Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[TF Gia Tộc F4] HỌC VIỆN PHÙ THỦY

Giới Thiệu Sơ Lược

.......
🏰 Học viện phù thủy Hắc Nguyệt 1. Vị trí & diện mạo Nằm sâu trong rừng sương mù, quanh năm che phủ bởi mây đen và ánh trăng. Bên ngoài nhìn như một tòa lâu đài hoang phế, nhưng khi bước qua cánh cổng phép thì hiện ra cung điện nguy nga: tháp cao, hành lang bay lơ lửng, lớp học phát sáng bằng đèn ma trơi. Có nhiều cấm khu: Hầm ngục niêm phong, Khu rừng đen, Thư viện tầng hầm, Hồ gương máu.
2. Các khoa & môn học chính 🔮 Khoa Nguyên Tố Học Chia thành bốn hệ: Lửa – Nước – Băng – Lôi. Chuyên đào tạo phù thủy chiến đấu, sức mạnh trực tiếp. Thầy cô thường nghiêm khắc, bắt học sinh luyện ma trận và song đấu. 🌑 Khoa Hắc Ma Pháp & Cấm Thuật Dạy về bóng tối, lời nguyền, ma pháp cổ xưa. Nguy hiểm nhất, nhiều học sinh từng mất tích sau buổi thực hành. Bị giám sát chặt chẽ, nhưng lại là khoa nhiều thiên tài nhất. 🌿 Khoa Sinh Linh & Triệu Hồi Dạy cách giao tiếp với linh hồn, triệu hồi sinh vật huyền thoại, nuôi dưỡng thú ma. Có khu chuồng nuôi rồng con, phượng hoàng và cả những con quái thú khó kiểm soát. 📚 Khoa Tri Thức & Bùa Chú Tập trung vào nghiên cứu sách cổ, chế tạo bùa, ngọc phép, thuốc ma. Thư viện chính có hàng triệu cuốn sách tự động thay đổi vị trí để thử thách học sinh. ✨ Khoa Ảo Ảnh & Tinh Thần Dạy phép ảo ảnh, thôi miên, đọc tâm trí, tạo không gian giả lập. Nhiều học sinh bị cuốn vào ảo cảnh mà không phân biệt được thật – giả.
3. Hệ thống ký túc xá học viện phù thủy 🦅 Hắc Ưng Biểu tượng: Đại bàng đen, đôi mắt tinh tường. Giá trị: Tham vọng, trí tuệ, sự nhạy bén. Học sinh: Thường thông minh, có đầu óc mưu lược, hơi kiêu ngạo. Không khí ký túc: Kỷ luật chặt chẽ, trọng thành tích. 🦁 Huyết Sư Tử Biểu tượng: Sư tử đỏ. Giá trị: Lòng dũng cảm, chính nghĩa, quyết đoán. Học sinh: Nhiệt huyết, thẳng tính, thích hành động hơn là lý thuyết. Không khí ký túc: Ồn ào, năng động, gắn kết như anh em. 🐺 Bạch Lang Biểu tượng: Sói trắng. Giá trị: Tình bạn, lòng trung thành, tinh thần đồng đội. Học sinh: Chan hòa, dễ kết bạn, có tinh thần hy sinh vì tập thể. Không khí ký túc: Vui vẻ, nhộn nhịp, nhưng khi chiến đấu thì cực kỳ gắn bó. 👻 U Linh Biểu tượng: Hồn ma bạc. Giá trị: Bí ẩn, nghiên cứu, sáng tạo. Học sinh: Thường trầm lặng, say mê phép thuật cao cấp hoặc ma thuật hắc ám. Không khí ký túc: Âm u, yên tĩnh, đôi khi khiến người ngoài cảm thấy rợn gáy.
4. Luật lệ đặc biệt 1. Không được bước vào Cấm khu tầng hầm sau nửa đêm. 2. Không được sử dụng phép cấm trong đấu tập. 3. Cấm học sinh kết giao với sinh vật bóng tối (nhưng tất nhiên sẽ có người phá luật). 4. Ai vi phạm luật sẽ bị giam trong Phòng gương phán xét – nơi khiến người phạm tội phải đối diện với bản thân mình.
