Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tuyệt Đối Nuông Chiều

Chương 1: Hôn lễ

Thượng Hải, một chiều cuối hạ.

Quán trà gia tộc họ Cố được bao trọn một tầng lầu cao, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lùa qua ô cửa kính sát trần.

Cố Thừa Minh ngồi ở ghế bên cửa sổ, dáng người thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, áo sơ mi trắng đơn giản mà vẫn toát ra phong thái của một tổng tài cao cao tại thượng. Trước mặt anh là chén trà Long Tĩnh còn bốc khói, nhưng đã gần nửa giờ anh không hề nhấp một ngụm.

Điện thoại trên bàn rung lên.

Là tin nhắn từ mẹ anh:

“Con trai, con phải cưới cô bé đó. Gia đình mình đã nợ ân tình nhà người ta, con… tuyệt đối không được giở trò đấy.”

Cố Minh Thừa mím môi, ngón tay siết chặt ly sứ mảnh khảnh. Bao nhiêu năm nay anh làm chủ mọi việc, vậy mà chỉ riêng hôn nhân lại không thể tự quyết định.

“Cưới một đứa trẻ mười tám tuổi sao…” Anh khẽ cười nhạt, giọng nói trầm thấp mang theo chút giễu cợt.

Tiếng giày bước nhẹ vang lên từ cầu thang.

Một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện, cô gái xinh xắn trong chiếc váy hồng loè loẹt, đôi mắt long lanh như hồ nước trong, mái tóc dài buộc cao gọn gàng. Vừa thấy anh… cô liền dừng bước, đôi môi hồng cong lên thành một nụ cười tươi rói.

“Chào chú…!” giọng nói trong veo gọi một tiếng ngọt lịm.

Cố Thừa Minh ngẩng đầu. Đôi mắt sâu thẳm của anh chạm phải ánh sáng rực rỡ ấy.

Cô gọi anh là “chú”?

Cô gái hồn nhiên bước tới, không hề e dè, đôi mắt long lanh đánh giá anh từ trên xuống dưới:

“Chú đẹp trai quá à! Em nghe ba mẹ nói, chú là người sẽ kết hôn với em, đúng không?”

Anh nhíu mày lạnh lùng đáp:

“Đầu tiên, tôi không phải là chú của em. Thứ hai, chuyện kết hôn… là ý của người lớn không phải của tôi.”

Cô nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe lộ rõ sự ngạc nhiên:

“Ơ? Nhưng ba mẹ nói, chú đã đồng ý rồi mà?”

Cố Thừa Minh hít sâu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt:

“Tôi đồng ý, không phải là vì muốn. Mà là vì… trách nhiệm.”

Cô không hiểu hết tầng nghĩa trong lời nói ấy, chỉ chớp mắt mấy cái rồi chống cằm cười tinh nghịch:

“Vậy tức là chú bị ép hôn sao? Giống y hệt như trên phim vậy.”

Anh thoáng nghẹn lại bởi sự hồn nhiên của cô. Một cô gái nhỏ mười tám tuổi, rõ ràng đang coi chuyện hôn nhân cả đời như một trò chơi.

“Em… còn quá nhỏ.” Anh cắt ngang, giọng điềm đạm nhưng sắc lạnh. “Mười tám tuổi, đáng lẽ chỉ nên lo học hành, chứ không phải lấy chồng.”

Cô vợ nhỏ bướng bỉnh cong môi, không phục:

“Nhỏ thì sao? Em đâu có ngốc. Với lại… chú trông trưởng thành thật đấy, chắc kết hôn với chú cũng không tệ đâu.”

Câu nói bất ngờ khiến anh hơi khựng lại.

Anh nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt đen sâu như muốn xuyên thấu. Một lúc sau, khóe môi anh nhếch lên nhưng là nụ cười lạnh:

“Em có chắc chắn mình sau này sẽ không hối hận.”

Cô lại mím môi, đôi mắt sáng bừng ngẩng đầu đáp lại:

“Chưa thử làm sao biết hối hận?”

Trong khoảnh khắc ấy, Cố Minh Thừa chợt thấy bất lực. Một bên là áp lực gia đình, một bên là ánh mắt ngây thơ thẳng thắn của cô gái nhỏ. Anh biết, hôn nhân này không thể tránh nữa.

