[Mason X CongB] Bàn Cờ Không Vua.
1# - Lần Đầu Gặp Mặt
Buổi sáng sớm, tòa nhà kính khổng lồ của White Fang vươn lên như một khối thép lạnh giữa thành phố. Ánh nắng chiếu lấp lánh trên logo WF, phản chiếu xuống đám đông nhân viên đang hối hả bước vào.
Một chàng trai trẻ đứng ở bậc thềm – Công – vest đen chỉnh tề, tay cầm túi hồ sơ. Anh ngẩng nhìn tòa nhà một lúc lâu, trong đôi mắt như có cả một cơn bão lặng. Mỗi bước chân anh đặt lên nền đá như khắc sâu một lời thề thầm kín.
Công mặt không cảm xúc, chỉ nhấc từng bước tiến đến cánh cửa xoay.
Nguyễn Thành Công
“White Fang…nơi mọi chuyện từng bắt đầu. Và cũng sẽ là nơi mọi thứ kết thúc.”
Anh hít sâu, chỉnh lại cà vạt, nở nụ cười xã giao trước khi bước qua cánh cửa xoay. Không ai biết, bên dưới vẻ bình thường của “nhân viên mới”, anh chính là con bài của Black Rose được cài vào tim kẻ thù.
Trong đại sảnh, mùi cà phê và tiếng gõ bàn phím hòa vào nhau. Công đưa thẻ nhân viên cho lễ tân. Ánh mắt anh của như thói quen, lướt khắp các góc, ghi nhớ từng camera, từng lối ra khẩn cấp.
NVP
Lễ tân: Anh là Công phải không? Trưởng phòng sẽ xuống đón anh ngay. //mỉm cười//
Anh chỉ mỉm cười, sau đó im lặng quan sát mọi thứ xung quanh.
Thang máy mở ra. Một người đàn ông cao, dáng gọn gàng, vest xám bước tới – Bách. Anh không cười nhiều, chỉ đưa tay:
Nguyễn Xuân Bách
Anh Công phải không? Tôi là Bách – trưởng ban của bộ phận Logistics. Chào mừng đến White Fang.
Nguyễn Thành Công
Chào anh, rất hân hạnh được gặp.
Nguyễn Xuân Bách
“Đây là người mà ông Q đã nói sao..?”
Công bắt tay, nụ cười lịch sự nở ra. Một thoáng gì đó vụt qua trong mắt cả hai – như hai con thú săn trong rừng chợt nhận ra mùi nhau.
Họ cùng đi dọc hành lang kính, ánh sáng phản chiếu làm hai bóng người kéo dài trên sàn. Bách vừa giới thiệu về bộ phận an ninh dữ liệu, vừa quan sát nhân viên mới. Công lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết – hệ thống xác thực ba tầng, kho dữ liệu chính, phòng server dưới tầng hầm.
Trong đầu anh, một giọng nói trầm thấp vang lên:
Nguyễn Thành Công
“Mục tiêu: Cerberus. Ghi nhớ mọi thứ, đừng để ai nghi ngờ.”
Và thế là trò chơi bắt đầu. Hai kẻ tưởng chừng xa lạ, trên thực tế là hai sát thủ của hai thế giới đối lập, giờ đứng cùng một chiến tuyến – nhưng không ai biết trong tim người kia đang giấu gì.
Bách dẫn Công vào văn phòng hiện đại. Màn hình, máy tính, sơ đồ an ninh phủ khắp tường. Anh giới thiệu sơ lược công việc, bàn giao máy tính, thẻ ra vào.
Nguyễn Xuân Bách
Ở đây an ninh là ưu tiên hàng đầu. Tất cả dữ liệu quan trọng đều phải qua xác thực ba tầng. Anh chỉ cần tập trung vào phần phân tích, còn lại tôi sẽ hướng dẫn.
Nguyễn Thành Công
Cảm ơn anh đã tận tình hướng dẫn.
