Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Cửa Tiệm Năm Ấy, Người Của Năm Nay

Chap 1: Ngày cũ bắt đầu

Mỗi buổi chiều cuối thu, khi cái nắng vàng nhạt vương vãi trên những tán lá bàng đã ngả màu đỏ úa,
Hoàng Đức Duy, sinh viên năm cuối khoa Sư phạm, lại đi ngang qua con hẻm nhỏ quen thuộc
Cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài học tập dường như tan biến mỗi khi cậu nhìn thấy cánh cửa gỗ màu nâu cũ kỹ của tiệm sách
“Cửa Tiệm Năm Ấy”, cái tên đơn giản ấy lại có một sức hút kỳ lạ,
Như một khoảng lặng bình yên giữa lòng thành phố ồn ào
.
.
.
Duy đẩy cánh cửa gỗ, tiếng chuông gió leng keng vang lên báo hiệu có khách
Hương cà phê, trà và mùi giấy cũ hòa quyện, tạo nên một không gian ấm cúng
.
.
.
Quang Anh, chủ tiệm, đang ngồi sau quầy tính tiền, tập trung lật từng trang sách cũ
Anh ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng chuông,
Ánh mắt dịu dàng nhìn cậu trai đang bước vào.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em lại đến à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Giọng anh trầm ấm, mang theo chút vui vẻ khó tả//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng, anh Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cho em một ly trà sữa ít đường như mọi khi nhé!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Cậu vừa nói vừa đi về phía kệ sách quen thuộc//
Quang Anh gật đầu, đứng dậy pha trà
Anh đưa mắt dõi theo bóng lưng Duy, thấy cậu tìm một cuốn sách
Rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc da đã sờn cũ ở góc phòng
Nơi đó, cứ mỗi chiều, lại trở thành góc riêng của Duy
.
.
.
Duy cầm trên tay cuốn sách, nhưng mắt cậu lại chẳng nhìn chữ
Cậu chỉ đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, ngắm những chiếc lá rơi
Tâm trí cậu rối bời với những bài luận, đồ án tốt nghiệp, và cả tương lai mờ mịt phía trước.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Đặt ly trà sữa lên bàn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em... trông có vẻ gầy đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói chứa đựng sự quan tâm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Giật mình, ngẩng đầu lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chắc... em sút cân vì thức khuya thôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Cậu cố gắng cười, nhưng nụ cười có chút gượng gạo//
Quang Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn thẳng vào mắt Duy
Anh không nói gì, chỉ đưa tay đẩy nhẹ ly trà sữa về phía cậu
Như một lời động viên không lời.
.
.
.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Áp lực quá thì cứ trốn đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ không nói cho ai biết đâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Ngạc nhiên, nhìn Quang Anh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh biết em đang nghĩ gì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ánh mắt em nói lên tất cả
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Anh khẽ cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng đừng để bản thân mệt mỏi quá
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Học hành quan trọng, nhưng sức khỏe mới là trên hết
Duy cúi đầu, bàn tay khẽ siết chặt ly trà sữa
Lời nói của Quang Anh như một cơn gió mát
Xua đi những gánh nặng đang đè nén trong lòng cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn anh.
Quang Anh không nói gì nữa.
Anh chỉ đứng dậy, trở về quầy của mình, để lại một không gian riêng cho Duy
Nhưng ánh mắt anh vẫn luôn hướng về phía cậu, đầy sự quan tâm và lo lắng

Chap 2: Ly trà và nỗi lòng

Mấy ngày sau đó, Duy vẫn đều đặn ghé thăm tiệm sách.
Quang Anh vẫn luôn ngồi đó, nơi quầy tính tiền, nơi anh có thể nhìn thấy cậu trai trẻ đang ngồi đọc sách ở góc phòng
Hai người không nói quá nhiều, nhưng lại luôn cảm nhận được sự hiện diện của đối phương.
Những ly trà sữa ít đường cứ thế trở thành sợi dây vô hình kết nối hai tâm hồn.
.
.
.
Một buổi chiều mưa bất chợt
Từng hạt mưa tí tách rơi trên mái hiên, tạo nên âm thanh êm dịu
Duy ngồi trong tiệm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, nơi con đường đã ướt sũng.
Quang Anh bước đến, đặt một chiếc bánh quy dừa lên bàn
Anh mỉm cười dịu dàng, rồi lại quay về vị trí của mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao anh lại biết em thích bánh quy dừa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Giọng Duy hơi bất ngờ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy em hay nhìn vào hũ bánh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ánh mắt em cứ sáng lên mỗi khi thấy nó.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh trả lời, ánh mắt vẫn tập trung vào cuốn sách đang đọc//
Duy hơi bối rối, nhưng rồi cậu cũng mỉm cười
Cậu cầm chiếc bánh lên, nhấm nháp từng chút một
Cảm giác ấm áp, ngọt ngào lan tỏa trong lòng.
.
.
.
Khoảng lặng lại bao trùm
Duy lật từng trang sách, còn Quang Anh thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em có một ước mơ đặc biệt không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ước mơ sao...?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em muốn trở thành một giáo viên dạy Văn ở vùng cao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạy cho trẻ em biết về những vẻ đẹp của ngôn ngữ, của cuộc sống
Quang Anh đặt cuốn sách xuống, ngước nhìn Duy.
Ánh mắt anh tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đó là một ước mơ đẹp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn anh thì sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có ước mơ gì không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh... mơ ước có một cửa tiệm nhỏ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một góc bình yên, để mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn một người.
Quang Anh mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa một nỗi niềm sâu kín.
Duy không hiểu, nhưng cậu cảm nhận được sự dịu dàng trong ánh mắt đó

