Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tình Đầu Ngọt Ngào

Chương 1

Tiếng gà gáy ngoài vườn vang lên ngày một rõ hơn, theo sau đó là tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi. Tôi quơ tay lục tìm chiếc điện thoại để tắt báo thức. Mới năm rưỡi sáng, trời vẫn còn chưa sáng hẳn mà tôi đã phải lết xuống giường, ước gì nhà trường lùi lịch học xuống tám giờ, để tôi có thể nằm ngủ thêm một chút.

Dù còn buồn ngủ kinh khủng nhưng tôi không dám nằm thêm nữa vì với cái bản tính lề mề của tôi thì sẽ trễ giờ mất. Vệ sinh cá nhân khoảng mười phút, rồi chạy vào phòng skincare và thay đồ thật nhanh, mà thật ra khúc này là khúc tôi lề mề nhất, rồi sau đó lại chạy đi phơi đồ. Xong cả rồi thì vào ăn vội bát cơm, đến đúng sáu giờ thì tôi bước chân ra khỏi nhà.

"Kiểm tra coi có quên gì không, mất công ba lại phải chạy về lấy!" Tiếng mẹ tôi vọng từ trong bếp ra, một câu nói quen thuộc mà sáng nào tôi cũng được nghe.

Tôi nghe mẹ nói thế thì cũng giật mình, sợ rằng để quên gì đó thật nên cũng vội vàng mở cặp ra xem lại, thấy không bị thiếu gì mới đáp lại cho mẹ nghe.

"Con có quên gì đâu!"

Tôi tên Lê Ngọc An Nhiên, học sinh lớp 10 trường THPT Lê Quý Đôn - Long Bình Tân, khiếp thật, tên trường dài quá đi mất! Mỗi ngày của tôi đều trôi qua như thế, nếu thắc mắc vì sao tôi lại đi học sớm như vậy là vì tôi đi xe đưa rước, chứ nếu tự túc thì giờ này tôi vẫn còn đang lê lết ở nhà rồi.

Cũng đã hai tuần kể từ ngày nhập học rồi, đến giờ ngẫm lại vẫn chưa tin mình thi rớt trường công lập. Mà thôi, dù sao cũng không quay lại được, tiếc nuối chi cho buồn thêm. Cuộc sống ở trường dân lập cũng thú vị mà, mỗi tội học phí đắt đỏ hơn thôi.

Tôi ngồi trên xe, tay chống cằm, mắt hướng ra phía ngoài ô cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật nhàm chán lướt qua. Trường tôi nằm trong đoạn đường khu công nghiệp, mà cảnh vật đường đi trong khu công nghiệp ngoài mấy cái cây, rồi mấy cái công ty xí nghiệp, xe container cùng công nhân đi làm ra thì có cái gì vui nữa đâu.

Xe gần đến trường rồi tôi mới chợt nhớ ra... tôi quên chưa học bài môn văn nữa!! Chết thật, cứ hôm nào không học bài thì hôm đó kiểu gì cũng bị gọi lên bảng cho coi!

Xe dừng lại trước cổng trường, tôi nhanh chóng bước xuống. Ngồi sát cửa nên cũng dễ, xe dừng hẳn là có thể xuống ngay, một chỗ ngồi hoàn hảo. Mà giờ không phải lúc nghĩ cái đấy, phải nhanh nhanh chạy lên lớp rồi còn ôn bài nữa. Cầu trời cầu Phật, mong cô không gọi trúng tên con!

Còn mười lăm phút nữa là vô lớp, văn tiết 2, chắc lát nữa phải lén học bài trong tiết Anh thôi.

"Nhiên, học gì vậy?"

Một giọng nữ vang lên từ phía sau, tôi ngoảnh lại nhìn, là cô bạn ngồi trước tôi - Lê Vũ Trà My, chắc thấy tôi vừa mới đến lớp mà đã lôi vở ra học bài nên cậu ấy tiến tới hỏi thử. Tôi và cậu ấy cũng có quen biết chút chút, tại hồi cấp hai học chung trường mà, lớp của hai đứa còn sát bên cạnh nhau cơ.

"Tui học văn, lát cô khảo bài cũ mà tui còn chưa học cái gì hết!"

"Ủa? Văn học cái gì?" My chớp mắt nhìn tôi, ngơ ngác hỏi lại. Mấy đứa mà hỏi câu này thì cũng đủ hiểu là nó chưa học bài giống mình rồi.

