Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống một bạn học của một cậu học sinh, ở bên ngoài dưới tán cây xanh mát, những chú chim hót líu lo. Gió thổi nhẹ nhàng như bao ngày yên bình.
Tại một ngôi trường, chuyên dạy nghề và cũng là trường cấp ba. Bùi Vĩnh Nguyên vừa thức dậy sau một buổi học vất vả. Anh nhướng mày rồi giật mình mở mắt ra. "Hả. Chuyện gì thế!!".
Anh thở thổn hển rồi bắt đầu nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Nhưng ký ức của thế giới này rồi với ký ức của thế giới cũ liền đi vào trong tâm trí anh.
Anh nhớ mình là vẫn là Vĩnh Nguyên, vừa chiến thắng sau trận chiến định mệnh với Kaishin Han. Anh ngơ ngác và tự hỏi trong lòng. "Sau mình lại ở đây rồi??".
"Đây chẳng phải là lớp 12P5 của mình sao??".
Đầu anh đau như có thứ gì đó muốn chui ra vậy, anh bắt đầu đứng dậy đi khắp xung quanh hành lang của dãy hành lang trường học. Anh ngạc nhiên và thấy mọi người đang chạy toáng loạn lên hết.
Anh không hiểu ở thế giới này, có chuyện gì đang diễn ra. nhưng anh thấy hai người bạn học của mình là Nguyễn Đức Hoà và Võ Phước Sang đang phải chạy trốn khỏi hai con quái vật đang truy đuổi.
Anh kinh ngạc, và như một thói quen đã in sâu vào tâm thức. Anh giơ tay lên lấy ra món vũ khí của mình từ trong không gian. Đúng vậy, là thanh Katana Băng Giá.
Anh giờ không có nhiều chuyện để suy nghĩ làm sao Katana Băng Giá lại vẫn còn ở trong không gian. Vì nó trước kia đã bị gãy tại trận chiến với Kaishin Han rồi. Sau đó anh lao đến với một tốc độ cực nhanh.
Và rồi một âm thanh xoẹt liền vang lên. Đầu của con quái vật liền rơi xuống đất, máu nhiễu giọt xuống như suối rồi chết một cách tức tưởi. Đức Hoà và Phước Sang cũng nhẹ nhõm.
Cả hai liền hỏi. "Trời ơi. Hacker, cảm ơn nhé!!".
"Mém chút nữa là chết rồi, mà này hacker. Hacker có biết chuyện gì đang xảy ra không!!".
Vĩnh Nguyên đương nhiên là không biết chuyện gì đang xảy ra rồi, vì anh vừa ngủ một giấc rất sâu mà. "Không biết? Tôi vừa ngủ một giấc hay gì á không biết nữa!!".
Đức Hoà khẽ đáp. "Vậy sao? Tự nhiên bầu trời như sập xuống rồi quái vật từ đâu khắp nơi chui lên như thủy triều vậy!!".
Vĩnh Nguyên khẽ ngơ ngác và hỏi. "Hôm nay là ngày mấy tháng mấy rồi vậy??".
Sang thắc mắc. "Sao thế? Ngủ một giấc rồi ngơ luôn quên ngày quên đất rồi à. Hôm nay là ngày 12 tháng 12 năm 20xx rồi mà!!".
Nghe vậy thì Vĩnh Nguyên cũng hiểu ra, thời gian này đã là khoảng khắc vừa xong giải đấu Lục Chiến Định Đoạt kỳ trước, sau đó anh không hỏi thêm gì nữa và tiếp tục đi giết quái vật.
"Vậy được rồi. Hai người vào trong để an toàn đi, tôi đi giết quái vật đây!!".
Sang và Hoà cũng gật đầu đồng ý, họ cũng nói hãy cẩn thận. Anh gật đầu rồi lao đi như một tên lửa, từng hơi băng lạnh giá liên tục toả ra khắp người anh.
Sang cũng thở dài. "Hazz. Từ khi Hacker Nguyên đạt được danh hiệu Kẻ Chiến Thắng Mạnh Nhất Thời Hiện Đại thì lại phải chiến đấu với mấy con quái vật như thế này nhỉ??".
Hoà gật đầu. "Ừ? Bởi vậy, ông Nguyên mới phải liều mình như vậy!!".
Họ cũng không nói gì thêm nữa mà tiếp tục vào nơi an toàn hơn. Cả trường nghề lúc này cũng đang quan sát Vĩnh Nguyên ở bên ngoài bằng màng hình tivi đang phát sóng.
Họ kinh ngạc trước những gì mà Vĩnh Nguyên đang thể hiện, Katana Băng Giá vung ra, từng con rồi từng con một, điều bị anh chém đứt lìa cơ thể hết.
Máu bắn tung tóe như mưa, sau đó một quái vật với thân hình to lớn liền lao ra, nó gầm lên một tiếng rồi giơ cánh tay to lớn của nó lên rồi đập cực mạnh xuống mặt đất.
RÂMM!!..
