Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mãn

Thôn hạ phía Bắc ( thành phố A)

Giữa những gian phòng nghi ngút đầy khói thuốc lá, xung quanh tường cao không thấy nổi chút nắng. Chỉ đặt gọn vừa đủ chiếc giường sắt lạnh như khối đá đông. Thi thoảng lại vang dội tiếng roi vụt xuống nền đất răng rắc như xiết vào da thịt. Cảnh tượng chẳng mấy khác biệt so với những nhà tù tra tấn phạm nhân bậc nhất thành phố.

Huấn Phách [ tên cầm đầu trong nhóm tay to ở thôn hạ. Hắn là trẻ mồ côi, 17 tuổi đã được gọi là sát nhân trong thôn. Hơn mười năm qua chưa từng nhượng bộ với bất kì ai, cũng chưa từng thua trận!]

mang gương mặt đầy thách thức, hắn tay cầm theo 1 túi thức ăn chậm rãi đi về phía gian phòng số 6.

- “ Anh Phách! Thưa anh!”

hai tên tay sai cúi đầu trước hắn. Bộ dạng không dám nhìn thẳng như thể sợ rằng tên Huấn Phách kia sẽ lập tức giết chúng nếu hắn cảm thấy không vui.

Chỉ thấy ánh mắt hắn như có chút do dự nhìn vào khe cửa. Đồng tử hơi co lại, cặp chân mày càng lúc càng sát gần nhau hơn. Biểu cảm hiện rõ vẻ thương xót cho 1 thứ gì đó. Hắn nắm chặt nắm đấm trong tay lại, từng đường nét trên khuôn mặt đều sắt sảo và đanh thép. Khuôn miệng có chút không yên mà nhếch lên

-“ con mẹ nó, mở cửa mau!”

Hai tên tay sai giật bắn người, tay chân run rẩy rút chìa khóa từ trong túi không dám chậm trễ. Cánh cửa vừa hé ra, mùi thuốc sát trùng nồng nặc đến ngộp thở. Huấn Phách che mũi bước về phía chiếc giường nhỏ. Ánh mắt hắn đỏ ngầu như thể kìm nén điều gì đó.

Bóng lưng một cô gái chừng mới hơn mười tám. Mái tóc đen ánh dài có chút rối. Dáng người mảnh khảnh ngồi trên giường hướng mặt vào tường như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhìn xuống đôi bàn chân đẫm vết thương, chiếc xiềng xích to quấn quanh cổ chân nhỏ nhắn trông nặng nề biết mấy. Hắn nhẹ nhàng đặt túi thức ăn xuống 1 góc. Gương mặt có chút biến sắc, nhỏ giọng gọi

-“ A Thuần..”

Cô gái xoay người lại, tuy có chút xanh xao và gầy ốm nhưng vẫn không thể che đậy được nổi vẻ đẹp từng đường nét trên gương mặt. Đôi mày cong uyển chuyển mà hài hòa, mắt đen vừa không quá to, hai mí rõ, ánh nhìn pha lẫn chút trong sáng và buồn bã.

Từ đường sóng mũi cao vút cho đến khuôn miệng nhỏ nhắn, dáng môi mềm mọng ngọt ngào ấy thật chẳng kém một Mỹ nhân quyền quý nào. trông góc nghiêng càng thấy được sự xinh đẹp gấp nhiều lần, dù chỉ là thoáng nhìn qua cũng đủ làm cho 1 kẻ sát nhân như Huấn Phách phải sựng lại 1 nhịp mơ hồ.

-“ Gia..ng Giang Hu..ấn Phách?”

Chợt 1 giọng nói có phần yếu ớt thốt lên, cô gái ngập ngừng gọi tên hắn, ánh mắt cô có chút rưng rưng.. nhìn người đàn ông trước mặt mình còn đang thờ thẫn.. *ực* 1 tiếng, cô gái cố nuốt nước bọt xuống, dùng hết sức gọi to

- “ Giang Huấn Phách ?..”

Huấn Phách lấy lại bình tĩnh. Hắn nhìn cô gái nhỏ người gầy yếu trước mắt không khỏi xót xa. Lòng như đang có cánh tay vô hình bóp chặt lại nhưng không cách nào thể hiện.

