Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ánh Dương Và Đáy Biển

Chương 1 Là Tai Hoạ

Ánh sáng lấp lánh của căn biệt thự khiến người ngoài phải ngưỡng mộ người được sống ở đó nhưng ai biết được bên trong lại chẳng lấp lánh như vẻ bề ngoài của nó.

Doãn Tịch mặc chiếc váy cưới xinh đẹp, mái tóc được búi uống lọn gọn gàng, không nói gì cũng không nhúc nhích chỉ hướng mắt về phía cửa lớn của biệt thự.

Hôm nay hôn lễ của cô và Tần Viêm, chỉ có cô dâu không có chú rể, đêm nay là đêm tân hôn nhưng Tần Viêm ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy đâu, trái tim đau nhói không tả được.

Tần Viêm yêu Doãn Ly cuối cùng lại phải kết hôn cùng cô.

*

Nửa năm trước, Doãn Ly muốn cô đến khách sạn đưa đồ cho Tần Viêm, cô không nghĩ nhiều cũng đến đó nhưng khi đứng trước phòng của anh gáy cô truyền đến cảm giác đau nhói sau đó cái gì cô cũng không nhìn thấy.

Khi lần nữa mở mắt cô đã thấy mọi thứ trở nên hỗn độn, Tần Viêm ghét bỏ nhìn cô nằm trên giường, ba cô mẹ cô cũng nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, Doãn Ly cũng đứng đó nước mắt giàn giụa.

Bởi vì hai người họ sắp kết hôn, cô cũng sắp phải chuyển công tác cuối cùng lại trở thành một mớ bồng bông, thứ đáng sợ nhất là ở đây không hiểu sao lại có báo chí, đèn nháy liên tục không ai ngăn lại.

“Đứa con gái như mày sao lại mưu mô thế chứ, ngay cả anh rể cũng dám ngủ, thật trơ trẽn.” Mẹ cô vừa dỗ dành Doãn Ly vừa mắng cô không thương tiếc.

Một lúc sau Doãn Tịch mới định hình được chuyện gì, nhìn xuống người mình bên dưới không một mảnh vải chỉ có chiếc chăn của khách sạn che đi cơ thể của cô.

“Không có, con thật sự không biết sao con lại ở đây nhưng con thật sự không có ý đó.” Cô gấp gáp giải thích, quấn tấm chăn lai xuống liền ngã xuống sàn nhà.

Doãn Ly nhìn cô uất ức lau nước mắt nghẹn ngào nói: “Chị biết em thích anh ấy, chị đã đọc được nhật ký của em nhưng chị không nghĩ em lại đối xử với chị như vậy.”

Cô thoáng chốc ngây người, đột nhiên quyển nhật ký bị ném đến trước mặt mình, cổ họng nghẹn lại nhất thời không thốt ra được lời nào, cô đúng là thích Tần Viêm nhưng cô cũng biết thân phận của mình.

Khoảnh khắc cô ngẩn đầu ngước mắt nhìn bọn họ nhìn xuống cô bằng ánh mắt ghét bỏ, khinh bỉ, mỉa mai còn cô chỉ có thể bất động, ánh mắt của bọn họ như ma quỷ nhấn chìm cô xuống tận đáy biển sâu thẳm không chút ánh sáng nào có thể rọi đến.

Đột nhiên Doãn Ly bật khóc chạy vội ra bên ngoài, Tần Viêm cũng nhanh chóng hoảng hốt đuổi theo mọi người cũng đuổi theo cả căn phòng chỉ còn lại một mình cô thất thần ngồi không biết chuyện gì đang diễn ra.

Không có bất kì ký ức nào về chuyện đó, cô chỉ nhớ bản thân bị đánh ngất đi mà thôi đến tận xế chiều cô mới có thể rời khỏi khách sạn, những bài báo đã bắt đầu đăng tải đủ thứ thông tin.

Những người trên mạng mắng nhiếc cô không chút thương tiếc, Doãn Tịch cô chưa từng trải qua cảm giác này, cô vừa sợ hãi vừa hoảng loạng không biết phải làm thế nào.

Về đến nhà, căn nhà tối om ánh đèn le lói, chỉ nghe thấy tiếng khóc của mẹ cô, Doãn Tịch vừa bước vào đã thấy bà cầm gậy lao đến đánh vào người mình không tiếc.

