Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Linhrio]Giam Cầm Em

chap 1

TG đây
TG đây
xin chào các bạn
TG đây
TG đây
đây là truyện đầu tiên mà mình viết
TG đây
TG đây
mong các bạn ủng hộ
TG đây
TG đây
Giờ thì vô truyện
___________
Căn phòng ẩm thấp chỉ có ánh sáng leo lét hắt qua khe cửa. Xiềng xích lạnh lẽo trói chặt đôi tay, hằn lên cổ tay những vết đỏ sâu hoắm. Tiến quỳ trên nền đất lạnh, hơi thở yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn cố chấp nhìn về phía người kia.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Ngươi nghĩ ngươi trốn thoát đc tao sao //giọng khàn khàn//
Tình yêu vốn nên là nơi để dựa vào, nhưng với hắn lại biến thành địa ngục. Mỗi ngày trôi qua, hắn bị giam cầm giữa tình yêu méo mó và xiềng xích lạnh buốt, không thể chạy thoát, cũng chẳng thể buông
Trong giam cầm, Tiến không còn biết ngày đêm, chỉ có nỗi đau nối tiếp nỗi đau. Tình yêu từng rực rỡ giờ hóa thành xiềng xích trói buộc, khiến trái tim hắn chẳng còn lối thoát.
Mùi máu tanh nồng quện trong hơi thở, hòa cùng nỗi tuyệt vọng đến nghẹt thở. Đôi mắt từng ngập tràn hy vọng giờ chỉ còn trơ trọi sự tàn phá. Mỗi lần vùng vẫy, xiềng sắt lại siết sâu thêm vào da thịt, để lại vết hằn rớm máu. Nhưng điều khiến hắn đau nhất… không phải là xiềng xích trên tay chân, mà là xiềng xích nơi trái tim – thứ tình yêu bị bóp nghẹt
Đỗ Việt Tiến [Rio]
Đỗ Việt Tiến [Rio]
Tao hận mày//giọng chua chát//
Kẻ đối diện không đáp, chỉ cúi xuống, ngón tay thô bạo nâng cằm hắn, buộc đôi mắt đẫm lệ kia phải nhìn thẳng. Trong ánh nhìn lạnh lẽo ấy không hề có chút thương xót, chỉ còn sự chiếm hữu điên cuồng. Sợi xích rung lên, từng mắt sắt va chạm tạo thành âm thanh chói tai, như bản nhạc giam cầm vô tận. Cơ thể hắn run rẩy, nhưng trái tim lại đau gấp ngàn lần: đau vì bị trói buộc
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
có thể oán hận tao nhưng ko thể thoát khỏi tao //giọng khàn//
Đêm ấy, mưa trút xuống dữ dội, sấm chớp xé ngang bầu trời. Trong căn phòng giam lạnh buốt, ngọn nến duy nhất lay lắt, bóng người phản chiếu lên vách đá như một ác quỷ khổng lồ.
hết
TG đây
TG đây
đến đây thôi nha
TG đây
TG đây
Baiiii
TG đây
TG đây
Linhrio
TG đây
TG đây
LinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrio

