Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Diệp Phu Nhân! Em Lại Không Ngoan

Chương 1: Tra nam

Khách sạn BA.

Mạc Nhã Linh là cô gái vui vẻ hoạt bát vì cô luôn sống trong một gia đình đầm ấm còn có cả vị hôn phu yêu thương mình hết mực. Cô luôn được mọi người ngưỡng mộ vì vậy chẳng bao giờ sẽ nghĩ đến ngày hái quả ngọt. Chỉ còn hai tháng nữa thôi, cô sẽ kết hôn cùng trúc mã của mình Tạ Hoài Đức. Vậy mà... Có ai hiểu được những gì cô thấy vào lúc này không. Đau, đau lắm.

Hôm nay không phải tự nhiên mà cô xuất hiện ở đây. Tình cờ nhận được cuộc gọi của một người bạn nói có việc cần cô giúp đỡ.

Lúc này, điện thoại trong túi xách cứ reo liên tục nhưng cô nào nghe thấy nữa. Tai cô cứ ùm ùm vì những gì mình nghe thấy.

Một đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau bước về phía hành lang.

"Anh Đức! Chúng ta cứ lén lút như vậy mãi sao. Còn hai tháng nữa anh kết hôn với... Em sẽ sống thế nào." Giọng cô gái tủi thân vang lên. Là bạn thân của cô Tô Kiều Oanh.

"Em yên tâm. Mọi chuyện anh đã nghĩ đến. Mạc Nhã Linh sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ đến quan hệ chúng ta. Chỉ cần anh có trong tay tất cả thì anh sẽ trở về bên em."

"Em thấy anh cưng chiều cô ta, em khó chịu lắm."

"Đừng nhắc đến cô ta nữa. Suốt ngày cứ bảo thủ chán chết đi được." Hắn ta liền xoay người lại áp chặt cô gái vào bức tường mà hôn ngấu nghiến. Bàn tay mò mẫm vào trong chiếc váy lỏng lẻo ấy mơn trớn.

Âm thanh dâm đãng bắt đầu vang lên giữa hành lang vắng người.

Mạc Nhã Linh lấy tai bịt kín tai mình, trượt dài xuống nền gạch lạnh lẽo nước mắt rơi xuống. Tại sao họ lại đối xử với mình như vậy. Hoá ra, mình chỉ là con ngốc trong mắt họ.

"Anh thật hư. Vào phòng em sẽ cho anh xung sướng." Tô Kiều Oanh nũng nịu.

"Được! Vào nhanh lên anh không chịu nổi nữa rồi."

Rầm! Tiếng cửa phòng đóng lại.

Ngốc cũng biết bên trong đang diễn ra chuyện gì rồi.

Mạc Nhã Linh cố gắng hít sâu một hơi thật dài, vịn tường đứng dậy. Cô đi đến cánh cửa phòng ấy tay chạm vào chốt cửa nhưng vẫn là không có can đảm. Dù cô rất muốn để họ nhìn thấy sự tồn tại của mình nhưng để làm gì chứ... Yêu nhiều chưa chắc được đền đáp.

"A... Ưm..."

Âm thanh dâm đãng ấy lại vang lên.

Mạc Nhã Linh xoay người bỏ chạy. Cô không muốn nghe nữa. Đủ lắm rồi.

Chạy một mạch ra khỏi khách sạn với gương mặt đầy nước mắt.

Mọi người đều tò mò nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh ấy.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Sao mà biết được chứ."

***

Bar X.

Âm thanh náo nhiệt vang lên ầm ĩ, những cặp trai gái đung đưa theo nhịp điệu. Những trò hư hỏng cũng đang xen vào nhau. Khiến một cô gái ngoan ngoãn như Mạc Nhã Linh phải đỏ mặt. Nhưng hiện tại, cô đã ngà ngà say chỉ nhìn với đôi mắt hờ hững.

Tay cô cầm lấy ly rượu uống hết rồi lại rót tiếp.

Ánh mắt của những gã đàn ông nhìn cô gái nhỏ uống say đầy thèm khát, mà hiện lại đi một mình.

Một tên đàn ông tóc vàng bước đến, ngồi xuống bên cạnh.

"Cô em! Có cần người tâm sự không?"

Mạc Nhã Linh nhếch môi cười lạnh.

Ly rượu chuẩn sát tạt vào mặt anh ta.

"Con khốn mày..." Hắn ta đứng bật dậy muốn động tay.

