[One Piece/All Luffy] Dáng Vẻ Của Ánh Sáng
Chap 1: Khởi đầu (1)
Một ngày nọ,mọi người bị kéo tới một không gian thần bí. Thứ đầu tiên thu hút ánh mắt tất cả mọi người chính là chàng thiếu niên đang an tĩnh ngủ say trong khối băng khổng lồ.
Thiếu niên ấy có dáng vẻ đơn thuần, phảng phất nét trẻ con. Mái tóc đen ngắn rối nhẹ, nơi đuôi mắt trái còn vương lại một vết sẹo. Dù đang ngủ, cả người vẫn toát ra 1 cảm giác kỳ lạ, vừa mỏng manh, lại vừa khiến người ta không thể rời mắt.
Tất cả họ đều cùng nghĩ trong lòng, người này là ai?
Nhưng cảm giác đầu tiên khi họ nhìn thấy cậu là chiếc áo sơ mi đỏ nổi bật ấy lại khiến đa số người sinh ra một ấn tượng rất đặc biệt, đây là một người có nụ cười thuần khiết đến kỳ lạ, cứ như thể chỉ cần cậu cười lên, cả thế giới sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Phía trên màn hình cực lớn bất ngờ sáng lên hai chữ "ONE PIECE" xuất hiện rõ ràng.
Ngay lập tức, ánh mắt của Đô đốc hải quân Akainu sắc lạnh lại. Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng mang theo khinh miệt
Akainu
Cái gì mà Vua Hải Tặc! Nực cười đến vô lý!
Nhưng khi hắn còn chưa kịp hành động, một cảnh tượng khác đã khiến đôi mắt hẳn khựng lại, những gương mặt quen thuộc, băng Tóc Đỏ, rồi cả băng Râu Trắng, lần lượt hiện ra, đứng đó sừng sững như đã sẵn sàng nghênh chiến.
???
Chuyện gì thế này? Đây là đâu? Tại sao cơ thể lại không nhúc nhích được?
Ở một góc khác, Chopper vô thức lùi ra sau một chiếc ghế bày sẵn trong không gian, lén trốn sau nó. Ở đây toàn là những người xa lạ, có cả hải quân, lại còn rất nhiều hải tặc nổi danh trong truyền thuyết
Chopper
Doctorine đâu rồi... nơi này... thật đáng sợ...
Ussop
Aaaa!!! Cứu tôi,là bộ xương khô kìa!!!
Usopp hét lớn một tiếng đầy hoảng loạn, lùi lại mấy bước. Tiếng hét của cậu ta còn dọa luôn cả Chopper, khiến chú tuần lộc nhỏ cũng sợ run người.
Nhưng rất nhanh, Usopp chắp tay giơ cao biểu tượng cây thánh giá trước ngực, mặt nghiêm túc như đang diễn kịch
Ussop
Tôi... tôi hoàn toàn không sợ bộ xương khô nhé! Bộ xương khô tôi từng gặp không chỉ một, mà tới mấy cái rồi đó!
Đối với phản ứng ầm ĩ kia, Brook chỉ hô hô hô cười mấy tiếng. Sau hai năm lênh đênh giữa đại dương, những phản ứng kiểu này ông sớm đã quen rồi. Thậm chí, chính cái thân thể bộ xương khô này không ít lần giúp ông thoát khỏi hiểm cảnh.
Zoro khoanh tay đứng trong một góc, ánh mắt lặng lẽ quét qua một góc khác, nơi đó là Trafalgar Law, hải tặc nổi danh, cũng là 1 kẻ sử dụng kiếm. Điều khiến Zoro chú ý hơn cả chính là thanh đao bên hông hắn
Kikoku, một thanh yêu đao có tiếng. Dĩ nhiên, càng khiến Zoro đau đầu lại là một kẻ khác, ở góc đối diện, một tên ngu ngốc với cặp chân mày xoăn tít, lúc nào cũng như thể tự cho mình là hiệp sĩ, đang điên cuồng xum xoe quanh các nữ nhân. Thật chẳng hiểu nổi cái đầu hắn nghĩ gì.
So với mấy kẻ ồn ào, những nhân vật lớn của cả hải quân lẫn hải tặc, những người đã sớm trải qua sóng gió, lại có vẻ điềm tĩnh hơn. Ai nấy đều bình tĩnh quan sát nơi đây, một không gian kỳ lạ đến khó tin
Bỗng có một giọng nói vang lên giữa không trung.
Renome
Kính mời các vị, xin dựa theo tên ghi trên lưng ghế để tìm đúng chỗ ngồi. Đây là một dị không gian. Tại đây, các vị sẽ được chứng kiến quá khứ và tương lai nguyên bản của thế giới này. Nơi này cấm đánh nhau. Các vị có thể gọi ta là Renome
(Chú ý: Ở trong không gian gương mặt Renome sẽ được che tối, những người có mặt ở đó sẽ không thấy rõ)
Marco
Nghe qua thì có vẻ thú vị đấy yoi~
Marco híp mắt cười khẽ, giọng điệu lười biếng mà tinh tế như thường lệ
Marco
Nhưng mà, này Renome-chan, mục đích của ngươi rốt cuộc là gì? Với cả... ngươi và thiếu niên kia có quan hệ gì sao yoi?
Mọi người bắt đầu di chuyển về phía ghế có tên mình. Dù ai cũng giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của họ vẫn không tự chủ mà lướt qua nơi khối băng đặt thiếu niên tóc đen ấy.
Marco luôn là kẻ thông minh, sắc bén và cũng không phải kiểu dễ bị lay động bởi vẻ bề ngoài. Thế nhưng, ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở chàng trai ấy lâu hơn một nhịp.
Một câu nói nhẹ tênh bật ra từ miệng Marco, nhưng lại như muỗi kim xuyên thẳng vào tim người nghe
Renome
Chẳng ai trong số chúng ta có thể xem nhẹ thiếu niên nằm trong băng kia đâu.
Giọng nói kia chỉ vang lên trong không trung, không thấy thân ảnh, càng làm tăng thêm vẻ thần bí đến cực điểm. Nghe qua, hệt như giọng một thiếu nữ.
Koala
Dragon-san? Còn chị Robin thì...
Koala nhịn không được thì thào hỏi, ánh mắt nhìn về phía Robin, người đầu tiên bước tới và ngồi xuống đúng chỗ ghi tên mình. Thân phận của Robin trong mắt hải quân là cực kỳ nguy hiểm, lẽ ra với thân phận quân cách mạng hiện tại, chị ấy nên ngồi cùng nhóm bọn họ mới phải...