Nguyễn Xuân Bách
“Theo những gì ông Q nói, chính xác là người này đã gia nhập vào tổ chức được rất lâu và hoàn thành nhiều nhiệm vụ một cách xuất sắc..”
Công gật đầu, ánh mắt vẫn lướt khắp căn phòng như đang ghi nhớ mọi vị trí quan trọng.
Nguyễn Xuân Bách
Còn nữa, ngoài hậu cần và vận chuyển cậu còn ở vị trí nhân sự và đào tạo, nhớ làm cho tốt vào.
Nguyễn Thành Công
Tôi biết rồi, cảm ơn vì đã phổ cập.
Nguyễn Thành Công
“Đều là những vị trí ít liên quan đến việc mình cần làm..”
Bách nhìn Công thêm một giây, như cảm nhận được gì đó:
Nguyễn Xuân Bách
“Ánh mắt này… không phải của kẻ mới.”
Kahnza Hango
Làm nhanh để câu tí view
2# - Phòng An Ninh Dữ Liệu
Ánh nắng ngoài cửa kính đã ngả vàng. Trong phòng an ninh dữ liệu, tiếng gõ bàn phím và tiếng máy chủ rì rì hòa thành nhịp điệu quen thuộc. Hàng chục màn hình hiển thị các dòng mã, sơ đồ mạng, cảnh báo an ninh nhấp nháy.
Công ngồi vào bàn làm việc mới, trên màn hình trước mặt là hệ thống kiểm tra nhật ký truy cập. Anh đeo tai nghe, vừa “làm quen” phần mềm vừa ngầm ghi nhớ đường dẫn vào kho dữ liệu chính. Mỗi cú click, mỗi lệnh anh nhập như một nhát dao khắc vào trí nhớ.
Bách đi ngang qua sau lưng, cầm một tập hồ sơ, giọng trầm thấp:
Nguyễn Xuân Bách
Anh kiểm tra giúp tôi các bản ghi hôm qua ở khu lưu trữ Cerberus. Có cảnh báo bất thường, tôi muốn chắc chắn không có ai đột nhập.
Nguyễn Thành Công
//gật nhẹ// Rõ.
Anh mở nhật ký hệ thống, những dãy số và ID hiện ra. Bách đứng bên cạnh một lúc, mắt nhìn màn hình nhưng thực chất đang nhìn Công. Trong ánh sáng màn hình, đôi mắt hai người khẽ chạm nhau.
Nguyễn Thành Công
//mỉm cười xã giao// Có vẻ hệ thống phức tạp thật, tôi sẽ cần ít thời gian để làm quen.
Bách khẽ gật, không nói gì, rồi quay đi. Trong đầu anh, một tia nghi hoặc mơ hồ chợt thoáng qua nhưng rồi lại thôi.
Công cúi xuống, giấu nụ cười nửa miệng. Anh mở ngăn kéo, bên trong có một chiếc điện thoại đen nhỏ xíu, không kết nối với mạng công ty. Đợi khi Bách khuất sau dãy tủ, anh lén bấm một chuỗi số. Màn hình hiện tin nhắn từ Black Rose:
-Mục tiêu: kho dữ liệu Cerberus. Ghi nhớ đường dẫn. Không để lộ thân phận. Chúng ta đang theo dõi.-
Anh khép điện thoại lại, đút sâu vào túi, tiếp tục gõ phím như một nhân viên chăm chỉ.
Bách đứng tựa khung kính phía ngoài, một tay cầm tập hồ sơ, một tay cầm cốc cà phê. Anh nhìn vào bóng phản chiếu trên kính – bóng Công đang ngồi chăm chú làm việc. Đôi mắt Bách như chứa một dấu hỏi chưa có lời giải.
QUÁN BAR WHITE FANG — CĂN CỨ NGẦM.
