Bóng Tối Bất Tận [ Countryhumans ]
CHAPTER ¹
|| có xỉ nhục nhưng ko xỉ nhục bất kì 1 quốc gia nào ngoài đời ||
// abc // : hành động
" abc " : suy nhĩ
ABC : hét to / nói lớn
~~ : dẹo / rên
☝️ : như trên
💢 : tức giận
❄️ : lạnh / lạnh lùng
💦 : bối rối
📱 : điện thoại
📲 : nghe máy
💬 : nhắn tin
👀abc : giao tiếp bằng mắt
KHM: khẩu hình miệng
Trên mảnh đất bị che phủ bởi bóng tối của quá khứ, một đứa trẻ mang hình hài y chào đời trong tiếng gào thét của chiến tranh và những vết máu chưa kịp khô trên mặt đất. Ánh sáng nơi nó sinh ra không phải màu vàng ấm áp, mà là ánh đỏ rực của bom đạn, tiếng khóc lẫn trong khói lửa, và nỗi đau truyền kiếp từ đời này sang đời khác.
Ngay từ những bước đi đầu tiên, nó đã bị trói buộc bởi xiềng xích của sự mất mát và phản bội. Từng vết nứt trong tâm hồn là dấu vết của những cuộc chiến, những tiếng la hét vọng lại từ ký ức không bao giờ biến mất. Việt Nam ấy lớn lên không có bình minh rực rỡ, chỉ có những đêm dài triền miên – nơi cái bóng của quá khứ luôn rình rập phía sau, chờ nhấn chìm nó vào vực thẳm.
Và như một định mệnh đen tối, nó bắt đầu bước đi trên con đường nhuốm máu, mang theo sự phẫn hận, tuyệt vọng, và một nụ cười gượng gạo giữa bầu không khí tanh hôi của sự hủy diệt.
Trong ký ức mơ hồ của nó, có những ngày trời mưa dầm dề, mặt đất sũng nước máu và nước mắt. Đứa trẻ ấy run rẩy trong căn nhà nửa đổ nát, nghe thấy tiếng chân binh lính giẫm nặng ngoài kia, nghe tiếng thét vang vọng của những người thân lần lượt ngã xuống. Mỗi âm thanh vang lên trong đầu nó như một lưỡi dao cứa sâu, khắc mãi không bao giờ phai.
trái tim nó đã vỡ ra từng mảnh, biến thành một chiếc hố đen nuốt trọn mọi cảm xúc.
Người ta bảo rằng thời gian có thể chữa lành tất cả, nhưng với nó, thời gian chỉ càng khoét sâu vết thương, để bóng tối len lỏi chiếm lấy linh hồn. Cái tên “Việt Nam” nó mang không còn là niềm kiêu hãnh, mà như một bản án khắc máu, buộc nó phải sống trong nỗi ám ảnh, gồng gánh quá khứ mà không bao giờ thoát được.
trong phòng của y lúc nào cũng chìm trong ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn bàn vàng úa, hắt xuống gương mặt gầy gò với quầng mắt thâm đen. Những tập hồ sơ, tài liệu chất cao như núi, giấy tờ ngổn ngang trên bàn, trên sàn, thậm chí cả trên ghế phụ, tạo thành một mê cung chật hẹp. Bàn tay của y không bao giờ ngừng viết, ký, hoặc gõ máy đánh chữ cũ kêu lạch cạch trong đêm, như thể chỉ cần dừng lại một chút thì cả thế giới sẽ sụp đổ.
Tường phòng dính đầy những tờ ghi chú, sơ đồ, bản kế hoạch bị gạch chéo liên tục dấu hiệu của những đêm dài không ngủ, những lần sửa đổi vô tận. Mùi cà phê đắng ngắt bám chặt vào không khí, làm căn phòng đặc quánh đến mức khó thở.
Chiếc đồng hồ treo tường gõ nhịp từng tiếng đều đặn, nhưng với y, nó chỉ là lời nhắc nhở khắc nghiệt rằng thời gian không bao giờ đủ. Cậu thường ngồi còng lưng, mắt đỏ ngầu dán vào giấy tờ, môi lẩm bẩm những câu tự nhắc nhở, đôi khi giật mình như sợ bỏ lỡ một công việc nào đó.
