//F᥆rsᥲkᥱᥒ|ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ ᥊ ᥴ᥆ᥒtrᥲᥴtᥱᥱ//Tһᥱ ᥣ᥆᥎ᥱrs
#_Chap 𝟏
#_Biết trước bộ này ít đứa đọc nhưng kệ vẫn viết chơi
Đêm tối phủ kín con phố, ánh đèn đường hắt xuống mặt nhựa ẩm ướt lấp loáng. Một chiếc xe đen bóng lặng lẽ dừng lại nơi góc vắng.
Trong xe, đàn em của Mafioso ngồi im lặng – Contractee, Caporemige, Soldier và Consiglieri. Không ai nói một lời, chỉ nghe tiếng bật lửa “tách” của Consiglieri cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ len vào không khí ngột ngạt.
Mệnh lệnh đã rõ: “Bắt Chance. Sống hay chết tùy, miễn là mang nó về.”
Chance – kẻ bướng bỉnh, khó đoán và là cái gai trong mắt Mafioso.
Mà nhà Chance còn Tu Tam mà
Caporemige liếc qua Contractee – cậu nhóc trẻ hơn, đôi mắt sáng nhưng còn lộ chút lo âu. Bàn tay cậu siết chặt khẩu súng, mồ hôi lấm tấm. Soldier vỗ vai như muốn trấn an:
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
“Không cần run. Chỉ là một con mồi thôi bòa”
Xe dừng. Tất cả bước xuống.
Khi Chance phát hiện có người theo dõi, hắn lao ra ngõ nhỏ, chạy băng qua những bức tường cũ kĩ. Cuộc rượt đuổi bắt đầu.
#_ᥴ᥆ᥒsіgᥣіᥱrі
“Nhanh lên, đừng để nó thoát!” //Consiglieri quát//
Tiếng chân dồn dập. Contractee chạy sau cùng, gấp gáp bám theo. Bất chợt, mặt đường trơn trượt sau cơn mưa, Contractee mất thăng bằng – té nhào xuống, đầu gối rách một vệt dài.
Cậu nhăn mặt, cố gượng dậy nhưng đau nhói. Chance liếc lại, ánh mắt khinh khỉnh, suýt bật cười rồi lao mất vào bóng tối.
Lo chạy đi anh còn anh bé của anh mà
Caporemige lúc này đáng lẽ phải đuổi theo. Nhưng hắn khựng lại.
Ánh mắt sắc lạnh thường ngày bỗng hướng xuống cậu đàn em đang lấm lem đất cát.
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
“Đứng dậy đi.”//Giọng trầm khàn, ra lệnh nhưng lại pha chút lo lắng//
#_ᥴ᥆ᥒ𝗍rᥲᥴ𝗍ᥱᥱ
//Contractee cắn môi, lắc đầu// “Mày đi đi… đừng bỏ lỡ… Tao tự lo được.”
Caporemige cau mày, cúi xuống, nắm lấy cánh tay cậu kéo mạnh dậy. Hắn không hề bỏ lại. Trái lại, hắn quăng khẩu súng sang tay kia, gần như kéo Contractee áp sát vào người mình rồi lạnh lùng nói:
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
“Không có chuyện bỏ đồng đội lại. Nhất là mày.”
Chance đã biến mất khỏi tầm mắt. Soldier và Consiglieri phía trước tức giận chửi rủa. Nhưng riêng Caporemige… hắn chỉ liếc Contractee, ánh mắt khó đoán, vừa như bực bội, vừa như không muốn thừa nhận một sự thật nào đó.
Trong đầu hắn thoáng vang lên ý nghĩ: “Tao đáng lẽ không nên quan tâm đến mày như thế này.”
#_s᥆ᥣძіᥱr
//Soldier quay lại, mặt hằm hằm//“Chết tiệt! Nó chạy mất rồi! Chúng ta báo cáo sao với Mafioso đây hả?!”
#_ᥴ᥆ᥒsіgᥣіᥱrі
//Consiglieri châm thêm điếu thuốc, giọng mỉa mai vang lên trong khói mờ//“Tất cả chỉ vì một thằng nhóc té ngã thôi sao?” Ánh mắt hắn lia thẳng về phía Contractee.
#_s᥆ᥣძіᥱr
"Ê hút bot ít thôi mày!?"
Contractee cúi gằm mặt, cảm giác tội lỗi dâng lên. Cậu toan mở miệng nhận lỗi, nhưng Caporemige đã chen ngang, giọng trầm, dứt khoát
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
“Đừng đổ hết lên nó. Địa hình ướt, Chance vốn nhanh nhẹn. Cho dù là ai cũng không chắc chắn bắt được.”
Không khí trong ngõ bỗng nặng nề. Soldier im lặng, Consiglieri híp mắt, khẽ nhếch môi.