Monkey D Dragon
Cứ yên lặng mà xem biến chuyển đi
Dragon chỉ nhẹ giọng đáp, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như mọi khi.
Ngay lúc ấy, giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, lần này càng rõ ràng và thẳng thắn hơn.
Renome
Mục đích của ta, là muốn làm thiếu niên này sống lại. Đưa thế giới quay về đúng quỹ đạo vốn có. Vì thế, ta cần thu thập nguyện lực. Tất cả các ngươi, từng có ràng buộc, từng có liên hệ với thiếu niên tên là Monkey D. Luffy, đều được mời đến đây, để chứng kiến quá khứ và tương lai nguyên bản của thế giới này
Không ít người chú.Dòng họ Monkey, có người lại vì chữ D. mang theo bí ẩn lớn trong thế giới này mà giật mình.
Phó Đô đốc Garp, Dragon, Ace, Sabo, tất cả đều bất giác đồng loạt nhìn về phía thiếu niên bị đóng băng trong khối băng. Không ai hẹn trước, nhưng ánh mắt họ giao nhau, rồi cùng dừng lại nơi cậu bé ấy.
???
Cậu ấy đã chết rồi sao?
Không ai trả lời. Nhưng nhìn dáng vẻ cậu lúc này, thực sự chẳng giống người đã khuất, mà đúng hơn là một người đang yên bình say ngủ. Hoàn toàn không có dấu hiệu gì của một thân thể đã mất sinh khí.
Một giọng nói ngạo nghễ vang lên, mang theo chút khinh bỉ
Boa Hancock
Thiếp thân sao phải vì làm một tên hải tặc sống lại mà lãng phí thời gian nhìn cái gọi là hình ảnh phát trực tiếp? Thiếp thân chính là người đẹp nhất trên thế giới này
Hancock hất tóc một cái đầy duyên dáng, tự tin như thể cả thế giới này không đáng để cô nhìn đến.
Sanji ngồi cách đó không xa lập tức hóa đá, đôi mắt trái tim, cả người hóa tượng, run run tự hỏi
Vinsmoke Sanji
Trời ơi... sao lại có thể...đẹp đến thế!
Sengoku
Này, Garp, chẳng lẽ lại là người nhà ông làm loạn hả?!!
Sengoku gầm lên, ánh mắt trừng sang phía bạn già, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ.
Garp lại không đáp. Ông chỉ tiếp tục nhai bánh gạo, rồi bật cười ha hả như không có gì liên quan đến mình cả.
Renome
Ta đã nói rồi, Luffy và tất cả các vị đang ngồi đây đều từng có liên hệ. Chỉ cần các ngươi thật lòng hy vọng cậu ấy sống lại, nguyện lực thu thập được sẽ càng mạnh, đủ để kéo thế giới quay về đúng quỹ đạo, sửa chữa toàn bộ sai lệch
Râu Trắng ngửa cổ uống một ngụm rượu, cười ầm lên
Edward Newgate
Gurarara! Vì làm một thằng nhóc ranh sống lại mà kéo cả đám chúng ta tới đây? Thiếu niên mang họ D kia rốt cuộc là ai chứ?
Những người khác cũng bắt đầu lộ ra vẻ hoang mang và nghi ngờ. Không bàn tới chuyện có thực sự sống lại được hay không, chỉ riêng việc có thể gọi đủ mặt những kẻ cộm cán từ ba thế lực lớn, hải tặc, hải quân, và cả quân cách mạng đến đây, đã là điều quá sức tưởng tượng.
Không gian này tuyệt đối không tầm thường, chủ nhân của giọng nói kia lại càng bí ẩn.
Renome
Người thiếu niên ấy, lẽ ra chính là Vua Hải Tặc tương lai, là người sinh ra để dẫn dắt thế giới này đi đúng con đường.
Lời vừa dứt, tựa như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, toàn bộ không gian tức khắc xôn xao hẳn lên.
Phản ứng dữ dội nhất... đến từ chính Grap
Monkey D Grap
Thằng nhóc ta có thể xem giống như cháu trai này... là... Vua Hải Tặc tương lai?!
Ông trừng mắt, cái bánh gạo trên tay rơi xuống đất từ lúc nào không biết, vẻ mặt vặn vẹo giữa tức giận, bất lực và kinh ngạc đến tột độ.
Akainu thì gần như phát điên. Vừa nghe đến ba chữ Vua Hải Tặc, hắn theo bản năng muốn bước tới, dùng dung nham thiêu rụi cái gọi là Vua Hải Tặc tương lai này. Nhưng... hẳn không thể nhúc nhích. Một lần nữa hắn ý thức được, trong không gian này, hắn không thể làm gì cả.
Nami
Vớ vẩn gì vậy chứ! Tôi không muốn ở lại đây thêm phút nào hết!
Nami bỗng đứng bật dậy, ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ và sợ hãi
Nami
Làm hải tặc sống lại? Tôi không cần biết là ai, tôi chán ghét nhất là hải tặc! Huống hồ... lại còn là Vua Hải Tặc! Vô lý hết sức!
Cả không gian càng lúc càng hỗn loạn. Người thì giận dữ, kẻ lại rơi vào trầm tư. Một số thì như Sanji, vẫn còn đang thẫn thờ vì Hancock. Còn Zoro chỉ khẽ hừ một tiếng rồi tiếp tục khoanh tay, chẳng buồn phát biểu.
Cho dù làng Cocoyasi đã được cứu... Thì những tổn thương đã từng chịu đựng, vẫn sẽ mãi còn đó. Người đã mất, sẽ không bao giờ quay về! Muốn cô giúp đỡ để làm một tên hải tặc sống lại ư? Vớ vẩn đến cực điểm!
______________________________
Renome
Thật ra là tác giả quên viết đoạn Băng mũ rơm như thế nào khi không có Luffy
Renome
Cái khởi đầu này có thể rất dài và dài
Chap 2: Khởi đầu (2)
Renome
Tác giả sẽ bổ sung thêm phần này vì phần trước thiếu
Giả thuyết đặt ra là: Nếu trong thế giới không có Luffy, rồi sau đó Luffy sống lại (hy vọng giả thiết này không trùng với các tác phẩm khác), thì số phận của mọi người sẽ ra sao?
