Tôi đã gặp em vào mùa xuân năm tôi 16 tuổi.
Khi ấy tôi nhát lắm, lại còn tự ti, chẳng giao tiếp cùng ai. Thiết nghĩ, cuộc đời học sinh của mình chỉ trôi qua như vậy thôi, chỉ luẩn quẩn với đống bài vở và những chuỗi ngày bị đánh đập, miệt thị của các bạn học trong lớp.
Haiz, biết sao được. Ai bảo tôi là đứa dễ bắt nạt nhất kia chứ? Tôi đến cả một người bạn xã giao còn không có thì lấy đâu ra bạn thân mà bênh vực, che chở tôi mỗi khi bị bắt nạt đây?
Nhiều lúc thấy cũng tủi thân lắm chứ nhưng chúng nó nào ai dám chơi với tôi đâu. Sợ rằng chỉ một sai sót nhỏ thôi, người tiếp theo bị chúng nhắm đến chính là bản thân họ. Điều này cũng chẳng thể trách họ được, con người ta chẳng ai muốn rước hoạ vào thân làm gì cả.
Nhưng...mọi thứ bắt đầu thay đổi kể từ khi em chuyển vào lớp tôi.
"Xin chào các cậu. Tớ là Nguyễn Quang Anh, rất vui được các cậu giúp đỡ"
Tiếng vỗ tay vang lên làm náo động cả một không gian lớp học. Người thì hú hét, người thì vỗ tay, bàn tán xôn xao về em.
Em là học sinh giỏi, lại là con nhà điều kiện nên mọi người hoan nghênh em lắm, cứ quấn lấy em, mong muốn em làm bạn với họ. Đôi khi chỉ cần một ánh nhìn của em thôi cũng đủ làm họ vui sướng. Khi ấy tôi chỉ ước bản thân mình được một phần như em, cũng được mọi người yêu quý như thế...
"Chào cậu, tớ ngồi đây nhé?"
Giọng nói ngọt ngào vang lên thành công đánh thức tôi. Trước mắt tôi lúc ấy chính là khuôn mặt ngây thơ, làn da trắng trẻo cùng đôi môi hồng hào chúm chím kia. Chao ôi! Em thật đẹp làm sao! Tôi nhớ mãi cái khoảnh khắc đó, khoảnh khắc đầu tiên mà em bước chân vào cuộc đời tôi. Thời khắc ấy tôi tự hỏi tại sao một người cao quý như em lại chọn ngồi kế tôi-một tên mọt sách bị mọi người ghét bỏ. Lý do là gì? Tôi chẳng muốn biết. Tôi chỉ biết giờ đây, trong thế giới tăm tối của mình cuối cùng cũng đã có những tia nắng ấm đầu tiên. Có lẽ giây phút ấy, tôi đã phải lòng em rồi.
"Vâng tất nhiên rồi."
Tôi vui vẻ đồng ý. Em cũng vậy. Không biết có phải do tôi nhìn nhầm hay vì gì khác mà tôi thấy, trong đáy mắt kia hiện lên một tia vui mừng khôn xiết. Đến mãi sau này, tôi mới nhận ra điều đó là gì.
Em cứ ngồi cạnh tôi như thế suốt cả một ngày, dù không nói gì mấy nhưng lòng tôi vẫn rộn ràng khó tả. Có lẽ tôi vui vì em là người đầu tiên không ghê tởm, ghét bỏ hay khinh bỉ tôi.
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ tan trường. Học sinh trong lớp như kiến vỡ tổ, ồ ạt chạy ra khỏi trường, ai cũng chỉ có một mong muốn là được về nhà nhanh nhất có thể. Còn em, vẫn như một thiên thần thuần khiết, từ từ chậm rãi cất hết đồ dùng học tập vào cặp rồi mới rời đi.
