Quán bar Le Bisou
Tống Khả Hân cùng Hà Vân Thư vội chạy đến đây sau khi nhận được cuộc gọi từ Phạm Anh Anh. Hai người đi lên phòng vip, nơi mà các cô hay tụ tập với nhau, vừa mở cửa bước vào đập vào mắt hai người chính là cảnh tượng nhỏ bạn thân đang nốc một chai rượu mạnh.
Cả hai muốn choáng váng vội chạy đến ngăn lại, Hà Vân Thư giật chai rượu cất sang một bên, uống không ngừng như thế là muốn chết à?
Tống Khả Hân nhìn số chai rượu trên bàn mà nhíu chặt hai mày, bốn chai rượu mạnh rồi chứ đâu có ít. Cô nghiêm mặt hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao đột nhiên lại uống nhiều rượu như thế?”
Phạm Anh Anh mếu máo nhìn hai người bạn thân của mình sao đó nhào vào lòng của Hà Vân Thư mà òa khóc nức nở. Hà đại tiểu thư bị chấn động một phen, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn vỗ nhẹ lên lưng của Phạm Anh Anh để vỗ về.
“Thiệu Toàn... Thiệu Toàn chia, chia tay với tớ rồi, anh ấy nói hình như anh ấy không còn yêu tớ nữa bởi vì anh ấy đang cảm nắng một cô gái khác.” Phạm tiểu thư vừa khóc nấc vừa nói, bộ dạng hiện tại cực kỳ thảm thương, nói xong cô lại dụi dụi vào lòng của Hà Vân Thư.
“Cái gì? Thiệu Toàn anh ta nói với cậu như vậy luôn sao? Tên khốn kiếp đó, tớ sẽ đi tìm anh ta để tính sổ.” Hà Vân Thư tức giận, hận không thể ngay lập tức đánh chết gã khốn thay lòng kia.
Tống Khả Hân im lặng để cho Phạm Anh Anh khóc cho đã, đợi đến khi không còn nghe tiếng khóc nữa chỉ còn tiếng nấc thì mới lên tiếng: “Nín được rồi, cậu khóc nhiêu đó là đủ lắm rồi, hà cớ gì phải đau lòng cho một kẻ không ra gì. Nói thật lòng thì tớ thấy Thiệu Toàn làm vậy cũng tốt đấy, nếu đã thay lòng không còn yêu cậu thì nên chia tay đỡ phải đau về sau, thà đau một lần rồi thôi.”
Hà đại tiểu thư gật đầu đồng ý với Tống Khả Hân: “Khả Hân nói đúng đấy, nếu đổi lại là người khác thì chưa chắc anh ta sẽ chia tay cậu, dù nói thế nào thì cậu cũng là một tiểu thư danh gia vọng tộc, có được cậu chẳng khác nào là một bước lên mây, anh ta có thể bắt cá hai tay lừa dối, lợi dụng cậu nhưng anh ta đã không làm thế, anh ta vẫn còn nghĩ cho cậu.”
Tống Khả Hân vì muốn Phạm Anh Anh vui vẻ mà nảy ra một ý: “Đừng buồn vì một kẻ không ra gì, trên đời này còn biết bao nhiêu đàn ông mặc sức cho cậu lựa chọn. Bây giờ, tớ sẽ gọi mấy anh đến cho cậu ngắm, cậu sờ, có chịu không hả?”
Hà Vân Thư thích thú với ý kiến này, cô không sờ nhưng ngắm thì được, ai mà không thích ngắm trai đẹp chứ.
Phạm Anh Anh khịt khịt mũi, gật đầu một cái thật mạnh: “Cậu nói đúng, trên đời này còn biết bao nhiêu đàn ông tốt, hà cớ gì tớ phải đau khổ vì anh ta. Cậu mau cho người gọi mấy anh trai đến đây đi, phải đẹp, phải cơ bụng sáu múi cho tớ.”
Tống Khả Hân mỉm cười gọi phục vụ đến đưa chút tiền bảo dẫn một vài anh đến. Trong lúc chờ đợi, cô không quên dặn dò bạn thân của mình: “Cậu nên nhớ là chỉ được ngắm với sờ múi thôi đấy, không được đi quá giới hạn kẻo lại dính bệnh lậu hay mang thai ngoài ý muốn.”
