngột ngạt vì áp lực mớ chớm nở.
Tạ Hoàng Long
Tạ Hoàng Long
Trung Anh cạn ly đi chứ! Debut thành công đâu phải chuyện dễ.
Cậu gượng cười, khẽ lắc đầu
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Em không uống nhiều đâu, sợ lại lỡ buổi tập ngày mai.
Ngay lập tức, Minh Hiếu giật lấy ly rượu của Trung Anh, thay cậu uống cạn.
Thái Lê Minh Hiếu
Thái Lê Minh Hiếu
Để anh lo. Cậu mà say là mai báo lại giật tít cái tin tân binh ngất ngư trên bar sau đêm debut. Không hay đâu.
Tiếng cười bật ra rộn ràng, phá tan đi bầu không khí ngại ngùng.
Hồng Cường chậm rãi đặt ly xuống, giọng khàn khàn và nghiêm nghị.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Vui vẻ đêm nay thôi, ngày mai mọi thứ lại khắc nghiệt đó.
Cả bàn tiệc lặng đi trong giây lát, Trung Anh cúi xuống, lặng lẽ lắc lắc chiếc ly. Lời của Cường như một nhát dao thật lòng, gạt đi sự ngây thơ.
Minh Quân cất lời, phá tan đi bầu không khí nặng nề.
Lê Phạm Minh Quân
Lê Phạm Minh Quân
Thôi nào, đừng triết lý nữa. Tối nay Bông là người chiến thắng. Mai tính sau.
Lê Phạm Minh Quân
Lê Phạm Minh Quân
Bông nè, cậu thấy không, cả hội trường đều đứng dậy vỗ tay cho cậu đấy. Chuyện này đâu phải ai cũng làm được đâu.
Trung Anh mỉm cười, đôi mắt long lanh.
Thật sự, em còn run lắm, em còn sợ quên lời thôi.
Đông Quan chen ngang, giọng mang tính trêu đùa.
Hồ Đông Quan
Hồ Đông Quan
Có quên thì fan vẫn gào tên cậu thôi.
Trong góc phòng, Lâm Anh ngồi lặng, không tham gia vào không khí ồn ào. Anh quan sát cậu, nụ cười cậu sáng như ánh trăng, nhưng phía sau ánh sáng ấy, anh vẫn thấy một nét mỏng manh như sợi chỉ. Anh nâng ly rượu, im lặng dõi theo cậu.
Tiếng nhạc được đổi sang một bản ballad chậm rãi. Một khoảng lặng dịu dàng len vào bữa tiệc. Trung Anh bất giác dựa đầu vào ghế, lắng nghê giai điệu như thể muốn trốn tiếng ồn.
Hữu Sơn với gương mặt tràn đầy năng lượng đột ngột hỏi.
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Trung Anh còn ước mơ gì sau này không. Ý anh là lớn hơn việc debut ấy?
Cậu ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ.
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Ước mơ à, em muốn được hát thật lâu, dù chỉ có một người nghe. Em muốn âm nhạc của mình có ý nghĩa, không chỉ là tạo ra những bài hát chạy theo xu hướng.
Không khí bàn tiệc chợt lắng, ai cũng im lặng như thể lời cậu thốt ra có sức nặng hơn họ tưởng.
Đức Duy nhếch môi cười, nửa đùa nửa thật.
Đặng Đức Duy
Đặng Đức Duy
Nghe ghê quá, sau này đừng quên mấy thằng đồng nghiệp vụng về này nhé.
Trung Anh bật ra một nụ cười ngây thơ và trong trẻo.
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Em không quên mấy anh được đâu.
Tiếng cười lại vang lên, hoà cùng tiếng ly chạm nhau. Nhưng sâu trong mắt Trung Anh, nỗi lo chưa bao giờ biếng mất. Cậu biết, showbiz không chỉ là ánh đèn lung linh, nó là một cơn bão và cậu chị vừa bước chân vào rìa gió.
Đêm dần trôi. Một vài người đã ngà say, ngã đầu lên vai người bên cạnh, cười ngặt nghẽo. Người khác thì lặng lẽ hút thuốc ngoài ban công, nhìn xuống những con phố thắp sáng bằng biển hiệu rực rỡ.
Trung Anh bước ra khỏ phòng, tìm chút không khí mát mẻ. Bên ngoài, thành phố vẫn thức, dòng người vẫn cuộn chảy. Cậu hít một hơi dài, ánh mắt hướng xuống thành phố đầu đèn điện.
Lâm Anh theo sau, khoác áo lên vai cậu.
Lạnh không.
Trung Anh lắc đầu, cười khẽ.
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Nguyễn Đoàn Trung Anh
Em muốn ra đây hít thở một chút, trong kia ồn ào quá.
Ở đâu đó trong thành phố, một tấm biển quảng cáo điện tử vừa thay hình. Gương mặt Trung Anh xuất hiện, rực sáng giữa màn đêm. Nhưng nơi ngực trái của cậu, ánh sáng ấy lại khiến tim đập nhanh hơn, không chỉ vì hạnh phúc mà còn là vì nỗi sợ mơ hồ chưa kịp gọi tên

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play