Chương 1 : Nhân Duyên Dưới Đầm Sen
Năm Thái Hoà thứ nhất, Vũ Lăng Hạo liên kết với 20 gia tộc lớn mạnh lập nên Thái Hoà quốc tự xưng là Thánh Vũ Hoàng Đế.
Ông trị vì đất nước đến 50 năm sau thì qua đời vì lâm bệnh, còn chưa kịp viết di chiếu. Bá tánh ai nấy đều xót thương cho bậc đế vương bèn lập nên ngôi chùa cổ, ngày đêm thờ cúng xưng ông là Thánh Vũ - cũng là thụy hiệu của ông.
Ông qua đời chưa được bao lâu, cờ tang còn chưa hạ xuống thì đã có biến. Trong triều, ngôi vương chia năm xẻ bảy, triều đình nổi sóng ngấm ngầm phân tranh.
Hoàng Thái hậu Bạch Dương lo sợ dẫn tới đại loạn nên liên kết với quần thần trung thành bí mật lập vương. Mà người đó lại là con trưởng bị ghẻ lạnh - đại hoàng tử Vũ Thiên Trạch.
Hắn là con do một nô tỳ sinh ra, tuy anh dũng thiện chiến, xuất chúng hơn người nhưng xưa nay con quý nhờ mẹ nên hắn luôn bị ghẻ lạnh vì xuất thân. Năm xưa mẹ hắn vì khó sinh mà mất, hắn cũng bị đưa đi tới Viên Minh viên mà học tập. Thiên Trạch ra sức học hành, khổ luyện nhiều năm tới mức thành thạo toàn bộ binh thư cổ pháp, lúc đó hắn chỉ mới 14 tuổi. Năm đó, tuy hắn tài giỏi hơn người nhưng chung quy cũng là thiếu niên mới lớn, không biết quỷ kế thâm sâu càng không biết lòng người khó lường. Vũ Thiên Trạch khổ luyện nhiều năm chỉ mong sự chăm chỉ của hắn có thể làm lay động trái tim của Thánh Vũ Hoàng Đế. Quả nhiên trời cao không phụ lòng hắn, Thánh Vũ đế năm ấy truyền hắn vào cung, ngoài mặt là hỏi han hắn những năm qua thế nào nhưng bên trong thì âm thầm tính kế đày hắn ra biên cương. Đến khi bị xử tội khi quân mới biết bản thân lại bị chính cha mình hãm hại.
Thánh Vũ đế " niệm tình cha con " nên tống hắn đến biên cương canh giữ lãnh thổ... Lúc đó Thiên Trạch chỉ vừa tròn 15 tuổi - tức một năm sau khi Thánh Vũ đế truyền vào cung. Mà sự việc này cũng âm thầm che đậy, thông cáo qua loa vài câu với dân chúng,người dân chỉ biết ngoài 3 vị hoàng tử được nuôi dưỡng trong cung thì còn một vị đại hoàng tử “ phụng mệnh “ canh giữ biên quan. Hắn nằm sương nếm mật, trải qua khó khăn suốt 5 năm trời, từ chàng thiếu niên trong sáng, ngây thơ dần trở thành tướng quân lãnh khốc vô tình. Suốt 5 năm hắn ở biên quan nhìn đủ mọi chuyện đời, cũng trải qua nhiều chuyện như phản bội, tàn sát đồng liêu hay tính kế thăng quan tiến chức... Tới năm 20 tuổi cũng đã có cho mình dàn binh lính trung thành sẵn sàng vì hắn mà chiến…
Tuy Thánh Vũ đế có nhiều phi tần nhưng lại có con ở độ tuổi đã trễ nên đa số đều là còn nhỏ, Hoàng Thái hậu lo sợ đế vương nhỏ tuổi dẫn tới dị nghị nên đành hướng tới đại hoàng tử là Vũ Thiên Trạch. Cũng vì chuyện này mà trong một đêm bà già đi mấy tuổi. Bà lơ sợ nếu chọn một trong các vị hoàng tử trong cung, hoàng tử không sao nhưng các phi tần sẽ liên kết với các mẫu tộc nhũng loạn triều cương. Buộc phải chọn đại hoàng tử là người kế thừa ngôi vị. Tin này truyền ra quả nhiên sẽ có các quần thần phản đối, các gia tộc lớn mạnh cũng dâng tấu đề nghị xem xét lại. Thái hậu Bạch Dương biết tin, sớm có phòng bị nên đưa di chiếu ( giả ) mà Thánh Vũ đế để lại chiếu cáo thiên hạ.
