Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trùng Sinh, Nuôi Vợ Từ Bé

Chương 1. Trùng sinh

Người đàn ông bình tĩnh lấy ra một chiếc bật lửa, ánh mắt nặng gánh tang thương nhìn vào dòng chất lỏng khảm đầy trên những bức tranh, tràn lan khắp nơi. Mùi xăng dầu nồng nặc lan toả trong không khí, đặc đến mức hơi thở hắn không còn nhịp nhàng.

Tiếng *tách tách* vang lên, ngọn lửa nhỏ cháy trong mắt hắn, rồi từ từ bừng sáng như pháo nổ khi nó chạm vào dòng chất lỏng.

Tay hắn vì tiếp xúc trực tiếp bị ngọn lửa bao bộc, hắn không còn cảm thấy đau đớn, mặc ngọn lửa đốt da thịt bỏng rát, đỏ như thịt nướng.

Hắn ôm lấy người hắn yêu chuẩn bị đón nhận cái chết. Cô gái trong tay hắn đã không còn hơi thở, gương mặt trắng bệch, hoàn toàn là một cái xác lạnh. Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, trong chốt lát, ngọn lửa lớn đã bao trùm hắn và cô.

Trước khi nhắm mắt, hắn còn lưu luyến thì thầm câu nói đầy hối tiếc.

“Ông trời, xin ông, nếu như có kiếp sau, hãy cho tôi được gặp cô ấy, được làm lại từ đầu, tôi sẽ không bước vào con đường lầm lỗi này nữa."

...

“Ha!”

Đôi mắt đang nhắm chặt chợt mở toang, người nằm trên giường thở hổn hển chưa từng có, trên vầng trán còn đang lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh. Đôi ngươi đen láy của hắn thu vào khung cảnh một căn phòng sa hoa chìm trong bóng tối, mọi ngóc ngách, đồ đạt đều rất quen thuộc.

Hắn giật mình ngồi dậy, sờ soạng khắp người mình, cảm giác cơ thể hoàn toàn lành lặn khiến hắn bàng hoàng.

-Chuyện gì thế này?

Không một chút chần chừ, hắn khẩn trương bước xuống giường, chạy sộc vào trong phòng tắm, mở đèn, đứng trước gương sáng, sắc mặt hắn bao phủ bởi một mị thái kinh ngạc.

“Không thể nào!”

Tay hắn áp chặt lên mặt gương, bên trên in rõ hình ảnh của hắn, người vẫn còn lành lặn, nhưng là trong bộ dạng của một đứa trẻ, gương mặt non nớt, dáng người đang phát triển.

“Không thể nào, sao mình...”

"Không lẽ...mình mơ sao?”

Hơi thở của hắn gấp tột độ, một lần nữa kiểm tra cơ thể, nắn nót từng tấc da thịt, còn tự tát vào mặt mình thật mạnh.

*Bốp*

Cái tát đau điếng cùng thanh âm văng vẳng bên tai bức hắn nhăn mặt nhăn mày, cảm nhận cơn đau rõ rệt chứng tỏ những gì hắn đang thấy không phải là mơ. Hắn còn sống!

-Nhưng sao...lại là bộ dạng trẻ con?

“Chẳng lẽ những việc đã xảy ra mới đúng là mơ sao?”

Tuy nhiên, cảm giác những việc hắn trải qua vô cùng chân thật, chân thật đến mức ngấm vào trong xương tủy, một cảm giác đau đớn tột cùng khiến hắn phải rơi nước mắt trước tấm gương phản chiếu.

Trái tim hắn đập thình thịch một cái rồi siết chặt, ngầm báo hiệu cho hắn.

-Lẽ nào...

“Mình trùng sinh sao?”

“Trùng sinh, trùng sinh...”

Hắn lẩm bẩm, nghĩ đến việc được trùng sinh như trong phim, khiến ý thức nhiễu loạn, dường như sắp không phân biệt được giữa mơ và hiện thực.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng *kèn kẹt* làm kinh động hắn phải chạy ra xem. Hắn vén tấm mành lên, hai mắt dán chặt vào hình ảnh của một con mèo.

