Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trái Tim Lạc Lối

Chương 1. Phát hiện chồng có tổ ấm riêng.

Tận mắt thấy chồng nuôi đẻ, thấy chồng cẩn thận lau cửa mình cho sản phụ trẻ, thấy chồng hạnh phúc bế đứa bé trai, cười mãn nguyện đầy ắp yêu thương, biết ơn người đã sinh ra đứa bé ấy...lòng Như Tâm suy sụp, chết lặng.

Cô bám vào thành lan can tránh cú ngã nhào có thể đánh động người chồng đang chăm vợ đẻ bên trong.

Cô lảo đảo bước đi. Hành lang khoa sản tấp nập người qua lại nhưng cô dường như chẳng thấy ai ngoài con đường đơn độc dài lê thê buồn tẻ trước mặt.

Ngày thứ hai, cô trở lại Bệnh viện Đa khoa huyện A. Vẫn dáng vẻ tất bật chăm sóc, vẫn nụ cười hạnh phúc, vẫn ánh mắt đầy ắp yêu thương bón người ta ăn từng thìa cháo, vẫn ánh mắt đong đầy tình thâm phụ tử với đứa trẻ sơ sinh nằm trong nôi...Như Tâm lặng lẽ ra về trong tiếng cười hạnh phúc của người đàn bà kia.

Ngày thứ ba, cô thấy chồng tay xách, nách mang dìu người phụ nữ bế con lên chiếc Toyota quen thuộc. Chiếc xe mà cô dành toàn bộ số tiền tích góp được suốt 10 năm qua mua cho chồng để chồng thuận tiện về nhà ngày cuối tuần. Do cơ quan chồng công tác cách nhà hơn 70km.

Gác lại nỗi đau bị phản bội, Như Tâm lên chiếc taxi.

"Theo giúp tôi chiếc Toyota màu trắng đó!"

Anh tài xế thấy dáng vẻ cô, không hỏi cũng biết nhiệm vụ mình đang làm, anh tài chạy chậm giữ khoảng cách an toàn với chiếc Toyota phía trước.

"Cảm ơn!" Như Tâm xuống xe, thanh toán phí, rồi rảo bước đến căn nhà cấp 4 nằm ven triền đồi.

Như Tâm không vào, cô đứng một góc ở phía đối diện. Không vô nhà, cô cũng biết chồng mình đang làm gì trong đó. Lát sau, cô thấy anh ta bê thau quần áo ra phơi. Là quần áo của người đàn bà kia và tả, áo sơ sinh của đứa nhỏ. Những việc mà khi cô sinh hai đứa con...chồng không hề mó tay vào.

Cô vượt hơn 70 km trở về nhà trong đêm mưa tầm tã. Thấy mẹ ướt mèm như chuột lột, hai đứa con gái cô sốt sắng đưa mẹ đi thay quần áo.

"Bố bị làm sao mà mẹ ở tận 3 ngày thế ạ?" Cô con gái lớn 10 tuổi vừa lau tóc cho mẹ, vừa hỏi.

"À...Bố con ốm!"

"Thế bố đã khỏe chưa ạ?" Cô con gái nhỏ 5 tuổi, ngồi trong lòng mẹ giương đôi mắt to tròn nhìn mẹ.

Như Tâm vuốt đuôi tóc con, cười với con: "Bố khỏe...mẹ mới về được chứ!

Hai con ở nhà hổm rày có nhớ mẹ không? Có ăn uống đàng hoàng không?"

"Chị Na toàn cho con ăn trứng chiên thôi!"

"Có trứng chiên ăn là ngon lắm rồi đó Nấm!"

Bé Nấm nghếch mặt cười hì hì: "Chị Hai nói đúng ha, ăn trứng vẫn ngon hơn ăn cơm với nước tương!"

Như Tâm vòng tay ôm hai con vào lòng. Nước mắt thương con âm thầm chảy ngược. Đêm đó ba mẹ con ngủ cùng giường.

Đang ôm mẹ ngủ ngon, bé Na trực giấc vì mò không thấy mẹ. Em mắt nhắm, mắt mở xuống giường đi tìm mẹ. Lúc tối mẹ về mắc mưa, em sợ mẹ sốt.

Tìm khắp các phòng trong nhà không thấy mẹ, em định vào phòng đập em gái dậy cùng mình đi tìm...Nhưng em chợt nghe tiếng khóc thút thít vọng vào từ ngoài sảnh.