Hạ Chi Thuần vốn cao cao tại thượng là 1 đại tiểu thư giàu có trong thôn hạ.. nhưng 2 năm trước gia đình cô đã không may gặp hỏa hoạn và cô là người duy nhất sống sót khỏi đám cháy đó. Khi gặp được Huấn Phách, hắn không chỉ là người đã cứu mạng mà còn ngưỡng mộ mong muốn có được tình yêu từ Chi Thuần. Nhưng sau khi biết được thân phận sát nhân kia.. cô đã từ chối và kiên quyết mong muốn được tự do… nhưng không thành!

Tính đến nay chắc cũng đã hơn 2 năm kể từ ngày hắn giam giữ cô trong phòng tối.. Con quỷ chiếm hữu trong người hắn quá lớn, đến cả chính bản thân hắn cũng không thể kìm nén được. Suốt hai năm qua, Chi Thuần chưa từng được phép rời khỏi gian phòng ấy, Huấn Phách vì để cô an phận ở lại bên mình đã hứa sẽ giúp cô tìm ra kẻ hãm hại trong vụ hoả hoạn năm đó. Cứ như vậy, Chi Thuần ngày đêm lặng lẽ ngoan ngoãn như một chú cún con trong lồng giam không thấy ánh sáng.. tùy ý hắn này đủ trò tiêu khiển.. từ ngưỡng mộ, sớm e là đối với Huấn Phách mà nói đã trở thành chiếm đoạt cực điểm.

Lần này sau gần 1 tháng trôi qua, Huấn Phách rời thôn hạ trở về đã vội vã đến thăm cô. Đây là lần đầu tiên hắn xa cô lâu như vậy. Bàn tay vừa thô ráp vừa lạnh lẽo không chần chừ mà đặt nhẹ lên mái tóc Chi Thuần, hắn cố điều chỉnh giọng nói thật mềm mỏng

-“ A Thuần, nhớ anh không?”

Vừa nói, ánh mắt hắn vừa có chút mong đợi, cả khuôn mặt đều nghiêm túc như thể chỉ cần cô gật đầu, hắn sẽ vui như 1 đứa trẻ vừa được kẹo…

Chỉ là Chi Thuần vốn từ lâu đã chẳng còn hứng thú vào những điều vô vị như thế nữa.. cô chưa từng oán giận hắn vì đã giam giữ mình. Nhưng cũng chưa từng cho hắn thêm bất cứ cảm giác hi vọng nào ở cô kể từ khi bước chân vào đây. Thay vì lựa chọn sống cùng hắn. Chi thuần lại kiên quyết khước từ, cô cố gắng sống sót đến hôm nay là vì hi vọng báo thù cho cha mẹ.. còn chuyện hắn yêu cô? Có lẽ là điều làm cho Chi Thuần cảm thấy sợ hãi nhất cuộc đời..

Chi Thuần ngẩn mặt, từng dòng suy nghĩ của cô như hiện rõ trong đôi mắt lấp lánh ấy. Không một hồi đáp, cô chỉ chớp mắt theo phản xạ nghiêng đầu khỏi bàn tay hắn. Huấn Phách vẻ mặt thất vọng nhưng không mấy bất ngờ. Đây không phải lần đầu cô cự tuyệt hắn như vậy. Trong không gian vừa tối vừa ẩm ướt. Khoảng lặng giữa 2 người càng lớn hơn, thật ngượng ngùng.. chợt Chi Thuần ngập ngừng hỏi

-“ Anh.. sao.. sao lại đến?”

-“ ha!”

Hắn có vẻ không mấy hài lòng, vẻ mặt hiện rõ sự hậm hực

- “ Ý em là tôi không thể đến?”

- “ Khô..ng, không phải.. cả thôn hạ này đều là của anh.. anh muốn đến đâu, tôi làm sao cản được.”

Chi thuần ấp úng trả lời hắn, cô vừa yếu ớt lại vừa sợ hãi. Trong đầu hiện lên muôn ngàn hình ảnh hắn phát điên.. nhưng cố gắng lấy bình tĩnh mà nhắm chặt mắt

Hơn 1 phút mà vẫn chưa nghe tiếng trả lời, Chi Thuần mở mắt nhìn quanh. Bất ngờ một cánh tay choàng qua eo ôm gọn người cô, hắn bế cô lên đặt trọn lên đùi mình. Vòng tay to lớn có thể cảm nhận rõ sức lực mạnh mẽ của hắn 1 cách dễ dàng. Chi Thuần tròn to 2 mắt vừa hoảng vừa không kịp phản kháng

-“ A.. anh làm gì thế?”

