[AllTanjiro] Xuyên Không,Tôi Giả Câm Nhưng Lại Bị Nghe Trộm Tiếng Lòng!!?
Chap 1:Cái chết của em.....[Đã sửa]
Chap 1:Cái chết của em....[Đã sửa]
Kamado Tanjiro,một cậu bé mù sống tại một khu nhà đổ nát cùng với một cô em gái tuổi trăng tròn.
Cuộc sống khổ cực,khó khăn khi có cậu là gánh nặng.
Nhưng có lẽ ông trời đã hiểu thấu cậu.
Một ngày đẹp trời,trên con đường lớn vang lên những tiếng còi xe ing ỏi
Nguyên con đường lớn ấy bị tắt nghẽn trầm trọng.
Cậu sắp chết rồi....Vậy là sắp hết thật rồi.
Trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo, cậu nằm đó, đôi mắt mờ đục vô định nhìn lên trần nhà,từng hơi thở yếu ớt ,nhẹ bỗng tựa như mây,rằng chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể mang cậu đi.
Lồng ngực cậu phập phồng, mỗi nhịp hít vào thở ra đều mang theo từng sự nặng nề,từng cơn mệt mỏi và kèm theo đó là những tiếng rên nhẹ.
Bên cạnh là Nezuko,từng vạt cảm xúc lo lắng,bồi hồi cứ lấn chiếm lấy tâm trí cô.
Nó như một con sóng,một con sóng lớn cứ liên tục vồ vậy lấy cô.
Tay đan tay,từng hơi ấm cả hai cứ thế hoà vào nhau.Cậu quay sang cô nở một nụ cười khờ.
Kamado Tanjiro
"Anh x-xin lỗi..."
Giọng nói cậu run rẩy,như đang bị bóp nghẹn trong cổ họng.
Đôi tay nhỏ bé khẽ đưa lên,run rẩy chạm vào đôi tay mềm mại của cô.
Kamado Tanjiro
"Anh lúc nào ....cũng là gánh nặng"
Kamado Tanjiro
"Nếu lúc đó người chết là anh chứ không phải cha mẹ...Thì có lẽ sẽ họ không phải thấy..."
Kamado Tanjiro
"Thấy bộ dạng này của em"
Kamado Tanjiro
"Nếu năm đó,anh không ham chơi...anh không ngu ngốc..."
Kamado Tanjiro
"Gia đình chúng ta sẽ mãi hạnh phúc...Anh sẽ nhìn thấy ánh sáng..."
Kamado Tanjiro
"Và lúc đó anh sẽ thấy em mỉm cười.."
Kamado Nezuko
"Anh đừng nói nữa...Anh đừng nói như vậy"
Cô nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt kia,liên tục lắc đầu thật mạnh.Cảm xúc hỗn loạn khiến mắt cô đỏ hoe,những giọt lệ cứ thi nhau trào ra rồi lại rơi xuống từng giọt.
Kamado Tanjiro
"Không có anh...Chắc chắn...chắc chắn em sẽ sống tốt hơn."
Kamado Tanjiro
"N-Nezuko,đừng khóc nữa nhé?"
Lời trăn trối dừng lại,tiếp đến là cơn hỗ sặc sụa dữ dội.
Những giọt máu tươi không ngừng rỉ ra bên khoé môi.
Những y tá,bác sĩ vội vàng xông vào rồi mạnh bạo đẩy cô ra ngoài.
Cổ họng cô nghẹn cứng khi thấy anh mình được đưa ra để di chuyển tới phòng phẫu thuật.
Họ nói không chỉ tại nạn mà anh cô vẫn còn nhiều đi chứng của những tai nạn trước đó,tỉ lệ sống sót chắc chắn sẽ thấp.
Dẫu cho biết trước kết quả,cô vẫn cắn răng đồng ý cho anh mình phẫu thuật.
Cho dù.....Cho dù sinh mệnh anh có ngắn ngủi như thế nào,chỉ cần còn hi vọng thì cô sẽ cố gắng.
Bởi cô cũng chỉ còn duy nhất người anh trai này.Dù cho anh có mù,anh có tật nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được vô vàn tình thương của anh
Trong khuôn phòng lạnh lẽo,cậu ngửi thấy mùi của thuốc,ngửi thấy mùi bông,mùi của sắt và ngay cả mùi máu tanh tưởi của mình.
Cậu cảm nhận được từng vết cắt,từng vết khâu.
