• Ang Mutya Ng Section E • Khúc Hạ Thanh Âm
Осколки лунного сияния на полу
Ánh đèn trắng hắt xuống nền gạch lạnh, phản chiếu bóng dáng Umara nhỏ bé nơi đầu giường
Em ngồi đó thêm một lúc, rồi chậm rãi đưa chân xuống giường
Tấm băng trắng quấn quanh cổ chân phải vẫn còn mới, đường gân xanh nhạt dưới lớp da hiện rõ khi em cố gắng nhích từng chút
Đau — nhưng em không nhăn mặt
Umara đứng lên, khập khiễng bước lại gần chiếc gương lớn đặt trong góc phòng
Trước mặt em, là hình ảnh một vũ công… không còn đôi chân đủ mạnh để xoay tròn như trước nữa
Em nhìn thật lâu, đến mức hơi thở mình cũng hóa thành tiếng vọng mờ trong căn phòng tĩnh
Rồi em khẽ đưa tay chạm vào gương
Như chạm vào phần ký ức đã đóng băng
Và trong tích tắc ấy, ký ức ùa về —
ánh sáng sân khấu, tiếng nhạc vút lên, mùi phấn trắng, những cánh tay dang rộng, và đôi chân xoay nhẹ trên sàn gỗ bóng loáng
Khán giả phía dưới rì rầm vỗ tay, còn em… đang mỉm cười, xoay người, bay giữa ánh sáng
Mọi thứ đều hoàn hảo, từng nhịp, từng động tác đều như được khắc trong hơi thở của em
Một tiếng rắc khẽ vang lên giữa giai điệu du dương. Cơn đau nhói truyền dọc từ mắt cá lên tới đầu gối, như có ai đó bóp nghẹt lấy chân phải.
Em cố gắng nâng chân lên, nhưng toàn thân chao đảo. Ánh trăng sân khấu hắt xuống sàn loang loáng và trong khoảnh khắc ấy, em ngã xuống
Tiếng nhạc chưa dừng, nhưng người múa thì đã nằm yên.
Em chống tay, run rẩy muốn đứng dậy, muốn cúi chào khán giả lần cuối cùng, như bao lần mẹ em từng dạy.
Nhưng cơ thể phản bội, chân phải tê dại.
Em nghe tiếng người chạy đến, ánh đèn rọi chói lòa vào mắt. Một giọt nước mắt rơi trên sàn, nơi ánh trăng phản chiếu, tan ra như bụi bạc
Khán phòng vẫn im lặng, rồi bỗng vang lên tiếng vỗ tay — những tràng vỗ tay dồn dập, đầy thương cảm.
Umara mím môi, cười khẽ — nụ cười run rẩy, vừa đủ để nói thay cho lời chào mà em không thể cúi mình thốt ra.
Và rồi, bóng dáng ấy được đưa đi giữa ánh sáng lấp lánh, để lại phía sau một giấc mơ đã gãy
- Umara Leonore Courcelles -
Người từng múa như ánh trăng.. và giờ, chỉ còn lại ánh trăng vụn trên sàn.
Umara Leonore Courcelles
Eman bước vào, đôi bước chân khựng lại ngay nơi cửa.
Ánh mắt anh dừng trên dáng người nhỏ bé đang ngồi tựa lưng vào đầu giường, mái tóc xõa xuống vai, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu hãnh quen thuộc.
Superman Eman Andrada
Umara..
Umara không quay lại, ánh mắt vẫn dõi ra ngoài khung cửa sổ nơi bầu trời đang nhuộm sắc hoàng hôn
Giọng em nhỏ, nhưng đủ để khiến tim người nghe thắt lại
Umara Leonore Courcelles
Em nghe rồi
Umara Leonore Courcelles
Họ nói.. chân em sẽ không bao giờ có thể múa được nữa.
Khoảnh khắc ấy, Eman thấy cổ họng mình nghẹn lại. Anh muốn nói điều gì đó, một lời an ủi, một chút hy vọng nhưng tất cả đều mắc kẹt trong lồng ngực.
Superman Eman Andrada
Bác sĩ vẫn còn cách… có thể sẽ..
Umara khẽ lắc đầu, mái tóc lay động theo cử chỉ yếu ớt.
Umara Leonore Courcelles
Không, Eman! Em hiểu rõ hơn ai hết… một vũ công mà không thể đứng trên sân khấu… thì còn gì để giữ nữa?