Dáng hình và màu sắc của con mèo ấy...trong đầu hắn đã từng xuất hiện, làm hắn chết chân, cứng đờ như một khúc củi.

-Con mèo này...nó đã chết rồi mà?

Hắn đã từng thấy nó chết, hắn chắc chắn điều đó! Hai tay hắn mất tự chủ siết chặt tấm mành, miệng lại lẩm bẩm như đang tiên đoán.

“Con mèo cào cửa sẽ bị con chó cắn chết!”

Rồi, như hắn vừa nói, con mèo trước mắt đang vương móng cào thì chú chó giữ nhà từ đâu vồ tới cắn chết nó, tiếng mèo chỉ kịp kêu thét lên rồi tắt ngấm, con chó nhả cái xác đầy máu ở bên ngoài cửa sổ rồi rời đi.

“Là thật rồi...”

Hắn tỳ hai tay lên cửa sổ, lực đạo chặt chẽ như muốn làm bể mặt kín, tròn mắt nhìn thật kỹ, hình ảnh cái xác có trong đầu hắn giống hệt như cái xác lúc này. Con mèo bị cắn đứt cổ mà chết, miệng há ra không ngậm lại được.

Tất cả sự việc vừa xảy ra đều trùng khớp với đoạn kí ức có trước trong đầu hắn.

Trong đoạn kí ức ấy, hắn là người đã chứng kiến toàn bộ cái chết của con mèo, nhưng khi đó hắn lại làm ngơ, lạnh lùng xem như chưa từng thấy còn kéo rèm lại, quay về giường ngủ một giấc.

“Đúng là thật rồi...”

Hắn lập tức nhìn vào thời gian trên cuộn lịch, lâu thật lâu cũng hoàn hồn, nhận ra bản thân mình thật sự đã trùng sinh! Trùng sinh lại kiếp trước, còn vào 41 năm trước, khi hắn còn là một cậu bé 10 tuổi.

Chương 2. Tôi muốn trở về nước đón một người

Ở kiếp trước, hắn – Trương Hữu Thiên, là đứa con độc nhất của một gia tộc quyền thế, còn là một Thượng tướng nổi tiếng độc ác và ngông cuồng, lại đem lòng yêu một cô gái là một hoạ sĩ nghèo, giàu sự lương thiện.

Cô đã bán lần đầu cho hắn, sau đó bỏ đi, khiến hắn phải mất rất nhiều năm tìm kiếm cô, lúc tìm được người thì cô đã gả cho người khác.

Vì để có được cô, hắn không từ thủ đoạn chia rẻ cô và chồng, giết chết con cô, cưỡng hiếp cô, sau đó phẫu thuật thẩm mỹ gương mặt cô, đổi thân phận của cô, ép cô gả cho hắn, giam cầm cô, ép cô yêu hắn. Kết quả, những việc hắn làm quá nhiều sai trái khiến cô không thể bỏ qua, không thể yêu hắn, ôm tâm bệnh mà qua đời.

Hắn mất đi cô, ôm xác cô tự thiêu. Cứ ngỡ, mọi chuyện đến đấy là kết thúc, không ngờ ông trời nghe được những lời thì thầm của hắn, cho hắn trùng sinh làm lại từ đầu.

“Tốt quá! Tốt quá!”

Trương Hữu Thiên vui mừng nhảy cẩn lên, mừng vì hắn đã có cơ hội làm lại từ đầu, có cơ hội thay đổi bi kịch, bèn gấp gáp chuẩn bị đi tìm cô gái hắn yêu.

Đột nhiên, cơ mặt đang căng hết cỡ của hắn lại chùn xuống, bước chân chững lại, gương mặt góc cạnh lộ rõ biểu cảm lo lắng, bởi, ông trời cho hắn trùng sinh vào 41 năm trước...có nghĩa, thời điểm này cô gái vẫn chưa ra đời.