Bất ngờ, cánh tay bị giữ lại.

"Xin lỗi anh! Bạn gái tôi có vẻ say rồi. Xem như bồi thường thiệt hại." Anh là Diệp Bạch. Phần mái tóc hơi dài rũ xuống. Vẻ ngoài ôn nhu với gọng kính bạc.

Một giọng nói trầm lạnh vang lên khiến Mạc Nhã Linh cố mở đôi mắt ra. Người sở hữu giọng nói êm tai như vậy sẽ có bộ dạng thế nào. Cô loạng choạng rồi nằm úp mặt xuống bàn.

Tên vừa rồi đang tức giận liền được dập tắt bởi số tiền trước mặt.

"Hừ! Cậu nên quản bạn gái mình cho tốt."

Hắn ta nhận lấy số tiền rồi nhanh chóng bỏ đi.

Người phía sau chàng trai vừa lên tiếng nghi hoặc hỏi. Anh ta là trợ lý của anh Phạm Văn.

"Boss! Thật sự là..."

"Không quen biết." Diệp Bạch đẩy nhẹ gọng kính hai tay đút vào túi.

"???" Trong đầu anh ta hiện lên ba dấu hỏi to đùng. Không quen mà bỏ tiền ra giải quyết giúp người ta. Boss à! Anh cũng quá hào phóng rồi. Nhưng anh ta nào dám nói ra.

"Đưa cô gái này đến nơi an toàn. Tôi sẽ đợi cậu bên ngoài." Diệp Bạch để lại một câu rồi bước ra ngoài.

"Vâng!" Phạm Văn gật đầu lại nhìn xuống cô gái gục ngã trên bàn.

Suy nghĩ một lúc ta lại cảm thán.

"Cô là cô gái tốt số nhất năm rồi."

Có vẻ như boss hôm nay tâm trạng tốt nên mới vậy.

***

Mạc Nhã Linh bị tiếng chuông báo điện thoại ầm ĩ vang lên đánh thức. Đầu cô hiện tại rất đau...

Bất chợt cô giật mình ngồi bật dậy kiểm tra quần áo trên người.

"Phù!" Mạc Nhã Linh thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ vẫn rất ổn.

Cô lại nhìn xung quanh một vòng. Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Đêm qua mình nhớ là vào bar uống rượu. Uống nhiều đến nỗi chẳng nhớ được gì.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Vừa nhìn đến cái tên này liền làm tâm trạng cô trùng xuống. Hình ảnh đó lại xuất hiện khiến cô ghê tởm.

Nhưng cô muốn biết anh ta sẽ nói những gì. Ai làm cô tổn thương cô sẽ trả lại. Tay cô chậm chạp ấn nghe.

Đầu dây bên kia liền không kiên nhẫn quát lên.

[Em đã đi đâu cả đêm không về nhà. Em có biết anh rất lo lắng cho em không?]

Lo lắng! Nghe đến câu này tim cô thắt lại, nước mắt đã trực trào thi nhau rơi xuống. Anh ta nói dối mà không biết ngượng à.

[Nhã Linh! Nhã Linh!]

Không nghe được câu trả lời Tạ Hoài Đức nhíu mày gọi lớn.

"Em đang bận!" Mạc Nhã Linh lạnh nhạt nói một câu liền tắt máy. Cô không muốn anh ta biết mình đang khóc. Cô không muốn mình yếu đuối trước tên tra nam này. Tuyệt đối không.

Lại một hồi chuông khác vang lên.

Mạc Nhã Linh vội vàng lau nước mắt trên mặt mình. Ấn nghe.

Điện thoại vừa thông cô như ngã quỵ.

Chương 2: Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Bệnh viện Kim Khanh.

Mạc Nhã Linh hốt hoảng chạy vào bệnh viện. Vừa đến được hành lang đã thấy mẹ mình ngồi bệch xuống ghế thất thần nhìn vào cánh cửa đóng chặt.

"Mẹ! Ba tại sao lại... Hôm qua không phải rất tốt sao." Cô ngồi xuống lay lay vai mẹ mình.

Bà ngẩng đôi mắt ngấn lệ nhìn con gái, mấp máy môi.

"Ba, con... Hức! Công ty làm ăn thô lỗ. Đối tác đột nhiên biến mất. Tiền đầu tư đều không cánh mà bay. Ba con vì chuyện đó mà đột quỵ. Dù đã đưa vào viện kịp thời nhưng vẫn..." Bà nói đến đây liền nghẹn ngào.

