Phàn Duyên lê lết thân thể mệt mỏi một cách chậm rãi, sau đó đi bộ từ từ để rời khỏi con hẻm nhỏ của dãy trọ.
Sau trận trút giận không biết lần thứ bao nhiêu từ người mẹ ruột của mình, giờ cô chẳng buồn quan tâm đến hậu quả của việc rời khỏi nhà khi trời gần tối muộn như này là sẽ thế nào nữa.
Chỉ đơn giản nói một câu đi làm ca đêm rồi cứ thế mang túi rời nhà là được.
Cô đã quá chán cái nghèo, cái khổ, cái tủi nhục từ cái gia đình nhỏ của chính mình. Chẳng muốn ở nhà để nghe những lời trách móc hay mắng chửi từ người mẹ ruột hay những lời phân bì, trách trả của đứa em trai nữa rồi.
Ý nghĩ tự sát đã từng nổi lên không biết bao nhiêu lần trong cô, nhưng rồi cũng bị cô bỏ qua. Bởi vì cô sống để trả nợ cái nhà này đã. Cô nợ bao nhiêu thì phải trả đủ tiền rồi mới rời đi được.
Lúc gia đình mới tan vỡ, cô còn mong cuộc sống khởi sắc vì thoát khỏi người cha vô trách nhiệm lại hay bạo lực gia đình. Nhưng càng về sau, chút tình cảm hay hi vọng gì đó đều theo tiếng phàn nàn, mắng chửi qua năm dài tháng rộng ngày đăng đẳng của mẹ mà tan biến hết rồi.
Cô chẳng mong mỏi gì ở cái gia đình chỉ còn lại ba người như này nữa. Một đứa em trai thì lao đầu vào chứng khoán để chứng tỏ mình giỏi kiếm tiền rồi gánh cả đống nợ ngân hàng. Một người mẹ gom những u uất trong lòng rồi phát tiết lên cô, nhất là những lúc nói chuyện không thuận lợi với em trai.
Cô không muốn phải lắng nghe nữa rồi. Nghe mấy ngày không mệt, nghe mấy tháng không nản, nghe mấy năm không chán. Nhưng nghe từ bé đến lớn, nghe hoài nghe mãi mới đó mà hơn hai mươi năm, nghe đến cô phát ngán, không muốn nghe nữa rồi.
Cô cứ thế lê bước đi chậm chạp trên vỉa hè một cách không có mục đích gì. Có nhà nhưng chẳng vui vẻ gì khi ở nhà, cảm giác này vừa bế tắc vừa mệt mỏi.
Cứ đi đi như vậy, rốt cuộc khi kết thúc đường vỉa hè thì đến đoạn ngã tư đầy đèn xanh đèn đỏ. Cô liếc mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường lớn, kiên nhẫn đợi đèn dành cho người đi bộ sáng lên.
Cô không hề có ý định tự sát lúc này nên không có băng băng qua đường kiểu mất hồn mất vía gì đó cả.
Nhưng cuộc đời đôi lúc nó cứ như một cú quay xe không báo trước. Lúc cô có ý định muốn chết luôn đi cho rồi thì chẳng có gì xảy mà, mà lúc không nghĩ thì đủ chuyện xui xẻo sẽ tới.
Lúc cô đang đứng chờ đèn thì sau lưng cô, một người đàn ông phi nước đại chạy tới, ông ta mạnh tay hất bay những người cản đường và cô thì bất hạnh hơn là bị đẩy bay thẳng ra đường.
Còn lí do gì mà chạy ầm ầm như vậy thì tới lúc chết cô mới biết được. Đó là ông ta đang chạy khỏi mấy anh công an đang đuổi tới.
Linh hồn của cô bay khỏi thân thể. Nhìn mọi người hô hoán lên, rồi tiếng xe cứu thương cùng tiếng còi xe công an thi nhau vang lên.
Và thi thể cô được y tá đưa vào xe cứu thương. Tất nhiên chỉ là hi vọng mỏng manh thôi, dù sao linh hồn đã bay bay bên ngoài rồi, cứu kiểu gì được, cơ thể đâm bay mấy mét, xương cốt nhìn như nát bét hết rồi mà còn ôm hi vọng gì nữa.