Giới thiệu nhân vật
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tính cách: Kiêu ngạo, thích chứng tỏ bản thân, dễ xung đột với người khác nhưng lại cực kỳ tài năng. Sở trường phép thuật: Phép tấn công hệ lửa, đặc biệt giỏi trong việc điều khiển nguyên tố bùng nổ. Vai trò trong nhóm: Tiên phong, sức mạnh chiến đấu chủ lực. Điểm yếu: Cái tôi lớn, đôi khi thiếu kiên nhẫn, dễ mắc sai lầm vì chủ quan.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tính cách: Hiền lành, ôn nhu, có trực giác mạnh. Dễ hòa đồng, thường đứng giữa xoa dịu mâu thuẫn. Sở trường phép thuật: Phép chữa trị và cảm ứng năng lượng, có khả năng cảm nhận nguy hiểm từ xa. Vai trò trong nhóm: Người bảo hộ, chữa lành, “linh hồn mềm” giữ sự đoàn kết. Điểm yếu: Quá tin người, dễ bị tổn thương.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tính cách: Trầm ổn, điềm tĩnh, thông minh, suy nghĩ logic. Luôn bình tĩnh khi nhóm gặp biến cố. Sở trường phép thuật: Điều khiển băng – đóng băng không gian, tạo chiến lược từ sự kiểm soát địa hình. Vai trò trong nhóm: Bộ não, chiến lược gia. Điểm yếu: Lạnh lùng, đôi khi xa cách, ít thể hiện cảm xúc.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tính cách: Nhanh nhẹn, bốc đồng, phản ứng nhạy bén, thường cãi nhau với Quế Nguyên. Sở trường phép thuật: Ảo ảnh và tốc độ – biến hóa khôn lường, giỏi né tránh và thám thính. Vai trò trong nhóm: Trinh sát, “át chủ bài” khi cần đánh lạc hướng. Điểm yếu: Nóng nảy, dễ hành động thiếu suy nghĩ.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tính cách: Phóng khoáng, mạnh mẽ, có tố chất lãnh đạo nhưng ít phô trương. Sở trường: Phép triệu hồi vũ khí ma thuật. Vai trò: Chiến sĩ chủ lực.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tính cách: Dịu dàng, có phần yếu đuối, sống nội tâm. Sở trường: Khả năng giao tiếp với sinh linh bóng tối (như hắc linh, linh hồn lạc lối). Vai trò: Người kết nối, nắm giữ chìa khóa cho nhiều bí mật.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tính cách: Quyết đoán, nghiêm nghị, ít nói. Sở trường: Phép phòng thủ, dựng kết giới, cực kỳ bền bỉ. Vai trò: Lá chắn thép của nhóm.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tính cách: Thông minh, giỏi xã giao, hay trêu chọc bạn bè. Sở trường: Phép biến hình, ngụy trang. Vai trò: Người che giấu bí mật, cũng là “cầu nối” quan hệ.
Lý Gia Sâm
Lý Gia Sâm
Tính cách: Cứng rắn, lạnh lùng, có khát vọng lớn. Sở trường: Hắc ma pháp – điều khiển bóng tối. Vai trò: Lưỡi dao hai lưỡi – sức mạnh to lớn nhưng nguy hiểm.
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Tính cách: Ngây thơ, thẳng thắn, đôi khi bướng bỉnh. Sở trường: Khả năng thuần phục sinh vật huyền thoại (rồng nhỏ, phượng, thú ma). Vai trò: Người giữ niềm tin và hy vọng.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Tính cách: Nóng tính, dũng cảm, dễ xốc nổi nhưng trung thành. Sở trường: Hệ lôi (sấm sét) – bùng nổ, tấn công mạnh. Vai trò: Kẻ công phá, luôn xông lên đầu tiên.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Tính cách: Trầm lặng, tinh tế, nhạy cảm. Sở trường: Phép tinh thần – điều khiển tâm trí, đọc suy nghĩ. Vai trò: Người nhìn thấu nội tâm kẻ khác.
