*Xột xoạt*
"Cô mau đi đi, tôi chỉ có thể đưa cô ra tới đây thôi."
Bàn tay nhỏ bé đẩy mạnh cô gái chui qua một cái lỗ bên dưới tấm rào, cả người cô gái đó lấm lem, vừa qua khỏi liền quay đầu nhìn lại cô gái đã giúp mình.
Nước mắt đầy biết ơn rơi không kể xiết, cô vừa nở nụ cười liền vụt tắt tức thì, bởi một bóng đen cao lớn đang phủ kín ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng ở phía sau cô gái kia.
"Chủ...nhân..."
-Chủ nhân?
Cô gái lập tức nhíu mày căng thẳng, sau lưng bỗng lạnh toát bởi luồng sát khí cực độ, thiếu điều chỉ muốn nuốt chửng thân thể bé nhỏ của cô, làm cô không rét mà run lên.
Cô không dám quay đầu nhìn lại, hét lớn vào cô gái đang ngồi đực trên đất vì sợ.
"Chạy mau đi!"
"Chạy? Muộn rồi!"
Một tiếng súng nổ vang lên ó trời, cô gái trước mặt ăn ngay một phát đạn không lưu tình từ người đàn ông, cắm thẳng vào giữa trán, máu tươi chảy ra ồ ạt như thác đổ, cô gái kia chết ngay tức khắc, không kịp nhắm mắt.
Thân xác cô ta đổ xuống đất, trong tư thế không được thả lỏng, khắp mặt cô ta phủ một màu đỏ được ánh trăng rọi rõ, máu từ lỗ đạn vẫn còn đang tuôn.
"Nhã Nhã..."
Cô gái mất tự chủ bấu tay lên tấm rào, cô không khóc, nhưng trong giọng thì thầm chứa đầy sự xót thương.
"Thống đốc...tại sao...?"
"Ha, Tiểu Diệp, hay thật, em dám thả cô ta đi sao?"
Giọng trầm thấp nguy hiểm.
Khương Diệp - thuộc hạ dưới trướng, cô nhận ra kẻ đang đứng sau lưng là Trình Chiêu, vị Thống đốc cao cao tại thượng, nổi tiếng thập phần tàn bạo, ai ai cũng phải dè chừng, còn là ân nhân cứu mạng của cô, đã thẳng tay giết chết một nô lệ được cô giúp bỏ trốn.
Bấy giờ, Khương Diệp mới quay mặt nhìn ra sau, người đàn ông với vẻ ngoài phong tước xước ước, diện như quan ngọc, nổi bậc cùng mái tóc bạc kim, mang mị thái u tĩnh đầy lạnh lẽo, đôi mắt nhỏ cuồng nộ híp nặng nề, lạnh lùng đón nhận ánh mắt của cô.
Một tay hắn cầm súng chặt chẽ, một tay vương tới kéo ngay người cô đứng dậy, dí họng súng lạnh toát vào cằm cô, gằn giọng.
"Tiểu Diệp, ai cho phép em thả cô ta, có biết cô ta..."
"Cô ấy được chọn làm món hàng giao dịch của ngài!"
Lời đang trôi chảy bị cô gái cướp trắng trợn, gương mặt không có lấy một chút sợ hãi, trước họng súng lạnh lẽo, cô bình tĩnh không khác gì một con robot.
"Cô ấy không muốn bị chà đạp, không muốn phục vụ những kẻ đó."
"Nên như vậy em thả người đi?"
Thanh âm khàn đặc bất lực, Trình Chiêu tức đến mắt nổi đầy tia máu đỏ, trên vầng trán rộng xuất hiện từng đường gân ghê rợn. Cây súng trong tay hắn dí sát, đẩy Khương Diệp ngẩn cao đầu lên.
