Chắc là cô không biết. Thật ra tôi cũng đã có con với anh ấy, không những thế con của chúng tôi còn lớn hơn Thái Hưởng nhà cô 2 tuổi!
Người con gái ấy sững sờ sau khi nghe lọt tai lời của cô gái kia nói, lòng cô bỗng nhói lên khóe mắt rưng rưng, nước mắt lúc này như muốn trào ra khỏi khóe mắt. Còn cô gái kia đứng đó vẻ mặt đắc ý vô cùng, vẻ mặt ấy như đang muốn nói lên rằng "mày đã thua rồi, tao mới là người đến trước và có con trước với anh ấy". Cô gái kia thì tỏ vẻ không tin nhưng trong lòng cô vốn đã biết trước chuyện này từ lâu, cô thốt lên với 1 chất giọng đầy chua chát.
- Cô lấy gì chứng minh đấy là con của anh Nam Tuấn?
Nụ cười đắc ý chợt hiện lên khóe môi cô ta, cô ta chỉ chờ có thế liền lấy trong túi ra 1 mảnh giấy a4 gấp gọn đưa cho cô gái kia đọc. Bàn tay cô gái ấy run run đưa ra cầm lấy mảnh giấy ấy, không vội vàng mà mở ra đọc kĩ từng dòng từng chữ một. Đọc đến đâu lòng cô đau thắt lại đến đó "kết quả ADN cho thấy quan hệ huyết thống 99,9%". Dòng chữ đỏ ấy đã khiến cô gục ngã quỳ sụp xuống mặt đất mà nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô biết cô biết chồng mình ngoại tình, cô biết anh có mối quan hệ mập mờ sau lưng cô nhưng cô không ngờ lại tới mức như vậy.
Thân thể cô mềm nhũn như sắp tan ra, cũng phải thôi cô vừa sinh đứa con trai thứ 2 cho anh ta, thằng bé mới được 2 tháng tuổi, đứa con trai thứ nhất cũng đã 3 tuổi. Sinh tận 2 đứa con trai cho anh ta mà giờ cô lại nhận được tin tức xé lòng như vậy. Sao anh ta xứng với những gì cô đã hi sinh cho anh ta chứ, nhưng mà cô yêu anh, trong lòng cô biết rõ dù có biết chuyện này cô cũng sẽ tha thứ cho anh. Nhưng có lẽ cô cũng chẳng ngờ cô gái kia có mục đích khác khi gọi cô tới đây!
Bụp....
- Mau thả nó xuống đây!
Cô chưa kịp bình tĩnh thì có 1 lực mạnh phía sau đập vào gáy mình, cô chẳng còn biết gì nữa mất hết nhận thức ngất lịm đi, cô gái ấy chỉ nghe vang vắng bên tai 2 từ "vĩnh biệt" và rồi thân thể nhỏ bé ấy của cô bị thả tự do xuống khỏi vách núi cao chừng 30-40 mét, dưới đấy là biển sâu không thấy đáy, tiếng nước tiếng sóng vẫn đang vỗ rì rào đập vào từng mỏm đá rồi cuốn trôi đi thân xác tội nghiệp ấy. Rồi đây cô sẽ đi về đâu, rồi đây ai sẽ cứu lấy cô đây?
- Trân..ơi! Em đâu rồi. Thạc Trân đâu cô ấy đâu hả?
Tiếng gọi tiếng bước chân từ xa vọng tới khiến cô ả đứng trên vách đá giật mình mà kêu thuộc hạ của mình lui xuống, chỉnh đốn lại tâm trạng cô ta sướt mướt khóc như vừa bị ai đánh khi nam nhân kia chạy tới lay mạnh vai của mình. Cô ta giả vờ đáng thương khóc lóc níu lấy tay áo của nam nhân kia.
- Anh.. Anh Nam Tuấn! E..em em đã lỡ nói ra chuyện của 2 đứa mình, chuyện Viên Viên là con của chúng ta, em không ngờ..em không ngờ chị ấy lại nhảy xuống dưới..anh à em xin lỗi! Lỗi tại em!!!
Cái vẻ mặt giả tạo ấy của cô ta, nam nhân kia đã nhìn thấu từ lâu không nhân từ mà tát cô ta 1 bạt tay khiến gò má của cô ta ửng đỏ, vẻ mặt oan ức cô ta khụy xuống đất khóc lóc như 1 đứa trẻ. Nhưng nam nhân kia có vẻ không quan tâm gì đến cô ta, anh ta lấy trong túi ra chiếc điện thoại rồi gọi cho một ai đó. Và sau đó là vô vàn tiếng gọi vọng xuống biển sâu, không biết bao nhiêu người đã được huy động đến để tìm kiếm cô gái ấy nhưng mà vô vọng. Suốt mấy tháng không ngừng nghỉ vẫn chẳng ai tìm được cô gái ấy cả, tất cả chìm vào vô vọng và bế tắc.