Na rón rén mở he hé cánh cửa. Trong một góc sảnh bóng mẹ ngồi cô đơn khóc rất thảm thương. Linh cảm mách bảo cho em biết: Mẹ đang gặp chuyện buồn. Trong lòng em dấy lên nỗi sợ hãi. Em nhào vào ôm mẹ, khóc nức nở: "Mẹ ơi, mẹ làm sao thế ạ?"

Như Tâm giật mình vì mình đã để con thấy bộ mặt đau khổ, yếu đuối của một người mẹ. Cô quẹt khô nước mắt mình và nước mắt trên hai má con gái: "Không có chuyện gì đâu con yêu. Mẹ chỉ...nhớ bố thôi!"

"Mẹ đừng giấu con. Chắc chắn mẹ đã gặp chuyện gì đau lòng rồi!" Bé Na ôm mẹ: "Con gái mẹ lớn rồi. Mẹ nói con gái nghe, con chia sẻ nỗi buồn cùng mẹ!"

Chuyện này sao cô có thể nói cho các con biết đây?

Như Tâm lại khóc vì nỗi đau không có lối thoát. Im lặng mắt nhắm mắt mở để con có bố thì trái tim cô không thể chịu nổi. Còn nói thẳng ra...thì cô sợ con cô sẽ tủi hổ với bạn bè, sợ để lại nỗi đau ăn sâu trong lòng hai con.

"Mình phải làm sao?" Như Tâm chọn tâm sự với cô bạn thân chơi với nhau từ khi cả hai mới 5 tuổi.

Mỹ Hằng sau khi nghe toàn bộ câu chuyện gia đình của bạn, đứng bật lên cầm tay cô kéo đi: "Mình với cậu đi bắt gian, đánh hai con chó đó trận cho đã!"

Như Tâm lắc đầu.

"Cậu sợ lão chồng cậu bênh con bé ba đánh cậu hả? Nếu vậy để mình thuê thêm hai đứa xã hội đen trị nó!"

"Không phải vậy. Đáng gì mà đưa nhau đi đánh ghen? Người ta ăn ở với nhau đã lâu và có cả con trai rồi mà!"

"Vậy giờ cậu tính sao?"

"Mình muốn ly hôn!" Như Tâm bật khóc: "Vì mình không thể chịu nổi cảm giác bị chồng phản bội. Sài chung chồng với kẻ khác không chỉ là nỗi đau đơn thuần mà còn là nỗi nhục!"

"Mình cũng thấy vậy. Thế thì ly hôn thôi. Thà đau lần còn hơn mang nỗi đau âm ỉ!"

"Nhưng còn các con của mình? Bé Na và bé Nấm tội nghiệp của mình có tội gì đâu phải chịu cảnh gia đình ly tán?"

"Mình tin hai con sẽ hiểu cho cậu. Chứ bây giờ gắn gượng sống cậu chịu không nổi. Mang nỗi đau u uất đổ bệnh trầm cảm chết sớm bỏ con không ai nuôi!"

Chương 2. Chính thất còn bế cung, bé ba đã tìm đến tận cửa.

"Na, Nấm! Giả dụ có một ngày...bố mẹ không ở chung một mái nhà nữa...Hai con có buồn không?"

Bé Na dường như hiểu thâm ý lời mẹ nói. Em ôm mẹ, thơm lên má mẹ cái chụt: "Con chỉ cần có mẹ là đủ!"

Cô con gái nhỏ cũng ôm mẹ hôn lên má còn lại: "Con cũng vậy. Con chỉ cần mẹ và chị Na! Ở đâu có mẹ và chị Na là con vui." Thế giới đứa trẻ 5 tuổi như em, ngoài cô giáo và các bạn đồng trang lứa trên trường, ở nhà em chỉ có mẹ và chị Na. Mẹ yêu em, chị Na thương em, ôm em ngủ mỗi khi vắng mẹ. Mùi hơi thân thuộc của em không có mùi của bố.

"Tối nào ba mẹ con mình cũng ôm nhau ngủ thật ấm áp, phải không chị Na?"

"Ừm, bố có khi nào ở nhà với chị em mình đâu."