Và, hắn đang được bố gửi nuôi dậy từ nhỏ ở một đất nước khác, không phải là quê của hắn và cô gái.

Hắn khựng lại, lâu thật lâu lập tức lục kí ức của kiếp trước trong đầu, nhớ lại lời cô gái kể rồi lần ra thời gian và địa điểm cô sinh ra.

Không một chút chểnh mảng, hắn nhìn chăm chăm vào con số trên cuốn lịch, cùng với con số trên đồng hồ, mà lòng nóng như lửa đốt.

Hôm nay...chính là ngày cô gái ra đời, chỉ còn cách vỏn vẹn 8 tiếng nữa!

“Không được, mình phải đến đó! Phải gặp lại cô ấy.”

Trương Hữu Thiên quýnh quáng, chạy ra khỏi phòng mặc cho trên người còn chưa mặc quần áo chỉnh tề.

Hắn sực nhớ đến một người, đến trước một căn phòng, gõ cửa thúc giục người ở bên trong.

“Cảnh Vân, Cảnh Vân! Mau dậy đi, tôi cần cô giúp!”

“Cảnh Vân!!!!”

Vài giây sau đó, người ở bên trong cũng mở cửa bước ra, đó là nữ quản gia của hắn – Cảnh Vân. Kiếp trước, người này vì bị bệnh nặng, hắn lại bận rộn lạnh nhạt không chú ý, để người mất sớm. Thời khắc này, khi hắn gặp lại cố nhân, vừa vui mừng khôn xiết vừa hoài niệm, nhưng niềm vui chẳng giữ được lâu, bị bẻ gãy vì còn có việc quan trọng cần phải làm.

Cô gái đang ngáp một hơi thật dài, còn đưa tay dụi vào mắt, chưa kịp tiếp thu mọi thứ đã bị Trương Hữu Thiên kéo đi.

“Cậu chủ, làm gì vậy?”

“Cậu chủ, trời đã tối, cậu còn muốn đi đâu?”

Cảnh Vân bị Trương Hữu Thiên kéo bước đi không thuận, suýt nữa ngã ra đất.

Còn hắn, vì không có thời gian, cho nên phải đi vừa nói.

“Đi đón vợ tôi về.”

“Vợ?”

Nghe như sét đánh ngang tai, Cảnh Vân lập tức dùng hết sức lực hất phăng cánh tay nhỏ bé, nhíu mày mỏng nhìn hắn đăm đăm không chớp mắt.

Hắn từ nhỏ đến lớn do một tay cô chăm sóc, từ miếng ăn cho đến giấc ngủ, thậm chí cả việc học hành và giáo dưỡng cũng phải đến tay cô. Là một đứa trẻ mới 10 tuổi, cảm xúc vừa chớm nở, đến thích một người nào đó còn chưa chắc đã rõ ràng, lấy đâu ra việc hắn có vợ?”

“Cậu chủ, cậu bị làm sao vậy? Cậu không khoẻ chỗ nào sao?”

Cảnh Vân còn tưởng hắn đang mộng du, đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt hắn, còn sờ lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ. Kết quả, bị hắn gạt ra.

“Tôi không đùa, Cảnh Vân, tôi muốn trở về nước đón một người!”

Gương mặt non trẻ nghiêm túc chưa từng có, ánh mắt hắn sắc bén tựa một người trưởng thành khiến Cảnh Vân bối rối, cảm thấy có điều không đúng.

“Trở về...nước...đón ai chứ?”

Mị thái của cô gái ngơ ngác, nhìn người không chớp mắt.

Trương Hữu Thiên lúc này mới sực nhớ mình đang trong hình dáng của một đứa trẻ, vội vàng điều chỉnh lại câu nói sắp sửa thốt ra.

“Bây giờ tôi không thể cho cô biết đó là ai, nhưng tôi cần về nước gấp. Cảnh Vân, sắp xếp chuyến bay gấp cho tôi.”