Ban đầu đa số các gia tộc đều không tin nên hùng hổ chất vấn nhưng trong phe cánh trung thành có vài vị nguyên lão nói vào nên bọn họ cũng đành im miệng chờ đợi cơ hội khác...
Hoàng Thái hậu Bạch Dương chớp ngay thời cơ đám cáo già đó yên ổn một thời gian mà nhanh chóng cho người truyền đại hoàng tử đang ở biên quan về cung làm lễ đăng quang. Vũ Thiên Trạch từ vị hoàng tử bị người ghét bỏ nay chễm chệ trên ngai vàng xưng đế mở ra triều đại mới cho Thái Hoà quốc.
Trị vì một năm thì Hoàng Thái Hậu qua đời, tôn xưng thụy hiệu cho bà, chôn cất ngay cạnh tiên đế, quốc tang long trọng cũng coi như cảm tạ bà lần cuối vì giúp bản thân có được ngôi vương. Các gia tộc lớn mạnh trước đây e dè thế lực của Hoàng Thái hậu mà không dám manh động, nay nghe tin bà mất liền liên kết với nhau âm mưu giết vua soán ngôi.
Thiên Trạch đế thần không biết quỷ không hay nhanh chóng sai vài người thân cận bí mật trong đêm giết hết đám loạn thần tặc tử, nhân cơ hội thanh trừng đám gian thần một phen. Đêm ấy dân chúng nghe thấy tiếng chém giết, khóc than, sáng dậy thì nghe mùi máu tanh nồng nặc tận ba ngày chưa dứt. Dân chúng cũng vì chuyện này mà bàn tán không ngớt, lời ra tiếng vào khắp cả kinh thành. Có kẻ nói hoàng đế tàn bạo vô tình, lại vô cớ tàn sát gia tộc khai quốc;... Cũng có người nói hắn là diệt trừ loạn thần đem lại bình yên cho thiên hạ.
Mà kẻ chủ mưu lại nhàn nhã bán ngoạ thưởng thức màn trình diễn của các cung nhân...
Thiên Trạch Đế lên ngôi được 4 năm vẫn có nhiều lời nói ra vào không ngớt, kẻ khinh thường người ngưỡng mộ tuy không nhiều nhưng cũng là không năm nào ngừng. Các quan đại thần nghe nhiều cũng chán, mấy năm nay đều không quan tâm, chỉ lo một chuyện đó là... Nối dõi tông đường. Năm nay tuy hắn còn trẻ nhưng cũng sắp sang 30, nếu không tuyển tú nữ sớm sợ sẽ không hay.
Hắn trốn được 1 năm cũng không trốn được 4 năm, những năm nay hắn nghe mấy lão già này than phiền đến đau cả đầu đành miễn cưỡng ân chuẩn tuyển tú nữ.
Tin này truyền ra vô số thế gia mừng như vớ được vàng nhanh chóng sắp xếp. Hắn nhàm chán nhìn những bức hoạ chân dung mà lòng không khỏi bực bội. Đành gác lại ra đình thưởng trăng, đêm nay trăng vừa tròn, đầm sen trong cung cũng nở rộ tuyệt đẹp. Hắn vừa uống rượu vừa thưởng trăng ngắm hoa bất chợt nghe thấy tiếng sáo. Dường như đã quen hắn không quay đầu lại chỉ nhắm mắt tận hưởng.