Bình minh còn chưa ló dạng đã xuất hiện hình ảnh mờ ảo của một nam nhân dáng người cao ráo đang sải bước trên bờ biển, tâm trạng nặng trĩu như đang chứa biết bao nhiêu tâm sự. Bỗng nhiên anh thấy từ xa có một bóng người đang nằm trên bờ cát ở một góc mỏm đá bên ven biển, mang theo nghi hoặc anh tiến lại gần vừa tiến đến vừa hỏi "là ai ở đó?" nhưng vài lần không thấy tiếng đáp anh liền chạy nhanh tới phía bên đấy. Tới nơi anh mới phát hiện ra là một cô gái thân người ướt sũng đang nằm bất động dưới nền cát lạnh lẽo, không chần chừ anh bế thốc cô gái ấy lên, bế cô chạy thật nhanh ra phía bãi xe mà chở cô gái ấy đến bệnh viện.
- Này!!! Cô tỉnh rồi sao? Cô có sao không?
- Đây là đâu vậy? Sao tôi lại ở đây?
- Tôi thấy cô bất tỉnh bên bờ biển nên tôi đưa cô đến đây, cô hôn mê đã gần 1 tuần rồi đó! Cô có người thân hay gia đình không? Có nhớ số họ không để tôi gọi người nhà cô tới đây!
Mấy câu hỏi dồn dập của anh trai kia khiến đầu cô gái kia đau như búa bổ, cô ôm đầu cố nhớ lại mọi thứ nhưng cô mãi không nhớ được gì có lẽ cô đã mất trí nhớ sau sự cố vừa rồi. Cô nhìn nam nhân kia mà nước mắt rơi lã chã sợ hãi ôm đầu liên tục nói rằng mình không nhớ gì cả khiến người đấy lo lắng mà chạy đi gọi bác sĩ. Bác sĩ đã tiêm cho cô ấy 1 liều thuốc an thần, cô từ từ chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn còn vài giọt nước mắt tuôn rơi trên gò má của cô. Bác sĩ cho hay do có lực mạnh tác động vào sau gáy và do uống nước biển quá nhiều nên cô đã bị mất trí nhớ, chẳng biết là khi nào cô nhớ lại được mọi chuyện nên khi cô gái ấy tỉnh lại thì nam nhân kia đã đưa cô ấy về nhà chăm sóc, coi như là cứu người cứu cho trót chứ nếu không cô ấy không nhớ gì sẽ chẳng có nơi nương tựa.
Đưa cô gái ấy về được một thời gian thì anh chàng đó có đăng hình ảnh cô ấy lên mạng xã hội, nhằm tìm lại gia đình cho cô gái đáng thương này nhưng đều vô ích, những bài viết anh đăng lên nhiều lúc chẳng hiểu sao tự nhiên biến mất, nhiều lúc thì cả mấy ngày trời không có ai quan tâm đến, anh thực sự là khó hiểu nhưng cũng đành thôi, dù gì anh cũng ở một mình giữ cô gái ấy bên mình cũng có người để bầu bạn, để cuộc sống bớt tẻ nhạt hơn.
10 năm sau...
- Chị! Chị bỏ em ra em muốn tìm ba mẹ em. Chị à! Ba mẹ chúng ta đâu họ đâu rồi hả chị?
- Mẫn Mẫn..đừng chạy nữa! Đừng tìm nữa! Em à đến họ còn không tìm được thì sao mà mình tìm được em ơi!
Cũng tại ngay bãi biển ấy có hai thân ảnh nhỏ bé đang chạy dọc trên mép bờ biển chạy tới mỏm đá gồ ghề bên dưới vách đã cao hun hút mà tìm kiếm thứ gì đó, đứa lớn chắc tầm 13 tuổi, đứa bé cũng tầm 11 tuổi. Đứa nhỏ tuổi đang gào khóc tìm ba mẹ mình, mới cách đây một tháng, chính mắt chúng nhìn thấy ba mẹ chúng bị sát hại rồi thả xuống dưới biển sâu, nhưng đám cảnh sát lại không tin lời hai đứa nhóc này nói họ cho rằng ba mẹ hai cô bé vì phá sản nên đã cùng nhau nhảy xuống tự tử, không có bất cứ ai tin chúng, nhưng vì chúng cứ khăng khăng đòi tìm ba mẹ nên đám cảnh sát ấy cũng phái vài đội cứu hộ đi tìm ba mẹ cho chúng. Cơ mà đã một tháng trôi qua rồi họ vẫn nói với hai đứa trẻ là chưa tìm thấy ba mẹ chúng, nên bây giờ đứa em nhỏ đang sải bước chạy dài trên bờ biển, tìm hết những chỗ có thể tìm, dù chỉ còn là cái xác nhưng mãi cũng chẳng thấy đâu. Người chị gái ghì chặt lấy người em của mình, dỗ dành em mình nhưng bản thân cô bé ấy cũng đang rất đau đớn khi mất đi cả ba lẫn mẹ, mất hồn mất cả xác. Hai chị em gái ôm nhau khóc nức nở bên bờ biển, chúng gào thét gọi tên ba tên mẹ chỉ mong tìm thấy được họ nhưng có hét tới khàn cổ họng thì cũng chẳng thể mang được ba mẹ chúng trở về.