Hắn đáu lưỡi trong khoang miệng, bộ dạng ngả ngớn của phường ác ôn, không phải hắn luyến tiếc khi mất đi một món hàng, mà hắn điên lên vì mất đi lòng trung thành của cô gái, người luôn nhất nhất phục tùng mệnh lệnh của hắn, lại cả gan trái ý hắn, tự ý thả người.
Trông mị thái diện vô biểu tình của cô, hắn không biết phải phạt cô như thế nào, bởi, cô chính là giới hạn mà hắn luôn giấu kín, có làm gì cũng không nỡ giết chết cô.
"Khương Diệp, em được lắm..."
Cây súng trong tay thu về ngay lập tức, hắn cúi người vác cô gái không phản kháng trên vai, lạnh giọng sai bảo binh lính đang đứng ở phía sau dọn dẹp hiện trường.
Khương Diệp bị hắn đưa vào trong, bước chân của hắn rất dài, lướt qua từng ánh mắt lấm lét, cảnh hắn vác cô gái xảy ra ở đây như cơm bữa, họ không lấy làm lạ, mỗi lần như vậy họ đều im lặng, nhìn rồi cúi đầu.
Trình Chiêu dừng chân ở trước một căn phòng nhỏ, đây là phòng của cô gái, hắn thả cô xuống, chỉ vào mặt cô, gắt gỏng.
"Vào đó thay đồ, đến phòng riêng gặp tôi!"
"Vâng!"
Dù là ở bất cứ nơi nào, Trình Chiêu luôn tối thượng, lời hắn nói là mệnh lệnh tuyệt đối, cô gái bắt buộc phải nghe theo.
Không dám chần chừ, Khương Diệp mau chóng quay vào trong, không được vài giây cửa lại đột ngột mở toang, một cô gái khác nghênh ngang bước vào.
"Ô, xem kìa, lại chọc giận Thống đốc nữa rồi à?"
Thanh âm lanh lảnh khó nghe, đó là Điềm Điềm, nữ quản gia của dinh thự, tính cách có phần thâm độc, thường xuyên ức hiếp kẻ yếu thế.
Biết cô ta lại tới gây sự, cô gái nhỏ không muốn vay vào mặc kệ làm việc của mình. Thế mà, Điềm Điềm không phân nặng nhẹ, mắng mỏ cô.
"Con nhỏ kia, tao nói chuyện với mày mà mày dám làm ngơ tao?"
"Nè, mày bị điếc hả?"
Mặc cho tiếng nói chói tai, Khương Diệp vẫn tự nhiên thay đồ trước mặt cô ta, vừa định chải lại mái tóc rối thì chiếc lược trong tay bị hất văng.
"Con nhỏ này, mày dám..."
"Tôi không có gì để nói với cô cả!"
Giọng nói sắc lạnh làm âm thanh tắt ngấm, chỉ với một ánh nhìn chết chóc Khương Diệp liền thành công trấn áp đối phương.
"Tôi còn có việc không rảnh ở đây đôi co với cô."
"Nếu như tôi còn chậm trễ, ngài ấy sẽ không tha cho cô và tôi đâu."
Cô mượn uy quyền của Trình Chiêu hăm doạ, rồi cúi người nhặt ngay chiếc lược, mọi hành động của cô đều rất vội vã, vội đến mức không màn đến sự có mặt của người kia.
Xong việc, cô gấp gáp đến phòng riêng của người đàn ông.
...
*Cạch*
Căn phòng rộng rãi toả ra một mùi hương cuống hút, Trình Chiêu đang ở bên trong, người hắn sớm đã thay một bộ suit đen trông như một vị tổng tài, nhàn hạ ngồi nhâm nhi ly rượu vang nhạt, một tay lắc lắc chiếc ly, một tay tự đánh cờ vua.
Khi nhìn thấy cô gái, hắn tỏ ra không để ý, chờ cho đến khi cô đến gần.