Thời điểm là hai năm sau khi Luffy ra khơi, Râu Đen không tồn tại, Sabo chưa từng mất trí nhớ, Ace đã biết Sabo gia nhập quân cách mạng.
(Teach sẽ không tồn tại nha,cho vô bây giờ là nó rối luôn cốt truyện)
Những người khác vẫn sống tốt, mỗi người đi một con đường khác.
Zoro phản kháng và đánh bại đại tá Morgan, thành công ra khơi. Gặp được Mihawk và từng giao đấu, nhưng không vì thất bại mà quên đi lời hứa với bạn thân. Cậu tiếp tục rèn luyện, dần dần trở thành kiếm sĩ nổi danh khắp đại dương.
Garp, Phó đô đốc hải quân, phát hiện làng Cocoyashi đang gặp khó khăn, đã đến giải cứu. Nami nhờ đó được tự do, dần dần theo đuổi giấc mơ vẽ bản đồ toàn thế giới.
Usopp một mình đối đầu với thuyền trưởng Kuro. Tuy bị thương nặng, nhưng vẫn thành công đánh lui được hắn.
Sanji cùng mọi người ở nhà hàng Baratie hợp lực chống lại băng hải tặc Krieg. Sau đó, Baratie trở thành nhà hàng di động trên biển. Sanji có thể thoải mái ra khơi, tìm kiếm All Blue.
Chopper ở lại cùng bác sĩ Kureha tại đảo Drum, chữa bệnh cứu người. Cậu cùng Dalton và dân đảo hợp lực kháng cự lại Wapol, được người dân công nhận và đón nhận.
Robin được quân cách mạng phát hiện và bảo vệ khi còn ở Alabasta. Từ đó không cần phải sống trốn chạy nữa.
Franky, trước khi bị CP9 bắt đi, đã tự tay đốt bản thiết kế vũ khí cổ đại. Sau đó tiếp tục cuộc sống bình thường ở Water 7, không bị cuốn vào âm mưu lớn..
2.Nhân vật xuất hiện bao gồm:
Một số nhân vật chủ chốt của băng Tóc Đỏ.
Hải quân: Garp, Sengoku, Akainu, Aokiji, Kizaru, Fujitora (Hổ Tím), Smoker, Coby, Helmeppo.
Thất Vũ Hải: Mihawk, Hancock, Bartholomew Kuma, Buggy.
Những người liên quan: Rayleigh, Law, Kid, Killer.
Quân cách mạng: Dragon, Sabo, Koala, Ivankov,Hack
__________________________________
Kid
Vua Hải Tặc? Chỉ bằng thằng nhóc kia?
Kid khịt mũi đầy khinh thường, trong đầu hiện lên hình ảnh một thằng nhóc ngờ nghệch, cười toe toét chẳng có tí gì gọi là khí thế của vương giả. Buồn cười!
Figarland Shanks
Luffy à...
Ở một góc khác, Shanks Tóc Đỏ khẽ nhếch môi, nụ cười nhẹ đến mức gần như không thấy. Thiếu niên ấy... muốn trở thành người kế vị của Roger ư? Một ý niệm vụt qua như làn gió thoáng
Robin khoanh tay trước ngực, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trầm giọng hỏi
Robin
Tôi có một vấn đề. Làm thế giới trở lại quỹ đạo nghĩa là tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu sao, Renome-san?
Renome
Tất cả... sẽ bắt đầu lại. Và lần này, sau khi các ngươi xem xong ký ức, sẽ không còn nhớ gì hết
Câu trả lời vừa vang lên, đồng tử Nami lập tức co rút, toàn thân như bị đông cứng. Không chỉ cô, toàn bộ thành viên băng Mũ Rơm đều rơi vào trầm mặc.
Bắt đầu lại... Nghĩa là, bọn họ sẽ phải một lần nữa trải qua tất cả mọi chuyện đã qua.
Là những ngày làng Cocoyasi bị ngư nhân tàn sát, thống trị, là âm mưu giết chóc của quản gia Kuro, là nhà hàng Baratie bên bờ vực sụp đổ, là nỗi đau bị khước từ vì thân phận quái vật, là tháng ngày lạc lối trong sương mù ngoài biển cả... Từng đoạn ký ức chồng chéo nhau, mỗi người như chìm vào những mảnh vụn quá khứ. Một hành trình tưởng đã xa, bỗng dưng hiện về, như chưa từng phai.
So với cái gọi là quỹ đạo tương lai... thứ quan trọng hơn, chính là hiện tại. Ai mà biết nếu quay về từ đầu, liệu có thể giữ lại được kết quả hiện tại này không?
Vậy thì... tại sao phải vì cái tên Monkey D. Luffy kia mà đánh cược tất cả những gì mình đang có, một cuộc sống yên ổn, bình lặng?
Nami
Thật hoang đường! Thật nực cười!
Nami giận dữ, chỉ tay vào thiếu niên đang ngủ yên trong khối băng
Nami
Tại sao chúng tôi lại phải vì cậu ta mà một lần nữa trải qua những ngày tháng đau đớn đó? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi từ bỏ hiện tại, vốn đang yên ổn và hòa bình chứ?!
Làng Cocoyasi... Bao năm sống trong áp bức, cuối cùng mới được giải thoát khỏi bàn tay thống trị của Arlong. Dựa vào đâu... mà bắt cô quay trở lại nơi ấy lần nữa?
Chopper im lặng, không thốt một lời. Nhưng trong lòng cậu, có một làn sóng phản kháng âm thầm dâng lên. Cậu đã cố gắng rất nhiều... Cuối cùng mới được người dân đảo công nhận. Cuối cùng không còn là quái vật mà trở thành một bác sĩ thực thụ. Thật sự... nếu bắt đầu lại một lần nữa, liệu cuộc sống có tốt đẹp hơn hiện tại không? Liệu người ta có lại gọi cậu là quái vật?
Trafalgar Law thì chỉ đứng yên, bình tĩnh, không nói một lời. Cơn sóng trong lòng... dường như phẳng lặng. Bắt đầu lại hay không, với hắn mà nói, không có gì khác biệt. Dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần... Ngày ấy, Cora-san vẫn sẽ không thể bóp cò. Và hắn, mãi mãi không thể thay thế Cora-san để bóp cò thay.
Renome
Trong băng hải tặc Mũ Rơm...Zoro là kiếm sĩ, Nami là hoa tiêu, Sanji là đầu bếp, Usopp là tay bắn tỉa, Chopper là bác sĩ, Robin là nhà khảo cổ học, Franky là thợ đóng tàu, Brook là âm nhạc gia, Jinbe là người lái tàu.
