" Tiểu Ninh, sáng nay dì có nấu chút thịt kho, nhiều quá không ăn hết được nên mang một ít qua cho cháu, nhớ ăn nhé" một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi đứng trước cửa phòng của một thanh niên, trên tay bà là một bát thịt kho tàu màu sắc sặc sỡ.
Ninh Tà nhận lấy bát thịt, khoé môi cong nhẹ lên, tầm mắt như có như không lướt qua đỉnh đầu người phụ nữ" được, cảm ơn dì Thẩm".
Thẩm Thi Kính cười xòa " ai dà, thằng nhóc này còn khách sáo làm gì chứ, hàng xóm láng giềng với nhau cả mà, thôi cháu cứ ăn sáng đi, dì cũng về ăn sáng đây" Thẩm Thi Kính xua tay.
Ninh Tà gật đầu nhìn theo bóng lưng của người dì hàng xóm trở về rồi mới đóng cửa lại, nơi hắn sống là huyện Thiên Bình, là một huyện lớn chỉ sau thành phố, người ở đây đại đa số là người bản địa, đất đai nhà ở cũng là từ thời ông bà để lại nên người dân ở đây đều không cần lo lắng tiền mua đất hay thuê nhà.
Ninh Tà đóng cửa ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn chén thịt kho tàu kia khẽ thở dài.
Từ 5 năm trước hắn đột nhiên phát hiện một hiện tượng lạ đó là người xung quanh hắn, chỉ cần bị ngất, bị thương hay bị cái quần què gì thì sau khi tỉnh lại tính tình cũng sẽ đại biến, giống như người dì vừa nãy, dì ấy tên Thẩm Thi Kính. Vốn là một người phụ nữ trung niên chỉ biết bài bạc, lúc nào đánh bài thua thì sẽ về nhà chửi chồng chửi con, hai cha con nhà đó sống còn khổ cực hơn một kẻ người ở.
Chỉ vì nửa tháng trước, bà ấy đột nhiên huyết áp tăng cao ngất đi, khi tỉnh lại ở bệnh viện tính cách đã trở nên thay đổi, mỗi sáng dậy nấu cơm, giật đồ làm xong việc nhà rồi sẽ gọi chồng con dậy ăn cơm.
Những hàng xóm xung quanh thấy thế cũng đều gật đầu nói bà đã thay đổi, chắc là một lần ngất đi đó khiến bà hiểu rõ lòng mình.
Ninh Tà nhìn chằm chằm vào bát thịt đó thật lâu, lâu đến mức trôi qua hơn nửa tiếng, lúc đang định vào trong bếp lấy bát cơm ra ăn thì một dòng chữ màu xanh xuất hiện trên miếng thịt đó.
[ ta là thịt heo, được nấu thành thịt kho tàu]
Ninh Tà khẽ thở phào, cũng may chỉ là thịt heo, không giống như hôm qua, dưới lầu ông chủ cửa hàng đó cũng đưa cho hắn một túi thịt, lúc đó hắn còn vui mừng định đưa tay nhận lấy, thì thấy một dòng chữ màu đỏ hiện lên.
[ ta là thịt người, lúc bị giết chết ta mới chỉ 8 tuổi]
Lúc đó Ninh Tà đã giật mình sợ hãi, cánh tay đang đưa ra định nhận lấy túi thịt cũng bị hắn rút về.
Sau khi xác nhận đây thật sự là thịt heo, hắn đã trực tiếp múc cơm ra ăn cùng, hắn sống một mình, cha mẹ hắn bị tai nạn xe vào 5 năm trước, sau tai nạn của cha mẹ, hắn đột nhìn thức tỉnh một đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ.
Sau khi ăn cơm xong hắn thu dọn bát đũa rồi chuẩn bị đi làm, hắn là một cảnh sát thực tập, hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm, không thể đến trễ được, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu cho người hướng dẫn.
