[DuongHieu] Em Bé.
Chap 1: Quyết Định Của Trần Tổng
Phòng khách nhà họ Trần rực sáng bởi ánh đèn pha lê, bên ngoài, trời khuya yên tĩnh, chỉ còn lại sự nghiêm trang phủ đầy căn nhà..
Luân ngồi thẳng lưng, tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn, gương mặt khắc khổ nhưng uy nghiêm, người ngoài nhìn vào, ông chính là vị lão gia đứng sau tập đoàn Trần thị lừng lẫy nhưng lúc này, ông chỉ là một người ba lo lắng cho con trai mình
Trường Sinh
nó gần ba mươi rồi mà chẳng chịu cưới xin gì hết
Trường Sinh
cứ vùi đầu vào công việc, tối ngày chỉ thấy trong phòng làm việc, chẳng khác nào cái máy
Tú ngồi cạnh, khoác chiếc áo lụa, ánh mắt dịu dàng nhìn luân, tú khẽ thở dài nhưng vẫn giữ nụ cười ấm áp
Anh Tú
ông nói vậy chứ thằng bé cũng khổ
Anh Tú
cả tập đoàn trăm người nặng gánh trên vai nó
Anh Tú
người ngoài suốt ngày gọi Trần tổng, nó phải giữ bộ mặt lạnh lùng, đâu còn thời gian nghĩ tới tình cảm đâu
Trường Sinh
//chau mày, giọng trầm hẳn// nhưng con người đâu thể sống vậy mãi như vậy được
Trường Sinh
anh lo mai này chúng ta già đi, chẳng có cháu để bế bồng, cũng chẳng ai làm ấm lại căn nhà này
Tg là tớ neee:>
ảnh lo xaaa quáa chàii:)
Anh Tú
//nghiêng đầu, tay khẽ đặt lên vai Luân, giọng nhỏ nhẹ//
Anh Tú
hay là ta thay đổi cách?
Anh Tú
ép nó cưới, nó không chịu nhưng ép nó nhận nuôi một đứa bé…có khi lại được
Anh Tú
dù nó lạnh lùng thế nào, em vẫn tin trái tim nó không phải sắt đá
Trường Sinh
//hơi sững người// ý em là…để nó có một đứa nhỏ bên cạnh, rồi dần dần mềm lòng?
Anh Tú
đúng vậy anh xem, trong nhà rộng thênh thang thế này, chỉ có mình nó ở tầng trên, lạnh lẽo lắm
Anh Tú
một đứa bé vừa làm cháu cho chúng ta, vừa dạy nó học cách yêu thương
Trường Sinh
//im lặng hồi lâu, sau đó bật cười khẽ//
Trường Sinh
em đúng là tính xa
Trường Sinh
lúc nào cũng nghĩ cho nó
Trường Sinh
anh đồng ý, nhưng phải tính sao để nó chịu nghe
Anh Tú
nó nể em hơn anh em sẽ nói khéo, anh chỉ cần làm mặt nghiêm thôi
Trường Sinh
//nhìn vợ, khoé mắt dịu lại//
Trường Sinh
em nhỏ này…cả đời rồi vẫn giỏi dụ anh theo ý em
Trường Sinh
thôi thì lần này, chúng ta cùng thử
Hai người nhìn nhau, nụ cười nhẹ nở trên môi, vừa là đồng lòng, vừa là yêu thương
Tiếng bước chân vang xuống cầu thang
Dương từ tầng trên đi xuống, bộ vest chỉnh tề, cà vạt còn chưa tháo, gương mặt điển trai nhưng lạnh nhạt
Trong mắt người ngoài, anh là Trần tổng vị tổng tài lạnh lùng khiến ai cũng nể sợ, nhưng với ba mẹ, anh vẫn là đứa con trai duy nhất
Anh Tú
Dương, lại đây ngồi với ba mẹ một chút //nhìn anh//
Đăng Dương
//tháo khuy áo vest, giọng trầm// con còn vài việc cần xử lý-...
Trường Sinh
//cắt lời, nghiêm giọng// ngồi xuống
Đăng Dương
//khẽ chau mày nhưng vẫn nghe theo, kéo ghế ngồi đối diện//
Đăng Dương
có chuyện gì quan trọng vậy?
Anh Tú
//đặt ly trà trước mặt anh// con không muốn cưới cũng được nhưng ba mẹ chỉ có một yêu cầu
Đăng Dương
//ngả lưng ra ghế, kéo nhẹ cà vạt, ánh mắt lạnh lẽo//
Trường Sinh
//nhìn thẳng vào mắt con trai, giọng dứt khoát// nhận nuôi một đứa bé
Căn phòng lặng đi, anh thoáng sững lại, đôi mắt trầm sâu chợt lạnh thêm vài phần.
