Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[CapRhy] Seen Từ Tương Lai

#1

Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ê, ai ăn hết mì gói rồi vậy trời?
Tiếng Dương từ trong bếp vang ra, kéo theo âm thanh loảng xoảng của tủ chén.
Quang Anh đang nằm ườn trên sofa, lập tức ngóc đầu lên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải Quang Anh đâu nha.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Tao còn thấy mày lôi ra hồi chiều.
Kiều, đang ngồi ôm laptop bên bàn, liếc qua, giọng nhàn nhạt nhưng sắc bén.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì... thì đúng là có ăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tao chỉ lấy hai gói thôi. Ai ngờ hết sạch thế này.//chống chế//
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Ừ ha, hai gói mà tao đếm thấy ba vỏ trong thùng rác.
Kiều nhếch môi, gõ tiếp trên bàn phím.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Thở dài ngao ngán//Đúng là ở với mày thì cái nhà này chỉ có đi tong. Đêm nào cũng đói bụng, còn đâu sức mà sống.
Cả căn hộ rộ lên tiếng cười lục tục. Quang Anh đỏ mặt, toan phản bác thì một giọng nói trầm ổn vang lên từ ghế gần cửa sổ:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Được rồi, mai tao mua thêm. Đừng cãi nhau nữa.
Hoàng Đức Duy ngồi dựa lưng vào ghế, trên tay còn cầm cuốn sách mỏng. Nụ cười nhẹ chỉ thoáng qua, nhưng vừa đủ để làm không khí bớt căng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quay sang, mắt sáng lên//Anh là cứu tinh đấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không. //khép sách lại, đặt sang một bên, giọng trầm ấm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh là người yêu của em.
Căn phòng bỗng lặng đi vài giây, chỉ còn tiếng gõ bàn phím lạch cạch của Kiều. Sau đó là tiếng huýt sáo của Dương:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ôi giời ơi, ngọt ngào quá ha. Thôi, để người ta ăn đường kẻo tụt huyết áp hết cả lũ.
______________________
Không khí trong căn hộ bốn người luôn như vậy: ồn ào, rộn rã, đôi khi châm chọc nhau chẳng nể nang. Nhưng với Quang Anh, đó lại là nơi bình yên nhất.
Cậu từng sống nhiều năm trong sự im lặng ngột ngạt, đến mức quen với cô độc. Chỉ từ khi dọn đến đây, mọi thứ mới thay đổi.
Ở góc bếp, Dương vẫn lẩm bẩm kiểm tra tủ lạnh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cũng hết cả trứng rồi. Mai phải đi chợ mới được.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Dương nhắc thế thôi, chứ chắc chắn lại là tao phải dậy sớm đi mua.//lơ đãng chen vào, giọng chua chát//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ờ, thì mày đi. Tao nấu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Như lần trước nấu cháy nồi hả?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Im đi. Cái đó là... do bếp hỏng.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Ờ, tin liền.
Quang Anh bật cười khúc khích, gối đầu lên thành ghế. Ánh mắt cậu vô thức hướng về phía Duy, người đã đứng dậy vào bếp phụ Dương kiểm kê đồ ăn.
Duy không giỏi nấu, nhưng luôn sẵn sàng phụ những việc nhỏ. Cái cách anh lẳng lặng cầm sổ, ghi chép từng món cần mua, khiến lòng Quang Anh dịu lại.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Đừng nhìn lén nữa. //bất ngờ lên tiếng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Giật mình, quay ngoắt sang//Gì cơ?
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Nhìn ông Duy chứ gì. Thấy rõ trên mặt rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ấp úng//Đâu có...
Kiều chẳng nói thêm gì, chỉ tiếp tục gõ bàn phím, miệng cười khẽ.
______________________
Tối muộn, sau bữa cơm đơn giản chỉ có cơm rang và canh trứng, bốn người lại tụ tập ngoài phòng khách. Dương mở điện thoại xem tin tức bóng đá, Kiều vẫn gõ lạch cạch, còn Duy và Quang Anh cùng nhau dọn dẹp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em cứ ngồi đi, để anh.
Duy giành lấy cái đĩa từ tay Quang Anh, mang vào bồn rửa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em làm được mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh biết. Nhưng anh muốn làm.
Quang Anh khựng lại, bàn tay còn cầm chiếc chén, lòng bỗng dâng lên một luồng ấm áp khó tả.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đặt tay lên vai cậu, ánh mắt dịu dàng//Em cứ nghỉ đi. Ngày mai còn dậy sớm nữa.
Quang Anh gật nhẹ, tim đập rộn ràng. Chỉ một khoảnh khắc đơn giản, nhưng đủ khiến cậu cảm thấy mọi mệt nhọc tan biến.
______________________
Khuya. Ánh đèn vàng trong căn hộ dần tắt bớt. Duy vẫn ngồi lại ghế, tiếp tục đọc nốt vài trang sách.
Quang Anh trằn trọc trên giường, rồi cầm điện thoại lên.
*Ting
Một tin nhắn hiện trên màn hình:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
– Ngủ ngoan, anh yêu em.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Mỉm cười, ôm điện thoại vào ngực//
Bên ngoài, gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ, mang theo mùi đêm mát lạnh.
Cậu khép mắt lại, để trái tim được ru bằng giọng nói quen thuộc của anh.
Mọi thứ, vào khoảnh khắc đó, tưởng chừng như sẽ mãi mãi yên bình.
______________________
°•°•°•°•°•°•°
🤍