Mặc Nhiễm - quân sư, liếc mắt nhìn Thiên Trạch Đế không khỏi mỉm cười, y dung mạo xuất chúng còn hơn nữ tử trong thành, lòng thầm thương hắn đã lâu nhưng không dám thổ lộ chỉ có thể lấy thân phận quân sư bên cạnh hắn. Thiên Trạch mở mắt nhìn Mặc Nhiễm, gọi danh xưng thân quen
“A Nhiễm”.
Giọng buồn chán bảo y thổi thêm một bài nữa.
Mặc Nhiễm ôn nhu lên tiếng :
” Hoàng thượng đêm khuya trời lạnh, cẩn thận nhiễm phong hàn “.
Hắn nhìn y bất mãn
” Lời này ngày nào ngươi cũng nhắc không thấy chán sao? Còn không bằng ngươi chơi cờ với trẫm”
Y biết đây chỉ là lời nói đùa không so đo gì nhiều, ngồi đối diện cùng hắn chơi cờ. Chơi được hai ván thấy y buồn ngủ nên bảo tì nữ mau đưa y về cung nghỉ ngơi. Mặc Nhiễm gật đầu đồng ý, đi được vài bước không nhịn được mà quay đầu nói thêm một câu
” Người nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng thức đêm kẻo hại đến long thể “
Hắn gật đầu nhìn y đi một hồi lâu mới quay đầu ngắm sen.
Trong màn đêm huyền ảo, ánh trăng vằng vặc tựa một vầng ngọc bích, treo lơ lửng trên nền trời thăm thẳm. Ánh sáng của ngọc bích ấy lan tỏa, nhuộm vàng cả mặt nước hồ sen rộng lớn, làm nổi bật vẻ đẹp thanh khiết của những đóa sen đang bừng nở.
Cánh sen trắng muốt ngâm mình trong màn sương đêm, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. Hương sen hòa quyện cùng làn gió thoảng qua, đưa tâm hồn Thiên Trạch vào một trạng thái tĩnh lặng, nơi mọi ưu phiền dường như tan biến.
Có thể nói từ khi hắn đăng cơ đến nay, ngoài tiếng sáo du dương của Mặc Nhiễm có thể làm hắn thư giãn thì nơi đây là chốn mà hắn yêu thích nhất trong cung…
Đang ngắm trăng thưởng sen hắn dư quang thấy mặt nước tĩnh lặng trở nên gợn sóng, vốn cũng không quan tâm lắm nhưng mặt nước lại ngày càng dao động mạnh mẽ hơn. Không đợi hắn suy nghĩ, ngay giây sau đó trong hồ nước bỗng ngoi lên một nam nhân , hoá ra là nam nhân... Hắn đứng bật dậy, không phải vì sợ hãi mà là ngạc nhiên. Tại sao từ trong đầm sen lại ngoi lên một nam nhân? Bản năng cho thấy nam nhân này có điểm kì dị. Đương ẩn mình sau cột đình quan sát người này thì mi tâm chợt dao động.
Suốt mấy chục năm qua, hắn nhìn thấy vô số nam nữ tử, tuy có vẻ đẹp dung mạo xuất chúng nhưng hắn đều không quan tâm. Mà ngay lúc này đây hắn lại bị vẻ đẹp của nam tử ngoi lên từ đầm sen này thu hút.
Cậu vốn là hoa sen trắng hóa thành, tu luyện đã lâu nay mới có cơ duyên hoá thành hình người. Mắt nhỏ ngơ ngác nhìn xung quanh, lại nhẹ nhàng di chuyển đến cạnh đình. Vừa nhấc người muốn trèo lên thì cổ tay bị ai đó nắm lấy kéo lên. Bất ngờ thốt lên một tiếng :
“ A !!! “
Run rẩy nhắm mắt sợ hãi không dám nhìn. Chờ hồi lâu cảm thấy tĩnh lặng liền mở mắt ra coi. Đập vào mắt cậu là hắn - Thiên Trạch đế. Cậu hoảng hốt ngồi dậy lúng túng tay chân ngờ đâu lại bị hắn ôm eo kéo lại lần nữa, vì lực kéo quá mạnh nên hoa sen nhỏ trực tiếp hôn luôn vị hoàng đế này.