Công an nhanh chóng thu dọn hiện trường và bắt giữ người đàn ông kia, tài xế vô tình bị kéo vào một vụ tai nạn bất ngờ cũng đi theo vào bệnh viện với tinh thần nhân đạo.
Cô cười nhạt một tiếng rồi theo thân thể mà ngồi vào xe cứu thương. Xem ra tới số thì cũng chẳng ai cản được. Như vậy cũng khỏi phải mắc công sau này phải nghĩ đường tự tử nữa rồi.
Một công an cũng theo lên xe để theo dõi tình hình. Trên tay anh ấy là túi xách của cô. Anh cầm điện thoại cô rồi mở màn hình. May mà máy cô không cài mật khẩu nên nhanh chóng mở ra.
Anh công an nhanh chóng bấm vào danh bạ để tìm kiếm người thân của cô để báo tình hình trước. Không ngờ đập vào mắt anh là một danh bạ trống trơn. Đến cả số khẩn cấp còn không có chứ đừng nói là người thân bạn bè gì đó.
Anh công an đành trượt màn hình để tìm kiếm các ứng dụng mạng xã hội, dù sao bây giờ mọi người cũng ít dùng số điện thoại để gọi nhau. Nên chắc vậy mà danh bạ của cô trống số.
Chẳng mấy chốc anh công an vào được ứng dụng Zalo của cô. Lần này anh kinh ngạc thật. Một màn hình trống trơn, không một tin nhắn. Chỉ có mỗi cái đám mây lưu trữ cùng với một thông báo từ báo điện tử. Đúng là sạch hơn cả cái mặt của anh khi đi làm cả ngày về nhà.
Anh công an hơi khó hiểu khi một cô gái trẻ mà lịch sử ứng dụng xã hội lại sạch bong như vậy. Đến cả tin nhắn mà cũng dọn dẹp sạch sẽ đến vậy thì đúng là hiếm thấy.
Dù kinh ngạc hay khó hiểu đến đâu thì anh cũng phải nhanh chóng tìm được cách liên hệ với người nhà cô. Nên anh vào khung liên lạc tìm được một tài khoản ghi chú là mẫu hậu. Thầm nghĩ chắc là mẹ của cô ấy nên anh nhấn vào cuộc gọi thoại.
Chuông reo hai hồi thì có người bắt máy, một giọng nói nghe khá trẻ của một người phụ nữ vang lên.
"Alo, sao mày mới đi mà gọi về rồi. Quên cái gì ở nhà?"
Anh công an hơi lặng người khi nghe câu hỏi vang lên đột ngột ở phía bên kia. Nhưng nhanh chóng phản ứng lại và trả lời.
"Chị là người nhà của Phàn Duyên đúng không? Bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện, chị đến bệnh viện K để làm thủ tục nhé."
Đầu dây bên kia bỗng nhiên hốt hoảng, rồi người phụ nữ vội hỏi chuyện.
"Con bé có chuyện gì mà phải đưa vào bệnh viện vậy? Anh là ai mà cầm máy của con tôi?"
Anh công an báo cáo sơ qua tình hình hiện tại cho mẹ cô nghe.
"Tôi là công an thị trấn D, đang tạm giữ giấy tờ và tư trang của cô ấy. Cô ấy bị tai nạn, chúng tôi đang cố gắng cứu chữa cho cô ấy và chúng tôi đang đến bệnh viện."
Mẹ cô hốt hoảng gật đầu, nhanh chóng đứng dậy rồi vừa chuẩn bị đồ vừa đáp lại.
"Được, tôi đến liền, xin hãy cứu con bé."
"Chị hãy chú ý an toàn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Anh công an dặn dò thêm rồi cúp máy. Nhìn cô gái đang được các bác sĩ y tá hồi sức tim phổi thì lòng trầm xuống.