"Bài cũ đó bà, học lẹ đi, kẻo lát vô sổ ngồi cả đám bây giờ."

My nghe xong cũng hoảng, tạm biệt cuộc vui ở góc cuối lớp rồi phi về chỗ lấy vở ra ôn bài chung với tôi. Khổ nỗi, chắc hôm nay tôi bước nhầm chân ra đường, học mãi mà chẳng thấy vô đầu được bao nhiêu cả.

Mà... chắc cái số tôi nó đã định sẵn là hôm nay phải lên trả bài rồi hay sao ấy. Đến tiết văn, cô vừa bước vào liền mở sổ ra gọi tên, cô gọi một lúc ba đứa lên - và trong đó có tôi - lên bảng để khảo bài, cứ ngỡ rằng cô cho viết gì thì khảo nấy, không ngờ cô lại bảo tóm tắt tác phẩm. Trời ạ, chưa đọc lại thì tóm tắt kiểu quái gì đây!?

Tôi đứng ở giữa tay run rẩy cầm viên phấn, cứ giả bộ viết rồi lại xoá. Nhìn qua hai đứa bên cạnh, đứa nào cũng hăng say viết, lòng tôi lại càng sợ hơn, không lẽ mới đầu tuần mà phải vô sổ đầu bài ngồi? Không lẽ bao năm làm học sinh chăm ngoan mà bây giờ lại bị cô cho vô sổ!?

Đấu tranh tư tưởng một hồi, tôi quyết định trong đầu có bao nhiêu chữ thì sẽ bật ra hết. Về chỗ ngồi, đang rầu rĩ vì đầu tuần không mấy suôn sẻ thì cô lại bảo chỉ có bài của tôi làm đúng, hai bài kia không phải sai nội dung nhưng cô yêu cầu là tóm tắt tác phẩm, mà hai đứa ấy lại ghi nội dung nên không tính điểm.

Trong cái rủi có cái may là như thế này à? Đội ơn trời đất, đội ơn thần may mắn!

"Hên nha, tui thấy bà đứng mãi mới ghi, tưởng đâu bà sắp vào sổ ngồi rồi đấy." My quay xuống nói với tôi.

"Công nhận, má ơi, tim tui muốn rớt ra ngoài luôn rồi nè." Về chỗ ngồi rồi mà tim tôi vẫn còn đập mạnh như trống đây, tay chân lạnh ngắt lại con run run nữa.

...

Giờ ra chơi hôm ấy, My và tôi xuống căn tin mua đồ ăn, sau đó lại vòng ra sân bóng rổ ngồi coi. Phải công nhận đám con trai đam mê thể thao thật, giờ ra chơi có bao nhiêu lâu đâu, thế mà vẫn xuống sân chạy tới chạy lui cho nhễ nhại mồ hôi ra. Đứa thì bóng chuyền, đứa thì bóng đá, đứa lại bóng rổ.

"Ê Nhiên, có anh kia đẹp trai quá kìa!" My huých tay tôi, giọng điệu phấn khích.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo hướng tay My đang chỉ, đúng là có trai đẹp thật. Mà mắt nhỏ này cũng sáng, khi tôi hỏi sao biết người ta lớn tuổi hơn mình mà gọi là "anh" thì My liền đáp lại: "Phù hiệu màu đỏ là học sinh khối 12 còn gì!".

Lúc ấy tôi mới rướn người lên, căng mắt nhìn thử xem có đúng vậy không thì lại chẳng nhìn thấy gì, ghen tị mấy người không bị cận quá.

Chương 2

Buổi trưa hôm ấy, tôi và My cùng xuống căn tin trường ăn trưa, nói căn tin cũng không đúng, vì bàn ăn được sắp xếp trải rộng từ hội trường xuống căn tin cơ.

"Bữa nay là cánh gà chiên nước mắm với thịt băm nấu mắm ruốc, cũng ngon á!" My rướn người lên nhìn rồi quay sang nói với tôi, ánh mắt không giấu được sự vui vẻ, bởi My rất thích ăn món này.