Hắn lúc đầu ngạc nhiên nhưng sau khi nếm được mùi vị ngọt như sen này của cậu liền không dứt được, ma xui quỷ khiến tiếp nhận nụ hôn. Vũ Thiên Trạch thấy nam tử này vùng vẫy muốn thoát thì dứt khoát xoay người đè chặt hoa sen nhỏ dưới thân tiếp tục cưỡng hôn.
Hoa sen nhỏ lần đầu bị hôn còn mạnh bạo như thế liền run rẩy, mất hết sinh khí, đương lúc sắp biến về nguyên hình thì hắn buông tha cho môi nhỏ. Cậu nhanh chóng thở gấp, miệng nhỏ vì hôn quá lâu nên sưng đỏ mọng nước, hại hắn phải kìm nén thú tính mà ôm y đứng dậy. Hắn cởi hoàng bào ra choàng lên cơ thể nam nhân nhỏ nhắn đang khoả thân này lại,một mạch về tẩm cung nơi hắn ở.
Trên đường đi, hoa sen nhỏ này luôn vùng vẫy muốn xuống lại sợ té thành ra cứ làm loạn trên tay hắn. Bất mãn hắn đánh mông cậu một cái ra lệnh:” Ngồi yên”. Cũng vì câu nói này mà chặn được hành động vô tư của cậu. Hoa sen nhỏ vì bị đánh lại sợ hãi khí chất của hắn nên cúi đầu càng thấp không khỏi run rẩy.
Chương 2 : Hoàng Đế Mất Ngủ
Tịnh An vốn ham chơi, muốn thử hoá hình sớm một chút thôi, nào ngờ vừa ló mặt ra đã bị bắt ngay từ đầu. Cậu cũng tính toán kỹ lắm chứ, ai ngờ vị đế vương kia lại xuất hiện đúng lúc ấy. Thế là chẳng những chưa kịp đi chơi, mà còn bị bắt giữ, oan ức đến mức muốn khóc.
Thiên Trạch nhanh chóng vào tẩm cung của mình, nhẹ nhàng đặt nam tử xuống giường sau đó chăm chú quan sát : Hắn không ngờ bản thân chỉ đi thưởng trăng ngắm hoa một đêm lại có được mỹ nhân như vậy, dung mạo y tuy không phải nói là nghiêng nước nghiêng thành nhưng từng đường nét trên mặt lại hoà hợp đến lạ, làn da trắng mịn, đôi mắt phượng hơi cong nay cụp xuống vì bối rối. Hắn cảm thấy nhìn đã đủ thì lên tiếng, giọng hắn ôn tồn, trầm khàn
“ Ngươi là ai ? Từ đâu tới ? “
Tịnh An đang run rẩy sợ hãi vì nam nhân trước mặt lại nghe thấy người nọ hỏi thì bối rối, đầu nhỏ cúi thấp đảo mắt qua lại, hai tay lúng túng vò vò vạt áo :
“ Ưm… ta… ta… “
Tịnh An vốn là một hoa sen chỉ mới hóa hình chưa lâu, trong khoảng thời gian tu luyện, cậu đôi khi nghe loáng thoáng vài cung nhân đi ngang qua trò chuyện mới bập bẹ bắt chước khẩu ngữ, ghi nhớ trong thần thức mà nói theo. Nhưng chưa nói hết câu thì sợ hãi mà lắp bắp, giọng điệu nói ra như muốn khóc mà cặp mắt phượng cũng vì vậy ửng đỏ lên trông đáng thương vô cùng.
Vũ Thiên Trạch không biết sao mà tâm can mềm nhũn, cố ý nâng cằm nam tử này lên mà nhìn cho rõ. Lại cố tình hỏi thêm một câu ý tứ muốn chọc bé sen nhỏ này một chút :
“ Ngươi thế nào ? Hửm ? “Câu cuối như có tà ý, tay hắn miết nhẹ vào đôi môi đỏ mọng kia một cái, dâng lên ý cười.