Một tuần sau đó có một viên cảnh sát tới tìm hai cô bé và nói rằng đã tìm được thithe của hai người trưởng thành, một nam một nữ bảo chúng tới xác nhận xem phải ba mẹ mình không. Khi tới nơi cả hai đứa trẻ ấy chet lặng khi thấy đúng là ba mẹ mình, đúng bộ quần áo ấy, đúng cả sợi dây chuyền, nhẫn đính hôn của họ nhưng gương mặt dường như đã không thể nhận ra là ai nữa, nước biển đã cuốn trôi đi cả những vết máu trên người ba mẹ chúng, đã hút sạch linh hồn của họ, đã đưa họ rời xa hai đứa con ấy mãi mãi. Làm sao chúng có thể chịu được cú sốc này cơ chứ? Rồi sau này không có cha, không có mẹ chúng biết nương tựa vào ai để mà sống, tương lai của chúng sau này sẽ ra sao khi mới có mười mấy tuổi đầu đã mất cha mất mẹ. Cú sốc ấy một người trưởng thành cũng sẽ không chịu nổi chứ huống chi là hai đứa trẻ này đây! Nhưng rồi chúng vẫn phải tự đứng lên từ đôi chân của chúng, ba mẹ mất, gia sản cũng bị đám ác ôn kia cướp sạch, với chút tiền tiết kiệm của hai chị em, chúng chỉ đủ để đưa ba mẹ đi thiêu rồi ôm lấy hũ tro cốt của họ mà đi khắp đầu đường xó chợ. Gặp ai cho gì thì ăn nấy, xin được bao nhiêu đồng thì cũng ráng để dành để mà ăn uống.
Thời gian cứ thế mà trôi đi chẳng biết hai đứa trẻ ấy đã đi đâu về đâu! Chỉ biết rằng chúng đã mang trong mình một mối hận, ngọn lửa hận thù đã được gieo rắc trong lòng hai mầm non mới chớm nở, để rồi khi thời cơ đã điểm, chính chúng sẽ đưa tất cả những ai hại ba mẹ chúng xuống địa ngục!
Vẫn như mọi ngày Chí Mẫn và chị gái mình Chính Quốc đều đến công ty vào 7h30 sáng để bắt đầu công việc của mình, nhưng hôm nay lại khác, Chí Mẫn đã đến công ty từ 7h40 và đã chấm công vào lúc 7h50 cơ mà cô vẫn chưa thấy chị gái mình đâu, cô đứng chống nạnh đợi chị mình cả một lúc lâu thấy đã quá giờ vào làm cô liền đi lên phòng làm việc trước. Chí Mẫn hiện là kế toán của phòng tài chính kế toán của công ty P.J-Công ty đứng top 5 tỉnh Hán Dương và top 10 đất nước Cao Ly về ngành mỹ phẩm và làm đẹp, còn Chính Quốc thì làm bên văn phòng hành chính. Vừa lên đến phòng làm việc thì cô đã nghe mọi người xì xèo bàn tán gì đó, có vẻ như là họ đang nói về chị cô, cô tò mò đành hỏi một anh chàng ngồi gần bàn làm việc của cô.
- Này cậu có chuyện gì mà mọi người rôm rả thế?
Ơ!! Cô là em gái Chính Quốc mà cô không biết sao?
- Hả? Là chuyện gì? Tôi đâu có nghe nói gì đâu? /Vẻ mặt ngơ ngác, mắt tròn xoe nhìn cậu trai kia/
Trời ơi mới sáng nay Tổng giám đốc Kim Thái Hưởng mới thông báo anh ấy đang hẹn hò với Chính Quốc, giờ hai người họ chắc đang đi hẹn hò ở nơi nào đó rồi mà cậu còn chưa biết sao?
- Gì cơ????
Nghe xong câu trả lời của người kia mà Chí Mẫn giật bắn mình, không tin được vào tai phải hỏi đi hỏi lại vài lần nữa, rồi đi hỏi thêm vài người nữa mới tin.
Sau khi đã tin điều đầu tiên cô làm là gọi chất vẫn chị gái mình nhưng điện thoại của chị cô hiện đang không liên lạc được, chả nhẽ đúng như lời tên kia nói chị cô giờ đang đi hẹn hò với Tổng giám đốc Kim kia? Cô ôm hàng vạn câu hỏi trong đầu bực dọc mà ngồi xuống làm việc, cô chỉ muốn bay đi tìm chị mình ngay nhưng việc của cô chưa làm xong đã thế nay còn là cuối tháng nên công việc của một kế toán như cô rất nhiều, làm tới tận tối muộn mới xong để trở về nhà.