Lời nói và thái độ của hắn vô cùng cứng rắn, cứ như một người được huấn luyện trong quân đội, làm Cảnh Vân chợt nhớ đến, dạo gần đây hắn bị ép học rất nhiều, trong đó có cả việc làm quen với quân ngũ quá sớm, khó tránh khỏi hắn bị ảnh hưởng.

-Có lẽ vậy, có lẽ cậu ấy học quá nhiều nên thế, ngủ một giấc ngày mai sẽ bình thường.

Cô đinh ninh cho là vậy, rồi không nói hai lời, dùng sức bế Trương Hữu Thiên lên, bỏ ngoài tai những lời la hét.

“Cảnh Vân, thả tôi xuống, tôi nói cô có nghe không hả? Tôi cần phải về nước!”

“Được rồi, cậu chủ, ngủ một giấc ngày mai tôi sẽ cho cậu về.”

Bàn tay mềm mại vỗ nhẹ một bên mông của người răn đe, vì muốn hắn ngoan ngoãn mà Cảnh Vân buộc lòng hăm doạ.

“Cậu chủ, cậu mà không ngủ là tôi sẽ không chơi với cậu nữa.”

“Buông tôi ra, Cảnh Vân.”

Trương Hữu Thiên hét lớn, trách bản thân trùng sinh vào lúc hắn chỉ mới 10 tuổi, khiến lời nói của hắn lúc này chẳng có giá trị. Nhưng, hắn không thể cứ thể là chấp nhận số phận, bất chấp đánh lên vai cô gái.

Chương 3. Tuyệt đối để bi kịch lặp lại lần nữa

Tiếng *bình bịch* uy lực vang lên, Cảnh Vân bị hắn đánh đau buộc lòng thả hắn xuống, tóm lấy tay làm loạn của hắn, gằn giọng.

“Cậu chủ, đừng có quậy nữa được không? Bình thường cậu đâu có như vậy? Cậu mà không chịu ngủ để đổ bệnh tôi sẽ lo lắng đấy.”

“Tôi không quậy, Cảnh Vân, tôi nói thật, tôi cần về nước để đón một người!”

“Là ai chứ? Người nào mà khiến cậu nhóc 10 tuổi của tôi đòi về nước ngay trong đêm thế này?”

Cô gái liên tục chất vấn, tay siết chặt không thả lỏng.

Lòng kiên nhẫn của Trương Hữu Thiên dần mất, hắn biết bấy giờ có giải thích gì người trước mặt vẫn không tin, miễn cưỡng hắn dùng biện pháp mạnh.

Hắn vùng vằng thoát ra khỏi tay Cảnh Vân, chạy đến hồ cá gần đó, đứng lên thành, hăm doạ.

“Cảnh Vân, cô còn không nghe tôi sẽ nhảy xuống đó!”

“Cậu chủ đừng!”

“Cậu chủ, tôi xin cậu, đừng làm loạn nữa, bây giờ muốn về nước cũng mất 5 tiếng, đi gấp e là...với lại nếu để bố cậu biết chuyện tôi sẽ bị..."

“Tôi không cần biết!!!!”

Người phía trước quát tháo, tính hắn nóng như lò luyện ngục, nhưng không nóng bằng mỗi giây mỗi phút trôi qua. Hắn sợ, mình còn chần chừ sẽ không kịp thay đổi mọi chuyện ở kiếp trước, cuối cùng sẽ nhận kết đắng, lặp lại bị kịch.

“Cảnh Vân, cô không nghe lời tôi thì từ bây giờ nghỉ việc luôn đi, tôi chính thức đuổi cô!”

“Cậu chủ!”

Cảnh Vân lập tức điêu đứng, gương mặt tái mét như người sắp chết.

Cô là quản gia được hắn thiên vị nhất nên cô đã quên mất vị trí của mình, không còn nghe lời hắn như một đầy tớ nghe lời chủ, bức hắn phải dùng uy quyền của mình để trấn áp.