Trong căn phòng ấy, bóng tối dường như bao trùm lấy cơ thể y, chỉ còn ánh sáng hắt lên bàn tay run run vì kiệt sức. Cậu là kẻ tù nhân của chính công việc, tự nhốt mình trong bốn bức tường đầy hồ sơ, như thể không còn con đường nào khác ngoài sự cày cuốc không ngừng nghỉ.
tại sao cậu lại cố gắng như thế ?
vì 2 chữ trong y ko bao giờ bỏ
tiếng cửa mở vang lên trong căn phòng nhưng y vẫn ko để tâm tay thì vẫn viết ko ngừng
??? [ ng bí ẩn / nhân vật phụ ]
// bước vô // ngài nên nghĩ ngơi 1 chút đi ngài vietnam
Y ngưng bút ngước nhìn người trước mặt với ánh mắt mang sự mệt mỏi
Socialist Republic Of VietNam
tôi ổn
Socialist Republic Of VietNam
ngài đừng lo cho tôi ngài U.N
United Nations [ u.n ]
ngài nói vậy mà nghe đc sao ?
United Nations [ u.n ]
ngài đã thức 2 tuần ko ngủ
United Nations [ u.n ]
ăn thì ko
United Nations [ u.n ]
uống thì chỉ uống cà phê cho qua ngày ?
Socialist Republic Of VietNam
...
benny_virus [ t/g ]
xin chào tôi là t/g
benny_virus [ t/g ]
lí do tôi viết bộ này chỉ để giải tỏa tiêu cực của tôi vào đây
benny_virus [ t/g ]
nhưng ko đồng nghĩa tôi ghét tổ quốc của tôi
benny_virus [ t/g ]
ai toxic chuyện đồng nghĩa là bị bốc phốt gọi là thằng ngu ko bt đọc chữ
benny_virus [ t/g ]
đây là vài lời nhắn nhủ
benny_virus [ t/g ]
tạm biệt
benny_virus [ t/g ]
nhớ like cho tôi
1 bông 🥀 = 1chap
1 cà phê ☕️ = 3 chap
1 xu = 2 chap
1 vote = 3 chap
CHAPTER ²
|| có xỉ nhục nhưng ko xỉ nhục bất kì 1 quốc gia nào ngoài đời ||
// abc // : hành động
" abc " : suy nhĩ
ABC : hét to / nói lớn
~~ : dẹo / rên
☝️ : như trên
💢 : tức giận
❄️ : lạnh / lạnh lùng
💦 : bối rối
📱 : điện thoại
📲 : nghe máy
💬 : nhắn tin
👀abc : giao tiếp bằng mắt
KHM: khẩu hình miệng
United Nations [ u.n ]
và ngài sắp thành bộ xương khô luôn rồi đấy
Socialist Republic Of VietNam
chưa tới nỗi vậy
United Nations [ u.n ]
...
United Nations [ u.n ]
// quay lưng rời đi + bất lực //
Một tiếng thở dài thoát ra — mệt, nhưng dằn lại trong cổ họng. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên nửa khuôn mặt, làm nổi bật quầng mắt thâm sâu và đôi môi mím chặt. y mở lại máy tính, màn hình xanh lóe sáng phản chiếu lên cặp mắt trũng sâu — trống rỗng, nhưng kiên định.
Âm thanh bàn phím lại vang lên, đều đặn, lạnh lẽo. Giấy tờ tiếp tục được lật qua, con dấu đỏ in xuống mặt hồ sơ một cách máy móc.
Không khí trong phòng đặc quánh — mùi cà phê nguội, mùi giấy, mùi kim loại từ chiếc đồng hồ cũ... tất cả hòa vào nhau tạo nên cái cảm giác vừa sống, vừa tàn.
y ngả người ra sau ghế, đôi mắt khẽ lim dim sau khi xử lý xong cả chồng tài liệu chất cao như núi trên bàn. Không khí trong phòng vẫn thoang thoảng mùi giấy mới in và mực bút, xen lẫn tiếng quạt quay đều đều. Anh khẽ thở dài, đưa tay xoa trán, mệt nhưng nhẹ nhõm — cuối cùng cũng hoàn thành công việc.
Một thoáng sau, ánh nhìn của y dừng lại nơi chiếc tách trống trơn ở góc bàn đã bị y uống hết . Khóe môi y nhếch nhẹ, như cười mà không hẳn là cười. “Giờ mà có ly cà phê đen thì tuyệt,” y lẩm bẩm, giọng khàn khàn vì mệt. Cảm giác thèm vị đắng ấm nồng lan trong cổ họng, khiến anh chống tay đứng dậy, định ra pha cho mình một ly — phần thưởng nhỏ sau buổi làm việc dài dằng dặc.