"Chúng con yêu mẹ nhất trần đời!" Hai đứa nhỏ lại ôm mẹ moa moa thêm vài cái, rồi ôm cánh tay mẹ an nhiên ngủ ngon.

Nhìn hai con thơ ngây ngủ say, lòng Như Tâm uất ức nghẹn đắng. Cô thức trắng đêm suy nghĩ thật kĩ. Khi trong lòng đã sáng tỏ một quyết định cũng là lúc chuông nhà thờ điểm 5 giờ sáng. Như Tâm ém chăn lại cho hai con, rồi nhẹ nhàng xuống giường.

Đang làm bữa sáng, con Mực quấn quýt bên chân cô chợt vùng chạy ra sân, sủa inh ỏi. Như Tâm theo ra.

"Mực à!" Cô xoa đầu chú cún cưng luôn trung thành với chủ mười năm qua, rồi nhìn ra cổng. Một bóng người thấp thoáng ngoài đó.

"Xin hỏi là ai vậy?"

Người kia tháo chiếc khăn trùm kín mặt mũi, quay lại nhìn cô.

Gương mặt điểm tô rất kĩ lưỡng sắc sảo nhưng Như Tâm vẫn nhận ra cô ta.

Thời giờ kẻ cướp chồng người ta ghê gớm thật. Chính thất như cô còn chưa xuất thân đi bắt gian, tiểu tam đã tìm đến tận nhà đòi quyền lợi.

Vừa tháo xong chiếc khăn, cô ta gấp gáp: "Tôi là Kim Liên, vợ bé của anh Quân!"

Tự tin giới thiệu như vậy cho thấy gã chồng cô cưng chiều ả đàn bà này đến cỡ nào. Chiều đến mức đội lên đầu thờ nên ả mới tự tin cuồng ngôn trước mặt một chính thất là cô đây.

Như Tâm cười nhạt, hờ hững nhìn người đàn bà: "Cô tìm đến đây chồng tôi có biết không?"

"Anh ấy bảo tôi đến!"

"Vậy à?" Như Tâm nhích mép, quay lưng trở vào nhà.

"Là tôi tự đến. Tôi có chuyện muốn nói với chị!"

Cô không quay lại: "Bây giờ tôi còn bận con, bận cái...Cô muốn nói gì tới quán cà phê Sân Vườn đợi tôi!" Chuyện thúi ình vầy cô không muốn các con cô nghe.

"Quán đó tôi không biết, tôi đợi chị ở đây!"

"Miệng cô chỉ biết ngậm kem chồng người ta thôi hả? Không biết thì gọi hỏi que kem! Quán đó là nơi vợ chồng tôi hò hẹn từ khi yêu nhau đến giờ!" Như Tâm đi thẳng vào nhà, không quên nhắc cô ta: "Chó nhà tôi rất nhạy với mùi trộm cướp!"

Con Mực nhe răng gừ gừ khiến kẻ đu bám ngoài cổng vội vàng lên taxi.

Chiếc taxi biến lẹ khỏi trước cổng nhà cô, trả lại con đường thông thoáng, bầu không khí sạch sẽ cho các con đi học, Như Tâm nhích khóe môi. Cô những tưởng, trái tim mình sẽ nhói đau, lòng sẽ vô cùng khó chịu...Nhưng không...tất cả đều bình thản sau một đêm thức trắng. Tình yêu đã tàn. Nghĩa phu thê đã cạn. Ngọn lửa lòng đã vụt tắt sau ba ngày theo dõi chồng. Hôn nhân đã hóa tàn tro. Cái còn lại duy nhất trong cô bây giờ chỉ là tương lai của hai con.

Như Tâm nấu phở bò cho con.

"Ăn sáng rồi đi học nha Na, Nấm!"

"Dạ mẹ! Tụi con mặc quần áo xong rồi đây!" Hai chị em ríu rít chạy ra khỏi phòng, sà vào bàn ăn, mời mẹ.

"Con mời mẹ ăn sáng.

Em mời chị Na ăn sáng!"