Vĩnh Nguyên vẫn nhanh nhẹn và linh hoạt né hết tất cả đòn tấn công của con quái vật đó. Sau đó anh xoay người tung cước sút vào cằm dưới của nó, vài chiếc răng khẽ rơi xuống. Nó rống lên một tiếng rồi tiếp tục tung đấm vào người của Vĩnh Nguyên.
Anh liền né tránh đòn tấn công, vừa thoát ẩn thoát hiện xung quanh người nó. Sau đó anh cất Katana Băng Giá vào lại không gian, con dao dài được rúc ra.
Anh lao đến chém một nhát vào bắp chân, rồi cứ như thế, từ bắp chân rồi lên eo, bụng rồi ngực. Và rồi một nhát xoẹt qua mặt, Vĩnh Nguyên đáp nhẹ nhàng rồi từ từ lao đi vết máu của con quái vật bắn lên con dao.
Và rồi, cơ thể của con quái vật liền đổ gục xuống như một pho tượng điêu khắc khổng lồ. Vệt máu chảy ra, từng bộ phận của con quái vật điều bị đứt lìa dưới lưỡi dao của Vĩnh Nguyên.
Nhưng con quái vật khác cũng bắt đầu rén ngang, từng con, từng con một điều chạy ra khỏi trường. Có con thì chui lại vào cánh cổng và trở về thới giới của chúng.
Vĩnh Nguyên cũng khẽ thở dài. Anh đứng dậy rồi bước vào hành lang, mọi người điều nhìn anh lúc này cũng bắt đầu cảm thán.
"Wao. Hacker đỉnh vãi, làm cho mấy con quái vật đó bỏ chạy hết luôn!!".
"Phải, phải. Hacker nhận tụi này làm đàn em đi!!".
Vĩnh Nguyên cười gượng gạo. "Làm gì vậy!!".
Đăng Khoa khẽ nói nhỏ tay khoác lên cổ của Vĩnh Nguyên. "Có gì đâu hacker. Hacker còn ngại nữa!!".
Cả lớp điều bật cười thành tiếng. Vĩnh Nguyên cười theo, anh giờ thấy thế giới này có phần hơi bất ổn một chút nhưng không sao, những người bạn điều vẫn giống như ở thế giới cũ.
Và anh mừng vì điều đó, bản thân mình vẫn giữ được cái danh hiệu Kẻ Chiến Thắng Mạnh Nhất Thời Hiện Đại nữa.
Sau đó vài ngày sau. Tại thế giới song song này, khi ấy anh đang đi trên đường. Bóng cây xanh che mát mặt đường giữa trời trưa oi bức, gió thổi nhẹ nhàng thổi vào tán cây xanh làm nó rung nhẹ nhẹ, tựa như sức sống tràn trề.
Mỗi bước chân anh đi qua là cả một quá trình dài, anh nghiến quay đầu lại thì thấy mọi người đã tan học. Và chỉ một mình anh đứng ở giữa tán cây xanh, và bước về một hướng mà chỉ riêng anh đi trên con đường này.
Khi đang đi thông thả, anh có đi ngan một quán mì, bán Ramen lẫn Udon, món ăn truyền thống của nhật bản. Anh lần đầu thấy quán mì nhật thì cũng quyết định ghé vào.
Và khi bước vào, không khí tấp ngập người ăn và người ra về. Quán mì coi bộ bán khá chạy đấy, anh ngồi vào một bàn trống rồi ngồi xuống.
Một giọng nói trầm thấp khẽ vang lên và hỏi anh muốn ăn gì, anh sững người khi nghe thấy giọng nói mà cho dù anh có ở đâu thì cũng có thể nhận ra.
Anh ngước nhìn lên và thấy gương mặt của ông chủ, đó không ai khác chính là Kaishin Han. Anh ngỡ ngàng và có chút lo lắng.
Kaishin Han thấy anh có phần ngỡ ngàng thì cũng khẽ hỏi. "Thưa anh? Anh muốn ăn gì ạ!!".
Vĩnh Nguyên cũng nhận ra. Đây là thế giới song song, và dĩ nhiên Kaishin Han đang đứng trước mặt anh hiện tại không phải là Kaishin Han của trước kia.
Anh rải đầu rồi nói. "AHaHa. Xin lỗi nhé? Tôi có phần ngẩn người ra, vì thấy anh có chút giống người tôi quen thôi!!".
Kaishin khẽ gật đầu. "AHaHa. Vậy sao? Ai thấy tôi hay nói vậy lắm, nhưng mà thưa anh này. Anh muốn gọi món gì nào!!".
"Cho tôi một phần mì Ramen đi!!".
Kaishin khẽ gật đầu rồi đi vào trong và chuẩn bị. Vĩnh Nguyên cũng có chút thả lỏng người ra, anh có chút bất ngờ vì Kaishin Han ở thế giới này lại không giống như ở thế giới trước của mình.
Anh ta ở thời điểm đó là một kẻ sống hơn 1000 năm, tận thời Heian cho đến nay, và cũng chính là kẻ mang danh hiệu Kẻ Chiến Thắng Mạnh Nhất Lịch Sử.