Tịnh An tuy là hoa sen nhỏ chưa trải sự đời nhưng cũng biết hắn đây là đang làm khó mình. Tịnh An khó chịu vô cùng tính nói một câu nhưng lời chưa kịp thốt ra thì bị…nấc cụt. Cậu là bị dọa đến nấc cụt rồi!! Tịnh An lập tức cắn môi, vành tai đỏ bừng xấu hổ đến muốn độn thổ.
Hắn nhìn màn này muốn cười cũng không dám cười, đành ho vài cái. Sau đó vuốt tóc nam tử này mà nói :
“ Trời tối rồi, đêm nay ngươi ngủ lại đây đi , ngày mai trẫm tra hỏi ngươi sau“.
Lời vừa thốt ra bé sen nhỏ bất ngờ không thôi, ngẩng đầu nhỏ nhìn hắn. Trong lòng dâng lên sự khó hiểu, nam nhân này vậy mà cho cậu ngủ lại… Vậy cũng tốt, chờ tới lúc hắn ngủ say bản thân cậu sẽ trốn ra ngoài.
Như hiểu được cậu đang nghĩ gì hắn liền bồi thêm một câu:
“ Ngươi dám trốn đi chân nào bước ra trẫm chặt chân đó “.
Sau đó ung dung tới ghế dài nghỉ ngơi.
Lời hắn nói như gáo nước lạnh tạt vào mặt Bạch Liên. Niềm vui sướng vừa nhen nhóm bỗng chốc vụt tắt, thay vào đó là nỗi thất vọng và oán hận trào dâng. Cậu bĩu môi chán nản nằm xuống, không buồn nghĩ ngợi thêm nữa, chỉ muốn vùi mình vào giấc ngủ để quên đi thực tại phũ phàng.
Tịnh An ngủ rồi nhưng vị hoàng đế nào đó lại không ngủ được.
Tẩm cung vốn yên tĩnh, quanh năm chỉ có mùi trầm hương an thần nay lại vương vất hương thơm hoa sen nhàn nhạt, vừa thanh tao lại dễ chịu. Hắn nằm một hồi nhưng không chợp mắt được, đành bước tới long sàng thường nghỉ, lặng lẽ ngồi xuống đầu giường nhìn nam nhân lạ mặt mà lòng không khỏi nghi vấn.
Y là từ đâu tới? Vì sao lại xuất hiện trong đầm sen? Có phải là nội gián của ai đó không ?
Điều khiến hắn khó hiểu nhất chính là ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy y, hắn không hạ lệnh bắt giam như lẽ thường, mà lại bồng thẳng người này về cung. Suốt đêm ấy, những câu hỏi ấy quẩn quanh trong đầu, khiến hắn mang theo một tâm tình rối rắm đến tận khi trời sáng mà vẫn chẳng tài nào nhắm mắt được.
Mà sen nhỏ ấy chẳng hề hay biết có ánh mắt đang dõi theo, vô tư chìm trong giấc ngủ. Không rõ trong mơ là cảnh gì mà đôi môi khẽ chóp chép như trẻ con thèm ăn. Hắn ngắm nhìn, thầm chê cậu ngốc nghếch mà chẳng nhận ra khoé môi mình đã cong lên từ lúc nào.
“Bẩm hoàng thượng, sắp tới giờ thượng triều rồi ạ.”
Tô công công cùng mấy cung nữ đã đứng chờ từ sớm. Thông thường người dậy rất sớm, hôm nay không hiểu vì sao mặt trời đã lên mà vẫn chưa thấy động tĩnh. Thấy sắp trễ, Tô công công đành cất tiếng nhắc.
“Vào đi.” Hắn nói.
