Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[HùngCap] Thương Anh Giữa Muôn Người Xa Lạ

Phòng làm việc chung

Phòng luyện tập tầng ba không rộng lắm, nhưng lúc nào cũng sáng đèn. Ánh sáng vàng phủ lên những mảng tường trắng, in bóng cây đàn guitar dựa ở góc, và vài tờ giấy nhạc bị gió điều hòa thổi bay loạt xoạt trên mặt bàn. Mùi cà phê từ chiếc cốc còn vơi nửa ly vẫn còn phảng phất, hòa lẫn với mùi nhựa mới từ ghế xoay.
Hùng ngồi thả lưng ra sau, tay xoay bút giữa những ngón dài. Trên laptop vẫn là phần mềm phối nhạc mở dở, sóng âm chạy đều, nhưng ánh mắt anh thì không thật sự tập trung. Mái tóc đen hơi rũ xuống trán, làm lộ một đường xương mày sắc nét.
Tiếng cửa mở khẽ vang. Duy bước vào, dáng người gọn gàng, trên tay là chai nước lọc mát lạnh. Cậu khép cửa cẩn thận, như sợ làm ồn, rồi tiến lại gần bàn.
Đức Duy
Đức Duy
Anh Hùng, em mang thêm nước cho anh
Hùng nhấc mắt nhìn lên, khóe môi hơi cong như cười mà không cười.
Quang Hùng
Quang Hùng
Ừ, cảm ơn
Duy đặt chai nước cạnh laptop, ngồi xuống ghế đối diện. Cậu mở tập bản nhạc đã được gấp mép gọn gàng, lật ra vài tờ giấy note chi chít chữ viết tay. Giọng nói nhẹ nhưng có sự chắc chắn
Đức Duy
Đức Duy
Em nghĩ đoạn điệp khúc này nếu mình lên tông một chút sẽ sáng hơn
Hùng chống cằm, xoay ghế hơi nghiêng sang phía Duy
Quang Hùng
Quang Hùng
Ý em là đẩy cao hơn à?
Duy gật đầu, mắt vẫn dán vào dòng nhạc
Đức Duy
Đức Duy
Vâng
Đức Duy
Đức Duy
Anh có giọng mạnh, sẽ hợp
Một thoáng im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng máy lạnh kêu rì rì. Hùng đặt bút xuống, hơi nghiêng người về phía trước. Anh nhìn sang Duy, không phải kiểu liếc hờ hững thường ngày, mà là một cái nhìn dừng lại lâu hơn bình thường.
Gương mặt Duy đang cúi xuống, tóc mái rũ che đi nửa trán. Ánh đèn hắt xuống làm nổi bật làn da trắng sáng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đang tập trung nhưng vẫn ánh lên sự dịu dàng. Có gì đó khiến Hùng chậm rãi quan sát, như thể muốn ghi nhớ
Hùng bật cười khẽ, giọng trầm vang trong căn phòng yên tĩnh
Quang Hùng
Quang Hùng
Em đẹp thật
Bút trong tay Duy khựng lại, mực loang một vệt nhỏ trên giấy. Cậu ngẩng lên, đôi mắt hơi mở to, khóe môi lắp bắp
Đức Duy
Đức Duy
Anh..nói gì vậy?
Hùng nghiêng đầu, ngả người ra sau ghế như chưa từng có gì đặc biệt.
Quang Hùng
Quang Hùng
Không có gì
Quang Hùng
Quang Hùng
Tiếp tục đi
Nhưng ánh nhìn khi nãy của anh, đủ rõ ràng để khiến tim Duy đập loạn. Cậu cố cúi xuống bản nhạc, giả vờ tập trung, nhưng bàn tay siết chặt đến mức những ngón hơi run.
Không khí trong phòng vẫn yên ắng. Chiếc đồng hồ treo tường kêu từng nhịp đều đều, tiếng giấy bị lật khẽ vang, tiếng bút gạch nhịp trên bàn. Nhưng trong lòng Duy, tất cả như rối tung.
Cậu nhấp một ngụm nước để che giấu sự lúng túng, giọng thấp đi
Đức Duy
Đức Duy
Vậy mình thử hát đoạn này luôn nhé?
Hùng xoay ghế lại gần, nhặt cây guitar dựa ở góc. Ngón tay anh gảy thử vài hợp âm, âm thanh vang trong căn phòng hẹp. Dáng người cao, động tác dứt khoát, nhưng vẻ mặt lại bình thản như thể câu khen vừa rồi chỉ là lời nói bâng quơ.
Duy khẽ nhìn nghiêng, thấy sống mũi thẳng, đôi mắt sắc nhưng tập trung, từng cử động đều cuốn hút. Cậu cắn môi, tự nhủ phải tập trung vào công việc, nhưng hình ảnh Hùng vẫn chiếm hết tâm trí.
Họ bắt đầu hát thử, giọng hòa vào nhau. Nhưng với Duy, từng nhịp tim lại vang lên lớn hơn cả tiếng nhạc.
.