Tôi thấy cơm trường khá ngon, thực đơn mỗi ngày mỗi kiểu. Tuy nhiên vẫn có ngày đồ ăn bị dở, mà theo như lời mẹ tôi nói thì cơm trưa ở trường tôi có lẽ là ngon nhất rồi, mẹ tôi còn so sánh với phần cơm trưa của một trường dân lập khác, nói rằng dở nên mức mà học sinh nào cũng phải chê.

Tôi không muốn bị bẩn tay nên quyết định chọn thịt băm để ăn, mà nếu so sánh thì thịt băm là món giúp tôi ăn được nhiều cơm nhất, dễ nhai, dễ nuốt.

"Ủa sao không ăn gà? Ăn thử đi, ngon mà." Đó là lời của My sau khi tôi lấy đồ ăn xong, My lại còn trưng ra vẻ mặt làm như tiếc nuối lắm khi thấy tôi chọn thịt băm để ăn.

"Tui không thích ăn cánh gà lắm, với lại cũng lười gặm."

"Rồi sao bà không lấy táo, quay lại lấy đi!" My nhìn ô đựng trái cây trên khay cơm của tôi trống trơn liền bắt tôi quay lại lấy, chắc My nghĩ là "Dù sao cũng đóng tiền ăn cho trường nên có cái gì thì cứ lấy đi"... chắc vậy nhỉ?

Tôi bất đắc dĩ quay ngược trở lại xin hai trái táo xanh. Thú thực, không phải do tôi kén ăn quá đâu, tại vì táo của trường mua dở quá, cắn miếng nào là tôi muốn nhả luôn miếng đó. My biết tôi không thường xuyên ăn trái cây của trường nên mới bảo tôi quay lại lấy để My ăn.

Hôm nay xuống trễ hơn mọi ngày nên nhìn đâu cũng thấy chật kín, đi đi lại lại, ngó nghiêng nhìn khắp xung quanh chúng tôi mới thấy còn bàn trống phía góc tường ở căn tin. Ngay lập tức, My kéo tôi đi thật nhanh đến đó vì sợ rằng chậm chạp thêm chút nữa sẽ mất luôn chỗ ngồi.

"Xin lỗi bà nha, nãy tui chậm chạp quá nên mới xuống trễ, tưởng đâu hết bàn ngồi luôn rồi." My chắp hai tay trước mặt rồi chà sát nhẹ, phồng má chu môi lên nói lời xin lỗi.

"Kệ đi, không sao đâu." Ngoài mặt thì tôi nói như thế, chứ thực ra lúc đầu cũng hơi khó chịu vì tôi chỉ muốn ăn nhanh một chút rồi chạy lên phòng bán trú, tranh thủ được thêm chút ít thời gian, nếu có đi vệ sinh thì lúc đó nhà vệ sinh nữ cũng sẽ vắng người hơn.

Vừa ngồi vào bàn được khoảng năm phút, một nhóm ba người tiến lại gần chỗ chúng tôi. Phù hiệu màu đỏ, là học sinh khối 12. Tôi hơi nâng mắt lên thêm một chút, gương mặt điển trai của cái anh chơi bóng rổ sáng nay liền đập thẳng vào mắt tôi.

Đang lúc tôi ngơ người, anh ấy dừng lại ngay bàn chúng tôi hỏi nhỏ: "Chỗ này có ai ngồi chưa? Anh ngồi ké được không?"

My và tôi đồng thanh đáp lại: "Không có ai đâu, mấy anh cứ ngồi đi."

"Vậy cảm ơn nhá!"

Ba người đó ngồi ở phía đối diện tôi với My, mà... đến giờ tôi mới biết trường mình cũng lắm trai đẹp đấy chứ. Tại nhìn mấy thằng con trai cùng khối, thấy đứa nào cũng bình bình thôi, chắc tại chưa trổ mã nhỉ?

Với cái cơ địa dễ rung động của tôi thì tôi xin thú nhận rằng mình đã dính tiếng sét ái tình. Lạ thật, chính bản thân tôi còn thấy lạ mà, sao tự nhiên... đùng một cái, tôi lại bị người ta thu hút như vậy chứ?

Mắt sáng, mày rậm, mũi cao, da mướt, dâng người cao ráo, không gầy cũng không mập... Chậc, da mặt trông còn đẹp hơn cả tôi, anh ấy dùng cái gì vậy nhỉ, ghen tị quá!