Chờ cánh cửa mở liền giơ tay ra hiệu im lặng. Khoác đại tẩm y hờ hững, để lộ thân hình cường kiện,tuy cả đêm không ngủ nhưng cũng không không khiến hắn mệt mỏi là mấy. Hắn bước tới ngay cửa dặn dò
“Đợi y tỉnh, các ngươi cho người hầu hạ tắm rửa sạch sẽ, sau đó dẫn tới Ngự Hoa viên chờ trẫm. Nhớ kỹ, phải bảo vệ và hầu hạ cho thật chu đáo.”
Lời cuối cùng được hắn nhấn mạnh, khiến cả công công lẫn cung nữ không khỏi run sợ, đồng loạt vâng dạ. Sau đó họ tất bật chuẩn bị hầu hạ hắn tắm rửa, sửa sang long bào để kịp giờ thượng triều.
Tô công công vừa bước vào cửa, bắt gặp trên long sàng có bóng người nằm ngủ thì không khỏi giật mình. Lại nghe Hoàng thượng đích thân căn dặn phải hầu hạ chu đáo, trong lòng ông càng thêm hoang mang.
Từ thuở theo hầu đến nay, lão đã chứng kiến bao kẻ vì một chỗ đứng trong lòng Hoàng thượng mà không tiếc thủ đoạn, thậm chí lấy tính mạng ra đánh đổi, chỉ mong được một lần ngự long sàng. Thế nhưng Thánh thượng xưa nay lãnh khốc vô tình, chẳng để mắt đến ai. Vậy mà nay, chỉ vì một nam nhân xa lạ mà Người lại hạ lệnh bảo hộ cẩn trọng như thế… thử hỏi lão già như ông làm sao không kinh hãi cho được.
Những cung nữ hầu hạ cũng sửng sốt không kém. Các nàng nhanh nhẹn lo sửa sang y phục cho Hoàng thượng, nhưng ánh mắt len lén nhìn về phía trong điện, lòng rộn ràng vô số điều muốn nói. Chỉ chờ bước chân Người vừa rời đi, tin tức kia đã nhanh như gió truyền khắp hậu cung.
Một buổi sáng thôi mà chuyện này đã làm chấn động toàn cung cấm. Người thì bàn tán về thân phận kẻ trên long sàng, kẻ lại hoài nghi dung mạo ra sao, thậm chí không ít kẻ lén cười khẩy, khinh thường cho rằng đó chỉ là nhất thời hứng thú. Song càng nói, lòng người càng thêm rối, tò mò lại càng dâng cao.
Mà chuyện này nhanh chóng truyền tới tai Mặc Nhiễm. Bề ngoài y lãnh đạm, vờ như không quan tâm thế sự nhưng trong lòng lại dấy lên những cơn sóng ngầm.
Ấy vậy mà tâm điểm của sự chú ý lại không hề hay biết, vô tư ngủ đến gần trưa mới lờ mờ tỉnh dậy.
Tịnh An ngồi dậy vươn vai một cái, nhìn lại nơi bản thân ngủ thì tính lười biếng nổi lên, đấu tranh tư tưởng một hồi thì nằm xuống lăn qua lăn lại vài vòng, trải nghiệm cảm giác êm ái một chút. Mà lăn làm sao lại rớt xuống giường kéo luôn cả chăn xuống, bản thân ăn đau kêu lên một tiếng. Gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, một tay đỡ trán, một tay chống xuống đất, ngồi ngẩn ngơ mất một lúc.
Phải lúc lâu sau Tịnh An mới biết bản thân bị rớt xuống giường, tính đứng lên nhưng đạp phải chăn nên trượt chân té thêm lần nữa. Lần này cậu té mạnh hơn, cằm nhỏ vì đập mạnh xuống sàn nên ửng đỏ. Tịnh An bị đau hai lần thì rơm rớm nước mắt bĩu môi muốn khóc.
Hai nô tì đứng canh cửa vì đợi quá lâu nên ngủ gật. Bỗng giật mình do tiếng động phát ra từ bên trong, liền tỉnh cả ngủ, bối rối không biết có nên mở hay không. Đang còn do dự thì họ nghe âm thanh kia vang lên lần nữa. Cả hai nhìn nhau quyết định gõ cửa hỏi người trong phòng
“ Công tử, người cần sai bảo gì không ạ? “
“ Đau… té… té…”.