Đến cục cảnh sát huyện Thiên Bình, bước vào trong vừa ngồi xuống vị trí của mình, chưa đầy nửa tiếng, một người đàn ông mặc đồ cảnh sát mở cửa bước vào.
" tất cả các thực tập sinh của kỳ này đều ra ngoài theo tôi, hôm nay các cậu sẽ theo các tiền bối đi làm nhiệm vụ" Người cảnh sát đó chỉ có hơn 20 tuổi, khí thế toát ra trên người là sự dương cương chính nghĩa.
Trong căn phòng này có 5 người 4 nam 1 nữ, đều cùng là thực tập sinh, ai nấy đều mặt mày phấn khích, hiển nhiên vừa ra nhập cục cảnh sát đã có vụ án để thực tập học hỏi là một điều rất may mắn.
Đến trước đại sảnh, có 5 người đang ngồi đó, thật trùng hợp là có 4 nam 1 nữ, ai nấy đều mặt mày lạnh lùng, khí lạnh tỏa ra bốn phía.
" đội trưởng, hôm nay chúng ta thật sự phải dẫn đám thực tập sinh này đi điều tra vụ án à?". Một cảnh sát trẻ tuổi lên tiếng hỏi, trong giọng nói không giấu nổi sự khó chịu.
" Triệu Nhất, im lặng đi nếu không phải cục trưởng Tống đưa ra lời xin thì chúng ta cũng đâu nhất thiết phải dẫn theo đám gà mờ này chứ" một cảnh sát khác lên tiếng phản bác lại, người này có thân hình cao lớn, cơ bắp vạm vỡ, một quyền có thể đánh ngất người bình thường.
Triệu Nhất có khuôn mặt thanh tú, cậu ta cười lạnh một tiếng cũng không nói gì thêm nữa.
Người được gọi là đội trưởng là một nam nhân rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan đoan chính đôi mắt vừa hẹp vừa dài ẩn chứa sự nguy hiểm.
" Chọn 1 người mà các cậu muốn dẫn đi theo đi".
4 người kia đều nhắm mắt chọn đại, lúc này Ninh Tà mới biết, 4 người kia lần lượt tên là Phương Hàng, Từ Cảnh Minh, Hứa Thi Nhã, Đoàn Cảnh Lượng.
Tất cả bọn họ đều chọn xong, chỉ còn lại một mình Ninh Tà và vị đối trưởng kia, đối phương không lên tiếng hắn cũng im lặng.
" cậu đi theo tôi đi, nếu không theo kịp tốc độ của tôi thì tôi sẽ từ bỏ cậu" Giọng nói lạnh lùng nhạt nhẽo không cho người ta cơ hội phản bác.
Ninh Tà gật đầu, đi theo sau đối phương.
Giọng hắn vẫn bình tĩnh " xin hỏi, nên gọi anh là gì?" Ninh Tà có một khuôn mặt rất đẹp, tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng trong đôi mắt luôn ẩn chứa sự thờ ơ lạnh nhạt, giống như một kẻ đã nhìn thấu sự hư ảo của thế giới này vậy.
" Giang Thừa Phong, gọi tôi là Giang đội hoặc đội trưởng"
Ninh Tà gật đầu, Giang Thừa Phong không nhịn được liếc hắn một cái, Giang Thừa Phong và Ninh Tà là hai kiểu người lãnh đạm, Giang Thừa Phong là kiểu người bình tĩnh lạnh lùng, còn Ninh Tà là kiểu người lạnh nhạt không màng thế sự.
Ninh Tà đi theo sau Giang Thừa Phong, hai người đi cách nhau 3 bước chân, Ninh Tà luôn nhìn khắp nơi, nhưng lại không đặt tầm mắt vào bất cứ thứ gì, hai người hiện tại đang ở trong một con đường khá đông xe cộ qua lại, trời thì nắng chang chang, bên cạnh là một quán trà sữa, nam nhân viên thấy hai người đang đứng ở bên ngoài phơi nắng không nhịn được gọi một tiếng.