#_ᥴ᥆ᥒsіgᥣіᥱrі
“Vậy sao? Nhưng tao thấy… Caporemige, mày có vẻ quan tâm quá mức tới nhóc đó.”
#_ᥴ᥆ᥒsіgᥣіᥱrі
"Mà mày là Gay hả? "
Lời nói vừa chạm, Contractee đỏ bừng tai, tim đập nhanh loạn nhịp. Cậu lúng túng, còn Caporemige chỉ lạnh lùng ném lại ánh nhìn sắc bén:
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
“Giữ mồm lại. Tao không để ai trong đội bị bỏ lại. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
"Với lại tao không phải là gay"
Consiglieri nhún vai, cười khẩy, không nói thêm. Nhưng ánh mắt hắn như muốn xé toang khoảng cách kỳ lạ đang hình thành giữa hai người.
Caporemige quay sang Contractee. Cậu nhóc vẫn còn khập khiễng, vết thương rỉ máu loang đỏ ống quần. Không một lời, hắn cúi xuống, gần như ép Contractee ngồi lên bậc thềm lạnh ẩm. Rồi hắn xé một mảnh vải từ áo khoác mình, quấn chặt lấy vết thương.
#_ᥴ᥆ᥒ𝗍rᥲᥴ𝗍ᥱᥱ
“Mày… không cần làm thế…” //Contractee khẽ nói, giọng run run//
Caporemige siết chặt nút buộc, không nhìn cậu, chỉ đáp cụt lủn:
Bàn tay hắn thô ráp nhưng động tác lại lạ lùng cẩn thận. Contractee ngước nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Caporemige dưới ánh đèn đường vàng vọt. Ánh mắt lạnh lùng thường ngày thoáng ẩn một điều gì đó – không phải sự tức giận, mà là một nỗi lo câm lặng.
Trong thoáng chốc, tim Contractee như bị thắt lại.
#_s᥆ᥣძіᥱr
//Soldier nhìn cảnh đó, khẽ huýt sáo trêu chọc//“Capo mà cũng biết làm y tá sao? Lạ đấy.”
Caporemige ngẩng lên, ánh nhìn sắc lẹm khiến Soldier ngay lập tức im bặt.
Khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn cũ và nhịp thở gấp gáp của Contractee.
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
//Caporemige khẽ thì thầm, chỉ đủ cho một mình cậu nghe// “Lần sau… đừng có té trước mặt tao nữa.”
Contractee cắn môi, không biết đó là lời trách hay lời quan tâm. Nhưng trái tim cậu thì lại đập như muốn vỡ tung.
#_Kimochi~~~! Yamete kudasai
#_Thôi kệ mà t xin lỗi anh em
#_Không có gì... Chỉ xin lỗi là xin lỗi thôi
#_Này là viết cho có thôi, t ship sao là chuyện của t=))). Anh em ship sao là chuyện của anh em
#_T là đứa viết kịch bản mà con Author thì bị đuổi khỏi Sever, chap sau nó quay lại xíu rồi đá nó tiếp
#_Bộ này ngọt như thường chủ yếu là không dìm ai hết chỉ dìm mỗi t thôi anh em
#_Nên đến đây thôi baii anh em
Chap 2
Chiếc xe đen lăn bánh trở về căn biệt thự u ám nơi Mafioso ngự trị. Không ai trong xe nói một lời, chỉ có tiếng động cơ trầm vang trong bóng đêm.
Contractee ngồi im lặng, đầu gối vẫn nhói đau, vải băng quấn tạm đã sẫm đỏ. Cậu thỉnh thoảng lén nhìn sang Caporemige. Người đàn ông kia ngồi cạnh, cánh tay vắt ngang, mắt khép hờ như chẳng bận tâm, nhưng hơi thở trầm đều lại khiến cậu cảm thấy một thứ an toàn kì lạ.
Cánh cửa lớn mở ra. Mafioso ngồi sẵn trong phòng khách, ánh đèn chùm phản chiếu xuống đôi mắt u tối của hắn. Cả bọn bước vào, cúi đầu
Consiglieri chuẩn bị báo cáo thất bại, nhưng Mafioso đã khoát tay:
#_mᥲ𝖿і᥆s᥆
“Không cần nói. Tao biết rồi.”
Không khí căng như dây đàn. Soldier siết chặt nắm tay, chờ đợi cơn thịnh nộ. Contractee khẽ rùng mình, nghĩ rằng mình sẽ bị quát mắng vì làm hỏng nhiệm vụ. Nhưng Mafioso chỉ rít một hơi thuốc, thản nhiên:
Mọi người đồng loạt ngẩng lên.
