Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

"Giữa Lằn Ranh Sáng Tối"-//Trần Hiểu X Dương Thụ//_Nhật Ký Của Quỷ (OTP Gấu)

Chương 1:Khởi đầu

Đêm mưa.
Tiếng nước rơi tí tách hòa lẫn tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong nghĩa trang Ngân Thị.
Một bóng người mặc cảnh phục, ôm bó hoa cúc trắng, đứng lặng trước bia mộ khắc chữ...
Trần Đại Lôi
Dương Thụ không khóc, gương mặt cậu lạnh lùng đến mức vô hồn.
Chỉ có đôi bàn tay nắm chặt đến rớm máu.
Người sư phụ ấy – cũng là người cha, người thầy, người bạn… tất cả đã biến mất chỉ sau một đêm.
Dương Thụ
Dương Thụ
Cô độc thật rồi...
-Cậu thì thầm, giọng run run
Bất chợt, có tiếng bước chân chậm rãi phía sau.
-Dương Thụ quay lại.
Trong cơn mưa mờ ảo, một dáng người cao lớn,mặc sơ mi + áo gile len, bên ngoài khoác áo măng tô màu xanh rêu dài qua hông,lặng lẽ đứng nhìn.
Là Trần Hiểu
Anh không nói gì
Chỉ đứng đó, ánh mắt bình thản đến lạnh lẽo, như thể chẳng có gì liên quan.
Nhưng cũng chính ánh mắt ấy, giữa khung cảnh tang thương, khiến tim Dương Thụ run rẩy.
Một lúc lâu, Trần Hiểu khẽ cất giọng, trầm thấp mà thẳng thắn.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Nếu muốn khóc… thì cứ khóc. Không ai bắt cậu phải mạnh mẽ mãi đâu.
Câu nói ấy như một lưỡi dao chém đứt sợi dây gồng gánh trong lòng Dương Thụ.
Bao nhiêu ngày qua cậu nuốt nước mắt, tự nhủ phải trưởng thành, phải kiên cường thay phần thầy.
Nhưng khi nghe Trần Hiểu nói vậy, đôi mắt nóng ran.
Nước mắt tuôn rơi...
Dương Thụ bật khóc, gục vào vai Trần Hiểu, mặc kệ ướt mưa.
Anh không đẩy ra, không dỗ dành, chỉ đứng im, để cậu khóc như một đứa trẻ vừa mất đi cả bầu trời.
Khoảnh khắc ấy, trong tim Dương Thụ in dấu một cảm giác lạ lẫm – vừa an toàn, vừa xao động.
___
3 THÁNG SAU.
Ngân Thị bình yên đến lạ.
Không còn vụ án mạng nào nghiêm trọng.
Không còn bóng dáng sư phụ kề bên.
Chỉ còn những buổi tối cô đơn, Dương Thụ ngồi trong căn phòng chung cư trống rỗng, ngón tay vô thức lướt qua số điện thoại của Trần Hiểu nhưng lại không dám gọi.
Đêm nay , trời lại mưa.
Dương Thụ lang thang ngoài đường, muốn tìm chút yên tĩnh.
Thế nhưng càng đi càng trống rỗng, cuối cùng chẳng hiểu vì sao, khi ngẩng đầu lên, cậu đã đứng trước cổng căn biệt thự quen thuộc – nhà của Trần Hiểu.
Dương Thụ
Dương Thụ
(khựng lại)
Dương Thụ
Dương Thụ
Mình… đi nhầm sao?
Nhưng mưa xối xả quá, không còn chỗ trú.
Do dự một hồi, Dương Thụ bấm chuông.
Cánh cửa bật mở.
Trần Hiểu xuất hiện, vẫn gương mặt điềm tĩnh ấy.
Ánh mắt anh lướt qua thân hình ướt sũng của Dương Thụ, rồi không nói không rằng, lấy ô che mưa cho Dương Thụ.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Vào đi. Kẻo cảm lạnh.
