Tin Nhắn Dưới Bóng Tối
Lời cảnh cáo đầu tiên
Duy
💬Mai mày đừng có đi chung với thằng lớp bên nữa.
An
💬Tụi mình chỉ học nhóm Toán thôi, mai có kiểm tra…
Duy
💬Tao không quan tâm. Học nhóm cũng không được.
Duy
💬An. Mày giỏi lắm, dám cãi tao?
Trên màn hình điện thoại, dòng chữ “Duy đang nhập…” cứ nhấp nháy, khiến An cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Cô bé rụt rè nằm co trên bàn học, tay run run.
Duy
💬Tao nói lần cuối. Ngày mai, nếu tao còn thấy mày cười với thằng đó, tao sẽ khiến mày hối hận.
(Chấm xanh hiện lên: Đã xem)
An không dám nhắn lại.
⏰ Sáng hôm sau, sân trường ồn ào tiếng trống. An bước vào lớp, vừa đặt cặp xuống bàn thì một cái bóng cao lớn chắn ngang cửa.
Duy
(giọng trầm, lạnh) Đi theo tao.
An
Mình… mình còn tiết đầu…
Duy
(nghiêng đầu, cười nhạt) Không nghe à?
Không khí trong lớp bỗng lặng đi. Cả bọn bạn nhìn theo, xì xào bàn tán. An cúi gằm mặt, bước theo Duy ra hành lang vắng.
Duy
(ghé sát tai An) Mày quên lời tao tối qua rồi hả?
An
Tớ… chỉ ngồi học nhóm thôi, không có gì hết…
Duy
Không có gì? (siết cổ tay An mạnh hơn) Tao ghét nhất cái kiểu giả ngây đó.
Duy nhìn bàn tay nhỏ bé run rẩy trong tay mình, ánh mắt thoáng chốc dao động, nhưng anh nhanh chóng siết chặt hơn.
Duy
Nhớ cho kĩ. Mày chỉ được phép đi cạnh tao. Cười với tao. Nói chuyện với tao.
An
…Cậu đang… bắt nạt mình…
Duy
(cười nhạt) Bắt nạt? Ừ, thì sao?
An
💬Duy, cậu có thể đừng như vậy không? Mình sợ lắm…
Duy
(seen – không trả lời)
An đặt điện thoại xuống, mắt ngân ngấn nước. Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi lạnh, giống hệt sự im lặng trong trái tim cô lúc này.
🌑 Cuối ngày, trong phòng riêng, Duy nằm dài trên giường, màn hình điện thoại sáng lên. Tin nhắn của An vẫn ở đó.
Ngón tay anh khựng lại trên bàn phím.
Duy
(độc thoại) "Mày bảo sợ? Nhưng mày đâu có biết tao còn sợ mất mày hơn gấp ngàn lần…"
Tin nhắn chưa bao giờ được gửi đi.
Bị buộc ở cạnh nhau
⏰ Sáng thứ Hai – 7:10 AM, cổng trường
An vừa dựng xe xuống thì giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Duy
(lạnh lùng) Đưa cặp đây.
An
Hả?… nhưng… cặp của mình…
Duy
(giật lấy) Từ nay mày không cần xách. Tao không muốn thấy mày lăng xăng đi cạnh ai khác.
An sững người, đôi mắt thoáng bối rối. Bạn bè xung quanh bắt đầu xì xào.
???
Ê, trùm trường lại lôi An kìa…
???
Con nhỏ đó chắc khổ lắm…
An cắn môi, cúi đầu đi sau Duy.
📱 Messenger – 9:32 AM (giờ ra chơi)
An
💬Duy, trả cặp cho mình đi. Mình cần lấy sách Toán…
Duy
💬Tao giữ. Khi nào cần tao đưa.
Duy
💬Không nhưng nhị gì hết. Mày ngồi cạnh tao tiết sau.
(An thở dài. Duy gửi một sticker mặt cười nửa miệng, trông vừa trêu chọc vừa đe dọa.)
Cả lớp ngạc nhiên khi thấy An lặng lẽ kéo ghế sang ngồi cạnh Duy.
???
C: Ủa? Sao lại ngồi với Duy?
???
