Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bất Đắc Dĩ Xuyên Vào Nhân Vật Trong Cuốn Sách Kỳ Lạ

Chương 0: Mở đầu quái gở

Trong một mùa hè tháng 7 hơn 30 độ của phường Sò Huyết, Thành phố Sò Mai, tại một căn nhà số 28 nhìn bên ngoài khá bình thường và bên trong cũng bình thường nốt, có một cô gái tên là Vi Quỳnh Lam, 25 tuổi vừa đang nằm xả lái ở ghế sofa đang ăn bánh vị việt quất, vừa xem phim ngôn tình có tên "Hoa Hồng Đen Của Anh".

Cô xem xong mà cô tức! Cô suýt ném cái mót điều khiển xuống sàn nhà.

Đang chửi thề nam chính sao lại ngu như thế, nữ phụ sao lại khờ như vậy, nữ chính giả vờ là bạch liên bông trong khi đó là hắc liên bông. Bỗng nhiên, có một quyển sách từ đâu rơi xuống trúng ngay đầu cô khiến cô ngất lâm sàng.

Một lát sau, cô tỉnh dậy. Khuôn mặt nhăn nhó như khỉ, nhìn đồ vật vừa mới khiến mình xỉu rồi sau đó chửi:

- Mả cha mày! Sao mày dám rơi trúng vào đầu tao?

Rồi cô nhặt lên, có chút ngẩn ngơ vì cuốn sách này chẳng có tên, chẳng có tác giả cụ thể nào. Điều này khiến cô vô cùng tò mò và quở trách:

- Ê, in sách thì cũng phải đàng hoàng một chút chứ.

Nói thế thôi chứ cô vẫn mở ra đọc thử. Đọc được chưa tới một trang thì bỗng có một ánh sáng trắng chói mắt khiến cô phải nhắm nghiền mắt lại. Vì đã nhắm mắt nên cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đến khi mở mắt ra thì cô rớt xuống ở một nơi lạ.

"Bụp".

Tự dưng thấy êm êm...

Quỳnh Lam mở mắt ra rồi ngơ ngác nhìn lên trần nhà và chuyển nhiều hướng để nhìn quanh, một không gian xa hoa lộng lẫy, và cô nhìn lại mình đang nằm trên giường cực lớn. Là phòng ngủ? Và đương nhiên cô cũng hoang mang vì đây có phải nhà của mình đâu. Nơi này là ở chốn nào mà lạ lẫm đến thế? Bên cạnh đó, cổ tay thì băng bó, mu bàn tay thì cắm kim truyền dịch nữa chứ. Rồi cô chợt nhớ cuốn sách lúc nãy cô mới cầm lên đọc, thế là cô phóc dậy liền mà ngẫm.

Chẳng lẽ... cô xuyên vào cuốn sách đó rồi hả?

Vô lý!

Cô đã đọc hết đâu mà xuyên hay vậy? Còn chưa hết một trang nữa. Ứng phó tình tiết trong đây kiểu gì giờ trời? Cuốn sách này khó hiểu hết chỗ nói!

Trong lúc cô đang suy nghĩ ngu ngơ, bỗng nhiên có tiếng mở cửa "Cạch" làm cho cô phải giật mình xoay người lại. Một người phụ nữ trung niên, ăn một bộ cực giản dị nhưng nhìn lại rất sang. Bà ấy thấy cô ngồi đó liền thở phào nhẹ nhõm.

Bà ấy tiến lại gần, giọng đầy lo lắng mà thốt lên:

- Quỳnh Lam, con gái ngoan của mẹ, có biết mẹ suýt chút nữa là ngất theo con không? Con đã hôn mê ba ngày rồi đó.

Nghe nói vậy, cô ngớ người hẳn ra. Gì mà "con gái ngoan của mẹ"? Quỳnh Lam sững sờ, trong đầu vang lên một câu duy nhất: "Ơ... Mẹ nào? Mẹ tôi đang ở quê mà?".

