Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tôi Không Có Tội

1. Cuộc sống bình thường của hai dì cháu

Buổi sáng mùa thu, ánh nắng yếu ớt len qua khung cửa sổ phủ bụi mờ, rơi lốm đốm xuống nền nhà lát gạch cũ
Tiếng gõ nhịp đều đặn của chiếc đồng hồ treo tường vang lên trong căn nhà nhỏ, tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở
Nguyễn Thành Phong ngồi nơi bàn gỗ cũ, đôi tay nắm chặt cây bút, mắt dán vào trang vở còn dang dở
Mái tóc đen rũ xuống trán, che đi một phần gương mặt gầy gò
Từ phía bếp, mùi cơm nóng và mùi cá kho thoang thoảng theo làn gió len vào, khiến bụng cậu khẽ sôi
Dì hai ( Phạm Thảo Nguyên )
Dì hai ( Phạm Thảo Nguyên )
Phong, ăn sáng đi con / giọng dì dịu dàng vang lên /
Cậu khẽ gật, đặt bút xuống, rồi đứng dậy bước về phía bàn ăn
Người phụ nữ ngoài bốn mươi, dáng người gầy nhưng nhanh nhẹn, đang bày chén đũa
Khuôn mặt dì hiền hậu, có phần già hơn so với tuổi thật, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh thứ ánh sáng của sự bao dung
Nguyễn Thành Phong
Nguyễn Thành Phong
Dì dậy sớm quá / cậu kéo ghế ngồi, khẽ cười /
Dì hai ( Phạm Thảo Nguyên )
Dì hai ( Phạm Thảo Nguyên )
Không dậy sớm thì lấy gì cho con ăn mà đi học? / dì hai múc thêm cơm cho cậu, giọng trách yêu /
Dì hai ( Phạm Thảo Nguyên )
Dì hai ( Phạm Thảo Nguyên )
Ăn nhiều một chút. Con dạo này gầy quá
Cậu cúi đầu, chậm rãi gắp từng miếng cá, ăn ngoan ngoãn
Trong khoảnh khắc ấy, không ai nói gì thêm
Tiếng muỗng chạm vào chén vang lên khe khẽ, hòa cùng tiếng gió ngoài hiên
Một sự yên bình hiếm hoi, tưởng chừng bình thường như bao gia đình khác
Nhưng bên trong Phong, một nỗi trống rỗng âm thầm gợn lên
Cậu nhìn sang dì hai, người phụ nữ ấy đã vất vả vì cậu quá nhiều
Nếu không có dì, có lẽ cậu đã chẳng còn đứng ở đây
Chính dì là người đón cậu về sau khi cha mất
Chính dì là người chở che cho cậu khỏi những lời đàm tiếu của hàng xóm, những ánh nhìn thương hại, hay tệ hơn – những lời nguyền rủa
Nguyễn Thành Phong
Nguyễn Thành Phong
Dì hai… / cậu đột ngột lên tiếng /
Dì hai ( Phạm Thảo Nguyên )
Dì hai ( Phạm Thảo Nguyên )
Sao hả?
Nguyễn Thành Phong
Nguyễn Thành Phong
Con… nếu một ngày nào đó, có người làm con tổn thương… dì có tin con không?
Dì hai thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười, tưởng chỉ là câu hỏi vu vơ
Dì hai ( Phạm Thảo Nguyên )
Dì hai ( Phạm Thảo Nguyên )
Dì luôn tin con. Phong là đứa trẻ ngoan nhất mà dì từng biết
Cậu khẽ cúi mặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ
Trong đôi mắt trong veo của cậu thoáng ánh lên thứ gì đó khó nắm bắt – một tia sáng mong manh, vừa hồn nhiên vừa nguy hiểm
Sau bữa ăn, Phong đeo cặp lên lưng, chào dì để đi học
Dì hai đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng gầy nhỏ khuất dần nơi con ngõ hẹp
Bà khẽ thở dài, trong lòng vừa thương vừa lo
Đứa cháu ấy đã chịu quá nhiều tổn thương từ khi mới lọt lòng
Bà chỉ mong nó có một cuộc đời yên ổn
Trong khi đó, trên con đường lát gạch ẩm ướt còn sót lại những vũng nước mưa đêm qua, Phong bước đi thong thả
Cậu hòa mình vào dòng học sinh đông đúc, dáng vẻ ngoan hiền như bao đứa trẻ khác
Không ai biết rằng, phía sau nụ cười dịu dàng kia, trong tim cậu vẫn còn vang vọng những ký ức đỏ loang lổ, thứ ký ức đã khắc sâu vào tâm trí từ cái đêm định mệnh…
Nguyễn Thành Phong
Nguyễn Thành Phong
Bình thường thôi mà / cậu thì thầm, như để trấn an chính mình /
Nguyễn Thành Phong
Nguyễn Thành Phong
Tôi chỉ đang sống một cuộc sống bình thường
Một cuộc sống bình thường… của hai dì cháu
Một cuộc sống bình thường… trước khi bóng tối kịp tìm đến
End 1