Socialist Republic Of VietNam
" hết rồi à ... đúng lúc nhất ha "
y khẽ lắc đầu, với tay lấy chiếc áo khoác treo ở góc phòng rồi khoác lên vai. Bên ngoài, trời xám nhẹ — gió thổi lướt qua hàng cây làm tán lá xào xạc như thì thầm điều gì đó.
y bước ra khỏi căn phòng làm việc tĩnh lặng, tiếng cửa khép lại vang lên khẽ khàng. Trong túi áo, vài tờ tiền gấp gọn và chiếc ví sờn góc. Đường phố vẫn đông nhưng mờ ảo dưới ánh đèn đường, hơi sương bảng lảng phủ quanh. Việt Nam đi chậm rãi, tay đút túi, ánh mắt hướng về quán cà phê nhỏ quen thuộc ở góc phố.
Mùi cà phê rang từ xa đã lan tới, khiến anh khẽ mỉm cười mệt nhưng ấm áp.
“Cuối cùng cũng sắp có lại thứ cứu rỗi buổi tối này rồi...”
y lẩm bẩm, giọng khàn nhẹ trong hơi thở. Cánh cửa quán mở ra, tiếng chuông leng keng vang lên, báo hiệu cho một khoảnh khắc yên bình giữa guồng công việc không dứt.
Bên trong quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng dịu hắt lên gương mặt y , làm nổi bật đôi mắt thấm mệt sau một ngày dài. y chọn chiếc bàn trong góc quen thuộc, nơi có thể nhìn ra đường qua tấm kính phủ sương.
Một lát sau, ly cà phê đen được đặt xuống trước mặt. Hơi nóng bốc lên, hương thơm đậm nồng lan tỏa, quấn lấy anh như một lời an ủi thầm lặng. y khẽ khuấy nhẹ, lặng lẽ nhìn những vòng xoáy nâu sẫm tan dần — giống như chính dòng suy nghĩ mông lung của y .
y nhấp một ngụm, vị đắng lan nơi đầu lưỡi rồi hóa thành vị ngọt nhè nhẹ. Đôi vai y thả lỏng, ánh mắt dịu lại. Ngoài kia, gió thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá khô bay lạc giữa ánh đèn đường.
Socialist Republic Of VietNam
“Ít nhất… vẫn còn cà phê hiểu mình,”
Socialist Republic Of VietNam
// khẽ cười, giọng trầm khàn nhưng ấm //
Âm thanh trong quán vẫn nhẹ nhàng — tiếng máy pha cà phê, tiếng muỗng va vào ly, tiếng nhạc nền xa xăm. Và giữa khung cảnh đó, y ngồi im, tận hưởng phút yên bình hiếm hoi giữa guồng quay công việc.
benny_virus [ t/g ]
vẫn như cũ
1 bông 🥀 = 1chap
1 cà phê ☕️ = 3 chap
1 xu = 2 chap
1 vote = 3 chap
benny_virus [ t/g ]
nhớ like
CHAPTER ³
|| có xỉ nhục nhưng ko xỉ nhục bất kì 1 quốc gia nào ngoài đời ||
// abc // : hành động
" abc " : suy nhĩ
ABC : hét to / nói lớn
~~ : dẹo / rên
☝️ : như trên
💢 : tức giận
❄️ : lạnh / lạnh lùng
💦 : bối rối
📱 : điện thoại
📲 : nghe máy
💬 : nhắn tin
👀abc : giao tiếp bằng mắt
KHM: khẩu hình miệng
sau khi uống xong y đứng dậy lờ đờ đi đến quầy
??? [ người bí ẩn / nhân vật phụ ]
1: // nhìn thấy // quý khách muốn tính tiền phải ko ạ ?
??? [ người bí ẩn / nhân vật phụ ]
1: <-- nhân viên mới ko bt ngài VIETNAM là ai nên gọi là quý khách
Socialist Republic Of VietNam
// gật đầu //
??? [ người bí ẩn / nhân vật phụ ]
1: à vâng của quý khách hết *** // coi lại tờ hóa đơn //
Socialist Republic Of VietNam
// lấy tiền ra trả //
??? [ người bí ẩn / nhân vật phụ ]
// nhận lấy // của quý khách đã đủ
Socialist Republic Of VietNam
// rời đi //
Rời khỏi quán, bước ra ngoài phố đêm Mỹ đang lên đèn. Ánh sáng từ những tòa nhà cao tầng hắt xuống mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa nhẹ, phản chiếu thành những vệt sáng dài lấp lánh.
y nhét tay vào túi áo khoác, hít sâu một hơi — không khí đêm ở đây có mùi khói xe và chút hương bánh ngọt từ tiệm bên kia đường. Gió lạnh thổi qua khiến mái tóc hơi rối, nhưng cậu chẳng để tâm
Bước chân chậm, ánh mắt xa xăm, như thể đang đi mà tâm trí đã lạc về phương Đông xa xôi, nơi những con phố cổ vẫn còn yên tĩnh và tiếng dế gáy bên hiên nhà.