Thấy con gái mình cứ ngơ ngơ nên bà ấy lại nói:

- Con làm sao thế? Con không nhớ gì à?

Quỳnh Lam cười trừ, lắp bắp đáp lại:

- Ờm... chắc vậy ạ. Có thể... kể cho tôi... à, con nghe được không?

Đôi mắt của bà mẹ lập tức rưng rưng vì câu trả lời của con gái được mình chăm sóc từng li từng tí. Bà ấy bắt đầu kể lại cho cô, nội dung như sau:

- Con là con gái mẹ. Tiểu thư nhà họ Phong, Phong Quỳnh Lam. Ba ngày trước, con không chịu kết hôn với con trai của nhà họ Hoàng nên đã làm chuyện dại dột... ầy... may mắn phát hiện kịp thời. Nếu không...

Hơ, làm gì mà cắt tay vì không chịu kết hôn vậy? Mà cũng đúng, đã đến thời điểm nào rồi còn bắt con cái kết hôn với đối tượng được bố mẹ chấm cho chứ. Tự do yêu đương và tự quyết định là chân ái của thời nay rồi. Tuy nhiên, cô vẫn muốn hỏi thêm:

- Con không chịu cũng đúng, tại thời nào rồi mà mẹ. Con còn chưa gặp mặt người đó thì sao mà cưới. Nhưng mà chắc vẫn có lý do khác phải không ạ?

Nghe xong câu hỏi, khuôn mặt bà mẹ bắt đầu biến đổi. Một biểu cảm rất nghiêm túc. Bà ấy mới lấy điện thoại mở màn hình lên và bấm vào mục nào đó. Ít giây sau nó xuất hiện một hình ảnh của một chàng trai. Bà nói:

- Đây là cái người mà con nằng nặc đòi cưới nhưng tiếc là mẹ không chấp nhận. Vì mẹ biết ý đồ của hắn.

Ý đồ? Không lẽ nó như mấy cuốn ngôn tình xuyên nhanh và trọng sinh mà cô hay đọc chăng?

Nhìn người trong bức ảnh kia thì cũng đẹp đấy, nhưng cô lại muốn xem ảnh của người họ Hoàng kia hơn. Có điều mẹ không cho xem vì lý do: "Cưới thì sẽ gặp mà". Ơ, phải biết một chút để cưới chứ.

Nói chuyện thêm một chút nữa thì bà ra ngoài. Giờ cô biết sơ về thân phận trong sách này rồi đó. Cùng tên nhưng kém một tuổi.

Cũng hay đấy, tuy vậy, có một sự thật không thể chối cãi đó là: Không có ai như cô, xuyên sách mà không biết cái tình tiết nào hết trơn. Tự lực cánh sinh theo nghĩa đen. Tự lực quá nó ngoẻo.

Rồi cô muốn đi xuống giường nhưng cái kim truyền dịch đang cắm ở mu bàn tay cản trở. Cô chẹp miệng mà tháo nó ra, hơi đau nhưng kệ. Cô xuống, đúng là cơ thể có hơi yếu sức. Tại hôn mê ba ngày lẫn mà. Cô tới bàn làm việc rồi lục tủ quần áo để xem phong cách tiểu thư nhà họ Phong thế nào.

Cô xem xong và muốn thốt lên rằng: "Vãi nồi, cái phong cách thật quyến rũ nhưng hơi lố rồi!". Nó chói loá mà nó... hở. May mà cô cũng có gu ăn mặc đẹp nên tìm cách để phối nên một lát sau, nó ở mức tạm ổn khi mặc trên người. Tiếp đó, cô trang điểm nhẹ nhàng rồi chậm rãi rời khỏi phòng.

Công nhận, căn nhà nó rộng và hoành tráng! Tường được trang trí bằng những bức tranh sơn dầu cầu kỳ, ánh sáng tự nhiên tràn vào qua các khung cửa sổ lớn, chiếu lên sàn gỗ bóng loáng.

