#DuongHung ⋆˚𝜗𝜚˚⋆ Patient.
𝟏. ⋆˚𝜗𝜚˚⋆
Âm nhạc rực rỡ tràn ngập cả khán phòng, ánh đèn nhấp nháy như sao sa.
Tiếng reo hò của hàng nghìn fan hâm mộ vang dội đến nỗi từng nhịp tim cũng muốn hòa theo.
Trong biển người ấy, Lê Quang Hùng đứng lặng, đôi tay siết chặt cây lightstick sáng rực.
Cậu đã chờ ngày này quá lâu - ngày được nhìn thấy Trần Đăng Dương, người con trai mà cậu đã dõi theo suốt ba năm qua, tỏa sáng ngay trước mắt mình.
Dương bước ra sân khấu với mái tóc nhuộm sáng, ánh mắt sắc bén, nụ cười kiêu ngạo.
Áo khoác đen đính ánh bạc, từng cử động đều khiến cả khán phòng bùng nổ.
Anh không phải thần tượng đơn thuần - anh giống như một ngôi sao xa xôi mà không ai có thể chạm đến.
Hùng ngước nhìn, tim đập loạn nhịp.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Dương dường như quét qua chỗ cậu đang đứng.
Cậu cười khẽ, tự trấn an bản thân.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
“Làm gì có chuyện… anh ấy sẽ nhìn thấy mình trong biển người thế này chứ…”
Nhưng trái tim thì lại không nghe lời, nó run rẩy như muốn tin rằng điều đó là thật.
Sau buổi diễn, sân khấu dần tắt đèn.
Người hâm mộ lần lượt ra về, chỉ còn những ánh sáng lẻ loi.
Hùng không vội, cậu ngồi lại ở hàng ghế cuối, ánh mắt vẫn hướng lên sân khấu trống rỗng.
Bất ngờ, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Sao em còn ngồi đây?
Và cậu chết lặng.
Trần Đăng Dương đang đứng đó, chỉ cách vài bước.
Áo khoác ngoài đã được tháo xuống, chỉ còn chiếc áo phông đen đơn giản, mái tóc ướt mồ hôi nhưng ánh mắt thì sắc lạnh và sáng rực.
Hùng lắp bắp, không biết phải nói gì.
Dương bước chậm lại, nheo mắt nhìn cậu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Fan à? Còn chưa chịu về?
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Dạ… em chỉ muốn ngồi thêm một chút thôi.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Buổi diễn hôm nay… tuyệt lắm ạ.
Ánh nhìn của Dương hơi dịu lại.
Anh khoanh tay, nghiêng đầu hỏi.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Hùng… Lê Quang Hùng.
Dương nhắc lại, rồi mỉm cười nhẹ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nghe cũng dễ nhớ.
Cậu ngẩn ngơ, ngực như bị một nhịp búa gõ mạnh.
Người con trai ấy… thực sự đang nói chuyện với mình, gọi tên mình.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Anh… anh có hay nói chuyện với fan thế này không?
Dương nhướng mày, tiến lại gần, khoảng cách chỉ còn vài bước.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nhưng em có vẻ khác.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Khác… khác sao ạ?
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Giữa hàng nghìn người, ánh mắt em cứ nhìn chằm chằm, như thể chỉ thấy mỗi anh.
Cậu vội cúi gằm xuống, siết chặt cây lightstick trong tay.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Em… xin lỗi… em không cố…
Dương cười khẽ, giọng trầm mà gợi chút trêu chọc.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Anh đâu có bảo em sai.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Chỉ là… ánh nhìn đó khiến anh nhớ.
Hùng ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ấy - một đôi mắt như có thể nuốt chửng cả thế giới.
Trong vài giây, cậu không thở nổi.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Anh… anh đừng trêu em.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Anh không rảnh để trêu fan đâu.
Dương đáp, bước hẳn đến trước mặt cậu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nhưng nếu muốn… em có thể gặp anh thêm một lần nữa.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Gặp… gặp thêm?