2. Mỗi ngày ở trường

Tiếng trống trường vang lên, rền rĩ như kéo lê một buổi sáng dài lê thê
Trong lớp học chật chội, mùi phấn hòa cùng mùi mồ hôi học sinh, Nguyễn Thành Phong ngồi cuối dãy bàn, lặng lẽ viết vào vở
Cậu ít khi ngẩng đầu, cũng chẳng bao giờ tham gia vào những cuộc trò chuyện ồn ào của đám bạn
Nhưng sự lặng lẽ ấy lại càng khiến cậu trở thành cái gai trong mắt người khác
" Ê, đồ không mẹ, mày ngồi cúi mặt làm gì thế? " _ một giọng khàn khàn vang lên từ cửa lớp
Đó là Đạt, kẻ được mệnh danh là đầu gấu của khối
Hắn cao to hơn hẳn lứa tuổi, ánh mắt lúc nào cũng rực lửa khi tìm thấy con mồi để trêu chọc
Hắn bước thẳng vào lớp, dằn mạnh tay xuống bàn của Phong khiến cả quyển vở rung lên
Phong ngẩng đầu, đôi mắt tối tăm dưới hàng mi dài khẽ chớp
Không một phản ứng tức giận, cũng không sợ hãi
Chỉ là một cái nhìn trống rỗng, như đang quan sát một sinh vật nào đó chẳng liên quan đến mình
NVP nam
NVP nam
Cái loại mồ côi như mày thì có gì đáng sống hả? / Đạt nhếch mép, cười khinh bỉ. Mấy đứa bạn đứng quanh đó cười hùa theo /
Phong im lặng
Cậu khẽ gập vở lại, định đứng dậy rời đi
Nhưng Đạt không cho phép
Hắn nắm cổ áo cậu, kéo giật về phía mình
NVP nam
NVP nam
Thử nhìn tao coi. Sao? Không dám à? Đồ vô dụng
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Phong thoáng nhói lên một tia lạnh lẽo quen thuộc
Hình ảnh người cha say rượu, đôi mắt đầy oán hận, bàn tay giáng xuống mặt cậu như vẫn còn văng vẳng đâu đây
Phong hít một hơi thật sâu, cố ghìm nén
Nguyễn Thành Phong
Nguyễn Thành Phong
Buông ra / giọng cậu nhỏ nhẹ, không cao, nhưng rành rọt /
Đạt cười phá lên, càng kéo mạnh hơn
Nhưng khi hắn bất ngờ trượt chân vì mảnh giấy vứt dưới sàn, cơ thể mất thăng bằng, cả người chao đảo về phía lan can
" Đạt! " / vài tiếng hét vang lên, muộn màng /
Một tiếng rầm chói tai
Cả thân hình to lớn đập mạnh xuống bậc thang, lăn nhào, rồi nằm sõng soài nơi hành lang tầng dưới
Tiếng gãy rắc khô khốc vang lên, theo sau là tiếng kêu thảm thiết
Máu đỏ từ trán hắn bắt đầu rỉ ra, loang nhanh trên nền gạch
Đám học sinh xung quanh hoảng loạn
Một vài đứa chạy đi gọi thầy cô
Tiếng bàn ghế xô lệch, tiếng chân dồn dập vang vọng khắp cầu thang
Trong khi đó, Phong vẫn đứng bất động ở trên, bàn tay nắm chặt lan can
Cậu nhìn xuống dưới – nơi vũng máu đang loang rộng – bằng ánh mắt trầm ngâm
Không sợ hãi
Không hoảng loạn
Ngược lại… nơi đáy mắt ấy ánh lên một tia sáng kỳ lạ
Nhịp tim cậu dồn dập, không phải vì sợ, mà vì một thứ cảm giác khác – một thứ kích thích khó gọi tên
Cậu khẽ đưa tay chạm vào ngực mình
Nhịp đập… nhanh hơn, mạnh hơn
Máu đỏ bên dưới như đang vẫy gọi, như một giai điệu mê hoặc chỉ riêng cậu nghe thấy
Trong đầu Phong thoáng hiện lại ký ức đêm ấy – bàn tay run rẩy cầm vật nặng, tiếng xương gãy, và… máu
Cái màu đỏ tươi đẹp đẽ ấy
Khóe môi cậu khẽ cong lên
Một nụ cười nhẹ, mong manh, nhưng chứa đựng thứ gì đó lạnh sống lưng
Khi thầy cô và học sinh ùa đến, xung quanh nhốn nháo, chỉ có Phong lặng lẽ quay lưng, bước từng bước chậm rãi về lớp
Bóng dáng cậu nhỏ bé, ngoan hiền, như thể không hề liên quan đến sự hỗn loạn vừa xảy ra
Nhưng trong lòng, cậu thì thầm
Nguyễn Thành Phong
Nguyễn Thành Phong
Hóa ra… cảm giác này lại ngọt ngào đến vậy
End 2