-“ Suỵt, ngồi yên.. em còn động đậy, tôi không chắc sẽ làm gì tiếp theo với em đâu!”

-“ Đ..ừng..!”

Chi Thuần nhỏ tiếng co người lại, cơ thể cô bé xíu, ngồi gọn trong lòng hắn như một đứa trẻ. Tâm trạng Huấn Phách dường như rất khó đoán, hắn cúi đầu dụi vào tóc cô, hơi thở hồng hộc luồng qua tai và gáy từng đợt khiến cô rùng mình. Đôi tay vẫn còn ôm chặt lấy người Chi Thuần như thể sợ cô vụt mất.

Thôn hạ phía Bắc ( thành phố A) p2

Huấn Phách đưa tay từ từ vuốt ve cả người cô, dừng lại ở đôi chân trầy xước đầy vết thương, duf đã xử lý nhưng còn rướm máu. Hắn bắt đầu cau mày nghiến răng hỏi

-“ em lại tự làm mình bị thương?”

Chi Thuần vẻ ấm ức trả lời

-“ Không.. bọn họ nghĩ anh không ở đây, muốn ức hiếp tôi..”

Chưa hết câu, cô đã rưng rưng. Vài giọt lăn tăn rơi xuống tay hắn. Chi Thuần vốn mang vẻ đẹp mê đắm nay khi ướt đẫm trong nước mắt không ngờ lại còn khiến người khác xao xuyến hơn. Bao nhiêu xót xa đều hiện rõ trên gương mặt kẻ sát nhân ấy, 1 chút cũng không thể giấu nữa.. ngược lại hình như còn nghe ra được chút dịu dàng

-“ Đau lắm không?”

-“ Kh..ông..”

-“ Xin lỗi nhé, tôi đến trễ rồi..”

Dứt lời, hắn cho gọi hai tên tay sai trước cửa vào. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Huấn Phách tiến lại trước mặt hai kẻ đó, từ trong túi rút ra 1 con dao găm không do dự giết chết bọn chúng. Lưỡi dao lướt qua cổ, máu bắn tung toé khắp tường, dính lên vạt áo Chi Thuần đang run rẩy vì sợ hãi. Mùi máu tanh tưởi ám ngập phòng, cô ôm mũi cố ngăn không cho phép mình nôn ra.. ánh mắt Chi Thuần hướng về hắn nữa sợ nữa lay động..

“ anh ta.. đang trút giận cho mình ?.. nhưng không hề có chút do dự, thật tàn nhẫn..”

Nhìn dáng vẻ cô không khác gì một con thỏ trắng vừa bị dọa sợ. Huấn phách vội lau sạch tay, hắn nhào thẳng tới nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé của cô, nghiêm túc hỏi

-“ Em thực sự không muốn ra khỏi đây?”

-“ Kh..ông.. không muốn”

- “ Hạ Chi Thuần! Tôi cho em lựa chọn lại 1 lần nữa”

-“ tôi.. tôi không muốn ở bên cạnh 1 kẻ sát nhân..”

Chi Thuần vừa nói vừa nghẹn, vừa chuẩn bị tâm lý đón nhận cơn thịnh nộ từ hắn. Cô không dám nhìn thẳng, đôi chân bất giác run lên, cả người không còn chút sức lực ngồi thờ thẫn ra đó.. “ mình.. mình nói vậy, anh ta sẽ tha cho mình không?”

- “ Tôi biết kẻ hãm hại gia đình em.. a Thuần, tôi giúp em trả thù.. em đồng ý ở bên cạnh tôi. Được không?”

- “ a.. a.. anh nói gì chứ?”

Chi Thuần bật người ngã về phía hắn, cô ôm lấy cánh tay Huấn Phách, kích động hỏi lại

-“ anh thực sự biết kẻ đã phóng hoả năm đó?.. anh thực sự không lừa tôi?..”

-“ em trả lời tôi đi đã, em có..”

-“ Được..!”