Quan Tuấn Thần
Quan Tuấn Thần
Tính cách: Chín chắn, bí ẩn, thường quan sát từ xa. Sở trường: Học giả nghiên cứu ma thuật cổ xưa. Vai trò: Người dẫn đường, đàn anh đáng tin nhưng che giấu nhiều bí mật.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Tính cách: Hay hoảng loạn, nhát gan, dễ la toáng lên mỗi khi có chuyện. Thường chính miệng lỡ lời làm lộ tin tức. Sở trường: Chưa rõ Vai trò: Mồi nhử
Lý Dục Đông
Lý Dục Đông
Tính cách: Mồm mép, thích đồn thổi, lan tin nhanh như gió. Tính cách lanh chanh, luôn tò mò chuyện người khác. Sở trường: chưa rõ Vai trò: bí ẩn (rất có khả năng phản bội)
Vương Thước Nhiên
Vương Thước Nhiên
Tính cách: Lạnh lùng, hay tỏ vẻ “không quan tâm” nhưng thật ra hóng drama dữ lắm, đôi khi còn thả câu mặn khiến người khác cứng họng. Sở trường: Chưa rõ Vai trò: chưa rõ
Vương Tuấn Khải
Vương Tuấn Khải
Hiệu trưởng Khí chất nghiêm nghị, uy quyền, từng là phù thủy mạnh nhất thế hệ cũ. Luôn xuất hiện với bộ áo choàng xanh đen, giọng nói trầm vang như tiếng sấm. Ít khi ra mặt, chỉ can thiệp khi có biến cố lớn.
Vương Nguyên
Vương Nguyên
Phó hiệu trưởng Dịu dàng, giỏi ngoại giao, luôn là người đứng giữa hòa giải. Phụ trách Gương Định Mệnh trong lễ phân nhà, am hiểu thuật tiên tri. Được học sinh yêu quý vì tính tình gần gũi.
Dịch Dương Thiên Tỉ
Dịch Dương Thiên Tỉ
Thầy giám thị Nghiêm khắc, lạnh lùng, nổi tiếng với những hình phạt khắc nghiệt. Thường tuần tra các cấm khu vào ban đêm. Đồn rằng anh từng chiến đấu trong chiến tranh ma pháp và mang nhiều vết sẹo.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Giáo sư Khoa Nguyên Tố (Hệ Lửa & Lôi) Tính cách mạnh mẽ, máu nóng, thường bắt học sinh song đấu để rèn luyện. Hay la mắng nhưng thực chất rất quan tâm học trò.
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Giáo sư Khoa Nguyên Tố (Hệ Băng & Nước) Điềm tĩnh, tinh tế, giảng dạy chậm rãi, dễ hiểu. Sở hữu ma pháp băng hiếm có thể đông cứng cả một quảng trường chỉ trong tích tắc.
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Giáo sư Khoa Hắc Ma Pháp & Cấm Thuật Bí hiểm, luôn mặc áo choàng đen, khó đoán. Học trò rất sợ, nhưng cũng khâm phục vì kiến thức sâu rộng.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Giáo sư Khoa Sinh Linh & Triệu Hồi Tính tình ấm áp, thân thiện, thường nuôi trong phòng học đủ loại sinh vật ma thú. Đôi khi lớp học biến thành… vườn thú hỗn loạn vì học trò làm sinh linh nổi loạn.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Giáo sư Khoa Tri Thức & Bùa Chú Trẻ tuổi nhưng cực kỳ thông minh, nổi danh “thiên tài bùa chú”. Hay cười, nhưng trong nghiên cứu thì vô cùng nghiêm túc.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Giáo sư Khoa Ảo Ảnh & Tinh Thần Hơi lập dị, thích trêu học sinh bằng ảo ảnh. Thường xuyên tạo ra những ảo cảnh thử thách, buộc học trò phải phân biệt thật – giả.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Quản thư thư viện Hắc Nguyệt Trẻ tuổi nhất trong dàn giảng viên, nhưng trí nhớ siêu phàm. Luôn lạc trong đống sách, có thể đọc thuộc từng dòng trong hàng triệu cuốn. Ngoài mặt hiền lành, nhưng lại nắm giữ chìa khóa dẫn vào Tầng hầm thư viện cấm.
