Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

SƠ TÂM

Nhìn từ xa

GÓC NHẮC NHỞ: Tất cả nhân vật, tên riêng, hay tên thành phố, trường học đều lấy chỉ để phục vụ cho tình tiết truyện, khuyến cáo không phán xét, toxic nhé!

Trong sảnh lớn của một khách sạn sang trọng tọa lạc tại một ngọn đồi ven biển, có tiếng nhạc piano, tiếng bước chân khiêu vũ hay những tiếng nói đùa vang vẳng nhộn nhịp, nhìn vào ai cũng cảm thán và ngưỡng mộ về sự xa hoa lại sang trọng ấy.

Cánh của chính đột ngột mở ra thu hút ánh mắt của tất cả mọi người bao gồm cả cô. Người bước vào là hai người đàn ông mang trên nhìn khí chất áp đảo lại cũng nhẹ nhàng, nhã nhặn. Khi Nguyên Tịnh Nhã nhìn rõ người đến là ai liền không khỏi bất ngờ, hôm nay cô đến đây cùng với một người bạn của mình tên là Trương Khả Ái là nữ diễn viên mới nổi. Người quản lý này của bạn cô vô cùng tài giỏi nhưng vô cùng kiểu ngạo vậy nên cô ta không để mắt đến người bạn này của cô lắm. Vậy nên cô được bạn mình nhờ đi cùng để gặp nhà đầu tư của một dự án phim khá tiềm năng. Ngay khi nhìn thấy rõ mặt người bước vào thì việc đầu tiên cô muốn làm là chạy khỏi đây, trốn càng kĩ càng tốt, TỊnh Nhã không muốn gặp lại anh dù chỉ một chút.

Đây là một buổi tiệc rượu của công ty quản lý bạn cô, một công ty chuyên và phim ảnh và truyền thông tên Nhất Phong. Thường thì các diễn viên mới vào nghề sẽ bị ép đi các buổi tiệc rượu xã giao với nhà đầu tư, dù muốn hay không thì vẫn phải đi nếu không sẽ không có tài nguyên, không thể hoạt động trong giới này nữa. Từ khi Nguyên Tịnh Nhã quen biết người bạn này, lúc Khả Ái vào nghề, bắt đầu từ 1 diễn viên tuyến 18 đến tham gia một vào dự án truyền hình có quy mô hơn, sau 2 năm dần có lượng phan nhất định, có cơ hội đóng vai phụ của vài bộ phim có đầu tư, dù ít đất diễn nhưng cũng gọi là phát triển khá tốt.

Nguyên Tịnh Nhã nhìn người bước về phía chính giữa bữa tiệc, nơi đấy đã có sẵn sự xuất hiện của một người khác.

"Sao đến muộn vậy, Quân Trạch" Người nói là Tống Tư Triết, một người bạn vô cùng thân thiết của anh, Người này có khuôn mặt đẹp trai lại mang nét đẹp cổ điển, nhã nhặn khiến ai nhìn vào cũng không thể rời mắt.

"Cậu ta ấy à, còn không phải bị ba cậu ta giữ lại ăn tối sao." Người đáp lại là Vương Đàm Duệ, là người bạn thân khác của anh, người này mang nét đẹp sắc bén lại cẩn trọng, nhìn khá lạnh lùng lại khó gần, dễ khiến người đối diện vừa sợ không dám nhìn lại không khỏi muốn nhìn thêm chút. Người nọ sắc bén cười nửa miệng nói nói.

Dương Quân Trạch chính là người mà Tịnh Nhã không hề muốn gặp, cô nhìn anh, dù không muốn nghe lén cuộc trò chuyện của họ nhưng vì khoảng cách khá gần nên không khỏi lọt tai cô.

Dương Quân Trạch cầm ly rượu vang đỏ lên lắc lắc lại nhấp môi một ngụm nhỏ khẽ đáp "Không phải cậu cướp dự án của ba tôi thì làm gì có chuyện tôi phải về nghe mấy lời tức giận của ông ấy chứ."

"Từ từ, nói là phải có chứng cứ, tôi nào có cướp dự án nào của ba cậu, chỉ là tôi nhanh tay hơn hợp tác trước, kí hợp đồng trước với bên kia thôi." Vương Đàm Duệ ngay lập tự phản bác, giọng điệu có chút cợt nhả.