Mẹ cô không ngừng mắng chửi cô: “Mày đúng là mặt dày, đồ xui xẻo sao mày hại chị mày thành như vậy hả, cướp chồng nó chưa đủ còn hại nó gặp tai nạn bây giờ vẫn ở trong phòng cấp cứu.” miệng không ngừng mắng chửi, tay vẫn vút gậy vào người cô không chút thương tiếc.

“Sao mày không chết đi, mày sống ở nhà tao chỉ mang lại xui xẻo, tao vô phước lắm mới sinh ra mày đáng lẽ ra nên bóp chết mày.” Bà cay nghiệt mắng cô đánh cô nhiều đến mức chiếc áo phông trắng của Doãn Tịch bắt đầu dính máu từ những vết thương.

Doãn Tịch quỳ gối cắn chặt môi chịu đựng,, những câu chửi này cũng quá quen thuộc mỗi khi Doãn Ly hay nhà cô xảy ra chuyện thì cô đều bị mắng như vậy.

Lúc mới sinh cô bà đồng nói rằng cô là tai hoạ, nếu nuôi cô thì sẽ khắc chết gia đình nhẹ thì công việc làm ăn thất thoát, mẹ cô lúc đấy không tin nhưng khi nhà xảy ra nhiều chuyện bà càng tin vào chuyện bà đồng nói.

Mọi chuyện ngày càng tệ hơn cho đến ngày hôm nay, Doãn Tịch nhìn về ba mình, ánh mắt lấp loé hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng ông cũng không lên tiếng đảo mắt né tránh.

Ánh sáng duy nhất vụt tắt, cô cắn chặt môi chịu đựng những trận đòn của mẹ, Doãn Tịch khắp người bắt đầu rướm máu. Cô không thể giải thích càng không ai có thể giúp cô chứng minh bản thân cô trong sạch.

Từng chút từng chút cô bị đẩy xuống, đầu cô truyền đến cảm giác đau nhói, ánh mắt trở nên mơ hồ sau đó thì ngã ra sàn nhà, mẹ cô cũng dừng tay không đánh nữa.

Bà bỏ đi về phòng mặc kệ Doãn Tịch cả người thương tích nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Chỉ trong cái chớp mắt cô trở thành kẻ xấu xa nhất, trở thành người trơ trẽn dơ bẩn.

Tự mình ngất tự mình tỉnh dậy, cô lê thân thể mình về phòng gần nhà kho, mệt mỏi mà ngã quỵ xuống giường.

Cô lấy hộp cứu thương rồi mới chậm rãi rửa vết thương trên người mình, da thịt truyền đến cảm giác đau rát khiến cô cắn chặt môi đến bật máu.

Doãn Ly hôm đó sau khi ra khỏi khách sạn thì gặp tai nạn, hôn mê chưa tỉnh, chuyện hôm đó báo chí đăng ầm lên khiến dư luận bàn tán không ngừng, cuối cùng cách bọn họ lựa chọn là để cô kết hôn cùng Tần Viêm đến khi Doãn Ly tỉnh lại.

Cô không thể phản đối, càng không có tư cách phản đối chỉ có thể chấp nhận những gì mà mẹ cô và nhà họ Tần sắp xếp.

Chương 2 Cô Xứng Sao?

Cô ngồi đợi đến sức lực cũng không còn, đi tìm vali đồ sau đó thay ra chiếc váy cưới nặng trĩu, gương mặt của cô sau khi bôi đi lớp trang điểm vẫn rất xinh đẹp, vừa diễm lệ vừa trong trẻo.

Trên môi không có nổi một nụ cười, chỉ điềm đạm loay hoay với đống đồ của mình, những chuyện như uất ức chịu đựng nhiều rồi lại thành thói quen, trong mắt người khác từ sớm cô cũng không còn trong sạch.

Ba mẹ ghét bỏ, người trong lòng chán ghét, người ngoài chỉ trích cho dù bản thân cô cũng chẳng biết được lý do nhưng bản thân sinh ra đã xui xẻo cô cũng chỉ có thể chấp nhận.

Hôm nay cũng vậy ở giữa đại sảnh lớn chỉ có một mình cô dâu, một hôn lễ mà chú rể không xuất hiện khách đến đều nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, cô cũng chỉ có thể cúi gầm mặt chịu đựng.