...
Nước nóng làm tan đi cái lạnh buốt trong cơ thể.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, Dương Thụ vẫn còn hơi lúng túng.
Anh khoác cho cậu một chiếc áo thun rộng, đơn giản nhưng ấm áp lạ thường.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Ngồi xuống.
–Trần Hiểu nói, tay cầm máy sấy.
Dương Thụ định từ chối, nhưng ánh mắt trầm lặng kia khiến cậu không dám.
Thế là ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, để anh đưa tay vào mái tóc ẩm, luồng gió ấm phả ra, nhẹ nhàng xoa dịu từng sợi tóc.
Trong căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng máy sấy và nhịp tim cậu đập gấp gáp.
Khi máy sấy tắt, Trần Hiểu vẫn giữ bàn tay trên mái tóc cậu, giọng nói khẽ vang
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Ba tháng nay… cậu sống thế nào?
Dương Thụ
Dương Thụ
Bình thường
–Dương Thụ đáp cụt lủn, nhưng tim lại nhói.
Trần Hiểu im lặng nhìn cậu thật lâu, rồi bất ngờ nói
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Cậu thích tôi… đúng không?
Dương Thụ giật mình, mặt đỏ bừng
Dương Thụ
Dương Thụ
Đ-đừng nói nhảm! Tôi–
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Ánh mắt của cậu khi bước vào nhà. Khi tôi chạm vào tóc cậu. Khi cậu khóc trong mưa ba tháng trước.
-Trần Hiểu khẽ nhấc môi.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Tất cả đều nói cho tôi biết.
Tim Dương Thụ loạn nhịp.
Cậu cắn môi,lắp bắp
Dương Thụ
Dương Thụ
Thế… còn anh? Anh có thích tôi không?
Trần Hiểu không trả lời ngay.
Anh nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt trọn.
Một lúc sau, anh khẽ mỉm cười, đưa một tay vòng ra sau lưng cậu, tay còn lại nâng bàn tay cậu lên, cúi xuống…
Một nụ hôn rơi xuống – chậm rãi, trang trọng, quý phái như một lời tuyên thệ.
Đó chính là câu trả lời.
Giọng Trần Hiểu vang lên, thấp trầm mà thành thật
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Tôi yêu cậu, Dương Thụ.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Cho dù tôi đã từng bị xem là thú vật, bị nghi ngờ là kẻ giết người… cậu vẫn tin tưởng tôi.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Tin tưởng đến mức khiến tôi lần đầu thấy mình cũng đáng được sống như một con người.
Dương Thụ ngây người, nước mắt lại chực rơi.
Lần này không phải vì mất mát, mà vì tìm được một chỗ dựa mới – người đàn ông lạnh lùng nhưng trái tim lại ấm áp đến vậy.
Hết chương 1.
T/G
T/G
Mọi người thấy tui quen hok🤓☝️
T/G
T/G
T Dora nek,cũng là T/G của 2 truyện này nek
NovelToon
NovelToon
T/G
T/G
Hìhì t viết truyện ms này là vì muốn làm một bối cảnh truyện ms khác vs trong phim á vì truyện kia t viết theo bối cảnh trên phim nên là khi viết truyện pk vào phim xem->t lười 💦
T/G
T/G
Thời điểm trong truyện này là sau khi Trần Đại Lôi bị thg xxx giót(ko spoiler thg giót đc đợi phần ms ra là bt)
T/G
T/G
Truyện có thể cho là OCC đi=))) -cách xưng hô: +Cậu: Dương Thụ +Anh: Trần Hiểu
T/G
T/G
Sẽ có nhiều khung cảnh ms ko có trên phim và nhiều hướng drama tình cảm 🤓☝️
T/G
T/G
Khác vs bối cảnh trên phim nên sẽ có nhiều ý tưởng để viết hơn 😼
T/G
T/G
Truyện chắc H cũng kha khá á 🤓☝️
T/G
T/G
cụ thể là chương sau có H lun gòi😇

Chương 2:Khi hơi thở hoà làm một

Dương Thụ nhận ra nước mắt mình đã rơi từ lúc nào, vội đưa tay lau đi, nhưng vừa kịp thì một bàn tay khác đã chạm tới.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, ánh mắt trầm tĩnh như nhìn thấu tất cả)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Chú thỏ trắng ngày nào giờ đã hóa thành sói xám lớn rồi
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(khẽ nói, giọng dịu đi hiếm thấy)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Tôi biết cậu đã phải gồng mình để trở nên mạnh mẽ, thay cho Trần Đại Lôi, để trở thành người quan trọng trong cục điều tra.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Nhưng nếu muốn khóc… cứ khóc đi. Không ai bắt cậu phải mạnh mẽ mãi đâu.