"Mẹ..." Mạc Nhã Linh ôm chầm lấy bà.

Tại sao mọi chuyện lại đổ dồn vào cô lúc này. Tại sao chứ?

Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.

Tách! Đèn phòng cấp cứu tối đèn.

Mạc Nhã Linh cùng mẹ vội vàng đứng dạy chạy đến bên vị bác sĩ với mái tóc mờ sương. Ông rất có tiếng trong ngành.

"Bác sĩ ba tôi thế nào rồi? Mạc Nhã Linh gấp gáp hỏi.

Ông nhìn vẻ lo lắng của hai mẹ con cũng không vòng vo.

"Hiện tại ông ấy đã qua cơn nguy kịch. Nhưng vẫn phải điều trị tích cực, nhất là không được để ông ấy bị đã kích. Còn những vấn đề khác sau khi hội chẩn sẽ nói rõ thêm."

"Cám ơn bác sĩ!" Hai người đồng loạt lên tiếng.

Nhận được tin báo này khiến hai mẹ con như hạ được tản đá trong lòng xuống.

Nhìn vào khung cửa kính. Trên chiếc giường bệnh là ba cô xung quanh đều là máy móc.

"Xin lỗi! Tôi nhất định sẽ cố gắng giải quyết chuyện này. Vâng! Cám ơn! Cám ơn!"

Mạc Nhã Linh nhíu mày nhìn vẻ khép nép của mẹ mình. Khẽ hỏi.

"Chuyện gì vậy mẹ?"

"Huhu... Mẹ biết làm sao đây. Đối tác với ba con muốn bồi thường thiệt hại. Mà trong khi đó mẹ... Ba con lại... Hức..."

Giọng bà ngắt quãng. Chợt bà níu tay Mạc Nhã Linh.

"Con đến nhờ gia đình chồng con xem sao. Chỉ cần ba con tỉnh lại mọi chuyện sẽ ổn. Con đến tìm Hoài Đức kêu nó..."

"Mẹ..." Mạc Nhã Linh cắt ngang lời mẹ mình. Làm sao cô có thể nói chuyện này cho bà biết đây.

"Hức! Chúng ta phải làm sao đây."

Thấy bà như vậy cô đau lòng lắm. Nhưng một đứa con gái yếu đuối như cô làm sao có thể vực dậy Mạc thị. Còn tên Tạ Hoài Đức hắn có bao giờ thật lòng với cô đâu mà giúp đỡ.

"Con ra ngoài một chút. Có gì mẹ phải gọi cho con."

"Được rồi! Con cũng mệt mỏi rồi về nghỉ ngơi một chút đi."

Mạc Nhã Linh thẩn thờ rời khỏi bệnh viện.

Chợt cô nhìn thoáng qua màn hình led cực lớn trên quảng trường X.

"Vị tổng tài nổi danh bật nhất thành phố S sẽ đến thành phố A của chúng ta. Cơ hội tốt để cho những ai muốn vương xa trong ngành thiết kế đá quý."

Thông tin cứ liên tục cập nhật trên màn hình.

Mạc Nhã Linh rất ngưỡng mộ vị tổng tài trẻ tuổi này. Chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ để người khác ngước nhìn đừng nói đến sườn mặt sắc sảo ấy. Nếu trực diện không biết còn đến mức nào. Quá lợi hại chỉ mới có hai mươi mấy tuổi đã nổi tiếng như vậy.

Còn cô thì sao? Học ngành thiết kế vậy mà chưa bao giờ được sự ủng hộ của Tạ Hoài Đức. Anh ta chỉ muốn cô về nhà chăm sóc gia đình. Một người nội trợ chuẩn mực. Vì yêu thích anh ta mà cô đã từng nghĩ sẽ hy sinh. Càng nghĩ cô càng thấy mình ngu ngốc, ngu ngốc đến đáng thương.

Công ty của ba cô phải làm sao đây? Ai có thể giúp được đây.

Ting! Ting! Âm báo tin nhắn lại đến.

Là một dãy số lạ.

Mạc Nhã Linh nhíu mày mở đoạn video ra.

Âm thanh dâm đãng vang lên cùng đôi nam nữ trần trụi dán chặt vào nhau. Không ai khác là Tạ Hoài Đức cùng Tô Kiều Oanh.

"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy."

Mạc Nhã Linh gào lên ngồi xụp xuống ghế đá khóc.

Mọi người đi đường cũng tò mò nhìn sang.