Doãn Tịch mệt mỏi đi về phòng ngủ, lên giường kéo lấy chăn cuộn người mình lại rất nhanh đã có thể chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ màng không hay biết.

Cánh tay cô bị một lực mạnh túm lấy kéo cô một cái liền ngã xuống giường, đầu đập vào thành giường khiến cô nhăn mặt, Doãn Tịch xoa xoa đầu ngước mắt thì nhìn thấy Tần Viêm đang nhìn cô bằng ánh mắt tức giận.

“Ai cho phép cô vào đây? Mau cút xéo đi cho tôi.” Tần Viêm lạnh lùng nói, ánh mắt anh như dao sắc bén cứa vào người cô.

Doãn Tịch loạng choạng đứng dậy, cô lúng túng trả lời anh: “Em xin lỗi, em không biết phòng này của anh.”

“Đây là phòng tân hôn của tôi và A Ly không phải của cô, đừng tưởng kết hôn rồi thì cô có thể trở thành vợ tôi. Loại người rác rưởi thấp kém, hèn hạ hại chính người thân của mình thì không xứng.” Tần Viêm thái độ khinh bỉ rõ ràng, anh không nể nang mà trực tiếp nói cô.

Tay cô siết chặt váy ngủ của mình, không lên tiếng tự giác bước ra ngoài, Doãn Tịch ôm lấy cả vali đồ rời khỏi phòng ngủ, thật lòng mà nói cô cũng không biết phải ngủ ở đâu, vừa mới đến ở đây cũng không có người.

Đang không biết phải làm thế nào thì một người phụ nữ trung niên đã đứng đợi cô ở bên dưới, nhìn cô không nóng không lạnh lên tiếng.

“Doãn Nhị Tiểu Thư mời cô đi theo tôi, Thiếu Gia đã bảo tôi sắp xếp chỗ ngủ cho cô rồi.” Bà ta không gấp gáp nhưng ánh mắt nhìn cô cũng không có chút thiện cảm.

Cô gật nhẹ đầu, đi theo phía sau bà ta, đi qua phòng khác và nhà bếp cách đó không xa là nhà kho, đi gần đến mùi ẩm mốc sộc lên mũi khiến cô nhăn mặt.

Bà ta dừng bước trước cửa nhà kho, chậm rãi giải thích cho cô nghe: “Đây là phòng ngủ Nhị Tiểu Thư, tôi là giúp việc cũng là người sẽ dạy cô những quy tắc ở biệt thự, ngày mai năm giờ tôi sẽ gọi cô dậy để chuẩn bị vì vậy hãy nghĩ ngơi sớm.”

“Ngày mai sao? Nhưng tôi vẫn còn công việc ở bệnh viện.” Doãn Tịch là bác sĩ, cô vẫn còn công tác ở đây nên không thể không đến bệnh viện được.

Người giúp việc cũng không vội, bà ta nói tiếp: “Không sao sau khi tan làm về nhà học vẫn được, nhưng học càng chậm sẽ càng cực khổ cho cô thôi. Vậy thôi cô nghĩ ngơi sớm đi nhé.” Bà ta nố xong thì cũng rời đi, ánh mắt xem thường đó của bà ta khiến cô có hơi bất an.

Đẩy nhẹ cửa nhà kho, căn nhà kho một chiếc giường gỗ một tấm đệm mỏng, một chiếc chăn mỏng và còn có một chiếc gối kê đầu, tuy đã được dọn dẹp sơ qua rồi nhưng cũng không tránh khỏi việc có mùi ẩm mốc.

Doãn Tịch cô cũng không thể đòi hỏi gì được, đâu thể chạy về Doãn Gia khóc lóc cầu xin, bọn họ đã nói một khi gã cô đi cô đã không còn liên quan đến họ sống hay chết đều mặc kệ cô.

Cho dù có thể nào cô cũng chỉ còn cách bám víu vào nơi này mà sống.

Đầu vẫn còn truyền đến cảm giác nhức nhẹ, nhưng cô thật sự buồn ngủ, đã trễ như vậy rồi không cố được nữa.

Lấy thêm một cái áo khoác mặc vào, rồi cẩn thận nằm lên giường, chiếc chăn mỏng ngắn thế này nếu đến mùa đông thì có thể sẽ chết cóng luôn đấy, Doãn Tịch cắn chặt môi nghĩ đi nghĩ lại thì liền không nhịn được nữa mà trực trào nước mắt.