#_s᥆ᥣძіᥱr
“Sao… lại kệ?”// Soldier buột miệng//
Mafioso nhếch môi, nụ cười bí hiểm:
#_mᥲ𝖿і᥆s᥆
“Nó giờ có bồ rồi. Tên Two time. Thứ đó chẳng liên quan gì đến chúng ta. Một khi nó vướng tình cảm, nó sẽ tự làm suy yếu bản thân.”
#_mᥲ𝖿і᥆s᥆
"Hôm sau bây bully nó cũng được"
Một câu nói hờ hững, nhưng đủ để tất cả hiểu: Chance không còn là mối đe dọa quan trọng nhất nhưng vẫn quan trọng. Không bắt mà là bully
Mafioso dập tàn thuốc, ánh nhìn lướt qua từng người:
#_mᥲ𝖿і᥆s᥆
“Các người nghỉ đi. Nhưng nhớ… lần tới, tao không muốn thấy một sai sót nào nữa.”
#_mᥲ𝖿і᥆s᥆
"Nhưng... Hôm sau bắt Two time về đây"
Khi tất cả chuẩn bị rời đi, Mafioso còn thêm một câu, giọng lơ đãng nhưng mang tính cảnh báo:
#_mᥲ𝖿і᥆s᥆
“Và Caporemige… giữ chặt cái người mày đang che chở đấy. Bởi vì nếu nó yếu, cả đội sẽ yếu theo.”
Contractee sững lại, trái tim đập mạnh. Cậu thoáng cảm nhận… Mafioso nhìn thấu nhiều hơn những gì hắn nói.
#_mᥲ𝖿і᥆s᥆
"Thôi tao đi kiếm boss"
Căn biệt thự chìm trong im lặng. Sau cuộc gặp Mafioso, ai nấy đều về phòng riêng. Contractee ngồi trên giường, ống quần đã được xắn lên, nhìn vết băng tạm của Caporemige quấn lúc nãy. Máu đã ngừng chảy, nhưng đầu gối vẫn đau rát.
#_ᥴ᥆ᥒ𝗍rᥲᥴ𝗍ᥱᥱ
//Cậu thở dài//“Mình đã làm hỏng nhiệm vụ… còn làm liên lụy đến Caporemige nữa.”
Tiếng gõ cửa khe khẽ. Contractee giật mình.
Cửa mở ra. Là Caporemige. Hắn bước vào không nói lời nào, tay cầm một hộp thuốc nhỏ.
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
“Để tôi…”//Hắn ra hiệu//
Contractee ngập ngừng, nhưng rồi gật đầu. Caporemige ngồi xuống cạnh giường, mở hộp, lấy bông và thuốc sát trùng. Khi hắn khẽ chạm vào, Contractee nhăn mặt:
#_ᥴ᥆ᥒ𝗍rᥲᥴ𝗍ᥱᥱ
"Ah... Đau bố!"
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
“Nhịn chút. Để thế này dễ nhiễm trùng.”
Bàn tay thô ráp của hắn lại cẩn thận đến lạ, động tác chậm rãi, như sợ làm cậu đau thêm. Trong ánh đèn vàng nhạt, gương mặt lạnh lùng ấy thoáng trở nên dịu hơn.
Contractee lặng im, ngước nhìn Caporemige thật gần. Tim cậu đập dồn, mặt nóng bừng.
#_ᥴ᥆ᥒ𝗍rᥲᥴ𝗍ᥱᥱ
“Mày… không cần quan tâm tao đến mức này đâu…”
Caporemige khựng lại, ngước lên. Ánh mắt hắn dừng trên đôi mắt sáng loáng của cậu, giọng trầm hẳn:
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
"Tao không bỏ anh em, nhất là mày"
Cả căn phòng bỗng im phăng phắc. Contractee tim đập loạn, miệng lắp bắp:
#_ᥴ᥆ᥒ𝗍rᥲᥴ𝗍ᥱᥱ
"L-là tao hả???"
Caporemige không đáp. Hắn chỉ siết chặt lớp băng cuối cùng, rồi đột ngột vươn tay, kéo đầu cậu tựa lên vai mình.
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
“Ngủ đi. Mai còn việc. Tao ngồi đây canh.”
Contractee ngỡ ngàng, nhưng sự ấm áp từ vai Caporemige khiến cậu thấy an toàn lạ thường. Mí mắt dần khép lại, tiếng tim đập rộn ràng trong ngực hòa với nhịp thở trầm ổn của người bên cạnh.
Trong bóng tối, Caporemige khẽ nhếch môi, như một nụ cười rất nhỏ mà không ai kịp thấy.
#_ Nhưng t thấy dài, bây thấy ngắn
HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ
XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM XÀM
•Chap 3•
Author(ᴀᴍᴇɴ)
#_ Nhớ Reader ghê
Khi cả hai ra khỏi phòng thì...
