Có Một Loại Tình Yêu Gọi Là... Buông Tay
Chương 1: Chúng ta ly hôn
Hoắc Kiến Vỹ
* Buông đũa* Chúng ta ly hôn đi!!
Doãn Tử Huân
* Cười* Được. Nếu như ngày mai trời đổ cơn mưa em sẽ đồng ý.
Hoắc Kiến Vỹ
Anh đã xem dự báo thời tiết. Ngày mai mưa bão
Hoắc Kiến Vỹ
Vậy... em tại sao?
Cô không trả lời trên môi vẫn còn giữ nguyên nụ cười tươi, nhìn anh trìu mến
" Em muốn bản thân tin rằng chúng ta chia tay là do ông trời an bài, định mệnh sắp đặt chứ không phải là vì.... Anh đã hết yêu em"
Doãn Tử Huân
Không vì sao. Chỉ là em muốn thế * nhún vai*
Hoắc Kiến Vỹ
* Nhíu mày* Anh sẽ gửi đơn ly hôn cho em vào ngày mai. * quay lưng bỏ đi*
Doãn Tử Huân
* Nói nhỏ* Được
Nụ cười trên môi theo tiếng bước chân của anh cũng dần tắt lịm. Cô nhìn một bàn thức ăn đã tự tay chuẩn bị cho anh, cuối cùng vẫn là không thể níu lấy trái tim của anh
Cũng phải làm sao níu được khi trái tim người đó lại muốn ra đi chứ???
Doãn Tử Huân
Thức ăn nhìn ngon thật. Đáng tiếc không đúng lúc rồi
Doãn Tử Huân gục đầu trên bàn đưa tay che gương mặt ướt đẫm, đầu lưỡi tê tái, khoang miệng đau rát.
Lời nói phát ra đều là gắng gượng
Cô bị dị ứng với đồ cay, nhưng người kia lại đặc biệt thích
Những năm qua đều là cô một tay xuống bếp nấu những món người kia thích ăn, tự tay là quần áo phẳng phiu, giúp anh thắt cà vạt xiên vẹo, hôn trán chúc anh ngủ ngon. Ôm anh trong lòng vỗ nhẹ lưng ru anh ngủ
chỉ là những điều đó có lẽ suốt đời anh cũng sẽ không thể nào biết được bởi lẽ đều được thực hiện trong " thầm lặng"
Doãn Tử Huân cô gái mạnh mẽ, kiên cường, kìm nén cảm xúc rất tốt. Tốt đến nỗi người cạnh cô lâu như thế vẫn không thể nhìn ra
Đây chính là kết quả cho sự kiên cường mạnh mẽ của cô. Một tờ giấy ly hôn và một trái tim vỡ vụn
Doãn Tử Huân chưa từng hối hận vì đã yêu anh. Có lẽ thứ cô hối tiếc chính là " thanh xuân", thứ cho dù có muốn cũng không thể quay lại
Hoắc Kiến Vỹ
* Phải chi vừa rồi cô ấy chịu hạ mình một chút có lẽ... *
Hoắc Kiến Vỹ
* day day thái dương* Phì, làm gì có chuyện đó chứ. Quen biết cô ấy nhiều năm như vậy cái tính kiêu ngạo ngấm vào xương máu đó làm sao có thể vì mình mà thay đổi
Anh ngồi im trên bàn làm việc ngước nhìn ra ngoài cửa sổ
Ánh trăng sáng vành vạch chiếu rọi xuống gương mặt ưu buồn của anh.
Cơn gió mát mùa hạ thổi vào khe cửa dìu dịu nhưng trong lòng anh sao lại lạnh đến tê tái.
Hoắc Kiến Vỹ nhớ đến cái hôn ban chiều, cảm giác trống rỗng bủa vây. Anh mới nhận ra mình đã thay đổi
Một cái hôn liền xác định tình cảm bao năm nay có thực xứng đáng?? Liệu sau này Hoắc Kiến Vỹ có hối hận???
Chương 2: Đau trong lòng!!!
Sáng hôm sau Doãn Tử Huân đã dậy từ rất sớm. Cô sửa soạn một chút rồi ra ngoài
Doãn Tử Huân
Hì, A Hạ. Có thời gian không?
Lục An Hạ
* Ngước nhìn* Dĩ nhiên có * cười*
Lục An Hạ vội gấp sấp giấy bệnh nhân chất đống như núi ném sang một bên
Doãn Tử Huân không đáp trực tiếp há miệng to
Lục An Hạ
* Ngạc nhiên* Em lại ăn trúng đồ cay sao? Sao lại bất cẩn như vậy? Đây là lần thứ mấy rồi cơ chứ?