Chỉ là… anh chưa từng nghĩ, cuộc đời trưởng thành, lý trí của mình lại có ngày bị một cô bé vừa gọi mình là chú, vừa khen anh đẹp trai… làm đảo lộn tất cả.

Lễ cưới nhanh chóng được diễn ra ngay sau đó.

Những chiếc đèn pha lê lấp lánh, hội trường sang trọng giữa trung tâm Thượng Hải rực rỡ tiếng chúc mừng. Ai ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi trai tài gái sắc.

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, cô dâu mười tám tuổi còn quá non trẻ, chú rể ba mươi tuổi lại lạnh lùng đến mức xa cách.

Khi MC yêu cầu cô dâu chú rể nắm tay nhau, bàn tay nhỏ bé của Lâm Thiên Ngữ run lên, do dự một lát mới đặt lên lòng bàn tay rộng lớn kia.

Cô nghiêng mắt, nhỏ giọng thì thầm:

“Chú… hình như chú không vui à?”

Anh khẽ siết tay cô ánh mắt thâm trầm:

“Đừng gọi tôi là chú nữa.”

Cô lè lưỡi, ánh mắt lấp lánh trêu chọc:

“Em thích gọi là chú mà.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô khóe môi mím chặt, cố kìm sự bất lực. Người khác nhìn vào tưởng chú rể lạnh lùng nghiêm nghị nhưng chỉ anh mới biết, mình đang bị một cô vợ nhỏ biến lễ cưới thành trò hề hài hước.

Đêm tân hôn

Trong căn phòng ở tầng cao nhất khách sạn thành phố biển, ánh đèn vàng dịu phủ lên khắp nơi. Lâm Thiên Ngữ ngồi co ro trên giường ôm gối, đôi mắt tròn xoe nhìn quanh:

“Phòng này rộng quá đi.”

Cố Thừa Minh tháo cà vạt động tác gọn gàng, từng đường cơ bắp lộ ra sau lớp áo sơ mi. Anh ngẩng lên bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của cô liền cau mày:

“Nhìn gì?”

“Nhìn chú chứ nhìn gì.” cô chớp mắt vô tội. “Chú… à không… chồng ơi, chú đẹp trai thật đấy.”

Anh: “…”

Cố Thừa Minh thở dài, tháo kính ngồi xuống ghế sofa rót ly nước uống một hơi.

“Em có biết cuộc hôn nhân này là vì cái gì không?”

“Biết chứ.” cô gật đầu nhanh giọng trong veo. “Ba mẹ em nói là có hôn ước nên em phải cưới chú. Nhưng mà em không sao, em cũng đâu có ghét chú đâu.”

Anh siết chặt ly thủy tinh ánh mắt dần tối lại:

“Em vẫn còn là một đứa trẻ.”

“Không phải!” cô phản bác ngay, ôm gối lăn đến mép giường đôi mắt long lanh. “Em mười tám tuổi rồi đó, là người lớn chính hiệu! Với lại… em có thể học làm vợ mà.”

Câu nói hồn nhiên như sét đánh ngang tai.

Anh đứng dậy bước lại gần, bóng dáng cao lớn phủ xuống người cô. Ánh mắt sâu thẳm khóa chặt khuôn mặt ngây thơ ấy.

“Lâm Thiên Ngữ.” giọng anh khàn khàn pha chút nguy hiểm. “Em có biết mình đang nói cái gì không?”

Cô ngẩng đầu, chẳng hề sợ hãi thậm chí còn cười:

“Em biết. Em đang nói, em sẽ không hối hận khi cưới chú đâu.”

Khoảnh khắc đó, Cố Thừa Minh bất giác nghẹn lại. Một bên là trách nhiệm ép buộc, một bên là sự ngây thơ trong sáng. Anh khẽ nhắm mắt hít một hơi sâu rồi quay đi.

“Ngủ đi. Đêm nay tôi ngủ ở sofa.”

Lâm Thiên Ngữ há hốc miệng:

“Hả? Đêm tân hôn mà chú ngủ sofa? Chú thật sự không hiểu lãng mạn là gì hết vậy…”

Anh dừng bước nghiêng đầu giọng trầm thấp:

“Vậy thì em học giùm tôi đi.”

Nói rồi anh nằm xuống sofa, mặc kệ cô gái nhỏ đang trợn tròn mắt trên giường, miệng lẩm bẩm:

“Chú đẹp trai, mà sao lạnh lùng dữ vậy trời…”

Chương 2: Tuần trăng mật

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ ngoài cửa kính chiếu lên gương mặt trắng hồng của Lâm Thiên Ngữ. Cô dụi mắt hơi chớp vài cái rồi ngồi bật dậy.