Dù mỗi nhiệm vụ của các anh đều ít nhiều sẽ có các đồng nghiệp bị thương rồi hi sinh, nhưng lần này không ngờ lại đẩy một người dân vô tội bị liên lụy một cách đột ngột thế này.
Cô ngồi ở một góc xe, nghe thấy nhìn thấy hết thảy. Nhưng tâm hồn đã bị vùi dập nhiều năm, cũng chuẩn bị cho cái chết quá nhiều lần, nên hình như khi thật sự chuẩn bị chết đi thì cô hình như không còn cảm giác đau khổ hay sợ hãi nữa.
Trong ví cô chỉ có mỗi cái thẻ tiết kiệm tiền, đây vốn dĩ định đủ rồi trả lại cho mẹ. Nhưng vì trận cãi nhau này nên cô chưa kịp đưa. Xem ra không cần phải cãi cọ vì thái độ đưa tiền dứt nợ nữa rồi.
Rất nhanh xe ngừng ở bệnh viện. Giường bệnh nhanh chóng được đẩy vào phòng phẫu thuật. Cô không vào phòng nữa mà ngồi trên ghế, cách anh công an vài cái ghế trống.
Đồng nghiệp của anh cũng nhanh chóng xử lý xong hiện trường rồi cùng tài xế chạy đến trước cửa. Cô nhìn những gương mặt xa lạ đứng trước cửa chờ đợi thì cười nhẹ lắc đầu.
"Tình hình bên trong thế nào rồi, bác sĩ có ra nói gì chưa? Đã liên lạc người nhà của nạn nhân chưa?"
Một chú công an tuổi trung niên cất giọng hỏi anh công an theo đến bệnh viện.
"Hiện tại vẫn đang cấp cứu, em đã liên lạc người nhà cô ấy rồi. Chắc cũng sắp đến nơi rồi. Bên phía tổ trưởng thế nào rồi ạ?"
Anh công an báo cáo rồi hỏi thăm tình hình. Có người bị thương nặng, tình hình không mấy khả quan, nếu bên phía kia tội phạm còn tẩu thoát thì rất tệ.
"Tôi cùng các đồng chí khác đã áp giải tên tội phạm đó về thẩm vấn rồi. Anh yên tâm đi, lần này bọn nó chạy không thoát một tên nào. Các anh vất vả rồi."
Vị tổ trưởng vỗ vai anh ấy rồi trả lời. Anh công an thở phào rồi gật đầu, ánh mắt lại nhìn về cửa phòng phẫu thuật.
Nửa tiếng sau thì mẹ cô cũng đến. Nhưng chưa kịp để bà dò hỏi mọi người tình hình thì bà nhìn thấy bóng dáng của cô ngồi trên ghế. Sống lưng bà lạnh toát, nước mắt rơi xuống.
"Con bé chết tiệt này! Sao con ở đây, sao con lại ở đây?"
Mấy anh công an xung quanh nhìn về phía hàng ghế trống trơn thì lạnh gáy. Nhưng vẫn phải trấn an người nhà.
"Chị ơi chị bình tĩnh lại. Con gái chị được đưa vào cấp cứu rồi. Chúng ta bình tĩnh chờ đợi bác sĩ có được không?"
"Nó ngồi trên ghế rồi! Nó ngồi đó rồi còn bình tĩnh gì nữa! Trời ơi!"
Mẹ cô gào lên, đưa tay chỉ thẳng vào vị trí cô ngồi.
"Chị bình tĩnh đi ạ, cô ấy vẫn còn đang cấp cứu mà, chúng ta phải tin vào bác sĩ. Họ vẫn đang nỗ lực cấp cứu, chúng ta vẫn có hi vọng mà chị."
Mọi người an ủi bà ấy một phen. Cô ngồi đó cũng khẳng định bà ấy có thể nhìn thấy cô, liền đứng dậy. Chậm rãi đi về phía bà.
"Mẹ đừng làm khó họ nữa. Đưa con đến bệnh viện thì coi như họ đủ nhân đạo rồi."
"Con, rốt cuộc là sao hả? Sao lại thành ra như vậy? Mới lúc chiều con còn bình thường mà?"