3. Cuộc điều tra đầu tiên

Bệnh viện trong thành phố nhộn nhịp hơn hẳn sau vụ tai nạn ở trường
Học sinh thì thầm bàn tán, phụ huynh hoảng loạn kéo đến
Đạt – kẻ đầu gấu khét tiếng – giờ nằm bất động trên giường bệnh, chân bó bột, đầu quấn băng trắng thấm đỏ
Tin tức nhanh chóng lọt đến tai công an phường
Và như thường lệ, hai người có mặt để xem xét: Cảnh sát trưởng Trần Văn Trí và cấp dưới, cảnh sát Hoàng Phi Long
Họ bước vào trường, tiếng giày da gõ mạnh trên nền gạch
Thầy hiệu trưởng cùng giáo viên chủ nhiệm vội vàng ra tiếp đón
Không khí nặng nề bao trùm, như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy từng người
Cảnh sát trưởng Trần ( Trần Văn Trí )
Cảnh sát trưởng Trần ( Trần Văn Trí )
Chúng tôi chỉ muốn biết… chuyện này rốt cuộc thế nào / giọng ông Trí trầm, nghiêm nghị /
NVP nữ
NVP nữ
Dạ… học sinh nói rằng em Đạt trượt chân, ngã cầu thang. Không có ẩu đả, cũng không ai xô đẩy cả… / giáo viên chủ nhiệm lí nhí trả lời, ánh mắt lảng tránh /
Hoàng Phi Long cau mày, đảo mắt nhìn quanh
Học sinh đứng tụm lại ở hành lang, sợ sệt
Khi ánh mắt ông dừng lại nơi Nguyễn Thành Phong, cậu bé nhỏ nhắn đang ôm chặt cặp, gương mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy
Cảnh sát Hoàng ( Hoàng Phi Long )
Cảnh sát Hoàng ( Hoàng Phi Long )
Em kia / gọi /
Cảnh sát Hoàng ( Hoàng Phi Long )
Cảnh sát Hoàng ( Hoàng Phi Long )
Lại đây
Phong giật mình, bàn tay siết quai cặp đến mức ngón tay trắng bệch
Cậu bước từng bước nhỏ, cúi gằm mặt, như một đứa trẻ sắp bị mắng oan
Cảnh sát Hoàng ( Hoàng Phi Long )
Cảnh sát Hoàng ( Hoàng Phi Long )
Em là người cuối cùng đứng gần nạn nhân, đúng không? / gằn giọng /
Cả đám học sinh thì thào
Ánh mắt tập trung hết vào Phong
Cậu khẽ run, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc
Nguyễn Thành Phong
Nguyễn Thành Phong
Dạ… em… em không biết… Anh Đạt kéo áo em… rồi… rồi em chưa kịp phản ứng thì… thì anh ấy trượt ngã… / giọng Phong nghẹn lại, run rẩy, tay nắm chặt vạt áo /
Những giọt nước mắt trong veo trào ra, lăn dài trên má
Cảnh tượng ấy khiến một số giáo viên vội vàng lên tiếng bênh vực
NVP nữ
NVP nữ
Đúng rồi, chúng tôi nghe học sinh nói cả
NVP nam
NVP nam
Thằng bé Phong ngoan lắm, hiền lắm
NVP nam
NVP nam
Chắc chỉ là sơ suất thôi, ngã cầu thang thì thiếu gì trường hợp…
Trưởng Trí nheo mắt, chăm chú quan sát
Ông thấy một cậu bé gầy gò, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt sợ hãi chân thật
Thật khó để tin rằng đứa nhỏ này có liên quan
Cảnh sát trưởng Trần ( Trần Văn Trí )
Cảnh sát trưởng Trần ( Trần Văn Trí )
Thôi, tạm coi là tai nạn / thở dài, giọng trầm xuống /
Cảnh sát trưởng Trần ( Trần Văn Trí )
Cảnh sát trưởng Trần ( Trần Văn Trí )
Nhưng nhà trường cần chú ý an toàn hơn. Những vụ việc kiểu này… tốt nhất không nên lặp lại
Ngược lại, Hoàng Phi Long không dễ bỏ qua
Ánh mắt ông vẫn dừng ở Phong, đôi chân mày nhíu chặt
Có điều gì đó không khớp
Một đứa trẻ sợ hãi đến vậy… sao khóe môi lại thoáng cong lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi?
Hoàng nhìn thẳng, nhưng Phong đã cúi mặt, đôi vai run rẩy
Cậu giống hệt một đứa trẻ yếu đuối, vô tội
Khi công an rời đi, đám học sinh xung quanh khẽ thở phào
Ai cũng nghĩ mọi chuyện đã xong, chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên
Chỉ có Phong – trong bóng tối của dãy hành lang, cậu ngẩng mặt nhìn qua khung cửa kính, nơi ánh nắng chiếu lên bậc thang còn loang lổ dấu máu đã lau vội
Đôi mắt cậu ánh lên thứ gì đó khó nắm bắt
Một nửa là sợ hãi vì suýt bị phát hiện
Một nửa… lại là sự phấn khích còn chưa kịp lắng xuống
Cậu mím môi, thì thầm rất khẽ – chỉ mình nghe thấy
Nguyễn Thành Phong
Nguyễn Thành Phong
Chỉ là sơ suất thôi
Nguyễn Thành Phong
Nguyễn Thành Phong
Nhưng… thật đẹp
End 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play