***

Tại một nơi khác.

Tô Kiều Oanh nằm trên giường, trên người chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm nhếch môi cười lạnh nhìn điện thoại tối dần.

Cạch! Cửa phòng tắm mở ra.

Tạ Hoài Đức cũng quấn hờ khăn tắm quanh hông đi đến ngồi xuống bên mép giường.

"Em làm gì vậy?"

"Anh Đức! Anh có thể đừng đi tìm cô ta được không?" Cô ta nũng nịu nói.

"Không nở xa anh sao?" Hắn ta cười khuẩy đè lên người Tô Kiều Oanh.

Chiếc khăn tắm hờ hững lộ ra bầu ngực đẩy đà. Bộ dáng gợi tình.

"Em thật là..."

Lại một màn ân ái vang lên.

Quay lại phía Mạc Nhã Linh.

Cô đã nhờ người giấu kín tin tức Mạc thị sắp phá sản với hy vọng mong manh sẽ tìm được nguồn vốn đầu tư vào.

Cô luôn mong muốn mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ. Khi mình tỉnh lại tất cả sẽ trở về hiện thật. Một gia đình êm ấm, một vị hôn phu yêu thương mình hết mực.

Ngay lúc này, cô muốn anh ta bên cạnh an ủi. Nhưng không... Anh ta đang bên cạnh Tô Kiều Oanh. Vậy mà còn quay lại trách móc cô. Còn anh ta thì sao...

Cứ thẩn thờ bước trên đường.

Beep! Beep! Tiếng còi xe vang lên.

Mạc Nhã Linh hồi thần lùi lại.

"Xin lỗi!"

"Muốn chết thì ra đường cao tốc mà chết." Tiếng tài xế gắt gỏng quát.

"Xin lỗi!" Mạc Nhã Linh lại cúi đầu nói.

"Hừ!" Tên tài xế ghét bỏ mới lái xe rời đi.

Gió bắt đầu mạnh dần, thổi tung mái tóc dài của Mạc Nhã Linh, mang theo hơi nước ẩm ướt. Chắc chắn sẽ có cơn mưa lớn. Vì thành phố A đã lâu rồi chưa có một cơn mưa nào cả.

Cô lại bước về phía trước.

Mình không thể gục ngã ngay lúc này, ba mẹ giờ đang rất cần cô. Hít sâu một hơi nữa, cô lấy điện thoại ra ấn vào dãy số.

[Alo! Hiện tại tôi đang bận. Sẽ liên hệ với bạn sau.]

Âm thanh ấy cứ lập đi lập lại.

"Tạ Hoài Đức. Tôi muốn anh phải trả giá." Mạc Nhã Linh nghiến răng nghiến lợi. Gạt đi nước mắt trên mặt mình. Ngày mai trời lại sáng mà đúng không. Trời cũng không dồn người vào bước đường cùng.

Rào! Rào! Cơn mưa cuối cùng cũng đến.

Dòng người hối hả chạy trên đường tìm nơi tránh mưa. Chỉ có mỗi Mạc Nhã Linh vẫn chậm chạp bước đi. Có lẽ, cô chỉ khóc hôm nay thôi. Ngày mai, cô phải đối mặt với nhiều chuyện khác nữa. Cô sẽ không sống trong khổ sở vì người không đáng.

[...]

Chương 3: Không nên chụp lén người khác

Khách sạn quốc tế W.

Phòng VIP số chín tầng chín.

Cửa thang máy mở ra.

Phạm Văn cầm trong tay tập văn kiện đi đến căn phòng số chín đưa tay lên gõ cửa.

Cốc! Cốc!

"Vào đi!" Giọng nói không hề lớn cũng đủ để bên ngoài nghe thấy.

Anh ta mở cửa bước vào, nhìn boss nhà mình mà cảm thán không ngừng. Tôi mê chết với dáng vẻ này mà. Ôn nhu nhã nhặn nhưng chỉ xoay quanh một từ để diễn tả đó là "lạnh".

Tuy đi theo boss nhiều năm nhưng chưa thấy anh nở nụ cười nào thật sự. Chỉ là một cái nhếch môi hờ hững hoặc cười theo cái tiêu chuẩn nào đó.

"Boss Diệp!" Phạm Văn đi đến đặt văn kiện lên bàn.

"Cậu rảnh rỗi đến như vậy." Diệp Bạch vẫn chuyên tâm vào màn hình laptop hờ hững nói.