Thân thể mảnh mai khoác một chiếc váy trắng tinh khôi, tựa như một thiên thần vừa rơi xuống trần gian, thoát tục mà cuốn hút, mái tóc xoăn nhẹ càng tô lên nét ngọt ngào của cô.
"Thống đốc!"
"Qua đây!"
Trình Chiêu tùy tiện ngoắt tay, giọng hắn lạnh lùng không đổi, hai mắt vẫn dán chặt vào thế cờ giang dở.
Còn Khương Diệp, giống như một nô lệ, hễ hắn ra lệnh là lập tức làm theo, người như được cài đặt chương trình, ngoan ngoãn ngồi vào lòng hắn, cúi đầu.
Hắn có vẻ cũng rất nâng niu cô, tay đang cầm ly rượu đỡ đần lấy tấm lưng nhỏ, để cô tựa vào.
"Tiểu Diệp, tôi giết cô ta...em có thấy buồn không?"
"Mất đi một người chia sẻ...như vậy em sẽ chịu thiệt đấy!"
"Em muốn tôi đưa em cho những kẻ kia?"
Hắn bình thản ra một quân cờ, ngón tay gõ nhẹ vào một ô, theo sau hành động là một quân cờ khác được đặt lên.
Cô gái tiếp nước cờ với hắn, im lặng vài phút cô cũng mở miệng đáp.
"Tôi không quan tâm ngài muốn đưa tôi đi đâu, tôi chỉ cảm thấy cô ấy không tình nguyện, tôi muốn thả!"
Nghe có vẻ tưởng chừng Khương Diệp bị điên, nhưng thực tế cô thật sự không bận tâm. Bởi từ lúc cô được người đàn ông này cứu, cô căn bản đã bị hắn huấn luyện thành một cỗ máy, chỉ biết làm việc cúc cung cho hắn, không phàn nàn hay thắc mắc, hắn đặt đâu thì ngồi đó, không bao giờ quên đi cái ơn của hắn, sẵn sàng bán mạng vì hắn.
Cô chợt nhớ lại chuyện quá khứ, năm đó, bố cô là một lương y tốt bụng, mẹ là một người nội trợ hết mực vì gia đình, em trai cô cũng nối nghiệp bố, trở thành một bác sĩ trẻ đầy tiềm năng.
Còn cô, một người chỉ biết trồng hoa cỏ, cuộc sống gia đình khá bình dị, cho đến một ngày...đất nước bắt đầu rơi vào cảnh khủng hoảng nhân đôi khủng hoảng.
Gia đình của cô từ một hộ khá dã thành hộ nghèo khó, bố của cô bị hãm hại gán cho một tội danh, khiến ông mất hết con đường sống.
Em trai cô cũng bị đàn áp, tương lai trở nên mờ mịt, cả gia đình cô khốn đốn vô cùng.
Chiến tranh và bạo loạn xảy ra gay gắt, đâu đâu cũng khổ sở, bố và em trai cô đều bị bắt ra chiến trường, để lại hai mẹ con cô bơ vơ không nơi nương tựa. 2 năm sau, cuộc chiến vẫn diễn ra khốc liệt, cô mất liên lạc với bố và em trai.
Xác người rãi rác khắp nơi, chết vì binh đao, mẹ cô vì bảo vệ cô mà không tránh khỏi thương vong, hai chân bà đã mất trong một lần tấn công.
Khốn khổ đè nặng lên người, cô khóc kêu trời đất không thấu. Cứ ngỡ, cuộc đời cô sẽ lụi tàn nhưng...rồi ông trời nghe những lời than thở, thương xót cô, cho cô tìm được hướng đi.
Những tờ thông báo tuyển người từ quân đội dán đầy mọi ngóc ngách, mở ra một tương lai mới. Ngày Khương Diệp mang mình đầu quần, cũng là ngày đầu tiên cô gặp Trình Chiêu, chính hắn cứu rỗi đời cô.