Đi xuống dưới nhà, cô gặp một vài người giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa. Họ thấy cô mà ngạc nhiên rồi nhanh chóng cúi đầu lễ phép. Và đúng lúc này, cô cảm thấy hơi đói bụng. Cô bèn tiến tới đại một người gần với mình nhất rồi cất giọng hỏi:

- À, có gì ăn không vậy? Tôi mới dậy nên có chút đói.

Người giúp việc hơi ngẩn ra một giây, rồi nhanh chóng cúi thấp đầu:

- Dạ, tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn bữa ăn ở phòng ăn bên kia cho cô ngay sau khi cô tỉnh dậy, theo sự dặn dò của phu nhân. Chúc tiểu thư dùng bữa ngon miệng ạ.

Chương 1: Chưa gì đã nhức đầu

Nói rồi người giúp việc đó gọi người khác để dẫn Quỳnh Lam đến phòng ăn. Cô chỉ cần đi theo rồi ngồi xuống và quan sát các món ăn. Trên bàn là đủ loại trái cây tươi, bánh ngọt, nước ép, trà và cà phê, mỗi món đều được trình bày cầu kỳ như trong một tạp chí ẩm thực cao cấp.

Cô phải há hốc mồm vì quá đặc sắc rồi! Sau đó cô tự mình thưởng thức một bữa ăn. Lần đầu tiên trong đời được nếm mùi vị của nhà giàu một cách chính hiệu nhất. Ý không phải ở thế giới thực cô nghèo đâu, cô cũng thuộc dạng "bình thường đại chúng". Nghĩa là: có việc làm ổn định, tiền tiêu cũng đủ, lâu lâu tự thưởng cho bản thân một bữa ăn ngon. Nhưng kiểu cầu kỳ đến từng lát cam, từng cánh hoa hồng trang trí trên đĩa như thế này thì đúng là lần đầu tiên cô được trải qua.

Quỳnh Lam lấy một miếng ăn mà cười tít mắt. Rồi cô nhờ giúp việc lấy dùm chiếc điện thoại. Đồng thời cô cũng hỏi một số chuyện với người giúp việc:

- Lúc tôi hôn mê ấy, có ai tới không?

Giúp việc nghe vậy liền lễ phép đáp lại:

- Dạ tiểu thư, không ạ.

- ...

Nghe xong, cô nói lời cảm ơn. Cô nghi ngờ về tình yêu kia quá trời, ít nhất trong lúc cô hôn mê hắn cũng phải ghé thăm lấy một lần chứ. Đằng này... hoàn toàn vắng bóng. Không biết thân thể này có người bạn thân nào không?

Cô mở điện thoại lên xem thử có gì không? Chẳng thấy tin nhắn nào? À không, có người tên An Viên nhắn hỏi thăm bằng một đoạn sớ. Nhưng cô tạm để đó mà bấm vào đoạn tin giữa cơ thể này với "anh xã" thì thấy thời điểm nhắn là ba ngày trước. Đã vậy, người thường chủ động nhắn tin lại là chủ nhân của cơ thể này nữa chứ. Cái tên người yêu mà thân thể nằng nặc đòi cưới ở cái lỗ nào rồi?

Thường thường phải lo sốt vó khi không thấy người thương mình chứ? Đây... bốc hơi đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Cô lẩm bẩm trong miệng:

- Bà mẹ nó, yêu với đương với thằng cha này làm gì? Nhớ tên rồi nha Tiến Thành!

Chợt cô nhớ lời của mẹ nói. Đúng rồi, nhiều bộ truyện có cái kiểu tra nam lợi dụng tình cảm của nhân vật nữ, sau đó cướp tài sản và đẩy nhân vật ấy đến đường cùng, sống sung sướng với cái gia tài bạc tỉ mà.