Bảng hiệu “WHITE FANG” phát sáng tím nhạt, tiếng nhạc jazz len qua khe cửa. Bên ngoài chỉ là một quán bar sang trọng như bao nơi khác ở trung tâm thành phố. Nhưng Công biết rõ, phía sau cánh cửa nặng mùi gỗ sồi kia là thế giới của những bóng đêm.
Anh đẩy cửa bước vào. Khói thuốc, ánh đèn mờ ảo, tiếng ly chạm nhau. Những nhân viên mặc vest đen đứng rải rác, mỗi người một kiểu nhưng ánh mắt đều sắc lạnh. Bách đang đợi ở quầy bar, cốc rượu chưa uống chạm vào môi như một tín hiệu ngầm.
Ở quầy bar, Bách đang dựa lưng, tay xoay cốc rượu. Ánh đèn mờ chiếu lên gương mặt anh, đường nét rõ hơn, lạnh mà đẹp. Thấy Công, Bách nhếch môi cười nhẹ:
Nguyễn Xuân Bách
Tân binh cuối cùng cũng tới. Không sợ lạc vào hang sói à?
Nguyễn Thành Công
Hang sói mà có người hướng dẫn đẹp trai thế này thì tôi cũng yên tâm phần nào. //khẽ cười//
Nguyễn Thành Công
“Trình độ chỉ có ngang nhau thôi chứ không phải tân binh đâu.”
Bách hơi nghiêng đầu, nụ cười thoáng sắc như dao:
Nguyễn Xuân Bách
Khéo miệng đấy. Ở đây toàn sói thật đấy, cẩn thận kẻo bị cắn.
Nguyễn Thành Công
Vậy ra ngoài giờ làm thì đây mới là tính cách thật à? //nhếch môi//
Nguyễn Xuân Bách
Có thể là vậy.
Công nhìn quanh, ánh mắt tự nhiên nhưng trong lòng đang quan sát từng góc:
Nguyễn Thành Công
Nếu có sói, tôi đoán anh là con sói đầu đàn.
Bách bật cười, nụ cười hiếm hoi làm mềm nét lạnh:
Nguyễn Xuân Bách
Đừng tâng bốc, không khéo bị cắn trước tôi đấy. Đi nào, tôi dẫn cậu đi làm quen mọi người, để còn biết mặt sói nào nguy hiểm.
Hai người đứng sát nhau hơn một nhịp, như có luồng điện vô hình chạy qua. Công chỉnh lại cổ áo, khẽ gật:
Nguyễn Thành Công
Anh dẫn đường, tôi theo.
Bách bước chậm, giọng trầm ấm vừa đủ nghe:
Nguyễn Xuân Bách
Cẩn thận đấy, theo tôi rồi thì đừng hối hận. //cười nửa miệng//
Công cười khẽ, ánh mắt sâu:
Nguyễn Thành Công
Tôi không phải kiểu người hối hận đâu.
Bách nhìn anh thêm một nhịp, rồi quay đi, dẫn Công đến từng bàn.
– Bàn đầu là Lyenix, nữ hacker chính của bộ phận an ninh dữ liệu. Cô nháy mắt với Công:
NVP
Lyenix: Tân binh à? Hy vọng em gõ phím nhanh hơn tôi.
Bàn thứ hai là Haldren, chuyên điều hành vận chuyển ngầm, tay nâng ly whisky, nhìn Công đầy dò xét:
NVP
Haldren: Nghe nói trước khi giới thiệu như này thì cậu luôn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc? Để tôi coi cậu làm được gì.
Góc khuất là Jaysonlei, một tay sát thủ đội phản gián, cười nửa miệng:
Hồ Phước Thịnh
Ở đây không ai vô tình bước vào. Chào mừng, Công.
Công mỉm cười xã giao với từng người, vừa lắng nghe, vừa ghi nhớ khuôn mặt, giọng nói, vừa cảm thấy không khí ngột ngạt mùi thuốc súng ẩn dưới lớp nhạc jazz.
CĂN PHÒNG VIP PHÍA SAU QUẦY BAR.