Anh Tú
// nhìn anh// vì ba mẹ muốn có cháu và vì con…con cần một gia đình nhỏ để không còn cô đơn nữa
Đăng Dương
//bật cười nhạt, đặt ly trà xuống bàn//
Đăng Dương
với con, gia đình chỉ có ba với ba nhỏ là đủ, con không cần thêm gánh nặng nào khác
Trường Sinh
//đập mạnh tay xuống bàn// Dương! con tưởng mình có thể sống cả đời trong căn phòng lạnh lẽo kia à?
Trường Sinh
không có tình cảm, không có tiếng cười, con sẽ thành cái gì?
Đăng Dương
//ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh// con không muốn bị ràng buộc
Anh Tú
không phải ràng buộc, mà là yêu thương
Anh Tú
Dương à, thử một lần đi, vì ba mẹ và cũng…vì chính con
Cả căn phòng im ắng, ánh mắt dịu dàng mà kiên định của ba Tú khiến anh không thể tránh, anh im lặng thật lâu, cuối cùng nhắm mắt, gật đầu..
Đăng Dương
được nhưng đứa bé đó…để con chọn
Anh Tú
//mỉm cười, khẽ siết tay Luân// Ừ, miễn là con đồng ý
Trường Sinh
//hừ nhẹ, nhưng khóe miệng cũng giãn ra//
Trong phòng riêng, Tú ngồi trên ghế, còn Luân đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn thành phố hắt vào nửa gương mặt già dặn.. ^^
Anh Tú
//khẽ cười// em tin, khi thằng bé ấy ôm một đứa nhỏ trong tay, nó sẽ thay đổi..
Trường Sinh
//quay lại, giọng trầm ấm// em lúc nào cũng tin nó như vậy
Trường Sinh
anh thì chỉ mong, đứa trẻ kia sẽ là chìa khoá, mở được cánh cửa trong lòng nó
Anh Tú
//đứng dậy, nắm tay luân//
Anh Tú
chúng ta đã cùng nhau đi qua nửa đời người giờ cùng nhau lo cho con trai
Trường Sinh
//nhìn tú, ánh mắt chứa đầy yêu thương, nhẹ giọng//
Trường Sinh
Ừ, em nhỏ à, lần này chúng ta nhất định phải thành công
Hai vợ chồng già nhìn nhau, nụ cười hiền hiện lên, trong căn phòng sáng nhẹ, họ không chỉ yêu thương nhau, mà còn chan chứa hy vọng cho con trai vị Trần tổng lạnh lùng mà cả thế giới nể sợ kìa
Tg là tớ neee:>
tớ qlaii òii đayy:>
Tg là tớ neee:>
mongg mn ungho truyen này nháaa
Tg là tớ neee:>
bbaiii mn nòoo
Chap 2: Buổi Sáng Bắt Đầu
Tầng trên, căn phòng rộng lớn của anh vẫn sáng đèn
Trên bàn làm việc, màn hình máy tính hiện đầy tài liệu và con số, nhưng ánh mắt anh không còn tập trung như mọi khi
Anh tháo kính, ngả lưng ra ghế, đôi mắt nhắm hờ, trong đầu cứ văng vẳng lại những lời nói ban chiều..
“Không phải ràng buộc, mà là yêu thương…”
“thử một lần đi, vì ba mẹ, và cũng vì chính con.”
Anh khẽ cười nhạt, anh vốn là người không dễ lung lay nhưng sự kiên định trong ánh mắt ba Tú, cộng với giọng nói đầy uy quyền của ba Luân..khiến anh lần đầu cảm thấy bản thân bị đẩy vào thế bí
Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, cả thành phố về đêm sáng rực, nhưng trong đôi mắt anh, tất cả chỉ là một đen yên lặng
Đăng Dương
//lẩm bẩm// một đứa bé…thật sự có thể thay đổi được gì sao?
