Mang theo số mệnh chết yểu nhưng lại là đứa con độc nhất của gia đình bác sĩ tư tưởng đậm chất khoa học thuần túy, La Thần sống mười sáu năm không hề kiêng kỵ điều gì, cơ thể khỏe mạnh cường tráng, còn đăng ký tham gia tình nguyện cho tổ chức xã hội. Có thể nói là một thanh niên sống cống hiến cho xã hội, ai cũng quý mến và yêu thương. Nhưng mọi thứ chỉ tốt đẹp cho đến năm sinh nhật thứ mười bảy, y đuối nước trong một lần cứu người bị sóng cuốn. Hai chữ “mệnh yểu” không phải lừa người, cũng không phải khi không lại khiến người ta lo sợ.
Nhưng đó cũng đã là chuyện của hơn năm mươi năm trước. La Thần hiện giờ đã là một hà thần cai quản một con sông, nhưng y lại không thể đầu thai như bao người khác mà chẳng hiểu tại sao. Năm đó còn quá nhỏ để có thể có chấp niệm hay oán hận gì, bố mẹ cũng đã qua đời nhưng ở nơi trần thế này dường như vẫn còn điều gì cứ mãi giữ chặt lấy y không buông. Cuối cùng trở thành một hà thần.
“Từ ngày có Hà Thần về đây cai quản, địa phương đã không còn xảy ra liên tục mấy vụ chết đuối nữa. Ngài đúng là phúc của chúng sinh.”
“Chỉ làm tốt việc của mình thôi.”
Lại rảnh rỗi như mọi hôm, đi cùng Thành Hoàng dạo xem tình hình của địa phương mình cai quản. Nhưng đi nửa đường lại thấy Bạch Vô Thường ngang nhiên đi dưới ánh mặt trời, trên mặt là vẻ cau có khó chịu nhưng vừa nhìn thấy Thành Hoàng và La Thần liền nhe răng cười nham nhở, rảo bước về phía họ.
“Mới sáng sớm đã gặp ngươi rồi. Mới đi đánh bạc về hay mới đi câu hồn ai về?”
“Thành Hoàng khéo đùa. Ta đến chuyển lời của Diêm Vương. Sắp tới là kỳ thi tuyển chọn của gia tộc của Trương Chí Thi, đệ tử của bọn họ có một phần thi cầu an ở sông Huyền, mong Hà Thần giúp chút sức.”
“Đút lót à?” La Thần cực kỳ không hài lòng, nhướng mày nhìn Bạch Vô Thường. Nhưng gã lại lắc đầu, vội vàng đính chính.
“Không phải giúp bọn họ vượt qua thử thách. Mà là tạo ra thử thách để đám đệ tử dó vượt qua, bộc lộ tiềm năng, trở thành viên ngọc sáng có thể đào tạo.”
Quy trình làm việc của hai giới âm dương vô cùng đơn giản. Vì người chết mỗi phút mỗi giây quá nhiều, nhân lực địa phủ lại thiếu thốn quanh năm, cho nên chỉ có thể bắt tay cùng một nhóm người đặc biệt, họ được gọi là Thiên Sư - cánh cổng trung gian giúp việc cho địa phủ, cũng trừ ma diệt yêu giúp người đời.
“Vậy ngươi cần ta làm gì?”
“Diêm Vương nói nhờ Ngài mở cổng ngục, thả ra vài người..”
“Thả ra rồi ai bắt lại? Ngươi bắt nhé? Hay Diêm Vương nhà ngươi ? Diêm Vương nhà ngươi là vị thứ mấy?”
Hắn là một vị Thần ngoại quốc, không quá hiểu nguyên tắc cư xử với đồng nghiệp. Bạch Vô Thường và y cùng lắm chỉ chênh nhau một cấp, nhưng Diêm Vương nào phải cái tên y muốn gọi là gọi, cách xưng hô cũng rối loạn. Thế nhưng trong công việc lại là một kẻ vô cùng cứng nhắc và nguyên tắc.