Bây giờ anh lại gặp Kaishin Han dưới thân phận là một khách hàng của quán mì. Anh cười gượng một tiếng rồi nghĩ về những gì đã diễn ra lúc đó.
"AHaHaha. Không ngờ? Ngươi ở thế giới này lại có được một cuộc sống mà người hàng mong muốn!!".
Không lâu sau. Một tô mì Ramen được bưng lên, một cô gái khẽ nói. "Chúc quý khách ăn ngon miệng nhé??".
Kaishin Han ở bên trong bếp khẽ gọi từ trong. "Sayaka? Vào đây bưng tô mì này cho khách tiếp theo đi!!".
"À, Vâng! Em vào ngay đây!!". Cô gái liền bước vào trong, Vĩnh Nguyên giờ cũng đã hiểu ra. Ngay tại đây. Chính là tiền kiếp của hai người bọn họ, Kaishin Han và Shirakawa Sayaka.
Anh ăn tô mì trong phần thanh thản nhất, vì người trước kia từng là đối thủ mạnh nhất nhưng giờ lại là ông chủ quán mì mà anh ghé vào. Một nghịch lý khá thú vị.
Khi ăn xong anh khẽ gọi. "Tính tiền đi ông chủ??".
Kaishin Han ở bên trong liền đi ra, Sayaka ngồi nghỉ ở trong. Giờ quán cũng đã ít người hơn rồi, Kaishin Han muốn Sayaka có thể nghỉ ngơi nhiều hơn cho nên anh muốn tự mình ra ngoài tính tiền.
"À! 100.000 đồng thưa anh!!".
Vĩnh Nguyên lấy tiền rồi đưa cho Kaishin, sau đó chào anh một tiếng rồi đi ra ngoài. Kaishin Han cũng tiễn. "Quý khách đi thông thả nhé!!".
Bước ra ngoài với bầu trời đã mát mẻ hơn, trong lòng giờ đã không còn nặng như trước nữa. Anh xảy bước dài rồi đi về nhà, và chuẩn bị cho buổi học cho hôm sau.
Còn Kaishin Han và Sayaka lúc này khi không có ai, họ cùng nhau điếm số tiền mà hôm nay họ kiếm được là bao nhiêu. "Tổng cộng là hơn 6 triệu cho buổi sáng đến trưa nha anh Han!!".
Kaishin gật đầu. Anh mỉm cười vui vẻ với Sayaka, và bỏng nhiên. Anh không biến vì sao vừa rồi khi gặp Vĩnh Nguyên, trong lòng anh lại có chút gì đó thân quen, cứ như là họ đã có chuyện gì đó giao nhau rồi vậy.
"Kỳ lạ thật??". Tự nghĩ thầm trong lòng rồi cũng cất tạp dề rồi đi tắm rửa sạch sẽ, rồi chiều hôm nay cả hai sẽ đi chơi cùng nhau như đã hứa trước đó.
................ Còn tiếp ...............
6 năm sau...
Ngày 1 tháng 2 năm 20xx. Thời gian cứ trôi qua như thể chỉ như một cơn gió nhẹ, lúc này Bùi Vĩnh Nguyên với tâm thế đã thực sự 24 tuổi. Anh mặc một bô võ phục Taekwondo màu xanh dương như trước kia.
Khoác bên ngoài là một chiếc áo Mangto màu trắng không bắt mắt lắm, nhưng vẫn để cho mọi người nhận ra đây chính là trang phục mà trước kia anh từng mặc khi chuẩn bị chiến đấu với Kaishin Han.
Anh bây giờ đang đứng trước một cổ máy, với sự tiến bộ của khoa học thì bây giờ anh cũng đã thành công chế tạo ra một cổ máy, và nó có công dụng mở ra cánh cổng để đi đến bất kỳ chiều không gian nào.
Vĩnh Nguyên đã thành công trong việc tìm nguyên liệu và chế tạo nó sau một lần lên núi, anh thấy một con quái vật có khả năng dịch chuyển sang chiều không gian này rồi đến chiều không gian khác, nắm bắt được khả năng của nó. Anh đã tự tay hạ sát nó và biến năng lực của nó trở thành một cổ máy như trước mắt anh.
Anh nhấn nút khởi động, sau đó một cánh cổng liền mở ra. Sau đó anh cũng bước vào trong, với tâm thế không nói nhiều lời nào.
Phừng!!...
Vừa vào, không gian xung quanh anh cứ như bị đảo lộn lên hết cả lên. Anh loạn choạng rồi bước ra khỏi không gian đó, anh bước ra tay ôm đầu. Cơn đau liền hiện ra vì tác dụng phụ.
Anh ngó nghiêng xung quanh và biết được nơi mà anh đang đứng là một địa điểm ngoại ô, anh ngó nghiêng và không thấy ai, anh dịch chuyển đến nơi gần người sinh sống nhất.
Phừng một tiếng. Bóng của anh biết mất, và đứng trên một toà sân thượng cao đến hơn 70 tần. Bầu trời trong xanh, gió thổi mạnh vì đang ở trên cao, anh lấy điện thoại của mình rồi nhấn vào nút tìm kiếm.