Bách mở cánh cửa thép nhỏ phía sau quầy, dẫn Công xuống cầu thang hẹp. Tiếng nhạc biến mất, thay bằng tiếng quạt gió và mùi kim loại. Phòng VIP như một phòng họp ngầm, tường gạch tối màu, bàn dài, màn hình lớn treo giữa.
Kahnza Hango
Chừa chữ cho chap sau
3# - Căn Cứ Của White Fang
Bách mở cánh cửa thép nhỏ phía sau quầy, dẫn Công xuống cầu thang hẹp. Tiếng nhạc biến mất, thay bằng tiếng quạt gió và mùi kim loại. Phòng VIP như một phòng họp ngầm, tường gạch tối màu, bàn dài, màn hình lớn treo giữa.
Một người đàn ông trung niên tóc bạc gần hết, vest đen – Q – đã đợi sẵn. Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao mỏng.
Q - Ông trùm White Fang
Ngồi đi.
Q - Ông trùm White Fang
Công và Bách ngồi xuống. Q đặt tập hồ sơ lên bàn, mở màn hình chiếu logo sư tử vàng – CERBERUS.
Q - Ông trùm White Fang
Đây là dự án tối mật nhất của White Fang – Cerberus. Một hệ thống tích hợp trí tuệ nhân tạo, vũ khí sinh học và kiểm soát mạng lưới an ninh toàn cầu. Chúng ta là mục tiêu của mọi tổ chức khác. Và nhiệm vụ của hai cậu…
Ông dừng lại, nhìn thẳng Công:
Q - Ông trùm White Fang
…là bảo vệ lớp dữ liệu lõi của Cerberus. Không để lọt một bit ra ngoài. Cậu là người mới, nhưng Bách sẽ kèm cậu. Bất kỳ dấu hiệu xâm nhập nào, xử lý ngay.
Nguyễn Xuân Bách
Rõ, thưa Q.
Nguyễn Thành Công
Vâng, tôi hiểu rồi.
Q tắt màn hình, ánh đèn lại bình thường:
Q - Ông trùm White Fang
Đêm nay cậu về nghỉ đi, mai chính thức nhận ca. Bách, cậu chịu trách nhiệm hướng dẫn.
Bách gật. Công khẽ cúi chào Q lần nữa trước khi theo Bách ra khỏi phòng. Khi họ bước qua hành lang tối, Công liếc nhanh lên logo Cerberus còn mờ trên màn hình phản chiếu, trái tim đập nhanh hơn.
Nguyễn Thành Công
“Cerberus… mình đã tới gần.”
Cánh cửa thép khép lại phía sau lưng họ. Tiếng nhạc jazz từ quán bar phía trên lại len xuống khe cầu thang. Hành lang ngầm mờ ánh đèn vàng, vắng người. Tiếng giày vang trên nền gạch, chỉ còn Công và Bách đi cạnh nhau.
Bách liếc sang Công, nhẹ giọng:
Nguyễn Xuân Bách
Thấy sao? Lần đầu nghe về Cerberus chắc cũng choáng?
Công mỉm cười, đôi mắt vẫn nhìn thẳng phía trước:
Nguyễn Thành Công
Choáng thì có, nhưng không phải vì dự án. Mà vì anh đó. Ở đâu anh cũng toát ra cái khí chất ‘người trong cuộc’.
Bách khựng nửa nhịp, rồi bật cười khẽ:
Nguyễn Xuân Bách
Khéo miệng thật. Tôi mà tin cậu thì coi như bị hớ rồi.
Công nghiêng đầu nhìn, ánh đèn vàng phản chiếu trong mắt anh:
Nguyễn Thành Công
Nếu không tin, sao vẫn nhận tôi làm người kèm?
Hắn nhún vai, giọng vẫn trầm nhưng đuôi câu mềm hơn:
Nguyễn Xuân Bách
Có thể tôi thích tự tay huấn luyện tân binh. Hoặc… thích xem tân binh nào đó phản ứng thế nào.