Phạm Anh Anh gật gà gật gù giơ ok với Tống Khả Hân, chuyện này tất nhiên là cô biết rồi, sẽ không có chuyện cô đi quá giới hạn đâu.
Phạm tiểu thư tựa đầu vào vai của Tống Khả Hân chờ đợi mỹ nam, cô lại tiếp tục uống rượu đến mơ hồ, đầu óc choáng váng, mắt nhắm mắt mở thấy có ba người bước đến đứng trước mặt mình.
Phạm Anh Anh đứng dậy đổi chỗ để có thể gần ba người con trai ấy hơn, cô cố nhướng mày lên để nhìn, qua lớp áo sơ mi trắng cô có thể thấy cơ bụng của người đứng giữa. Phạm tiểu thư cười hề hề tay táy máy sờ soạng cơ bụng của người con trai sơ mi trắng ấy: “Cơ bụng rắn chắc thật đó, dáng người đẹp ghê, người cũng thơm. Khả Hân! Vân Thư! Tớ thích anh này.”
Tống tiểu thư cùng Hà Vân Thư che mặt bất lực, lần này Phạm Anh Anh tiêu chắc rồi. Hà đại tiểu thư khều nhẹ nhỏ bạn say xỉn của mình: “Cậu đừng lo sờ múi người ta nữa, mau ngẩng đầu lên nhìn xem đó là ai đi.”
Hai người đứng bên cạnh người con trai sơ mi trắng ấy đều toát mồ hôi hột, hít khí lạnh khi chứng kiến hành động của Phạm Anh Anh, bây giờ họ chỉ có thể đứng đấy cầu nguyện cho cô bình an vô sự mà thôi.
Hửm? Phạm Anh Anh ngẩng đầu lên cố mở to mắt để xem nhan sắc người con trai có thân hình đẹp đẽ, ngon lành này. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt ấy, cô đơ cả người, dụi mắt mình rồi lại tự tán vào mặt một cái bốp.
Sau khi xác nhận bản thân không nhìn nhầm, Phạm Anh Anh tỉnh cả rượu, cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang, người mà cô từ nãy giờ sờ soạng lung tung là Triệu Hạ Vũ sao? Lần này xong rồi, sắc mặt của anh đã đen như đít nồi, mắt thì đằng đằng sát khí, cô thấy mình chết chắc rồi.
Phạm tiểu thư đảo mắt nhìn hai nhỏ bạn của mình sau đó trợn trắng hai mắt, ôm đầu thốt lên: “Nãy giờ là ai sờ chứ không phải tôi, tôi chết queo rồi.” Nói xong, cô lè lưỡi, ngoẹo đầu sang một bên giả chết.
Tống Khả Hân, Hà Vân Thư thấy cảnh này chỉ biết mím môi nhịn cười đến đỏ mặt. Triệu Hạ Vũ lạnh lùng nhìn Phạm Anh Anh giả chết, anh nắm cổ áo của cô xách lên, giọng nói mạnh mẽ có sức uy hiếp cực kỳ lớn cất lên: “Đi về! Em còn dám tìm đàn ông một lần nữa tôi sẽ bóp chết em.”
Phạm tiểu thư rụt cổ, ngoan ngoãn như một bé cún đi theo Triệu Hạ Vũ, vừa đi cô vừa ngoái đầu lại nhìn hai người bạn thân của mình. Tống Khả Hân cùng Hà Vân Thư giả vờ lau nước mắt, vẫy vẫy tay chào tạm biệt Phạm Anh Anh, Hà đại tiểu thư còn nói vọng theo: “Chúc cậu bình an vô sự, nếu có chuyện gì tớ và Khả Hân sẽ dành một phút mặc niệm cho cậu.”
Phạm Anh Anh biết mình đã chọc tới ổ kiến lửa nên biết thân biết phận không dám làm càn nữa, ngoan ngoãn ngồi trên xe cùng Triệu Hạ Vũ. Phạm tiểu thư lén nhìn gương mặt của anh thầm nghĩ: “Chỉ mới sờ có một chút xíu thôi mà làm gì dữ vậy?”