Tìm về thông tin về trận chiến định mệnh năm xưa. "Để xem! Sau sự kiện đó thì có ai đưa tin gì không??". Anh lướt một hồi thì thông tin cũng hiện ra. Khắp mạng xã hội năm đó dậy sóng khi chứng kiến Kaishin Han cùng Sayaka biến mất tại hoàn tuyền.
Rồi đến khoảng khắc anh tự tay đâm đoạn côn vào đầu, mọi thứ điều điều có hết ở trong đây. Anh cười nhẹ rồi khẽ nói. "AHaHaha. Ông Lê Uyên Thâm? Sao ông lại đứng ở đó thế!!".
Bóng người đàn ông khẽ bước ra, ông kinh ngạc trước sự nhạy bén của Vĩnh Nguyên, rồi khẽ đáp. "6 năm rồi nhỉ? Cậu đã quay trở lại. Và còn không cần liếc mắt mà đã có thể cảm nhận được tôi!!".
Vĩnh Nguyên khẽ cười nhẹ rồi đáp. "Sao hơn 6 năm? Ông vẫn không thay đổi gì mấy nhỉ!!".
Ông Lê Uyên Thâm cũng khẽ cười nhẹ. Rồi nói trong sự tiếc nuối. "Giờ ta cũng đã không còn đồng hành cùng cậu nữa? Vì cậu đã hoàng thành sứ mệnh của mình tại năm đó??".
"Giờ cậu muốn làm gì tiếp theo đây!!". Giọng ông trầm thấp, nhưng cũng có chút như một thầy trò. Vì ngoài ông ra thì chả có ai là thực sự cùng đồng hành với anh lâu đến như ông Lê Uyên Thâm.
Bắt đầu từ hồi khi ông giới thiệu Chiến Trường Sinh Mệnh cho anh, rồi đến những sự kiện tiếp theo đến bây giờ. Vĩnh Nguyên khẽ đáp. "Không biết nữa? Chắc muốn xem cái tương lai mà tôi từng nói ấy mà!!".
Nhất câu thì đột nhiên anh và ông Uyên Thâm liền cảm nhận được một lượng tà khí cực kỳ lớn, cả hai điều nhíu mày. Bầu trời trong mắt hai người như đen sẫm lại, anh liền hỏi ông Uyên Thâm là đã có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện gì xảy ra vậy ông Lê Uyên Thâm??".
"Ta không biết! Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hiện tượng này. Nhưng mà! Lượng tà khí này thì ta rất là quen thuộc!!". Giọng ông có chút hoảng hốt, sau đó anh cũng không hỏi gì thêm nữa.
Rồi tự nhắn trong lòng. "Đúng lúc thấy ghê thật? Mình vừa thành công trở về thế giới ban đầu thì lại xuất hiện, hiện tượng này??".
"Có lẽ có một thế lực ngoài Kaishin Han ra. Thì vẫn còn nữa thì phải!!".
"Được rồi? Ta cũng còn việc cần phải sử lý. Có gì bữa sau ta sẽ giải thích cho cậu!!". Nói xong rồi thì ông Lê Uyên Thâm cũng có việc khác nên cũng chào tạm biệt anh rồi cũng rời đi ngay sau đó. Để lại anh với một sự nghi hoặc chưa được giải đáp.
Anh đứng ở đó, rồi tạo ra một chiếc ghế băng giá để ngồi xuống. Tay chống cằm rồi nghĩ về vấn đề này. "Hừ. Cho dù là bất cứ thứ gì? Thì thằng này điều bem nhau hết, dell sợ bố con thằng nào!!".
Rồi ở một buổi tiệc sang trọng. Một cô gái đang trong một bộ váy trắng xinh đẹp liền bước ra, đôi bông tai và sợi dây chuyền đang đeo làm tô lên vẻ đẹp của cô. Mái tóc buộc gọn gàng lại, cô bước ra trước mắt là vị hôn phu của mình là Nguyễn Văn Luân.
Đúng vậy. Cô gái đó không ai khác chính là Huỳnh Thị Kim Tươi, và đây là buổi đính hôn của cả hai. Kim Tươi lúc này vừa đi vừa suy nghĩ về câu nói trước kia của Vĩnh Nguyên.
"Ta muốn chiến thắng. Và muốn được nhìn thấy tương lai? Và tương lai đó, chính là nhìn cô ấy hạnh phúc nhất??".
Nghĩ rồi thì cô liền mỉm cười. "Vĩnh Nguyên? Tôi sẽ luôn sống hạnh phúc như những gì mà ông muốn. Ông ở bên kia cũng vậy nhé!!".
Ở lớp võ Vịnh Tre, đã hơn 6 năm kể từ khi Vĩnh Nguyên không còn ở đây. Ai nấy cũng đã trưởng thành hơn trong cách suy nghĩ, họ biết dù đã hơn 6 năm. Trong lòng họ vẫn không thể nào quên được hình bóng của một người anh hay trêu chọc những đàn em khoá dưới.