" hai anh đẹp trai, trời nắng thế này vào trong quán uống 1 ly trà sữa đi" Nam nhân viên này có khuôn mặt thanh tú, khóe miệng cong lên lộ ra một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Ninh Tà nhìn qua theo tiếng, thấy trên đỉnh đầu của cậu ta hiện ra một vòng tròn đang xoay tròn theo chiều kim đồng hồ giống như đang tải dữ liệu, hai người hiện tại đã thay thường phục, nên cũng không sợ người khác nhìn ra. Ninh Tà gật đầu bước vào trong theo người nhân viên.Theo những gì hắn hiểu về cái khung thông tin đó, thì nó đang tìm thông tin của những người có vấn đề.
" Giang đội, chúng ta vào trong uống chút nước đi, chúng ta đứng ngoài này cũng đã nửa tiếng rồi" Ninh Tà nói.
Giang Thừa Phong nhìn Ninh Tà, từ trước đến giờ làm nhiệm vụ anh chưa bao giờ lơ là như vậy, muốn mở miệng răn dạy đối phương nhưng người đã không còn ở chỗ cũ nữa, anh chỉ có thể im lặng đi theo.
" hai anh đẹp trai muốn uống nước gì, hay muốn ăn vặt gì không?" Nam nhân viên đó đến gần bàn của hai người hỏi một tiếng.
Ninh Tà nhìn đỉnh đầu gã ta, thấy chưa tải xong cũng không cố chấp, nhìn menu rồi nói " cho tôi 1 ly nước ép dưa hấu ít đá, 1 phần khoai tây chiên". Gọi xong lại đẩy menu đến trước mặt Giang Thừa Phong.
" cho tôi 1 ly nước lạnh là được" Giọng anh ta lạnh nhạt.
Ninh Tà cũng không ngại ngần, khi nhân viên đó đem đồ ra, hắn trực tiếp uống một ngụm trà sữa, rồi lại ăn một chút khoai tây chiên.
" Giang đội, tôi muốn hỏi các anh đang điều tra vụ án nào thế" Ninh Tà ngẩng đầu lên giọng bình tĩnh.
Giang Thừa Phong nói " vụ án bắt cóc trẻ em, chúng tôi nhận được tin báo từ người dân nơi đây rằng con cái của họ bị kẻ xấu bắt đi"
Ninh Tà nghe vậy đã có đáp án sơ bộ rõ ràng, hôm kia túi thịt đó.
Nghĩ vậy hắn nói " tôi dẫn anh đến một nơi, chắc chắn anh sẽ có câu trả lời".
Giang Thừa Phong khẽ sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, Ninh Tà lại nhìn lên đỉnh đầu của nhân viên phục vụ kia, vẫn trong trạng thái đang download, hắn cũng không để ý nữa, thầm nghĩ trong lòng, nếu lần sau có cơ hội sẽ đến để nhìn thử.
Hai người đến dưới khu nhà Liễu Uyển, bên cạnh khu nhà Liễu Uyển là một khu chợ thực phẩm, nơi đây có bán các loại rau củ quả, thịt cá đều được bày đầy ở bên lề đường.
đến trước một sạp thịt heo, Ninh Tà dừng lại, phía trước hắn là một người đàn ông chỉ tầm 25 tuổi khuôn mặt khá đẹp trai, trên tay anh ta là một túi thịt.
" À, là tiểu Ninh? Hôm nay em cũng đến để mua thịt sao?" Người đàn ông đó nhìn thấy Ninh Tà cũng quay người chào hỏi hắn, tay khác thì xách túi thịt.
Người đàn ông này là ông chủ của tiệm tạp hóa ngay bên cạnh khu Liễu Uyển, rõ ràng trong tiệm có bán thịt, nhưng anh ta luôn nói: thịt đó không tươi nên mới đến khu chợ để mua thịt thà.