Chap 3: Câu chuyện của những cuốn sách và nỗi lòng

Ngày tháng cứ thế trôi đi trong sự yên bình của tiệm sách nhỏ.
Mối quan hệ giữa Duy và Quang Anh không còn chỉ là giữa một khách hàng và một người bán hàng
Họ trở thành hai tâm hồn đồng điệu, tìm thấy sự an ủi và thấu hiểu trong những câu chuyện bình dị
Những cuộc trò chuyện giữa họ không cần phải là những buổi hẹn hò lãng mạn
.
.
.
Một buổi chiều, Duy loay hoay trước kệ sách văn học nước ngoài
Cuốn sách “Bên Kia Cửa Sổ” nằm trên kệ cao nhất, cậu với mãi không tới.
Quang Anh bước đến, im lặng đứng sau lưng Duy
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, lấy cuốn sách xuống một cách dễ dàng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cuốn này hơi khó đọc đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em có chắc muốn mượn không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Giọng anh pha chút trêu chọc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em... em muốn thử sức
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy hơi ngại, nhận lấy cuốn sách.//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Cậu cảm nhận được chút hơi ấm còn vương lại trên bìa sách//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ... em có thể đọc thử 'Hoàng Tử Bé' trước.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dễ đọc hơn, mà lại chữa lành hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh mỉm cười//
Duy nhìn vào cuốn sách Quang Anh vừa lấy
Duy nhìn cuốn 'Hoàng Tử Bé' mà mình đã đọc đi đọc lại mấy lần
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh cũng thích cuốn này sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thích những câu chuyện giản dị
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cuộc sống này vốn đã đủ phức tạp rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh nhìn Duy, ánh mắt sâu lắng//
.
.
.
Sau đó, Duy kể cho Quang Anh nghe về những chuyến đi thực tế của mình ở vùng cao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lũ trẻ trên đó ngây thơ lắm, anh ạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chúng nó chỉ ước mơ có một quyển sách
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
một cây bút chì để được đến trường.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ước mơ của chúng nó nhỏ bé đến nỗi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Làm em thấy hổ thẹn với chính mình
Quang Anh chăm chú lắng nghe, ánh mắt anh hiện lên sự cảm thông sâu sắc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có gì phải hổ thẹn cả
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mỗi người có một con đường riêng, một nỗi lòng riêng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ước mơ của em lớn hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì em muốn mang lại những điều lớn lao cho những người khác
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh... có ước mơ gì đơn giản chứ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy hỏi, ánh mắt đầy tò mò.//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ước mơ của anh đơn giản hơn nhiều
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là... một cuộc sống bình yên
Quang Anh nói, ánh mắt anh nhìn ra cửa sổ.
Duy cảm nhận được sự cô đơn, chất chứa trong lời nói đó
.
.
.
Những cuộc trò chuyện không chỉ dừng lại ở sách.
Duy và Quang Anh còn bàn luận về những bộ phim,
Những bài hát, và cả những câu chuyện cười vu vơ.
Có lần, Duy kể một câu chuyện cười mà không ai hiểu.
Duy bối rối, mặt đỏ bừng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Câu chuyện của em...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hơi khó hiểu một chút
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh cố nén cười, nhưng khóe môi anh cứ cong lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại... tại em kể dở quá
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy ngại ngùng, cúi đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải em kể dở,
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là... anh chưa đủ trình độ để hiểu được sự 'cao siêu' của nó thôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh phá lên cười, giọng cười trầm ấm, vang vọng cả tiệm sách//
Duy ngước lên, nhìn nụ cười của Quang Anh, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng
Đó là lần đầu tiên cậu thấy anh cười thoải mái đến vậy.
Cậu nhận ra, mình đã trở thành một phần của thế giới bình yên này

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play