Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tiệm Trà Thời Gian

Chap 1: Tiệm trà nhỏ cuối phố A

Hơn hai năm trở về trước, tôi là một nhân viên của toà soạn báo lớn ở thành phố. Sau một, thời gian bán mình cho công việc văn phòng mỗi ngày tám tiếng và mớ deadline xuyên đêm tôi đã chọn nghỉ việc.

- Thưa sếp, đây là đơn xin nghỉ việc của em! Tháng sau em sẽ nghỉ việc ở công ty, mong sếp chuẩn bị trước người có thể thay thế vị trí của em!

- Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Hiện tại vị trí của em có rất nhiều người mong muốn, em thật sự muốn nghỉ việc sao?

- Em đã suy nghĩ kỹ rồi ạ! Mong sếp đồng ý giúp em nhé!

- Được...tôi có hơi tiếc nhưng nếu em đã quyết vậy thì tôi sẽ tìm người thích hợp để thay em tiếp nhận công việc!

Vậy đó, vậy là tôi nghỉ việc ở toà soạn báo lớn, từ bỏ vị trí biên tập chính của toà soạn mà bao người mơ ước. Với số tiền dành dụm được của mình bấy lâu, tôi mua lại một căn nhà nhỏ từ người quen ở cuối phố A để mở tiệm trà.

Ban đầu, đối với tôi việc này không mấy dễ dàng, ở thành phố này tôi chỉ có một mình, ba mẹ tôi ở xa, anh chị ở quận khác nên mọi thứ tôi đều tự làm. Từ ý tưởng decor, tường nhà cho đến bàn ghế đều là ý tưởng của tôi cũng đủ thấy tâm huyết của tôi dành cho tiệm trà này nhiều như thế nào!

Bao nhiêu ngày mong chờ, rốt cuộc ngày khai trương cũng đã đến, tiệm trà được đề tên “Yên” nằm ở cuối phố với bức tường màu nâu nhạt bao quanh.

- Trời ơi! Bà nghỉ ở công ty để mở tiệm trà vậy có ổn không vậy?

- Ổn mà! Tui chỉ cần đủ sống là được á mà! Bữa nào rảnh, mấy bà qua đây chơi với tui nha!

- Dĩ nhiên rồi! Mà có chuyện gì cần nhớ nhắn tụi tui!

Buổi khai trương không quá rầm rộ, chỉ có vài người bạn thân và một hai người đồng nghiệp cũ đến dự. Những giỏ hoa tươi thơm ngát được bày riêng ở một góc bàn nhỏ, cái không gian nhẹ nhàng ấm áp đó khiến người ta thấy chữa lành vô cùng.

Thiên Lam pha ra một ấm trà to đủ cho khoảng tám người ở đây cùng nhâm nhi với vài chiếc cupcake do chính tay cô làm. Không khí này không quá nhộn nhịp nhưng đủ để người ta cảm thấy thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng.

Cứ như vậy, mỗi ngày trôi qua tiệm trà lại có nhiều vị khách đến để thưởng thức, có khi là ngồi trò chuyện cùng cô chủ quán, cũng có lúc là ngồi “bán mình cho deadline”. Dù là mục đích gì thì những vị khách đến đây đều chọn sư yên tĩnh và không gò bó.

Ít lâu sau, trong một lần tự pha cho mình một tách trà nhiệt đới, tôi uống vào và cảm nhận như bản thân đang quay về những năm tháng còn ngồi trên ghế của trường phổ thông. Đoạn ký ức kia hiện rõ trước mắt cô như một đoạn phim tua chậm, tôi cảm nhận được cơn gió thu năm đó, cảm nhận được sự ngô nghê của ngày niên thiếu...

- Sao lạ vậy nhỉ? Hình như mình bị hoa mắt thì phải! Sao những kỷ niệm này lại hiện ra trước mắt mình kia chứ?

Tôi không tin tách trà kia có thể mang tôi về lại quá khứ năm đó trong tích tắc, mặc kệ đôi khi chỉ là hoa mắt thôi. Một hôm khác, bạn thân của tôi - Tiểu Á đến quán và nhờ tôi pha cho nó một tách cacao nóng...