Mấy em đai trắng và vàng khi xưa giờ cũng đã nhị đẳng hết rồi, và thầy Dân cũng đã dạy tận tình cho mấy đứa. Gia Huy, Nghĩa và Hiệp thì tuy đang có cuộc sống riêng nhưng cả ba cũng thi thoảng lại trở về lớp võ để hoàng huyên với thầy Dân về những chuyện trước kia.
Và bây giờ tuy đã có nhiều đứa nghỉ, nhưng vẫn có những em học viên mới bước vào. Nghĩa thì tuy vui vẻ nhưng cậu cũng hay bắt chước Vĩnh Nguyên làm những hành động cho mấy đứa em cười.
Hiệp thì hay tư vấn tình cảm cho mấy đứa muốn tán người mình thương. "Đó mấy em mà làm theo lời anh chỉ thì cr của mấy đứa có mà đổ gục hết cho coi!!".
Huy thì cho mấy đứa những bài tập nhẹ nhàng và có phần nghiêm khắc, "Tập như thế này nè em? Chân mình duỗi thẳng ra, như vậy thì mình mới đá ngon lành được? Em hiểu không!!".
Những hình bóng này như Vĩnh Nguyên trước kia vậy. Hoài hòa và vui nhộn. Thầy Dân nhìn mà cay cay khóe mắt, thầy Dân không nói. Nhưng thầy rất nhớ Vĩnh Nguyên.
Huy, Nghĩa và Hiệp thấy điều đó. Họ cũng gác lại việc đang làm, họ tiến đến và ngồi cùng với thầy. Hiệp khẽ hỏi. "Thầy ơi? Thầy buồn sao??".
Thầy Dân lau đi vệt nước mắt đang đọng lại, thầy không phủ nhận, cũng không than vãn. Huy và Nghĩa thấy vậy cũng nói gì đó để thầy vui lên. Sau một lúc nói chuyện thì họ biết được thầy Dân có phần hơi nhớ anh Nguyên.
Bọn họ cũng vậy, đã 6 năm trôi qua kể từ khoảng khắc đó. Anh Nguyên đã tự kết liễu đời mình để mở ra một tương lai mới cho mọi người, và cũng chính vì sự ra đi đó của Vĩnh Nguyên thì tất cả mọi người điều dần trở nên mạnh mẽ hơn trong cuộc sống.
Vài cô bạn của Kim Tươi giờ cũng đã 24 hết rồi, họ cũng có gia đình mới của mình. Một trong số đó có mời thầy đến buổi đính hôn của Kim Tươi với Văn Luân.
Thầy tạm gác lại lớp võ, thầy cùng với Huy, Nghĩa và Hiệp đến buổi đính hôn đó và chúc phúc cho Kim Tươi và Văn Luân.
Đến nơi là một toà nhà sang trọng. Với một tấm thảm đỏ chảy dài, một hàng xe chảy dài từ khắp con phố. Những tán cây xào xạc và những cơn gió nhẹ nhẹ.
Thầy Dân và cả ba cũng bước vào trong. Không khí nhộn nhịp đúng chất với một buổi lễ đính hôn hoành tráng, thầy Dân mỉm cười chúc phúc cho hai nhân vật chính vừa bước lên sân khấu để phát biểu vài điều.
Huy, Nghĩa và Hiệp thì ngồi lại với nhau uống những chai bia và cùng nhau hoàng huyên với nhau từ những ngày đầu tham gia vào Hầm Ngục Sát Hạch đến sự việc của Nghịch Thiên Hành Chiến.
Sau đó họ uống có chút nhiều quá, họ mơ màng và hình như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Một người mặc một lớp áo Mangto ngoài, phần bên trong lộ ra một bộ võ phục Taekwondo màu xanh dương với cọng đai đen quen thuộc.
Họ dụi mắt nhìn kỹ lại, nhưng lại không thấy hình bóng đó nữa. Cả ba nhìn nhau rồi cùng đứng dậy rồi ra ngoài, thầy Dân thấy thế cũng thắc mắc ba người làm cái gì.
"Ba đứa nó làm cái gì vậy. Mà thôi kệ đi, lười để nghĩ lắm rồi??". Thầy giờ cũng không muốn nghĩ gì nhiều nữa, hôm nay là ngày vui của Kim Tươi với Văn Luân, cho nên thầy tạm gác lại mọi chuyện buồn phiền qua một bên hết.
Sau đó cảnh vật thay đổi. Cả ba Huy, Nghĩa và Hiệp đã bước ra ngoài và chạy theo hình bóng quen thuộc kia. Nhìn qua nhìn lại thì lại mất dấu, Huy khẽ thở dài rồi ngồi khụy xuống. "Hazz. Không lẽ là chúng ta uống nhiều quá nên gặp ảo giác à!!".
Nghĩa lắc đầu. "Không phải đâu? Hồi nãy thấy bóng hình đó quen thuộc lắm. Không lý nào lại là ảo giác được!!".