Renome
Tất cả các ngươi, chính là những người đồng đội quan trọng nhất của Luffy. Cho dù mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu, cho dù có phải một lần nữa nếm trải hết thảy khổ đau năm xưa... Thì cậu ấy, vẫn sẽ là người cứu rỗi các ngươi. Là ánh sáng của tất cả mọi người.
Renome
Ta tin rằng, trong suốt quá trình quan sát này, các ngươi sẽ hiểu... Luffy là người xứng đáng để sống lại.
Lời vừa dứt, tất cả các thành viên băng Mũ Rơm, từng người một bị gọi tên đều nghe rõ rành mạch. Khoảnh khắc ấy, không chỉ là xác nhận thân phận của mình trong tương lai, ngay cả vai trò, vị trí trong băng cũng đã được sắp đặt đâu vào đấy.
Thatch
Khoan đã, gì cơ? Jinbe cũng thuộc băng hải tặc Mũ Rơm?
Thatch bật thốt kinh ngạc. Thanh âm sôi nổi ấy lập tức phá vỡ bầu không khí im ắng, trầm mặc của hàng ghế đầu.
Mấy đội trưởng băng Râu Trắng cũng bắt đầu bàn tán rôm rả, bấy giờ mới phát hiện Jinbe đã ngồi ngay hàng đầu. Mà cái hàng đầu ấy... đúng là tụ hội đủ dạng người lạ, nào là bộ xương khô biết nói, nào là người máy, thậm chí còn có cả tuần lộc.
Kizaru
Mà nói đi cũng phải nói lại...
Kizaru chậm rãi lên tiếng, giọng điệu nhàn nhã
Kizaru
Hình như có nhắc là lát nữa sẽ chiếu mấy đoạn hình ảnh tương lai nhỉ... thật là làm người ta kinh ngạc ne~
Trừ Nami ra, những người còn lại trong băng Mũ Rơm đều không phản ứng quá gay gắt. Họ yên lặng ngồi xuống, không ai nói gì. Nhưng không thể phủ nhận, những lời kia đã khơi dậy trong họ đủ loại cảm xúc, có tò mò, có cảm động, có cả xúc động khó gọi thành tên.
"Đồng đội của vua hải tặc..."
Mỗi một chữ... như khẽ chạm vào sâu thẳm nơi đáy lòng từng người. Dù không nói ra, nhưng trái tim họ đã bị cuốn vào lời hứa hẹn đó từ lúc nào không hay.
Còn Nami, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Mọi người... như phát điên cả rồi! Đồng đội? Ánh sáng? Cứu rỗi? Mấy lời đó nghe sao mà buồn cười!
Cô liếc nhìn những người đang ngồi trong không gian kỳ lạ này, và chỉ cần một cái liếc mắt...cô đã thấy Jinbe. Là hắn, một Ngư Nhân. Một Ngư Nhân cư nhiên lại ngồi trong hàng ghế đồng đội của băng Mũ Rơm? Nami không thể chấp nhận điều đó. Không thể chấp nhận một người cùng tộc với Arlong...lại là đồng đội trong tương lai của mình.
Dù trong lòng cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, nhưng khi Nami đảo mắt nhìn quanh một vòng, lại phát hiện... không gian kỳ dị này căn bản không có lối ra.
Người tên là Renome kia, rõ ràng là chủ nhân của nơi này, sẽ không dễ dàng để bất kỳ ai rời đi.
Nami bỗng nhớ tới lời giọng nói kia từng nói, muốn hồi sinh thiếu niên đó, cần có nguyện lực. Mà nguyện lực... đến từ chính những người có mặt ở đây. Nói cách khác... Chỉ cần cô thật tâm không hy vọng cậu ta sống lại, nguyện lực sẽ không đến từ cô. Không chỉ vậy, nếu có thể ảnh hưởng tới những người khác, khiến họ cũng không sinh ra lòng hy vọng, chẳng phải càng tốt? Dù sao đi nữa... hải tặc vốn là thứ tà ác nhất!
Nami
Cái gì mà cứu rỗi, cái gì mà ánh sáng, toàn là nhảm nhí! Hải tặc là hiện thân của tội lỗi, là vực sâu của hắc ám!
Nami quát to, trong giọng mang đầy căm ghét và khinh miệt.
Một thoáng yên lặng bao phủ toàn bộ không gian. Không ai lên tiếng phản bác, cũng chẳng ai khuyên can, tựa như đều ngầm cho phép cô bày tỏ cảm xúc.
Chỉ có Akainu lạnh lùng cười khẩy, ánh mắt chất chứa sự tán đồng ngấm ngầm.
Mà Renome thì chẳng để tâm chút nào, chỉ bình tĩnh lên tiếng.
Renome
Đồ ăn thức uống các ngươi có thể tùy ý tưởng tượng, sau đó sẽ tự động xuất hiện trước mặt. Vì thời gian xem hình ảnh sẽ kéo dài, sẽ có thời gian nghỉ ngơi. Mỗi người đều có phòng nghỉ riêng
Renome
Còn một điều quan trọng ta cần nhấn mạnh, lần này các ngươi sẽ trải nghiệm theo hình thức đắm chìm. Mỗi người đều sẽ được nhập vai trong hình ảnh của mình, như thể chính mình đang sống trong đó. Riêng với các thành viên băng Mũ Rơm, khi xuất hiện đoạn có liên quan đến Luffy, các ngươi sẽ đồng bộ cảm nhận được cảm xúc của cậu ấy. Ace cũng vậy. Yên tâm, các ngươi chỉ chia sẻ cảm giác, không chia sẻ tổn thương thể xác
Portgas D Ace
Cái gì? Tôi cũng có à?
Ace sửng sốt, ánh mắt thoáng hiện vẻ bối rối
Portgas D Ace
Sao lại thế này?
Hắn thật không ngờ mình cũng bị điểm danh. Băng Mũ Rơm có ngoại lệ thì cũng dễ hiểu thôi...nhưng hắn, chẳng lẽ có gì đặc biệt?
Sabo nghe vậy, cũng quay đầu nhìn về phía Ace. Chẳng lẽ thiếu niên kia, người mà Ace nhắc tới lại có quan hệ anh em với hắn? Hơn nữa, bản thân Sabo cũng chẳng nhận ra rằng, ngay từ đầu, hắn đã vô thức chú ý đến thiếu niên đó rồi.