Hai chị em sau khi lớn có việc làm thì đã đủ tiền để thuê một căn hộ sinh sống, cuộc sống bây giờ của họ đúng là đủ ăn đủ mặc, đôi lúc còn dư ra để Chí Mẫn đi quẩy đi bar, biết là chẳng tốt nhưng Chí Mẫn thích thế Chính Quốc cũng không ngăn cản được cô. Chính Quốc đi chơi về khá muộn còn muộn hơn giờ Chí Mẫn đi làm về, cô ấy đã sẵn sàng đối mặt với các câu hỏi của em gái mình rồi, bước vào nhà thấy Chí Mẫn chống nạnh đứng ở cửa Chính Quốc chỉ cười gượng rồi lại xoa dịu em gái mình.
- Mẫn Mẫn! Chị không cố tình giấu em...em ngồi xuống nghe chị nói, haaa!!! /tiến lại gần Chí Mẫn vuốt nhẹ lưng cô, dìu cô ngồi xuống ghế sofa/
- Được chị nói đi em nghe đây!
- C.. chị với Thái Hưởng hẹn hò với nhau được hơn 3 năm rồi, chị không có dự tính công khai nhưng gia đình anh ấy đang hối thúc anh ấy cưới vợ nên tụi chị mới công khai, t.. tụi chị cũng dự định tháng sau tổ chức đám cưới..
- Hả?? Chị đùa với em đó à?3 năm là từ lúc chị về P.J làm luôn ấy hả? Lại còn đã tính tháng sau cưới mà giờ chị mới cho em biết luôn á? /bật dậy khỏi ghế sofa vẻ mặt tức giận nhìn Chính Quốc/
- Em bình tĩnh đã Mẫn à!
- Với cả anh ta là Tổng giám đốc, là tổng giám đốc của P.J, P.J là công ty của ba mẹ chúng ta ấy, chị có chắc là anh ta không liên quan tới chuyện của ba mẹ chúng ta không? /tức giận mà chất vẫn/
- Chí Mẫn! Anh ấy chỉ là Tổng giám đốc thôi, công ty này có cả một hội đồng ở đằng sau thâu tóm mà em, với cả lúc ấy Thái Hưởng cũng chỉ tầm 15 16 tuổi thôi làm sao mà liên quan với ba mẹ chúng ta được chứ em? /đứng dậy nắm lấy tay Chí Mẫn xoa dịu cô/
Nghe Chính Quốc nói xong cô cảm thấy cũng có lí, vì vào đêm mà hai cô chứng kiến cảnh ba mẹ mình bị sát hại thì bọn người ở đó đều là người trưởng thành, tất cả bọn họ đều đeo khẩu trang chùm đầu kín mít, nên hai cô chẳng thể nhận ra được bọn chúng là ai. Xoa dịu bằng cả hành động và lời nói một lúc thì Chí Mẫn mới chịu hạ hỏa mà nghe lời Chính Quốc ngày mai sẽ cùng Chính Quốc đi ăn cơm với gia đình Thái Hưởng để ra mắt hai bên gia đình. Nghe là nghe thế nhưng trong lòng Chí Mẫn vẫn suy nghĩ và sẽ không ngừng đề phòng với tên Tổng giám đốc ấy, nhưng cô nghe nói chức Tổng giám đốc có hai người, người còn lại là Doãn Kỳ em trai ruột của Thái Hưởng, tính nết cọc cằn lạnh lùng khó tính khó nết vô cùng, cũng may là chị cô yêu anh Tổng giám đốc này chứ không là cái tên kia thì cô chet ngất ra đó mất.
Hôm sau hai chị em vẫn đến công ty làm như bình thường nhưng bây giờ đã khác hơn chút là mọi ánh nhìn đều đổ dồn về Chính Quốc, có người ngưỡng mộ có người ganh tị, ghen ghét và nói cô là mê tiền của Thái Hưởng nên mới yêu anh hoặc là cô chỉ là đồ chơi của anh bla..bla.. Chính Quốc thì vốn chẳng để tâm mấy lời bọn họ bàn tán, nhưng Chí Mẫn thì nghe đến ngứa cả lỗ tai cô chỉ muốn nhảy bổ vào vả cho từng người một cái vì dám nói xấu chị gái cô, cơ mà không có được gây chuyện ở công ty cũng bị trừ vào lương, như thế còn làm ảnh hưởng đến chị cô nên cô nhịn không thèm chấp mấy con người ghen ăn tức ở.
Ngày hôm ấy trôi qua nhanh chóng, đến chiều tối hai chị em cùng với Bá Hiền ăn mặc chỉnh tề đi đến một nhà hàng sang trọng do bên gia đình Thái Hưởng đã đặt trước để gặp mặt. Bá Hiền có mặt ở đây như một người anh lớn cũng như thay mặt một người cha để ra mắt ra đình nhà người yêu của Chính Quốc, anh là người anh thân thiết với hai chị em từ lúc ba mẹ hai cô không còn, anh là người đã gặp và giúp đỡ hai cô vào lúc khó khăn nhất, giờ anh trở thành anh trai, thành gia đình cũng như là trở thành chỗ dựa vững chắc cho hai chị em.