Hiệp chống cằm rồi nói. "Hay là? Chúng ta nhìn lầm chăn. Vì nhiều người như vậy thì rất có thể là do chúng ta vừa uống rượu rồi vừa nhớ Vĩnh Nguyên nên mới sinh ra ảo giác như vậy. Vì vốn dĩ là Vĩnh Nguyên đã chết rồi mà!!".
Huy cũng nói tiếp. "Nhưng mà... Có thật là chúng ta thực sự gặp ảo giác không vậy!!".
Ở phía trên một toà nhà khoản 5 tần. Một bóng hình với chiếc áo Mangto với bộ võ phục Taekwondo màu xanh dương đang đứng quan sát cả ba từ phía trên.
Người đó không ai khác chính là Bùi Vĩnh Nguyên, người mà cả ba vừa nói gặp là ảo giác. Anh đứng ở trên và chỉ quan sát rồi khẽ thì thầm. "Trưởng thành hết rồi nhỉ... Huy, Nghĩa, Hiệp??".
"Đã lâu rồi không gặp!!".
Cơn gió nhẹ thổi bay phất phơi chiếc áo Mangto ngoài trắng của anh. Mái tóc đen cùng với nụ cười trên khóe miệng liền nhích lên.
................ Còn tiếp ...............
Lúc này và thời gian đã trôi qua 2 tiếng. Huy, Nghĩa và Hiệp cũng đã trở lại vị trí của mình. Họ thất thần vì tưởng gặp lại Vĩnh Nguyên.
Thầy Dân thấy cả ba đã vào thì cũng đã đi tới và hỏi. "Có chuyện gì thế? Sao ba đứa lại đi lâu vậy!!".
Huy, Nghĩa và Hiệp không nói gì. Thầy Dân cũng thở dài, thầy biết ba đứa lại thấy ảo giác do chính mình tự tạo ra nên cũng không nói gì thêm. Thầy dẫn ca ba đến trước mặt của Kim Tươi và Văn Luân để chúc phúc.
"Nào, đi với thầy nói vài lời với chị Tươi với anh Luân đi!!". Thầy vừa nói vừa kéo cả ba đi, Huy thì cũng không có phản ứng gì nhiều lắm. Nhưng Nghĩa và Hiệp thì có.
Họ làm biến đi lắm, thấy vậy thì thầy Dân cũng chỉ dẫn Huy đến cho Kim Tươi và Văn Luân để chào hỏi.
Nhưng tất cả điều không biết là ở bên ngoài bầu trời lúc này đã có một chuyện gì đó đang diễn ra, Nghĩa và Hiệp từng chiến đấu. Nên cũng cảm nhận được.
"Này Nghĩa? Cậu có cảm nhận có thứ gì đó sắp xuất hiện không!!".
Nghĩa gật đầu. "Có? Một thứ gì đó lạ lắm. Nó khác hẳn với sự kiện Hầm Ngục Sát Hạch, và lần Nghịch Thiên Hành Chiến ở 6 năm trước??".
"Đúng vậy. Chúng ta mau ra ngoài xem thử đi!!". Hiệp ra quyết định. Nghĩa tán thành, sau đó cả hai cùng nhau bước ra khỏi buổi đính hôn này.
Huy đang ở cùng với thầy Dân, ánh mắt cậu thấy Nghĩa và Hiệp cùng nhau ra ngoài. Cậu thắc mắc thì cũng cảm thấy có điều gì đó lạ lạ đang diễn ra, thầy Dân khẽ hỏi. "Chuyện gì nữa vậy, Huy??".
Kim Tươi đứng cùng với Văn Luân cũng hỏi thăm. "Huy này? Em không khỏe ở đâu hả!!".
Huy lắc đầu. "Không đâu chị? Em, mà chị Tươi này. Đây là qua đính hôn mà em với Nghĩa và Hiệp cùng nhau tặng cho hai người!!".
Kim Tươi thốt lên kinh ngạc. Văn Luân khẽ cảm ơn. "Cảm ơn cậu nhé, Huy!!". Giọng nói của Luận giờ đã trưởng thành hơn, không còn vẻ hấp tấp khi xưa nữa. Anh mỉm cười chân thành cảm ơn với Huy.
Huy cũng đáp lại một cách lịch sự. "Vâng. Hai anh chị hạnh phúc nhé, nãy em thấy Nghĩa với Hiệp lại trốn ra ngoài nữa rồi mà không rủ em. Nên em đi tìm họ chơi đây, không làm phiền đến anh chị nữa!!".
Nói xong thì Huy cũng bước đi. Thầy Dân cũng hỏi thăm về chuyện của cả hai giờ đã tiếng triển đến đâu rồi.
Huy cũng đã ra ngoài. Nhìn quanh lại không thấy Nghĩa và Hiệp đâu thì cũng đi tìm, lanh quanh một hồi thì cậu thấy cả hai đang ở phía sau một khu nhà bỏ hoang không ai sử dụng.
Hai người đang nhìn lên bầu trời và thắc mắc. "Bầu trời thế này thì đang có chuyện gì xảy ra nhỉ? Mọi chuyện hình như tôi nhớ đã giải quyết hết từ 6 năm trước rồi mà??".