Thỉnh thoảng, cậu dừng lại trước ô cửa kính, nhìn thấy bóng mình phản chiếu — một dáng người nhỏ bé giữa đất nước xa lạ. Trong ánh đèn vàng, khuôn mặt ấy mang chút mệt mỏi, cô đơn nhưng bình tĩnh, như thể đã quen với cảm giác phải tự mình đứng vững.
Tiếng nhạc jazz từ quán bar gần đó vang lên khẽ khàng, xen giữa tiếng xe chạy xa dần. Y khẽ cười, một nụ cười mỏng và trầm. Cậu lẩm bẩm bằng giọng khàn nhẹ:
Socialist Republic Of VietNam
“Cũng không tệ... chỉ là khác nhà một chút thôi.”
Rồi lại tiếp tục bước đi — giữa phố đêm rực rỡ, bóng y kéo dài, hòa vào ánh sáng đô thị, mang theo nỗi nhớ quê nhà , đồng bào mà chỉ mình y hiểu.
Socialist Republic Of VietNam
// bước nhẹ vào công viên gấn đấy //
những tiếng lá cây vang lên thật êm tai
nó khiến y rất là dễ chịu
Socialist Republic Of VietNam
" thật...dễ chịu " // từng bước đi đến //
Giọng hát của y cất lên — trầm, khàn nhẹ nhưng ấm, lan tỏa trong không gian tĩnh mịch.
Từng câu hát vang lên như kể chuyện, vừa tha thiết vừa cô độc. Âm thanh ấy chạm vào những bức tường im lặng của đêm, dội ngược lại thành tiếng vọng buồn man mác.
Không có khán giả, chỉ có ánh trăng lặng lẽ và gió thổi qua những tán cây, nhưng y vẫn hát, như hát cho chính mình nghe, cho quê hương ở nửa vòng trái đất xa xôi. Mỗi lời hát như mang theo hình ảnh của ruộng lúa , dòng sông và đồng bào
Khi bài hát kết thúc, tiếng nhạc tắt dần, chỉ còn tiếng gió rì rào và hơi thở của đêm. y khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời — nơi ngôi sao lẻ loi vẫn sáng — và mỉm cười thật nhẹ. Dù cô đơn, nhưng trong ánh mắt ấy, vẫn có niềm kiêu hãnh lặng lẽ của một người con xa xứ.
Gió đêm khẽ thổi qua, mang theo hơi lạnh của nước hồ. y vẫn đứng đó , ánh mắt nhìn xa xăm về phía những ánh đèn xa mờ. Giọng hát vừa dứt, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến đau lòng.
Socialist Republic Of VietNam
“Lâu rồi… mình mới hát lại,”
Socialist Republic Of VietNam
“Ngày xưa… ở quê, mỗi lần hát là nghe thấy tiếng cười, tiếng gọi nhau ngoài phố. Ở đây thì chỉ có gió… và tiếng mình vọng lại.”
Socialist Republic Of VietNam
" làm mình nhớ...quá "
Một khoảng lặng dài trôi qua. Việt Nam hít sâu, nhìn xuống mặt hồ nơi ánh trăng phản chiếu lấp lánh.
Socialist Republic Of VietNam
“Mình đi xa thật rồi. Xa đến mức… chẳng biết bao giờ mới nghe lại tiếng ve, hay tiếng ai đó gọi ‘về ăn cơm đi’. Nhưng thôi…”
Socialist Republic Of VietNam
// khẽ cười, một nụ cười nhạt nhưng dịu dàng //
Socialist Republic Of VietNam
“Miễn là còn lo đc cho dân , là còn nhớ được. Dù có ở nơi nào… ở trên thế giới này thì người dân vẫn là của quê hương của mình ”
Rồi y ngồi xuống ghế đá, tựa lưng vào thành ghế, để cho gió đêm luồn qua mái tóc và tiếng nhạc cũ lại vang lên khe khẽ, như nối dài một nỗi nhớ không bao giờ tắt.
benny_virus [ t/g ]
nay tôi siêng nên ra CHAPTER ³ luôn
benny_virus [ t/g ]
nhớ like
benny_virus [ t/g ]
đừng đọc chùa
1 bông 🥀 = 1chap
1 cà phê ☕️ = 3 chap
1 xu = 2 chap
1 vote = 3 chap
Download MangaToon APP on App Store and Google Play