Eman ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của em. Ánh mắt anh chan chứa nỗi xót xa mà chẳng có lời nào đủ để diễn tả.
Superman Eman Andrada
Em vẫn là Umara… kể cả khi không còn múa
Superman Eman Andrada
Em vẫn có ánh sáng của riêng mình
Em mím môi , giọng run run.
Umara Leonore Courcelles
Nhưng ánh sáng đó… đâu còn nằm trên sàn diễn nữa
Bên ngoài, bầu trời đã chuyển sang màu tím nhạt.
Trong căn phòng nhỏ, giữa những âm thanh máy móc vô hồn, chỉ còn lại sự im lặng kéo dài, nặng nề như nỗi mất mát chưa thể gọi tên
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng khẽ bật mở, âm thanh vang lên nhẹ nhưng đủ khiến cả hai người giật mình. Ánh sáng từ hành lang tràn vào, kéo theo tiếng bước chân rộn ràng.
Một nhóm thanh niên trong bộ đồng phục học sinh xuất hiện nơi ngưỡng cửa, gương mặt ai nấy đều ánh lên sự lo lắng
Người cầm chiếc hộp bánh ngọt được gói vụng về, người khác ôm bó hoa lớn đến nỗi suýt che mất cả khuôn mặt, còn kẻ đi sau cùng thì nâng trên tay một hộp quà được buộc nơ đỏ lấp lánh.
Họ bước vào, nhanh chóng vây quanh giường bệnh nơi Umara đang ngồi. Không gian vốn lặng lẽ phút chốc trở nên ấm áp và rộn ràng như có nắng ùa vào
Section E
Chào em nhé Umara.
Section E
Em bây giờ như nào?
Section E
Chân em còn đau chứ?
Superman Eman Andrada
Hỏi như này sao con bé đáp
Umara Leonore Courcelles
Không sao
Umara Leonore Courcelles
Em.. Khoẻ hơn rồi.
Umara Leonore Courcelles
Chân em.. nó còn hơi đau tí mà thôi.
Felix mím môi, ánh mắt dừng lại nơi Umara. Hình ảnh cô bé nhỏ năm nào lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí anh, cô bé luôn ríu rít kể cho anh nghe về giấc mơ trở thành vũ công ba lê chuyên nghiệp, ánh mắt sáng lấp lánh như có cả bầu trời bên trong
Giờ đây, em vẫn là Umara ấy, chỉ là... ánh sáng ấy đã bị phủ mờ bởi những lớp băng trắng trên đôi chân gầy.
Calix Reinier Rivera
À.. anh có mua.. hoa cho em
Umara Leonore Courcelles
Hoa cho em sao..
Calix Reinier Rivera
Em mau.. Khoẻ nhé Umara.
Umara Leonore Courcelles
Em.. cảm ơn..
Rory Sage Abejar
Còn bọn anh mà.
Christopher Saimon Harrington - Kit
Phải phải.
Christopher Saimon Harrington - Kit
Em phải nhìn luôn cả bọn này chứ.
Umara Leonore Courcelles
Thì em có làm lơ các anh đâu
Section E
Bọn anh.. Không rõ nên mua gì cho em cả.. nên là bọn anh đã cùng nhau mua mấy cái này cho em.
Andrew Klondike Mercado
Khi nào em khoẻ thì ăn nhé
Umara Leonore Courcelles
. . .
Umara Leonore Courcelles
Vâng!
Keifer đứng lặng một lúc, ánh mắt khó đoán. Không nói lời nào, anh chỉ khẽ bước tới gần, rồi ném nhẹ về phía Umara một món đồ nhỏ.
Một con cừu bông màu hồng, mềm mại và đáng yêu, lăn tròn trên tấm chăn trắng trước khi dừng lại trong lòng em.
Umara ngẩng lên, hơi sững người. Em nhận ra ngay — đó chính là món quà mà trước đây em từng nài nỉ Keifer mua cho mình, nếu như buổi biểu diễn ấy thành công.
Giờ đây, buổi biểu diễn đã kết thúc theo cách chẳng ai mong đợi, nhưng món quà vẫn đến, ấm áp, lặng lẽ, và chứa đựng trong đó bao điều không nói nên lời.
Umara lặng lẽ cúi xuống, hai tay khẽ ôm lấy con cừu bông vào ngực.