- Thiên Lam, cho tui một cacao nóng nhé! Ít ngọt thôi!

- Được! Chờ tui một tí nha, có ngày thôi!

Ly cacao được mang ra, cô bạn dùng muỗng khoáy nhẹ rồi nhấp một ngụm, nó bất giác ngồi thẫn thờ như người mất hồn khoảng bài giây. Đến khi tôi lay nhẹ tay nó mới giật mình:

- Tiểu Á, bà sao vậy? Cacao có vấn đề gì hong? Tui làm lại ly khác nhen?

- Không...không...Thiên Lam, khi nãy tui vừa nhìn thấy cảnh tui nắm tay một anh nào đó trong cao, to lắm! Nhưng tui chưa có người yêu mà nhỉ? Làm sao có thể thấy được những việc này ta? Không lẽ...

- Chỉ là hoa mắt thôi! Không phải thật, không tin...tui uống thử một miếng cho bà xem!

Tôi cũng cầm lấy ly cacao nhấp một ngụm, trước mắt tôi lại là cảnh một đêm trời mưa, có một vị khách đến trễ cả người ướt sũng...

- Nè...Thiên Lam...có ổn không đó?

Tôi hoảng hốt, việc này không phải là ảo giác mà là thật sao? Thức uống tôi pha có thể giúp người uống nhìn thấy tương lai và quá khứ sao? Chuyện này là ảo phải không?

- Ê...ê...bà ơi...tui cũng nhìn thấy một người, người này là khách của quán đến vào một đêm mưa muộn cả người ướt nhẹp như chuột vậy á!

- Ê...gì mà ảo vậy má! Bà khai thiệt đi, bà thấy lần thứ mấy rồi vậy?

- Lần này là lần thứ hai á!

- Lần trước bà thấy cái gì?

Tôi kể lại chuyện ly trà trái cây hôm trước cho Tiểu Á nghe, ban đầu nhỏ không tin tôi lắm vì nghe nó cứ ảo thế nào ấy. Nhưng từ từ thì nhỏ cũng tin, nhỏ nói với tôi đừng để nhiều người biết chuyện này, kể cả khách đến uống trà cũng chỉ nói là có thể họ hoa mắt.

Đối với tôi mà nói, việc sở hữu năng lực này là một điều khó tin, thức uống do tôi pha có thể giúp người khác nhìn lại quá khứ và biết được cả tương lai sao? Chuyện này, e là khó có thể giấu được nhưng đành vậy, xem như để giúp người khác vậy!

Chap 2: Quá khứ - Hiện tại - Tương lai

Từ ngày trở về làm chủ tiệm trà, Thiên Lam như được “thả về môi trường tự nhiên” vậy. Cái dáng vẻ hồn nhiên, vui tươi ngày nào vẫn trở lại khác xa với cô biên tập viên của toà soạn lớn.

Mỗi sáng, tôi mở cửa tiệm, lau dọn bàn ghế, bày trí lại khu vực pha trà, kiểm tra lại hàng hoá...cả trăm công việc không tên chỉ một mình tôi làm nhưng lại thấy bình yên vô cùng tận. Khách đến quán mỗi ngày không quá đông, vừa đủ để tôi sống, mặt bằng không tốn chi phí vì nhà này đã được tôi mua lại.

Có rất nhiều vị khách đến quán tôi để “thưởng trà” nhưng phần lớn đều đến do được truyền tai bởi lời đồn: “ Cô chủ nhỏ của tiệm trà Yên có khả năng giúp người ta thay đổi thời gian trong lúc uống trà!”. Họ tò mò nên đến thử, nhưng tôi đã sớm giấu đi cánh cửa ấy bằng việc pha trà thiếu nguyên liệu hoặc không chú tâm vào nó. Khả năng ấy, chỉ dùng khi khách yêu cầu và cần tôi giúp đỡ họ.

Cũng không ít lần tôi gặp rắc rối bởi khả năng này, nên từ đó để tránh phiền phức tôi đã thay đổi cách pha trà.