Hùng lắp bắp, không tin nổi tai mình.
Dương rút từ túi áo một tờ giấy nhỏ, ghi vội dãy số.
Anh nhét nó vào tay cậu, ngón tay chạm khẽ khiến Hùng run bắn.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Đây là số của quản lý.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Mai 7 giờ tối, quán café Lumos.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nếu em đến… thì ngồi bàn gần cửa sổ.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Anh… tại sao lại…
Hùng chưa kịp hỏi hết, Dương đã nghiêng người sát lại, giọng hạ thấp ngay bên tai.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Đừng hỏi nhiều.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Chỉ cần biết… em đã lọt vào mắt anh.
Cậu chết lặng.
Toàn thân như bị điện giật, vừa run, vừa hạnh phúc đến nghẹt thở.
Dương đứng thẳng dậy, quay lưng đi, giơ tay vẫy nhàn nhã.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nhớ đến nhé, đừng làm anh thất vọng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Tạm biệt em, Quang Hùng.
Tiếng bước chân xa dần, chỉ còn lại Hùng ngồi cứng đờ giữa khán phòng tối.
Trong tay cậu, mảnh giấy nhỏ run rẩy như sắp bay đi.
Trái tim đập loạn như muốn phá tung lồng ngực.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Anh… thật sự gọi tên em.
Hùng thì thầm, mắt long lanh.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Trần Đăng Dương…
Cả khán phòng đã im lặng, nhưng với Hùng, buổi diễn thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.
𝟐.⋆˚𝜗𝜚˚⋆
Quán café Lumos nằm trong một con phố yên tĩnh, ánh đèn vàng hắt ra từ cửa kính tạo nên bầu không khí ấm áp, có chút bí ẩn.
Bên ngoài mưa phùn lất phất, con đường loáng nước phản chiếu ánh sáng lung linh.
Hùng ngồi ở bàn gần cửa sổ, lòng bàn tay đã ướt mồ hôi.
Cậu đến sớm tận nửa tiếng, ngồi mãi mà tim vẫn đập loạn.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói tối qua: “Đừng làm anh thất vọng.”
Cốc cacao nóng trên bàn đã nguội bớt, cậu ngồi mân mê thì nghe tiếng cửa mở.
Một bóng dáng quen thuộc bước vào - Trần Đăng Dương.
Anh mặc áo sơ mi đen đơn giản, quần jean, không có ánh hào quang sân khấu, nhưng khí chất vẫn sắc bén đến mức mọi người trong quán đều vô thức quay lại nhìn.
Hùng siết chặt tay, suýt bật dậy.
Nhưng Dương đã nhanh chóng phát hiện ra cậu.
Anh bước thẳng đến bàn, kéo ghế ngồi xuống, động tác ung dung như thể đây là chuyện bình thường.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
// Lí nhí //
Dạ… em sợ trễ giờ của anh.
Dương nhếch môi cười nhẹ.
Chỉ một chữ thôi, mà tim Hùng muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Người phục vụ mang đến một ly espresso.
Dương nhấp ngụm nhỏ, ánh mắt nửa cười nửa dò xét nhìn cậu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Em không thấy sợ sao?
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Một thần tượng hẹn fan đi café riêng, chuyện này nếu lộ ra ngoài thì đủ làm ầm cả mạng xã hội.
Hùng cắn môi, cố lấy can đảm.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Em… em sợ chứ.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Nhưng mà… em vẫn muốn đến.
Dương nghiêng người, chống cằm, nhìn thẳng.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Vì… em muốn gặp anh, không phải trên sân khấu, mà… thật sự ở gần anh.
Giọng Hùng run run, nhưng chân thành.
Trong thoáng chốc, nụ cười của Dương khựng lại.
Anh đặt ly café xuống, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Em biết em vừa nói gì không?
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nghe nguy hiểm lắm đấy.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
// Ngơ ngác //
Nguy hiểm?