#_s᥆ᥣძіᥱr
"Tình cảm đồ ha"
#_ᥴ᥆ᥒsіgᥣіᥱrі
"Mi xạo ke tụi ni thấy rồi nò"
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
"Á à hai tụi mày dám xem chùa à"//Tức giận//
Contractee nhanh chóng đặt tay lên vai Caporemige, giọng trấn an nhưng kiên quyết:
#_ᥴ᥆ᥒ𝗍rᥲᥴ𝗍ᥱᥱ
"Đừng để chúng nó chọc. Mất bình tĩnh bây giờ chỉ tổ làm đúng ý tụi nó thôi."
Caporemige hít một hơi dài, cố nén giận, nhưng đôi mắt vẫn ánh lửa dữ dội. Căn phòng tưởng chừng như sắp nổ tung thì bất ngờ một giọng khàn khàn vang lên ngoài cửa:
#_ Thằng Mafia da nước đái
Anh em bây đâu. Có nhiệm vụ khẩn cấp. Ra ngoài ngay.
Không khí thay đổi lập tức, sự căng thẳng vừa rồi bị cắt ngang. Soldier và Consiglieri vừa đi nhưng chỉ cười mỉa một cái cuối cùng, trong khi Caporemige liếc lại với ánh nhìn đầy hứa hẹn: "Sẽ còn lần sau."
Ngoài sân, chiếc xe đen đậu sẵn, động cơ gầm gừ như con thú dữ chờ được thả xích. Mafioso đứng dựa cửa, mắt lạnh lùng
#_mᥲ𝖿і᥆s᥆
"Mục tiêu lần này… Two Time. Đích thân các người phải đem nó về. Không được để lại dấu vết."
#_s᥆ᥣძіᥱr
"Vl sếp bị simp lỏd Two time à?"
Cả không gian như chùng xuống. Tên tuổi ấy không phải xa lạ — kẻ biến ảo, khó lường, và chưa từng để mình bị dồn vào thế yếu.
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
//Caporemige siết chặt nắm đấm, đôi mắt rực lên sự hứng khởi lẫn thách thức//
"Vậy mới đáng công ra tay. "
#_mᥲ𝖿і᥆s᥆
"Đi. Tao muốn Two Time trong tay tao, sống cũng được… mà gãy nát cũng không sao."
Contractee thì lại thoáng cau mày. Anh hiểu rõ sự nguy hiểm của nhiệm vụ này. Bên trong, những lời khịa của Soldier và Consiglieri vẫn còn văng vẳng, như châm thêm lửa vào lòng Caporemige
Chiếc xe lao đi xuyên màn đêm, đèn đường lướt qua nhanh như những nhát dao sáng loáng. Không ai nói một lời, chỉ còn tiếng máy xe và nhịp tim căng thẳng.
Đêm khuya, phố vắng chỉ còn ánh đèn đường hắt xuống vỉa hè. Two Time ung dung dạo bước bên Elliot, vừa cười vừa chỉ vào những cửa tiệm sáng le lói. Không ai trong hai người biết rằng, từ xa, bốn cái bóng đang dõi theo.
#_ᥴ᥆ᥒ𝗍rᥲᥴ𝗍ᥱᥱ
//Trong hẻm tối, Contractee khẽ nói//
"Chúng ta có chắc phải làm chuyện này không? Mafioso rõ ràng… không tỉnh táo."
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
"Lệnh là lệnh. Nhưng… tao cũng không thích cái kiểu làm chó săn cho một kẻ bị ám ảnh như hắn."
#_ᥴ᥆ᥒsіgᥣіᥱrі
"Thế sao không từ chối? Hai bạn sợ à?"
#_s᥆ᥣძіᥱr
"Có khi Caporemige chỉ muốn lấy điểm trước mặt Contractee thôi ấy chứ. "
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
"Chọc bố hoài mốt bây S3x với nhau đi là vừa"
Khoảnh khắc ấy, giữa ánh mắt hai người, có gì đó lặng lẽ trôi qua — một sự đồng thuận, một mảnh niềm tin chỉ có họ mới hiểu.
Từ xa, Two Time xoay người cười với Elliot, ánh sáng đèn đường làm gương mặt cậu rạng rỡ. Nhưng bóng tối cũng đang dịch chuyển, từng bước tiến lại gần.
#_ᥴᥲ⍴᥆rᥱmіgᥱ
//Caporemige nắm chặt tay Contractee, giọng thấp nhưng chắc nịch://
"Lần này… tao với mày cùng nhau. "
Và rồi, cả bốn bóng đen lao ra, con mồi đã lọt vào tầm mắt
Author(ᴀᴍᴇɴ)
#_ Ngắn vậy thôi á
Author(ᴀᴍᴇɴ)
#_ Lâu rồi chưa ra chap =)))
Author(ᴀᴍᴇɴ)
#_ Author xin lỗi các Reader nha
Download MangaToon APP on App Store and Google Play