Gương mặt đằng đằng sát khí, dáng vẻ như hung thần của Triệu Hạ Vũ khiến cho Phạm Anh Anh tỉnh rượu không ít. Triệu Hạ Vũ lúc nào cũng bày ra cái vẻ mặt khó ở, lạnh lùng với cả thế gian bảo sao anh ế tới giờ.
Phạm gia
Cha mẹ Phạm Anh Anh đã đi du lịch nước ngoài, anh trai cô cũng đi công tác ở tỉnh khác, lúc nghe tin cô vui mừng vì sắp được bay nhảy khắp nơi mà không bị quản, nhưng cô tính lại không bằng gia đình tính, trước khi đi họ đã dặn dò, nhờ Triệu Hạ Vũ để ý đến cô.
Về đến nhà, Phạm Anh Anh phụng phịu đi thẳng lên phòng của mình, Triệu Hạ Vũ cũng đi theo ngay phía sau. Cô thấy anh đi theo thì rùng mình, cô biết anh đang muốn đi vào phòng của mình, trong đầu nghe tức khắc tưởng tượng ra hàng loạt cảnh tượng chết chóc, không biết Triệu Hạ Vũ sẽ giết mình bằng cách nào nữa.
Đợi Triệu Hạ Vũ bước vào, Phạm Anh Anh đóng cửa lại sau đó ngoan như một bé cún mà ngồi yên bên cạnh anh, chờ anh xử tử.
“Em khóc vì một tên khốn như Thiệu Toàn có đáng không?” Triệu Hạ Vũ mặt mày lạnh lẽo, giọng trầm không mang chút cảm xúc gì cất lên.
Phạm Anh Anh mếu máo sắp khóc đáp lại: “Anh ế lâu năm làm sao có thể hiểu được cảm giác của tôi, cho dù Thiệu Toàn có khốn nạn như thế nào thì anh ta cũng là mối tình đầu của tôi, bị phản bội tôi làm sao có thể không tức, không khóc cho được.”
Triệu Hạ Vũ choàng tay qua vai của Phạm Anh Anh kéo cô lại gần mình, nghiêm túc hỏi: “Em thật sự không muốn tìm tên đó trút giận? Nếu em muốn tôi sẽ giúp em.”
Phạm tiểu thư nhăn mũi, lắc đầu: “Phải chi anh ta lợi dụng tôi, bắt cá hai tay thì tôi mới ghi thù còn đằng này anh ta còn chủ động chia tay không để tôi tổn thương thì tôi trả thù làm gì?”
Triệu thiếu gia thở dài không biết phải nói cô như thế nào nữa, anh đặt tay lên đầu của cô xoa nhẹ: “Thế em có muốn đi đâu chơi cho khuây khỏa hay muốn mua sắm gì không?”
Đôi mắt của Phạm Anh Anh sáng lên, cười cười hỏi: “Nếu tôi nói muốn đi chơi thì sao? Anh có thời gian rảnh đưa tôi đi chơi à? Còn nếu tôi nói muốn mua sắm thì như thế nào? Anh sẽ chi tiền?”
Triệu Hạ Vũ rất dứt khoát lấy ví tiền của mình ra đưa thẻ cho Phạm Anh Anh: “Muốn mua sắm thì em cứ cầm thẻ của tôi mà đi mua, thẻ của tôi không giới hạn, còn nếu em muốn tôi đi chơi cùng em thì em cứ chọn địa điểm đi, tôi sẽ thu xếp công việc.”
Cô trầm trồ, gật gù cảm thán quả nhiên là người giàu có khác, cô suy nghĩ mà không hề nhớ rằng cô cũng giàu chả kém anh. Phạm Anh Anh nghĩ tới nghĩ lui bèn nói: “Chúng ta đến tỉnh V chơi đi, tôi sẽ rủ thêm Khả Hân và Vân Thư, anh rủ bạn anh theo luôn, nghe nói ở đó sắp có lễ hội chắc là nhộn nhịp, vui lắm.”
Triệu Hạ Vũ mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều: “Được, em cứ chọn thời gian, lên kế hoạch đi rồi gửi cho tôi, muốn đi đâu, làm gì cứ theo ý em là được. Đi chơi rồi không được buồn nữa đâu đấy.”