Bên này Tống Tư Triết nghe vài ba câu đã hiểu câu chuyện, kể ra cũng buồn cười, 3 người họ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, gia đình của họ vô cùng thân thiết với nhau như người một nhà vậy nhưng chỉ riêng việc kinh doanh là sòng phẳng vô cùng.

Ví dụ như chuyện vừa rồi Tống Tư Triết cũng biết, vốn có một dự án về sản xuất thiết bị y tế, đây là một sự án khá lớn, 3 nhà bọn anh đều tranh dành về mình, khi bàn bạc cứ chắc như đinh dự án này thuộc về Dương Thị nhưng không hiểu Vương Đàm Duệ làm cách nào, trước ngày kí hợp đồng lại xảy ra sự cố và dự án này lại thuộc về Vương Thị. Điều này khiến ba của Dương Quân Trạch tức giận vô cùng liền kéo anh về nhà mắng để xả giận.

Nói đi cũng phải nói lại tuy cả ba người đều là con của gia tộc lớn nhưng lại không có đấu đá quyền lực, sống vô cùng hòa bình lại khá hòa hợp với nhau, mà họ đều không phải con trưởng, như Dương Quân Trạch nhà có 4 anh chị em thì anh chính là con thứ 3, hay Vương Đàm Duệ là con thứ 2 và Tống Tư Triết cũng vậy, anh chính là con út trong nhà, vậy nên cha mẹ họ đều không nuôi dạy họ theo kiểu là họ sẽ trở thành người sẽ làm chủ gia tộc trong tương lai.

Họ được giáo dục khá thoải mái, tự do làm điều mình thích. Vậy nên Tống Tư Triết trở thành một diễn viên hạng A, bộ phim điện ảnh đầu tiên anh tham gia với vai phản diện phản xã hội vậy mà giúp anh đoạt được  cúp ảnh đế đầu tiên trong sự nghiệp dù mới tham gia vào làng giải trí hơn 1 năm.

Vương Đàm Duệ lại theo hướng nhà đầu tư kiêm đạo diễn phim, nhưng anh mới dạo diễn duy nhất 1 bộ phim, mà bộ phim này chính là bộ phim đã giúp Tống Tư Triết giành được giải ảnh đế, bản thân anh cũng trở thành đạo diễn tiềm năng nhất, bộ phim của anh cũng trở thành bộ phim hot nhất năm, càn quét bao nhiêu giải thưởng tại các sự kiện phim ảnh lớn trong nước.

Còn về phía Dương Quân Trạch, anh thích kinh doanh, đầu tư, nhưng lại đam mê sự kích thích vậy nên anh trở thành một nhà buôn bán vũ khí và sản xuất thiết bị y tế của gia tộc, chính vì thế anh luôn bận rộn và phải đi lại rất nhiều nơi, cũng luôn gặp nhiều chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Và với tính chất công việc của anh khiến anh vô số lần bị thương, gần như bước đến cánh cửa tử thần khiến Tịnh Nhã luôn cố ý kháng cự mọi tin tức liên quan đến Dương Quân Trạch nhưng chỉ cần khi nghe tin anh bị thương lại không khỏi lo lắng.

Tịnh Nhã nghe được vài câu trong cuộc trò chuyện của họ liền bị Khả Ái kéo tay đến vài bàn rượu của một vài nhà đầu tư, cùng họ trò chuyện đôi câu, cô cứ mơ màng bị kéo đi, thần trí cũng chẳng tập chung, đến tận khi trước mắt không còn là mấy lão già lảm nhảm vớ vẩn nữa mà là khuôn mặt anh tuấn khí chất dịu dàng lại không kém phần sắc bén kia khiến Tịnh Nhã hơi giật mình lùi lại.

Người đối diện cũng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi "Nguyên Tịnh Nhã? Là em sao?"

"Chào anh" Tịnh Nhã hơi sượng, cắn môi chào người kia, hơi căng thẳng.

Chưa kịp nói câu nào điện thoại Nguyên Tịnh Nhã đã reo lên không ngừng, sau khi nhận điện thoại liền vội vàng rời đi cũng chẳng quay đầu nhìn lại mấy người phía sau dù chỉ một chút.