#2

Đêm muộn.
Căn hộ đã chìm vào yên tĩnh. Dương ngáy khe khẽ trong phòng bên cạnh. Kiều vẫn để đèn bàn mở, gõ máy tính đến tận khuya nhưng cũng đã lịm dần.
Chỉ còn lại Quang Anh, nằm trên giường xoay trở mãi.
Cậu mở điện thoại. Tin nhắn cuối cùng vẫn nằm gọn trong hộp thư:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
– Ngủ ngoan, anh yêu em.
Nụ cười khẽ nở trên môi, Quang Anh đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh. Tình yêu này, với cậu, giản dị mà trọn vẹn.
Cậu gõ một dòng trả lời:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
– Ngủ ngon. Yêu anh.
Gửi đi. Màn hình sáng lên một chấm xanh “đã xem”. Rồi im lặng.
Điện thoại vừa tắt, cậu kéo chăn lên tới ngực. Mi mắt nặng trĩu, nhưng tâm trí vẫn phấp phỏng.
Không biết từ khi nào, Duy đã trở thành mạch sống của cậu. Một ngày không có anh, cậu cảm thấy trống rỗng.
Cậu nghĩ vẩn vơ, nếu một ngày nào đó...
*Ting
Âm thanh thông báo bất chợt vang lên. Quang Anh giật mình, với lấy điện thoại.
Một số lạ.
Không ảnh đại diện, không tên.
Chỉ một dòng chữ ngắn:
HDD
HDD
– Anh là Hoàng Đức Duy của mười năm sau. Xin em, đừng yêu anh.
Quang Anh khựng người. Ngón tay run run bấm mở chi tiết số liên lạc.
Không lưu trong danh bạ.
Không có gì đặc biệt, ngoài con số lạ hoắc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Chau mày//Ai lại đùa kiểu này...
Trong khoảnh khắc, tim đập nhanh hơn. Cậu nhìn quanh phòng, bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Đặt điện thoại xuống, lắc đầu cười gượng//Chắc là tin nhắn nhầm thôi.
______________________
Sáng hôm sau.
Ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa, soi rọi căn hộ nhỏ. Quang Anh ngáp dài, lê bước ra phòng khách.
Dương đã dậy từ sớm, đang pha cà phê. Kiều ôm gối ngồi trên sofa, tóc rối bù, mắt còn díp.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Ê, hôm qua ai còn online tới hai ba giờ sáng vậy? //cằn nhằn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải tao. //vội chối//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy ai gửi tin nhắn lúc khuya thế? Điện thoại mày cứ sáng mãi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Vội lảng đi//Ờ... tin nhắn quảng cáo thôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Nhún vai, không hỏi thêm//
Lúc ấy, Duy từ phòng bước ra. Tóc còn rối, áo thun rộng, ánh mắt vẫn lơ mơ buồn ngủ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chào buổi sáng. //cười nhạt, giọng trầm khàn sau giấc ngủ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh ngủ ngon không? //hỏi nhỏ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ. Vì có tin nhắn chúc ngủ ngon của em.
Câu trả lời làm tai Rhyder nóng bừng. Cậu cúi xuống cốc cà phê, che đi nụ cười ngượng ngùng.
Duy tiến lại gần, nhón lấy miếng bánh trên bàn, rồi khẽ đặt tay lên vai cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm nay em nghỉ trưa không? Anh đưa đi ăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được.//cười tươi//
Trong thoáng chốc, Rhyder quên mất dòng tin nhắn kia.
Có lẽ thật sự chỉ là trò đùa vô vị.
Nhưng sâu trong lòng, một vết gợn mỏng vẫn len lỏi, âm thầm bám lấy cậu.
Như tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, nhỏ thôi, nhưng không thể nào bỏ qua.
______________________
Buổi sáng trôi đi trong những mẩu chuyện lặt vặt. Duy bận rộn với công việc, Dương và Kiều tranh nhau cái điều khiển TV, còn Quang Anh ngồi đó, lặng lẽ lướt điện thoại.
Hộp thư vẫn hiện dòng tin nhắn kỳ quái từ đêm trước. Chỉ một dòng, không thêm gì khác.
Cậu do dự vài lần, cuối cùng thử gõ:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
– Ai vậy?
Không có hồi âm.
Cậu cắn môi, tắt màn hình. Có thể chỉ là trò đùa. Có thể chỉ là sự trùng hợp. Nhưng dù cậu có tự trấn an thế nào, cảm giác lành lạnh ở ngực vẫn chẳng chịu tan đi.
Một điều gì đó... bất thường đã bắt đầu.
______________________
°•°•°•°•°•°•°
🤍