" Anh Vương Lệ, thật trùng hợp" Ninh Tà vẫy tay chào một tiếng.
Sau khi Vương Lệ rời đi, Ninh Tà nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi" anh có cảm thấy miếng thịt này khác biệt không?"
Trong tầm mắt của Ninh Tà, miếng thịt đó đang nhảy ra một dòng chữ [ ta là thịt người, lúc chết ta mới chỉ 5 tuổi].
Giang Thừa Phong ngay từ lúc bước vào khu chợ này, trực giác của một cảnh sát hình sự của tổ chuyên án nói cho anh biết, khu chợ này có bất thường, nhưng bởi vì người qua lại quá nhiều quá hỗn tạp nên anh không thể tìm ra vấn đề ở đâu.
Sau khi nghe câu hỏi, Giang Thừa Phong nhìn theo chỗ ngón tay của Ninh Tà, càng nhìn càng nhíu mày, sau cùng đến cả đồng tử cũng chấn động run rẩy không ngừng, anh nhận ra, đây chắc chắn không phải thịt heo, cũng không phải thịt của các loại động vật khác, mà là thịt người!!!.
Ông chủ bán thịt thấy hai anh chàng đẹp trai đang chỉ nhau một miếng thịt, thì thầm to nhỏ, vốn còn đang định đợi hai người đưa ra quyết định xem muốn mua miếng nào, ai ngờ đột nhiên một anh đẹp trai trong số đó đột nhiên giật mình ánh mắt đáng sợ đó trực tiếp bắn đến trên người ông.
Ông chủ bán thịt chấm hỏi chấm hỏi.
Chưa kịp nói gì thì một người phụ nữ trung niên đến bên cạnh, trên tay bà là một giỏ rau củ, và một con cá vẫn còn đang sống.
Thẩm Thi Kính kinh ngạc ai nha một tiếng " thì ra là tiểu Ninh à, đến quầy thịt của ông chủ đề mua thịt về nấu món gì thế? để dì chỉ cho, giống như miếng này dùng để băm nhỏ ra làm bánh bao là ngon nhất đó". Bà vừa nói vừa chỉ tay vào miếng thịt người kia.
Trên đỉnh đầu của con cá đột nhiên nhảy ra một dòng chữ.
[ ta đau bụng quá, trong bụng của ta có 1 chiếc nhẫn bằng vàng khó tiêu hóa quá]
Ninh Tà híp mắt nở nụ cười " Dì Thẩm, cháu vừa nhìn thấy con cá trong tay dì đột nhiên đã thấy thèm canh cá, hay dì bán nó lại cho cháu nhé"
Giang Thừa Phong nhíu mày nhẹ" dì từng ăn thịt này rồi sao?"
Thẩm Thi Kính " ai nha, cậu đây là?"
Ninh Tà mỉm cười " đây là bạn của cháu, anh ấy tên Giang Thừa Phong"
Giang Thừa Phong trực tiếp còng tay của ông chủ cửa hàng thịt, thế là Ninh Tà nhìn thấy một dòng chữ màu xanh nhảy tưng tưng lên từ đỉnh đầu của ông chủ bán thịt.
[ ta thật oan uổng, sao lại bắt ta?]
Ninh Tà nhìn Giang Thừa Phong muốn nói lại thôi, dù sao cảnh sát phá án phải có đủ manh mối bằng chứng, nếu ông chủ quán thịt này thật sự oan uổng Ninh Tà tin chắc pháp luật sẽ không oan uổng người tốt. Vậy nên không cần can thiệp vào làm gì.
Giang Thừa Phong lấy điện thoại ra gọi cho đồng đội, chỉ nửa tiếng sau, một chiếc xe cảnh sát hú còi vang lên trong khu chợ tấp nập.