Những lời ấy như chạm vào tầng sâu nhất trong lòng Dương Thụ.
Cậu không kìm nén nổi nữa, để mặc nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(chẳng nói thêm gì, chỉ khẽ đưa tay lau đi từng giọt lệ)
Rồi cúi xuống — đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi cậu.
Dương Thụ
Dương Thụ
(khựng lại)
Dương Thụ
Dương Thụ
(Mắt mở to, tim đập thình thịch trong lồng ngực)
Nụ hôn thoáng qua, chỉ vài giây, nhưng như đủ khiến thời gian ngừng lại.
Khi Trần Hiểu buông ra, Dương Thụ vẫn đứng đó, bối rối, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng rồi, cậu bất ngờ nắm lấy cà vạt của anh, kéo mạnh xuống.
Khoảng cách giữa hai người tan biến.
Dương Thụ chủ động đặt môi mình lên môi Trần Hiểu - như một lời đáp lại.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(hơi sững người)
Nhưng rất nhanh
anh vòng tay qua eo cậu, kéo sát lại, một tay giữ lấy gáy, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Dương Thụ
Dương Thụ
(khẽ đặt tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ dưới lớp áo sơ mi)
Nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(nghiêng đầu, tách đôi môi cậu ra, lưỡi khẽ lách vào, quấn lấy hơi thở của Dương Thụ)
Dương Thụ
Dương Thụ
(nắm chặt lấy vạt áo anh, hơi thở gấp gáp, ngón tay run lên từng chút)
Không biết từ khi nào, Trần Hiểu vừa hôn vừa dẫn cậu lùi lại, cho đến khi cả hai ngã xuống sofa.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(đè lên, hai tay nắm lấy cổ tay Dương Thụ, ép nhẹ lên đỉnh đầu cậu)
Nhưng môi họ vẫn chưa rời nhau dù chỉ một giây.
Một lúc lâu
Dương Thụ đuối dần, nước mắt sinh lý trào ra ở khóe mắt.
Nhận ra cậu sắp không chịu nổi, Trần Hiểu mới chậm rãi buông ra.
Khoảng khắc tách rời, giữa hai đầu lưỡi vẫn còn vương một sợi bạc mong manh.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Dương Thụ
–mái tóc nâu hạt dẻ còn hơi ướt, gương mặt đỏ bừng, vài giọt mồ hôi và nước mắt hòa lẫn.
Dương Thụ
Dương Thụ
(Thở hổn hển, lồng ngực phập phồng vì thiếu dưỡng khí)
Trong khoảnh khắc ấy, Dương Thụ thật sự…
Quá đỗi gợi cảm.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(dừng lại, nhìn sâu vào mắt cậu, giọng thấp, khàn)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Dương Thụ… bây giờ chúng ta đã khác trước. Tôi không muốn làm cậu sợ. Nhưng đêm nay, hãy để tôi ở bên cậu… được không?Được thật sự chạm vào cậu.
Ngón tay anh trượt nhẹ từ hông lên, chậm rãi lướt dọc theo bắp đùi rồi nâng một chân cậu lên như muốn chiếm trọn từng khoảng cách.