Trên đường trở về bệnh viện đầu óc Tịnh Nhã cớ mơ mơ màng màng mà lại như bay về mùa hè 10 năm trước khi cô mới 16 tuổi.

contineu

Trung học

Ngoài cửa sổ trời đang mưa rả rích lại nhìn lên bục giảng thấy thầy đang chuyên chú giảng bài, như có như không thấy một bóng người đang lướt ra cửa lớp đang đi về phía lớp cuối hành lang.

Nguyên Tịnh Nhã nhìn theo bóng hình đấy, không chú ý quá nhiều cũng chẳng có ấn tưởng quá sâu, chỉ dừng mắt khoảng 2 giây liền rời đi.

Đến tận khi tan học, đứng ở hành lang nhìn trời ngày càng mưa nặng hạt liền thở dài trong lòng, kiểu này cô lại phải dầm mưa về rồi, về đến nhà lại nghe chửi nữa cho xem.

Đứng một hồi cũng chưa định đi, Tịnh Nhã cứ thất thần nhìn người qua kẻ lại, lại thầy trời ngày càng tối liền hạ quyết tâm chạy vào làn mưa.

Chạy qua một con hẻm cô nghe thấy tiếng đánh nhau, tiếng thanh sắt, tiếng kêu rên rất rõ ràng, Tịnh Nhã không phải là một người can đảm, nhưng lại là một người rất tò mò mọi thứ vậy nên khi mấy âm thanh hỗn tạp ấy phát ra khiến cô không nhịn được dừng bước chân mà nhìn vào.

Nhưng chỉ dừng lại khoảng vài giây sau đó Tịnh Nhã cũng không định bước vào liền tiếp tục chạy về, cô tò mò nhưng cô cũng không muốn rước phiền phức, thật sự cô đã đọc rất nhiều cuốn tiểu thuyết trước đó, gì mà dũng cảm xông vào cứu người bị bắt nạt, đánh côn đồ lúc nguy cấp lại gặp được người mình yêu, nhưng bù lại bị tên côn đồ đó tìm đến, chặn đánh, bắt nạt. Tịnh Lạc thật sự rất nhát gan, cô không thích xích mích với ai, cô dễ bị gánh nặng tâm lý vậy nên khi vừa có ý định bước vào liền ngay lập tức từ bỏ.

Khi đang chạy thục mạng thì có một chiếc Mercedes-Maybach Pullman đi quá, dù đi không quá nhanh nhưng có vũng nước lớn ngay giữa đường chưa kịp thoát, xe đi qua bắn hết nước vào người cô, lúc đấy Tịnh Nhã nhủ thầm gì mà đen dữ vậy, tưởng được tắm thêm một trận nữa không.

Dừng bước vì thật sự nước bắn lên rất mạnh, đang xem xét quần áo trên người thì đồng thời người trên xe cũng bước xuống, đi lại nhìn cô đầy áy náy.

"Xin lỗi bạn học, cậu không sao chứ."

Người hỏi là một cậu trai đang mặc áo đồng phục, nhìn liền nhận ra là đồng phục trường cô. Tịnh Nhã mím mím môi không khỏi thở dài cho số phận đen xì của mình.

"Không sao đâu, cậu không cần lo, cứ về trước đi" Tịnh Nhã nói xong liền đánh mắt nhìn lên, nhìn xong tim liền hẫng một nhịp, thật chứ nhan sắc không phải dạng vừa đâu.

Tịnh Nhã hơi không nói lên lời, thở chậm lại để kìm lại tiếng tim đập thình thịch nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì mấy, thực ra là không biết có biểu lộ gì không.

Cậu thanh niên trước mặt có khuôn mặt trái xoan cân đối, mũi rất cao lại có đôi môi vừa phải, hồng hào lại đầy đặn, mắt hai mí rõ nét lại có màu mắt đen nâu tự  nhiên nhưng rất trong, khi vừa ngước lên nhìn cô đã đụng mắt với người nọ lại có thể ngay lập tức nhìn thấy hình phản chiếu của mình trong mắt cậu.

Hơi ngượng ngùng nhưng không có hành động gì quá khích, chỉ mím mím môi kiềm chế long nhủ thầm sự đẹp trai quá mức này.

"Vậy nhà cậu ở đâu, mình đưa cậu về, quần áo cậu ướt hết rồi" Người kia ngỏ ý hỏi, giọng điệu chân thành.