Diêu Cảnh Nguyên
Diêu Cảnh Nguyên
Quản lý ký túc xá Nhiệm vụ: Quản lý toàn bộ ký túc xã bốn nhà (Hắc Ưng, Huyết Sư Tử, Bạch Lang, U Linh). Tính cách: Nghiêm mà hài, ngoài mặt lạnh lùng nhưng thực ra khá thương học sinh. Đặc điểm: Đi tuần rất chăm, thường xuyên bắt gặp học trò lén lút ra ngoài đêm. Được mệnh danh là “ác mộng của học sinh ký túc”, vì luôn xuất hiện bất ngờ ngay khi học sinh tưởng đã an toàn.

Thư mời

......
Đêm hôm đó, mưa rơi lất phất trên khung cửa sổ phòng Dương Bác Văn. Căn phòng cậu trầm mặc, chỉ có ánh sáng ngọn đèn bàn vàng vọt rọi xuống chồng sách phép thuật cũ kỹ.
Dương Bác Văn vốn đã quen với sự im lặng. Cậu ít nói, ít cười, luôn giữ khoảng cách với mọi người xung quanh. Trong thế giới hỗn loạn này, im lặng là tấm khiên chắc chắn nhất để che giấu nội tâm.
Khi phong thư khẽ xuất hiện trên bàn, không một tiếng động, cậu chỉ khẽ ngẩng đầu. Lá thư phủ ánh sáng nhàn nhạt, trên bìa in nổi một phù hiệu bạc: đại bàng, sư tử, sói và hồn ma – bốn biểu tượng của học viện phù thủy. Dương Bác Văn chạm nhẹ đầu ngón tay lên con dấu, cảm giác lạnh lẽo tức thì truyền đến. Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, không phải nụ cười hân hoan, mà là một nụ cười như thể đã chờ đợi từ rất lâu.
Cậu mở thư. Những dòng chữ hiện ra bằng mực tự phát sáng: “Kính gửi Dương Bác Văn. Với dòng máu và sức mạnh tiềm ẩn trong người, ngươi đã được chọn để trở thành học viên chính thức của Học viện Phù Thủy Hắc Nguyệt. Ngày mùng Một tháng Chín, hãy có mặt tại cổng dịch chuyển phía Bắc. Vận mệnh ngươi bắt đầu từ đây.”
Bác Văn gập thư lại, ngón tay vuốt qua mép giấy. Trái tim cậu khẽ đập nhanh hơn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Từ nhỏ, cậu đã được dạy rằng bản thân sinh ra là để bước vào con đường này. Một lời mời như thế, chẳng qua chỉ là khởi đầu cho điều tất yếu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cuối cùng, cũng đến rồi
Ba ngày sau
Sân ga phía Bắc chật kín những thiếu niên tuổi mười lăm, mười sáu. Tất cả đều mặc thường phục, tay cầm theo hành lý lỉnh kỉnh. Không khí đầy háo hức, tiếng trò chuyện rộn ràng, tiếng gọi nhau ầm ĩ vang khắp nơi. Giữa đám đông ấy, Dương Bác Văn kéo vali của mình, bước đi chậm rãi. Cậu cao hơn nhiều bạn cùng lứa, dáng người thẳng, ánh mắt bình tĩnh quét qua từng gương mặt xa lạ. Không một ai dám lại gần bắt chuyện trước.
Trên sân ga, một cỗ xe ngựa phép thuật màu đen khổng lồ dừng lại. Bốn con ngựa kéo, lông bóng như nhung, đôi mắt phát sáng như than hồng. Cánh cửa xe tự động mở ra, phù hiệu bạc khắc trên cửa lóe sáng.
"Xe chở học sinh mới đến học viện!” – tiếng gọi vang vọng, lấn át cả sự ồn ào.