Huấn Phách ngạc nhiên tưởng chừng vừa nghe lầm, hắn cúi xuống đặt tay lên vai cô, cố gắng dò hỏi cẩn thận. Trên gương mặt đã vui đến mức không giấu nổi, nhưng vẫn giả vờ cứng rắn

-“ Em chắc chứ? Em sẽ không thể hối hận khi lựa chọn đâu, a Thuần”

Trong đầu cô tưởng chừng đều là hình ảnh năm đó, tiếng khóc của mẹ vẫn luôn ám ảnh Chi Thuần suốt thời gian qua. Cô vẫn không quên được khoảnh khắc cha vì cứu mạng cô mà đã mãi mãi nằm lại trong đống lửa lớn. Từ một gia đình hạnh phúc, trong chốc lát đã hoang tàn và sụp đổ. Từ 1 thiên kim được hưởng mọi sự sung sướng và xinh đẹp trở thành kẻ tù nhân không nhìn thấy ánh mặt trời. “ Cha, mẹ! A thuần chưa 1 ngày nào quên đi hôm đó.. con gái thực sự rất nhớ cha mẹ.. hai người yên tâm, đời này con nhất định phải báo được thù..”

Chi Thuần đưa tay lau vội nước mắt, cô hít 1 hơi sâu nhìn thẳng vào Huấn Phách, người đàn ông mà cô luôn sợ sệt suốt thời gian qua.. trước mặt cô bây giờ, hắn đã hoàn toàn là nơi duy nhất để cô đặt cược

“ Anh.. là hi vọng cuối cùng rồi.. Giang Huấn Phách, đừng làm tôi thất vọng nhé..”

- “ Không hối hận..”

Lời vừa dứt, Huấn Phách đã vội vã ngồi xuống trước mặt cô. Đôi tay lộ đầy những đường gân to, hắn gồng người cố dùng hết sức bẻ đôi sợi xiềng xích dưới cổ chân. Sau đó cởi trần khoác chiếc áo blazer lên người cô, động tác nhanh nhẹn bế cô lên từng bước ra khỏi phòng.

Chi Thuần tim đập loạn nhịp, mặt cô ửng đỏ khi nhìn vào cơ ngực to khỏe của hắn, nằm gọn trên tay kẻ sát nhân nhưng không hiểu sao lại khiến cô có 1 cảm giác an tâm đến lạ thường. Ánh mắt Chi Thuần ngoái lại gian phòng đã giam giữ mình suốt 2 năm.. cô mím môi cố không để thành tiếng.. “ hức.. hức.. cuối cùng, mình cũng thoát khỏi nơi địa ngục này rồi?.. nhỉ?”

-“ nằm yên, dựa vào tôi!”

Huấn Phách tỏ vẻ cứng nhắc, hắn cau mày nhìn cô, giọng điệu ra lệnh ấy có chút đáng ghét. Nhưng khóe môi hắn lại không giấu được mà nhếch lên từ đầu buổi. Niềm vui này hắn đã cầu từ rất lâu mới có thể thành thật, dù không phải là Chi Thuần thực sự nguyện ý.. nhưng với hắn, đã rất đủ rồi!

Hai người bước ra khỏi khu giam giữ.. trời cũng vừa độ ngã trưa.. ánh nắng gay gắt rọi thẳng vào mái tóc Chi Thuần. Cô ngước nhìn lên những đám mây trắng.. không kìm được mà nức nở.. “ đây.. đây là ánh sáng sao?.. thật ấm áp..”

- “ 2.. 2 năm rồi.. đây là lần đầu tiên.. tôi nhìn thấy mặt trời.. thật sự rất đẹp..”

- “ A thuần..”

Dường như hắn sựng lại, ánh mắt nhìn cô không khỏi đau đớn.. hắn ôm chặt lấy cô tự trách.. “ mẹ nó, 2 năm qua mày đã làm gì với cô ấy vậy?”

Huấn Phách bế chi thuần đứng giữa cái trời nắng chói chang của thôn hạ.. hắn không bước thêm, chỉ hướng người che chắn chút bóng mát để cô không thấy nóng.. rồi dang tấm lưng trần bất động ở đấy rất lâu chỉ vì muốn Chi thuần có thể tận hưởng thêm khoảnh khắc ấm áp này..

-“ Em ngủ đi.. tôi sẽ luôn ôm em như vậy.. chờ em ngủ rồi, chúng ta về nhà..”

Cứ vậy mà Chi Thuần lại thực sự vô tư tựa đầu vào lòng ngực hắn ngủ say 1 giấc ngon.. có lẽ cô đã quá mệt mỏi, quá tuyệt vọng khi tưởng chừng không thể sống 1 lần nữa trước ánh sáng.. Huấn Phách cúi mặt nhìn cô gái đang ngoan ngoãn nằm gọn trên tay, trái tim hắn vừa nhói vừa loạn nhịp

-“ A thuần.. mãi như này, nhé..!”