"Không cần đâu, cảm ơn cậu, mình xin phép" Không đợi người kia trả lời, Tịnh Lạc ngay lập tức quay người rời đi.

Khi về đến nhà cô lại không khỏi nghĩ về ánh nhìn lúc nãy, cậu bạn kia nhưng lại quên không nhìn bảng tên người ta, có chút tiếc nuối. Nỗi tiếc nuối ấy kéo dài mãi đến tận ngày hôm sau khi mà vừa ngủ dậy, việc đầu tiên cô nghĩ chính là nghĩ xem có thể gặp được bạn nam kia lần nữa không.

Vừa bước vào nhà vệ sinh vừa hắt xì liên tục, khi mà vừa về đến nhà nhìn thấy người đầy nước mưa lại không quá sạch sẽ, mẹ cô liền cho cô nghe một bài ca từ lúc về đến khi đi ngủ, còn dọa cô nếu mà bị ốm thì sẽ cắt tiền tiêu vặt một tuần.

"Ngày nào cũng mỗi việc ăn học, mưa cầm ô, năng đội mũ thôi mà làm cũng không nên thân, người thì hở tí lại ốm thì chớ, mai mà ốm thì không có tiền tiêu vặt gì hết nghe chưa."

Mẹ Tịnh Nhã là một người phụ nữ khá bình thường, ngày thường thì dịu dàng nhưng hễ có gì xảy ra mà khiến bà cáu như trường hợp cô đi mưa về chẳng hạn, hay mẹ dặn nấu cơm nhưng cô quên hay nấu muộn hoặc tắm trễ liền sẽ bị táp cho một trận như vậy nên Tịnh Nhã nghe chửi khá thường xuyên.

Ba cô đi làm xa, nhà còn có một đứa em gái đang học lớp 8, học khá giỏi lại khá nghịch.

Tịnh Nhã đang là học sinh lớp 10, cô thi đậu trường trọng điểm, phải nói để thì đậu cô đã học như điên vậy, ngày đêm không ngừng, nhưng không hiểu sao khi cô đỗ rồi lại cảm thấy không quá vui, chỉ bình bình, tâm trạng không bùng nổ như cô nghĩ khiến Tịnh Nhã hơi thất vọng một chút.

"Ăn đi còn uống thuốc rồi đi học, sắp muộn tới nơi rồi, ngày nào cũng đi muộn, cô chủ nhiệm gọi mẹ muốn bùng nổ luôn rồi, giờ nhìn điện thoại là chán chả mặn nghe rồi đây, để mấy nữa họp phụ huynh mà bị nêu tên xem" Mẹ cô càu nhàu liên tục rồi cứ tất bật đi vào đi ra chuẩn bị đồ đi làm.

"Vâng con ăn xong rồi nè, hôm nay không muộn được đâu." Nói xong cô liền đeo cặp chạy như bay đến trường, bình thường cô đều đi bộ đi học vì nhà cô cách trường cũng không quá xa, chỉ hơn 1km thôi.

Hôm nay cô dậy khá muộn, có lẽ vì đang bị ốm, trời thu đông lại khá lạnh, trời tạnh mưa, gió đông thôi làm cô khô hết cả da mặt, nói cho mẹ yên tâm vậy thôi chứ thể nào cũng muộn học.

Và đúng như dự đoán, khi cô đến nơi thì đã đóng cửa, ngay lập tức Tịnh Nhã chạy vòng ra cổng phụ, ngó ngó xung quanh thấy không có ai liền trèo cổng vào, đây không phải lần đầu nên nhìn cô trèo khá chuyên nghiệp lại thành thục.

Khi vừa tiếp đất liền chạy như chưa từng được chạy về phía lớp học, có trời mới biết tiết đầu là tiết cô chủ nhiệm, cô sợ tiết này nhất trần đời lại không bao giờ đi học sớm nổi.

Nhưng hôm nay không may mắn như mọi khi, cô đã bị thầy quản lý bắt khi vừa chạy được 3 bước chân. Dừng lại thở dài trong lòng biết mình sắp toi rồi.

"Đứng lại, em kia, em trèo cổng đúng không, em là học sinh lớp nào" Thầy từng bước tiến lại gần với cái roi sắt dài, đằng sau là một bạn nam nhìn khá nghiêm túc lại đẹp trai, vóc dáng cũng miễn bàn, tay cậu đang cầm một cuốn sổ ghi ghi chép chép gì đó, nhìn muốn hồn vía lên mây.