D: Chắc bị ép rồi, nhìn mặt An kìa…
Duy nghiêng người, thì thầm:
Duy
Nhìn tao. Không được nhìn thằng khác.
An
(khẽ) Tớ… chỉ muốn học thôi…
Duy
Học thì học. Nhưng mắt phải nhìn đúng chỗ.
An run run, vội mở vở, không dám ngẩng đầu.
📱 Messenger – 12:02 PM (giờ nghỉ trưa)
An
💬Duy, cậu làm vậy… mọi người bàn tán hết rồi…
Duy
💬Càng tốt. Như thế ai cũng biết mày thuộc về tao.
An
💬Mình không phải đồ vật…
Duy
💬Đúng. Nhưng mày là ngoại lệ.
(An nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trái tim vừa nhói vừa nghẹn. Nước mắt rơi xuống phím bấm.)
⏰ Chiều tan học – dưới tán cây bàng
An chậm rãi thu dọn sách vở. Duy lại xuất hiện, giật lấy balô trên vai cô.
An
Trả cho mình… mình tự xách được…
Duy
Không. Từ giờ mày đi đâu tao đi đó.
An
Duy, cậu không thấy mệt mỏi sao?
Duy
(nhếch môi) Mệt. Nhưng tao muốn giữ mày ngay cả khi tao mệt.
An nghẹn lời. Những học sinh đi ngang nhìn họ bằng ánh mắt tò mò, thương hại.
Nhưng Duy chỉ siết chặt quai balô hơn, đôi mắt tối lại.
An
💬Duy, mình thật sự thấy áp lực.
An
💬Vậy… cậu có thể buông tha mình không?
(Chấm xanh hiện lên, An ngồi thẫn thờ. Tin nhắn cuối như một sợi xích vô hình, trói chặt cô lại. Còn Duy, phía bên kia màn hình, nắm chặt điện thoại, cười cay đắng.)
Duy
(độc thoại) "Tha cho mày… thì ai sẽ cứu tao khỏi cái cảm giác mất mát này?"
Tin nhắn lúc nửa đêm
Phòng ngủ của An chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc. Cô bé gục trên bàn, sách vở ngổn ngang.
Điện thoại rung.
An
💬Mình thật sự chỉ học một mình.
Duy
💬10 giây. Không thì mai mày khỏi yên thân.
An run rẩy, giơ máy chụp vội góc bàn lộn xộn sách vở rồi gửi.
Duy
💬Được. Nhưng nhớ, mày mà dám lừa tao, tao sẽ tự tới tận nhà mày.
An đặt điện thoại xuống, hít một hơi dài. Nước mắt bất giác ứa ra.
Duy
💬Sao lâu vậy chưa rep?
Duy
💬Mày mà không nhắn lại, tao sẽ gọi.
An
💬(nhắn vội) Xin cậu… đừng gọi. Ba mẹ sẽ nghe thấy…
Duy
Thì nhắn đi. Tao cần biết mày không bỏ tao đi đâu.
An cắn môi, bàn tay run rẩy gõ chữ.
An
💬Mình… không đi đâu hết. Chỉ muốn yên tĩnh một chút…
Duy
💬Yên tĩnh? Có nghĩa là mày thấy tao ồn ào, phiền phức?
Duy
💬Thôi khỏi. Tao hiểu. Tao phiền, nhưng mày vẫn phải chịu.
Duy
💬Tao ghét cảm giác này.
Duy
💬Mày mà biến mất khỏi tầm mắt tao, tao phát điên.
An ngừng thở. Lần đầu tiên cô thấy từ “sợ” trong tin nhắn của Duy.
An
💬Duy… cậu… đang lo lắng sao?
Duy
💬Đừng hỏi. Ngủ đi. Nhưng để chuông. Tao nhắn là phải trả lời ngay.
An ôm gối, mặt vùi trong bóng tối. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống gối, ướt lạnh.
An
💬(nhắn nhỏ) Mình thật sự mệt… cậu đừng nhắn nữa được không…
Duy
(seen – không trả lời)
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
An nghĩ Duy đã bỏ đi. Nhưng vài phút sau, màn hình sáng lên.
Nhưng An không thể ngủ. Trong lòng cô, sự sợ hãi và hoang mang chồng chất, lấn át cả niềm ấm áp mong manh vừa lóe lên.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play