Huy lúc này cũng đã bước tới, cậu khẽ hỏi. "Bộ có chuyện gì xảy ra sao, Nghĩa.. Hiệp??".
Nghĩa và Hiệp giật mình một cái rồi quay đầu. Thấy là Huy đang bước tới cũng thở phào nhẹ nhõm, Nghĩa khẽ đáp. "Làm gì thế? Kiêu một tiếng làm bọn này giật hết cả mình!!".
Huy rải đầu, cười hề hề rồi đáp. "HeHe.. Xin lỗi mà? Nãy thấy hai người đi ra, nên tôi cũng chào hỏi chị Kim Tươi với anh Văn Luân xong rồi cũng đi ra với hai người nè!!".
"Hai người thấy bầu trời có gì đó lạ lắm đúng không??". Huy nói trực tiếp thẳng ra, điều mà cả ba thắc mắc nên mới ra đây.
Sau đó họ cảm nhận được một lượng lớn tà khí màu đen vừa thoát khỏi khu nhà nhỏ bỏ hoang đó. Một tiếng Ầm khẽ vang lên khắp bầu trời.
Huy, Nghĩa và Hiệp bật ngờ chưa kịp phản ứng nên đã bị hất văng ra xa khỏi vị trí đang đứng. Họ tiếp đất, áo sơ mi đã bị bẩn, cả ba nhíu mày siết chặt lấy lòng bàn tay và ánh mắt dán thẳng vào nơi vừa phát ra vụ tà khí khổng lồ đó.
Bên trong lễ đính hôn cũng cảm nhận được vụ chấn động vừa rồi, có người ôm đầu khụy xuống vì tưởng động đất, Luân giật mình và ôm lấy người của Kim Tươi và bảo vệ cô khỏi vụ rung chấn vừa rồi.
Thầy Dân cũng khụy xuống, thầy ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thầy nhìn xung quanh và tiệt nhiên là không thấy Huy, Nghĩa và Hiệp đâu. Thầy liền lo lắng và hỏi những người ở đây, là có thấy ba thanh niên trẻ bước vào cùng thầy hay không.
Có người nói không. Và cũng không biết, nhưng Kim Tươi thì biết và liền đáp. "Thầy Dân? Nãy em nghe Huy nói là ra ngoài làm gì đó với Nghĩa và Hiệp á??".
Thầy ngạc nhiên và gặt đầu cảm ơn rồi chạy thẳng ra ngoài. Kim Tươi lúc này cũng đứng dậy trước sự diệu dắt của Văn Luân. Được rồi không sao rồi. Cô khẽ cảm ơn. nhưng Luân chỉ nhẹ nhàng và đáp. "Không có gì? Vì em là vị hôn thê của anh mà!!".
Cô gật đầu rồi cũng nói với Văn Luân mình muốn ra ngoài để xem tình hình. Anh cũng gật đầu và cùng với cô bước ra ngoài, nhiều khi cảm nhận sự rung chuyển thì cũng đã chạy ra ngoài hết rồi.
Vừa ra ngoài thì thấy thầy Dân đang đỡ cả ba ngồi dậy. Mọi người hốt hoảng khi thấy một thực thể đang hiện diện ngay trước mặt. Một ông già với mái tóc đen dài xã xuống tới phần eo. ánh mắt sát khí và có những đường gân xanh bám trên mặt, luồng tà khí liên tục bao quanh cơ thể của ông ta.
Ông ta bước từng bước ra ngoài, trước sự kinh hãi của tất cả mọi người đang có mặt, kể cả Kim Tươi và Văn Luân. Thầy Dân liền che chắn cho Huy, Nghĩa và Hiệp vừa ngồi dậy. "Này ông kia? Ông là ai vậy hả!!".
Ông ta liền nhếch môi rồi bật cười thành tiếng. "AHaHa... AHaHaha.. Kaishin Han, ngươi đã chết rồi sao? Thật là tuyệt vời mà!!".
"Cuối cùng thì. Thời đại của ta cũng đã tới!!". Giọng cười khẩy của ông ta khẽ vang vọng lên khắp vung trời này, sau đó không nói gì thêm mà chỉ vẫy tay một cái. Từng luồng tà khí liền bây lên cao đập vào từng khu nhà.
RẦM.. RẦM!!...
Tiếng đổ nát liên tục sập xuống. Nhiều người bỏ chạy tán loạn trước sự kinh hoàng trước mặt. "AHHHHH!!".
"Chạy mau? Tận thế đến rồi!!". Người này người kia chạy khắp toán loạn. Văn Luân liền ôm lấy người của Kim Tươi và rời khỏi chỗ này. "Này mau rời khỏi nơi này nhanh lên!!". Cô không nói gì chỉ gật đầu. Cô không ngờ đây là ngày trọng đại của mình thì lại xảy ra chuyện như thế này.
Ông ta tiếp tục bước tới. Rồi ngồi xuống tự nhiên như ở nhà, ông ta khẽ nói. "Kẻ Chiến Thắng Mạnh Nhất Lịch Sử đã không còn? Và kẻ đã đánh bại được hắn ta hiện giờ đang ở đâu. Nói mau lên cho ta??".