Bé Na kéo ghế cho em gái, kéo ghế mời mẹ. Rồi em vòng lại ghế của mình, cẩn thận nhét chiếc khăn ăn vào cổ áo em. Một hành động nhỏ của con nhưng làm Như Tâm chảy nước mắt. Đứa con gái lớn của cô đã quá quen với việc chăm sóc em gái thay mẹ. Cô nhận ra: Mười năm hôn nhân của mình, mái nhà này chỉ có mẹ con cô. Quân công tác xa, lúc chưa có xe, cuối tuần này thì vịn cớ xe khách hết vé, cuối tuần khác thì nói cơ quan còn nhiều việc xử lí, cuối tuần khác nữa thì bảo: ốm không về được. Mua xe rồi...nhưng chồng cô cách hai tuần mới về thăm nhà một lần. Về sáng thứ Bảy thì sáng Chủ Nhật đã vội đi: "Anh là sếp có rất nhiều việc phải làm!"

Cô tôn trọng chồng. Rất thông cảm công việc của anh. Cô chỉ có thể nuốt hụt hẫng vào trong, chuẩn bị ít đồ cho chồng mang theo.

"Em nghe anh Hùng nói, sắp tới có đợt thuyên chuyển công tác cán bộ có gia đình ở dưới này đã công tác lâu năm ở miền núi về đây. Anh nhớ xin suất nha. Anh xây dựng miền núi 10 năm rồi cũng đến lúc xin về xuôi! Để gia đình mình đoàn tụ, các con có bố ở nhà cũng vui hơn!"

Cô nói có gì sai đâu. Vậy mà chồng cô gắt gỏng: "Em nói nghe dễ quá. Chuyển công tác không đơn giản như việc em đổi quán tạp hóa."

Giờ thì cô biết lý do thật sự chồng không muốn chuyển về là gì rồi!

Lòng người thật điêu ngoa, giả dối. Cô đúng là ngu ngốc khi đem cả thanh xuân chờ đợi một kẻ phản bội.

Chương 3. Trước ngưỡng ly hôn(1)

"Chồng, mới sớm mai có người lạ đến nhà mình nói bậy nè!"

Trước khi đi gặp nhân tình chồng, Như Tâm check camera gửi luôn đoạn video cho chồng.

"Để chị xem hai đứa yêu thương tới đâu?" Như Tâm nhàn nhạt nhích khóe môi, diện bộ váy xinh đẹp, trang điểm chỉn chu đi gặp con bé ba.

"Tôi cho cô 10 phút!" Như Tâm kéo ghế ngồi đối diện cô ta, nhìn thẳng vào mặt ả, nở nụ cười bình thản xinh đẹp.

Người đàn bà nhìn sững vào mặt cô một hồi, rồi không vòng vo tam quốc, mở túi xách lấy ra bức ảnh, đẩy tới trước mặt cô: "Chị tự xem đi!"

Như Tâm cầm bức ảnh. Trong ảnh là một gia đình nhỏ ba người trọn vẹn. Ả đàn bà ôm cánh tay Quân, tựa đầu vào vai cười hạnh phúc. Quân bế đứa nhỏ hạnh phúc viên mãn nhìn người đang tựa vào vai trái mình.

Nếu cô không phải là vợ Quân, nhìn vào bức ảnh này cô sẽ cho rằng: Đây là một gia đình hợp pháp. Cô thản nhiên cất bức ảnh vào túi xách trước đôi mắt kinh ngạc của tiểu tam.

"Chị cất ảnh gia đình tôi để làm gì?" Cô ta đứng bật lên, muốn với tay giật túi xách của cô.

Như Tâm không khách sáo quất luôn túi xách vào mặt ả: "Giữa ban ngày ban mặt muốn cướp đồ người khác, hử? Ở đâu tới thèm trà sáng phường này à?"

"Chị...!"

Ả nhìn sững vào mặt cô, tức lắm nhưng chẳng làm gì được! Đành mặt nặng mày nhẹ ngồi lại xuống ghế: "Anh Quân chê chị già hết xí quách, đàn bà thẳng đuột như đàn ông, khô khan như ngói. Ảnh khen tôi ướt át, chỉ có tôi mới hợp, mới làm ảnh phát huy sức mạnh đích thực của đàn ông. Ảnh yêu tôi và muốn cưới tôi làm vợ lâu rồi. Nhưng chị cứ lấy cái chết đeo bám không chịu buông. Nay tôi đã sinh cho ảnh đứa con trai nối dỗi tông đường, thứ sinh toàn vịt giời như chị nên tự biết khó mà lui.