“Ủa… chú đâu rồi?” cô lẩm bẩm giọng nói còn ngái ngủ.

Chiếc sofa đối diện trống không, đang định đứng dậy đi tìm anh thì bên cạnh cô, một tờ giấy gọn gàng và một chiếc thẻ đen sáng loáng được đặt ngay ngắn.

Cô cầm lên đọc:

“Tôi có chút việc bận ở công ty, phải quay về trước. Em ở lại chơi vui vẻ. Mật mã thẻ là 000000.”

Chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ ngắn gọn, lạnh lùng giống y hệt phong cách của anh.

Lâm Thiên Ngữ chống cằm đôi môi chu lên.

“Chú thật là… mới cưới đã bỏ đi làm việc, coi công ty còn quan trọng hơn vợ sao?”

Cô cố gắng than thở bằng giọng điệu trẻ con như mọi khi nhưng khóe mắt lại hơi chùng xuống. Bên trong nụ cười hồn nhiên kia là cảm giác hụt hẫng, lạc lõng đến nhường nào.

Tuần trăng mật người ta có đôi có cặp… tay trong tay, còn cô lại chỉ có một chiếc thẻ ngân hàng lạnh lẽo.

Cô ngồi thật lâu trên giường, ngón tay lật qua lật lại tấm thẻ đen khẽ thở dài.

“Chồng mình… rốt cuộc có coi mình là vợ không nhỉ?”

Trong đáy mắt, thoáng hiện lên sự trưởng thành khác hẳn vẻ ngoài trẻ con. Cô hiểu, anh là người bận rộn, trưởng thành, không thể sống vô lo vô nghĩ như mình. Nhưng… dù chỉ là một buổi sáng thôi, cô vẫn mong anh ở lại.

Một lát sau, Lâm Thiên Ngữ mới bật dậy tự vỗ nhẹ hai má mình:

“Thôi, buồn thì cũng chẳng thay đổi được gì. Người ta đi rồi thì mình tự đi chơi vậy!”

Cô lập tức vào phòng tắm rửa, vệ sinh cá nhân, thay một chiếc váy trắng giản dị, mang theo đôi dép xinh xắn, thả tóc dài buông xõa sau lưng. Rồi cầm tấm thẻ đen anh để lại xách theo túi vải nhỏ, tung tăng bước xuống bờ biển.

Biển Thượng Hải sáng sớm mênh mang, gió thổi lồng lộng, sóng vỗ rì rào như vỗ về. Lâm Thiên Ngữ cởi giày, chạy chân trần trên cát vén váy lên khỏi mắt cá chân. Từng bước chân in hằn lại rồi bị sóng cuốn trôi.

Cô dang tay ra hít căng lồng ngực, nụ cười rực rỡ lại trở về:

“Có chồng hay không thì trời vẫn xanh, biển vẫn đẹp… Thiên Ngữ mày không thể để mình u sầu như vậy được!”

Dáng vẻ nhỏ nhắn, mái tóc tung bay trong gió biển, nụ cười trẻ con rạng rỡ… tất cả như ánh nắng mặt trời chiếu lên bờ cát trắng.

Có lẽ, chính sự ngây thơ ấy sớm muộn gì cũng sẽ khiến người đàn ông lạnh lùng kia không thể làm ngơ…

Buổi chiều, khu trung tâm thương mại đông đúc. Cô vợ nhỏ của tổng tài ung dung sải bước, chiếc thẻ đen trong tay quẹt lia lịa.

“Cái váy này đẹp, lấy!”

“Đôi giày kia hợp với váy, lấy nốt!”

“Mấy món đồ trang sức lấp lánh này… cũng lấy!”

Nhân viên cửa hàng nhìn nhau líu lưỡi, thầm đoán thân phận cô gái trẻ này chắc chắn là một thiên kim tiểu thư của gia tộc giàu có nào đó.

Còn Lâm Thiên Ngữ, vừa cười vừa xách túi lớn túi nhỏ miệng lẩm bẩm:

“Nếu chồng đã bỏ em lại một mình, vậy thì em sẽ tiêu tiền của chồng cho thật vui. Ai bảo chú để lại thẻ đen cho em chứ!”