"Em...em..." Không nói lên lời, cô mím mím môi, tim đập vang dội.

"Em gì mà em, tên gì, học sinh lớp nào" Thầy thấy cô ấp úng cũng chẳng nhẹ nhàng hơn, ngoác ngoác tay gọi cô đến gần.

Tiến gần hơn chút thì nghe thấy thầy gọi tên mình "Nguyên Tịnh Nhã lớp 10-6 "

Giật mình nhận ra thầy đọc bảng tên mình lại theo bản năng che lại dù đã quá muộn, thấy người phía sau đang ghi lại, thầm hở dài tối nay lại nghe chửi tiếp rồi, à không lát nữa lại bị cô chủ nhiệm tra tấn tinh thần rồi.

Không đợi cô nghĩ xong liền bị gọi đi theo, không hiểu gì nhưng vẫn lẽo đẽo theo sau, nhìn lén vào cuốn sổ đang được ghi chéo của cậu bạn bên cạnh lại bĩu bĩu môi chán nản đến mức không có tâm tình đánh giá trai đẹp bên cạnh luôn.

Tất cả những hành động này đều được thu vào tầm mắt của người cao hơn kia.

Khi đến nơi liền thấy một đám khác đang đứng xếp hàng chờ bị phạt, liếc mắt một lượt Tịnh Nhã liền nhìn thấy bạn thân của mình cũng trong hàng ngũ, hai người đối mắt lại như khóc không thành tiếng với nhau. Nhìn sang bên lại thấy một bạn nam vóc dáng cao, nhưng vì cô bị cận nhất thời cũng không nhận ra là ai, cậu bạn kia cũng đang cầm cuốn sổ giống như người đứng bên cạnh cô vậy. Không để ý nhiều liền sải chân bước vào hàng, xụ mặt đứng đó chờ bị xử.

continue

Gặp lại

"Tất cả chạy 10 vòng quanh sân, tôi sẽ giám sát các em" Thầy giáo vừa nói vừa nhìn từng người 1, tay chỉ đạo vẽ thành một vòng trong diễn tả ý.

"Ả, thầy ơi, đừng mà"

"12 vòng, bắt đầu chạy"

"Thầy ơi"

"Các em còn muốn chạy thêm à, được "

"Đừng thầy ơi, bọn em chạy mà chạy mà" Ai cũng nói giọng rất thảm thiết, bất lực, thầy giáo chỉ lườm lườm vài cái lại quay sang nói với 2 bạn nam bên cạnh "Hai em về lớp học đi"

"Dạ, em chào thầy" Nói xong 2 người cúi đầu chào rồi sải bước về phía lớp học.

Tịnh Nhã đang khởi động chuẩn bị chạy vừa kịp nhìn sang bên kia, thấy 2 cậu nam sinh đi cạnh nhau nói chuyện rất thân thiết, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy cái bạn nam cô chưa rõ mặt kia có vóc dáng hơi quen, nhưng với não cá vàng của cô thì thật sự không thể nhớ ra được là mình đã gặp ở đâu.

"Em còn không định chạy à" Thầy nhìn cô nói một câu như quát lên vậy làm Tịnh Lạc hơi giật mình mà cúi đầu chạy về phía trước.

"Chết mất, mệt chết tôi, Nhiên Nhiên, cậu không phải đi học sớm rồi sao, sao lại ở đây thế?" Tịnh Nhã chạy như bay đến bên cạnh người bạn thân thiết của mình hỏi hỏi.

Nhiên Nhiên quay sang thở hổn hển đáp lại "Mình đi được nửa đường nhớ ra mình quên sách bài tập nên quay về lấy, lúc đến trường thì không kịp nữa, muộn mất rồi."

"Nhiên Nhiên, cậu mà cũng quên sách á, cú sốc cuộc đời vậy" Vừa chạy vừa nói không khỏi khá mất sức, Tịnh Nhã bắt đầu cảm thấy đuối, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, khó thở vô cùng.

"Nè đừng có nói nữa, chạy mau lên, tiết sau là của thầy toán đấy, cậu còn muốn bị phạt cả tiết toán nữa hả" Nhiên Nhiên bên kia cũng đuối dần, nói có chút khó khăn.

