Toà Nhà Sát Nhân
Chuong 1. Nguồn cơn của tội lỗi
Bà đã để lại căn nhà tôi mới mua cho em trai
Nó cầm di chúc xông vào, ném hành lý của tôi, lột sống lớp da con chó của tôi
Lại còn huênh hoang rằng chết cũng phải được chôn ở đây
Vừa nghe thấy thế, hàng xóm đã đào một cái hố lớn ngay trong đêm
Băm nó ra thành từng mảnh rồi chôn xuống
Lúc tôi chạy đến, em trai đã bị phanh thây vứt vào trong hố
Tôi nhìn chiếc túi da rắn dính đầy vết máu
Người lảo đảo rồi quỳ sụp xuống đất
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Cái túi này là phiên bản giới hạn của LV đó
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Tôi đã để dành tiền nửa năm trời mới mua được!!
Mấy người nghe vậy liền dừng tay
Tiện tay ném cái đầu của em trai tôi đi
Hàng xóm nam
Cô cầm về giặt đi, chắc vẫn còn dùng được
Vừa hay rơi ngay xuống chân chú bảo vệ đi tuần tra
Rồi rọi đèn pin vào người tôi và thốt lên
Bác bảo vệ
Đây không phải cô giáo Châu sao? //kinh ngạc//
Bác bảo vệ
Ban ngày dạy học đã vất vả như vậy
Bác bảo vệ
Tối muộn thế này còn phải ra ngoài phanh thây nữa à? //hề hề//
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Ừm.. //cười ngượng//
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
//nhặt cái đầu về//
Trong mắt người ngoài, mỗi người trong khu chung cư này đều có công việc đàng hoàng
Nhưng sự thật là, những người sống ở đây đều là những kẻ giết người hàng loạt
Ngay cả bãi cỏ trang trí trước cửa cũng chôn vô số xác chết
Cho nên tôi thật sự không hiểu
Tại sao trước lúc lâm chung, mẹ tôi lại nhất quyết đem căn nhà của tôi cho em trai
Và rồi em trai tôi, cũng thật sự cầm tờ di chúc đó tìm đến tận cửa
Cả nhà lớn nhỏ của họ hùng hổ xông vào, ném hành lý của tôi, còn giết con chó của tôi để nấu lẩu
“Dù có chết cũng phải được chôn ở đây”
Hôm đó, bên ngoài có rất đông hàng xóm đến xem, vừa nghe thấy câu này liền chạy cả lại
Họ khuyên tôi đừng đuổi gia đình nó đi, cùng lắm thì ở chung với nhau
Gia đình em trai mắng tôi là đồ vong ân bội nghĩa, không tốt bụng bằng hàng xóm
Bọn họ thích nhất là dụ những kẻ khốn nạn khét tiếng đến chung cư để giết, bây giờ nó tự dâng mạng đến cửa, ai mà không muốn chứ?
Nó đúng là đã được chôn ở đây, chỉ là.. hơi nát một chút thôi
Chôn xác xong đã là rạng sáng
Tôi cầm túi về nhà, lại phát hiện cửa đã bị khoá trái từ bên trong
Bên trong vọng ra tiếng cười nói vui vẻ
Nhưng mặc cho tôi có đập cửa đến nát bét, cũng không ai ra mở
Chẳng thèm chiều họ nữa, tôi gõ thẳng cửa nhà hàng xóm bên cạnh
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Anh Diễm, nhà anh có dụng cụ không?
Giang Diễm
//Lấy ra cả một bộ dao lóc xương// Sắp ra tay rồi à?
Giang Diễm
//Vui mừng// Cho tôi tham gia với!
Tôi lườm anh ta một cái, rồi tự mình vào nhà lấy chiếc cưa máy rồi đi đến trước cửa nhà mình
Sau đó nhắm thẳng vào ổ khoá mà bổ xuống
Chẳng mấy chốc, trên cửa đã xuất hiện một cái lỗ lớn.. Tôi thò tay vào tự mở cửa, rồi thong thả bước vào nhà
Chỉ thấy cô em dâu Châu Kiều Kiều và bố mẹ cô ta đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt kinh ngạc, như thể vừa thấy cảnh tượng gì ghê gớm lắm. Rồi họ nhanh chóng xông tới
Cha mẹ Châu Kiều Kiều
Mày cưa cửa đấy à?!
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Chứ sao?
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Tôi cũng gõ cửa rồi //Vứt chiếc cưa máy//
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Nhưng không có ai mở //phủi phủi mùn cưa//
Châu Kiều Kiều
M- Mày.. Đồ điên!
Châu Kiều Kiều
Đúng rồi, Châu Dương (em trai tôi) đâu!
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Đó là chồng cô, làm sao tôi biết được?
