Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Mason Nguyễn X CongB ] Vòng Vây Tục Luỵ

Thành Phố Dưới Bóng Tối

Mưa đêm rơi nặng hạt, mặt đường loang loáng ánh đèn vàng.
Thành phố chưa từng ngủ, nhưng cái sự thức của nó không phải vì sự sống, mà là bởi sự hỗn loạn.
Trong những con ngõ tối, tiếng còi cảnh sát xa xa chẳng khác gì một điệp khúc cũ kỹ.
Ai nghe cũng quen, nhưng chẳng ai tin đó là tín hiệu an toàn nữa.
Một doanh nhân lớn vừa được phát hiện chết trong căn hộ riêng, báo chí gọi đây là “tai nạn đột tử”.
Thế nhưng, trên hành lang vắng người ở tầng 20, những vệt máu kéo dài lại kể một câu chuyện khác.
Xuân Bách đứng lặng trong màn mưa, châm điếu thuốc, mắt dõi về phía tòa nhà bị phong tỏa.
Hắn là thám tử tư, nhưng không phải kiểu sẽ được người ta gọi là “người hùng”.
Bách nổi tiếng vì lạnh lùng, cứng rắn và… biết cách moi ra sự thật bằng những thủ đoạn ít người chấp nhận.
“Vụ này bẩn lắm, Bách ạ. Đừng dính vào.”
Một gã cảnh sát quen biết đã nhắn cho hắn như vậy.
Bách nhếch môi.
Hắn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện sạch hay bẩn.
Chỉ là… trong lòng hắn thừa hiểu, càng đào sâu thì càng chạm đến những thứ mà tốt nhất nên chôn vùi.
Sáng hôm sau, tại tòa án trung tâm, Thành Công bước ra từ phiên xử.
Áo sơ mi trắng đã nhàu, cà vạt tuột khỏi cổ, đôi mắt cậu đỏ ngầu vì cả đêm soạn luận cứ.
Vụ án hôm nay – một công nhân bị đổ tội ngộ sát – đã kết thúc bằng bản án 15 năm tù.
Bằng chứng bị làm giả, nhân chứng biến mất, và Công chẳng thể xoay chuyển nổi thế cờ.
Phía sau, cánh phóng viên xì xào:
“Cậu ta còn non lắm, chống lại cả hệ thống thì ăn gì?”
“Luật sư trẻ, mới nổi. Sớm muộn cũng bị nghiền nát thôi.”
Công nghe, nhưng không đáp. Chỉ siết chặt tập hồ sơ trong tay, bước thật nhanh vào mưa.
Buổi chiều, tại một quán bar tối đèn – nơi những kẻ lắm tiền ưa giấu mặt thường lui tới – số phận để hai người đàn ông va chạm.
Công bước đến, tìm đúng bàn góc nơi Xuân Bách ngồi, ly rượu whisky trước mặt vẫn chưa vơi.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Anh là Xuân Bách?
Giọng Công trầm, hơi khàn sau một ngày gằn giọng trong tòa.
Bách ngẩng lên, đôi mắt lạnh buốt lướt qua.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Cậu là?
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Thành Công. Luật sư. Tôi muốn thuê anh.
Không khí chùng xuống. Bách cười nhạt, khói thuốc lững lờ quanh gương mặt:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi không nhận vụ án liên quan đến chính trị, càng không nhận những vụ đã có kết luận chính thức.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Cậu đi nhầm chỗ rồi.
Công không chùn, đặt tập hồ sơ dày cộp xuống bàn, giọng rắn rỏi:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Người ta có thể khép hồ sơ, nhưng sự thật thì chưa từng kết thúc.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tôi tin vụ này là giết người. Tôi cần anh.
Bách nhìn cậu một lúc lâu, trong mắt ánh lên chút hứng thú lẫn dè chừng.
Hắn thấy trong đôi mắt kia – đôi mắt của một luật sư trẻ – có cái gì đó quá sáng, quá tin vào công lý.
Và chính cái sự sáng ấy, trong một thành phố tối đen này… thường chỉ tồn tại để bị dập tắt.
Hắn dụi tàn thuốc, đứng dậy, bước ngang qua Công mà chẳng hề ngoái lại:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Công lý à? Nó không dành cho thành phố này đâu.
Công ngồi lại, bàn tay siết hồ sơ, hàm cắn chặt.
Cậu nhìn theo bóng Bách biến mất trong màn mưa, trong lòng dấy lên một dự cảm:
Người đàn ông ấy, lạnh lùng và đầy bí mật, chính là cánh cửa duy nhất dẫn cậu bước vào vòng vây u ám này.