Lục An Hạ nhìn khoang miệng Doãn Tử Huân chỗ lở loét chỗ như vết cắt vô cùng tức giận
Lục An Hạ
Rốt cuộc cái tên họ Hoắc kia đang làm gì vậy?
Miệng tra hỏi nhưng tay lại rất linh hoạt, nhìn thấy vết thương của Doãn Tử Huân khiến cho Lục An Hạ như ngồi trên đóng lửa
Anh đứng bật dậy loay hoay tìm dụng cụ cần thiết trị vết thương cho cô
Doãn Tử Huân
* Rơi nước mắt*
Lục An Hạ
Anh làm em đau à?
Hôm qua anh đòi ly hôn cô không khóc. Anh lạnh lùng quay đi bỏ mặc cô cũng không khóc.
Vậy mà hôm nay Lục An Hạ chỉ vừa chạm nhẹ vào vết thương Doãn Tử Huân lại bật khóc
Cô không khóc vì vết thương ở miệng, cô khóc vì vết thương trong tim. Chỉ là mượn cớ để được khóc mà thôi
Lục An Hạ
* Lúng túng* Anh.. Anh đã nhẹ lắm rồi. Em.... Em đừng khóc nữa. Có được không?
Doãn Tử Huân
* Khóc lớn hơn*
Lục An Hạ
* Tiến tới kéo cô ôm vào lòng* Anh làm bệnh nhân của mình khóc, sẽ phải chịu trách nhiệm.
" Giá như Hoắc Kiến Vỹ cũng được một phần ấm áp như anh thì tốt biết mấy"
Doãn Tử Huân
* Đưa tay níu vạt áo* Em làm bẩn áo anh rồi
" Nếu là em tất cả đều không sao"
Lục An Hạ
* Đưa tay gạt nước mắt* Em khóc thực sự rất xấu xí. Sau này đừng khóc nữa
Doãn Tử Huân
* Cười* Hảo. Anh xong việc chưa, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?
Lục An Hạ
Được. Đợi anh dọn dẹp một chút
Lục An Hạ nhìn một sấp giấy bị mình tùy tiện ném trên bàn tặc lưỡi " Đừng nhìn tao, hôm nay tao đành để tụi mày ủy khuất. Cô gái của tao không ổn rồi"
Lục An Hạ
Chúng ta đi thôi
Doãn Tử Huân
Lâu rồi không ra đây ăn
Từ sau khi kết hôn ngoài giờ làm việc ra Doãn Tử Huân còn phải về nhà lo chuyện bếp núc. Đến thời gian thở còn không có nói chi đến việc gặp gỡ bạn bè buôn dưa lê
Lục An Hạ
Nhìn em có vẻ hốc hác. Ăn nhiều một chút
Gắp.... Gắp..... Gắp bỏ vào chén Doãn Tử Huân
Doãn Tử Huân
* Nhìn* Nhiều... Nhiều lắm rồi anh đừng gắp nữa
Lục An Hạ
* Cười tươi* Toàn những món thanh đạm tốt cho sức khỏe lại lành tính. Em ăn nhiều vào sẽ không ảnh hưởng đến vết thương
Doãn Tử Huân
Em biết rồi. Anh lúc nào cũng như thế * Phùng má*
Lục An Hạ
* nhéo mũi* Như thế là như nào?
Doãn Tử Huân
* Nhíu mày* Au.... đau
Hoắc Kiến Vỹ
* Nhìn chằm chằm* Tại sao cô ấy lại đi cùng tên đó chứ?
Chương 3: Em không thấy sao?
Hoắc Kiến Vỹ
* Tiến tới* Em đang làm gì ở đây?
Doãn Tử Huân
* Ngước nhìn* Còn không thấy sao?
Lục An Hạ
* Ngắt lời*Này, chỉ là một bữa trưa. Có cần làm quá lên vậy không?
Hoắc Kiến Vỹ
* Chỉ vào mặt* Không đến lượt cậu lên tiếng.
Hoắc Kiến Vỹ
* Quay sang nhìn cô* Còn em về nhà mau.
Doãn Tử Huân
* Nhếch mép* Nếu không thì sao?
Hoắc Kiến Vỹ
* Tức giận* Được. Doãn Tử Huân, em giỏi lắm
Lục An Hạ
* Nhìn lén* Em... Ổn chứ?
Doãn Tử Huân
* Gượng cười* A Hạ. Chúng em ly hôn rồi
Lục An Hạ
* Ngạc nhiên* Lúc.... Lúc nào vậy?
Doãn Tử Huân
Em không biết. Có lẽ cạn tình cạn nghĩa, người quay lưng.