Bước vào bên trong nhà hàng Chí Mẫn phải há hốc mồm vì sự xa hoa bóng bẩy, nhà hàng mà cô nhìn như là cái biệt thự vậy, ánh mắt tò mò của cô dò xét nhìn khắp tứ phía vì đâu đâu cũng là những thứ lấp lánh. Chính Quốc thì cũng đã dần quen được với điều này vì Thái Hưởng vẫn hay đưa cô tới những nơi thế này để ăn uống, còn Bá Hiền anh là một thẩm phán nên cũng hay đến những nơi như vậy để gặp đối tác hoặc là khách hàng. Nhìn vẻ mặt ngây ngô, đôi mắt sáng toát của Chí Mẫn đang dán vào mấy món đồ lấp lánh kia mà 2 người kia phì cười, Bá Hiền tiến tới đánh nhẹ vào trán cô một cái cô mới thức tỉnh khỏi cái sự sang trọng của cái nhà hàng này.
- Ây yah! Sao anh đánh em? /xoa trán cau mày lại/
Không phải nhìn đâu em ở đây không cái nào được mang về hết đâu! /Bá Hiền cười trêu ghẹo Chí Mẫn/
- Hớ em có làm gì đâu mà anh bảo thế! Làm như em thèm lắm ý!
- Được rồi mau vào trong thôi! Nhanh không thang máy đóng mất. /Chính Quốc đã đi vào phía thang máy đứng đợi 2 người/
- Ui cha! Xịn giữ có cả thang máy luôn nee!
Chí Mẫn thích thú vì lần đầu thấy nhà hàng mà có cả thang máy mắt chữ A mồm chữ O mà lon ton đi vào vừa đi vừa nhìn tứ phía, còn Bá Hiền đi sau Chí Mẫn để hối thúc cô đi nhanh chứ không cô mà cứ vừa đi vừa tò mò như này thì có mà muộn giờ hẹn với gia đình Thái Hưởng mất.
Tầng 4
Lên đến tầng 4 là đến nơi hẹn mà gia đình Thái Hưởng đặt lịch hẹn với Chính Quốc, khi thấy 3 người tới thì có một người nhân viên đã đi tới dẫn họ đến một phòng ăn ở cuối hành lang có vẻ đây là căn phòng rộng nhất sang nhất ở tầng này, bước vào phòng phía đối diện cửa vào là tường nói đúng hơn là lớp kính 1 chiều có thể nhìn ra phía ngoài thành phố. Chí Mẫn phải ồ lên vì cảnh nhìn từ đây quá đỗi là tuyệt mĩ, cô phải đi tới gần đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn một lúc lâu đến khi Chính Quốc gọi cô lại bàn ăn thì cô mới dừng việc ngắm nhìn mà về chỗ ngồi.
Ngồi đợi được một lúc thì có một nhân viên phục vụ đẩy cửa vào theo đó là một cặp vợ chồng trung niên, đi sau họ là Thái Hưởng và một cô gái ái chừng tuổi cũng tầm tầm với anh, cả bốn người họ đều khóc trên mình những bộ trang phục quý phái, trang sức ngọc ngà đều có đủ trông vô cùng sang trọng. Họ bước vào thì cả Bá Hiền, Chính Quốc đều đứng dậy chào hỏi nên Chí Mẫn cũng đứng dậy theo.
- Chào ngài Kim lâu quá không gặp ngài! /Bá Hiền nở một nụ cười cúi nhẹ đầu rồi đưa tay ra/
- Ồ! Là thẩm phán Biên, tôi còn nghĩ anh sẽ không tới
/ông Kim cười đáp rồi bắt tay với Bá Hiền/
- Chào Kim phu nhân, Kim tiểu thư hân hạnh được gặp người! /Bá Hiền quay qua nhìn hai người phụ nữ rồi khẽ gật đầu/
Vâng! Chào anh thật vinh dự khi được gặp thẩm phán Biên tại đây!
- Được rồi mời mọi người ngồi xuống đi đã có gì rồi chúng ta từ từ nói tiếp ha!