Trong đôi mắt long lanh kia, vẫn còn vương một tia buồn nhưng lại được che lấp bởi nụ cười trẻ con sáng rực.

Cùng lúc đó tại tòa cao ốc Cố Thị nằm giữa trung tâm Thượng Hải.

Trong phòng làm việc rộng lớn ở tầng 99, ánh nắng chiếu qua lớp kính, phản chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Cố Thừa Minh.

Anh đang xem bản kế hoạch hợp tác, ngón tay thon dài lật từng trang tài liệu. Đôi mắt đen sâu thẳm, tập trung đến mức khiến thư ký không dám thở mạnh.

Bỗng nhiên, điện thoại anh để trên bàn rung lên liên hồi. Màn hình sáng lên một loạt thông báo:

“Thẻ đen của bạn vừa tiêu 36,000 tệ tại Chanel.”

“Thẻ đen của bạn vừa tiêu 58,000 tệ tại Cartier.”

“Thẻ đen của bạn vừa tiêu 12,000 tệ tại Gucci.”

“Thẻ đen của bạn vừa tiêu 23,000 tệ tại Dior.”

Tin nhắn đến dồn dập, kéo dài thành một chuỗi thông báo không dứt.

Thư ký lén liếc nhìn, mặt tái mét trong đầu đã thầm nghĩ: “Ai mà to gan dám động vào thẻ đen của Cố Tổng vậy… chẳng lẽ là vợ của sếp ư.”

Nhưng Cố Thừa Minh vẫn ung dung, không một chút biến sắc. Anh cầm bút ký nốt vào văn kiện, giọng trầm ổn vang lên:

“Tiếp tục.”

Thư ký ngạc nhiên cực độ, tim đập thình thịch, lén đảo mắt về phía điện thoại kia lại thêm ba tin nhắn trừ tiền mới toanh.

Khóe môi Cố Thừa Minh khẽ cong lên một đường gần như không thấy. Trong ánh mắt sâu thẳm lóe qua chút bất lực. Anh biết và không cần đoán cũng rõ thủ phạm là ai.

Lâm Thiên Ngữ.

Cô vợ nhỏ vừa được cưới về hôm qua, chắc chắn đang cười hớn hở ôm mấy túi lớn túi nhỏ, quẹt thẻ lia lịa như đang chơi trò chơi.

Điện thoại lại sáng màn hình, lần này là tin nhắn WeChat.

Cô gửi tới một bức ảnh selfie với gương mặt nhỏ xinh tươi cười, sau lưng là bãi biển xanh trong. Dưới ảnh là dòng chữ:

“Chồng ơi… em đang tiêu tiền của chú rất vui vẻ nha! Chú đừng lo cho em… em sẽ tiêu giúp chú thật nhiều, để chú đỡ phải giữ nặng ví.”

Cố Thừa Minh tựa người ra sau ghế, đôi chân dài bắt chéo ánh mắt vẫn điềm tĩnh nhưng khóe môi lại vô tình nhếch lên.

Anh không nhắn lại, chỉ đặt điện thoại xuống bàn.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thông báo trừ tiền lại tiếp tục reo vang từng hồi.

Thư ký sợ hãi đến mức mồ hôi rịn trên trán… Cố Tổng… thật sự không tức giận sao?

Nhưng chỉ có Cố Thừa Minh mới biết, trong lòng anh, ngoài sự bất lực ra còn ẩn chứa một cảm giác thích thú chưa từng có.

Chương 3: Giận anh

Đêm xuống, thành phố biển lên đèn rực rỡ. Trong căn phòng khách sạn… Lâm Thiên Ngữ vừa tắm xong, tóc dài còn vương hơi ẩm, cô mặc chiếc váy ngủ lụa màu hồng nhạt nằm vùi trên giường lướt điện thoại.

Điện thoại bất ngờ sáng lên, màn hình hiện ra ba chữ đang dần dần quen thuộc… Cố Thừa Minh.

Tim cô khẽ đập nhanh, ngón tay chần chừ vài giây mới ấn nghe.

Giọng nam trầm thấp từ đầu dây bên kia vang lên, vẫn lạnh nhạt nhưng khiến trái tim cô rung lên nhè nhẹ:

“Đang làm gì?”