#3

Buổi sáng trong căn hộ bao giờ cũng bắt đầu bằng tiếng Dương ồn ào.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ê, ai ăn vụng bánh của tớ tối qua? Tao để cả hộp trên ngăn bàn, tự dưng sáng nay còn đúng hai cái!
Dương la lên từ bếp, tay còn lăm lăm cái hộp nhựa trống rỗng.
Kiều ngồi chồm hổm trên sofa, gối ôm trước ngực, nhướng mày.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Ai rảnh mà ăn bánh quy cứng ngắc của mày chứ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cứng đâu mà cứng! Loại nhập khẩu hẳn hoi, đắt tiền đó nha. //bĩu môi//
Quang Anh vừa từ phòng bước ra, tóc còn rối, mắt ngái ngủ. Nghe Dương la, cậu hơi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tỉnh bơ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao không biết. Tao không ăn.
Cậu đáp cụt lủn, rồi vội vàng ngồi xuống bàn ăn.
Duy từ trong phòng đi ra ngay sau đó. Anh mặc sơ mi đơn giản, tóc vuốt gọn gàng. Chỉ vừa xuất hiện thôi mà không khí đã như thay đổi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ăn mất rồi. //cười nhẹ, giơ tay thú nhận//
Cả ba người kia quay sang, đồng loạt “Ồ” một tiếng.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Trời đất ạ, anh làm vậy là nguy hiểm lắm đó nha.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
//Ôm gối, ra vẻ nghiêm trọng//Đụng vào đồ ăn của Dương là coi như tự ký án tử.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Nhún vai//Thấy ngon thì ăn thôi. Anh sẽ không đền nguyên hộp mới.
Dương đứng chống nạnh, nhìn bộ dạng bình thản của Duy mà hết nói nổi. Cuối cùng chỉ đành hừ mũi, rót sữa vào cốc.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Được rồi, tại anh đẹp trai nên tôi tha-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ủa? Ê!!!!?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Haha
Không khí trong căn hộ bật cười ầm lên.
Quang Anh im lặng theo dõi, khoé môi bất giác cong lên. Cậu thích cách Duy bước vào bất kỳ tình huống nào cũng có thể khiến mọi người nể phục mà vẫn thấy dễ chịu. Anh luôn điềm tĩnh, ung dung, như thể chẳng điều gì có thể khiến mình chao đảo.
Nhưng cũng chính vì thế... Quang Anh thấy mình nhỏ bé. Cậu lặng lẽ gắp miếng trứng, lòng bồn chồn.
Trong đầu thoáng hiện lại dòng tin nhắn đêm qua. “Anh là Hoàng Đức Duy của mười năm sau. Xin em, đừng yêu anh.”
Một thoáng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Lắc nhẹ đầu, cố gạt đi//
______________________
Ăn sáng xong, Duy mặc vest, chuẩn bị đi làm. Trước khi ra cửa, anh cúi xuống gần Rhyder, thì thầm:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trưa anh rảnh một chút. Em tan học xong anh qua đón nhé?
Duy sinh viên mới ra trường 2 năm. Quang Anh, Kiều, Dương sinh viên năm cuối.
Duy chỉ đi làm như bao người bình thường, không phải tổng tài lạnh lùng hay ông trùm mafia gì gì đó trong bao truyện audio.
Quang Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị mà ấm áp. Trái tim cậu đập thình thịch, như bị xiết chặt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vâng.
Duy khẽ mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc rối của cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngoan.
Chỉ một chữ ấy thôi cũng đủ khiến tai cậu đỏ bừng.
______________________
Khi cánh cửa khép lại, căn hộ chỉ còn lại ba người. Dương nhìn cảnh vừa rồi, chép miệng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trời ạ, đường tình của mày ngọt như kẹo bông ấy. Coi vậy mà Duy quan tâm ghê nha.
Quang Anh vội cúi xuống dọn chén bát, giả vờ không nghe.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
//Khoanh tay, lườm lườm//Ngọt thì ngọt, nhưng cũng phải tỉnh táo đấy. Đừng có phụ thuộc quá. Biết đâu mai mốt anh ta thay đổi thì-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng nói nữa. //ngắt lời, giọng hơi gắt//
Căn phòng chợt im lặng. Dương và Kiều nhìn nhau, không tiếp tục.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Thở hắt ra, cố nặn một nụ cười//Xin lỗi, tao chỉ... không muốn nghĩ đến mấy chuyện tiêu cực thôi.
Cậu gom chén đĩa, quay lưng đi về phía bồn rửa. Nhưng sâu trong lòng, nỗi bất an càng dâng cao.
Cậu biết mình không chỉ sợ mất Duy. Mà còn sợ... những dòng chữ kia không phải trò đùa.
______________________
°•°•°•°•°•°•°
🤍

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play