Trong lúc tôi còn mải mê trôi dạt theo dòng suy nghĩ vu vơ của mình thì lại không nhận ra bản thân mình đang nhìn chằm chằm vào người ta. Mãi đến khi My huých vào ray tôi một cái, lúc ấy tôi mới hoàn hồn trở lại. Cái anh ngồi đối diện tôi có vẻ bối rối khi bị nhìn chăm chú như thế, anh hỏi, giọng trầm mà ấm đến lạ.

"Mặt anh... dính gì hả? Thấy em cứ nhìn nên anh nghĩ thế."

Nghe xong câu này, tôi cảm nhận được mặt mình như đang nóng dần lên. Ôi trời ạ, sao tôi có thể nhìn chằm chằm người ta lộ liễu như vậy chứ!

"Dạ không, em... Em nhìn bâng quơ thôi, nhìn lung tung ấy mà." Tôi cố chữa cháy bằng một lời nói dối nhưng... nghĩ kĩ thì chắc chẳng có ai thèm tin đâu.

Tôi hơi cúi mặt nhưng vẫn len lén liếc nhìn lên, ngờ đâu bắt trúng khoảnh khắc cái anh... ờm... nếp gấp áo cong quá, tôi cố nhìn thêm mới thấy được tên anh - Nguyễn Tuấn Nam, 12C1. Giỏi dữ, lớp chọn luôn kìa.

Tôi quay sang nhìn My, thấy My đang thoải mái nói chuyện với một anh khác, hình như hai người họ có quen biết. Tôi tò mò, kéo nhẹ áo My rồi ghé sát tai hỏi nhỏ:

"Bà quen người ta hả?"

"Hôm bữa tiết thể dục, lúc ra chơi, anh ấy có xuống sân cầu lông chơi mà, bà quên hả. Hôm đó tui với ảnh có đấu một trận ấy, kết quả là thua toàn tập." My vừa nói vừa nhìn tôi, còn phụ hoạ thêm bằng cách lắc nhẹ đầu.

"Mới vậy thôi mà làm quen được luôn rồi hả?"

My là người hoà đồng, dễ kết bạn, là kiểu vừa gặp đã thân. Còn tôi thì ù lì hơn, ai nhìn vào cũng chỉ thấy tôi là một con nhỏ lạnh lùng không quan tâm gì đến ai. Rồi không hiểu sao mà My lại nảy ra cái ý tưởng làm quen luôn hai người còn lại.

"Lỡ rồi, làm quen luôn được không anh Quân?" My hỏi, sau đó khoác tay qua vai tôi nói tiếp, "Nhỏ này tên Nhiên, còn em tên My, bọn em học chung lớp."

Bên kia cũng thoải mái đáp lại, nhất là cái anh ngồi ở giữa, anh nói: "Thằng Quân này thì em biết rồi, còn cái thằng này tên Nam, học sinh giỏi top 1 lớp anh nhé! Còn anh tên Phúc-..."

Tới đoạn này, anh Phúc tạm dừng lời nói, nhổm người về phía tôi và My "... Cần xin số hai thằng này thì cứ nói anh. Yên tâm, chưa có bồ đâu."

"Nói nhỏ ghê, ngồi cách một bàn chắc vẫn nghe được giọng cậu đấy." Anh Nam dứt khoát túm lấy cổ áo anh Phúc mà kéo mạnh lại, giọng bình thản nhưng mà hình như... tai hơi đỏ.

Nhắc mới nhớ, lúc nãy khi anh Nam với anh Phúc nói nhỏ gì đó, hình như từ lúc đó vành tai anh Nam cũng đã hơi ửng đỏ rồi.

Chương 3

Tiếng ồn ào trong căn tin dần tan khi chuông báo giờ ngủ trưa vang lên. My chồng khay cơm của mình lên khay cơm của tôi mang tới chỗ mấy cô phụ bếp, sau đó lại chạy ra kéo tôi đi, tay kia vẫn còn cầm trái táo đang cắn dở.

My nhìn tôi, giọng than trách: "Nay bà ăn lâu thế, ăn chậm hơn cả tui luôn. Đi lẹ lẹ, vào trễ cô cho ăn bản kiểm điểm bây giờ!"

"Ờ ha! Chết thật, chạy lẹ My ơi!" Tôi từ người bị động trở thành người chủ động, nắm chặt lấy cánh tay My rồi lai đi thật nhanh. Cái tội vừa ăn vừa nhìn trai nên mới thế này đây.