Sợi chỉ thêu ở tai con cừu hơi bung ra, nhưng với em, nó đẹp hơn bất kỳ món quà hoàn hảo nào
Keifer đứng nhìn, anh hít một hơi sâu, rồi cất giọng trầm, khàn nhưng dịu dàng
Mark Keifer Watson
Lần này em không cần biểu diễn nữa, vì em đã làm đủ tốt rồi.
Phía bên ngoài, qua lớp cửa kính mờ, Ci-N và Jay Jay đứng lặng nhìn vào trong phòng bệnh
Ánh sáng vàng nhạt hắt ra ngoài, phản chiếu hình ảnh Umara đang ôm con cừu bông trong vòng tay, nụ cười mỏng manh như sắp tan vào ánh chiều.
Ci-N khẽ nghiêng người, giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình Jay Jay nghe thấy
Cinco Neith Perelra - Ci-N
Đó chính là Umara… cậu ấy múa ba lê đẹp lắm. Nhưng như cậu thấy rồi đấy, đôi chân của cậu ấy…
Cậu ngừng lại, cổ họng nghẹn ứ trong giây lát. Bên trong, tiếng cười khe khẽ của mấy cậu bạn càng khiến bầu không khí bên ngoài thêm nặng nề.
Một lúc sau, Ci-N mới khẽ nói tiếp, giọng trầm đi:
Cinco Neith Perelra - Ci-N
Sau này, cậu sẽ gặp Umara nhiều hơn, nhưng đừng bao giờ nhắc lại chuyện này trước mặt cậu ấy, hay trước mặt Keifer… cũng như những người khác trong lớp.
Jasper Jean Mariano - Jay Jay
Ừm..
Jay Jay gật nhẹ, ánh mắt vẫn dán vào khung cảnh bên trong, nơi nụ cười yếu ớt của Umara sáng lên giữa những bông hoa, như ngọn đèn nhỏ cố gắng cháy giữa đêm mưa.
1. Umara và Keifer quen nhau từ nhỏ. Keifer luôn coi em như cô em gái nhỏ của mình
Author
Boi ảo mà như này hỏi sao kh mê 😭🫶
Я боюсь, что ты заплачешь.
Yuri Hanamitchi
Còn Umara..
Yuri Hanamitchi
Chân con bé như nào…?
Mark Keifer Watson
Chân của Umara… không thể hồi phục hoàn toàn được.
Yuri sững người. Anh nhìn Keifer, ánh mắt hiện rõ sự ngỡ ngàng lẫn tiếc nuối.
Yuri Hanamitchi
Ý cậu là… con bé sẽ không thể múa nữa?
Mark Keifer Watson
Bác sĩ nói cơ tổn thương quá sâu. Dù có tập phục hồi thế nào đi nữa… con bé cũng không thể quay lại sân khấu
Khoảng lặng kéo dài. Yuri cúi đầu, bàn tay siết lại.
Yuri Hanamitchi
Umara… đã sống vì ba lê. Không có nó, con bé sẽ chịu đựng sao nổi.
Mark Keifer Watson
Tôi không biết.
Mark Keifer Watson
Nhưng tôi biết chắc một điều, nó sẽ cố tỏ ra ổn như mọi khi. Và chính điều đó mới khiến tôi lo nhất.
Yuri im lặng một lúc, nhìn Keifer. Trong đôi mắt ấy, có điều gì đó dần thay đổi, không còn là sự thương xót nữa, mà là quyết tâm.
Anh rút điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình. Ánh sáng từ điện thoại phản chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật ánh nhìn sắc lạnh nhưng kiên định.
Mark Keifer Watson
Cậu đang làm gì vậy?
Yuri Hanamitchi
Không có gì
Em vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài và yên bình. Ánh nắng sớm len qua khung rèm mỏng, rải lên chăn một lớp sáng dịu. Mùi thuốc nhẹ trong không khí pha lẫn hương hoa thoang thoảng khiến em khẽ cựa mình.
Liếc sang bên cạnh, em sững lại — một bó hoa nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn, những cánh hoa bung nở rực rỡ, mang theo sắc tươi của hạnh phúc
Em ngạc nhiên. Đây không phải bó hoa mà Calix đã tặng hôm qua… vậy thì ai đã để nó ở đây?
Trong lúc em còn đang ngơ ngác, cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Em quay đầu lại và mái tóc đỏ quen thuộc lập tức lọt vào tầm mắt. Là Yuri Hanamitchi.