"Được, ông trời thật là biết cách hành hạ người ta mà" Cô nói xông bĩu bĩu môi tăng tốc chạy.

Khi vừa chạy xong 12 vòng thì giờ ra chơi cũng đến, mấy bạn nam đều nằm la liệt trên sân, Tịnh Nhã cũng vậy, chạy xong liền ngồi bệt ở đấy không chịu đứng lên, thật ra là không đứng lên nổi.

Nhiên Nhiên bên cạnh ra sức kéo cô, nói "Chỉ còn 5 phút nữa thôi, cậu còn không nhau đứng dậy, mình không muốn bị phạt đâu"

"Cho mình thở chút, mình muốn xỉu quá." Vừa nói vừa làm điệu bộ như chuẩn bị xỉu đến nơi.

"Tất cả còn chưa chịu về lớp à, ai cho các cô các cậu nằm la liệt ở đây, còn muốn bị phạt" Thầy giáo không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh nói làm mọi người giật mình ngồi dậy nhìn thầy.

"Không thầy ơi, bọn em về ngay đây" Một cậu nam sinh đang ngồi liền bật dậy cúi đầu chào thầy rồi gọi mấy người bạn đang ngồi ngơ ngác mau đứng dậy, rồi ngay sau đó chỉ trong chưa đầy 2 giây đã thấy mọi người chạy đi nhanh như tên lửa.

"Mấy cái đứa này còn ngồi?" Thầy nhướng mày nhìn cô và Nhiên Nhiên đang đứng kéo tay cô, biểu hiện vô cùng ngơ ngác.

"Em chào thầy" Tịnh Nhã liền bật dậy kéo tay người bên cạnh chạy đuổi theo sau mấy bóng người phía trước.

Khi đi qua một dãy lớp học, cô hay có thói quen nhìn vào cửa sổ các lớp, vừa nói chuyện với người bên cạnh

"Nhiên Nhiên, cậu có hiểu bài toán hôm qua thầy giảng không, hôm qua mình muốn hỏi cậu mà cậu lại phải về sớm không có hỏi được."

"Lát mình giảng lại cho, đi nhanh lên chuông sắp reo rồi" Nhiên Nhiên vừa đi vừa thúc giục, nói thật là thầy toán đáng sợ lắm, trong trường ai nghe tên thầy cũng sợ hết, bài tập nhiều, giảng bài nhanh lại còn rất nghiêm khắc, ai học thầy xong cũng giống như mang một nỗi ám ảnh tâm lý vậy, sợ khiếp.

Nhiên Nhiên cũng thế, cậu ấy chỉ mới bị thầy cho đứng cửa lớp một lần vì đi muộn đã sợ hãi vô cùng, như hình thành phản xạ tự nhiên khi học tiết thầy luôn.

Mặc dù Tịnh Nhã đã bị đứng phạt rất nhiều lần rồi cũng sợ hãi vô cùng nhưng không hiểu sao cô vẫn rất lười, bào thường sẽ không học, vẫn đi học muộn đều đều thậm chí thầy chửi cũng trở thành chai lì luôn, mức độ sợ hãi đi lên nhưng sự tiến bộ thì vẫn dậm chân tại chỗ, điều này làm thầy toán vô cùng vô cùng không thích cô, hầu tiết tiết nào cô cũng trở thành tâm điểm của sự phê bình đến từ thầy.

Ở trường cô thì khối 10 và khối 12 cùng 1 tòa nhà, các thầy cô bảo khối 10 sẽ ngoan ngoãn hơn, khối 12 lại tập chung ôn thi nên họ xếp vào cùng 1 tòa nhà, cùng nhau học và tầng dưới là của khối 10, tầng trên là của khối 12.

Nhưng vì các tầng trên chia ra lại thừa 2 lớp của khối 12 nên có một tầng là có sự kết hợp của cả khối 12 và khối 10 và trùng hợp thay lớp cô cùng tầng với các anh chị lớp 12.

Nhưng ở trường cô có 2 hệ học khác nhau, một hệ là dành cho học sinh giỏi, thành tích xuất sắc và gia cảnh bình thường, tương lai sẽ thi và học trong nước, nó được gọi là hệ thường. Hệ khác chính là dành cho con ông cháu cha, tương lai du học và đây là hệ quốc tế. Vậy nên lớp 12 cũng sẽ có 2 hệ, mà trùng hợp thay cả 2 lớp 12-2 của 2 hệ đều học cùng tầng với lớp 10-6 của cô.