Đám thiếu niên chen chúc nhau bước lên. Có kẻ cười đùa, có kẻ run rẩy, nhưng tất cả đều không giấu nổi phấn khích. Chỉ riêng Bác Văn, cậu không vội. Cậu đứng lặng vài giây, ngước mắt nhìn cỗ xe ngựa. Trong ánh mắt trầm ổn ấy, không chỉ có tò mò, mà còn có một sự đề phòng sâu kín. Bước lên xe, cậu chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, mở nhẹ tấm kính mờ phủ đầy bụi phép thuật. Ngoài kia, bầu trời đã ngả tím, gió lạnh thổi vào mang theo mùi hương sắt thép.
Xe ngựa rung chuyển. Cảnh vật bên ngoài đột ngột nhòe đi, rồi hóa thành những vệt sáng dài. Cả đoàn xe như xuyên qua một đường hầm không gian vô tận. Tiếng trò chuyện của lũ thiếu niên mờ dần, chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên con đường vô hình. Trong khoảnh khắc ấy, Dương Bác Văn khẽ nhắm mắt. Hình ảnh trong đầu cậu không phải học viện, cũng không phải tương lai huy hoàng, mà là một bóng tối mịt mù ẩn sâu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Định mệnh, hử
Xe ngựa chậm lại, rồi dừng hẳn. Khi cánh cửa mở ra, trước mắt họ hiện lên một khung cảnh hùng vĩ: Một tòa thành cổ khổng lồ, những bức tường cao chạm mây, tháp chuông vươn lên như lưỡi kiếm đâm thẳng trời xanh. Những ô cửa kính màu đỏ, xanh, tím, bạc phản chiếu ánh sáng chập choạng cuối ngày, rực rỡ như ngọn lửa khổng lồ.
Cổng dịch chuyển học viện đứng sừng sững ngay chính giữa, khắc đầy những ký hiệu runes cổ xưa. Ánh sáng bạc chảy quanh vòm cổng như dòng nước lỏng, tỏa ra thứ khí tức vừa thiêng liêng vừa nguy hiểm. Đám học sinh vỡ òa: “Đẹp quá!”, “Là học viện sao?”, “Thật không thể tin được…”
Nhưng Dương Bác Văn không thốt một lời. Cậu kéo vali, sải bước chậm rãi xuống xe. Dưới ánh sáng bạc của cổng dịch chuyển, đôi mắt cậu như sâu thêm một tầng, phản chiếu không phải sự phấn khích, mà là một niềm tin âm thầm:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nơi này....mới là nơi tôi thuộc về!!!

Phần loại (1)

.....
Buổi sớm hôm nay, bầu trời dường như được trải thêm một tầng ánh sáng bạc. Từ khắp mọi miền, những thiếu niên mang theo bức thư khắc ấn bốn linh thú tụ hội về một nơi duy nhất – cánh cổng dịch chuyển dẫn vào Học viện Phù Thủy Hắc Nguyệt
Trong dòng người ấy, Dương Bác Văn bước đi với dáng vẻ trầm ổn. Hắn mặc bộ đồng phục sơ khởi do học viện gửi, áo choàng đen dài phủ đến gót giày. Dưới ánh sáng, từng bước chân hắn như đều có trọng lượng, điềm nhiên nhưng chắc chắn.
Xung quanh, các thiếu niên khác thì xôn xao, kẻ bàn tán, người háo hức, thậm chí có vài ánh mắt tò mò lén nhìn hắn. Dương Bác Văn chẳng hề để tâm. Đôi mắt hắn sâu thẳm, lặng lẽ quan sát cánh cổng runes đang phát sáng trước mặt.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
"Chào...nhà của tôi!!!"