Bá Biên mời gia đình nhà Thái Hưởng ngồi xuống rồi sau đó ba anh em họ mới ngồi, Chí Mẫn nghe họ chào hỏi thân thiết với nhau như vậy có vẻ Bả Hiền và họ đã quen biết từ trước, cô đưa mắt nhìn từng người một vẻ mặt có chút dò xét. Tên Thái Hưởng kia thì bỏ qua đi vì ngày nào cô cũng gặp mặt anh rồi, còn cô gái kia có vẻ như là chị gái của Thái Hưởng, cô ta trông xinh đẹp mỹ miều nhưng nhìn là cô biết người này đã đụng đến dao kéo trông không thật thà. Cô nhìn sang ba của Thái Hưởng vẫn đang cười nói với Bá Hiền kia, tuy đã trung niên nhưng trông vẫn còn khá điển trai gương mặt cũng phúc hậu nhìn Thái Hưởng có nét giống ba hơn. Cuối cùng cô chạm mặt mẹ của Thái Hưởng, khi vừa chạm mắt bà ấy cô liền khựng người lại miệng khép lại nụ cười bởi vì trông đôi mắt đó rất quen, nốt ruồi son ở khóe mắt của bà ấy khiến Chí Mẫn nhìn rất đỗi quen thuộc cô cố nhớ ra xem mình đã gặp ở đâu nhưng mãi không thể nhớ ra nổi, nên ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào bà ấy.
Giới thiệu với ba mẹ, chị đây là Chính Quốc bạn gái của con. Giới thiệu với hai em đây là mẹ đây là ba anh, còn đây là Lý Châu Viên chị gái anh! /Thái Hưởng đứng lên giới thiệu/
- Dạ con chào hai bác, em chào chị con là Điền Chính Quốc, đây là em gái ruột của con Phác Chí Mẫn, còn anh Bá Hiền là anh trai nuôi của hai chúng con? /Chính Quốc đứng lên cười rồi kéo tay Chí Mẫn/
Vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì Chí Mẫn giật mình khi chị kéo cô dậy, cú giật mình ấy khiến mẹ của Thái Hưởng nhìn cô, có vẻ bà ấy đã thấy nãy giờ cô đang nhìn bà ấy đăm chiêu rồi.
- Dạ.. dạ vâng con chào hai bác, chào chị con là Chí Mẫn con là em gái của chị Chính Quốc ạ!
- Chính Quốc à! Có vẻ em gái con có thành kiến gì với bác sao? Bác thấy con bé nãy giờ nhìn bác rất lâu! /mẹ Thái Hưởng lên tiếng cười có vẻ là trêu chọc/
- Dạ thưa bác cảnh đẹp hiếm thấy...con xin lỗi vì đã nhìn bác mà khi được sự cho phép của bác ạ! / Chí Mẫn nhanh miệng cúi đầu 90 độ/
- Aha!!!
Sau khi nghe câu trả lời của Chí Mẫn bà ấy bật cười thành tiếng, vẻ mặt rất hài lòng với câu nói vừa rồi của Chí Mẫn, Chính Quốc thì thấy hơi lo vì chưa gì Chí Mẫn đã gây sự chú ý với bà ấy như thế, cô tính lên tiếng xin lỗi thì bà ấy đã lên tiếng trước
- Tốt! Con biết thưởng thức cảnh đẹp là tốt, không cần phải xin lỗi ta.
- Dạ con cảm ơn bác ạ!
Đúng là tai người chỉ thích được rót mật vào mà! Bá Hiền cười trong lòng vì Chí Mẫn thật sự khôn ngoan biết lấy lòng người khác, chứ bình thường con nhỏ nói chuyện có bao giờ nịnh hót anh chị nó đâu ra xã hội biết như vậy là tốt rồi. Bữa cơm diễn ra rất suôn sẻ cả 2 bên cũng đã ấn định được ngày tổ chức lễ cưới là 2 tuần nữa, vì Chính Quốc là người Thái Hưởng yêu người anh chọn làm vợ nên phía cô không cần phải chuẩn bị gì cả, anh đảm nhận lo hết cả sinh lễ và lễ cưới, như vậy khiến Chính Quốc rất là hổ thẹn vì bản thân mình chẳng có gì. Xong bữa thì ông Kim Nam Tuấn-ba Thái Hưởng có mời Bá Hiền đi tham dự sự kiện với ông, do đã gặp mặt ở đây anh không tiện từ chối nên đã đi cùng với vợ chồng ông, chị Châu Viên thì cũng về trước vì có việc, ở lại chỉ còn hai chị em Chính Quốc và Thái Hưởng.
- Em xin lỗi phải để anh lo hết tất cả mọi thứ như vậy! Em thật sự là có lỗi với anh. /Chính Quốc vẻ mặt buồn bã nói/
- Không không em không có lỗi gì cả, em cũng không cần làm gì hết, tất cả để anh lo em chỉ việc yêu anh thôi thỏ con ạ! /ôm lấy cô mà an ủi/
- Nhem nhỉ nhiệc nhiêu nhanh nhôi nhỏ nhon nhạ! Thấy gớm thiệc đó!
Trông đôi tình nhân kia âu âu yếm yếm mà Chí Mẫn thấy ghéc, bĩu môi mà nhại lại lời Thái Hưởng xong chạy luôn đi không là lại bị Chính Quốc mắng vì hỗn với Thái Hưởng, thấy Chí Mẫn chạy đi nhanh thế mà anh bật cười, Chính Quốc thấy vậy cũng chỉ biết cười trừ sau đấy hai người lại đi hẹn hò với nhau.