“Mong ngài thông cảm, ta chỉ đến chuyển lời mà thôi. Hơn nữa, đám đệ tử đó vượt qua kỳ thi gia tộc sẽ tham gia thi vào bậc ngạch của các phái, là những thiên sư tiềm năng trong tương lai. Cho nên kỳ thi phải chân thật một chút, vì sau này nhiệm vụ của bọn họ cũng không dễ dàng. Nếu không thử được năng lực và tinh thần của bọn họ, về sau không khéo sẽ dễ gây họa.”
La Thần nhìn sang Thành Hoàng như muốn hỏi xác nhận, trông thấy ông ta gật đầu, y mới tin lời Bạch Vô Thường. Không nói câu nào, chầm chậm đi về phía lòng con sông rồi dần biến mất.
Con sông đang êm đềm xanh ngát phản chiếu màu bầu trời quang đãng, bỗng nhuốm màu đen như chén mực rồi lan ra khắp con sông. La Thần lại bước lên bờ, nhìn Bạch Vô Thường.
“Thả rồi.”
“Số lượng bao nhiêu vậy ạ? Đám đệ tử kia là tốp đầu, tuy chỉ mới mười mấy tuổi nhưng có tiềm năng rất tốt. Nhưng mà năng lực cá nhân thì không phải loại xuất chúng gì, tổng thể lại chỉ có 10 người, mong Ngài nương tay.”
“Thả một tên.”
“Một? Chỉ một!?”
Nhưng đã khiến cả con sông đen như vũng mực, cả Thành Hoàng và Bạch Vô Thường đều không biết La Thần đã thả ai, nhưng pháp lực chắc chắn nhiều. Vì linh hồn mắc kẹt ở sông, nếu ăn được một người sẽ khiến một vùng nước tối lại vì màu máu nạn nhân khi bị các linh hồn cắn xé. Nhưng đằng này cả con sông đều đã bị nhuộm đen, màu nước đen ngòm lại như biến thành chiếc gương phẳng, vẫn phản chiếu bầu trời, nhưng là một bầu trời đen chết chóc và ngột ngạt.
“Ngài….Ngài có chắc là chỉ thả một tên không?”
“Phải. Là Hà thần tiền nhiệm.”
“...”
Cả Bạch Vô Thường và Thành Hoàng đều khiêp vía. Hà Thần trước đây một tay che trời,bề ngoài than trách pháp lực của bản thân ít ỏi nên không thể đấu lại những con ma trong lòng sông, để bọn chúng hoành yh kéo chân những đứa trẻ vô tội.Nhưng ác quỷ ăn thịt trẻ em thật sự lại chính là ông ta.
Năm thập kỷ trước, trong số nạn nhân, có La Thần. Nhưng khi y biết chuyện này lại không oán không y, vẫn làm tròn trách nhiệm của một “người trung gian”, xử phạt anh minh, rồi được phong làm Hà Thần. Cái gọi là người trung gian không một ai biết phải định nghĩa thế nào, không phải người giống thiên sư đã qua tu luyện, càng không phải thần linh, mà là kẻ gặp thần trảm thần, gặp ma trảm ma, nằm ngoài luân hồi. Gọi là Người trung gian.
“Không phải ngươi nói đám đệ tử đều mới mười mấy tuổi sao. Năng lực cá nhân tốt thì chắc chắn không xem những con ma cấp thấp ra gì, nhưng cấp cao thì đấu không lại. Vậy chọn Hà Thần tiền nhiệm đi, cả đám đệ tử hợp sức chắc vẫn đối phó được. Nhớ bảo người giám hộ của bọn họ đi cùng, không bảo vệ được thì dọn xác chắc cũng nhanh, đừng làm bẩn sông của ta là được.”
“Ngài…”
Bạch Vô Thường cứng họng nhìn sang Thành Hoàng, thè cái lưỡi dài loằng ngoằng khều vai ông cầu cứu. Thành Hoàng biết Joong đã làm Hà Thần hơn một thập kỷ, nhưng đây là lần đầu tham gia vào kỳ thi của nhà Trương Chí Thi nên còn nhiều chuyện chưa biết.