Sẵn đây tôi khoe với chị luôn, mẹ chồng mới thưởng công tôi sinh con trai cuốn sổ tiết kiệm 300 triệu. Nếu chị khó khăn đu bám anh Quân chỉ vì tiền thì tôi cho chị, chị hãy buông tha, trả chồng cho tôi!" Cô ta đập cuốn sổ tiết kiệm trước mặt Như Tâm.

Ai lạ nghe mấy lời sau chắc họ nghĩ cô là bé ba chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Thói đời tử tế quá sinh ra thứ vô ơn là có thật!

Như Tâm không khách sáo cầm cuốn sổ lên coi. Người đứng tên chủ tài khoản đúng là mẹ chồng cô. Người mẹ chồng mà cô thương như mẹ ruột, thay chồng phụng dưỡng bà từng li, từng tí suốt 10 năm qua. Có miếng ngon, có gì tốt cũng đem về cho bà.

Đời thật bạc!

Như Tâm huơ huơ cuốn sổ: "Nếu cái này là thật. Và cô có lòng...hãy chuyển thành tiền mặt tôi mới tin!" Cô ném trả lại cho cô ta. Phủi mông đứng lên: "Hết giờ. Nguyện vọng của cô sẽ được cân nhắc...nếu cô thành tâm.

Bai nha!" Như Tâm hất lọn tóc, thản nhiên mang túi rời đi.

Như Tâm tạt vào phòng chủ quán, chuyển đoạn video vừa rồi vào máy, rồi theo lối khác rời khỏi quán.

Tại một góc khuất cô thấy ả đàn bà nhận điện thoại của ai đó, phụng phịu làm nũng. Cô nhích nhẹ khóe môi: Sắp có kịch hay, cô phải giữ sức mới được!

Đúng như cô đoán, mới 18 giờ, chồng cô đã có mặt tại nhà. Tay xách lỉnh kỉnh đầy quà, vừa vào sân đã gọi inh ỏi: "Vợ ơi, vợ! Na ơi, Nấm ơi! Bố về nè!"

Mười năm làm vợ, đến tận hôm nay cô mới nghe tiếng 'vợ' chồng gọi. Ngọt ngào là thế, yêu thương đến vậy...Nhưng lòng cô nguội lạnh như tàn tro.

"Cơ quan anh hết việc rồi à?" Như Tâm bới cao búi tóc, nhìn người đàn ông cuồng công việc bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Ừ, ba thủ tục hành chính làm riết rồi cũng quen, cũng nhanh. Anh mua quà núi về cho ba mẹ con." Quân gọi với vào phòng con: "Na, Nấm, bố về rồi! Có sầu riêng, mít Thái và chôm chôm Thái hai con thích nha!"

Hai đứa nhỏ lững thững đi ra, nhìn mớ đồ ăn bố bày ra. Bé Na khoát tay: "Bố nhầm ai rồi ạ. Chị em con không thích mấy quả này.

Đúng không Nấm?"

Bé nhỏ giương đôi mắt to tròn nhìn quả mít to bự: "Chị Na nói đúng đó bố. Con với chị Na chỉ thích quả nho."

Nhìn là biết, chồng mua theo sở thích của ả nhân tình. Chứ mười năm qua, anh ta có ở nhà, có ở bên mẹ con cô bao nhiêu đâu mà biết con gái thích gì?

Mặt Quân sượng trân, vì anh ta nhận ra mình mua theo sở thích của ai.

Anh ta gượng cười, lấp liếm: "Thế à? Vậy bố chở hai con đi siêu thị mua nhé.

Vợ cũng đi luôn, cả nhà mình tối nay ăn nhà hàng!

Na, Nấm hai con có vui không?"

Bé Na chạy lại ôm cánh tay mẹ. Em thấy hơi sợ vì bố hôm nay rất lạ.

Bé Nấm có chút tiếc nuối: "Phải chi bố mời sớm hơn, ba mẹ con con ăn cơm no mất rồi!"

"Vậy cả nhà mình cùng đi chơi?"

Cả nhà cùng đi chơi?

Mười năm qua anh ta chưa hề ngỏ ý đưa mẹ con cô đi chơi. Thì giờ trước ngưỡng ly hôn anh ta không còn cơ hội nữa. Cô không muốn anh ta gieo vào lòng hai con chút niềm vui nhỏ nhoi hưởng thừa, để rồi làm hai con hụt hẫng, buồn tủi trong nháy mắt.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play