Quyết định cuối cùng

Tỉnh lại sau giấc ngủ dài hơn 7 tiếng, Chi Thuần lờ đờ ngồi dậy, xuýt xoa đôi mắt còn chưa tỉnh táo hẳn… cô xoay người ngáp to 1 tiếng *hoaaaa*. Chưa định thần xong xuôi rồi thì bên tai chợt xì xầm quen thuộc 1 giọng nói

-“ A thuần.. xem ra ngủ rất ngon nhỉ?”

-“ aaa.. Giang.. Giang Huấn Phách.. anh làm gì ở sau lưng tôi vậy?”

Còn chưa kịp phản ứng. Huấn Phách đã chiếm thế ghì chặt tay cô. Hắn vẫn như mọi khi ôm từ phía sau eo Chi Thuần 1 cách gọn gàng.. chưa lần nào để cô có thể phản kháng thành công.. và cũng như những lần trước, Chi Thuần mặt vẫn đỏ bưng ngại ngùng, càng khiến hắn phấn khích hơn

-“ em nói xem.. ở đây có đẹp không?”

Vừa hỏi, hắn vừa chỉ tay về phía cửa sổ.. khung cảnh bên ngoài vừa có mây, vừa có sông.. phía xa xa lại có những ngôi nhà lớn nhỏ mọc cạnh nhau trông như 1 bức tranh tuyệt tác.

Chi Thuần nhìn theo hướng tay hắn, đôi mắt to tròn không khỏi xúc động.. đã 2 năm trôi qua đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự sống lại đẹp đến như vậy. Cảm giác rất khó diễn tả thành lời.. “ thật.. đẹp”

Chi Thuần ngồi thờ thẫn nhìn ra đó rất lâu, sau khi bình tâm lại vô thức ngước mặt lên nhìn Huấn Phách

” anh ta.. là đang dỗ dành tôi ư?..”

dù có chút lay động, nhưng trong lòng Chi thuần từ lâu vốn đã nguội lạnh.. cô chỉ có thể nghĩ đến việc trả thù cho gia đình.. và khao khát tự do mà thôi.. “ không.. Hạ Chi Thuần.. anh ta là sát nhân, trái tim anh ta không có chỗ cho tình yêu.. đây chỉ là chút thương hại mà anh ta cho mày mà thôi.. phải tỉnh táo để báo thù cho cha mẹ..”

Nghĩ đến đấy, nét mặt cô trùng xuống, đôi mắt vô định trông rất buồn bã.. Chi Thuần rút tay mình khỏi bàn tay của Huấn Phách đang nắm chặt. Cô gượng cười 1 cách khuôn khổ, hai hàng nước mắt cũng vì thế mà rơi khỏi khóe lăn dài xuống má.. vẻ tức tưởi

-“ Huấn Phách.. tin tức về kẻ đó, anh nói cho tôi biết, được không?”

Huấn Phách lại cau mày, hắn thở *phào* một hơi dài rồi đứng dậy luồng tay vào túi. Nhìn xa xăm ngoài cửa sổ 1 lúc lâu mới quyết định trả lời

- “ Em sẽ sốc..”

Chi Thuần ngạc nhiên, lau vội nước mắt vẻ nghi hoặc

-“ Lẽ nào tôi cũng biết đến hắn?”

Huấn Phách chỉ gật đầu, không tiết lộ thêm gì nữa. Hắn bước đến bên bàn lấy cho cô 1 ly nước, nhẹ nhàng đặt vào tay cô. Sau đó gương mặt cũng dịu dàng hơn 1 chút. Ánh nhìn đối với Chi Thuần lúc nào cũng mang nét đượm buồn, hắn ân cần hôn lên trán Chi Thuần như thể hiện muốn cô chờ đợi thêm

-“ Em cứ nghỉ ngơi trước… sau khi trở về thành phố B.. tôi sẽ nói cho em biết mọi chuyện.”

- “ Trở về.. đâu ?”

-“ Muốn báo thù thì phải trở về thành phố B.. kẻ thù của em ở đó”

- “ không thể ở lại thôn hạ sao..?”

Lời nói do dự không kìm được mà thốt ra.. trong lòng Chi Thuần cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi như thế. Cô bối rối nắm chặt tà áo, cố lấy lại bình tĩnh rồi quyết định

-“ được.. chúng ta trở về thành phố B..”