Cô xoay người ôm gối giọng nói có chút nũng nịu:

“Em vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ ạ… nhưng mà hơi chán. Chú bỏ em lại một mình, tuần trăng mật gì mà không có chồng bên cạnh chứ.”

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó anh nói chậm rãi:

“Ở đó có quen không?”

Cô bĩu môi:

“Cũng tạm… Buổi sáng em đi dạo biển, buổi chiều đi shopping, chú có biết không, thẻ đen của chú em quẹt mỏi tay luôn đó.”

Bên kia điện thoại, Cố Thừa Minh ngả người ra sau ghế sofa trong phòng làm việc. Ánh mắt anh khẽ trầm, khóe môi cong rất nhẹ:

“Ừ tôi biết. Cứ làm mọi thứ em thích, nhưng mệt thì nghỉ, đừng đi nhiều quá.”

Nghe vậy, Lâm Thiên Ngữ bất ngờ im lặng. Cô vốn chuẩn bị sẵn một bụng lời phàn nàn trẻ con, nhưng chỉ một câu quan tâm ngắn gọn ấy lại khiến lòng cô mềm nhũn lại.

Một lát sau, cô khẽ nói nhỏ gần như thì thầm:

“Chú này… chú thật sự bận rộn đến mức không thể ở bên em sao?”

Khoảng lặng kéo dài vài giây. Giọng nói trầm ổn của anh vang lên ngắn gọn mà chắc nịch:

“Ừ, nhưng tôi sẽ sắp xếp lại. Chờ tôi.”

Đôi mắt cô khẽ sáng lên. Sự hụt hẫng ban ngày dường như tan biến, thay vào đó là một niềm ấm áp dâng lên trong ngực.

“Vậy… em chờ. Nhưng mà chú phải hứa đó nha.” Cô cười, giọng điệu vẫn trẻ con nhưng ánh mắt lại long lanh sâu sắc.

“Ừ, hứa.”

Bên kia điện thoại, Cố Thừa Minh nhắm mắt, khẽ cười nhưng không phát ra tiếng.

Tuy nhiên qua mấy ngày liền, ngoài tiếng sóng biển vỗ vào bờ và thông báo rác trong điện thoại thì Lâm Thiên Ngữ chẳng nhận thêm bất cứ tin tức nào từ Cố Thừa Minh.

Không một cuộc gọi, không một tin nhắn.

Ban ngày cô vẫn ra ngoài dạo chơi, nụ cười rạng rỡ khi quẹt thẻ mua sắm nhưng đến đêm, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình, cô lại cuộn tròn trong chăn, đôi mắt lặng lẽ nhìn trần nhà.

Tuần trăng mật, lẽ ra phải có anh bên cạnh. Thế nhưng cô chỉ có bãi biển dài vô tận và những hóa đơn mua sắm lạnh lùng.

Cô vợ nhỏ mười tám tuổi tưởng rằng mình mạnh mẽ nhưng đôi khi cũng chẳng giấu nổi sự cô đơn len lỏi trong lòng.

Ngày cuối cùng, khi vali đã được đóng gọn gàng, cô mặc một chiếc váy đơn giản đứng trước gương soi lại mình lần cuối. Khuôn mặt xinh xắn vẫn đáng yêu nhưng đôi mắt đã mất đi sự sáng rỡ của những ngày đầu.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cô thoáng sững người rồi vội chạy ra mở cửa.

Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, vẫn là dáng vẻ chỉnh tề trong bộ vest thẳng nếp, khí chất trầm ổn ánh mắt sâu thẳm không gợn sóng… Cố Thừa Minh.

Cả căn phòng như tĩnh lặng lại.

Lâm Thiên Ngữ mím môi, tim đập thình thịch nhưng không líu lo như mọi khi. Cô chỉ cất giọng nói nhỏ ngắn gọn:

“Chào chú.”

Rồi quay người vào phòng tiếp tục thu dọn.

Cố Thừa Minh nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, đôi mắt hơi tối lại. Anh bước vào không nói gì, đi thẳng tới xách vali lớn trong tay cô, dễ dàng kéo đi như thể nó chẳng hề nặng.

Cô hơi giật mình, ngẩng lên nhìn.

“Em tự làm được mà.”

Anh liếc cô một cái, giọng trầm thấp lạnh nhạt nhưng chắc nịch:

“Để tôi.”

Không khí trở nên yên tĩnh. Cô mím môi im lặng theo sau anh. Trong lòng vừa giận vừa buồn, nhưng lại chẳng dám mở miệng trách móc.