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nếu là fan bình thường, chỉ cần đứng từ xa ngắm thôi.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nhưng em lại muốn… bước vào gần anh.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Một khi đã gần, em sẽ không còn đường lui.
Cậu siết chặt vạt áo, nuốt khan.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Em… không hối hận.
Dương bật cười, ánh mắt lấp lánh như đang thưởng thức một trò chơi thú vị.
Anh bất ngờ đưa tay sang, nắm lấy cổ tay Hùng.
Cậu giật mình, cảm giác nóng rực lan khắp người.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Tay em lạnh quá.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Lần sau, nếu muốn gặp anh, đừng lo lắng nhiều như vậy.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Chỉ cần ngồi yên, anh sẽ đến.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Anh… thật sự muốn gặp em sao?
Hùng ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nếu không thì em nghĩ anh rảnh đến mức gọi em đến đây à?
Dương cong môi cười, nhưng đôi mắt lại nghiêm túc đến kỳ lạ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Anh không dễ để ai lọt vào mắt đâu.
Không khí trong quán dần trở nên nặng nề với Hùng, vừa ngọt ngào, vừa khiến cậu thấy choáng ngợp.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Anh… em chỉ là một fan nhỏ bé thôi.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Vì sao lại là em?
Dương im lặng vài giây, rồi nghiêng người, thì thầm ngay bên tai.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Vì ánh mắt em tối qua.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nó giống như… gọi anh về từ đống hỗn loạn.
Hùng run run, không kịp phản ứng.
Người phục vụ đi ngang nhìn thoáng qua, Dương lập tức thả tay cậu ra, trở lại vẻ thản nhiên.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Được rồi, uống cacao đi, nguội hết rồi kìa.
Anh nói, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Hùng gượng gạo cầm cốc, khẽ nhấp môi, nhưng lòng thì rối tung.
Rồi Dương nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng chậm rãi.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Từ hôm nay… em sẽ là bí mật của anh.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Bí mật…?
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Chỉ anh và em biết.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Đừng để ai khác phát hiện.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nếu đồng ý… thì hãy gật đầu.
Hùng cắn môi đến bật máu.
Cậu biết, một khi gật đầu, cuộc đời mình sẽ không còn yên bình nữa.
Nhưng ánh mắt ấy - đôi mắt vừa nguy hiểm vừa dịu dàng khiến cậu chẳng thể từ chối.
Dương nhếch môi, ánh nhìn sáng rực trong bóng tối ngoài khung cửa kính.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Anh không thích fan hâm mộ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nhưng em… sẽ là ngoại lệ.
𝟑.⋆˚𝜗𝜚˚⋆
Sau buổi hẹn café, Hùng gần như không thể ngủ nổi.
Trong đầu cậu cứ vang vọng câu nói của Dương: “Em sẽ là bí mật của anh.”
Cái cảm giác vừa ngọt, vừa lo, vừa sợ.
Nhưng chỉ cần nhớ lại ánh mắt hôm ấy, cậu lại bất giác mỉm cười.
Tin nhắn của Dương đến bất ngờ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
[:Tối nay, 8 giờ.]
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
[:Studio riêng.]
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
[:Đừng đi taxi, xe anh sẽ đón.]
Hùng cắn môi, tim như muốn nhảy ra.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
[:Studio… có ai ở đó không ạ?]
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
[:Nhưng quản lý của anh hay ra vào.]
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
[:Em đến muộn một chút, để tránh va chạm.]
Chỉ vài dòng ngắn ngủi thôi cũng đủ khiến Hùng nắm chặt điện thoại, lòng tràn ngập vừa mong chờ, vừa bất an.
Tài xế riêng của Đăng Dương đưa Hùng đến.
Ánh sáng mờ hắt ra ngoài.
Dương mặc áo hoodie xám, mũ trùm che nửa gương mặt.
Khi thấy Hùng, anh khẽ cười.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Ngoan, đến đúng giờ.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Em… đi vòng mấy phố mới dám lại đây đó.