Trường quay và hơi ấm

Hôm sau
Ánh đèn trường quay sáng rực, phản chiếu từng đường nét rõ ràng trên gương mặt của cả hai. Khán giả phía xa ồn ào, nhưng đứng giữa sân khấu rộng, Duy có cảm giác mình lạc lõng. Cậu siết chặt kịch bản, vai hơi khép lại.
Hùng liếc sang, nhận ra sự căng thẳng trong từng động tác nhỏ. Anh hơi cúi đầu, nghiêng sát hơn một chút, mái tóc đen dưới ánh đèn ánh lên sắc bóng.
Quang Hùng
Quang Hùng
Bình tĩnh nào, cứ như ở phòng tập thôi
Duy ngước lên, bắt gặp ánh nhìn chắc chắn ấy. Khóe môi cậu run nhẹ, rồi gật đầu, cố giãn nhịp thở.
Luồng gió lạnh bất ngờ tạt qua từ phía trên. Duy khẽ rùng mình, đôi vai co lại. Ngay lập tức, bàn tay dài của Hùng kéo khóa áo khoác, rồi phủ nó lên vai cậu một cách dứt khoát nhưng cũng đầy dịu dàng.
Duy hơi sững lại, chạm vào lớp vải ấm còn vương mùi hương quen thuộc. Cậu cúi mặt, giọng nhỏ dần
Đức Duy
Đức Duy
Em..không sao đâu ạ
Hùng vẫn giữ bàn tay trên vai cậu một thoáng, ánh mắt nghiêng sang, trầm mà bình tĩnh
Quang Hùng
Quang Hùng
Anh biết
Quang Hùng
Quang Hùng
Nhưng anh không muốn thấy em lạnh
Duy siết mép áo, ngón tay lúng túng đến mức khẽ run. Trong khoảnh khắc, cậu định đưa áo trả lại, nhưng bắt gặp nụ cười nhẹ trên môi Hùng - một nụ cười nửa như trêu ghẹo, nửa như an ủi.
Cậu đành khẽ lắc đầu, né ánh mắt đó, thì thầm
Đức Duy
Đức Duy
Anh..thật là..
Hùng bật cười rất khẽ, không quay đi ngay mà để ánh nhìn dừng lại lâu hơn cần thiết. Giọng anh vang trầm, rõ ràng
Quang Hùng
Quang Hùng
Quang Hùng
Quang Hùng
Thật lòng phải không?
Sân khấu ồn ào, MC đã bắt đầu giới thiệu phần thi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, với Duy, tất cả trở nên mờ nhạt. Chỉ còn hơi ấm trên vai, và giọng nói kia như đang đọng lại trong lồng ngực.
.