Tôi ngó lại phía sau thì thấy anh Nam, Quân và Phúc lúc này cũng vọt đi thật nhanh, vì tôi cũng nghe phong thanh được rằng, thầy quản lý phòng bán trú nam nổi tiếng khó tính.

Có lần, hai học sinh nam nào đó chỉ vô trễ một chút thôi mà đã bị thầy quát tháo không ngừng, còn phải viết một bản tường trình và một bản kiểm điểm nộp lên. Tiếng quát của thầy vang qua tới bên phòng bán trú nữ chúng tôi luôn mà, lúc đó tôi mới thấy yêu hai cô quản sinh canh phòng bán trú nữ của mình, dù khó tính nhưng vẫn còn đáng yêu chán.

Lúc bước lên bậc thang, chỉ còn hai bậc nữa là tới, mà không hiểu kiểu gì tôi lại bị vấp mũi chân vô bậc thang, cả người ngã về phía trước. Xin thề với trời, lúc đó tôi quê kinh khủng, đi bộ thôi mà cũng vấp té được, phải chi mà có mẹ tôi ở đây thù đã có thêm một bài ca ca ngợi sự hậu đậu của tôi rồi. Cũng may mà chống tay kịp, không là hôn luôn cái bậc thang rồi.

Tôi còn đang cầu mong anh Nam sẽ không nhìn thấy cảnh tượng này nhưng định mệnh lại trêu ngươi, một bàn tay chìa ra với lòng tốt đỡ tôi dậy và khi tôi ngẩng đầu lên... vâng, chính là Nam. Những lúc như thế này, cứ tự tin cười một cái rồi dứng dậy đi luôn là được. Nhưng lần này, cơ miệng của tôi cứng ngắc, nụ cười gượng gạo lộ ra, khuôn mặt nóng hừng hực tưởng chừng như phát sốt.

Anh Nam đỡ tôi dậy, My đi sau thấy tôi ngã cũng lao tới đỡ tôi lên. Nam nhìn tôi rồi hỏi: "Có sao không?"

Tôi gượng cười nhìn anh, đáp: "Không, em không sao, cảm ơn anh."

"Đi đứng cẩn thận, sàn chỗ này cũng hơi trơn, dễ té lắm." Anh còn tốt bụng nhắc nhở tôi thêm rồi mới cất bước đi tiếp.

Tôi hơi cúi người xuống, cảm ơn anh ấy và rồi kéo tay My vào phòng bán trú nữ. Ơn trời là vẫn chưa trễ giờ ngủ trưa. Tôi với My nằm cạnh nhau, và rồi cái tính nết hay đi ghẹo người khác của My lại trỗi dậy.

"Thích nhá, được người ta đỡ dậy luôn."

"Thì người ta tốt bụng thôi, bà nói nghe cứ mờ ám kiểu gì á." Mắt tôi lảng đi chỗ khác, miệng nói vây thôi chứ trong trong tôi cũng khoái lắm, khoảnh khắc đó quê thật, nhưng mà cũng coi như trong cái rủi có cái may ha!

...

Chiều hôm đó có tiết Toán của thầy chủ nhiệm, chắc thầy hiền quá nên tôi làm tới, ngồi trong lớp, mà lại còn ngồi bàn thứ hai mà chẳng chú ý nghe giảng mấy. Tôi ngồi đó, hết vẽ vời rồi lại chống cằm nhìn ra ngoài.

Lúc thầy cho thời gian ngồi làm bài tập, My quay xuống hỏi bài tôi. Mà khổ nỗi, con nhỏ ấy thấy tôi viết mỗi cái đề vô vở xong lại chống cằm ngồi nhìn ra phía ngoài, một ngày không ghẹo tôi là My không chịu nổi hay sao ấy.

"Tương tư người ta dữ vậy à? Tiếng sét ái tình này ngang ngửa Romeo và Juliet rồi. Không biết đằng đó thế nào chứ đằng này là thấy như nàng Juliet đổ gục chàng Romeo rồi đấy nhá!"

"Suỵt! Be bé cái mồm thôi, đang trong tiết học đấy!" Tôi vội bịt miệng My lại, ngó lên bàn giáo viên. Thầy chủ nhiệm của tôi cũng tên Nam, thầy ấy thấy chúng tôi láo nháo nhưng chỉ đẩy nhẹ gọng kính, chỉ tay về phía chúng tôi nhắc nhở làm bài tiếp rồi thôi.