Châu Kiều Kiều
Sao mày lại không biết!
Châu Kiều Kiều
//Nghiến răng nghiến lợi// Nó đi ra ngoài với mày đấy, đừng tưởng tao không biết chuyện mờ ám của hai đứa bay!
Châu Kiều Kiều
Tao thấy ghê tởm!
Tôi vốn định vào phòng, nghe thấy vậy liền dừng bước
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
//liếc mắt quét qua ngực cô ta//
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Nó đúng là có đi theo tôi..
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Nhưng chỉ nói với tôi một câu, cô có muốn nghe không?
Châu Kiều Kiều
//Mặt đỏ bừng, trừng mắt//
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
//Ưỡn ngực// Hahaha! Nó nói nó không thích sân bay, mà thích người như tôi đây này
Nghe câu này, Châu Kiều như phát điên mà đập cửa nhà tôi, đủ mọi lời lẽ lăng mạ không ngừng tuôn ra
Châu Kiều Kiều
Đến cả em trai ruột cũng quyến rũ, mày đúng là ‘con di’ trơ trẽn, đồ lỗ cống công cộng!
Tôi không nói gì, lặng lẽ nhìn vết sẹo trên cổ tay
Cô ta nói không sai, tôi và Châu Dương có mối quan hệ không trong sạch
Chuong 2. Nguồn cơn của tội lỗi
Có lẽ bắt đầu từ hồi tiểu học, nó đã thích động tay động chân với tôi, thậm chí còn đòi ngủ chung
Lúc đó tôi rất vui, vì bình thường tôi toàn ngủ dưới sàn nhà ngoài phòng khách
Thỉnh thoảng mẹ tôi không vui, thậm chí còn bắt tôi ra ngoài ngủ
Nhưng sau này nó ngày càng quá đáng, thậm chí còn thò tay vào váy tôi ngay trước mặt mẹ
Mẹ tôi thấy hết, nhưng chỉ nói:
“Đừng quá trớn, mất cái đó rồi nó sẽ không còn giá trị nữa”
Tôi biết, đối với họ, tôi chỉ là một món tiền thách cưới mà thôi
Nhưng cuối cùng, món tiền đó họ lại không nhận được
Một năm trước, tôi bị mấy tên côn đồ lôi vào con hẻm, hành hạ suốt một ngày một đêm
Nhưng mẹ tôi lại chọn cách giải quyết riêng
Tổng cộng 800 nghìn tệ, dùng để làm tiền cưới vợ cho em trai tôi, và sửa sang lại căn nhà ở quê
Không biết có phải là quả báo của ông trời không, mẹ tôi vừa dọn vào nhà mới thì chẳng may bị ngã từ trên lầu xuống
Nằm viện ba tháng, tiêu sạch tiền cũng không cứu sống được
Bà phát hiện tôi có một căn nhà riêng
Thế là trong di chúc, bà để lại căn nhà này cho em trai
Điều bà không biết là, di chúc như vậy pháp luật không công nhận
Nhưng không sao, trước khi bà chết, tôi cũng đã phát hiện ra vài chuyện
Ví dụ như.. việc bà bị ngã, là do Châu Kiều bôi sáp lên sàn nhà từ trước
Ví dụ như.. đám côn đồ đã hại tôi năm đó, đều có liên quan đến Châu Kiều
Vốn dĩ tôi định điều tra rõ mọi chuyện rồi mới giết chúng
Nhưng không ngờ Châu Dương lại nhân lúc Châu Kiều không có ở đó, lén vào phòng tôi
Châu Dương
Chỉ cần mày hầu hạ tao như trước đây..
Châu Dương
Tao sẽ cho phép mày tiếp tục ở lại đây //Cười đê tiện//
Tôi không nhịn được, một dao thiến nó luôn
Vậy là.. kế hoạch được đẩy lên sớm hơn, và những người hàng xóm trong toà nhà này càng thêm phấn khích
Ngày hôm sau, tôi vẫn đi làm như thường lệ
Tôi kiểm tra điện thoại của Châu Dương, rồi mở một khung chat có tên Trương Hằng
Sau đó lại gửi một đoạn tin nhắn
Châu Dương
[Anh bạn, mấy hôm nay tôi về quê, có muốn tụ tập không?]
Trương Hằng
[Xin lỗi nhé anh bạn, mấy hôm nay nhà có việc]
Bởi vì “việc nhà” của hắn, chính là đến tìm Châu Kiều hẹn hò
Quả nhiên đến chiều, bảo vệ đã gửi một bức ảnh vào nhóm chat của cư dân
Bác bảo vệ
[Có người đến thăm, là hàng hoá của ai vậy?]