Dương Thụ
Dương Thụ
Anh… anh định làm gì vậy?
Dương Thụ
Dương Thụ
(Khẽ run, giọng lạc đi)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(mỉm cười, hơi thở phả sát bên cổ cậu, trầm ấm mà quyến rũ đến khó cưỡng)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Chỉ cần cậu đừng trốn nữa. Tôi sẽ không làm đau… chỉ muốn ở gần cậu thôi.
Một thoáng im lặng.
Trong đáy mắt anh, ngọn lửa ham muốn đang dần lan ra, hòa cùng chút dịu dàng khiến người ta khó mà khước từ.
Dương Thụ
Dương Thụ
(ngẩng lên, đôi mắt vẫn còn vương nước)
Dương Thụ
Dương Thụ
(khẽ cắn môi, lúng túng)
Dương Thụ
Dương Thụ
Nhưng… chúng ta đều là con trai… như vậy… có hơi…
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(đặt ngón tay lên môi cậu, nở nụ cười nhẹ)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Cậu nghĩ trái tim tôi quan tâm đến giới tính à? Tôi chỉ biết mình muốn cậu, chỉ mình cậu thôi.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Đừng nghĩ gì hết. Chỉ cần cảm nhận. Tôi sẽ không làm cậu đau, cũng không ép cậu. Tôi muốn cậu ở đây, tự nguyện, bên tôi.
Nghe thế, Dương Thụ khẽ quay đầu sang chỗ khác để trốn tránh ánh nhìn.
Nhưng đôi bàn tay cậu không còn đẩy anh ra nữa.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(hiểu ý, khẽ cúi xuống hôn lên cổ cậu, từng nụ hôn nhẹ như đánh dấu, nhưng vẫn còn đủ khoảng lặng để Dương Thụ lựa chọn)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Nếu cậu không thích, tôi sẽ dừng lại. Tôi chỉ muốn cậu biết, tôi muốn cậu… nhưng quan trọng hơn, tôi muốn cậu thấy an toàn.
Nụ hôn ban đầu nhẹ như gió, rồi dần dần trở nên mạnh bạo, chiếm hữu.
Tay anh lén lút luồn vào trong áo, chạm lên làn da ấm nóng, trượt dọc theo đường eo thon rồi lên cao hơn nữa.
Áo bị kéo cao theo từng động tác, để lộ từng mảng da trắng ngần khiến Trần Hiểu càng không dừng lại được.
Nụ hôn cứ thế rải xuống từng vệt đỏ mờ rồi đến những vết cắn như muốn đánh dấu chủ quyền.
Dương Thụ
Dương Thụ
Đừng… đừng để lại dấu… mai tôi còn phải đi làm…
Dương Thụ
Dương Thụ
(khẽ rên,cố né đi)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(dừng lại, khẽ cười bên tai cậu, giọng khàn và thấp)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Vậy để ai cũng biết cậu là của tôi.
Rồi tay anh lại lần xuống, kéo nhẹ vạt áo ra, trượt thấp hơn--
Dương Thụ
Dương Thụ
Đợi… đợi đã…
Dương Thụ
Dương Thụ
(nắm chặt lấy cổ tay anh, hơi thở rối loạn)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(khựng lại, ánh mắt sâu như bóng đêm, nhưng giọng nói lại dịu đến lạ)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Muốn tôi dừng à?
Dương Thụ
Dương Thụ
(không trả lời, chỉ cúi đầu tránh đi ánh nhìn đó)
Một lúc sau
Dương Thụ
Dương Thụ
(khẽ nói, giọng nhỏ như sợ chính mình nghe thấy)
Dương Thụ
Dương Thụ
Đừng… nhìn tôi như vậy…
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(khẽ cười, cúi xuống áp trán vào trán cậu, giọng nói thấp và ấm đến mức khiến người ta khó lòng chống cự)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Được. Vậy tôi sẽ không nhìn… chỉ cảm nhận cậu thôi.