Dương nhướn mày, bước tới gần, tay vô thức xoa nhẹ lên tóc cậu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Anh không muốn em bị lộ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Một khi bị truyền thông bắt được, cả anh lẫn em đều xong.
Chỉ một câu nói thôi, Hùng đã thấy da gà nổi lên.
Nhưng hơi ấm trong bàn tay Dương lại khiến tim cậu đập loạn.
Hai người cùng bước vào trong.
Studio vắng, chỉ còn ánh đèn vàng dịu, micro, đàn piano đặt giữa phòng.
Dương ngồi xuống ghế, vỗ nhẹ chỗ bên cạnh.
Hùng khẽ gật, ngồi xuống.
Không khí yên tĩnh đến mức nghe rõ nhịp tim của mình.
Dương bắt đầu gõ vài phím đàn, giai điệu chậm rãi vang lên.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Em thích nghe anh hát không?
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Thích… rất thích.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Bài này anh chưa hát cho ai cả.
Giọng ca trầm ấm vang lên trong không gian nhỏ hẹp, từng chữ như lướt qua da thịt Hùng.
Cậu ngẩn ngơ nhìn anh - không phải idol trên sân khấu, mà là một người đàn ông đang hát chỉ cho riêng mình nghe.
Khi bài hát kết thúc, Dương quay sang, ánh mắt sâu thẳm.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Đó là lý do anh chọn em làm bí mật.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Vì em biết cách lắng nghe anh.
Hùng nghẹn họng, chỉ khẽ đáp.
Ngay lúc ấy, Cạch! - Tiếng cửa mở bất ngờ.
Một người đàn ông bước vào - dáng vẻ nghiêm khắc, tay cầm xấp giấy.
Còn Dương lập tức cau mày.
Quản Lý Minh
Dương, sao giờ này còn ở đây…
Người đó ngập ngừng, ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại trên Hùng.
Quản Lý Minh
…Cậu này là ai?
Không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Hùng mặt tái mét, đứng bật dậy.
Nhưng Dương đã nhanh hơn, kéo Hùng lại sau lưng, giọng dứt khoát.
Người kia nheo mắt, rõ ràng không tin.
Quản Lý Minh
Em biết hậu quả nếu chuyện này lộ ra không?
Quản Lý Minh
Idol hẹn hò fan, truyền thông mà moi được thì tiêu luôn đấy.
Dương chống tay lên đàn, ánh mắt lạnh lùng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Anh Minh, em biết chứ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Nhưng đây là chuyện riêng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Anh quản lý công việc, còn đời sống cá nhân, để em tự lo.
Quản Lý Minh
Dương, em liều thật.
Người đàn ông tên Minh thở dài, nhìn Hùng đầy cảnh cáo.
Quản Lý Minh
Cậu… tốt nhất giữ kín.
Quản Lý Minh
Một khi lộ ra, không chỉ Dương, mà chính cậu cũng sẽ bị xé xác bởi fan đấy.
Hùng nuốt khan, run đến mức không nói nổi.
Dương siết chặt vai cậu, đáp gọn.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Anh ấy sẽ không nói.
Ánh mắt Dương quét sang, buộc Hùng gật đầu lia lịa.
Không khí căng thẳng kéo dài, rồi Minh bỏ đi, đóng cửa cái rầm.
Hùng gần như khuỵu xuống ghế, bàn tay run rẩy.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷
Anh… em… em sợ quá…
Dương ngồi xuống cạnh, đưa tay nắm chặt lấy tay cậu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Chỉ cần em tin anh.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Từ giờ, mỗi bước đi của em đều phải cẩn thận.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Vì bí mật này… không được phép lộ.
Hùng ngước lên, trong mắt tràn ngập sợ hãi lẫn quyết tâm.
Dương nhìn thẳng, rồi cúi sát xuống thì thầm.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐
Em càng khiến anh không muốn buông.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play