Khi ấy, hắn đọc thông tin của cô, chỉ nhẹ nhàng hỏi cô một câu.
"Có muốn tìm lại người thân không?"
"Có!"
Cô ngây thơ không nghĩ ngợi nhiều gật đầu tức thì.
Hắn vậy mà đã thật sự giúp cô, giúp cô tìm lại được bố và em trai, họ vẫn còn sống, nhưng mỗi người đều mất đi một bộ phận.
Với quyền lực tối cao, Trình Chiêu hoàn toàn đủ khả năng giúp bố cô giải hàm oan, còn giúp cả gia đình cô được sống yên ổn đến suốt đời dưới đặc quyền của hắn.
Đổi lại, cô phải ký vào giao dịch, trở thành vật trong tay hắn trong vòng 6 năm, sau khi hết 6 năm cô sẽ được tự do.
Từ đó, Khương Diệp vừa là con tốt thí trong những trận chiến sinh tử, vừa là vật thí nghiệm trong những bài huấn luyện, thậm chí là...trở thành người làm ấm giường cho hắn, bất kể là thứ gì, hễ hắn muốn cô đều phải thực hiện.
5 năm trôi qua cô đã quen dần với điều đó, cô không còn lạ lẫm, mà chỉ như một robot nhất nhất phục tùng hắn, luôn nhẫn nhịn chờ ngày tự đo.
Cô của hiện tại đã không còn mang dáng vẻ yếu đuối của ngày xưa. Khi hắn hỏi, cô cũng không bận tâm, tùy ý hắn xử trí.
Nhưng mà, cô chỉ thấy tội cho cô gái kia, cứu người không thành còn hại chết người, cô cũng không biết một lát nữa mình sẽ bị hắn trừng phạt gì?
Trên gương mặt tuấn duật của Trình Chiêu suy tư nhìn cô không rời, sau đó hắn đặt ly rượu xuống bàn, nhanh chóng đi chuyển ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trước ánh mắt vô hồn của cô, hắn bắt đầu hỏi tiếp.
"Em biết tội của mình chứ?"
Cô gái nhỏ đăm chiêu im lặng, ngầm trả lời hắn rằng cô biết, cô không nhiều lời thêm mất thời gian, cứ như vậy để hắn trừng phạt cho xong chuyện.
Mí mắt trĩu nặng của cô cố tình khước từ đi ánh mắt mong chờ, khiến cho Trình Chiêu có chút u sầu, thỏ thẻ.
"Tiểu Diệp, tôi là gì đối với em?"
-Thật kì lạ...
Bấy giờ, không hiểu sao Khương Diệp lại cảm thấy hắn có chút khác thường, hắn vẫn giữ ánh mắt kỳ vọng, con ngươi đen ngần lên như mực, trên gương mặt cương nghị không ngừng dán chặt vào khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, ép buộc cô phải nói ra.
"Là chủ nhân."
"Chủ nhân thôi ư?"
"Là...là.."
"Là gì?"
Giọng hắn có chút gấp gáp, hắn đáp rất nhanh sau mỗi tiếng nói của cô, ngón tay không ăn phận khẽ đi chuyển sang trái tai của cô, cả mặt cũng áp sát lại gần.
"Một lần nữa...tôi là gì với em?"
"Là ân nhân..."
Khương Diệp miễn cưỡng đáp, không tài nào cô nghĩ ra được mối quan hệ giữa cô và hắn, ngoài trừ mối quan hệ giữa chủ tớ, và người ơn, thì cô chẳng bao giờ dám nghĩ đến một mối quan hệ khác, thậm chí là bạn bè, khiến cho sắc mặt của Trình Chiêu không hài lòng.
Mày rậm nhếch nhẹ, miệng mỏng cũng "chật" một tiếng bức bối, ánh mắt vừa rời khỏi cô vài giây lại đâu vào đấy, trở nên nguy hiểm, toả ra khí tuất lạnh lẽo bao phủ khắp thân cô.