Viên Đạn Lạc Trong Mưa

Thành phố về đêm như một con thú khổng lồ.
Đèn neon nhấp nháy, những tấm biển quảng cáo rực rỡ.
Nhưng dưới lớp hào nhoáng ấy, mùi rỉ sét và máu loang vẫn len lỏi trong từng ngõ hẻm.
Thành Công rời quán bar sau cuộc gặp với Xuân Bách.
Cậu biết rõ ánh mắt coi thường kia có ý gì: một luật sư trẻ, còn non nớt, chống lại cả hệ thống – chỉ là tự sát.
Nhưng nếu bỏ cuộc, Công sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Cậu đội mưa, ôm tập hồ sơ sát ngực, bước nhanh qua con phố hẹp.
Lúc ấy, một bóng người lạ mặt tách ra từ góc tối, tiến lại gần.
?
?
Luật sư Thành Công?
Công quay đầu, chỉ kịp thấy ánh kim lóe lên.
Một tiếng súng nổ, xé tan màn mưa.
Công hoảng loạn ngã nhào xuống nền gạch ướt.
Viên đạn sượt qua vai, máu nóng lan ra.
Cậu loạng choạng bò dậy, hồ sơ rơi tung tóe, giấy trắng vấy đỏ.
Kẻ lạ mặt không nói thêm lời nào, giơ súng nhắm thẳng vào đầu cậu.
Một tiếng “choang” vang lên.
Chiếc chai rượu từ đâu bay tới, vỡ nát ngay bên thái dương tên sát thủ.
Xuân Bách từ bóng tối bước ra, bàn tay vẫn cầm điếu thuốc cháy dở. Giọng hắn trầm, lạnh như dao cắt:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Bắn luật sư trẻ, coi bộ cậu nhận nhầm việc rồi.
Tên sát thủ chửi thề, đổi hướng súng về phía Bách.
Nhưng hắn nhanh hơn – chỉ một động tác xoay người, chân Bách đã đá bật khẩu súng rơi xuống vũng nước.
Cú đấm tiếp theo dằn mạnh vào cằm đối phương, khiến gã ngã dúi vào tường.
Chưa kịp vùng dậy, Bách đã rút con dao găm giắt sau lưng, gí sát vào cổ hắn.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Là ai thuê?
?
?
…Tôi… không biết…
Gã chỉ biết ấp úng.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Dám nói dối.
Bách nhấn mạnh lưỡi dao, máu rỉ ra.
?
?
Một… một doanh nghiệp lớn… Tôi không biết tên. Chỉ nhận tiền thôi…
Bách nhếch môi, buông tay.
Gã hoảng hốt bỏ chạy, biến mất sau màn mưa.
Công ngồi thụp xuống, bàn tay ôm chặt vết thương đang chảy máu.
Gương mặt tái mét nhưng đôi mắt không chút sợ, chỉ đầy tức giận.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Anh… đi theo tôi?
Công thở dốc.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tình cờ thôi.
Bách đáp gọn, đưa mắt nhìn tập hồ sơ vấy máu rải dưới đất.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Anh thấy chưa? Bằng chứng này đủ khiến người ta muốn giết tôi.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Vậy mà anh vẫn nói công lý không tồn tại à?
Công gằn giọng.
Bách khom xuống, nhặt một tờ tài liệu, nhìn qua những hình ảnh, bản báo cáo mổ xẻ.
Trên gương mặt hắn thoáng hiện vẻ nghiêm trọng, nhưng nhanh chóng che đi bằng nụ cười mỉa.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Công lý không tồn tại.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Nhưng sự thật thì có… và nó đáng giá hơn nhiều.
Hắn đưa tờ giấy lại cho Công, rồi cúi thấp người, thì thầm:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Từ giờ, cậu sẽ không sống nổi một ngày nếu không có tôi đi kèm.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Suy nghĩ đi, luật sư trẻ. Cậu muốn chết vì công lý, hay sống để đào ra sự thật?
Công nhìn hắn, máu nhỏ xuống nền gạch, hòa cùng nước mưa.
Trong giây phút ấy, giữa cái thành phố thối nát này, cậu nhận ra:
Mình vừa bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm hơn cả tưởng tượng.
Và người đàn ông trước mặt – Xuân Bách – vừa là lá chắn duy nhất, vừa là kẻ nguy hiểm nhất mà cậu có thể dựa vào.