Một lần nọ, có một thiếu niên trẻ đến quán bảo với tôi muốn quay về quá khứ nhìn lại người mình thương. Tôi pha cho cậu ấy một tách trà hoa quế, khi uống vào quá khứ của cậu ta hiện lên, cậu ấy ngồi sững sờ rất lâu cho đến khi “ảo giác kia” biến mất và rồi...cậu ấy lên cơn đau tim ngay trong quán. Khi cấp cứu đưa đến bệnh viện dù đã qua cơn nguy kịch nhưng quán của tôi vẫn bị cảnh sát đến điều tra nguyên nhân. Mãi đến sau này, khi cậu ấy quay lại mới kể rằng: “ Ngày hôm đó khi uống trà xong, tôi nhìn thấy quá khứ nhưng lại thấy cô ấy rời bỏ tôi để theo một người khác. Cú sốc đó như một lưỡi dao cứa vào tim tôi đến hiện tại vẫn chưa quên được! Vì lẽ đó nên tôi có chút kích động làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cô! Tôi cảm thấy rất có lỗi!”. Câu chuyện đó khiến tôi phải suy nghĩ, hoài nghi về năng lực của mình và tự hỏi: “ Nó có thật sự tốt?”.

Một lần khác, chính bản thân tôi là người nhìn thấy quá khứ của mình, là ngày bà tôi mất - ngày mà tôi không thể quên được. Nỗi đau mất mát đó quá lớn đến nỗi gần mười năm qua mỗi khi nhắc đến tôi vẫn còn hoen mắt. Lại một lần nữa tôi muốn biết khả năng này có giúp người ta cảm thấy hạnh phúc hay chỉ khơi lại nỗi đau đã cũ.

Cứ như vậy đó! Tôi đã giấu nhẹm khả năng kì diệu trong tách trà do chính tay mình pha, cho đến hiện tại cửa tiệm đã mở gần một năm, rất ít người biết đến việc này, những người biết đến chỉ có khách quen mà thôi!

Thời gian trôi nhanh lắm, gần một năm ấy tôi gặp rất nhiều kiểu khách hàng. Có người khó tính, có người dễ chịu, có người trẻ tuổi cũng có người lớn tuổi...câu chuyện của mỗi người mỗi khác. Nhưng đối với tôi đó lại là những bài học, những câu chuyện quý giá mà có thể nếu còn làm một biên tập viên tôi sẽ mãi mãi không có được.

Cũng tại quán trà này, nơi mà tôi tự mình tìm cảm hứng và sáng tạo ấy tôi gặp được An Duy - anh ấy hiện tại là chồng của tôi. Chúng tôi cùng nhau vận hành quán trà này, tôi không còn một mình nữa, quán trà cũng dần trở thành nơi để mọi người đến tìm sự yên tĩnh giữa cuộc sống bộn bề, có khi lại là nơi để họ cùng nhau vẽ tiếp câu chuyện tương lai của họ theo một cách nhìn khác.

Suy đi, tính lại, tôi mở quán trà này không hề lỗ mà còn lãi thêm rất nhiều thứ quý giá vượt xa vật chất. Lời hẳn một anh chồng luôn sẵn sàng bên cạnh tôi, yêu thương tôi dù rất ít khi biểu lộ mọi thứ quá nhiều.

Nhưng hành trình của tiệm trà này vốn dĩ rất dài, nó là những câu chuyện chẳng có đầu hay cuối của vợ chồng tôi cũng như những vị khách ở quán. Có khi còn là những chuyện không đâu xoay quanh việc tiệm trà được vận hành như thế nào nữa kìa! Nên tôi mong rằng bạn có thể đồng hành cùng tiệm trà của tôi, xem nó như một câu chuyện để chữa lành hay đơn giản là để vỗ về bạn sau những ngày mệt mỏi với công việc!

Tuy những câu chuyện ấy đôi khi sẽ khiến bạn câu vì một vị khách lạm dụng việc chuyển đổi không gian để bám víu lấy những thứ đã mất hay thỉnh thoảng sẽ bật cười vì những điều nhỏ bé...nhưng ở trạm dừng này, tôi cũng muốn cùng bạn trưởng thành!