Vậy nhân vật của cô rốt cuộc là nhân vật chính hay nhân vật phụ? Mà thôi, chính hay phụ không quan trọng nữa. Quan trọng là phải học kỹ năng xử lý mọi tình huống.

Đang ở trạng thái vu vơ thì bỗng nhiên có người chạy xồng xộc tới lay vào người cô rồi ôm chặt lấy cơ thể cô mà nói:

- Sao ba ngày nay không thấy mày đâu hết? Tao nhắn mà không thèm trả lời taoooo!

Cô nhíu mày ngạc nhiên, trong đầu cô lúc này hiện lên dòng chữ: "Ai đây?". Người đó cảm thấy sự kỳ lạ của cô mà buông ra, nhìn cô mà phồng má hờn trách:

- Mày làm sao thế? Tiểu thư xinh đẹp nhà họ An nè, là An Viên, bạn thân yêu của mày đây trời!

À, ra là bạn thân. Cô bèn giơ tay gãi đầu, cười khổ đáp lại:

- Tại mới dậy sau cơn hôn mê nên nhảy số chưa kịp thôi.

An Viên mới đưa mắt khám xét người cô khiến cô cũng phải giật mình lùi nhẹ ra sau nửa bước. Cái ánh mắt soi mói ấy y như bác sĩ đang chuẩn bị tuyên bố bệnh án vậy. Tiếp đến, hai tay của nhỏ giơ ra áp vào hai chiếc má của cô mà lo lắng nói:

- Trời ơi! Khổ ghê chưa? Tao nghe nói mày sẽ kết hôn với con trai nhà họ Hoàng. Chẳng lẽ mày nghĩ quẩn?

Nhỏ lại nói thêm:

- Mày bị ngốc hả? Thà cưới thiếu gia nhà họ Hoàng còn hơn dính cái thằng Tiến Thành như cục nợ. Đẹp trai thì đẹp trai đó, mà lòng dạ lăng nhăng lắm.

- Tao nói cho mà biết,khi nãy tao lại thấy tên đó cặp bồ với con Yên Giai mà. Tao không đùa đâu, thật đấy! Tin tao, chính mắt tao thấy.

"Lại thấy" - hai chữ này chắc không phải lần đầu. Nghe xong là muốn nhức cái đầu liền. Bảo sao không thèm đến thăm người yêu mình. Và cô đoán Yên Giai cũng là bạn thân của chủ cơ thể này.

Đúng là thân chủ yêu một cách mù quáng!

Hợp với câu nói: "Yêu vào là ngu hơn cả con bò".

Cô không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu làm cho cô nàng An Viên ngây người. Nhỏ khó hiểu vô cùng vì bình thường khi nhỏ nói câu này thì luôn bênh vực và không tin Tiến Thành phản bội mình. Vậy mà bây giờ chỉ gật đầu một cái như thể chuyện chẳng liên quan gì tới mình.

Nhỏ mới lắp bắp hỏi:

- Mày... sao bình chân như vại... thế? Bình thường mày bênh ổng và Yên Giai lắm mà...? Không lẽ mày tin tao rồi hả? Thế mày định làm gì, chia tay?

Quỳnh Lam mím môi, nhéo má nhỏ một cái rồi quay lưng nói:

- Chưa, phải chơi cho đã rồi đá hắn sau. Đừng làm ầm ĩ lên làm gì vì chứng cứ chưa đủ, bốc đồng, nó sẽ làm hại mình thôi. Mày tập hợp đầy đủ bằng chứng đi rồi chờ thời cơ.

An Viên mở tròn con mắt ra nhìn, kiểu không tin nổi. Nhỏ thốt lên:

- Trời đất, mày tỉnh dậy xong đổi tính luôn rồi hả?

Quỳnh Lam nhếch mép, đáp:

- Chắc vậy.

. . .

Rồi đến chiều, sau đó đến tối. Quỳnh Lam hiện ở nhà một mình vì chiều mẹ cô thông báo phải đi công tác vài tuần mới về. Giờ cô đang đọc sách chữa lành ở phòng khách, còn mấy người giúp việc thì về nhà hết rồi.