“chúng ta..?” Đây là lần đầu tiên Chi Thuần nói như thế.. Huấn Phách có chút vui, trong đầu hắn lặp đi lặp lại câu nói ấy một cách ấu trĩ.. như thể lần đầu cảm nhận được chút gắn kết từ Chi Thuần “ chúng ta..? Cô ấy nói như vậy, nghĩa là có sự tồn tại của mình.. nhỉ?”

-“ em nghỉ ngơi đi.. tôi có việc cần xử lí”

Huấn Phách rời khỏi phòng, biểu cảm trong đôi mắt hắn biến đổi trong chốc lát, hiện lên sự u uất.. cả gương mặt cũng biến sắc mà đột ngột trở nên đáng sợ. Trong suy nghĩ có chút mông lung “A thuần.. thù tôi có thể báo cho em.. nhưng báo rồi em có còn nguyện ý ở lại bên cạnh tôi như này nữa không?”

*haiz* tiếng thở dài thư thể mang cả bầu trời tâm sự không thể hóa giải.. từng bước chân nặng nề hanws trở về phòng của mình..

Bên trong phòng trống, Chi Thuần vẫn ôm gối ngồi lặng lẽ nhìn theo hướng cửa sổ.. cô thầm ao ước bản thân có thể tự do như những con chim trắng ngoài xa kia, bay lượn giữa trời cao.. muốn đến đâu chỉ cần vỗ cánh theo ý mình.. không xiềng xích, không ràng buộc.

-“ Thật.. hạnh phúc!”

- “ Hạ tiểu thư, Cậu chủ bảo em đến chăm sóc cho chị..”

Tiếng chân rụt rè từ một cô bé lạ mặt làm Chi Thuần có chút giật mình..

-“ Ha.. hả?”

Chi Thuần đưa mắt dán lên người cô bé trước mặt. Trông cô ấy còn có vẻ nhỏ tuổi hơn cả mình.. từ cách ăn mặc đến cử chỉ lời nói.. không giống như kiểu người của bọn sát nhân một chút nào. Chi thuần thả lỏng tâm trạng, cô khéo léo trò chuyện

-“ Chị là Hạ Chi Thuần. Sau này cứ gọi là A Thuần.. chị không phải tiểu thư gì cả.. em tên gì?”

Vừa nói, Chi Thuần vừa nở nụ cười dịu dàng nhìn cô bé. Cái vẻ nhẹ nhàng nhưng thanh tao ấy quả nhiên không chỉ lay động lòng nam nhân mà còn có thể làm cho bất kì người trước mặt nào say đắm.. cô bé ấy phải thờ người nhìn Chi Thuần 1 lúc lâu mới hồi tỉnh đáp lời

-“ a.. vâng, vâng ạ.. em tên Ân Mẫn.. thưa tiểu thư!”

-“ Sao vẫn gọi tiểu thư.. cứ gọi chị là chị Hạ cũng được.. mà A mẫn có vẻ còn nhỏ tuổi nhỉ ?”

-“ Em 15.. ạ”

Cô gật đầu.. dự còn muốn hỏi thêm đôi câu, nhưng cái cơ thể chưa hồi phục hẳn này đã rút kiệt sức lực của Chi Thuần rồi. “ chết tiệt.. mình mệt đến mức không thể tự kiểm soát nữa rồi…”

-“ Tiểu Mẫn… em giúp chị nằm xuống được chứ, chị.. chị muốn ngủ thêm 1 chút..

-“ a.. dạ!”

Ân Mẫn nhẹ nhàng giúp cô nằm xuống, cẩn thận đắp chăn ngồi bên cạnh Chi Thuần.. cử chỉ thuần thục như thể đã quen với việc chăm sóc người khác.. tuy trong đôi mắt kia vẫn là sự non nớt tuổi mới lớn.. nhưng đôi bàn tay chai sần của cô bé đã làm cho Chi Thuần cảm giác được sự vất vả.. “ kì lạ thay, mình lại không có ác cảm với cô bé này.. ngược lại, hình như còn có chút yêu thích!”…

-“ chờ đã.. Giang Huấn Phách bảo rằng kẻ năm đó phóng hoả là người quen.. nhưng, rốt cuộc là ai chứ?”

Chi Thuần lẫm bẩm lời trong miệng, đôi mắt mệt mỏi thiếp đi, gương mặt khi ngủ cũng thật khả ái biết mấy.. Ân Mẫn thấy cô đã ngủ say cũng nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi phòng…

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play