Nguyễn Thành Công
Vậy nếu là người khác thì sao?
Công cười nhẹ, tay bỏ túi:
Nguyễn Thành Công
Vậy tôi sẽ cố gắng không làm anh thất vọng.
Hai người đi tiếp, khoảng cách giữa hai vai chỉ còn một gang tay. Bách liếc một lần nữa, ánh nhìn sâu hơn bình thường:
Nguyễn Xuân Bách
Đừng chỉ cố gắng. Ở đây, nếu không đủ thông minh, cậu sẽ biến mất trước khi kịp hối hận.
Công đáp lại bằng một nụ cười nửa miệng, thản nhiên:
Nguyễn Thành Công
Anh chưa thấy tôi lúc chơi cờ đâu. Tôi thích những bàn cờ khó.
Bách không trả lời, chỉ khẽ nhếch môi, đút tay vào túi. Hai người cùng bước lên cầu thang. Trên kia, tiếng nhạc bar lại vang lên, nhưng trong hành lang vắng chỉ còn hai chiếc bóng đổ dài sát nhau – như hai quân cờ cùng rời khỏi bàn, mà không ai biết ván cờ thực sự mới chỉ bắt đầu.
QUÁN BAR WHITE FANG — KHU TRÊN.
Tiếng nhạc jazz lại ùa ra khi cánh cửa thép mở. Ánh đèn mờ pha khói thuốc nhuộm vàng hai người vừa bước lên. Không khí phía trên vẫn náo nhiệt, tiếng cười nói rải rác giữa những khuôn mặt quen trong tổ chức.
Bách đi trước một bước, tay vẫn đút túi quần, dáng như đã quen thuộc mọi góc của nơi này. Công theo sau nửa bước, nhưng ánh mắt không còn là của một tân binh ngơ ngác.
Bách quay lại, giọng trầm vừa đủ nghe:
Nguyễn Xuân Bách
Đêm đầu tiên thế là đủ rồi. Mai bắt đầu công việc thật sự.
Công gật đầu, nụ cười nhẹ nhưng khó đoán:
Nguyễn Thành Công
Tôi mong còn nhiều thứ để học. Và… để quan sát.
Bách hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên:
Nguyễn Xuân Bách
Cẩn thận đấy, quan sát nhiều quá lại bị nhìn ngược.
Công tiến thêm một bước, đứng ngang bằng Bách, giọng hạ xuống như đùa:
Nguyễn Thành Công
Tôi không ngại bị nhìn, miễn là người nhìn thú vị.
Bách nhìn Công một nhịp lâu hơn, ánh đèn mờ phản chiếu trong mắt anh một tia gì đó giữa cảnh giác và tò mò len lõi cảm giác thích thú. Anh khẽ gõ ngón tay lên quầy bar:
Nguyễn Xuân Bách
Tôi có nhiều việc phải xử lý tiếp. Cậu cứ về trước. Mai tôi đích thân hướng dẫn cậu hệ thống bảo mật.
Công gật, khẽ nghiêng người chào:
Nguyễn Thành Công
Hẹn gặp lại, sếp. Hy vọng mai anh không làm tôi run tay.
Bách khẽ cười, quay lưng đi về phía góc quán. Công bước ra cửa, dừng lại nửa giây, ngoái nhìn bóng Bách giữa khói thuốc và ánh đèn. Hai ánh mắt chạm nhau thoáng chốc qua khoảng không như một nước cờ chưa đánh.
Bước ra ngoài, gió đêm lạnh lướt qua. Công kéo cao cổ áo, trong đầu vang lên tiếng nhạc từ quán bar cùng hình ảnh người quản lý vừa mỉm cười. Ở đâu đó trong ngực anh, nhịp tim đập chậm nhưng mạnh – như báo hiệu ván cờ đã bắt đầu thực sự.
Kahnza Hango
Viết lẹ chứ buồn ngủ quá 🥰
Download MangaToon APP on App Store and Google Play