Ngay khoảnh khắc tiếng chuông đồng từ đâu đó ngân vang, cánh cổng bừng sáng. Làn sóng ma lực lan tỏa, như một lời nhắc rằng từ đây, họ sẽ bước vào một thế giới khác hẳn. Người dẫn lễ xuất hiện – Thầy Giám Thị Dịch Dương Thiên Tỉ. Người đàn ông trẻ tuổi khoác áo choàng dài màu tím sẫm, ánh mắt sắc bén quét qua hàng trăm gương mặt. Giọng nói vang vọng, vừa nghiêm khắc vừa mang uy quyền:
Dịch Dương Thiên Tỉ
Dịch Dương Thiên Tỉ
Các em đã được chọn
Dịch Dương Thiên Tỉ
Dịch Dương Thiên Tỉ
Hãy nhớ, kể từ lúc này, mỗi bước đi của các em đều được lịch sử khắc ghi
Dịch Dương Thiên Tỉ
Dịch Dương Thiên Tỉ
Ai cũng có cơ hội, nhưng cũng có thể đánh mất tất cả
Dịch Dương Thiên Tỉ
Dịch Dương Thiên Tỉ
Bây giờ, bước qua cánh cổng, học viện sẽ tự mình phân định con đường cho từng em
Giọng ông vang như một lời cảnh tỉnh. Đám thiếu niên im lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cổng đá. Dương Bác Văn bước lên đầu tiên. Ánh sáng runes bao phủ toàn thân hắn, nuốt lấy hình bóng như cuốn vào một dòng chảy vô tận. Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như bản thân đang rơi vào giữa một đại dương tối tăm, chỉ có một nguồn sáng duy nhất trước mặt – một tấm gương khổng lồ.
Đó là Gương Định Mệnh, vật cổ xưa lưu truyền trong học viện. Mỗi học sinh mới đều phải soi vào nó, để thấy rõ bản chất sâu thẳm nhất trong tâm hồn, từ đó định ra con đường phù hợp. Dương Bác Văn đứng trước gương. Bóng hình hắn phản chiếu – trầm tĩnh, lạnh lùng, ánh mắt kiên định như có thể xuyên qua mọi lớp sương mù.
Nhưng rồi, gương bỗng lay động. Từ bóng phản chiếu, một đôi mắt đỏ rực lóe sáng, như thể có một con thú khổng lồ đang gào thét sau lưng hắn. Không một chút do dự, Dương Bác Văn nhếch môi, ánh mắt không hề chùn bước. Hắn nhìn thẳng vào gương, để mặc cho bóng đỏ ấy quấn lấy mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, gương rung lên một tiếng trầm đục. Runes quanh gương sáng rực, rồi một vệt sáng vút thẳng lên trời. Từ hư không, một tiếng gầm dữ dội vang lên như từ trong linh hồn hắn vọng ra – tiếng gầm của Sư Tử Đỏ.
Một tấm huy hiệu sáng chói xuất hiện trong tay hắn. Dương Bác Văn – được chọn vào Huyết Sư Tử.
Âm thanh ồn ào trở lại khi hắn bước ra khỏi luồng sáng. Những ánh mắt ngỡ ngàng, ngưỡng mộ, thậm chí có chút ganh tỵ dõi theo. Nhưng hắn chẳng quan tâm. Hắn chỉ khẽ nắm chặt huy hiệu, thầm nghĩ:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đây mới là khởi đầu mới....
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn...mày phải cố lên
Sau khi ánh sáng đỏ rực từ Gương Định Mệnh dần tắt, Dương Bác Văn đã rời khỏi khu vực chính, để lại sự im lặng đầy áp lực trong hàng ngũ các thiếu niên còn lại. Không ai dám lên ngay sau hắn. Mãi cho đến khi một giọng cười khẽ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Trương Quế Nguyên bước ra từ đám đông. Hắn đứng thẳng người, áo choàng bay nhẹ trong gió, đôi mắt ánh lên tia nhìn tự tin xen lẫn thách thức.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chỉ là một cái gương thôi, có gì mà phải run rẩy thế?
Hắn khẽ cười, nhưng nụ cười mang theo sự kiêu ngạo. Một vài ánh mắt khó chịu hướng về hắn, nhưng chẳng ai dám đáp lại. Thầy Giám Thị Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ hơi nhíu mày, sau đó phất tay cho phép hắn tiến lên.
Cánh cổng ma lực mở ra, nuốt lấy thân hình hắn. Trong nháy mắt, hắn đã đứng trước Gương Định Mệnh. Khác với lần trước, khi ánh sáng bao quanh Dương Bác Văn lạnh lẽo và uy nghiêm, thì lần này, gương sáng bùng rực rỡ ngay khi Trương Quế Nguyên đặt bước. Những đường runes xoáy tròn, tạo thành luồng sáng dữ dội, như thể phản ứng mạnh mẽ với sự kiêu hãnh trào dâng trong lòng hắn.