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
//Bấm vào ảnh của Trương Hằng// [Của tôi, nhưng mọi người có thể dùng chung]
Cả nhóm reo hò, tôi xin phép chủ nhiệm nghỉ hôm nay, chạy một mạch về nhà
Khi bước vào khu chung cư, dưới lầu đã có vài người hàng xóm đứng sẵn
Ngay cả ánh mắt của chú bảo vệ cũng tràn đầy vẻ hào hứng hóng chuyện
Giang Diễm đứng ở cửa thang máy, kéo tôi đi vào
Giang Diễm
Bên trong đang gay cấn lắm đấy!
Để mọi người dễ dàng nghe thấy những tiếng la hét đau đớn, khu chung cư này có khả năng cách âm rất kém
Chỉ cần đứng ở cửa, đã nghe thấy những âm thanh không thể miêu tả của Châu Kiều bên trong
Tôi vội lùi ra xa một chút, ngượng ngùng liếc nhìn những người hàng xóm phía sau
Cánh cửa gỗ hôm qua đã bị tôi cưa nát, đây là cửa mật mã mới thay sáng nay
Tôi đặt ngón tay lên, rồi đẩy thẳng cửa bước vào
Chỉ nghe một tiếng thét chói tai, Châu Kiều đẩy người đàn ông đang đè trên người ra rồi trốn sau rèm cửa
Châu Kiều Kiều
//Mặt đỏ bừng, trừng mắt// Sao mày lại về giờ này?!!
Trương Hằng
//trốn sau TV//
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
//quay người nhìn Trương Hằng// Tại sao anh lại ở trong nhà tôi?
Trương Hằng
//ngoan cố// Tôi đến đưa ít đồ, cô vào mà không biết gõ cửa à!
Tôi lười trả lời thêm, vẫy tay ra hiệu cho Giang Diễm vào
Nhìn thấy chiếc máy ảnh trên tay anh ta, sắc mặc hai người kia lập tức thay đổi
Tôi đã điều tra từ lâu, Trương Hằng bỏ học từ sớm, lêu lổng ngoài đường, hai năm nay không biết đã bám víu vào ai mà tìm được một công việc tử tế
Hắn và Châu Kiều là thanh mai trúc mã, năm đó cũng là qua sự giới thiệu của hắn mà mới thành đôi cuộc hôn nhân tra nam tiện nữ của em trai tôi
Còn về việc hai người họ gian díu với nhau từ lúc nào, có lẽ còn sớm hơn chúng tôi đoán
Thấy ống kính lia tới, Châu Kiều vớ lấy bình hoa ném về phía tôi
“Mày ngứa đòn rồi phải không!”
Câu nói này gần như buột miệng thốt ra
Năm đó khi cả gia đình chúng tôi còn chen chúc sống chung với nhau, mỗi khi tôi hầu hạ cô ta không tốt, cô ta đều nói câu này
Chương 3. Nguồn cơn của tội lỗi
Và ngày hôm sau, chỉ cần tôi ra khỏi cửa, chắc chắn sẽ gặp côn đồ kiếm chuyện, thậm chí có lần còn xé rách quần áo của tôi rồi vứt ra giữa đường
Ai là kẻ chủ mưu, không cần nói cũng biết
Sau này, mấy tên côn đồ đó cũng trở thành những người đầu tiên tôi giết
Tôi cười lạnh một tiếng, thuận tiện cho cô ta một tấm ảnh chụp cận mặt
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Tôi nhớ.. di chúc nói căn nhà này cho em trai tôi, chứ không nói để lại cho cô
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Bây giờ cô gây ra những chuyện này, mau ly hôn rồi cút đi!
Châu Kiều Kiều
//mặt trắng bệch// M- Mày to gan lớn mật rồi!
Gia đình họ nghèo rớt mồng tơi, nếu vì chuyện này mà ly hôn, không những chẳng được gì mà còn phải dắt díu cha mẹ ra đường ngủ
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Hai ngươi đều cởi truồng hết cả, hiểu lầm cái gì?
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
//Cười khẩy// Chẳng lẽ là anh ta cưỡng bức cô?
Châu Kiều Kiều
//Hét lớn// Đúng!
Châu Kiều Kiều
//Chỉ vào Trương Hằng// Chính hắn đã cưỡng bức tôi, vừa vào cửa đã động tay động chân
Trương Hằng
//Sững người//
Châu Kiều Kiều
//Vẻ mặt cầu xin tha thiết//
Trương Hằng
Đúng, là tôi cưỡng bức cô ta, tôi đi ngay bây giờ
Đến nước này rồi vẫn còn giả vờ tình sâu nghĩa nặng, tôi thấy dạ dày mình cứ cuộn lên vì kinh tởm
Giang Diễm nghiêng người, bờ vai vạm vỡ như cánh cửa hai lớp đã chặn ngay lối ra
Tôi vào nhà nhặt quần áo của hắn, mở cửa sổ, rồi ném thẳng từ trên lầu xuống
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Đi thì được, nhưng không cần mặc quần áo làm gì
Châu Kiều Kiều
//Chết lặng//
Trương Hằng
Con khốn này, mày giỏi rồi phải không, mày dám chơi tao?