"Chỉ là ân nhân thôi ư.."
Khoé miệng của hắn cong lên nụ cười mỉa mai, đẩy eo nhỏ thu yếu của cô gái áp sát vào người mình, ngước mặt nhìn lên cô gái không có chút biểu cảm, ngặt nghẽo nói.
"Tiểu Diệp, nếu tôi không muốn mối hệ này, thì sao?"
"Ngài muốn thế nào? Không muốn để tôi làm món hàng?"
"Không! Tôi sẽ không làm vậy."
Hắn bỗng nhiên bế xốc cô lên, nhẹ hôn lên tóc, trong vòng tay hắn cô nhỏ bé cực kỳ, chưa được phân nửa cơ thể hắn.
Sải chân miên man bắt đầu khiễng bước, đi về phía chiếc giường to lớn, hắn nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên, rồi quỳ một chân xuống, cẩn thận nâng một chân của cô.
Ngón chân có chút gày gò hướng thẳng vào cằm hắn, môi hư bắt đầu hôn lên mu bàn chân.
"Tôi muốn em...Tiểu Diệp..."
"Muốn em...ở bên cạnh tôi..."
Nói đến đó, Khương Diệp hiểu ngay ý hắn, cô ngồi im không nhút nhít, mặc hắn giở trò, vì cô đã thả đi mất một nô lệ của hắn, hiển nhiên bây giờ cô phải chịu phạt.
Trình Chiêu hôn từ bàn chân lên đến đùi ngọc, bàn tay cũng không yên phận sờ soạng thăm dò khắp nơi.
Mỗi một nơi hắn chạm vào đều lưu luyến ở lại khá lâu, ánh mắt hắn tràn ngập sự trìu mến. Khi nhìn vào vài vết thẹo còn mới do lần trước hắn trút giận lên cô, dường như có chút xót thương.
Nụ hôn của hắn dần dần di chuyển lên hông thì dừng lại, hắn đứng dậy, cúi người, cử chỉ vẫn nhẹ nhàng sờ vào một bên má ửng hồng. Hắn biết thời gian giao dịch đã sắp hết, chỉ còn 1 năm nữa cô sẽ được tự do, rời khỏi hắn, bèn lợi dụng việc cô thả người, làm cái cớ trừng phạt cô, giữ cô mãi mãi thuộc về hắn.
"Tôi muốn em...em sẽ là Thống đốc phu nhân của tôi, coi như đây là trừng phạt!"
-Thống đốc phu nhân?
Cơ thể mảnh mai phản ứng tức thì, Khương Diệp lùi người sang một bên, né tránh cử chỉ thân mật. Cả gương mặt bé nhỏ phủ một mảng xám xịt, không phải sự ngạc nhiên, mà là sự hoảng sợ, sợ từ trong xương tủy đi ra.
"Không, không thể được."
Cô lập tức từ chối, bản thân có thể chết vì hắn, nhưng riêng chuyện làm vợ hắn, cô suốt đời không dám mơ tưởng đến. Cô bất nhược lắc lắc đầu, từng chút lùi xa hắn.
Sự kiêu hãnh của một Thống đốc dường như bị cô chà đạp, chóc chóc làm cơn giận bỗng trỗi dậy, Trình Chiêu vạn lần không ngờ, cô gái hết mực cúc cung hắn, lại dám khước từ tấm lòng của hắn.
"Tại sao chứ? Tại sao không đồng ý gả cho tôi?"
"Tại vì ngài là Thống đốc cao cao tại thượng, là chủ nhân của tôi. Tôi không yêu ngài! Ngài đối với tôi là ơn, không phải tình!"
Khương Diệp trả lời dứt khoát, như đáp một câu hiệu lệnh, sắc mặt cô không còn một giọt máu, làm cho cơ mặt của người đàn ông trở nên nghiêm trọng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play