"Tạm biệt cậu nhé. Mai gặp lại"
"Mai gặp lại"
Em chào tạm biệt thôi theo cách xã giao ấy đấy. Dù muốn nói chuyện nhiều hơn với em nhưng tôi nào dám kia chứ? Rồi sẽ ra sao nếu em chán ghét tôi như bọn họ? Tôi không dám nghĩ, khó khăn lắm mới được một người chủ động làm quen với tôi như thế mà...
Tôi chỉ đành mang tâm trạng nặng nề, lê thân xác hướng ra phía cửa.
"Ouch"
Tôi kêu lên một tiếng đau điếng. Một cú đá từ đâu đạp về phía tôi, khiến tôi ngã lăn ra đất. Đôi tay theo phản xạ mà ôm lấy phần bụng đang đau nhói của mình.
"Mày gan lắm nhỉ? Nay còn láo toét cãi lệnh tao à? Tiền tao bảo mày đưa đâu rồi?"
Một tên côn đồ to béo đi tới. Hắn ta là một trong những đại ca khét tiếng ở trường, thường sử dùng vũ lực để ép các học sinh khác cống nộp tiền cho hắn. Và hắn chính là lý do mà tôi bị mọi người xa lánh như ngày hôm nay.
Trước lời đe doạ của hắn, tôi không nói gì mà chỉ nhìn hắn với đầy sự căm ghét. Tôi hận bản thân không đủ mạnh mẽ để đấm chết hắn ta.
"Sao? Mày còn dám láo với tao à? Hình như mày chưa ăn đòn đủ nhỉ?"
Nói rồi hắn túm lấy tóc tôi đầy thô bạo. Khi đó, da đầu tôi tê dại, đau như thể phần đầu bị nứt ra vậy. Tưởng chừng như tôi sẽ lại phải hứng chịu một trận đòn đau đến thập tử nhất sinh như mọi khi thì bỗng...
"Này cậu kia, ai cho cậu quyền bắt nạt người khác thế hả?"
Giọng nói của Quang Anh vang lên thành công thu hút sự chú ý của nhóm người. Đi với em còn có cả giáo viên chủ nhiệm lớp tôi.
Tên mập ấy thấy đó là giáo viên thì hoảng lắm, vội vàng chạy phắn đi. Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng thoát rồi"
Tôi nghĩ thầm. Đột nhiên một bàn tay xinh xắn đặt ngay trước mặt tôi. Ngước lên thì thấy đấy chính là Quang Anh, người mới cứu tôi lúc nãy. Em mỉm cười với tôi đầy thấu cảm, xoè bàn tay ra muốn giúp tôi đứng dậy. Tôi theo bản năng mà nắm lấy cánh tay em, theo đà đó mà đứng lên.
"Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không? Mặt mũi tím tái hết cả rồi này."
Em lo lắng hỏi han tôi. Khi ấy tôi chẳng biết phải làm thế nào cả, chỉ đành xoa đầu em như một lời trấn an rồi mới trả lời:
"Tớ không sao đâu, vết thương ngoài da ấy mà. Cảm ơn cậu đã giúp tớ nhé"
"Không có gì phải cảm ơn tớ cả, bạn bè với nhau giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên thôi"
Em chóng nạnh, tỏ vẻ tinh nghịch, gương mặt lộ vẻ hài lòng.
"Hả? Cậu coi tớ là bạn sao?"
Tôi bối rối lắm, không ngờ một ngày lại có người nói câu đó với mình. Khi ấy tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì đã có bạn mà lo vì tôi sợ em chỉ xem tôi như một thằng hề, chẳng đáng để vào mắt.
"Tất nhiên rồi. Mà tớ chưa biết tên cậu, tên cậu là gì?"
"À tớ là Hoàng Đức Duy, rất vui được gặp cậu"
"Rất vui được gặp cậu"
Quang Anh nói rồi lại cười, em có vẻ rất thích cười và nụ cười của em, thật sự rất đẹp. Rồi em lại trầm tư gì đó, vừa đi được nửa bước lại quay ngoắt về phía tôi với ánh mắt kiên định.