Bình thường thì cả 2 hệ cùng lớp sẽ luôn đi cùng nhau, ví dụ như lớp cô là 10-6 hệ thường thì ngay đối diện lớp cô chính là 10-6 hệ quốc tế.

Phải nói 2 lớp này có sự tương phản rõ rệt, bên lớp thường thì luôn trong trạng thái học hành, yên tĩnh và áp lực thì bên lớp quốc tế lại vui vẻ, náo nhiệt và thoải mái hơn. Khi Tịnh Nhã đi qua, cô không khỏi bất ngờ, nhìn một vòng lớp bên này lại đánh mắt sang lớp đối diện mà cảm thán "Này cũng quá là đối lập đi, đúng kiểu 1 bên tương lai giảng viên tiến sĩ, một bên các doanh nhân thành đạt vậy."

"Tịnh Nhã, họ mà nghe thấy là cậu chết chắc" Nhiên Nhiên bên cạnh thì thầm, cô không dám nói nhiều liền kéo tay Tịnh Nhã bên cạch như chạy như không bước vào lớp học.

Hôm nay có một tiết kiểm tra 15 phút, vậy nên ngay khi thầy bước vào lớp học đã rơi vào trạng thái ngộp thở, và thật không may bài kiểm tra lần này lại chính là cái dạng mà hôm qua Tịnh Lạc không hiểu, cắn cắn môi thở dài, cô thầm nghĩ "Này là thầy muốn em ra cửa lớp đứng hay gì vậy"

Đúng như suy nghĩ, ngay sau khi nộp bài, cô đã được ra cửa đứng với những lời hay ý đẹp từ thầy "Nguyên Tịnh Nhã, em là có ý gì, nộp giấy trắng, em đang coi thường lời tôi nói đứng không, không chịu học hành, em xem trình độ của em sao đỗ được vào cái trường này vậy, em còn muốn thi đại học nữa không, suốt ngày ngủ trong giờ học, kiểm tra thì không làm được, không thông minh thì phải biết cần cù chứ, em định cứ như vậy mà đi thi đại học đúng không, đi ra ngoài cửa lớp đứng cho tôi."

Không phải mà, Tịnh Nhã thở dài thườn thượt bước ra cửa lớp đứng, đây là trường trọng điểm chỉ có con nhà giàu  hoặc học lực thật sự giỏi mới đỗ, khi đi thi trung học, cô đã học như trâu như ngựa vậy nên mới chót lọt đỗ, mà nói đi cũng phải nói lại cô đâu có ngốc, ngược lại học rất giỏi, chỉ là ở trường này ai cũng giỏi nên mấy đề thi bình thường sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở đây. Tịnh Nhã hơi ấm ức nghĩ là do các thầy cho đề khó mà, mới lớp 10 mà thầy cho học kiến thức lớp 12 luôn rồi, em tưởng thầy dạy để chạy KPI không đó.

Khi Tịnh Nhã nhìn sang lớp bên cạnh là lớp 10-6 quốc tế kia cô hơi thở dài ngưỡng mộ vì họ học không có quá nhiều áp lực, cách thức học và phương pháp giảng dạy hoàn toàn khác bọn cô.

Đang bĩu môi lại không chú ý đến có người đang tiến đến dừng bước bên cạnh mình.

"Chào em, chúng ta lại gặp nhau rồi"

"Hở" Hơi bất ngờ ngước mặt lên lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia, như giật mình nhận ra người hôm qua cô gặp, người che ô cho cô với khuôn mặt trong giấc mơ đêm qua của cô.

"Sao em lại đứng đây? Em bị phạt sao?" Người kia cười mỉm hỏi cô, giọng có chút mềm mại lại thêm khoảng cách quá gần làm cô hơi không biết làm sao, chỉ biết mở to mắt nhìn người đối diện.

Thấy cô không đáp anh liền tự giới thiệu "Anh tên Dương Quân Trạch, hôm qua em về nhà an toàn chứ?"

"Vâng" Cười ngượng đáp lại, nhìn thì bình tĩnh chứ thực ra tim cô sắp rớt ra ngoài rồi, đầu óc trống rỗng không biết nên làm gì nữa rồi.

continue

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play