"Hả? Tôi không hiểu ý boss lắm." Anh ta gãi gãi đầu.

"Những thông tin này cứ gửi mail cho tôi. Hiện tại, tôi không muốn ai biết mình đến thành phố A sớm hơn dự kiến."

"À... Tôi hiểu rồi. Boss tại sao..." Anh ta muốn hỏi lại thôi.

"Còn nữa. Cậu nên đi tìm hiểu một số vấn đề liên quan những công ty muốn hợp tác với chúng ta. Tạm thời không cần suốt ngày cứ bám lấy tôi như vậy. Khi nào cần tôi sẽ gọi." Diệp Bạch thờ ơ nói.

"Xin lỗi boss. Tôi hiểu rồi." Anh ta lại gãi đầu.

"Da đầu cậu gặp vấn đề." Diệp Bạch nâng mắt dừng lại động tác của mình, tựa lưng vào ghế.

"Hả? Không có, không có." Anh ta vội vàng xua tay.

"Không có thì ra ngoài đi. Tôi muốn yên tĩnh." Diệp Bạch tháo gọng kính xuống lấy khăn lau sơ qua.

"Tôi ra ngoài đây." Anh ta gật đầu xoay người bước ra ngoài.

Cánh cửa phòng khép lại.

Phạm Văn thở phào.

Diệp Bạch mang kính vào đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống đường phố nhộn nhịp xe cộ. Từ ở vị trí này, anh có thể thấy rõ mọi vật. Cứ như một bức ảnh thu nhỏ trước mắt.

***

Mạc Nhã Linh đã đi khắp nơi để nhờ giúp đỡ nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu.

Cô nhìn vào Tạ thị bước vào.

"Cô Mạc! Tạ tổng đã ra nước ngoài công tác mấy ngày nay rồi ạ. Tuần sau ngài ấy mới về." Nữ nhân viên vừa nhìn thấy cô liền nói.

"Tôi biết." Mạc Nhã Linh cũng không nói thêm gì đạp giày cao gót bước ra ngoài.

Ý tứ quá rõ ràng. Đi công tác lại đúng vào thời điểm này. Còn tên Tạ Hoài Đức mấy hôm nay cũng không hề đến thăm ba cô dù chỉ một lần. Cứ nói là bận bịu. Vậy mà hắn chưa từng hỏi cô thế nào chỉ là trách móc mà thôi.

Mệt mỏi cả ngày, cô lại đến bệnh viện thăm ba mình.

Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy Tạ Hoài Đức.

"Em sao lại đến trễ như vậy? Anh đã đợi em từ trưa đến giờ." Anh ta đi đến nắm lấy tay cô.

"Ừm, em đi làm chút việc. Sao anh không gọi cho em?" Mạc Nhã Linh cố tỏ ra thản nhiên đáp. Cô sẽ cho tên tra nam tiện nữa đó phải chịu hậu quả.

"À... Điện thoại anh hết pin rồi. Em có vẻ hốc hác quá."

"Em lo cho ba nên ngủ không được. Mẹ em đâu rồi?" Mạc Nhã Linh cố nở nụ cười gượng gạo.

"Mẹ đi ra mua cháu cho ba rồi. Em yên tâm đi. Khi nào ba mẹ anh về nhất định sẽ giúp Mạc thị mà." Anh ta an ủi.

Mạc Nhã Linh nhìn bộ dạng quan tâm này mà tim cô thắt lại. Tất cả chỉ là giả dối... Chẳng lẽ, cô chỉ là con ngốc trong mắt họ sao.

"Cám ơn anh." Mạc Nhã Linh mấp máy môi.

Anh ta ôm cô vào lòng dỗ dành.

Mạc Nhã Linh cảm thấy buồn nôn với anh ta. Vẫn cố gắng không đẩy anh ta ra.

"Nhã Linh còn đến rồi sao?" Mẹ cô bước vào. Nhìn thấy hai người vẫn hạnh phúc như vậy khiến bà nhẹ lòng hơn rất nhiều.

"Vâng! Ba thế nào rồi mẹ?" Mạc Nhã Linh lùi lại rời khỏi anh ta.

Cô đi đến bên mép giường ngồi xuống.

"Lúc sáng ba con có tỉnh lại nhưng chỉ một chút liền ngủ thiếp đi. Bác sĩ nói như vậy đã rất tốt rồi. Sau một thời gian nữa ba con sẽ ổn thôi."

"Vâng!"