Hắn nhìn vào tấm gương. Trong gương phản chiếu, không chỉ có bóng dáng của hắn, mà phía sau còn xuất hiện hình ảnh của một bầu trời rộng lớn – mây đen vần vũ, nhưng xuyên qua nó là ánh sáng chói lòa của những đôi cánh giang rộng. Một tiếng kêu rít vang vọng, tựa như có con chim khổng lồ đang phá tan bầu trời. Gương rung lên.
Từ trong bóng phản chiếu, một con Đại Bàng Đen hiện ra, đôi mắt sắc bén xoáy thẳng vào hắn. Hắn nhếch môi cười. Không chút do dự, hắn đưa tay lên như muốn chạm vào ánh mắt kia. Trong giây lát, ma lực bùng phát dữ dội. Một huy hiệu màu đen bạc xuất hiện, runes xoay quanh khắc rõ hình chim ưng giang cánh. Trương Quế Nguyên – được chọn vào Hắc Ưng.
Hắn bước ra khỏi ánh sáng, huy hiệu trong tay sáng rực. Đám thiếu niên nhao nhao bàn tán. Một số kẻ ngưỡng mộ, số khác lại nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu. Nhưng hắn chẳng bận tâm. Hắn chỉ ngẩng cao đầu, đôi mắt kiêu ngạo lướt qua, như tuyên bố với cả thế giới:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Từ hôm nay, đây chính là sân khấu của ta
Dịch Dương Thiên Tỉ
Dịch Dương Thiên Tỉ
Tiếp theo, em Trương Hàm Thụy
Cậu hít sâu một hơi, tim đập thình thịch như trống trận. Bước chân chậm rãi tiến ra giữa hàng ngàn ánh mắt dõi theo. Dưới hàng ghế học sinh, Trương Quế Nguyên huýt sáo khe khẽ, giọng trêu chọc
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhóc con đó mà cũng hồi hộp sao? Xem thử gương sẽ phán cái gì nào
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
*liếc sang* Trương Quế Nguyên, nhỏ tiếng chút đi, không thấy người ta đang rất căng thẳng à?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
*lườm cậu* Hừm
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hắn sẽ ổn!!!
Vương Thước Nhiên
Vương Thước Nhiên
Cậu ta nhìn hiền quá, chắc vào Bạch Lang
Lý Gia Sâm
Lý Gia Sâm
Không đâu, tôi nghe nói Trương Hàm Thụy xuất thân bình thường, nhưng có thiên phú về phép ánh sáng
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Ánh sáng? Vậy thì có khi nào vào Huyết Sư Tử?
Trương Hàm Thụy đứng trước Gương Định Mệnh. Bề mặt gương bỗng sáng lên, tỏa ra quầng sáng chói lòa. Trong gương, cậu thấy chính mình khoác trên vai một chiếc áo choàng trắng, phía sau là hàng trăm học sinh được ánh sáng bảo hộ. Nhưng ngay khi cậu đưa tay ra, ánh sáng kia biến đổi, không còn hiền hòa mà trở nên sắc bén, như hàng vạn lưỡi kiếm ánh sáng chĩa thẳng về phía kẻ thù.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Mình có thể làm được sao?
Một giọng vang lên trong tâm trí: “Không phải ánh sáng chọn con người, mà chính con người quyết định ánh sáng sẽ soi đường thế nào.”
Ánh sáng vỡ tan, tụ lại thành huy hiệu hình vầng mặt trời bị xé làm đôi, một nửa tỏa sáng, nửa kia như lưỡi gươm sắc bén. Tiếng hô dõng dạc từ gương:
Dịch Dương Thiên Tỉ
Dịch Dương Thiên Tỉ
Trương Hàm Thụy – Huyết Sư Tử
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Không ngờ thật, cậu ta vào Huyết Sư Tử lun kìa
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Ánh sáng mà lại rơi vào nhà chiến đấu á? Lạ nhỉ?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Có khi nào… cậu ta là kiểu chiến binh bảo hộ?