“Hà Thần, Ngài nghe ta nói. Cuộc thi này các đệ tử chỉ đi một mình, sau khi hết thời gian sẽ về báo danh. Ai báo được danh thì xem như thông qua.”
“Không báo danh thì sao?”
“Thì xem như không về được.”
Thành Hoàng biết lại làm y phật lòng, nhưng sự thật là như vậy, nhân lực của cả hai giới đều không đủ dùng, càng phải tìm ra thiên sư tốt thì càng phải khắc nghiệt. Dù gì đãi ngộ của nhà họ Trương không tồi, đám đệ tử từ nhỏ đến lớn chỉ học đạo, không cần lo bữa đói bữa no. Ở nơi hẻo lánh rừng sâu nước độc thế này, sống ở nhà họ Trương đã có thể xem như là một cuộc sống trong mơ.
La Thần trước đây đã xem như được sinh ra trong một gia đình khá giả, nên chuyện bữa đói bữa no là điều y không thể hình dung được, chuyện nhà họ Trương nuôi đám đệ tử cũng chẳng phải chuyện to tát.
“Trước đây có từng xảy ra chuyện đệ tử không về được không?”
“Đợt thi nào cũng có.”
“Nếu đi 10 người thì về được bao nhiêu? 9? hay 8?”
“1.”
“...”
“Lần trước đi 20 người, không một ai trở về. Vì bị Hà Thần tiền nhiệm ăn hết rồi.”
Không phải Thành Hoàng vô trách nhiệm, nhưng ông ấy không thể quản chuyện của con người, càng không thể quản chuyện của thiên sư. Thiên sư không chịu quản lý của đất trời, nhưng lại phải làm việc cho âm dương, cho nên trong vạn người mới chỉ chọn được một. Không phải đấng bề trên chọn, càng không phải chịu sự phó thác của địa phủ. Mà do bản thân người đó đã chọn trở thành thiên sư.
Đệ tử nhà họ Trương mười người có mặt đầy đủ tại thượng nguồn sông Huyền, ngày hôm nay tham gia kỳ tuyển chọn cũng là ngày bọn họ xuống núi. Trong số đó, có một đệ tử ưu tú được đích thân Trương Chí Thi nhận nuôi từ nhỏ, tên Trần Nhật Đăng. Trương Chí Thi dặn dò cậu phải đưa đám đệ tử đến miếu thờ ở gần thượng nguồn thắp hương cầu an rồi mới được bắt đầu xuống núi. Vì theo quan niệm xưa nay, ở những nơi rừng sâu nước độc hẻo lánh thế này luôn có thần núi thần sông bảo vệ, cho nên trước khi xuống núi phải thông báo một tiếng, hoặc trước khi lên núi cũng phải xin phép một lời.
Trần Nhật Đăng dẫn theo đám đệ tử đi men theo con thác dựng thẳng đứng trên vách núi, cuối cùng nhìn thấy một miếu thờ rong rêu đã lâu không ai dọn dẹp nhưng tuyệt nhiên bức tượng vẫn sạch sẽ bóng loáng không tì vết. Thậm chí bên trong miếu thờ không có đèn, nhưng ánh mặt trời le lói rọi từ mái ngói lá, chiếu vào bức tượng cũng đủ khiến ngôi miếu sáng lấp lánh. Nếu không phải vì nơi này hẻo lánh thì bức tượng vàng ròng này đã sớm bị trộm mất.
“Mọi người thắp hương, không được cầu nguyện, chỉ được xin phép xuống núi.”
Tất cả nghe lời Nhật Đăng, nhưng vẫn có vài đứa nhóc không kiềm được sợ hãi mà cầu bình an, vô tình bị cậu nghe được.