Một cô gái xinh đẹp mặc cảnh phục bước xuống từ trong xe, khuôn mặt của cô lạnh lùng chính là đội viên nữ duy nhất ở trong đội của Giang Thừa Phong.
" Đội trưởng" Mạc Tử Yến gật đầu, áp giải ông chủ bán thịt heo vào trong xe, người hàng xóm Thẩm Thi Kính của Ninh Tà cũng vinh dự được đi cùng. Dòng chữ trên đỉnh đầu của Thẩm Thi Kính vốn ban đầu chính là.
[ Ta không phải Thẩm Thi Kính, Ta là Thẩm Thanh Thời, ta mới chỉ 20 tuổi thôi] bây giờ lại bắt đầu méo mó rồi biến thành một dòng chữ khác.
[ Ta chẳng lẽ bị người phát hiện ra không phải hàng nguyên bản rồi sao?] dòng chữ này nhấp nháy sáng tối, giống như đang sợ hãi lo lắng.
Đây là lần đầu tiên Ninh Tà thấy được dòng chữ trên đỉnh đầu người khác thay đổi, trong 5 năm hắn đã tìm hiểu rõ, một số người trên đầu sẽ không xuất hiện chữ, nhưng nếu trên đỉnh đầu thật sự có chữ hiện ra thì chắc chắn sẽ là người có vấn đề.
Ninh Tà đi sau, thấy trên tay Thẩm Thi Kính vẫn còn đang xách giỏ rau củ và một con cá, hắn đến gần, giọng bình tĩnh nói.
Ninh Tà " Dì, để cháu cầm giúp cho, hay là dì bán con cá này cho cháu nhé"
Thẩm Thanh Thời kinh ngạc, không nghĩ tới một nghi phạm như cô mà lại được đối đãi tốt như vậy, Thẩm Thanh Thời là một cô gái 20 tuổi, đầu óc còn hoạt động tốt chán, thấy đối phương như vậy cô liền biết rõ mình vẫn còn cơ hội, thân phận của cô vẫn chưa bị bại lộ.
Thấm Thi Kính đưa túi cá còn sống cho Ninh Tà, khuôn mặt nở nụ cười hiền hậu " Được rồi, nếu cháu thích ăn thì lấy đi".
Ninh Tà gật đầu " cảm ơn dì Thẩm"
Trở về cục cảnh sát, ông chủ bán thịt heo kia bị bắt vào phòng thẩm vấn, trước mặt ông là một thanh niên có ngũ quan thanh tú, lúc cậu ta cười lên trên má còn có lúm đồng tiền nho nhỏ.
Triệu Nhất ngồi trước mặt ông chủ kia giọng mang ý cười, với khuôn mặt này của cậu ta khiến ông chủ cửa hàng thịt khẽ thả lỏng.
" ông tên gì? Giới tính Tuổi" Triệu Nhất hỏi.
" Chu Lai Phúc, 40 tuổi, giới tính nam" Chu Lai Phúc xoa xoa hai ngón cái vào nhau, dáng vẻ này là đang lo lắng.
Triệu Nhất nói tiếp " vào ngày hôm nay tức là ngày 18 tháng 5 tại quầy thịt số 13, tức là quầy thịt của ông, lực lượng cảnh sát của chúng tôi phát hiện ra một miếng thịt người được bày trên bàn, chúng tôi muốn hỏi, ông có lời gì cần biện giải không?"
Triệu Nhất là thành viên nhỏ tuổi nhất trong tiểu đội 7, nhưng cậu ta lại có năng lực trong mảng thẩm vấn này nhất. Thế nên các vụ án khi tìm được nghi phạm hay bắt được hung thủ, mọi thứ liên quan đến thẩm vấn đều do cậu ta thực hiện.