Trương Hằng
Mày có tìn tao khiến mày sau này không dám bước chân ra khỏi khu chung cư này không?
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Vậy tôi ở đây chờ anh //Làm động tác “mời”//
Mặt Trương Hằng lúc xanh lúc đỏ, lúng túng giật miểng giẻ lau che phía trước, rồi lủi đi như chuột
Châu Kiều trong nhà vẫn cứng miệng chửi tôi
Châu Kiều Kiều
Con khốn, mày có biết hắn quen ai không?
Châu Kiều Kiều
Tao thấy mày ra ngoài một năm nay cũng giỏi giang lên nhiều đấy
Châu Kiều Kiều
Có cần tìm người giúp mày nhớ lại cuộc sống trước đây không?
Năm đó họ chọn cách giải quyết riêng, những kẻ đã bắt nạt tôi vẫn sống nhởn nhơ
Thậm chí còn thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt tôi để khiêu khích
Trương Hằng trần như nhộng xuống lầu, suốt đường đi cứ chửi bới hàng xóm, mất hết cả mặt mũi
Không lâu sau, một chiếc xe dừng ngay trước cổng khu chung cư của chúng tôi
Nhìn thấy mấy người đó, máu trong người tôi như đông lại, bất giác run lên
Trương Hằng vừa thấy tôi, lập tức sải bước tới
Trương Hằng
Dẫn mấy người quen cũ đến thăm mày đây
Trương Hằng
Ai cũng nói là nhớ mày lắm
Lưu Phong
Sống khá đấy nhỉ, Châu Nghệ, dọn đến ở khu chung cư tốt thế này cơ à
Lưu Phong
//Đưa tay định tóm lấy tôi//
Giang Diễm
Đừng động vào cô ấy //Ngăn lại//
Cà lơ phất phơ
Có người bảo vệ rồi cơ à?
Cà lơ phất phơ
Nó có biết mày đã bị bọn tao chơi nát rồi không?
Cà lơ phất phơ
//Vây lại// Mày thật sự nghĩ có thể thoát khỏi bọn tao sao?
Cà lơ phất phơ
Có muốn tao kể cho mọi người nghe mày là loại người gì không?
Giọng chúng ngày càng lớn
Không ít hàng xóm đã ra xem náo nhiệt
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Đủ rồi, đừng nói nữa! //Quát//
Nói thêm nữa, mọi người sẽ phấn khích cả lên mất
Châu Nghệ (cô giáo Châu)
Tôi đã rút đơn kiện rồi, tại sao các người cứ phải tìm tôi hết lần này đến lần khác?
Cà lơ phất phơ
//Nhìn nhau//
Cà lơ phất phơ
Haha, năm đó mỗi đứa tao đưa cho mày 200 nghìn tệ, mày tự cho mình là nạm kim cương, có thể đáng giá như vậy sao?
Cà lơ phất phơ
//Chỉ vào khu rừng nhỏ phía sau// Đã nhận tiền thì phải biết thân biết phận
Cà lơ phất phơ
Tự giác một chút đi
Tôi nhìn bộ mặt của những kẻ này, trong dạ dày cuộn trào lên cơn buồn nôn
Nhưng đây lại rất hợp ý tôi
Bao năm qua, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, không ngờ hôm nay lại tự tìm đến cửa
Tôi lập tức giả vờ sợ hãi, run rẩy đi về phía khu rừng
Lưu Phong
//Cười gian xảo// Tao nói không sai mà
Lưu Phong
Con khốn này vừa thấy tao là phải ngoan ngoãn ngay
Lưu Phong
Chẳng qua chỉ là một con nhãi ranh, xử nó chẳng phải dễ như bỡn sao?
Càng nói càng ngông cuồng
Chúng thậm chí còn gào thẳng vào những người hàng xóm đang hóng chuyện
Cà lơ phất phơ
Tụ tập ở đây xem cái gì?
Cà lơ phất phơ
Cút hết cho ông!
Nhưng vừa đi đến bìa rừng, hắn đã bị thứ gì đó vấp phải
Khoảnh khắc cúi đầu xuống, cả đám đều hét lên rồi mềm nhũn ra đất
Lưu Phong
Đó là Châu Dương?!
Trong đất có một cái hố bị đào lên, vừa vặn để lộ ra nửa cái đầu người
Tôi vội vàng đi tới xin lỗi:
“Xin lỗi nhé, con chó nhà ai đã đào anh bạn của các người lên rồi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play