Lục An Hạ
Nhưng mà..... Em phải làm sao? * Nhìn xót xa*
Doãn Tử Huân khựng lại một chút nhìn Lục An Hạ lời nói của anh đơn giản lại sâu xa. Cô cứ nghĩ tình cảm chôn chặt này chỉ có mình cô biết, thật không ngờ Lục An Hạ lại có thể dễ dàng nhìn ra
" Cũng có thể tất cả con người trên thế gian này đều nhìn ra. Ngoại trừ anh"
Doãn Tử Huân miệng cười nhưng khóe mắt lại đỏ hoen, cố tỏ ra bản thân không sao vẫn ổn, nhưng đối với con người phía trước này cô lại không muốn gồng mình nữa.
Lục An Hạ
* Đưa tay lau nước mắt* Đã bảo khóc xấu lắm.
Doãn Tử Huân
A Hạ có phải em không tốt?
Lục An Hạ
Không. Em rất tốt, tốt đến mức khiến người ta đau lòng
Doãn Tử Huân
Vậy tại sao may mắn không mỉm cười với em?
Lục An Hạ
* Khó xử* Tử Huân, trước mặt anh không cần phải gồng mình mạnh mẽ.
Doãn Tử Huân
Nếu không mạnh mẽ vậy em yếu đuối cho ai xem?
" Tử Huân, mặc kệ em mạnh mẽ hay yếu đuối. Anh vẫn ở đây, em không nhìn thấy sao?"
Lục An Hạ
* Nhíu mày* Trời sắp đổ mưa rồi. Mau về thôi
Doãn Tử Huân
Em.... Em không còn nhà để về nữa
Doãn Tử Huân
Nơi đó bây giờ chẳng khác nào là địa ngục. Em không muốn về đó
Lục An Hạ
Được. Hôm nay vừa hay anh phải tăng ca. Nếu em không chê có thể ở lại phòng khám của anh.
Doãn Tử Huân
Vậy làm phiền anh rồi
Lục An Hạ
Giữa chúng ta còn khách sáo như vậy làm gì
Lục An Hạ
Trong tủ chỉ có đồ của anh, em lấy mặc tạm đi.
Doãn Tử Huân
*Ngại ngùng* Không.... Không cần đâu. Em mặc bộ này được rồi
Lục An Hạ
Bên ngoài mưa to như vậy, đồ em đều ướt hết rồi. Còn không mau thay
Lục An Hạ
Hay là em muốn anh bồi em tắm?
Doãn Tử Huân
Ha.... ha. Không cần đâu để em tự làm
Lục An Hạ
* Cười mỉm* Phì, ngoan
Lục An Hạ trong khi đợi Doãn Tử Huân tắm ra đã chuẩn bị sẵn ly sữa nóng đặt trên bàn, còn bản thân thì đi đến bàn làm việc lôi sấp giấy hồi chiều xem một lượt.
Doãn Tử Huân
Em.. Em xong rồi
Lục An Hạ
* Chăm chú làm việc* Ly sữa nóng trên bàn. Uống một ít cho ấm người
Doãn Tử Huân
* Cảm động* Được
Doãn Tử Huân cầm ly sữa đi đến cạnh anh, chăm chú nhìn anh làm việc. Bộ dạng nghiêm túc khi làm việc của anh khiến cho cô đột nhiên mặt đỏ bừng, thật quá câu nhân
" * Thở mạnh* Phù, tỉnh táo lại Doãn Tử Huân, mày vừa mới ly hôn không thể tiếp tục sa đọa như thế, phải tập trung vào công việc, Nhưng mà...."
Doãn Tử Huân
* Aaaa, tại sao A Hạ lại đẹp trai như thế chứ. Lắc lắc đầu*
Lục An Hạ
* Liếc nhìn* Sao vậy?
Doãn Tử Huân
A... Kh... Không có gì hì hì
Lục An Hạ
* Xoay người ôm eo cô kéo vào lòng* Chỗ này còn dính một chút sữa
Lục An Hạ hôn ngay khóe môi, lấy tay miết cằm, môi liếm tấm tắc
Lục An Hạ
Quả nhiên rất ngọt!!
Doãn Tử Huân
* Đỏ mặt* Anh... Anh làm cái gì vậy?
Lục An Hạ
Ông bà xưa dặn không nên lãng phí đồ ăn. Em không biết sao?
" Vấn đề không phải nằm ở đó. Hừ! Anh đang giả điên với em đó hả?"
Doãn Tử Huân
* Liếc xéo* Không nói với anh nữa. Hứ!!!
Lục An Hạ
Ây da. Ma nữ đại nhân nổi giận rồi. Đáng sợ quá, tại hạ nhận tội, xin tha mạng a
Lục An Hạ nhìn cô gái nhỏ mặc trên người bộ độ rộng phùng phình phớt cả dưới mặt sàn, thật tỉ lệ nghịch với cơ thể nhỏ nhắn kia không khỏi phì cười
Lục An Hạ
* Cô gái của anh thật đáng yêu quá mức*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play