Rồi anh thật sự khép mắt lại, để hơi thở hòa vào hơi thở, để từng chuyển động trở nên chậm rãi, dịu dàng.
___
Suốt quá trình, Trần Hiểu vừa siết nhẹ bàn tay cậu vừa dẫn dắt từng nhịp như gắn kết cả hai thành một.
Dương Thụ run lên, một tay bị anh nắm chặt, tay còn lại che đi mắt mình, nước mắt khẽ rơi nơi khóe mi — không biết là vì đau hay vì cảm giác lạ lẫm đang tràn ngập.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(cúi xuống, hôn lấy từng giọt nước mắt ấy, hôn lên môi cậu, lên những run rẩy còn sót lại)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Không sao đâu…
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(khẽ dỗ, hơi thở lẫn trong lời thì thầm)
Căn phòng chỉ còn ánh sáng mờ hắt qua rèm cửa, chiếu lên hai bóng người đan xen vào nhau.
Tiếng thở khẽ hòa cùng nhịp tim dồn dập, rồi mọi thứ lặng đi — chỉ còn hơi ấm, sự quấn quýt, và những nụ hôn như chẳng muốn rời xa.
HẾT CHƯƠNG 2.
T/G
T/G
Thề mn ơi 👽 cái đoạn hôn xonk ở sofa ấy,khúc miêu tả DT , t nghĩ DT lúc đó trong đầu...gợi cảm thiệt sự 🤡ko bt mn tưởng tượng DT như nào chứ t nghĩ nó mlem ghia lun,t mà là TH khó lòng chịu đc🥰lao zô húp lun 🤓☝️

Chương 3:Bóng hình trong tầng hầm

Không gian sau cơn cuồng nhiệt chỉ còn lại hơi thở nặng nề đan xen.
Dương Thụ
Dương Thụ
(nằm mềm nhũn trên ghế sofa, toàn thân phủ đầy mồ hôi, tóc ướt dính vào trán)
Nước mắt còn đọng ở khóe mắt, phản chiếu ánh đèn vàng nhạt.
Dương Thụ
Dương Thụ
(thở dốc, đôi mắt khẽ mở,ánh nhìn mờ mịt như đang cố níu lại chút tỉnh táo cuối cùng)
Quần áo xộc xệch, cả người như vừa trải qua một cơn giông cảm xúc không lối thoát.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(cúi xuống, mồ hôi cũng rịn trên trán, hơi thở vẫn gấp gáp)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(khẽ vuốt lấy má Dương Thụ, ngón tay chạm vào làn da còn nóng hổi, rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn sót lại)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Cậu mệt rồi
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(nói khẽ, giọng trầm như dỗ dành)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Đừng cố gồng nữa
Dương Thụ
Dương Thụ
(khẽ lắc đầu, môi run run)
Dương Thụ
Dương Thụ
Tôi… sợ lắm.
Dương Thụ
Dương Thụ
Từ khi sư phụ mất… tôi chẳng còn ai bên cạnh.
Dương Thụ
Dương Thụ
Sư phụ là người duy nhất tôi tin tưởng, là người dạy tôi mọi thứ, bảo vệ tôi…
Dương Thụ
Dương Thụ
Giờ người đó không còn, tôi không biết phải dựa vào ai nữa.
Dương Thụ
Dương Thụ
Tôi sợ một ngày nào đó, anh cũng… biến mất như vậy.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(lặng người,ánh mắt trầm xuống, như vừa chạm vào một nỗi đau quen thuộc)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(đặt tay lên mái tóc Dương Thụ, vuốt nhẹ)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Cậu ngốc thật.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(cười nhạt)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Tôi không dễ biến mất như thế đâu.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Nhưng… có những điều, Dương Thụ à, cậu vẫn chưa hiểu về tôi.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Tôi không phải người mà cậu nghĩ đâu. Có những thứ… ngay cả bản thân tôi cũng chưa chắc hiểu hết về mình.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(nói rồi khẽ cúi xuống, hôn lên trán cậu, như một lời an ủi không trọn)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Ngủ đi. Khi tỉnh dậy… có lẽ mọi thứ sẽ khác.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(đứng dậy, khoác lại áo sơ mi, chỉnh lại vạt áo cho cậu)
Từng động tác chậm rãi, cẩn trọng đến mức khiến Dương Thụ trông như một món bảo vật được nâng niu.