Tạ Hoài Đức lấy điện thoại ra xem rồi bỏ vào túi.

"Bác gái! Cháu có việc ở công ty nên về trước. Hôm khác cháu lại đến."

"Được rồi cháu có việc cứ về trước đi."

"Nhã Linh! Anh về trước." Hắn ta nhìn sang Mạc Nhã Linh.

"Vâng!"

Đi ra tận cửa anh ta vẫn nhìn lại. Hôm nay, Mạc Nhã Linh khá lạnh nhạt với mình. Hay mình quá nhạy cảm.

Cánh cửa phòng bệnh khép lại.

Mẹ cô mới nhìn sang con gái.

"Nhã Linh! Con với Hoài Đức xảy ra chuyện gì à?"

Là một người mẹ. Bà làm sao không nhận ra.

"Mẹ! Con hiện tại chỉ muốn giúp công ty vượt qua được ải này. Còn chuyện đó mẹ không cần lo lắng quá. Con với anh ấy không có gì." Mạc Nhã Linh không muốn mẹ mình lo lắng thêm nữa.

"Vậy thì tốt. Sức lực con người có hạn. Huống chi một cô gái như con. Chuyện này... Chắc sẽ không ai giúp công ty chúng ta đâu. Số tiền đó không phải là nhỏ. Con nên cố gắng nắm giữ hạnh phúc của mình. Đừng làm khó mình nữa." Bà vỗ vỗ lên vai cô. Chỉ cần cô yên bề gia thất. Vợ chồng bà sống thế nào cũng được. Nhưng nghĩ đến công sức mấy chục năm cứ như vậy mà... Nói không buồn là giả.

"Con biết rồi." Mạc Nhã Linh gật đầu.

***

Cửa hàng tiện lợi số ba.

Giờ này khoảng tám giờ tối, đèn đường đã bật sáng. Những cặp tình nhân nắm tay nhau đi dọc trên vỉa hè.

Mạc Nhã Linh cũng đã từng có khoảng thời gian đó. Nhưng giờ nó đã không còn... Tất cả chỉ là giả dối tạm bợ. Cô ghê tởm con người đó.

Mạc Nhã Linh từ cửa hàng bước ra, trên tay là một số vật dụng cá nhân.

Cách đó không xa là một chiếc siêu xe hạng sang màu đen bóng loáng. Dù cô không phải là người rành về xe còn có thể nhận ra.

Mà đều đáng nói hơn là, người đàn ông ngồi bên trong xe.

Vì kính xe đang hạ xuống nên cô mới nhìn thấy. Dù là nửa sườn mặt thôi cũng biết độ sắc sảo của chàng trai đó rồi. Quá đẹp... Đến một cô gái như cô mà còn phải ganh tị đến chết.

Mạc Nhã Linh cô là người mê cái đẹp mà. Điện thoại đã sẵn sàng trong tay, cô bước dọc vỉa hè tiến gần đến chiếc xe ấy.

Tách! Tách! Màn hình chuẩn xác chụp gốc nghiêng đẹp đẽ ấy.

Bất ngờ, cổ tay bị giữ lại.

"Cô gái! Chụp lén người khác là không tốt."

"..." Mạc Nhã Linh bị bắt tại trận không biết phải nói gì. Mấp máy môi mãi... Mà bàn tay này cũng quá đẹp đi. Không kể đến giọng nói êm tai ấy nữa."Hoàn hảo" chỉ có hai từ để nói về người này.

Chiếc điện thoại trong tay cô bỗng dưng bị thu lại.

"Của tôi mà." Mạc Nhã Linh mới kịp phản ứng.

"Lần sau không nên tự tiện chụp ảnh của người khác khi chưa có sự đồng ý. Điều đơn giản của một học sinh tiểu học từng được dạy."

"..." Mạc Nhã Linh ngơ ngác. Gương mặt này đúng là yêu nghiệt mà.

"Boss Diệp! Tôi xong..." Phạm Văn cũng ngơ ra không nói tiếp. Cô gái đang đứng trước cửa xe là ai.

"Đi."

Kính xe bắt đầu nâng lên. Mạc Nhã Linh vẫn còn ngơ ngác nhìn theo đến khi chiếc xe khuất dần.

"Họ Diệp!" Mạc Nhã Linh lẩm bẩm. Cô nhìn xuống điện thoại của mình. Bức ảnh khó khăn lắm mới chụp được bị xoá mất rồi. Có cần ích kỷ như vậy không chứ.

[...]

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play