Renome
Sau này ngươi sẽ hiểu
Renome
Được rồi, bây giờ bắt đầu xem phát trực tiếp đi
_____________________________
Dáng Vẻ Của Ánh Sáng chú trọng khắc họa phản ứng và tâm lý của các thành viên băng Mũ Rơm cùng những người có liên quan khi đối diện với Luffy. Mỗi chương đều dựa trên cảm xúc thật của tôi khi xem One Piece, chủ yếu viết lại những cảnh khiến tôi xúc động sâu sắc. Những tình tiết không mấy quan trọng sẽ được lược bỏ, bởi điều tôi muốn làm là khắc họa rõ ràng sức hút trong nhân cách của Luffy!
Nếu ai đó muốn đọc tiếp nội dung, xin lưu ý rằng một vài nhân vật có thể hơi OOC (Out of Character). Nếu cảm thấy chưa phù hợp với tính cách nguyên tác, xin hãy góp ý chân thành cho tác giả.
_________________________________
Renome
Số chữ của 2 phần khởi đầu
Chap 3:Lần đầu gặp gỡ Zoro
Chu ý: Những chi tiết không quan trọng sẽ được lược bỏ
Renome
Một số tác phẩm thì sẽ kết hợp với văn nha
_________________________________
Một cái thùng gỗ trôi dạt lênh đênh giữa biển khơi, bị sóng xô dập dềnh. Chính Coby là người phát hiện ra nó. Lúc này trên boong thuyền đang có đánh nhau, một tên hải tặc giơ tay toan đập vỡ cái thùng thì, rắc!
Thùng gỗ nứt ra, một cậu trai từ trong đó bật vọt lên, hai tay giơ cao, lớn tiếng hét
Monkey D Luffy
Ngủ đã quá!
Sau đó mới nhận ra xung quanh toàn người lạ, ngớ ngác hỏi
Monkey D Luffy
Hở? Có chuyện gì vậy? Mấy người là ai?
???
Ngủ kiểu đó dễ cảm lạnh lắm
Nami cũng không ngờ rằng hình ảnh đầu tiên lại là chính mình. Đó là vũ hội diễn ra từ hai năm trước, cô nhớ rất rõ, lúc đó mình chỉ đến để trộm tiền.
???
Nami-san dễ thương hết biết!
Coby cũng sững người. Là hải binh thì chẳng mấy ai lại nghĩ mình sẽ được chiếu hình sớm như vậy. Một nhân vật nhỏ bé như hắn, nay lại đường đường xuất hiện trên màn ảnh.
Sự xuất hiện của Luffy lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý. Dẫu sao thì cậu cũng chính là người mà Renome đã nhắc đến, Vua Hải Tặc tương lai.
Tuy nhiên... sao nhìn hơi ngố vậy? Không ít người thầm nghĩ như thế, nhưng vì đoạn chiếu mới bắt đầu nên không ai lên tiếng.
"Tên này... thật sự là thuyền trưởng sao?"
Không ít thành viên băng Mũ Rơm cũng có cùng một thắc mắc như vậy.
Chỉ có Sabo và Ace là khi nhìn thấy nụ cười toe toét của Luffy trên màn hình, trong lòng bỗng chốc dịu lại. Tâm trạng như được chữa lành, cũng vì nụ cười đó mà cảm thấy thư thái, nhẹ nhõm hơn hẳn
Khi Luffy tìm được kho lương thực, Coby kể cho cậu chuyện mình bị lên nhầm thuyền hải tặc. Dẫu đã là chuyện của hai năm trước, nhìn Coby vì sợ hãi mà không dám trốn, Luffy vừa ăn vừa nở nụ cười tươi rói, nói bằng cái giọng chẳng mấy hay ho
Monkey D Luffy
Gì vậy, sao cậu lại nhát như thế chứ? Tớ ghét cậu!
Coby đành chịu thua trước cách nói chuyện của Luffy, bèn hỏi
Coby
Cậu ra biển để làm gì?
Luffy nhìn Coby, bình thản đáp
Monkey D Luffy
Tớ sẽ trở thành Vua Hải Tặc.
Coby
Không thể nào, không thể nào đâu... hoàn toàn không thể... Làm sao chạm tới được đỉnh cao của thời đại hải tặc này chứ, hoàn toàn không thể...
Chưa kịp nói dứt câu, một cú đấm đã cắt ngang lời Coby. Luffy không giận.
Đó không phải cú đấm vì tức giận, mà vì không kìm được. Cậu hạ mũ rơm xuống, tay đặt lên đỉnh nón, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc mũ như thể đang nhìn vào giấc mơ của chính mình
Monkey D Luffy
Không phải vấn đề có thể hay không thể. Là vì tớ muốn, nên tớ sẽ làm. Tớ đã quyết rồi, tớ sẽ trở thành Vua Hải Tặc. Dù có phải chết giữa chừng đi nữa, cũng không sao hết.
Cú đấm kia tuy không nhắm vào Coby, nhưng cảm giác đau rát lại truyền đến tận thân thể Coby. Những lời nói tưởng chừng đơn giản ấy, lại khiến hắn ngẩn người, rồi dần dần, trong lòng nảy sinh một chút kính phục. Và rồi, như thể được tiếp thêm sức mạnh, chút dũng khí đầu tiên bắt đầu nhen lên trong tim hắn.
Trong lúc đó, cảnh tượng trên màn hình chuyển tiếp, khi ánh mắt của Luffy dừng lại nơi chiếc mũ rơm, cả băng hải tặc Tóc Đỏ đều khẽ sững người.
Chiếc mũ ấy không phải bảo vật gì ghê gớm, nhưng trong lòng họ, nó có một ý nghĩa không thể thay thế. Cái cảm giác quen thuộc ấy... Đó chính là chiếc mũ rơm của thuyền trưởng nhà mình.
Dù không nói ra, tất cả đều hiểu, việc họ có mặt ở nơi này, chắc chắn là bởi vì có liên quan đến cậu trai kia, Luffy...
Shanks làm như không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các thuyền viên, tay lật nhẹ chiếc mũ rơm, nơi khóe môi ẩn hiện một nụ cười nhẹ, thứ cảm xúc khó giấu của một kẻ đang mừng thầm trong bụng.
Edward Newgate
Grurararara... Lời thằng nhóc đó nói ra vậy mà không sai chút nào.