Trương Hàm Thụy run run nhận lấy huy hiệu, ánh mắt thoáng mơ hồ nhưng rồi chợt ánh lên sự kiên định. Cậu quay về chỗ ngồi. Trương Quế Nguyên vỗ tay cái bộp, cười ngạo nghễ:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tốt lắm nhóc, không đến nỗi làm mất mặt gia đình ha
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Trương Quế Nguyên, cậu bớt nói chút thì chết à?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hơ...tôi....
Dịch Dương Thiên Tỉ
Dịch Dương Thiên Tỉ
Người tiếp theo, Tả Kỳ Hàm
Cậu đứng bật dậy, khẽ chỉnh lại vạt áo. Khuôn mặt điềm đạm, nụ cười như có như không, trông chẳng hề căng thẳng. Trái lại, từng bước chân của cậu lại nhẹ nhàng, ung dung như thể đây chỉ là một buổi dạo chơi. Dưới hàng ghế, Trương Quế Nguyên híp mắt, thì thầm đủ để mấy người quanh đó nghe:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhóc đó trông khéo léo đấy. Không biết trong gương sẽ lộ ra bộ mặt thật nào đây
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Trương Quế Nguyên! Cậu không thể thôi chọc người ta một lần à?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hắn không chọc đâu. Hắn chỉ nói đúng sự thật thôi
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*kéo vai Vương Lỗ Kiệt* Cái cậu tóc đen kia… sao cứ làm người khác thấy rợn rợn nhỉ?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*liếc nhìn* Nhìn thế thôi, trong lòng chưa chắc
Tả Kỳ Hàm bước đến trước Gương Định Mệnh. Mặt gương đen kịt trong một khoảnh khắc, không phản chiếu hình ảnh nào. Đám đông bắt đầu xôn xao.
Lý Dục Đông
Lý Dục Đông
Ủa, sao gương không sáng?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Đừng nói cậu ta… không được chọn nhà chứ?
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Có khi nào… là ma lực bị phong ấn?
Ngay lúc ấy, mặt gương vụt sáng, không phải ánh sáng thuần khiết, mà là hàng loạt mặt nạ trắng hiện ra, lơ lửng xung quanh. Trong gương, hình ảnh Tả Kỳ Hàm hiện ra, nhưng không chỉ một — mà là hàng chục bản sao, mỗi bản mang một chiếc mặt nạ khác nhau: cười, khóc, giận dữ, lạnh lùng. Chúng thay phiên nhau xuất hiện, che giấu khuôn mặt thật.
Một giọng thì thầm vang lên: “Ngươi muốn là ai? Ngươi sẽ sống với khuôn mặt nào?”
Tả Kỳ Hàm không hề do dự. Cậu đưa tay, gỡ từng chiếc mặt nạ, ném đi. Đến khi chỉ còn lại duy nhất một gương mặt — chính là gương mặt bình thản của cậu, không vui, không buồn, chỉ có sự tĩnh lặng. Mặt gương vỡ vụn. Một huy hiệu hình chiếc mặt nạ nửa đen nửa bạc rơi vào tay cậu.
Dịch Dương Thiên Tỉ
Dịch Dương Thiên Tỉ
Tả Kỳ Hàm – Hắc Ưng!!
Vương Thước Nhiên
Vương Thước Nhiên
Không ngờ lại vào Hắc Ưng...
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Hợp đấy, Hắc Ưng toàn kiểu nhìn xa trông rộng, mưu lược thâm sâu
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhưng mà… ánh sáng mặt nạ vừa rồi thật đáng sợ
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
*nhếch mép* Xem ra tôi đoán không sai
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu lại thế nữa rồi....
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hắn không đáng sợ. Hắn chỉ giấu kỹ hơn người khác thôi
Tả Kỳ Hàm quay về chỗ, bất chợt liếc sang, ánh mắt lướt qua ba người — Dương Bác Văn, Trương Quế Nguyên, Trương Hàm Thụy. Nụ cười nhàn nhạt hiện lên, không ai đoán được cậu đang nghĩ gì.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play