—Còn chưa làm gì đã cầu bình an, kiếm gỗ đào trên tay không bảo vệ được mình sao có thể bảo vệ được người khác đây,
Nhưng suy nghĩ của cậu cũng vô tình lọt vào tai một kẻ khác. y đứng tựa lưng ở cửa miếu, nghiêng đầu nhìn về phía cậu, thầm mắng một câu.
“Thắp hương không tập trung, còn thi cử gì nữa. Đạo sĩ thúi”
Đăng lập tức quay đầu khiến y giật mình tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng cậu không nhìn thấy y, chỉ là nghe thấy giọng nói của y.
“Nghe thấy à?”
“Nghe thấy thì vén tóc mai bên trái.”
Đăng vén tóc mai bên phải. y nheo mắt, tay khoảnh trước ngực chậm rãi tiến về phía cậu mà quan sát kỹ càng hơn. Đứa nhóc này không khai căn, cũng chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng lại nghe được lời y nói, còn nghe được tâm nguyện của người khác. Chả trách Trương Chí Thi lại cực kỳ xem trọng đứa nhóc này. Năng lực chưa đến đâu nhưng tiềm năng đã sớm bộc lộ, đây không nằm ở việc rèn luyện, mà là thiên bẩm, có lẽ chịu khổ luyện thêm vài năm sẽ có thể thay thế vị trí của Trương Chí Thi.
“Cậu không sợ ta là ác linh ở gần đây sao?”
Đăng không nói, nhưng trong lòng đã thầm cho y một câu trả lời, cũng như một cách cậu xác nhận.
—Vì Thần mới có thể nghe được ước nguyện. Ma quỷ thì không.
“Đạo sĩ thúi, cậu chơi xỏ tôi đó hả.” Gõ đầu cậu một cái, tằng hắng rồi nghiêm chỉnh giới thiệu bản thân, “Ta là chủ miếu, là vị bọc vàng ngồi trên kia.”
—Tôi biết.
“Cậu biết?”
—Lúc nhỏ tôi thường đến dọn dẹp, mỗi tuần một lần, cho nên nhận ra giọng của Ngài. Chỉ là từ khi gia nhập Trương môn thì không được ra khỏi cửa, cho nên không đến được mà phải nhờ sư tỷ đến dọn dẹp. Mong Ngài lượng thứ.
“Thì ra là cậu. Cao lên cũng nhiều, nhận không ra. Lần này đi, lành ít dữ nhiều, chú ý một chút.”
—Dạ
“Mục tiêu của các cậu không phải ác linh, không phải ma quỷ. Là Hà Thần tiền nhiệm, kẻ ăn thịt trẻ con.”
—Ngài không cần nói những chuyện đó với tôi đâu. Nhiệm vụ của tôi không giống với họ.
“Nhiệm vụ của cậu là gì?”
Đăng lắc đầu không nói, lặng lòng không nghĩ. y lại ngạc nhiên trầm trồ nhìn cậu đang cúi đầu trước tượng của mình nhưng không trả lời mình. Vỗ nhẹ lên gáy tóc của Đăng một cái như trách phạt, lại nói
“Ta không có ý định giúp cậu. Cho nên cậu có nói với ta hay không thì tùy. Nhưng miếu của ta không thể thiếu người dọn dẹp, đám sư tỷ của ta dọn không sạch gì hết, ta vẫn ưng cậu dọn hơn. Cho nên phải bình an trở về.”
Trên gáy cổ của Đăng bỗng lóe sáng một ấn tự như in chặt trên da thịt cậu, một tấm giáp hào quang bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé. La Thần lại đứng ở góc miếu, quan sát những người khác. y không muốn trong thời kỳ mình đương nhiệm sẽ xảy ra chuyện không hay. Suốt bảy năm nay đã yên bình trôi qua, tuy không thể tránh khỏi những người nghĩ quẩn tự kết liễu đời mình nhưng không hề bị ma quỷ quấy phá, thôn dân sinh sống rất tốt, long mạch cũng ngày một hưng thịnh.
—Tuân mệnh.