Râu Trắng cười sang sảng, cái tên đầu bù tóc rối đó, không ngờ lại hiểu chuyện đến thế, thật không đơn giản.
Ở một góc khác, Garp bóp nát miếng bánh gạo trong tay. Dù tức đến sôi máu, nhưng trong lòng ông đã ngầm công nhận, thằng nhóc này, đúng là cháu ruột của ông rồi. Làm Vua Hải Tặc cái gì chứ!? Rõ ràng là nên trở thành một hải binh ưu tú cơ mà! Tên nhóc Luffy này rốt cuộc có hiểu điều đó không hả!?
Monkey D Luffy
Đánh lén sau lưng, quá bỉ ổi.
Luffy đang bị trói trên cột buồm, tay chân kéo giãn ra dài ngoằng. Cậu kêu gào đau quá trời đau như thể đang chơi trò nhào lộn cho vui. Thế mà giây sau, cậu ngoảnh lại cười toe toét
Monkey D Luffy
Giỡn đó mà!~
Xong thì... boooom!, một cú hỏa tiễn cao su tung ra, thổi bay một đám người không kịp trở tay.
Luffy tung cú đấm trời giáng, tiễn Alvida bay xa khỏi chiến trường. Rồi cùng chiếc thuyền nhỏ hạ xuống mặt biển, vừa khéo đụng mặt Nami, người vừa cướp được một mớ tài sản, hai người trao nhau ánh nhìn. Sau đó trong khung cảnh mặt biển lặng như tờ, Luffy hỏi một câu vu vơ
Monkey D Luffy
Thợ săn hải tặc là kiểu người gì vậy?
Coby
Nghe bảo người đó bị hải quân bắt nhốt trong căn cứ
Monkey D Luffy
Cái gì vậy... yếu đến vậy hả?
Monkey D Luffy
Nếu cậu ta mạnh như vậy, thì cũng không tệ đâu.
Monkey D Luffy
Tớ muốn kéo cậu ấy về làm đồng đội!
Ngay sau đó, trên màn hình hiện lên một cảnh tượng khiến người xem lặng thinh, một chàng trai bị trói trên cọc gỗ, dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, đội mũ xanh cúi đầu nhưng ánh mắt lại sắc bén và kiên nghị vô cùng.
Quả nhiên... nhìn cách cậu ta đánh nhau cũng có hơi... ngốc thật đấy. Chẳng lẽ tất cả đều là do năng lực trái cao su mang lại?
Băng hải tặc Tóc Đỏ nhìn mà suýt bật cười, không nhịn được nhớ lại chuyện cũ, bọn họ đúng là từng giành được một trái Ác Quỷ, nhưng chưa bao giờ dùng đến. Trái đó vẫn giữ bên người, chỉ chuốc lấy một đống phiền toái từ Chính Phủ.
Portgas D Ace
Thằng nhóc này thú vị thật đấy!
Ace ôm bụng cười to, cảm thấy cách chiến đấu ấy đúng là chuẩn bài của cái tên Luffy kia, hoang đường, liều lĩnh, vậy mà lại vô cùng hợp lý.
Trên màn hình, khi Luffy buông lời, “yếu đến vậy hả?", Zoro ở hiện tại bất giác siết chặt chuôi đao bên hông. Bị nói là yếu, đương nhiên là khó chịu.
Ussop
Hả? Thợ săn hải tặc là người đầu tiên lên thuyền á?
Hắn liếc mắt nhìn sang Zoro đang ngồi kế bên. Ánh mắt vừa chạm vào liền thấy... đúng là có cảm giác áp lực thật, người này như thể một con thú đội lớp da người. Mà cũng phải, hiện tại Roronoa Zoro đã là kiếm sĩ nổi danh thiên hạ, trên người đầy vết sẹo, ngồi im thôi cũng đủ khiến người khác dè chừng
Nami thì hơi ngẩn ra. Cô luôn nghĩ mình mới là người đầu tiên lên thuyền. Hóa ra không phải. Nhưng mà... nghĩ lại cũng hợp lý. Trên vai cô còn gánh một ngôi làng, một lời hứa, một trách nhiệm không thể dứt bỏ. Nghĩ đến thôn làng, ánh mắt Nami khẽ tối lại. Lòng cô chùng xuống, một lần nữa nhắc nhở bản thân, không được quên, tuyệt đối không thể quên.
Cô không được phép để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.
Vinsmoke Sanji
Nhưng mà, cái tên đầu rêu kia rốt cuộc phạm lỗi gì mới bị bắt vậy?
Sanji ngậm điếu thuốc vừa mới rút ra, giọng lười nhác nhưng ánh mắt vẫn dán lên màn hình
Vinsmoke Sanji
Rõ ràng là một thợ săn hải tặc mà.
Zoro liếc sang một cái, ánh nhìn như lưỡi dao
Roronoa Zoro
Cái tên lông mày xoắn kia nói ai là đầu rêu đấy hả? Với lại, tôi chưa bao giờ tự gọi mình là thợ săn hải tặc.
Cả băng Mũ Rơm đều nhìn hai người, trong lòng cùng sinh một ý nghĩ rõ rệt, hai người này, tuyệt đối không thể hòa hợp được!
Màn hình chuyển cảnh, tới lượt Helmeppo lên sân khấu. Trong hàng ngũ hải quân đang theo dõi, có không ít đô đốc khẽ nhíu mày. Dựa vào tư cách như vậy mà làm hải quân? Rõ ràng là chưa đủ trình.
Monkey D Luffy
Nghe nói cậu là kẻ xấu bị trói ở đây để thị chúng. Cậu thật sự mạnh đến thế à?
Roronoa Zoro
Không cần cậu xen vào chuyện người khác!
Roronoa Zoro
Tôi nhất định sẽ sống sót. Tuyệt đối sẽ sống sót!
Zoro ăn hết số cơm nắm bé gái mang tới. Trong khi đó, Luffy và Coby tìm hiểu nguyên nhân vì sao Zoro bị giam. Thì ra là do Zoro chém chết thú cưng của Helmeppo, rồi xảy ra xung đột với hắn. Vì bảo vệ hai mẹ con cô bé kia, Zoro mới chịu làm một giao kèo bất công, bị trói một tháng, sau đó sẽ được thả.
Nghe xong, Luffy nở một nụ cười cực kỳ khoái chí
Monkey D Luffy
Quyết định định rồi, Coby. Tớ muốn kéo Zoro về làm đồng đội!