Nó cũng không đau,cũng không buốt như cậu nghĩ,chắc là bởI được tiêm thuốc giảm đau chăng?
Nhưng cậu mệt,cậu mệt lắm.
Trong bóng tối mù mịt,tâm trí cậu vô thức nghĩ rằng mình sẽ chết.
Cậu khẽ nghiêng đầu về phía cánh cửa dẫn ra bên ngoài.
Hình bóng một cô bé nhỏ nhắn,xinh xắn với đôi mắt hồng hiện ra.
Mái tóc đen có phần dưới là chút cam cam,mặc theo đó là một bộ đồng phục đã không còn mới.
Đôi mắt cậu ánh lên một tia sáng.
Ngay cả cậu cũng không biết nữ,chỉ biết là đã rất lâu rồi....
Rất lâu rồi mới có thể nhìn thấy cô.
Trông cô cũng chả khác gì mấy lúc nhỏ.Vẫn trông xinh xắn đáng yêu như vậy.
Liệu đây là tích hay là ảo ảnh đó cậu tưởng tượng ra?
Cậu không biết và cậu cũng chẳng quan tâm.
Chỉ cần cậu nhìn thấy cô lần cuối là mãn nguyện rồi.
Cậu thật sự chẳng cần gì nữa,vì ngư vậy đã là quá đủ.
Nhìn đứa em gái đã khổ sở vì mình trưởng thành vậy là được rồi,cuối cùng thì...Cậu cũng có thể thành thản rồi.
NvPhụ:
Bác sĩ:"Thưa cô,chúng tôi đã cố gắng hết sức,thật sự cậu bé đó không thể cứu chữa"//Lảng tránh ánh mắt của cô//
Vị bác sĩ ấy nói xong cũng bỏ đi,trong lòng vị ấy cũng dâng lên một chút sự thương hại cho cả hai.
Số trời đã định,sao mà chống lại?
Trần đời đâu có ai muốn dính phải bệnh tật,tai hoạ đau thương.
Tất cả là do cái số của cậu,nó xui.
Cơ thể cậu vẫn còn trong cái căn phòng đầy mùi máu tanh ấy.
Rồi quỳ sụp xuống gào thét lên,thét lên nhưng câu nói chứa đầy sự đau khổ và mất mát.
Biết rằng đây là số phận,nhưng nó cũng đừng tàn nhẫn thế chứ!?
Cô nắm lấy tay của cậu,nó vẫn còn vương chút hơi ấm.
Căn phòng bỗng chốc chìm trong im lặng,chỉ tồn đọng lại những tiếng thút thít của cô và hoà với đó là mùi thuốc,mùi của kim loại đang hoà dần với mùi máu.
Cô không muốn tin đây là sự thật,vẫn cố chấp đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt lạnh toát của cậu.
Chap 2:Không gian trắng[Đã sửa]
Chap 2:Khoảng trắng[Đã sửa]
Cậu đã thật sự chết chưa?
Trong khoảng không màu trắng vô tận,cậu nhỏ bé như một con kiến bị lạc khỏi đàn nằm phanh thây chờ chết.
Ý thức dần như đã biến mất nay lại quay trở lại.
Cậu khẽ mở mắt,đôi mắt vừa hé ra đập vào mắt cậu là một không gian trắng tinh.
Bóng tối u ám,quen thuộc thường ngày đã biến mất.Thay vào đó là những sắc trắng đã không được nhìn thấy từ lâu.
Kamado Tanjiro
"Đây...là đâu?"
Cậu khẽ lẩm bẩm,tim cậu bắt đầu loạn nhịp trong hỗn loạn,bối rối nhưng len lói trong đó vẫn có một chút vui mừng.
Cậu đưa tay lên ngắm nhìn đôi tay bé nhỏ lành lặn của mình.
Đây như một giấc mơ,trước khi chết,không biết bao nhiêu lần cậu đã ước được nhìn thấy những màu sắc khác ngoài màu đen kia.
Ước mơ nhỏ bé của cậu ngày nào giờ đã thành hiện thực.
Cậu sờ nắn,cậu ngắm nghía cái thân thể mảnh như sợi tơ của mình.
Hơn 10 năm,đã hơn 10 năm cậu sống chật vật với bao khó khăn.
Bây giờ giường như tất cả những gánh nặng đó đã vơi đi nhiều rồi.
Nụ cười rạng nỡ nở trên đôi môi nhỏ nhắn của cậu.