Ngay ngày hôm sau, Thái Hưởng sắp xếp công việc của Chính Quốc cho người khác làm thăng cô lên làm thư ký của anh khiến cô ngại hết cả Quốc, sau đó sắp xếp cho cô nghỉ việc tạm thời rồi cùng cô đi chuẩn bị hết mọi thứ cho đám cưới của cả hai, nào là đi chụp ảnh cưới, mua nhẫn cưới mua váy cưới mua luôn cả xe cưới, bởi vì là thiếu gia nhà hào môn nên anh chẳng ngại bỏ tiền ra cho bất cứ thứ gì cả, Chính Quốc thích gì anh mua hết đặt cả lịch ra nước ngoài chụp ảnh cưới, anh cho cô tất cả khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc vì đã chọn đúng người. Đúng là không có gì hạnh phúc hơn khi được gả cho người mà mình yêu cả!
Ngày diễn ra lễ cưới
- Chị! Chị đẹp lắm..hức hức..
- Nào ngoan ngày vui của chị mà không được khóc!
Trông chị gái mình khoác lên bộ váy cưới, trang điểm lộng lẫy sắp bước vào lễ đường Chí Mẫn không kìm được mà khóc bù lu bù loa, đã lâu lắm rồi Chính Quốc không thấy em mình khóc như vậy trong lòng cũng có chút buồn, vì sau hôm nay hai chị em sẽ mỗi người một nơi không còn gắn bó với nhau nữa, chị phải lo cuộc sống ở gia đình chị, em phải lo cuộc sống của em, nghĩ tới không còn mình nữa Chí Mẫn sẽ phải ở một mình khiến Chính Quốc rất chạnh lòng.
- Đến giờ làm lễ rồi đi thôi Chính Quốc!
Vì không còn cha mẹ nữa bên bây giờ Bá Hiền người anh duy nhất của Chính Quốc sẽ thay vị trí của ba cô, dẫn tay cô vào lễ đường. Cánh cửa lễ đường từ từ mở ra, và mọi ánh nhìn như bị cuốn chặt vào dáng hình thanh thoát của Chính Quốc đang nhẹ nhàng bước vào, trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi đính hàng trăm những viên kim cương nhỏ, trên tay cô bỏ Hồng Juliet đỏ thắm như điểm nhấn sáng bừng cả thân ảnh cô, từng bước chân của cô như lướt nhẹ trên làn sương mỏng, mang theo cả sự hồi hộp và thiêng liêng lan tỏa khắp không gian. Không khí trong lễ đường lặng đi một nhịp, tiếng đàn dương cầm ngân vang, dìu cô tiến về phía trước- nơi ánh mắt người tình đang đợi tràn đầy yêu thương và cảm động, gương mặt cô rạng rỡ nhưng vẫn ẩn giấu chút ngại ngùng, đôi mắt long lanh ánh nước, như muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc thiêng liêng này mãi mãi. Tiến gần đến Thái Hưởng, Bá Hiền nở nụ cười hiền từ trao bàn tay người con gái ấy qua cho anh khuôn miệng khẽ cong lên.
- Trao em ấy cho cậu, nhớ yêu thương và bảo vệ cho em ấy thay người anh này nhé!
Thái Hưởng nằm chặt lấy tay người con gái mình thương gật nhẹ đầu với Bá Hiền rồi cùng Chính Quốc bước lên lễ đường, Bá Hiền thì đi xuống phía bên trái khán đài nơi ấy là chỗ dành cho nhà gái, chỉ có Chí Mẫn và lác đác vài người bạn đồng nghiệp của Chính Quốc, còn phía nhà Thái Hưởng bên ấy chật kín chỗ ngồi, bên tổ chức lễ còn sắp sếp cho khá đông người nhà họ hàng Thái Hưởng ngồi qua bên nhà Chính Quốc cho nhà gái đỡ trống chỗ. Bá Hiến thấy như vậy mà càng xót thương hai em, chắc cả đời này hai cô chỉ còn mỗi anh là người thân thôi nên anh đã tự nhủ rằng dù thế nào anh cũng sẽ đối xử thật tốt với hai chị em Chính Quốc, Chí Mẫn.
- Nè anh! Bàn kia ba mẹ anh Thái Hưởng, chị Chân Viên thì em biết rồi, còn hai người kia là ai sao lại ngồi bàn của gia đình nhà trai? / Chí Mẫn tò mò nhìn sang phía bàn bên kia hỏi Bá Hiền/
- À cậu trai đó là Mẫn Doãn Kỳ với vợ cậu ấy Lý TríÂn, cậu ấy cũng là đồng Tổng giám đốc với Thái Hưởng bộ em chưa gặp bao giờ hay sao mà lại hỏi?
- Ờ! Em đã bao giờ gặp anh ta đâu chỉ nghe mọi người trong công ty nói về anh ta thôi! Cơ mà anh ta đã có vợ rồi á?