Trong một đêm lặng

Tối hôm đó
Căn phòng khách sạn không lớn, nhưng đủ mang lại sự riêng tư kín đáo. Ánh đèn vàng dịu phủ xuống thảm sàn, khiến không gian trở nên ấm áp hẳn sau một ngày dài dưới ánh đèn gắt gao của sân khấu. Ngoài cửa kính, thành phố về đêm rực sáng, những dải đèn như vệt sao nối dài bất tận.
Duy ngồi ở mép giường, hai tay ôm chặt tập kịch bản. Cậu mở ra, đọc được vài dòng rồi gấp lại, tâm trí chẳng tập trung nổi. Trong đầu vẫn lẩn khuất âm thanh hò reo khi nãy, nhưng cảm giác căng thẳng đã tan dần, chỉ còn chút mệt mỏi len lỏi khắp người.
Một tiếng “tách” nhỏ vang lên từ góc phòng. Hùng đang pha trà. Mùi hoa nhài phảng phất theo làn hơi nước, dịu nhẹ bao trùm. Anh bưng tách trà đến, đặt xuống bàn trước mặt Duy, giọng chậm rãi
Quang Hùng
Quang Hùng
Uống đi, sẽ dễ ngủ hơn đấy
Duy nâng tách lên, vòng tay khép lại, hơi nóng thấm qua lòng bàn tay làm cậu khẽ run. Hình ảnh trên sân khấu bỗng ùa về: chiếc áo khoác phủ trên vai, mùi hương quen thuộc, bàn tay nặng mà dịu. Nhịp tim vô cớ chệch đi một nhịp.
Hùng ngồi xuống đối diện, cằm tựa hờ lên mu bàn tay, ánh mắt bình thản nhưng không rời khỏi cậu. Dưới ánh đèn vàng, nụ cười của anh càng thêm ấm
Quang Hùng
Quang Hùng
Hôm nay em làm tốt lắm
Quang Hùng
Quang Hùng
Khán giả rất thích, anh thấy rõ
Duy cúi xuống, ngón tay xoay quanh cái tách
Đức Duy
Đức Duy
Em..vẫn thấy mình lạc lõng
Hùng nghiêng người, giọng trầm thấp
Quang Hùng
Quang Hùng
Lạc thì vẫn còn anh ở đây
Câu nói đơn giản mà khiến tim Duy thắt lại. Cậu lảng tránh, giấu ánh mắt sau làn hơi trà, nhưng hai vành tai đã đỏ lên.
Trong phòng chỉ còn tiếng trà sóng sánh và âm thanh xe cộ ngoài đường xa. Khoảng lặng ấy lại mang đến sự yên ả lạ thường.
Hùng đứng lên, kéo rèm cửa ra. Ánh đèn thành phố ùa vào, phản chiếu lên gương mặt nửa sáng nửa tối của anh. Vẫn tựa vai vào khung cửa, anh nghiêng đầu, giọng vang đều
Quang Hùng
Quang Hùng
Em thấy không, nhìn từ trên cao, mọi thứ nhỏ bé hẳn
Quang Hùng
Quang Hùng
Lo lắng cũng thế thôi, chỉ cần mình muốn thì sẽ tan biến
Duy bất giác bật cười nhẹ. Anh không chỉ biết đùa bỡn, mà còn có những lúc trầm tĩnh đến ngạc nhiên.
Cậu bước lại gần, dừng bên khung cửa. Nhìn nghiêng, gương mặt Hùng rõ từng đường nét, sắc sảo nhưng yên bình. Duy ngập ngừng một nhịp rồi hỏi nhỏ
Đức Duy
Đức Duy
Anh lúc nào cũng chắc chắn như thế à?
Hùng quay sang, khóe môi cong thành nụ cười mơ hồ
Quang Hùng
Quang Hùng
Không phải lúc nào cũng vậy
Quang Hùng
Quang Hùng
Nhưng khi có em cạnh bên, anh thấy đủ
Tim Duy bất giác đập gấp. Cậu cúi xuống, tay nắm chặt vạt áo, chẳng tìm được lời đáp.
Một cơn gió đêm len qua khe cửa, mát rượi. Hùng kéo rèm khép lại, rồi ngồi xuống cạnh giường. Anh vỗ tay nhẹ lên chỗ trống
Quang Hùng
Quang Hùng
Lại đây
Duy chần chừ, cuối cùng cũng ngồi xuống. Khoảng cách gần đến mức cậu nghe rõ nhịp thở trầm ổn của anh, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ vai áo sát bên.
Anh nhìn sang, giọng dịu hơn thường lệ
Quang Hùng
Quang Hùng
Em mệt lắm hả
Cậu đáp nhỏ
Đức Duy
Đức Duy
Cũng..hơi
Hùng gật nhẹ, mắt vẫn không rời
Quang Hùng
Quang Hùng
Ngủ đi, mai còn lịch trình
Duy kéo chăn lên, toan quay lưng lại. Nhưng tiếng cười khẽ của anh vang lên ngay sau đó
Quang Hùng
Quang Hùng
Lúc em run, điều anh muốn chỉ là che cả thế giới đi để em được yên ổn
Duy cứng người, chôn mặt xuống gối. Giọng cậu khe khẽ, như chỉ đủ để bản thân nghe thấy
Đức Duy
Đức Duy
Anh..
Ngoài kia, dòng xe vẫn nối dài bất tận, nhưng trong căn phòng nhỏ, chỉ còn tiếng tim cậu rộn ràng. Một ngọn lửa đã lặng lẽ nhen lên, run rẩy mà ấm áp, chẳng cách nào dập tắt.
.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play