Không có nhà để về, cô không có người thân chỉ có một người chồng căm ghét mình, một nơi mà có thể ở tạm.

Cô không xứng với Tần Viêm, trong mắt anh cô rẻ mạt không đáng để anh liếc nhìn, Doãn Tịch không trách Tần Viêm chỉ trách bản thân sao lại không thể thay đổi được, tại sao cứ nhút nhát sợ hãi mãi như vậy.

Chỉ cần cố gắng cứu Doãn Ly tỉnh lại, lúc đó cô sẽ không bị nơi này ràng buộc, đi đến một nơi thật xa không quen biết một ai, tự do dung dung sống một cuộc sống chính mình.

Quên đi Tần Viêm cũng quên đi tình cảm mình dành cho anh.

Khí lạnh buổi đên dần tràng vào, cô có người trong chiếc chăn mỏng, cắn chặt môi run rẩy tự đưa tay ôm lấy chính mình. Thật không ngờ anh ghét bỏ cô đến mức này, khiến cô nằm giữa việc chịu đựng và buông bỏ

Chương 3 Nghĩ Việc Đi

Buổi sáng Doãn Tịch chỉ nhìn thấy một phần ăn sáng dành cho Tần Viêm được người giúp việc đặt ở bàn ăn, vẻ mặt cô gượng gạo biết rằng ở đây đối với Tần Viêm hay là người làm thì cô không là gì cả.

Không đợi Tần Viêm xuống nhà, cô rời đi trước khi nghe anh mắng chửi, công việc ở bệnh viện kể từ khi chuyện đó xảy ra có chút không ổn, vẫn có nhiều người bàn tán những chuyện được báo chí đưa tin.

“A Tịch, cậu ăn sáng chưa?” Trịnh Tây Du chạy đến trên tay còn cầm túi bánh bao được đặt trong hộp kính cẩn thận.

Doãn Tịch đang đi về phòng làm việc nghe gọi cũng khẽ quay đầu lại, thấy Tây Du vui vẻ chạy đến cô cũng dừng bước đợi cô nàng.

“Bánh bao đậu xanh, có muốn không?” Tây Du cầm túi bánh đưa đến trước mặt cô.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhất thời quên đi những chuyện không vui: “Cậu cũng chịu thức sớm để xếp hàng thật đấy.”

Khoác vai Doãn Tịch, Tây Du cùng cô vừa đi vừa nói chuyện, chuyện Doãn Tịch kết hôn ai cũng biết còn nói cô nhờ hại chị gái nên mới được gã vào Tần Gia chỉ riêng Tây Du biết cô không phải loại người như vậy.

“Thế nào nói tớ nghe một chút, đêm tân hôn có phải rất mãnh liệt không? Trông cậu mệt mỏi thế này mà.”

Nụ cười của Doãn Tịch trở nên gượng gạo, đến phòng làm việc cầm lấy một chiếc bánh bao đậu xanh, tiện thể trả lời Tây Du: “Rất mãnh liệt, cậu cũng nên kết hôn trải nghiệm đi.”

Nói xong thì cô đóng cửa phòng làm việc, Tây Du bĩu môi chê bai cô, đúng là mê trai bỏ bạn, chưa gì đã giục người ta kết hôn rồi, lập gia đình xong liền xúi giục người khác như vậy sao?

Cô thở hắt ra một hơi, mãnh liệt gì chứ cô đây mới bị đuổi ra khỏi phòng, còn chưa bị tống cổ ra khỏi nhà đã là may mắn lắm rồi đừng nói đến chuyện đêm tân hôn thế nào.

Giữa hai người họ làm gì có đêm tân hôn, anh chỉ cần nhìn thấy cô đã hận không thể bóp chết cô ngay lập tức rồi.

Tần Viêm đến công ty, anh chẳng thèm hỏi về cô sau khi bị anh đuổi ra khỏi phòng, trong ký ức của anh cô như chưa từng tồn tại, gặp mặt thì mới nhớ ra còn không nhìn thấy anh cũng không nhớ nổi cô là vợ mình.

Anh ngồi trong phòng họp, lật qua lật lại bản phân tích dự án và số liệu của tháng trước, vẫn không gì thay đổi doanh thu vẫn tăng, lợi nhuận duy trì một cách ổn định.