"Chuyện của cậu, tớ biết rồi. Nếu đã là bạn tớ thì phải sống cho thật hạnh phúc nhé! Hứa với tớ đi"
Tôi thoáng chóc ngẩn người, rồi lại mỉm cười tươi rói đáp:
"Tớ hứa."
_____________________
Nhưng...
Có một điều mà tôi không ngờ tới, đấy chính là người thất hứa đầu tiên là em…
Tôi nhớ như in cái ngày hôm đó là một ngày mưa tầm tã. Em bảo tôi đợi em ở đây-phía sau trường học, dưới mái hiên, có vẻ em có điều gì đấy muốn nói.
Nhưng đợi mãi đợi mãi tôi vẫn chẳng thấy em đâu. Vì lo lắng và cũng vì sợ hãi em gặp phải chuyện gì không hay. Đợi khi cơn mưa vừa tạnh, tôi tức tốc đi tìm em ngay.
Nhưng hỡi ơi, tôi đã tìm hết những nơi mà em có thể đến, đến những nơi mà em có thể đi qua nhưng lại chẳng thấy bóng đang em đâu. Bỗng một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu tôi.
Vẫn còn một nơi mà tôi chưa đến, hay nói cách khác là không dám đến. Chính là nhà riêng của em. Từ sau sự việc ngày hôm đó, em và tôi cũng dần dần dần trở nên thân thiết, thân đến nỗi mà em có thể vô tư đưa tôi chùm chìa khoá dự phòng của nhà em mà chẳng mảy may đề phòng.
"Khi nào không tìm thấy tớ thì đến đây nhé"
Em đã nói vậy đấy. Nghĩ đến đây, tôi phóng xe như điên về hướng nhà em, lòng thầm mong rằng em không có chuyện gì xảy ra.
"Quang Anh ơi"
Tôi mở khẽ mở cánh cửa đang đóng. Không khoá? Điều này làm dáy lên trong lòng tôi một linh cảm không lành. Tôi nhanh chóng chạy vào nhà, cố tìm xem phòng ngủ em ở đâu.
"Chắc đây là phòng của cậu ấy"
"An ơi-"
Khi ấy, chân tôi như mềm nhũn. Người tôi gục xuống khi nào chẳng hay. Người nằm trên giường là em, với gương mặt trắng bạch chẳng còn chút sắc hồng nào trên da, cơ thể cũng dần trở nên lạnh ngắt, chẳng còn thấy bất kì dấu hiệu nào của sự sống. Mặt đất còn vương vải nào là thuốc, kế bên em có lẽ là một bức di thư cùng một quyển sổ nom có vẻ là một quyển nhật kí.
Đứng trước cảnh tưởng như vậy, cô họng tôi như nghẹn ắng hẳn lại, sóng mũi cay cay, đôi mắt cũng mờ đi vì nước mắt.
"Quanh Anh! Quang Anh! Quang Anh! Cậu…cậu sao vậy Quang Anh ơi?"
Tôi điên cuồng hét lên, như hy vọng về việc em có thể đáp lại. Nhưng đương nhiên em chẳng còn chút hơi tàn nào. Thật nghiệt ngã làm sao! Đúng là ông trời thường thích trêu đùa số phận con người đặc biệt là những người có tình yêu. Em là nắng ấm chiếu rọi trong mùa đông giá rét, là ánh đèn sáng tỏ giữa cuộc đời đầy tăm tối của tôi. Ấy vậy mà...giờ đây chẳng còn nữa. Ánh thái dương của tôi từ đấy mà tắt theo...
Tôi không nhớ bản thân đã gọi cấp cứu và cảnh sát bằng cách nào. Chỉ nhớ độ hai ngày sau, một bức di thư của em kèm một quyển sổ nhỏ được gửi đến nhà tôi.
Ra là của em gửi đến. Tôi mở bức di thư ra xem, bên trong chỉ vỏn vẹn mấy chữ.
"Tớ thương cậu, Duy…"