Ở tầng dưới, hai người baba vẫn chưa ngủ, ba Tú tựa nhẹ vào vai Luân, tay cầm tách trà đã nguội
Anh Tú
//khẽ thì thầm// anh thấy không, nó đã đồng ý rồi, tuy miệng cứng, nhưng trong lòng vẫn có chỗ mềm
Trường Sinh
//chậm rãi gật đầu// anh biết thằng bé đó chỉ là…sợ
Trường Sinh
nó sợ yêu thương sẽ khiến nó yếu đi, sợ bản thân không thể bảo vệ được người mình thương
Anh Tú
thì để một đứa trẻ dạy nó
Anh Tú
tình cảm từ trẻ con là thuần khiết nhất chẳng tính toán, chẳng vụ lợi, rồi dần dần nó sẽ hiểu ra
Trường Sinh
//khẽ bật cười, nắm tay Tú// em nhỏ à, em lúc nào cũng tin vào tình cảm cả
Trường Sinh
anh thì chỉ tin vào sự quyết đoán nhưng lần này…anh cũng muốn thử tin em
Anh Tú
//nghiêng đầu nhìn Luân, cười khẽ// chúng ta đã đi với nhau cả nửa đời người lo cho nó cũng là điều tất nhiên thôi
Trường Sinh
ngày mai anb sẽ bảo người chuẩn bị xe
Trường Sinh
dù nó có muốn hay không, cũng phải đến trung tâm nhận nuôi một lần
Anh Tú
//gật đầu// em chỉ mong…đứa bé mà nó gặp đầu tiên sẽ là duyên phận
Tầng trên, anh vẫn đứng lặng bên cửa sổ, bóng dáng cao lớn hòa vào ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt anh trầm sâu, phức tạp khó đoán.
Một quyết định đã được đưa ra và sáng mai thôi, thế giới lạnh lẽo quanh Trần Đăng Dương…sẽ bắt đầu thay đổi hoàn toàn..
Ánh nắng vàng xuyên qua tấm rèm dày, len vào căn phòng rộng lớn tầng trên, anh mở mắt sau một đêm ngủ chẳng yên giấc, anh vẫn mặc áo sơ mi từ hôm qua, cà vạt tháo vội còn vắt trên ghế
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng quản gia cung kính
đa nhân vật
Quản gia: Cậu chủ, phu nhân dặn cậu xuống ăn sáng..
Đăng Dương
//khẽ chau mày, bước vào phòng vscn//
Trong gương, gương mặt điển trai lạnh lùng vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng sự mệt mỏi.
Đăng Dương
//chỉnh lại cổ áo, rồi chậm rãi đi xuống cầu thang//
Phòng ăn sáng sủa, bàn dài đã bày biện sẵn đồ ăn
Anh Tú
Dương, lại đây ngồi
Anh Tú
Ăn chút gì đi rồi còn ra ngoài
Đăng Dương
//kéo ghế, ngồi xuống//
Đăng Dương
hôm nay con có cuộc họp, không tiện ra ngoài
Trường Sinh
//gấp báo lại// cuộc họp có thể hoãn
Trường Sinh
việc hôm nay mới quan trọng
Đăng Dương
//ngẩng lên nhìn ba, ánh mắt lạnh//
Đăng Dương
Ý ba lớn là chuyện hôm qua?
Anh Tú
//gật đầu// đúng vậy
Anh Tú
Hôm nay, con sẽ cùng ba lớn với ba nhỏ đến trung tâm nhận nuôi
Đăng Dương
//đặt dao nĩa xuống bàn, ngả lưng ra ghế, khoanh tay trước ngực//
Đăng Dương
con đã đồng ý, nhưng không có nghĩa phải vội vàng như thế
Trường Sinh
chuyện này càng sớm càng tốt
Trường Sinh
đợi đến khi nào con lại tìm lý do để thoát nữa?
Bầu không khí trên bàn ăn lập tức căng thẳng lại
Anh Tú
cái ông này, bớt nóng nảy lại coi
Anh Tú
Dương, con xem như làm vì hai ba đi
Anh Tú
đến đó nhìn thử, chưa chắc đã phải quyết định ngay hôm nay
Ánh mắt anh dừng lại ở ba Tú Lời nói dịu dàng kia khiến anh không còn cách nào phản bác hơn nữa
Đăng Dương
//thở dài, giọng lạnh nhạt//
Đăng Dương
nhưng con chỉ đi xem, không hứa gì khác
Anh Tú
//mỉm cười// vậy là đủ rồi
ba Luân hừ nhẹ nhưng cũng không nói thêm, chỉ ra hiệu cho quản gia chuẩn bị xe
Nửa giờ sau, chiếc xe sang trọng của nhà họ Trần lăn bánh khỏi biệt thự
Anh ngồi ở ghế sau, mắt nhìn ra ngoài cửa kính, con đường buổi sáng đông đúc, nhưng trong lòng anh lại yên tĩnh đến lạ
Anh không biết, chuyến đi này sẽ mở ra một bước ngoặt, một bước ngoặt mà cả đời anh chưa từng nghĩ đến..