Khi bế Dương Thụ lên, cậu chỉ kịp khẽ rên một tiếng, đầu tựa vào ngực anh, nghe rõ nhịp tim đều đặn của người đàn ông ấy — vững chãi, lạnh lùng, mà cũng kỳ lạ… ấm áp.
Khi vào phòng ngủ.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(Đặt Dương Thụ xuống giường, đắp chăn cẩn thận, kéo tấm rèm che đi ánh sáng đêm)
Dương Thụ
Dương Thụ
(ngủ say, nét mặt dịu đi, hơi thở đều dần)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(ngồi bên cạnh một lúc lâu, im lặng nhìn khuôn mặt kia)
Khuôn mặt vẫn ngây thơ, vừa yếu ớt vừa kiên cường.
Rồi khẽ cúi xuống, đặt lên trán cậu một nụ hôn thật nhẹ.
Không nói gì thêm, Trần Hiểu đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Tiếng cửa khẽ khép lại.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(chậm rãi bước xuống từng bậc thang dẫn vào tầng hầm)
Anh đi xuống tầng hầm — nơi mà không ai, ngoài anh, được phép bước vào.
Tiếng cửa gỗ nặng nề khép lại sau lưng.
Không khí ở đó lạnh hơn, mùi formalin nồng nặc đến nghẹt thở len lỏi khắp nơi, như lớp sương độc bao quanh những chiếc bình thủy tinh chứa thứ gì đó không rõ hình hài.
Mỗi bước chân anh vang lên khẽ khàng, nhưng trong khoảng lặng này lại như chạm vào tận xương.
Khi xuống đến nơi, anh dừng lại trước một không gian quen thuộc – căn phòng ngập tràn những bình thủy tinh trong suốt, bên trong là những mẫu vật được bảo quản cẩn thận.
Mỗi cái lọ như chứa đựng một phần bí mật nào đó anh chưa bao giờ muốn nhắc tới.
Giữa căn phòng, chiếc ghế sofa màu xám tro nằm im lìm.
Trên đó, ông ta đang ngồi – người đàn ông trung niên với ánh mắt sâu như vực,hai chân vắt chéo, tay cầm tờ báo đã cũ.
Không khí xung quanh như ngưng đọng.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(khẽ mím môi, giọng thấp trầm vang lên)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Cha… hôm nay, lại đọc báo sao?
Người đàn ông không ngẩng đầu, giọng đáp đều, lạnh như nước đá
Cha
Cha
Tin tức chẳng có gì mới. Người ta vẫn đang bàn về vụ án 609… Họ nói hung thủ có thể vẫn còn sống.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(đứng lặng, ánh mắt tối lại)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Vụ án đó…
Anh dừng một chút
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Ông biết rõ hơn ai hết mà.
Cha
Cha
(gấp tờ báo, đặt sang một bên, rồi ngẩng lên nhìn con trai)
Cha
Cha
Biết ư? Con thật nghĩ ta biết sao?
Cha
Cha
(cười nhạt)
Cha
Cha
Trí nhớ của ta cũng chẳng hơn gì con đâu, Trần Hiểu. Cứ như thể… có ai đó trong đầu đang điều khiển tất cả.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(cau mày, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc)
Nhưng trước khi anh kịp hỏi, một giọng nói khác – mềm mại, đầy ấm áp – vang lên từ phía sau.
"Hai cha con lại nói chuyện công việc à?"
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(xoay người)
Một người phụ nữ trung niên bước ra từ bóng tối, dáng đi uyển chuyển, làn da trắng trắng, mái tóc uốn cầu kỳ.