Figarland Shanks
Cái nụ cười đó... thật có ý tứ.
Shanks mỉm cười, ánh mắt mang theo chút thưởng thức.
Thiếu niên kia, dù suốt từ đầu cứ như đang ngó nghiêng tìm đối thủ mạnh, nhưng thực chất lại luôn quan sát cách Zoro hành động. Cậu ta để ý đến năng lực, đúng, nhưng điều khiến cậu thật sự hứng thú lại là nghị lực và lựa chọn của Zoro. Dù cách chiến đấu có phần ngớ ngẩn, nhưng không thể phủ nhận, cậu ta có sức hút, và... EQ cũng không thấp chút nào.
Sanji thoáng kinh ngạc, hắn vốn không có ấn tượng gì tốt với cái tên đầu rêu kia, nhưng nhìn cảnh tượng ấy, lại cảm thấy, tên này... cũng có một mặt dịu dàng sao? Huống chi, không lãng phí thức ăn vốn là nguyên tắc sống của hắn. Zoro ăn sạch cơm nắm trong đống cát nóng như thiêu đốt, điểm này khiến Sanji có chút... nể.
Roronoa Zoro
Cái tên này... muốn làm gì thì làm à?
Zoro cau mày nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt mình thông qua hình thức nhập vai. Không hỏi han, không thương lượng, cứ thế tuyên bố muốn kéo hắn về làm đồng đội. Thật quá tùy tiện rồi!
Mà nói đi cũng phải nói lại, nhập vai... chính là cảm giác này sao? Cái nóng hầm hập như thiêu người, cơm nắm khô khốc nhưng no bụng, thậm chí cả cảm giác bị dây trói cắt vào da... tất cả đều chân thực đến đáng sợ. Zoro thậm chí có ảo giác, chính mình thật sự đã trở thành Roronoa Zoro trong màn hình
Monkey D Grap
Ha ha ha! Hải quân gì mà trông còn giống phản diện hơn ấy chứ!
Garp ngửa cổ cười to, hoàn toàn không ý thức được mình cũng là hải quân.
Sengoku cau mày, quát lớn
Sengoku
Garp! Đó là vùng biển Đông đấy! Nếu ông rảnh như vậy thì về quản cho đàng hoàng đi! Đừng có cứ suốt ngày mò lên văn phòng tôi!
Garp ngoáy mũi, bộ dạng chẳng buồn bận tâm
Monkey D Grap
Dù gì tụi nhỏ cũng không nhớ được gì sau khi rời khỏi đây. Ra ngoài rồi thì muốn quản kiểu gì chẳng được.
...Nghe thì có vẻ vô trách nhiệm, nhưng ngẫm kỹ, lại thấy cũng có lý.
Dưới cái nắng gay gắt như thiêu đốt, Zoro lặng lẽ nhớ lại khởi đầu của tham vọng năm xưa. Rồi... trước mắt hẳn xuất hiện một cậu nhóc đội mũ rơm.
Monkey D Luffy
Tớ sẽ cởi dây trói cho cậu, đổi lại, cậu làm đồng đội của tớ đi.
Giọng nói trong veo, dứt khoát như một cuộc trao đổi sòng phẳng.
Monkey D Luffy
Tớ đang tìm những người có thể cùng tớ ra khơi, làm hải tặc.
Roronoa Zoro
Tôi từ chối. Cậu muốn tôi tự nguyện làm tội phạm à? Đừng phí công vô ích.
Monkey D Luffy
Thật vậy sao? Nhưng tớ đã quyết rồi, cậu phải làm đồng đội của tớ!
Roronoa Zoro
Đừng có tự tiện quyết định như thế chứ!!
Monkey D Luffy
Tớ sẽ giúp cậu lấy lại thanh kiếm. Cho nên nếu muốn lấy lại, phải đồng ý làm đồng đội của tớ.
Zoro nhíu mày, nghiến răng
Roronoa Zoro
Cậu đúng là cái đồ gian xảo... chết tiệt.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Luffy lập tức hành động, cậu một thân một mình đột nhập vào căn cứ hải quân. Lúc này Helmeppo đang thương lượng gì đó với ông bố quý hóa của hắn, thì bùm! Một đòn hỏa tiễn phá nát tượng đá, chấn động toàn doanh trại
Coby chạy vội vào pháp trường, Nami cũng lại xuất hiện trên màn hình, nhìn có vẻ... đang mưu tính điều gì.
Coby
Thì ra mối quan hệ giữa Helmeppo với Luffy bắt đầu từ chuyện này à...
Coby lẩm bẩm, ánh mắt phức tạp.
Mặc dù trên màn hình phát trực tiếp chỉ thấy Helmeppo từng có va chạm với Zoro, nhưng Coby thì hiểu rất rõ, trong hiện thực, chính Zoro đã từng đả thương cha hắn. Ấy vậy mà Helmeppo vẫn gia nhập hải quân, thậm chí còn cùng Coby cùng làm dưới trướng Phó Đô Đốc Garp.
Ussop
Ủa khoan... chẳng lẽ chúng ta ai cũng bị kéo lên thuyền kiểu đó hả?
Usopp đờ người, cảm giác một sự thật chấn động đang hiện ra.
Chẳng lẽ mọi thành viên của băng Mũ Rơm đều là do Luffy... Tùy tiện quyết định rồi quấn lấy cho đến khi họ đồng ý?
Brook
Yohohoho! Luffy-san thật là thú vị!
Mọi người nhất thời lặng thinh, nhưng rồi lại gật gù. Cảm giác đó... quen lắm.
Nami
Cho nên tôi mới nói hải tặc là đồ tội phạm! Cưỡng ép người ta lên tàu, thế mà gọi là thú vị cái nỗi gì!
Nico Robin tựa má, khẽ cười
Robin
Nhưng với một thuyền trưởng như thế... Chuyến hành trình nào cũng sẽ rất đáng mong đợi.
Xem một mạch tới đây, tuy chỉ là những thước phim thoáng qua, nhưng cái cảm giác ấy, lạc quan, rộng rãi, bừng sáng tựa như theo nụ cười Luffy mà lan ra ngoài màn ảnh, lặng lẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của từng người đang dõi theo.
Chỉ là... Chỉ bằng một nụ cười như thế, thật sự có thể cứu rỗi người khác sao?
Dẫu chỉ là hình ảnh, nhưng Zoro ngoài đời vẫn có thể cảm nhận rõ sự bất đắc dĩ của mình trong phim. Tên kia, Luffy, không những làm theo ý mình, mà còn cực kỳ gian xảo.