Đến khi đám đệ tử rời khỏi miếu, tất cả đều tản ra để làm nhiệm vụ. Có người sẽ cố lẩn trốn đến cùng, có người sẽ muốn tìm kiếm mục tiêu càng sớm càng tốt, nhưng tất cả đều hướng về một mục đích - sinh tồn. Tất cả đều muốn sống, sống để trở về.
Nhật Đăng một mình xuống núi, hướng cậu đi là hướng thôn Huyền Dã, hoàn toàn khác với những đệ tử khác, vì nhiệm vụ của cậu cũng không hề giống những người còn lại.
Thôn Huyền Dã ở hạ nguồn sông Huyền, trước đây dọc theo con sông có rất nhiều thôn làng sinh sống, trong số đó thôn Huyền Dã là sung túc nhất vì sống bằng nghề đánh bắt. Nhưng hơn mười năm trước bởi vì Hà Thần tiền nhiệm thích ăn thịt trẻ con nên các thôn khác dần già rồi tự biến mất, Nhật Đăng đoán chừng thôn Huyền Dã bây giờ cũng không khá là bao, có lẽ cũng chẳng còn bóng dáng trẻ em, cũng không còn sung túc.
“Thím Hàm, thím còn nhận ra Đăng không?”
Người phụ nữ nọ vừa gánh nước về đến trước thôn thì gặp Nhật Đăng, mắt người già có phần lòe nhòe, phải cố nheo mắt mới có thể nhìn rõ.
“Nhật Đăng sao? Lâu rồi không gặp con, năm đó đột nhiên con biến mất, thím còn tưởng, còn tưởng....”
Lời ngập ngừng nhưng ai cũng hiểu. Ở nơi dân cư ít ỏi thế này, nếu một đứa nhóc đột ngột biến mất thì đã định sẵn phải lành ít dữ nhiều.
“Đăng đến nhà thầy Trương học đạo, vì đóng cửa nên không kịp xuống núi nói câu tạm biệt với mọi người.”
“Thầy Trương sao? Thầy Trương thì tốt quá, thật tốt quá”
“Mọi người vẫn khỏe chứ? Chị Ý và anh Tường vẫn khỏe chứ?”
Mặt thím Hàm tái đi, vì những nỗi buồn man mác đã nhiều năm dần nguôi ngoai, và vì cái đáng sợ nào đó cứ chầu chực trong lòng bà ấy.
“Chúng ta vào nhà nói. Đăng phụ thím xách cái này cho.”
Cậu gánh nước theo chân thím Hàm vào nhà. Trước đây Đăng là đứa trẻ bị thả trôi dạt trên sông, được trưởng thôn vớt ở hạ nguồn rồi cả thôn cùng nuôi lớn, nên người trong thôn đều là người nhà của cậu.
Đổ thùng nước vào trong cái lu chứa, nhìn quang cảnh xung quanh vẫn chẳng khác gì so với tưởng tượng của cậu, nhưng bởi vì giống hệt trong tưởng tượng nên mới khiến lòng người sinh nghi.
“Thím Hàm, chị Ý và anh Tường đâu rồi? Con không thấy họ ở trong nhà.”
“Cái Ý mấy năm trước nó đi gánh nước, không may sảy chân rơi xuống sông, thằng Tường cũng vì muốn cứu nó mà cả hai bị nước cuốn đi rồi”
Giọng nói nhẹ nhàng như đã thầm chấp nhận chuyện này từ lâu.
“Hà Thần rốt cuộc muốn gì đây, mỗi năm đều cúng, đều bái, tại sao cúng bái bao nhiêu cũng không đủ..”
“Không phải do Hà Thần đâu. Bao năm nay đâu xảy ra vụ chết đuổi nào nữa.”
“Sao lại nói không có! Cái Ý và thằng Tường không phải người sao!”
Vậy nên mới nói, tại sao thông tin Trương môn nhận được lại là “không có vụ chết đuổi nào”. Hai người con của thím Hàm đều không còn là trẻ con, Hà Thần tiền nhiệm cũng đã bị giam lại. Vậy tại sao lại biến mất?