Tiệm trà Yên sẽ không đón khách bằng giờ cố định, khi đóng cửa cũng không theo quy tắc bình thường! Mong bạn sẽ hữu duyên là vị khách may mắn đến quán khi còn mở cửa nhé!

- Quý khách muốn dùng gì? Tôi có thể giúp gì trong câu chuyện của quý khách nhỉ?

Câu chào quen thuộc khi đến Yên mà bạn sẽ nghe thấy đấy, nếu bạn chỉ đến để uống trà và nghe chuyện thì tôi sẽ kể cho bạn nghe về những vị khách mà tôi đã gặp!

À...khi đến bạn đừng quên nựng “Cục Bông” nhé, quán của tôi còn có một nhân viên đặc biệt là “Cục Bông” thuộc giống Samoyeo trắng, bé rất ngoan và hiếu khách ạ!

Chap 3: Lần đầu gặp gỡ!

Đêm hôm ấy trời mưa như trút nước, khung cửa kính lớn của tiệm trà bị phủ bởi một lớp nước lấp lánh như pha lê khiến cả con đường bên ngoài như trở nên mờ nhạt. Ánh đèn vàng trong tiệm trà vẫn sáng, Thiên Lam đang đứng ở quầy lâu dọn mọi thứ, Cục Bông thì nằm cuộn tròn trên tấm thảm được trải gọn ở góc sàn một cách buồn chán. Bạn đón đúng rồi đấy! Tiệm trà vẫn chưa đóng cửa!

Những vị khách quen của quán họ dường như đã “bình thường hoá” việc giờ giấc thất thường này từ lâu. Có hôm 8 giờ sáng vẫn chưa thấy mở cửa, hôm thì 23 giờ vẫn chưa đóng, khách đến là một việc nhưng có vào thưởng thức được trà không lại là một việc khác!

* Leng...keng...leng...keng...*

Cục Bông nghe thấy tiếng chiếc chuông treo ngoài cửa reo lên đã ngước đầu lên nhìn rồi quẫy đuôi! Là khách đến quán vào buổi đêm muộn.

Bên ngoài cửa, một thanh niên trạc tuổi tôi đẩy cửa bước vào có vài phần vội vã, quần áo và tóc đã ướt sũng vì mưa. Cục Bông chạy lại quẫy đuôi với anh, chân trước cũng khều khều như để chào, những điều này là tôi dạy nó, khách đến đây cũng rất mến Cục Bông!

- Quý khách dùng gì ạ? Menu ở trên vui lòng xem và ngồi chờ trong chốc lát!

Một giọng nam ấm vang lên: “ Cô chủ cho tôi một tách trà gừng mật ong nhé! Phía bên ngoài lạnh quá!”

Tôi vừa trở lại quầy pha sau khi cất những cái tách từ bồn rửa, thanh niên trước mặt đã ướt sũng vì mưa, trong rất tội nghiệp!

- Anh chờ tôi một lát nhé! Tôi đi lấy cho anh mượn khăn lau người!

- Được! Phiền cô vậy!

Tôi chạy vào trong lấy ra một chiếc khăn bông màu trắng, khăn này tôi thường dùng cho khách khi cần! Mấy hôm trời mưa có những cô đến với bộ tóc bị ướt mưa nên rất cần nó, chắc vì vậy mà họ thường xem quán là ngôi nhà thứ hai để trú ẩn khi mệt mỏi!

Tôi mang khăn ra ngoài, nhìn thấy dáng người cao hơi gầy trong bộ áo sơ mi đã bị mưa làm ướt đang cúi người chơi đùa với Cục Bông có chút đáng yêu đến lạ!

- Khăn đây ạ! Anh lau tóc đi! Trà của anh sẽ có ngay!

Anh ngước lên nhìn tôi, đưa tay nhận lấy khăn, ánh mắt đen láy khiến người ta cảm thấy bình yên vô tận. Anh đứng lên lau tóc, có phần rung vì lạnh, Cục Bông vẫn ngồi đó có vẻ nó rất mến anh!

- Cô ở đây một mình sao? Cùng với bé Samoyed này à?