Anh bước vào, tay cầm chiếc bình nước ấm còn bốc hơi mờ. Khuôn mặt anh không lộ chút ngạc nhiên khi thấy em đã tỉnh, chỉ khẽ mỉm cười. Không nói nhiều, anh đặt bình nước lên bàn, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận như sợ làm em giật mình.
Umara Leonore Courcelles
Yu - chan.
Rồi anh kéo chiếc ghế lại, ngồi xuống bên cạnh, giọng trầm nhưng dịu:
Yuri Hanamitchi
Dậy rồi sao? Cảm thấy thế nào? Có còn đau không?
Umara khẽ lắc đầu, giọng em vẫn còn hơi khàn sau giấc ngủ dài:
Umara Leonore Courcelles
Em đỡ nhiều rồi.
Umara Leonore Courcelles
Chỉ là… vẫn chưa quen với việc mình phải nằm yên một chỗ như này
Yuri Hanamitchi
Cũng phải thôi. Người như em, bảo yên một chỗ chắc là khó nhất trên đời.
Umara bật cười khẽ, rồi im lặng nhìn xuống bó hoa bên cạnh. Những cánh hoa vẫn còn đọng sương, tươi mới như vừa được mang đến.
Umara Leonore Courcelles
Bó hoa này… không phải của Calix tặng hôm qua
Umara Leonore Courcelles
Là của anh sao?
Yuri Hanamitchi
Loại hoa này… mang nghĩa là hạnh phúc.
Yuri Hanamitchi
Anh nghĩ, dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn nên có một chút niềm vui khi mở mắt ra
Umara im lặng, ngón tay khẽ lướt qua cánh hoa mềm.
Umara Leonore Courcelles
Em từng nghĩ, hạnh phúc của mình chỉ có trên sân khấu thôi…
Yuri Hanamitchi
Em sai rồi
Yuri Hanamitchi
Hạnh phúc không chỉ nằm ở nơi người ta toả sáng, mà còn ở chỗ có người vẫn tin rằng ánh sáng ấy chưa bao giờ tắt
Umara ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh. Giữa khoảnh khắc ấy, mọi tiếng ồn trong bệnh viện dường như tan biến, chỉ còn lại hơi thở của hai người và mùi hương hoa thoảng nhẹ trong không gian.
Umara Leonore Courcelles
Anh lúc nào cũng biết cách khiến người khác thấy nhẹ lòng
Yuri nhún vai, môi cong lên thành một nụ cười nhỏ:
Yuri Hanamitchi
Chắc là tại anh sợ thấy em khóc.
Yuri Hanamitchi
Em bảo Calix tặng hoa em à?
Umara Leonore Courcelles
Ừ.
Umara Leonore Courcelles
Hôm qua anh ấy đến thăm, và tặng cho em bó hoa, xinh lắm.
Yuri khẽ cau mày, ánh mắt hơi xa xăm, như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh im lặng vài giây, rồi bất chợt lên tiếng, giọng trầm mà đều:
Yuri Hanamitchi
À… Umara này! Em nghe chuyện lớp mình có học sinh mới chưa? Là con gái đấy
Umara ngẩng lên, ngạc nhiên rõ rệt:
Umara Leonore Courcelles
Hả? Thật sao? Em đâu có nghe ai nói gì đâu
Yuri Hanamitchi
Anh gặp cô ta rồi, trưa nay
Umara Leonore Courcelles
Cô ấy trông thế nào?
Yuri khẽ thở dài, mắt liếc sang ô cửa sổ, giọng nửa chán nản nửa bực bội:
Yuri Hanamitchi
Bình thường thôi
Yuri Hanamitchi
Không có gì đặc biệt cả.
Yuri Hanamitchi
Nhưng cái cách cô ta cư xử thì… kỳ lạ thật sự.
Anh ngừng một nhịp, rồi nhếch môi:
Yuri Hanamitchi
Cô ta đang cho đồ ăn mấy tên trong lớp mà không phải kiểu chia sẻ bình thường đâu nhé
Yuri Hanamitchi
Anh thề, cái cách cô ta làm… trông y như đang cho chó ăn vậy.
Umara sững người một chút, rồi bật cười, tiếng cười khẽ vang lên giữa căn phòng yên tĩnh:
Umara Leonore Courcelles
Anh nói quá rồi đó, Yu - chan! Chắc cô ấy chỉ thân thiết thôi.
Yuri nhún vai, vẻ mặt vẫn nghiêm túc đến mức buồn cười.
Fact: Yuri không muốn nhìn thấy Umara khóc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play