Giọng ông ta trầm như không có sức sống. Cả bốn thầy trò không biết ông ta tìm kẻ đã đánh bại Kaishin Han tức là Vĩnh Nguyên để làm gì.
Thầy Dân khẽ tiếp lời ông ta. "Vĩnh Nguyên đã chết sau trận chiến khi xưa rồi? Ông tìm học trò của tôi để làm gì??".
Huy, Nghĩa và Hiệp cũng đứng dậy thét vào mặt ông ta và nói. "Phải đấy? Ông tìm anh Vĩnh Nguyên của bọn này để làm cái đết gì. Một kẻ như ông chỉ chờ anh Nguyên đánh bại Kaishin Han rồi mới chịu lộ diện! Rồi sau đó muốn thống trị à!!".
"Xin lỗi nhé? Bọn này cũng không phải là người dễ bắt nạt đâu!!".
Nghe những lời nói Hùng hồn từ cả ba thì ông ta cũng bật cười rồi vỗ mạnh vào đùi. "AHaHa.. AHaHaha.. Các ngươi đùa với ta à? Ta có thể cảm nhận được ma lực của những kẻ mạnh nhất ở gần đây!!".
"Và ma lực của tên Kaishin Han đúng thật là đã biến mất? Nhưng. Ma lực của tên Vĩnh Nguyên thì vẫn còn quanh quẩn quanh đây!!".
Nghe vậy thì bốn thầy trò liền sửng người. Nếu ông ta nói như vậy thì Vĩnh Nguyên vẫn còn sống, nhưng vấn đề là thi thể của Vĩnh Nguyên đã được tận mắt mọi người thấy là đã đưa đến nhà sát rồi làm hết tất cả thủ tục rồi đem chôn xuống đất rồi.
Lời nói của ông ta đầy mâu thuẫn với tất cả mọi người đã tận mắt thấy. "Đồ nói xạo? Rõ ràng là bọn ta thấy thi thể của anh Nguyên đã được chôn cất đàng hoàng rồi. Những gì mà ông nói điều là hoang đường!!".
Bốn thầy trò điều toác hết mồ hôi, thầy Dân liền nghĩ đến một khả năng có thể sẽ xảy ra nhất, thầy nghĩ thầm. "Nếu đúng như những lời mà ông ta nói? Thì lượng ma lực của Vĩnh Nguyên vẫn còn tồn tại. Thì rất có thể? Là đúng, nhưng mà đó có thể là chất lỏng đen mà Vĩnh Nguyên từng nói!!".
Sau đó ông ta cũng ngồi dậy, cười khẩy một tiếng rồi nói lớn. "AHaHa.. Bùi Vĩnh Nguyên? Kẻ Chiến Thắng Mạnh Nhất Thời Hiện Đại!!".
"Ta biết. Ngươi vẫn còn tồn tại và chỉ đang ẩn nấp và đang quan sát ở một nơi nào đó? Ngươi có giỏi thì tự mình bước ra. Nếu không thì ngươi là một tên hèn nhát không xứng đáng cho danh hiệu Kẻ Chiến Thắng Mạnh Nhất Thời Hiện Đại??".
Giọng nói của ông ta vang vọng khắp cả thành phố. Tất cả mọi người có mối quan hệ với Vĩnh Nguyên mới có thể nghe thấy những lời nói đó mà thôi, từ bạn bè trong trường. Mấy em đai trắng và vàng khi xưa, thầy Dân, Huy, Nghĩa và Hiệp và Kim Tươi với mấy cô bạn của mình và Văn Luân.
Tất cả mọi người điều nghe thấy giọng nói vang khắp nơi như vậy. Phước Sang đang ngồi làm việc và cũng giật mình khi nghe cái tên Vĩnh Nguyên. "Hacker Nguyên??". Đức Hoà cũng vậy. Đăng Khoa cũng y như vậy.
Mấy em đai trắng và vàng khi xưa liền rưng rưng khi nghe cái tên Vĩnh Nguyên. Tuy đã lớn hơn 6 tuổi mà cũng không thể nào kiềm lại được. Mấy cô bạn của Kim Tươi cũng sửng người, Kim Tươi và Văn Luân cũng như vậy.
Kim Tươi tự nghĩ trong lòng. "Vĩnh Nguyên??".
Huy, Nghĩa và Hiệp cũng nghiến răng. Cả hai liền bật ngay sức mạnh khi xưa, Phong, Hoả và Lôi. Dù đã 6 năm không sử dụng, nhưng tin thần vẫn còn và không hề thay đổi.
Và trên hết. Một bóng người với chiếc áo khoác Mangto ngoài màu trắng đang đứng ở trên toà nhà 5 tần gần đó không xa. Khi thấy Huy, Nghĩa và Hiệp vì mình mà tức giận như vậy thì trên khoé miệng anh cũng mỉm cười.
............... Còn tiếp ................
Download MangaToon APP on App Store and Google Play