- Ừm...tôi ở đây cùng với Cục Bông! Sao giờ này vẫn chưa về nhà?

- Tôi lỡ đường mưa quá nên vào đây!

Tôi đưa tách trà công nghi ngút khói thơm mùi gừng cho anh, bên ngoài trời vẫn mưa chưa ngớt. Thanh niên ấy vẫn ngồi ở ghế trước quầy, tay chạm vào tách trà như tìm hơi ấm cho đôi tay, ánh đèn vàng chiếu trên tóc anh, dáng vẻ có vài phần thanh tú. Bên ngoài tiếng mưa vẫn vang đều, anh nhấp một ngụm trà, sự ấm áp trượt dài xuống cổ họng vào bên trong như đang giúp anh “rã đông” mọi thứ.

Trong phút chốc, trước mắt anh bỗng có sự thay đổi, anh nhìn thấy cảnh tượng đang cùng cô chủ tiệm trà này hẹn hò! Nụ cười của cô trong veo như khi nãy anh nhìn thấy, lạ thật? Đây là tương lai sao? Anh mơ hồ nhấp thêm một ngụm, anh nhìn thấy ngày anh và cô kết hôn, mỗi ngày đều cùng cô đón những lượt khách đến quán trà này. Anh ngây người một lát, trở về thực tại nhìn cô gái trước mặt đang loay hoay lau chiếc bàn dài gần khung cửa mà cười.

- Anh bị sao thế? Sao lại ngồi ngây người ra như vậy? Bị lạnh quá à?

Anh ngại ngùng gãi đầu rồi mới đáp lại cô

- À...không...không có gì! Tôi chỉ thấy cách decor ở quán này khá đặc biệt!

- Là tôi tự decor cả! Mà trời cũng tối rồi! Anh không định về nhà sao? Trời tạnh mưa rồi ấy!

Anh cũng quên mất bên ngoài trời mưa đã ngừng rơi từ lúc nào. Anh vội lấy điện thoại gọi cho ai đó, chắc là người nhà.

- Cô chủ cho tôi thanh toán!

- Không cần đâu! Xem như tôi tặng anh tách trà này vậy! Đằng nào lúc anh đến quán cũng sắp đóng cửa rồi! Chỉ là trời mưa nên tôi chưa mang bản vào được thôi! Anh cứ về đi nhé!

- Cảm ơn cô! Hôm khác tôi lại ghé!

Anh cúi người xoa đầu Cục Bông trước khi ra ngoài, chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa tiệm, anh lên xe, xe lăn bánh. Tiệm trà cũng đóng cửa!

Sáng hôm sau...

- Ơ...anh đứng đây từ khi nào đấy?

- Cô chủ...tôi cố tình đến đây sớm nhưng quán vẫn chưa mở cửa à?

Tôi gãi đầu ngại ngùng, bình thường tiệm trà mở cửa không có giờ cố định nên không biết phải trả lời thế nào.

- Ngại thật, quán của tôi không có giờ mở hay đóng cố định! Anh vào trong đi! Tôi treo bảng rồi sẽ vào ngay!

Anh không nói chỉ gật đầu rồi vào trong trước, Cục Bông thấy anh thì nó mừng lắm như đã quen thân vậy!

- Anh dùng gì?

- Cô cứ làm một món bất kỳ trong menu là được!

- Ừm...!

Ly nước tôi pha cho anh là cacao nóng cùng một viên marshmallow thơm dịu, buổi sáng trời lạnh rất hợp để uống nó.

- Của anh đây! Tiện thể tôi có thể biết tên anh không? Để lần sau đến tôi sẽ dễ xưng hô hơn!

- Tôi tên An Duy! Năm nay tôi 23 tuổi, còn cô!

- Tôi là Thiên Lam, tôi cũng 23 tuổi!

- Thế còn bé Samoyed này thì sao?

- Em ấy tên Cục Bông, tôi nuôi em ấy được một năm rồi!

Buổi đầu chúng tôi đã gặp nhau như thế đấy, từ một đêm mưa, rồi anh ấy dần trở thành khách quen của quán tôi mỗi ngày.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play