Đồng Minh Bất Đắc Dĩ

Thành phố sáng hôm sau không còn mưa, nhưng không khí vẫn đặc quánh.
Trong căn phòng thuê nhỏ hẹp trên tầng ba, Thành Công ngồi bất động trước bàn, vai quấn băng gạc sơ sài.
Vết thương nhói từng cơn, nhưng cậu không kêu đau.
Hồ sơ trải khắp mặt bàn, giấy tờ nhàu nhĩ vì nước mưa, nhưng mắt cậu vẫn chăm chú rà soát từng dòng.
Xuân Bách ngồi tựa vào ghế, chân gác lên bàn, điếu thuốc cháy dở kẹp trên tay. Hắn nhìn Công lom lom, giọng lười nhác:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Vai sượt đạn, mất máu mà còn lôi tài liệu ra đọc.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Cậu định chết trên đống giấy à?
Công không ngẩng đầu, chỉ đáp cụt lủn:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Anh có thể đi. Tôi không cần anh trông.
Bách nhếch môi.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Ừ, đi thì dễ thôi. Nhưng chắc cậu không kịp sang ngày mai.
Công ngừng tay, mắt lóe giận, nhưng không phản bác được.
Bách nói đúng: từ lúc thoát chết, cậu hiểu rõ mình không thể đơn độc.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Bách lập tức đứng dậy, rút dao găm giắt ở hông. Công giật mình, siết chặt tập hồ sơ.
Cánh cửa bật mở, một giọng nói hồ hởi vang vào:
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Bách! Tôi biết mà, ông trốn ở đây!
Lê Hồng Sơn – người đàn ông mang áo khoác da sẫm màu, bước vào như chỗ không người.
Vẻ mặt hắn pha lẫn nghịch ngợm và cục mịch, làm không gian nặng nề phút chốc vỡ tan.
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Cái quái gì thế này? Trông hai ông chẳng khác gì vừa bị xe cán qua.
Sơn huýt sáo, chỉ vào băng gạc trên vai Công.
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Luật sư bị bắn? Đùa tôi đấy à?
Bách cau mày:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Ai cho cậu mò đến đây thế?
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Bạn bè lo thì tới thôi. Còn ông?
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Thám tử nổi tiếng mà lại dính vào một thằng nhóc gầy gò thế này?
Sơn nheo mắt trêu, ngón tay chỉ Công.
Công bật dậy:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu gọi ai là thằng nhóc đấy?!
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Ơ, còn nóng tính nữa.
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Nghe đồn anh là luật sư trẻ đầy triển vọng, mà nhìn như học sinh mới rớt kỳ thi luật ấy.
Sơn cười phá lên.
Chưa kịp cãi tiếp, một bóng người nhỏ nhắn đã xuất hiện sau lưng Sơn.
Ngô Nguyên Bình – kính gọng tròn, áo sơ mi trắng, vẻ ngoài lịch sự trái ngược hoàn toàn với Sơn. Bình thở hổn hển, lườm bạn mình:
Ngô Nguyên Bình
Ngô Nguyên Bình
Sơn! Anh bảo đừng kéo anh đi theo rồi mà.
Ngô Nguyên Bình
Ngô Nguyên Bình
Em có biết đây là việc nguy hiểm không?
Rồi Bình quay sang Công, ánh mắt hiền lành lo lắng:
Ngô Nguyên Bình
Ngô Nguyên Bình
Cậu là Thành Công?
Ngô Nguyên Bình
Ngô Nguyên Bình
Tôi có nghe rồi… phiên xử hôm qua cậu bị xử ép, đúng không? Thật bất công.
Công thoáng bất ngờ. Trong khi Sơn nửa đùa nửa trêu, thì Bình lại thật lòng, khiến cậu hơi ngượng.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Ừm… cảm ơn anh.
Sơn xen ngang:
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Thôi thôi, đừng nhìn nhau ngại ngùng thế.
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Một ông luật sư trẻ, một ông mọt sách trường luật. Hợp thành đôi hoàn hảo rồi đấy.
Bình đỏ mặt:
Ngô Nguyên Bình
Ngô Nguyên Bình
Im đi.
Công cũng bật ho khan, quay đi. Trong khi đó, Xuân Bách dựa vào tường, nửa buồn cười nửa khó chịu.
Cuối cùng, sau màn lộn xộn, bốn người ngồi quanh bàn nhỏ. Bách rít một hơi thuốc, nhìn sang Sơn và Bình:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Hai ông lỡ nhúng vào rồi thì nghe cho rõ: Đây không còn là một vụ án đơn lẻ.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Nó dính đến cả mạng lưới. Ai cũng có thể trở thành mục tiêu, kể cả mấy ông.
Không khí chùng xuống. Bình nuốt khan, còn Sơn thì cười cười nhưng mắt thoáng nghiêm lại:
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Thế thì tốt. Chúng tôi không bỏ các ông đâu.
Lê Hồng Sơn
Lê Hồng Sơn
Ít ra còn đông, có chết cũng chết cho vui.
Công cau mày:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tôi không muốn ai phải dính vào nguy hiểm chỉ vì tôi.
Bách liếc sang, chậm rãi buông một câu:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Cậu nghĩ mình còn quyền lựa chọn à?
Công sững lại. Trong ánh mắt Bách, cậu nhìn thấy sự thật trần trụi:
Một khi bước chân vào vòng vây này, chẳng ai rút lui được nữa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play