Hai đôi mất tuyệt đẹp mang sắc hồng kia không tài nào giấu được nỗi phấn khích trong cậu.
Và rồi cậu bỗng nhận ra một điều.
Kamado Tanjiro
"Đây rốt cuộc là đâu?"
Trong không gian trắng vô tận ấy,mọi thứ trống rỗng.
Chỉ duy nhất có một màu trắng.
Thời gian cứ thế trôi qua,không biết cậu đã ở đó bao rồi.
Cậu cứ ở đó, chán nản suy nghĩ và tưởng tượng ra vô số điều ngu ngốc.
Cậu đã nghĩ rằng khi có lại thị giác thì cậu sẽ quay trở về và sẽ sống một cuộc sống an nhàn.
Nào ngờ nó vốn không phải một phép màu,mà ní như một cái lồng giam vậy.
Cậu không thấy đói,cũng không buồn ngủ.
Cậu cứ sống trong cái thế giới đó một cách vô thức,như một chú chim bị bỏ vào một chiếc hộp sáng.
Tin vui là cậu đã lấy lại thị giác,tin buồn là cậu méo biết mình phải làm gì ở cái nơi khỉ ho cò gáy này để giết thời gian.
Cậu cứ ngồi đó,chán quá thì đi vòng vòng.Không thì cố gắng nhắm mắt ngủ.
Cậu giờ không có khái niệm thời gian,cũng chẳng phân biệt được mình ở đây được bao lâu.
Cậu nhớ cái cuộc sống khổ cực trước kia.
Khổ nhưng vui nhưng,nhưng ấm.
Còn nơi này thù trống rỗng,chẳng có tú gì là cảm giác,chẳng có cảm giác.
Đôi khi cậu chỉ biết khóc.
Nơi này quá cô đơn rồi.Cậu muốn ra khỏi đây!
Trong cơn mê man,đôi mắt khó nhọc mở ra.
Vẫn là cái không gian trắng xóa ấy.
Chắc là do cậu ngủ quá nhiều,thành ra bây giờ rất mệt mỏi.
Cậu bất lực đến phát khóc.
Mệt cả về thể xác lẫn tinh thần.
Không phải tự nhiên mà cậu tỉnh dậy.Là do cậu cảm nhận được có thứ gì đó đang khẽ kéo lấy vật áo cậu.
Kamado Tanjiro
"Huh...Ai vậy?"//Lười biếng lăn người ra sau//
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Kamado Tanjiro
"AHHHHH!MA KÌA LÀNG NƯỚC ƠI!!!!"//Giật bắn mình//
T/g đayy:)
Thật sự cảm ơn bn....bn gì đó
T/g đayy:)
Cụ thể là bạn này
T/g đayy:)
nhờ bồ đó mà toiii có hứng lên hẳn
T/g đayy:)
Không like cũng không sao,chỉ cần bạn bình luận🤡❤️
T/g đayy:)
Tôi chỉ cần bình luận thôi chứ like hay ko ko quan trọng :)
T/g đayy:)
Nhưng nếu đọc chùa CX ko like là cũm giận đó nhé:))))
T/g đayy:)
Nên tích cực bình luận đi các tình iuu owiiiiii
Chap 3:Sự cầu xin giúp đỡ[Đã sửa]
Chap 3:Sự cầu xin giúp đỡ[Đã sửa]
Người kia giật mình, khẽ nghiêng đầu.
Đang ngồi đối diện với cậu là một bé "Ma" với khuôn mặt được phủ lên nghìn lớp phấn .
Đôi môi thì đỏ chót như mào gà 🐔
Mắt thì màu đánh lên lớp nhũ hồng như đang dạ hội thời trang.
Hai chiếc má hồng núng nính nhìn như muốn vả:)
Cái nhan sắc ấy phải gọi là "Tuyệt Tác Nghệ Thuật"
Đẹp đến mức khó tả,đẹp theo kiểu lồng lộn phá với chút ma mị...Khiến người ta dựng tóc gáy.
Kamado Tanjiro
"Ma gì chứ?"
Kamado Tanjiro
"Đẹp thế này mà gọi là ma thì uổng lắm đó~"//Đưa tay chạm vào môi mình//
Kamado Tanjiro
"Đ-Đẹp...?"//Sốc//
Kamado Tanjiro
*Này mà đẹp ư???*
Kamado Tanjiro
*Như ma thì có!!*//Ánh mắt khinh bỉ//
Cậu ngắm nghía cái khuôn mặt phải gọi là "Mỹ Nam" thêm một lần nữa thật kĩ.