Chap 3: Bước Vào Trung Tâm Trẻ Em
Cánh cổng sắt cũ kẹt mở ra, chiếc xe sang trọng dừng hẳn trước sân trại trẻ em
Mấy đứa trẻ đang chơi bỗng khựng lại, ánh mắt tò mò hướng về phía đoàn người lạ ấy
một người phụ quản lý trông coi trại trẻ này, dáng vẻ hiền hậu nhanh chóng bước ra đón
đa nhân vật
Quản lý: //tươi cười// chào hai ông Trần, chào Trần tổng
đa nhân vật
Quản lý: thật vinh hạnh khi hôm nay được đón tiếp gia đình quý ngài
Anh Tú
//nụ cười dịu dàng// chào chị, làm phiền quá
Anh Tú
hôm nay chúng tôi chỉ muốn tới thăm xem thử mấy cháu nhỏ như nào
Trường Sinh
//gật đầu// Ừ, phiền cô dẫn chúng tôi đi một vòng
đa nhân vật
Quản lý: //khẽ cúi người rồi quay sang anh//
Anh vẫn lạnh lùng, một tay bỏ vào túi quần, gương mặt không biểu lộ cảm xúc nào cả
đa nhân vật
Quản lý: //hơi lúng túng// ngài Trần, mời đi lối này..
Đăng Dương
//khẽ gật đầu//
Ánh mắt sắc lạnh lướt qua khoảng sân đầy tiếng cười đùa của mấy đứa nhỏ, đám trẻ nhanh chóng tránh ánh nhìn ấy, vài đứa còn nắm chặt tay nhau
Cả ba người bước vào trong, hành lang sáng sủa nhưng tường đã loang màu thời gian, Ông Tú vừa đi vừa trò chuyện với quản lý ở đây
Anh Tú
các cháu ở đây học hành, sinh hoạt ra sao?
Anh Tú
có vất vả lắm không chị?
đa nhân vật
Quản lý: //mỉm cười// cũng thiếu thốn nhiều, nhưng các cháu rất ngoan
đa nhân vật
Quản lý: mỗi đứa đều có tính cách riêng, có em hiền lành, có em nghịch ngợm…chúng tôi cố gắng hết sức để bù đắp cho các em
Trường Sinh
//nhìn quanh// trẻ con phải được dạy dỗ tử tế
Trường Sinh
thiếu cha mẹ đã là thiệt thòi rồi nếu không có môi trường tốt mai sau sẽ càng khổ
Anh Tú
//gật nhẹ, trong mắt ánh lên nỗi xót xa//
Còn anh, vẫn im lặng, bước đi chậm rãi phía sau, ánh mắt quét qua từng đứa trẻ như đang cân nhắc một món đồ vậy
Ba người rẽ ra sân, tiếng la hét vang lên từ một góc...
Hai đứa trẻ to con hơn đang giật con gấu bông cũ kỹ khỏi tay một cậu bé nhỏ nhắn..
Đứa Trẻ
thứ rách nát này để mày giữ làm gì!
Minh Hiếu
//ôm chặt gấu bông, giọng run run// t-trả đây…của em…
Đứa khác hất vai cậu, khiến cậu ngã dúi xuống nền xi măng, con gấu bị giằng ra, lăn xuống đất
Minh Hiếu
//hoảng loạn, bò lại nhặt// đừng! trả lại cho em…!
Đám trẻ cười hô hố, một đứa giơ chân định giẫm lên con gấu
Ngay lúc ấy, một giọng trầm lạnh lùng vang lên
Hai đứa trẻ giật mình, quay lại, anh đứng đó, dáng cao lớn, ánh mắt sắc lạnh đến rợn người..
Đứa Trẻ
//ấp úng// c-cháu…cháu chỉ…
Đăng Dương
//sải bước tới, cúi xuống nhặt con gấu lên, phủi bụi rồi đặt lại vào tay cậu//
Đăng Dương
ở đây không dạy mấy đứa tôn trọng bạn mình?
Bọn trẻ cúi gằm mặt, lùi lại, không dám hó hé gì cả
Minh Hiếu
//ôm gấu bông, đôi mắt mở to nhìn anh, run run//
Minh Hiếu
//nhỏ giọng// c-cảm ơn…chú ạ..
Đăng Dương
//không đáp, chỉ liếc cậu một cái//
Ông Tú đứng xa, thấy cảnh ấy, nắm chặt tay Luân, thì thầm..
Anh Tú
ông nhìn xem…con mình vừa rồi…nó bảo vệ đứa nhỏ ấy…
Trường Sinh
có lẽ…đứa bé đó chính là bước ngoặt mà chúng ta đang tìm kiếm
Cậu vẫn đứng co ro, ôm gấu bông chặt, mắt không rời khỏi người đàn ông lạnh lùng kia..
Trong lòng cậu bé ngập tràn nỗi sợ xen lẫn một tia ấm áp chưa từng có..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play