“Không chỉ cái Ý và thằng Tường. Ông Cát ở nhà bên cũng ra khơi như mọi khi, nhưng không về nữa. Hà Thần rõ ràng là ác thần!”
Nhiệm vụ lần này của Nhật Đăng là điều tra những vụ mất tích đang đổ oan lên đầu Hà Thần đương nhiệm, La Thần.
Nhật Đăng ngủ ở nhà thím Hàm, đã lâu trong nhà không có người nào nên thím Hàm tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, đỡ phần nào cô đơn tuổi già. Chồng bà ấy mất sớm, một mình nuôi lớn hai đứa con, không ngờ lại rơi vào tình cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Thím nghỉ ngơi sớm đi, Đăng tự lo được rồi”
“Vậy thím để chăn gối ở đây, nhớ giũ sạch trước khi dùng, tại vì cất trong tủ lâu ngày rồi, thím sợ có mọt”
“Dạ”
Chờ thím Hàm về phòng, Nhật Đăng liền đóng hết cửa sổ trong phòng, lấy thêm mấy ngọn đèn cầy đặt lên chiếc bàn nhỏ cũ kỹ trong phòng. Lấy trong tay nải ra một thanh tre, bên trong là bức họa chân dung được cuộn tròn cẩn thận không gấp góc. Cậu trải trên tường, bắt đầu bày ra trái cây và nhang đèn, tự mình cúng kiếng, thắp hương.
Mỗi ngày đều đặn, đúng 8 giờ tối sẽ thắp hương. Vị trong bức họa cũng là vị ở miếu thờ, một tín ngưỡng chưa từng lung lay, thay đổi.
Tuy trên bàn chỉ bày ra một vài loại quả đơn giản, nhưng ngay khi cậu cắm nhang vào bát hương, cả một mâm quả lại hiện ra.
Tâm cậu lúc này lặng yên chỉ còn tiếng kinh cầu đều đặn không pha lẫn tạp âm. Loại nguyện cầu này tốt hơn bất kỳ điều gì trên đời, một lần cúng bái có thể bì với mười người hương khói, cho nên miếu thờ hà thần tuy ở nơi hoang sơ hẻo lánh, không ai cúng bái, nhưng pháp lực của La Thần không hề giảm mà còn tăng lên theo từng ngày. Bởi luôn có một tín đồ tận tụy với y.
Kết thúc thời gian cúng bái, Nhật Đăng mở mắt cũng là lúc nhang tàn, hài lòng gật đầu rồi lại cất bức họa vào ống tre, cho mọi thứ vào trong tay nải. Khi cất đi bát hương, trên mặt bàn ngay vị trí bát hương đặt lên lại có một sợi chỉ đỏ. Cậu nhẹ cười cẩn thận cất sợi chỉ vào một chiếc hộp làm bằng gỗ trầm hương, mùi gỗ thoang thoảng dịu nhẹ rất dễ chịu, trong hộp cũng đã có sẵn một sợi y hệt.
Dọn dẹp xong thì mang tay nải, nhảy ra khỏi cửa sổ, bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Ban ngày cảnh vật trong thôn trông như chẳng có gì thay đổi, nhà của thím Hàm cũng y hệt như trong trí nhớ của cậu, cái lu ở sân trước nhà không xê dịch dù đã qua rất nhiều năm tưởng chừng nó đã kết gốc mọc rễ ở đó. Nhật Đăng sang nhà ông Cát ở bên cạnh, sau khi thấy nhà ông Cát cũng giống nhà thím Hàm thì lại đến các nhà khác trong thôn.
Xác nhận mọi thứ vẫn giống những gì trong ấn tượng của cậu, Nhật Đăng lại đến nhà ông Cát, cố tình rạch một đường nhỏ lên lu chứa nước để làm dấu, rồi về nhà thím Hàm cho vài hạt nở trong lu nước, sau đó về phòng, đóng cửa ngủ.