Chiếc sườn xám xanh lam ôm sát cơ thể, hở một khoảng vai mảnh mai, trên vai là chiếc khăn lông trắng mềm mại.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Mẹ...
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(khẽ gọi, giọng bỗng nhỏ lại)
Mẹ
Mẹ
(mỉm cười dịu dàng, tiến đến gần, ngón tay chạm vào má anh)
Mẹ
Mẹ
Con lại làm việc quá sức rồi, Hiểu à. Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi… thứ công việc đó không tốt cho con đâu.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(nắm lấy tay bà, cảm nhận được sự lạnh buốt bất thường trong lòng bàn tay)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Mẹ, con vẫn ổn. Chỉ là… đôi khi con cảm giác mọi thứ xung quanh không thật. Như thể ai đó đang dựng lại cả thế giới này.
Cha
Cha
(ngồi phía sau khẽ bật cười)
Cha
Cha
Con trai ta lại nói linh tinh rồi. Thế giới này thật lắm chứ — chỉ có người trong đầu con là không thật thôi.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(quay phắt lại, ánh mắt lóe lên nghi hoặc)
Trần Hiểu
Trần Hiểu
Ông nói vậy là sao?
Cha
Cha
(không trả lời ngay, chỉ nhắm mắt, giọng trầm thấp vang vọng giữa tầng hầm)
Cha
Cha
Não người rất kỳ diệu, Hiểu à. Khi nỗi sợ quá lớn, nó sẽ tạo ra ảo ảnh… để bảo vệ chính nó. Nhưng đôi khi… thứ được tạo ra ấy lại sống mạnh mẽ hơn cả kẻ tạo ra nó.
Câu nói đó khiến không khí như ngừng thở.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(cảm giác lòng mình chao đảo, tim đập mạnh bất thường)
Anh nhìn cả hai người – cha và mẹ – đang cùng tồn tại trước mắt mình.
Hai gương mặt quen thuộc đến mức tim anh thắt lại…
Nhưng trong đáy mắt họ, phản chiếu thứ gì đó không giống ánh sáng của người sống.
Mẹ
Mẹ
(khẽ đặt tay lên vai anh, giọng nhẹ nhàng như ru)
Mẹ
Mẹ
Con đừng để ai xen vào gia đình mình, Hiểu à. Mẹ sẽ không để ai phá vỡ sự yên bình này đâu… kể cả khi phải hy sinh tất cả.
Giọng nói ấy ngọt ngào, nhưng lạnh lẽo như băng.
Trần Hiểu
Trần Hiểu
(đứng lặng)
Trong thoáng chốc, anh không biết mình đang run vì sợ… hay vì thương.
Ánh đèn tầng hầm nhấp nháy, bóng ba người in lên tường — hòa làm một, rồi tách ra thành ba hình thể chập chờn như khói.
Ở góc phòng, một bình thủy tinh khẽ rạn, tiếng nứt nhỏ vang lên như tiếng tim người đang rạn vỡ.
Hết chương 3.
T/G
T/G
Moá nhân vs chả cách 👽 viết chương này lm t đau vs lú cả đầu 🤡
T/G
T/G
Trong đầu đặt ra nhiều câu hỏi vl🤡nhân cách cha và mẹ...
T/G
T/G
Thui kệ đi...Hai nhân cách cha và mẹ cũng hok ảnh hưởng j mấy đến truyện của t.
T/G
T/G
h truyện thật sự bắt đầu 🤭 những kẻ thù ms do T/G tự thêm vào, những drama tình cảm để TH vs DT vượt qua 🤓☝️
T/G
T/G
Có thể là vì lí do j ấy 1 trong 2 người bị mất trí nhớ,mất tích,tai nạn, những tình huống cận kề cái chít,máu me bê bết, nhập viện, những hiểu lầm, những nghi ngờ,...
T/G
T/G
Khá nhiều ý tưởng nhưng nếu t lười có thể drop🤓☝️

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play