Tiếng chuông điện thoại đặt bên cạnh khẽ run lên, anh đưa mắt nhìn một lúc mới cầm điện thoại ra ngoài.

“Là em, anh có số của bác giúp việc không hôm nay em phải trực bệnh viện không thể về sớm được.” Giọng Doãn Tịch gấp gáp, cô vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật được nhân viên đưa đến lịch trực mới phát hiện mình trực buổi tối.

Cô đã hẹn sau khi tan tầm sẽ học công việc ở nhà, hôm nay ở lại trực đêm đến sáng mai nên cô không thể học được, cô muốn nói với bác ấy một tiếng như vậy sẽ không cần đợi cô.

Sắc mặt Tần Viêm tối sầm lại, anh lạnh lùng trả lời cô qua điện thoại: “Bệnh viện chỉ có cô là bác sĩ sao? Doãn Tịch cô đừng quên cô vừa mới kết hôn đấy, được hay không được thì xin nghĩ việc đi, loại người như cô cũng không xứng làm bác sĩ đâu.” Thái độ khinh bỉ cô của anh truyền qua điện thoại rõ mồn một.

“Em chỉ nhờ anh nói với bác ấy một tiếng, em sợ bác ấy sẽ đợi em.” Không phải cô không làm, cô cũng biết mình mới kết hôn nhưng bây giờ cô có thể nhờ được ai chứ, Tây Du cũng phải ở lại trực mà đâu chỉ riêng một mình cô.

“Tôi bảo cô nghĩ việc đi, cô hỏng tai rồi sao mà không nghe thấy.” Tần Viêm chao mài đầy khó chịu, anh cảm thấy phiền chết đi được, đừng nói là nhìn mặt ngay cả giọng điệu giả vờ ngoan ngoãn của cô anh cũng không muốn nghe.

Đầu dây bên kia Doãn Tịch cắn chặt môi, cô siết lấy vạt áo blouse trắng của mình đến mức nhăn nheo, nhẹ nhàng đáp lại anh: “Em sẽ sắp xếp, xin lỗi làm phiền anh rồi.”

“Lần sao đừng gọi cho tôi, nghe thấy giọng cô tôi buồn nôn chết đi được.”

Anh dứt khoát cúp máy, quay lại phòng họp bầu không khí u ám lan tỏa khiến mọi người bên trong cảm thấy có chuyện rồi, bọn họ vẫn nên tranh thủ báo cáo xong rồi chuồng ngay.

Thở dài một hơi, hai tay day day thái dương Doãn Tịch cô có hơi đau đầu không biết là vì những chuyện xảy ra giữa cô và Tần Viêm hay là vì gần đây cô ăn uống không đầy đủ cộng thêm công việc quá nhiều nữa.

Mở ngăn tủ lấy một viên paracetamol uống để giảm đau đầu, chưa kịp nghĩ ngơi thì cửa phòng khám lại bị đẩy vào.

Nữ y tá cầm trên tay là bảng kiểm tra sức khoẻ và bệnh nền, vội vã nói với cô: “Chị Tịch, có bệnh nhân cần phẫu thuật cậu ta bị gãy xương mở ở tay, không có bệnh nền.”

Doãn Tịch gật đầu cô thay đồ bảo hộ nhanh chóng xịt khử trùng rồi mới bước vào phòng phẫu thuật, tay cô thuần thục cân chỉnh kiểm tra miệng vết thương.

Gãy xương mở rất nguy hiểm nếu không cẩn thận rất dễ cắt trúng tế bào, vậy nên cần phải hết sức cẩn thận để kiểm tra và nẹp lại.

Người này không già còn rất trẻ, thoáng qua tầm tuổi cô, nhìn quần áo có chút bẩn thế này xem ra là vừa té xe rồi, mấy người này lái xe gấp gáp làm gì chứ, đi nhanh cũng đến đi chậm cũng đến, lại để xảy ra tai nạn phiền phức thế này.

Nữ y tá bên cạnh không ngừng chậm mồ hôi cho cô, không hiểu sao hôm nay Doãn Tịch lại túa mồ hôi trám nhiều hơn bình thường, những người bên cạnh thầm nghĩ ca phẫu thuật nghiêm tục đến vậy sao?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play