Phạm Anh Anh gật gật đầu, cười híp hai mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Thấy cô lại yêu đời, vui vẻ trong lòng Triệu Hạ Vũ an tâm được phần nào, điều khiến anh vui nhất chính là Phạm Anh Anh không còn giữ khoảng cách với mình nữa. Nhớ lại lúc cô có bạn trai thì luôn giữ khoảng cách với anh vì sợ bạn trai ghen, khi đó anh khó chịu vô cùng, thậm chí anh còn có ý định xử lý tên Thiệu Toàn đó nhưng đó chỉ là ý định, anh không thể làm thế được vì cô sẽ đau lòng.
.............................................................
Sáng hôm sau, Tống Khả Hân cùng Hà Vân Thư đến Phạm gia, đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức Phạm Anh Anh mặt nhăn mày nhó, khó chịu nói bằng giọng ngáy ngủ: “Mới sáng sớm mà hai cậu đến đây chi vậy? Có chuyện gì thì đợi trưa rồi nói, bây giờ tớ muốn ngủ thêm.”
“Đã gần mười giờ rồi đấy, mau thức dậy đi ăn rồi đi mua sắm nào. Hôm nay cậu muốn mua cái gì thì cứ mua thoải mái, bọn tớ sẽ trả tiền xem như là chữa lành vết thương lòng của cậu.” Hà Vân Thư kéo chăn của Phạm Anh Anh ra cùng Tống Khả Hân mỗi người một tay kéo nhỏ bạn thân của mình dậy.
“Thật?” Phạm tiểu thư mở mắt nhìn hai người bạn thân của mình, xác nhận lại một lần nữa.
Thấy Hà Vân Thư, Tống Khả Hân gật đầu, Phạm tiểu thư ngay tức khắc bay khỏi giường, động tác nhanh gọn, dứt khoát đi lấy quần áo vào phòng tắm.
Tống Khả Hân lắc đầu cười bất lực: “Nếu không phải chơi thân với nhau thì tớ đã nghĩ Anh Anh là một đứa có hoàn cảnh khó khăn rồi đó.”
Hà Vân Thư giơ ngón cái gật gù đồng ý, Phạm Anh Anh đã giàu lại càng thêm giàu cũng có lý do của nó, nhỏ bản thân này của cô được mệnh danh là bà hoàng săn sale, rất ít khi dùng đồ hiệu chỉ toàn lên mạng để săn sale. Cái gì Phạm Anh Anh cũng có thể tiết kiệm chỉ riêng khoảng ăn thì không, chỉ cần muốn thì bà cô này có thể chi ra một số tiền không nhỏ chỉ để ăn món mình thích.
Phạm Anh Anh rất nhanh đã vệ sinh cá nhân, thay đồ xong, cô hào hứng khoác tay của hai người bạn thân đi ăn sáng rồi mua sắm. Thật ra tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều khi Triệu Hạ Vũ rủ đi chơi rồi, cô là một người dễ buồn cũng dễ quên, sẽ không bao giờ có chuyện chìm đắm vào một nỗi đau nào đó quá lâu.
Chuẩn bị đi thì người giúp việc đưa cho Phạm tiểu thư một chén canh giải rượu, chén canh này được Triệu Hạ Vũ dặn dò bà nấu trước khi đi về vào tối hôm qua.
Hai con người độc thân là Hà Vân Thư, Tống Khả Hân nhìn nhau chỉ biết ước, đến khi nào thì mới có người chăm sóc các cô như thế này đây?
Hơn một tuần trôi qua, hôm nay là cuối tuần cũng là ngày mà Phạm Anh Anh đi chơi cùng với mọi người, cô hào hứng lên xe ngồi ở ghế lái phụ, thấy Tống Khả Hân và Hà Vân Thư đứng im không lên xe thì khẽ cau mày hỏi: “Sao hai cậu còn đứng đó, mau lên xe.”
Tống tiểu thư cùng Hà tiểu thư cười hề hề lắc đầu, Hà Vân Thư chỉ tay về phía xe của ba người bạn thân của Triệu Hạ Vũ rồi nói: “Bọn tớ đi cùng với họ là được rồi, cậu cứ đi cùng với Triệu Hạ Vũ đi.”
Dứt câu, hai người các cô nhanh như chớp chạy lên xe của mấy người kia. Tống Khả Hân cùng Hà Vân Thư hơi bị áp lực mỗi khi gặp Triệu Hạ Vũ, bởi vì mặt anh lúc nào cũng lạnh tanh, cau có, không những thế hai người không muốn ăn cơm chó đâu.