Yên tĩnh không lâu thì có người tới, đó chính là tên người yêu của thân chủ - Tiến Thành. Ngọn gió nào đã báo tin để hắn tới đây vậy nhỉ?

Tiến Thành thấy Quỳnh Lam ngồi ở chiếc sofa một cách kiêu kỳ như thế liền đi tới và ngồi xuống cạnh cô mà ôm eo cô. Cô có chút giật mình nhìn qua, cô lướt là biết ai liền.

- Nghe nói em mới tỉnh sau cơn hôn mê, em khoẻ hơn chưa? Sao em không nói với anh một tiếng?

Chương 2: Sao qua mắt bà được?

Trong lòng Quỳnh Lam lúc này kiểu: "Bà mẹ nó, bộ anh bị mù à? Còn hỏi khoẻ hay không?". Cô miễn cưỡng cười nhìn hắn mà nói:

- Ba ngày hôn mê, sao mà gọi anh được. Với lại, em không thấy anh nhắn hay gọi em gì hết nên em im lặng.

Cô lại bảo tiếp:

- Em cũng hỏi giúp việc rồi, không có ai tới nhà trong ba ngày em hôn mê cả. Em đoán anh cũng không tới thăm.

Tiến Thành sững người, có chút kinh ngạc. Thường cô sẽ vội vàng tha thứ, nhún nhường, hoặc ít nhất là giấu đi sự bực bội, để hắn yên tâm rằng mọi chuyện ổn. Ai ngờ đâu, giờ đây thái độ của cô hoàn toàn khác hẳn.

Hay cô biết chuyện gì rồi?

Khuôn mặt của hắn tối dần, tuy nhiên, phải cố gắng bình thường thôi. Hắn ta bắt đầu chơi chiêu để dỗ dành cô.

- Quỳnh Lam này, anh... anh có lý do riêng. Em đừng giận anh nữa được không? Anh thật sự lo cho em mà.

Chậc, dỗ ngọt đấy! Để thân chủ ở đây là cô ấy xiêu lòng liền. Riêng cô thì không. Tại cô đâu phải Phong Quỳnh Lam, cô là Vi Quỳnh Lam. Thế giới thực cô cũng chứng kiến khá nhiều vài vụ kiểu phi logic nhưng có thật này rồi. Cộng thêm đọc truyện, phải có kinh nghiệm chứ.

Quỳnh Lam liếc nhẹ, chưa đáp vội. Tiến Thành ôm chặt lấy cô hơn khiến cô khó chịu: "Toàn mùi nước hoa của nữ, né bà ra coi".

Hắn mím môi bảo:

- Anh biết lỗi rồi, đừng giận anh nhé? Với cả chuyện đám cưới của chúng ta, anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ... khi đó mẹ cũng không ép em cưới con trai nhà họ Hoàng nữa.

Cô nhướng mày, chưa kịp mở miệng ra nói câu tiếp theo thì thêm một người chẳng mong cầu xuất hiện - Trịnh Yên Giai.

Ả mới vào đã cất giọng eo ẻo, giả nai:

- Trời ơi, sao tao không biết gì hết? An Viên mới báo cho tao nên hay tin đây.

Quỳnh Lam cố tình ôm chặt lấy Tiến Thành để xem phản ứng của cả hai thế nào chứ cô không ưa gì đâu. Mà chợt cô phát hiện ra, vòng tay đôi kìa! Chà, hơi lộ liễu đấy!

Cũng đúng, đang cặp bồ với nhau mà!

- Cảm ơn đã quan tâm nhé! Khoẻ lắm, đừng lo.

Và cô lại cất tiếng hỏi khi cả hai người có thể gọi là "tra nam tiện nữ" ấy chưa kịp nói câu gì sau đó.