Xuống đến sảnh khách sạn, chiếc xe sang trọng đã chờ sẵn. Anh mở cửa xe ánh mắt bình thản như mọi lần.

“Vào đi.”

Lâm Thiên Ngữ hít một hơi bước lên xe. Cửa xe khép lại khung cảnh bên ngoài dần lùi xa.

Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng động cơ đều đều, còn trái tim nhỏ bé của cô thì ngổn ngang trăm mối.

Cô không biết, liệu sự lạnh lùng kia có che giấu điều gì khác không. Nhưng rõ ràng, trong khoảnh khắc ấy Lâm Thiên Ngữ cảm thấy mình… thật sự đang rất giận anh.

Một lúc sau, bầu không khí trong xe vẫn im lặng đến mức ngột ngạt.

Lâm Thiên Ngữ ánh mắt dõi theo khung cảnh ngoài cửa kính. Bãi biển xanh biếc đã lùi xa, thay vào đó là những tòa nhà cao tầng dần hiện ra. Cô mím môi, không dám mở lời, chỉ đôi lúc lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh vẫn lái xe với vẻ mặt lạnh lùng, sống mũi cao, đường nét gương mặt cứng rắn, đôi mắt thâm trầm không một gợn sóng. Chẳng khác gì mấy ngày trước… cách xa đến khó gần.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một biệt thự rộng lớn, nguy nga nằm ngay trung tâm Thượng Hải. Biệt thự nhà họ Cố nổi bật với cổng lớn sắt đen, vườn cây được chăm chút tỉ mỉ, khí thế vừa uy nghi vừa xa hoa.

“Xuống đi.” Giọng anh trầm thấp, ngắn gọn.

Lâm Thiên Ngữ gật đầu theo sau anh.

Vừa bước vào sảnh lớn, hai người đã thấy vợ chồng Cố Thừa Tranh và Vương Sở Lan đứng chờ. Cả hai đều nở nụ cười hiền hòa, ánh mắt trìu mến rơi trên dáng người nhỏ nhắn của Lâm Thiên Ngữ.

“Ngữ Ngữ, con về rồi à!” Vương Sở Lan tiến lên, nắm lấy tay cô ân cần kéo vào trong. “Đi đường có mệt không con? Có ăn uống được không?”

Sự quan tâm bất ngờ khiến đôi mắt Lâm Thiên Ngữ thoáng sáng lên. Cô vội lắc đầu:

“Dạ không… con ổn ạ.”

Cố Thừa Tranh thì nhìn lướt sang con trai mình, giọng trầm ổn nhưng ánh mắt chan chứa thương yêu hướng về cô dâu nhỏ:

“Tiểu Ngữ, Thừa Minh không bắt nạt con chứ? Nếu nó dám bắt nạt cứ nói cho ba biết, ba sẽ xử nó cho con!”

Lâm Thiên Ngữ sững người, đôi mắt chớp chớp, trong thoáng chốc không biết nên trả lời thế nào. Cô quay sang liếc nhìn Cố Thừa Minh… anh vẫn khoác bộ vest đen, dáng người cao lớn biểu cảm lạnh nhạt như không hề nghe thấy.

Trái tim nhỏ bé của cô bất giác thắt lại. Nếu nói anh “không quan tâm” thì không đúng. Nhưng bảo anh “bắt nạt”… thì lại không hẳn.

Đôi môi hồng khẽ cong lên, cô nở một nụ cười ngọt ngào:

“Dạ không ạ. Thừa Minh không bắt nạt con đâu.”

Câu trả lời khiến Vương Sở Lan càng thêm thương mến, kéo cô ngồi xuống ghế sofa vừa hỏi han vừa gọi người làm mang hoa quả, bánh ngọt ra. Còn Cố Thừa Minh thì chỉ im lặng ngồi một bên, tay cầm tách trà ánh mắt thản nhiên đến mức lạnh lẽo.

Trái ngược hoàn toàn với sự ân cần mà cô đang nhận được từ ba mẹ chồng.

Trong lòng Lâm Thiên Ngữ dấy lên một tia ấm áp, xen lẫn tủi thân.

Anh rốt cuộc là một người chồng lạnh lùng xa cách… hay là một người đàn ông ấm áp mà cô từng ngưỡng mộ từ cái nhìn đầu tiên?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play