Mẹ cô nước mắt giàn giụa hỏi cô. Khiến mấy anh công an ngơ ngác. Nhưng thấy bà bình tĩnh thì nghĩ bà sốc quá vì tin con gái gặp tai nạn bất ngờ.
"Con đang đứng chờ đèn đỏ để qua đường. Một tên tội phạm chạy ầm tới, xô ngã người xung quanh, đẩy mạnh con nên con bay ra đường, xe tải bất ngờ không kịp thắng lại nên tông bay con mấy mét, rồi thành ra thế này. Tên tội phạm bị bắt, công an và tài xế nhanh chóng đưa con đến đây. Trên đường đi thì gọi mẹ, tình hình giờ thì như mẹ thấy đấy. Chắc sống chết có số rồi, giờ con còn ngồi đây là chắc tình hình không mấy ổn đâu."
Cô bình thản kể lại toàn bộ sự việc. Mẹ cô nhìn vẻ mặt sao cũng được của cô mà lòng quặn lại rồi để nước mắt chảy xuống mà không còn lên tiếng gì được nữa.
Trên hành lang bệnh viện yên tĩnh với những khuôn mặt lo âu. Ai cũng thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng. Hi vọng bác sĩ có thể đi ra báo tin tốt.
Bỗng có một người đàn ông đeo kính đen mặc đồ quân đội bước vào, mấy đồng chí công an thấy anh thì đứng dậy chào hỏi. Sau khi chào hỏi thì người này nhìn về phía gia đình nạn nhân định trao đổi. Nhìn thấy mẹ cô thì ngạc nhiên bước đến.
"Cô Phan, sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ..."
Anh lính hỏi được một nửa thì bỗng chửng lại.
"Ừ, người ở bên trong là con bé Duyên. Không ngờ lại gặp con ở đây."
Mẹ cô dùng tay áo khoát lau qua loa nước mắt rồi buồn buồn đáp.
Người đàn ông này chính là bạn trai cũ của cô. Từng được cô dẫn về nhà vài lần để giới thiệu, nhưng sau đó thì cả hai chia tay.
"Không thể nào, em ấy không phải giờ này đã tan làm về nhà từ lâu rồi sao?"
Ưng Hà Quân ngạc nhiên hỏi lại. Tuy cả hai đã chia tay được một thời gian nhưng anh vẫn nhớ lịch đi làm của cô bạn gái cũ.
"Ừ, về rồi, sau đó lại đi ra ngoài tiếp, đi chưa được bao lâu thì công an gọi báo con bé gặp tai nạn."
Mẹ cô vừa nói vừa liếc nhìn về phía cô.
"Đúng là con không có đi làm, định đi dạo cho khuây khỏa thôi. Không ngờ lại gặp xui như vậy. Mẹ về sau đừng có buồn lòng gì nữa. Trong túi con có tiền tiết kiệm, định đưa mẹ để trả hết những khoản nợ trước với tiền ăn học mấy năm trước của con. Mà nãy con tức quá nên quên đưa. Tên kia là tội phạm, chắc tòa sẽ xử cho con khoản bồi thường và an ủi này kia nên chắc có thêm khoản nữa. Sau này mẹ không cần vì tiền mà buồn khổ hay tức giận gì nữa đâu."
Cô nhìn về phía Ưng Hà Quân một cái rồi nhìn mẹ mình trả lời. Cô cảm giác được thời gian của mình còn lại không dài, nên nói gì thì nói đó cho hết, kẻo lại không kịp trăn trối.
"Con ăn nói xui xẻo ngu xi gì vậy hả? Mẹ cần tiền bồi thường từ mạng của mày sao? Mẹ cần không? Sao bọn mày cứ phải một hai chọc điên tao vậy?"
Mẹ cô đứng phắt dậy, tức giận chỉ tay về phía cô mà giận dữ nói lên khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Ưng Hà Quân nghe mẹ cô nói chuyện với không khí thì hiểu ra. Nhanh chóng tháo kính râm xuống cùng tai nghe lọc âm đặc biệt ra, bóng dáng cô bạn gái cũ đúng là hiện rõ ràng.