Nhật Đăng có rất nhiều thắc mắc, nhưng không ai có thể giải, cũng không thể hỏi ai, chỉ có thể tự mình giải đáp từng cái một.
Khi con người ta rơi vào đường cùng, thường sẽ phó mặc số phận cho thần linh, thím Hàm nói thôn Huyền Dã cũng cúng bái Hà Thần rất đều đặn nhưng cậu không nhìn thấy miếu thờ hay thậm chí chỉ là một bàn thờ nhỏ trong nhà cũng không có. Và các ngôi nhà đều giống nhau, cách bố trí và đồ vật trong sân đều y hệt, giống như từ một bản gốc rồi sao chép thành nhiều bản sao. Trật tự một cách đáng ngờ.
Nhưng đó vẫn chưa phải câu hỏi lớn nhất trong lòng Nhật Đăng.
.
Ngủ một giấc đến khi trời hửng sáng, Nhật Đăng vẫn nằm trong phòng chờ đến khi có tiếng động từ phòng thím Hàm thì mới ngồi dậy, mở cửa sổ đón bình minh.
—Chào buổi sáng, hôm nay Ngài thế nào?
Dù biết sẽ không nhận được hồi âm, nhưng mỗi sáng thức dậy đều sẽ như thế. Người đầu tiên cậu nghĩ đến mỗi khi thức giấc, và cũng là người cuối cùng cậu nghĩ đến trước khi ngủ say. Sống vì một người, chết vì một người, trong tâm trong trí đều chỉ có một bóng hình, là tín ngưỡng nguyện ý mãi mãi cúi đầu và cũng là tấm lòng mãi mãi không phôi phai.
“Thím Hàm, tối qua ngủ có ngon không?”
Sắc mặt thím Hàm vẫn y hệt hôm qua không khác gì, dặn dò Nhật Đăng mở cửa phòng cho nắng vào nhà rồi lại đi xách nước dù nước trong lu vẫn còn đầy.
Cậu ra trước nhà xem lu nước, trong lu không có gì, vẫn y hệt ngày hôm qua. Trèo sang nhà ông Cát, dấu trên lu đã biến mất hoàn toàn, lại là một chiếc lu mới như in. Nói một cách chính xác, mọi thứ ở thôn Huyền Dã lặp đi lặp lại một cách có trật tự như thể tất cả đều tồn tại, lại như thể tất cả đã sớm bị xóa sổ từ lâu.
Ra trước cổng thôn quan sát mọi thứ thêm một lần, Đăng chợt nhận ra thời gian cậu vào Trương môn thì còn quá bé nên chỉ nhớ được mặt của thím Hàm, những người khác trong thôn đều không nhớ mặt, thậm chí dù cố gắng cũng không nhớ nổi mặt của ông Cát, tất cả những gì về ông ấy chỉ gói gọn trong hai chữ “ông Cát”.
Vẽ dưới đất một vòng tròn nhỏ, Đăng đặt xuống một đồng xu rồi đạp lên, tay bắt ấn, hai mắt nhắm nghiền, miệng bắt đầu niệm, Bên tai bắt đầu lặng như tờ, không còn tiếng nước chảy, cũng chẳng còn tiếng côn trùng rả rích kêu giữa trưa hè, là một loại cảm giác tĩnh mịch khiến người ta bồn chồn lo lắng. Nhưng tâm Nhật Đăng tĩnh lặng, niệm xong đầu ngón tay rỉ một giọt máu xuống đồng xu, cảnh tượng thôn Huyền Dã trước mắt mới khiến người ta lạnh lòng.
Người ở thôn Huyền Dã vẫn đứng trong nhà như đang đứng trong lồng giam đưa mắt nhìn về phía cậu, những đôi mắt thiết tha van xin được giải thoát. Cậu đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy thím Hàm, bà ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ như khi cậu rời khỏi nơi này. Có lẽ không lâu sau khi Đăng đi, thôn Huyền Dã đã gặp chuyện.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play