chap2

TG đây
TG đây
Chào mọi người
TG đây
TG đây
Zô nha
_____________
Những nhát roi cuối cùng như muốn lột cả da thịt. Cơ thể hắn run rẩy, máu loang thành từng vệt đen trên nền đá lạnh. Sức lực cạn kiệt, đôi mắt mờ dần, nhưng Tiến vẫn không mở miệng cầu xin. Đôi bàn tay bị xích kéo lên cao đến tê dại, máu từ cổ tay nhỏ giọt rơi xuống, hòa cùng mưa dột. Hơi ấm thở đứt quãng, mỗi lần hít vào là một lần lồng ngực nhói buốt.
Trong cơn mê man, hắn mơ hồ thấy lại ngày xưa – ánh mắt dịu dàng, cái chạm tay ấm áp. Nhưng tất cả đều bị xé rách, thay bằng hiện thực khốc liệt: người Tiến yêu thương nhất giờ chính là kẻ giam cầm hắn. Một tiếng cười trầm thấp vang lên. Kẻ kia cúi sát, đôi môi kề bên vết thương rỉ máu thì thầm:
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Dùng ngươi..có hận, có căm..ta ngươi vẫn thuộc...về tao... mãi mãi//giọng khàn//
Sau đêm mưa ấy, hắn không còn biết thế nào là ánh sáng. Căn phòng giam u ám chỉ có mùi ẩm mốc, mùi sắt gỉ, và mùi máu khô ám vào từng kẽ đá. Ngày nối ngày, Tiến treo mình trên xiềng xích, đôi tay sưng tấy, vết thương loang lổ. Tiếng bước chân bên ngoài mỗi khi vang lên đều như nhát dao khứa vào thần kinh, bởi hắn không biết hôm nay sẽ là đòn roi, hay sự nhục nhã khác. Cái đói hành hạ, bụng trống rỗng co thắt, môi khô nứt nẻ, nhưng khát nhất vẫn là… một tia thương xót. Thứ mà Tiến biết, sẽ không bao giờ có.
Đôi mắt dần mất đi thần sắc, chỉ còn trống rỗng. Trong bóng tối, Tiến thì thầm với chính mình, giọng khàn đặc:
Đỗ Việt Tiến [Rio]
Đỗ Việt Tiến [Rio]
nếu có kiếp sau... tao không bao giờ yêu mày..
Nhưng ngay sau đó, cánh cửa sắt rít mở, ánh sáng mờ nhạt rọi vào, và giọng nói quen thuộc lại vang lên, lạnh lùng như một lời nguyền:
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
mày tưởng mày có thể có quyền lựa chọn sao? kiếp này ..kiếp sau...đều là của tao//giọng khàn//
Hết
TG đây
TG đây
Nó cứ sao sao ấy nhỉ
TG đây
TG đây
baiiiiii
TG đây
TG đây
LinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrioLinhrio

chap3

TG đây
TG đây
Heloo
TG đây
TG đây
Zô thôi
_______
Sau chuỗi ngày hành hạ đến tàn tạ, bất ngờ Tiến không còn nhận những nhát roi, cũng không còn tiếng xiềng va đập chát chúa. Thay vào đó, có bàn tay đưa bát nước áp lên môi khô nứt, có tiếng thì thầm dịu nhẹ:
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
uống đi tao không làm ngươi nữa đau nữa//giọng dịu nhẹ//
Trong mơ hồ, Tiến ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt quen thuộc. Không còn băng giá, mà lại như chứa đầy thương xót. Trái tim hắn co thắt, run rẩy muốn tin… nhưng lý trí nhắc nhở rằng đây chỉ là một cái bẫy.
Bát nước ấm áp chạm môi, tiến nuốt xuống, nhưng nước không làm vơi khát, chỉ khiến cổ họng càng đắng nghẹn.
Kẻ kia vuốt ve mái tóc rối bời, cúi sát bên tai, thì thầm từng chữ như gông xiềng vô hình:
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
mày thấy không, chỉ cần ở lại, chỉ cần ngoan ngoãn, tao sẽ yêu thương mày. Chỉ mình mày//giọng dịu//
Đôi mắt Tiến mờ đi, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Xiềng xích sắt trói thân thể, còn lời nói ngọt ngào ấy… trói giam linh hồn Tiến không cách nào vùng thoát.
Tiếng khóa sắt lạnh lẽo vang lên trong khoảng không im lặng. Cổ tay hắn bị kéo căng, xiềng chặt vào vách đá, từng vòng sắt ăn sâu vào da thịt.
Hơi thở kẻ kia phủ sát bên tai, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn:
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
mày trốn đi đâu được? Nơi này là ngục tù, mà ta chính là xiềng xích của mày..//giọng khàn//
Tiến run rẩy, lồng ngực dồn dập như muốn nổ tung. Mỗi câu chữ, mỗi lần da thịt chạm vào nhau đều như hàng ngàn mũi dao khoét sâu vào tâm trí. Ngọt ngào, nhưng cũng là gông cùm không cách nào phá vỡ.
Hết
TG đây
TG đây
đã thí
TG đây
TG đây
truyện như qq

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play