Đô đốc Akainu khịt mũi khinh bỉ. Hắn đã nhìn thấu, cái tên thợ săn hải tặc kia thể nào cũng trở thành đồng đảng hải tặc. Dù vậy, hắn vẫn tán đồng một câu nói của thợ săn hải tặc, hải tặc chỉ là lũ ma đạo tà môn.
Trên màn hình, Luffy đặt ba thanh kiếm trước mặt Zoro
Monkey D Luffy
Cậu sẽ nhận lấy chứ? Nếu giờ cậu cùng tớ kề vai chiến đấu, thì chính là phản lại chính phủ, trở thành người xấu. Hoặc là... cứ ở đây chờ chết dưới tay hải quân. Cậu thấy cái nào dễ chịu hơn?
Monkey D Luffy
Cậu là con của ác ma hả?!
Roronoa Zoro
Thôi được rồi...So với chết mục ở đây, thì làm hải tặc còn hơn.
Ngay khoảnh khắc ấy, dây trói được tháo ra. Zoro đứng dậy, dõng dạc nói
Roronoa Zoro
Tôi đồng ý làm hải tặc với cậu. Nếu đã phải đánh với hải quân, thì cũng không ngại mang cái tiếng người xấu. Nhưng, có một điều phải nói rõ từ đầu, tôi có dã tâm của riêng mình, và tôi sẽ theo đuổi nó đến cùng.
Roronoa Zoro
Tôi muốn trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới.
Monkey D Luffy
Kiếm sĩ mạnh nhất hả? Nghe được đấy. Làm đồng đội của Vua Hải Tặc, thì ít nhất cũng phải ở tầm đó chứ!
???
Đây là lúc gặp đồng đội đầu tiên nhỉ, lại dễ dàng đến mức ngoài sức tưởng tượng luôn đó.
Brook
Luffy-san đúng là rất có đầu óc đấy, ít nhất là trong chuyện xử lý Coby.
Brook cười hô hô, vẫn giữ nguyên sự lạc quan của một bộ xương biết nói.
Vinsmoke Sanji
Nhưng mà khoan... đoạn vừa rồi, trọng điểm không phải là Luffy nhắc đến một người đàn ông nào đó sao? Cái bóng dáng đó... rõ ràng là nhân vật quan trọng mà.
Lucky Roo
Lão đại, đó là cậu hả?
Lucky Roo nhồm nhoàm cắn miếng thịt, vừa ăn vừa kinh ngạc hỏi. Bọn họ tuy giật mình, nhưng đồng thời cũng... chẳng bất ngờ lắm.
Benn Beckman
Quả nhiên... cái mũ rơm đó, là Luffy nhận từ cậu đúng không?
Shanks nhẹ nhàng chạm vào vành mũ mình, cười dịu dàng
Figarland Shanks
Tôi cũng nghĩ vậy
Cả băng Mũ Rơm sững sờ, thuyền trưởng của họ... lại có liên hệ với Tứ Hoàng Shanks ư? Chiếc mũ rơm biểu tượng ấy, lại là thứ mà Luffy nhận từ tay hắn?
Râu Trắng thì lại tỏ ra hứng thú rõ rệt, ánh mắt ông lóe lên tia suy tư khi nhìn về phía thiếu niên kia, người đang đứng dưới ánh nắng, đầu đội mũ rơm, nụ cười rạng rỡ, khí chất chẳng khác nào ánh mặt trời.
Edward Newgate
Gurarara,thú vị thật mau phát tiếp đi chứ!
Renome
Được rồi, hôm nay tạm thời xem đến đây thôi. Xin mời từng người quay về phòng của mình để nghỉ ngơi. Mỗi không gian đều được giữ độc lập, không lo bị người khác nghe trộm.
Portgas D Ace
Ơ? Sabo, cậu cũng tới hả?
Người của quân cách mạng xưa nay giỏi che giấu tung tích, lần này bước vào không gian phát trực tiếp cũng rất kín đáo, cố ý thu liễm khí tức, gần như hòa vào không khí. Đến tận bây giờ, Ace mới phát hiện ra sự hiện diện của Sabo.
Sabo
Lâu rồi không gặp,Ace!
Portgas D Ace
Ê, Sabo, cậu cũng nghe thấy đúng không? Thằng nhóc họ Monkey kia, chắc chắn là cháu nội của lão Garp rồi! Cậu ta còn gọi tên tôi rõ to nữa kìa, tôi khẳng định giữa tôi với cậu ta... có gì đó đặc biệt!
Sabo
Không chừng... cậu ta thật sự là em trai của chúng ta đó.
Sabo trầm ngâm suy đoán, lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy lý lẽ. Dựa trên thông tin vừa rồi, Luffy là cháu nội của Garp, mà ông già ấy chắc chắn sẽ đưa đứa nhỏ cho Dadan huấn luyện. Nếu như vậy, khả năng cao... bọn họ từng quen biết nhau từ nhỏ, thậm chí
Sabo
Cũng kết nghĩa anh em như chúng ta.
Ace gật đầu cái rụp, vẻ mặt quả quyết như thể điều này không cần bàn cãi
Portgas D Ace
Chắc chắn luôn! Chúng ta ba anh em nhất định đã lớn lên cùng nhau, sau đó mỗi đứa ra khơi theo cách riêng. Chỉ là thằng nhóc Luffy ấy nhìn thôi đã biết không yên phận rồi... kiểu gì cũng sẽ lôi chúng ta vào mớ phiền phức to đùng cho coi
Sabo
Chuẩn bài, có cảm giác như vậy thật.
Mọi người xung quanh sững người, đồng loạt chết lặng. Họ vừa nghe được cái gì? Hai anh em nhà này nói như thể việc Luffy là em út là điều hiển nhiên, rồi cứ thế thoải mái bàn luận, chẳng thèm để ý xem những người khác có đang kinh ngạc đến rớt cằm không.
Zoro bước đi thong thả, chậm rãi quay trở lại, đến đứng trước khối băng mà mình vừa xem. Hắn liếc nhìn thuyền trưởng của thế giới trong màn hình, nhẹ giọng cảm thán
Roronoa Zoro
Thế giới trong màn hình có cậu... có vẻ thú vị hơn thế giới này một chút đó, thuyền trưởng.
_____________________________
Renome
Nó ngắn hơn phần khởi đầu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play