- Ầy, sao hai chiếc vòng mà cả hai người đang đeo như đồ đôi quá vậy?

Tiến Thành chột dạ, lập tức che vòng tay mình, nhanh chóng giải thích:

- Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Em đừng hiểu lầm.

Yên Giai cũng hùa theo rằng:

- Có lẽ là cùng gu nên trúng mẫu thôi.

Quỳnh Lam nhếch mép cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Tiến Thành, cất giọng nhõng nhẽo:

- Em cũng muốn có một chiếc vòng, anh biết em thích màu gì mà đúng không?

Vẻ mặt của Tiến Thành khi vừa nghe câu của cô xong lập tức tái xanh. Cô tinh ý nhận ra liền, có quan tâm đâu mà biết với nhớ. Mặc dù không biết thân chủ thích màu gì nhưng đối với cô thì cô thích màu xanh lá và vàng.

Cô thầm cười trong bụng, cất thêm một tiếng:

- Nhé?

Tiến Thành cười gượng đáp lại:

- Được chứ, anh mua cho em.

Yên Giai ở đối diện cô chắc tức lắm và đương nhiên không làm gì được. Nếu làm gì thì sẽ lộ liền. Trong lòng ả như thế này: "Sao hôm nay con nhỏ Quỳnh Lam lạ quá vậy?".

Rồi đột ngột thay, cô phán câu xanh rờn:

- Em nghe nói tiếng xấu về anh, người ta đồn anh là tra nam hả?

Tiến Thành nhận được câu hỏi đó mà chột dạ, luống cuống biện minh liền:

- Đâu có, em đừng có tin lời thiên hạ đồn bậy. Anh chỉ yêu mình em thôi.

Cô nhếch mép cười, nghiêng đầu nhìn hắn, cất giọng ngọt mà lạnh ra:

- Vậy anh chứng minh về những lời đồn kia là giả đi? Người ta không tự dưng dựng chuyện đâu. Hay anh muốn em nghĩ tất cả thiên hạ đều rảnh rỗi bịa đặt để hại anh?

Với câu nói này, không khí u ám dần. Tiến Thành khẽ cứng người, đành phải liếc nhẹ Yên Giai mà giao tiếp bằng mắt với ả ta, ngầm cầu cứu: “Phải làm sao đây? Hôm nay cô ta khác quá! Hay...”

Ả ta thấy ánh mắt đó của hắn, nhận được tín hiệu, tỏ vẻ bình thường nhất rồi truyền thông tin: "Đừng để những việc chúng ta làm thành công cốc, cố gắng dỗ cô ta đi!".

Mọi hành động đều lọt vào mắt cô hết, cô thầm đắc ý trong bụng: "Còn non và xanh với bà đây lắm nha!". Quỳnh Lam bèn thở dài một hơi, giả vờ buông hắn ra, đẩy nhẹ, giọng điệu đầy hờn dỗi:

- Anh nhìn đi đâu thế? Em đang hỏi anh mà.

Tưởng chừng đây là một câu làm nũng với đối phương nhưng không mà nó như một chiếc gai đâm xuyên qua ngực trái người đối diện.

Tiến Thành bỗng chốc giật mình, vội vàng nắm lấy tay cô mà vuốt nhẹ, giọng gấp gáp:

- Không, tại... anh đang suy nghĩ ai đang muốn chia rẽ chúng ta mà thôi. Anh sẽ điều tra ra kẻ đó cho em và chứng minh cho em thấy anh yêu em thế nào.

Ôi, điều tra với chứng minh! Cô khinh. Định tìm kiếm đại một người để lừa cô chứ gì. Nhưng thôi, cô cũng đang tính bản thân giờ phải chọc tức người bạn ngày trước mặt của thân chủ cái đã.

Cô thở dài, vẫn là điệu bộ hờn dỗi đó mà nói với hắn:

- Điều tra thì em không nói, nhưng chứng minh thì làm bây giờ cũng được. Nếu không được thì thôi vậy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play