Phạm Anh Anh quay đầu nhìn sang Triệu Hạ Vũ, trong lòng tự hỏi rốt cuộc hai người bạn của cô sợ anh cái gì? Anh cũng có đáng sợ lắm đâu.
“Chúng ta đi chơi chứ có phải đi đánh nhau đâu, mặt anh rạng rỡ một chút đi, cười lên vậy nè.” Phạm Anh Anh chỉ vào mặt mình rồi cười híp cả hai mắt cho Triệu Hạ Vũ xem.
Thấy Triệu Hạ Vũ không cười, mặt cứ như bị liệt, tập trung lái xe, Phạm Anh Anh thấy anh không để ý đến mình, nụ cười trên môi cô cứng đờ, lườm anh một cái rồi quay đầu sang chỗ khác.
Mọi người chạy xe được hai giờ đồng hồ thì ghé vào một quán ăn, xe vừa dừng Phạm tiểu thư liền hậm hực đi xuống xe, hai tay khoác hai cánh tay của Tống Khả Hân và Hà Vân Thư rồi đi một mạch vào bên trong.
Triệu Nhiên cánh tay phải đắc lực của Triệu Hạ Vũ thấy cảnh này thì dùng đầu gối cũng biết thiếu gia của cậu ta lại bị bà cô nhỏ này dỗi nữa rồi.
Trịnh Trí Hoằng khoác tay qua vai của Triệu Hạ Vũ, thích thú hỏi: “Cậu lại chọc ghẹo gì cô gái nhỏ của cậu rồi?”
Hai người bạn còn lại cũng hóng hớt, chờ xem Triệu Hạ Vũ sẽ nói gì nhưng anh nhún vai, có chút ngơ ngác bởi chính anh cũng không biết mình đã chọc gì Phạm Anh Anh.
Phạm Anh Anh vừa ngồi xuống liền kéo hai nhỏ bạn thân của mình ngồi hai bên, không cho Triệu Hạ Vũ ngồi gần mình. Suốt cả quá trình ăn uống, Phạm Anh Anh đều làm lơ, không thèm để ý đến anh, cho dù anh có nói gì cô cũng giả vờ không nghe, không thấy.
Triệu Hạ Vũ thở dài bất lực, biết thế khi nãy anh chiều theo ý của cô là được rồi, lát nữa anh phải dỗ dành không thì chắc chuyện này còn nghiêm trọng hơn nữa.
Sau khi ăn xong, mọi người lại lên xe tiếp tục cuộc hành trình, ngồi trên xe Triệu Hạ Vũ quay mặt sang cong khóe môi nở một nụ cười khó coi, Phạm Anh Anh mặt nghệt ra, đôi mày hơi nhíu lại cất giọng: “Anh muốn nhát ma ai vậy?”
Nụ cười trên mặt của Triệu Hạ Vũ cứng đờ, anh cố cười thêm một lần nữa, lần này nụ cười đã dễ nhìn hơn lần trước. Vẻ mặt của Phạm Anh Anh khi thấy anh cười thì tràn đầy sự ghét bỏ, xa lánh sau đó lại khẽ cười: “Anh cười với tôi làm gì? Tôi bảo anh tươi cười một chút, đừng để mọi người thấy ngột ngạt chứ đâu bắt anh phải cười với tôi.”
Triệu thiếu gia thu lại nụ cười, miễn cưỡng nói: “Tôi sẽ cố gắng.” Thấy Phạm Anh Anh đã cười, anh nhướng mày, đặt tay lên đầu của cô, dịu dàng hỏi: “Em đã cười rồi, có nghĩa em đã hết dỗi tôi rồi đúng không?”
“Chỉ bớt có một chút xíu thôi.” Phạm Anh Anh hắng giọng, giơ ngón út nhỏ xíu của mình lên đáp lại.
Triệu Hạ Vũ bật cười thành tiếng, sao cô gái nhỏ này lại có thể đáng yêu như vậy? Anh không kiềm được mà véo má của cô một cái rồi khởi động xe rời đi.
Mọi người mất gần hai giờ đồng hồ nữa thì đến được tỉnh V, sau khi đến khách sạn nhận phòng xong tất cả mọi người cùng nhau đi trung tâm thương mại để mua đồ và ăn uống.