"Không phủ nhận tức là tui nói đúng rồi chứ gì?" My vẫn chưa chịu buông tha cho tôi.

"Không có! Trời ơi, làm bài đi My!" Tôi đẩy My quay lên, mặt hơi nóng. Thông cảm, do cơ địa tôi dễ ngại nên mới thế.

Cuối tiết, thầy Nam thông báo đến lớp vài điều nho nhỏ. Chuyện là trường tôi ngoài lớp dạy phụ đạo và nâng cao sau giờ học ra thì còn có cả After School. Tôi thắc mắc, sao không gọi thẳng luôn là các môn thể thao sau giờ học đi mà cứ phải "After School", sau nghĩ lại thấy nó ngắn gọn mà gọi cũng vui miệng... đối với tôi là thế, nên tôi cũng không thắc mắc thêm nữa.

Từ mai, những ai đăng kí After School sẽ bắt đầu học luôn, một tuần hai buổi. Vừa hay, ngày mai tôi PHẢI ở lại học bơi.

Trời ơi, tôi chỉ muốn học xong thì về luôn, vậy mà ngày mai phải lê lết cái thân xác này xuống hồ bơi nhúng nước! Chỉ vì không biết lướt nước mà thầy bắt tôi phải đăng kí cái khoá học này... Tư bản thật biết cách bào mòn học sinh nghèo như tôi quá!

Tôi không cam tâm, nhưng vẫn phải đăng kí. Đành chịu vậy, cũng may còn có bạn có bè trong trong lớp đăng kí học chung, cũng dính cùng một cái lý do như tôi.

...

Tiếng chuông reo dài báo hiệu giờ ra về. Học sinh ùa ra như kiến vỡ tổ. Đông quá, cầu thang hai bên bị tắc nghẽn, tôi chỉ đành đứng chờ cho thưa thớt người rồi mới đi. Mặc dù cũng sợ sẽ trễ xe nhưng mà tôi không muốn chen chúc rồi bị người ta xô đẩy đâu, xui xui lại còn phải hít hà mùi cơ thể của một đống người nữa. My thì đã tạm biệt tôi để chen chúc trong dòng người rồi chạy xuống nhà xe rồi.

Mãi một lúc sau, dòng người ở cầu thang thưa dần, tôi mới bước nhanh xuống dưới. Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, tôi vô thức đi chậm lại và nhìn qua đó lâu hơn bình thường. Rồi... một bóng dáng quen quen cứ thế lọt vào tầm mắt tôi.

Anh Nam chắc thích chơi bóng rổ lắm, giờ ra về mà vẫn nán lại sân để chơi. Bước chân tôi chậm dần, chậm dần và sau đó dừng hẳn. Tôi đứng lại nhìn anh một hồi, mặc kệ trên sân có bao nhiêu người, ánh mắt tôi vẫn chỉ hướng về phía anh ấy.

Đến khi anh Nam quay sang, không biết anh có nhìn thấy tôi không nhưng hành động đó làm tôi giật thót tim như kẻ trộm bị bắt quả tang tại trận. Tôi quay phắt người đi, giả vờ như chưa có gì. Mà cũng vì chuyện đó mà tôi suýt trễ xe đưa rước.

Lúc tôi bước chân ra khỏi cổng trường, xe chở tôi về đã bắt đầu lăn bánh. Ôi thôi xong rồi, xe chạy mất thì ai chở tôi về đây!? Xe vừa lăn bánh nên vận tốc vẫn còn tà tà, tôi nắm quai cặp vội đuổi theo sau.

"Chú ơi, chú ơi, khoan đã chú ơi! Chú ơi dừng xe mở cửa cho con với!!!"

Chẳng biết chú tài xế có nghe thấy không nhưng tôi vẫn cứ gọi, tay giơ cao lên vẫy. Tôi còn vỗ cái "bốp" vào thân xe nữa, chắc chú ấy có nhìn qua kính chiếu hậu nên dừng xe lại, mở cửa chờ tôi lên.

Tôi chạy nhanh lên xe, thở hổn hển, đầu tóc rối bù. Cũng may là có đeo khẩu trang nên cũng đỡ ngại hơn đôi chút.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play