“Tôi không nói đùa, hoặc là làm theo lời tôi, hoặc bây giờ tôi nhảy xuống đó, rồi cô sẽ bị đuổi ngay lập tức.”

“Người đâu! Người đâu mau ra đây!”

Trương Hữu Thiên gọi lớn, làm Cảnh Vân hoảng hốt, cuối cùng cũng chịu thua, vội vàng nhào đến, quỳ lạy dưới chân hắn.

“Cậu chủ, tôi xin cậu, đừng làm vậy, đừng đuổi việc tôi, tôi từ nhỏ đã theo hầu cậu, không nhà không người thân, cậu mà đuổi...tôi thật sự không biết mình phải đi về đâu.”

“Vậy thì làm theo lời tôi ngay!”

“Được, được, tôi làm ngay.”

Cảnh Vân không dám bẹo gan hắn, dù hắn chỉ là một đứa trẻ, nhưng vẫn là chủ, nếu thật sự phật lòng hắn, không những công việc mất mà cả cái mạng cũng chưa chắc giữ được.

Mất 30 phút sau, Cảnh Vân cũng lo liệu xong mọi thứ, cô cùng Trương Hữu Thiên trở về nước ngay trong đêm, còn mang theo rất nhiều tiền theo mệnh lệnh của hắn.

...

Đất nước XX, bệnh viện phụ sản.

“Nhanh lên, mau theo tôi.”

Hai chân loắt choắt chạy rất nhanh, Cảnh Vân ở phía sau đuổi theo suýt tắt thở, hắn cứ như bị ma đuổi, chẳng thèm ngoảnh đầu ngó lại cô.

“Cậu chủ, chậm thôi, đợi tôi với!”

Trương Hữu Thiên như kẻ điếc không nghe, chạy khắp bệnh viện được một lúc thì dừng lại.

Hai mắt hắn dán chặt vào người đàn ông ăn mặc luộm thuộm, gương mặt ủ rũ, trên tay bòng một đứa trẻ sơ sinh, ngồi thất thần trước băng ghế của phòng sinh.

Khuôn mặt và dán người của người đó, mặc dù trẻ hơn so với kí ức, nhưng Trương Hữu Thiên vẫn nhận ra, đó chính là bố của người hắn yêu – Lưu Hoành.

Và, đứa bé sơ sinh đang được người ẵm trong tay chính là cô gái hắn yêu ở kiếp trước – Hoa Ly Mạn.

-Tiểu Mãn...

Một cảm giác nghẹn ngào khó tả hình thành trong lòng hắn, hai mắt hắn rưng rưng dán chặt vào đứa bé ấy.

-Quả nhiên là thật...

Hắn đã đến kịp, đến đúng vào lúc Hoa Ly Mạn vừa sinh ra không lâu, đúng như những gì người từng kể cho hắn nghe ở kiếp trước.

Lúc này, mẹ cô vì sinh khó mà qua đời, Lưu Hoành đang phải trải qua nỗi đau lớn nhất trong đời mình, đã thế hiện giờ ông còn đang túng thiếu, bòng con nhỏ trong tay, vừa đau vừa lạc lõng, không biết phải sống tiếp như thế nào.

Chính vì hoàn cảnh này, mà kiếp trước Lưu Hoành phải cơ cực làm đủ việc nặng nhọc nuôi Hoa Ly Mạn khôn lớn, để rồi mắc bệnh nặng.

Còn Hoa Ly Mạn, vì cứu bố mà phải bán thân, bán đi lần đầu cho hắn, bị hắn ngược đãi khiến cô tủi nhục phải chuyển đến nơi khác.

Sau này, khi tìm được cô, hắn phá hoại hạnh phúc của cô và chồng, còn dùng người bố bệnh nặng kia ép cô phải quay về bên cạnh hắn, gả cho hắn, dẫn đến kết cục bi thảm.

Vậy nên, thời khắc này, khi được trùng sinh, gặp người mình yêu sớm hơn, hắn tuyệt đối để bi kịch lặp lại lần nữa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play