Phạm Anh Anh đột nhiên mắc vệ sinh nên bảo mọi người đứng chờ ở quầy ăn uống, cô đi vệ sinh xong sẽ quay lại ngay.
Đi vệ sinh xong, Phạm tiểu thư đang rửa tay ngước lên soi gương thì qua tấm gương cô nhìn thấy có một người đàn ông mang khẩu trang bước vào, cô cau mày nhắc nhở: “Đây là nhà vệ sinh nữ, anh vào nhầm rồi.”
“Không nhầm!” Gã đàn ông ấy đứng phía sau nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn cất lên.
Mặc dù cách một lớp khẩu trang nhưng Phạm Anh Anh vẫn có thể biết gã đàn ông ấy đang cười, bởi vì khóe mắt ông ta cong lên, trong ánh mắt tràn ngập sự nguy hiểm.
Vì đã có đề phòng trước, ngày chính khoảnh khắc hắn lao đến định dùng khăn tắm thuốc mê bịt mũi Phạm Anh Anh thì cô đã nhanh nhẹn né sang một bên sau đó tung một cú đá đá hắn văng ra xa.
Nhân cơ hội gã đàn ông đó đang ôm bụng loạng choạng Phạm Anh Anh dùng hết sức mình sinh chạy ra ngoài, nhưng khi chạy đến cửa thì cô bị hắn nắm tóc giật lôi lại, cô ôm phần tóc bị nắm đau đớn hét lên một tiếng. Phạm tiểu thư còn chưa kịp phản kháng thì đã bị hắn nắm chặt tóc đập mạnh đầu của cô vào tường khiến cho cô choáng váng ngất lịm đi.
Ở bên ngoài, mọi người đứng chờ Phạm Anh Anh ở khu ăn uống một lúc lâu vẫn không thấy cô ra, Hà Vân Thư cùng Tống Khả Hân bèn vào nhà vệ sinh tìm thì không thấy ai cả, Tống tiểu thư thấy túi xách của Phạm Anh Anh vẫn còn đặt trên bồn rửa tay thì biết đã có chuyện chẳng lành, hai người các cô hớt hải chạy ra ngoài báo cho Triệu Hạ Vũ biết.
“Có chuyện không hay rồi, Anh Anh bị người ta bắt đi rồi, hai chúng tôi vào trong thì không thấy cậu ấy đâu cả, chỉ có túi xách của cậu ấy mà thôi.” Hà Vân Thư vừa thở vừa nói.
“Cô vừa nói cái gì?” Sắc mặt của Triệu Hạ Vũ trong chớp mắt trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đằng đằng sát khí, trông đáng sợ vô cùng.
Không đợi Hà Vân Thư lặp lại lần thứ hai thì anh đã đưa mắt nhìn Triệu Nhiên, anh ta ngay tức khắc hiểu ý nhanh chóng đi cho người điều tra, tìm Phạm Anh Anh.
Vương Trường Phong, Trịnh Trí Hoằng cùng Lạc Tĩnh Hà đưa mắt nhìn nhau, hy vọng tìm được Phạm Anh Anh thật nhanh không thì bọn họ không chịu nổi cơn thịnh nộ của Triệu Hạ Vũ.
Triệu Hạ Vũ cùng mọi người đến phòng giám sát để xin xem camera quay ở khu vực gần nhà vệ sinh. Sau khi nhìn thấy Phạm Anh Anh bị một gã đàn ông vác lên vai như vác bao gạo sắc mặt của Triệu Hạ Vũ đã lạnh đến cực điểm, anh dường như đang kìm nén cơn giận dữ, nếu cô bị gì dù chỉ là một chút anh nhất định sẽ giết tên khốn đó.
Cánh tay đắc lực còn lại của Triệu thiếu gia là Triệu An nhanh chóng lấy đoạn camera ấy gửi cho Triệu Nhiên để công việc tìm kiếm càng thêm thuận lợi.
Bọn họ phải mau chóng tìm ra tung tích của Phạm tiểu thư không thì ác quỷ đang ngủ sâu bên trong thiếu gia của họ sẽ thức giấc sau đó sẽ cắn nuốt tất cả mọi người mất.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play