"Con không chọc tức mẹ, con nói sự thật. Tiền tích góp con định đưa cho mẹ, nhưng nãy cãi nhau kịch liệt quá nên con tức, không định đưa liền kẻo mẹ bảo con mất dạy nữa. Giờ cãi cọ cũng chẳng quan trọng gì. Mẹ với em trai sau này chú ý sức khỏe, sống bình an là con mừng rồi."
Cô bình tĩnh nhìn mẹ mình rồi chậm rãi trả lời. Gần chết rồi còn cãi cọ làm gì nữa. Cái gì cần dặn thì vẫn nên dặn.
Ưng Hà Quân vội đi đến kéo tay Phàn Duyên lại, nhẹ giọng khuyên can.
"Bà cô của tôi ơi, cô đang kích động, em còn thẳng thắn như vậy sao cô chịu nổi. Cả hai bình tĩnh lại chút đi, chúng ta từ từ nói chuyện cho rõ ràng."
Mọi người đứng trên sảnh nghe anh nói chuyện với không khí còn đưa tay ra như đang nắm lấy tay ai thì cả đám lạnh gáy. Chú tài xế đã ngồi xích lại gần mấy đồng chí công an.
Còn vị tổ trưởng cũng dần hiểu ra vì sao người nhà nạn nhân lại gào lên với không khí lúc nãy rồi. Ông ấy biết Ưng Hà Quân cũng như đơn vị đặc biệt của các anh. Xem ra cô gái xấu số kia tám phần là không qua khỏi, sắc mặt ông trầm xuống đầy tiếc nuối và tự trách.
"Anh không lên tiếng thì đúng là em quên mất năng lực của anh. Chuyện này không bình thường nói được, thời gian không dài. Đợi bình tĩnh thì chắc em cũng chẳng trăn trối được lời nào."
Cô nhìn về phía mẹ mình cùng Ưng Hà Quân mà bình tĩnh lên tiếng.
"Con đi rồi mẹ cũng đừng cúng kiếng gì hết. Con cảm giác mình sắp tan biến chứ không phải kiểu như trong kinh siêu độ mẹ hay tụng đâu. Cho dù có thì theo lời mẹ con mắc nhiều tội lỗi như vậy cũng chẳng giải thoát được đâu, có cúng gì con cũng không nhận được."
Cô nhìn mẹ rồi dặn dò. Nếu như trong kinh sách thì chắc cô bị diêm vương đem đi từ lâu rồi. Làm gì còn lưu lại đây lâu như vậy. Hơn nữa cô cảm giác mình sắp biến mất thật.
"Con đừng nói bậy bạ nữa, mau tìm cách về lại thân thể đi, sẽ cứu được mà."
Mẹ cô tức giận trừng mắt, xua tay như muốn đẩy cô vào phòng để về xác. Nhưng bàn tay bà xuyên qua người cô khiến bà khựng lại.
Ưng Hà Quân nhìn cảnh này liền nghẹn lại. Anh chạm được vào linh hồn của người vừa chết, giao tiếp được với những nạn nhân đã chết lâu năm. Nhưng với cô gái nhỏ bên cạnh thì anh thật sự không biết làm sao.
Cô vừa là bạn gái cũ, nhưng lại vừa là người khiến anh đi qua nhưng ngày tm tối bởi năng lực đặc biệt của mình. Dù cô có rất nhiều khuyết điểm nhưng anh chưa từng nghĩ cô không tốt.
Giờ âm dương chia tách thế này còn khó chịu hơn là lúc chia tay với cô. Ưng Hà Quân biết, những linh hồn anh chạm vào được thì đều là những linh hồn chắc chắn sẽ chết, cô đã không còn hi vọng sống nữa rồi.
"Con không còn cách nào khác cả. Chết là chết, sống là sống. Con bị văng ra khỏi xác lâu như vậy rồi. Thân thể chỉ là đang kéo hơi tàn. Mẹ đừng hi vọng nữa, tranh thủ lúc này nghe con nói vài câu tốt hơn nhiều."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play