- Uh cậu ấy có rồi! Đợt ấy ông Kim cũng mời anh nhưng do anh bận nên không đi được, cũng tầm hơn 1 năm gì đó rồi!
- Cha cha bảo sao tên anh rể kia lại muốn cưới chị em như vậy! Ở vậy mẹ của Thái Hưởng anh biết bà ấy tên gì không?
- Hình như là Lý Hòa Anh thì phải? Mà sao em hỏi vậy?
- Dạ không có gì đâu em tò mò hỏi vậy thôi!
Hai anh em vừa ngồi xem lễ cưới vừa nói chuyện với nhau, Chí Mẫn từ đầu đến giờ không chỉ để ý buổi lễ mà tất cả những ai ngồi bên họ nhà trai đều bị cô đưa vào tầm mắt dò xét từ trên xuống dưới, cô là một người vô cùng cẩn trọng nếu đã có nghi ngờ đã có chút dính dáng thì cô sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì mà sẽ truy xét đến cùng, thấy cô cứ nhìn người ta quá Bá Hiền phải nhắc nhở thì cô mới thôi. Buổi lễ diễn ra một cách suôn sẻ, kết thúc buổi lễ Thái Hưởng đưa Chính Quốc lên xe hoa về luôn không kịp để cô dặn dò hay nói gì với Chí Mẫn cả, trước khi ra về ông Kim có đến gặp Bá Hiền và Chí Mẫn mời hai người tối đến ăn cơm tối cùng gia đình nhưng Bá Hiền từ chối vì tối nay đã có cuộc hẹn, còn Chí Mẫn thì đồng ý tối sẽ tới vì cô cũng muốn đến xem Kim gia rộng lớn ra sao mà nhiều người ao ước được đến đó như vậy.
Kim Gia
Chính Quốc về đến phòng đã ngủ thiếp đi vì mệt, chân tay với cơ thể mệt mỏi vì đứng lâu, và đi mời rượu khác hàng tiếng đồng hồ, cô ngủ mà quên cả thay váy cưới, quên cả tháo giày. Thái Hưởng thấy thế chỉ biết cười trừ rồi giúp cô thay ra bộ đồ ngủ, cởi giày ra giúp cô để cô có thể ngủ một cách thoải mái, sau khi thấy vợ mình đã say giấc nồng thì anh cũng đi tắm rửa thay quần áo rồi trở lại lễ cưới để sắp xếp lại mọi việc ở đấy. Vì mệt quá nên Chính Quốc ngủ rất ngon, ngủ quên cả giờ giấc khi cô giật mình tỉnh dậy thì đã là xế chiều, biết chắc lúc xuống đấy cô kiểu gì cũng bị trách khứ nên cô nhanh chân nhanh chân đi tắm, mặc quần áo chỉnh tề rồi mau mải chạy xuống nhà.
- Con chào mẹ! Em chào chị! Con xin lỗi do con ngủ quên nên đã dậy muộn ạ!
Cô xuống tới phòng khách thì mẹ và chị Chân Viên đã ngồi đấy, hai người đang nói chuyện gì đấy mặt bà có vẻ không vui, cô đoán chắc là sẽ bị mắng rồi nhưng không, khi thấy cô đứng đấy bà liền chỉnh lại sắc mặt cười nhẹ mà đáp lời cô:
Không sao! Con cũng mới về làm dâu nên ta không trách con, nhưng từ mai phải đúng giờ đúng giấc, trước lúc ăn cơm phải xuống phụ dưới bếp để chuẩn bị đồ ăn tối.
- Dạ vâng con biết rồi ạ!
- Bữa tối vẫn chưa chuẩn bị xong con vào bếp phụ giúp Trí Ân đi con bé cũng đang ở trong đấy.
- Dạ vâng mẹ! /lùi lại vài bước rồi chạy vào bếp/
- Hừ! Mới về đã vô phép tắc rồi! Phải để con dạy dỗ! /Chân Viên nhìn theo bóng lưng Chính Quốc mà mỉa mai/
- Con làm gì thì làm không thể để nó có thai trước Trí Ân.
- Mà con nhỏ đấy hay thật đấy đã hơn một năm rồi chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ hai đứa nó vô sinh hết rồi hả mẹ?
- Ăn nói linh tinh. /đánh vào tay Chân Viên/
- Uiii da sao mẹ đánh con?
Sau khi Chính Quốc đi vào bếp thì hai mẹ con họ nói chuyện to nhỏ gì đó với nhau, có lẽ họ và Trí Ân về cùng một phe với nhau, ánh mắt của hai người ấy ai cũng chứa đầy sự toan tính, sự tham lam, họ tham muốn tài sản của gia tộc Kim này chính vì Chân Viên là con gái sau này có chia tài sản cũng sẽ được ít hơn Thái Hưởng và Doãn Kỳ, nên họ đang âm mưu với nhau làm một việc gì đấy hòng chiếm đoạt gia tài này. Hoặc có một lý do lớn lao khác sẽ khiến địa vị của họ bị lung lay...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play