Hôm nay cũng vậy, tuy rằng cậu ta kiêu ngạo, nhưng cũng là người có đầu óc, thông minh lý trí và năng lực quan sát biểu cảm vi mô khiến bất cứ nghi phạm, tội phạm nào ở trước mặt cậu ta đều sẽ trở nên trần truồng, mọi biểu cảm dù là nhỏ nhất, những lời nói dối dù là kín kẽ nhất cũng không thể nào thoát khỏi mắt của cậu ta.
Chu Lai Phúc hơi gấp, ông ta thở mấy hơi để lấy lại bình tĩnh rồi mới nói " thưa cảnh sát, số thịt này tôi nhập từ nhà máy giết mổ bên cạnh, từ 1 tháng trước tôi đã bắt đầu không tự mình đi thu mua heo rồi"
Triệu Nhất bình tĩnh hỏi, bên cạnh cậu là một thực tập sinh nam, cao 1m7 khuôn mặt có chút non nớt, cậu ta không ngừng viết viết trên quyển sách.
Từ Cảnh Minh viết không ngừng, viết chữ khi không có vật kê vở này thật sự rất khó viết.
Triệu Nhất hỏi tiếp " tại sao lại không tự mình đi thu mua heo? Hơn nữa lại còn là 1 tháng nay, trong đó có sự kiện đặc biệt nào không?"
Chu Lai Phúc nghiêng đầu cố gắng nhớ lại, đột nhiên mắt ông sáng lên " thưa cảnh sát, 1 tháng trước lúc tôi đang đi xuống một thị trấn để mua heo, trên đường có gặp một người đàn ông mặc đồ đen kín mít đứng ở đó, trong tay anh ta là một túi thịt, anh ta thấy tôi rồi đưa cho tôi túi thịt đó còn nói: đây là thịt heo nhà anh ta, muốn tôi mang về nấu ra ăn thử, nếu thấy ngon thì có thể đến nhà máy của anh ta mua thịt heo chế biến sẵn"
Triệu Nhất híp mắt" ông đã ăn thịt đó rồi?"
Chu Lai Phúc lắc đầu " không có, tôi không ăn thịt đó, tôi đưa cho hàng xóm nhà bên cạnh rồi"
Triệu Nhất khẽ nhíu mày nhỏ đến mức gần như không thể nhìn ra " vì sao lại đưa cho hàng xóm nhà bên cạnh, ông có thể đưa ra lý do chứ"
Chu Lai Phúc nghe vậy, biểu cảm trên mặt lập tức xị xuống " bởi vì hàng xóm bên cạnh nhà tôi là một người phụ nữ hay chiếm tiện nghi, hôm đó đúng lúc con trai của bà ta đi học về nói thèm thịt, thế là bà ta giở trò ăn vạ các kiểu rồi lấy miếng thịt đó đi mất, nói đến đó tôi lại tức giận, gia đình đó ngày nào cũng chỉ biết há miệng chờ tôi bán thịt còn dư ra sẽ cho họ, cảnh sát, anh phải làm chủ cho tôi, thật là, đây không phải ăn hiệp người thành thật sao?"
Triệu Nhất gật đầu, quay qua nhìn thực tập sinh bên cạnh giọng bình tĩnh " cậu đi ra ngoài nói với Giang đội một tiếng, chuẩn bị đến nhà hàng xóm của Chu Lai Phúc bắt người về đi, quan trọng phải đưa họ đi làm sét nghiệm".
Từ Cảnh Minh gật đầu, đưa bút và sổ ghi chú cho Triệu Nhất rồi mở cửa bước ra ngoài, Triệu Nhất thu lại ánh mắt, nhìn vào quyển sổ ghi chú, sắc mặt trở nên khó coi.
Cái tên ngốc đó, ở trong phòng thẩm vấn bảo ghi chú, cậu thì hay rồi, đến cả một chi tiết nhỏ cậu cũng ghi ra, không biết đường lựa ra trọng điểm sao, nhìn thôi đã muốn chửi người rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play