Rồi đôi mắt cậu bỗng chú ý đến một vết bớt mờ nhạt đến nỗi giường như không thể nhùn thấy.
Nó ở trán....Cùng chỗ với vết bớt mà cậu có.
Cậu bất giác lấy tay chạm vào vết sẹo của mình.
Vết bớt đó cũng như một vết sẹo.
Một vết sẹo gắn liền với bi kịch mà cậu gây ra.
Cậu giật mình,đôi đồng tử co rút lại không thể tin vào trước mắt mình.
Người đó nếu nhìn kĩ chút thì sẽ nhận ra....
Đôi bông tai độc quyền đó của cậu.
Nếu bỏ đi lớp trang điểm dày đặc kia,thì có lẽ cậu và hắn sẽ giống nhau như hai giọt nước.
Không thể sai được,đó đúng thị là một Tanjiro khác!
Kamado Tanjiro
"Nhận ra rồi à~"
Người kia cười cợt,vẻ mặt bình thản như đã biết trước điều này.
Cậu hoảng hốt nhảy ra xa.
Kamado Tanjiro
"C-Cái quái gì thế này!?"//run run//
? ? ?
"Yên tâm,anh ấy là con người"
Không chút phòng bị,cậu bị một kẻ lạ mặt khác bổ nhào tới ôm chặt.
Cô ta cười khúc khích,người run run có vẻ đang rất phấn khích.
Còn cậu thì được tặng một cú ôm nồng nhiệt lại còn được tặng thêm một cú ngã đau điếng ngã nhào về phía trước.
Tanjiro kia cũng chẳng chịu bị vạ lây,lặng lẽ đứng sang một bên nhìn cái đôi 1 nam 1 nữ làm trò con bò.
? ? ?
"Hì hì,Tan-Chan xin lỗi vì đã để anh đợi suốt một tuần nha!"
? ? ?
"Em không cố ý để anh đợi đâu,tại thuyết phục Tan-Chan kia khó quá!"//Vô tư ngồi trên người cậu//
Kamado Tanjiro
"L-Là sao!?"
Cậu hoảng loạn,cố gắng dãy dụa nhưng có vẻ không thành.Chắc tại kẻ kia nặng quá.
Còn chưa kịp định hình,chính cậu khẽ lắp bắp nói.
Kamado Tanjiro
"Tanjiro....Giúp tôi..."
Cậu dừng lại,nhìn cái người giống hệt mình 99% đang ngượng ngùng khoanh tay cầu xin.
Kamado Tanjiro
"Giúp gì cơ...?Mà nhỏ kia xuống coii!!!!"
Cậu uất ức hét lên mà nhỉ kia không chịu xuống.
Trong khi cậu đang cố gắng dùng hết sức bình sinh để vùng vẫy,mong sao người bên trên có thể đi xuống.
Tanjiro kia tiến tới,nắm lấy tay cậu.
Kamado Tanjiro
"Huh...?"//Dừng lại//
Đôi bàn tay đang kia khẽ run lên.
Kamado Tanjiro
"Tanjiro,xin cậu....Hãy giúp tôi.."
Cậu mở to mắt,không phải điều gì to tác.
Trên khuôn mặt trắng bệch ấy,hai hàng lệ trong suốt lăn dài trên má.
Giọng cậu ta run rẩy,mang hàm ý van xin.
Cậu còn chưa nói một lời tổn thương hay động chạm cơ mà,sao lại khóc nức nở như thế!?
Cậu ngư một tượng đó bị nứt,ngơ ngác không biết phải làm gì.
Cô gái trên lưng cậu cuối cùng cỹng chịu nhích cái thân thể của mình rời khỏi tấm lưng mảnh của cậu.
Cậu từ từ ngồi dậy,tay còn không quên xoa lưng .
Kamado Tanjiro
"Tại sao!?"
Đôi mày cậu khẽ cau lại,giọng nói có phần dè chừng.
? ? ?
"Tan-Chan! Hãy giúp Tan-Chan kia đi!!"
? ? ?
"Không thì...Không thì cả 2 Nezuko sẽ chết đó!!!"
T/g đayy:)
Hú Hú toii là đang định tuyển người vô truyện để làm nhân vật phụ ý.
T/g đayy:)
Có cả vai green tea theo đuổi Tan nhé:)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play