Tịnh An bị đau không muốn nhúc nhích, lại nghe thấy có người hỏi nên uất ức kêu lên. Giọng điệu rất nịnh người nghe.
Vừa nói xong thì mấy giây sau Tịnh An đã nghe thấy tiếng mở cửa, cậu lười biếng giữ nguyên trạng thái như lúc té ngẩng đầu lên nhìn hai người lạ hoắc bước vào.
Mắt thấy bọn họ tính đỡ cậu dậy, Tịnh An giật mình nhanh chóng lấy chăn trùm kín cả người chỉ chừa lại hai con ngươi đen láy nhìn bọn họ.
Nói gì thì nói, hoa sen nhỏ như cậu cũng biết xấu hổ chứ. Đêm qua thất thố một lần rồi nay không thể tái phạm nữa. Dù sao cậu cũng phải giữ thân như ngọc… à không, phải như sen mới đúng.
“ Công tử có sao không ạ ? Nô tì thất trách vào muộn khiến người bị thương… “ Hai nữ nô tì vừa vào thì thấy cảnh này, vừa buồn cười vừa áy náy, không khỏi bứt rứt, nhanh chóng đỡ cậu lên giường.
“ Không…không sao…”
Nghe bọn họ tự trách bản thân, cậu liền lên tiếng trấn an. Dù sao là do bản thân cậu hậu đậu tự té, không liên quan tới cung nữ bọn họ.
Còn vô cùng thân thiện mà cười một cái, trực tiếp “tấn công “ thẳng vào tim của hai nô tì này.
Hương Nhi và Tuyết Nhi muốn xịt máu mũi tại chỗ vì nụ cười của cậu, không ngờ trong cung ngoài Mặc Nhiễm quân sư dịu dàng kia, nay còn xuất hiện thêm vị công tử này - ngây thơ, đáng yêu khiến tim hai người nhanh chóng loạn nhịp.
Tịnh An nhìn hai tỷ tỷ đứng trước mặt mình hình như hơi run, ngơ ngác không hiểu vì sao bọn họ lại như vậy. Đầu nhỏ nghiêng nhẹ, nhìn chằm chằm vào hai người đứng trước mặt.
Không phải vì cậu không muốn hỏi, mà là đang không biết hỏi làm sao…
Tuyết Nhi thấy cậu nhìn thì thục tay vào Hương Nhi ý tứ nhắc cô nên giữ lễ còn bản thân nhanh chóng hỏi cậu :
“ Công tử người còn đau không ạ ?
Tịnh An lắc đầu.
“ Để nô tỳ giúp người tắm rửa được không ạ ? “
Tịnh An gật đầu.
Hương Nhi, Tuyết nhi phụng mệnh nhanh chóng chuẩn bị nước ấm, dù sao cơ thể cậu nhỏ nhắn nếu tắm bằng nước lạnh sợ không chịu được mất.
Mà đó là hai người nghĩ vậy thôi chứ thực tế thì khác xa…
Ban nãy vừa nghe tới tắm, hai mắt Tịnh An đã sáng rực lên, phải nói cậu thích nhất là tắm nên khi nghe cung nữ hỏi cậu liền gật đầu. Vội vàng đi theo sau cung nữ.
Vừa bước vào dục thất , cậu giật mình rụt người lại, chân cũng lùi về phía sau. Xung quanh dục thất là lớp sương mỏng do hơi nóng bốc lên, tạo thành từng cuộn khói ấm… Tuy thích tắm nhưng cậu thích ngâm mình trong nước lạnh hơn, dù sao nguyên hình cũng là hoa sen trắng, nếu đem cậu vào nước nóng thì không phải là muốn làm cậu héo úa sao ?
Tất nhiên chuyện này không thể trách họ được. Bọn họ cũng không biết cậu là ai. Chần chừ một hồi cũng không dám mở lời lại không dám bước vào trong đó…
“ Công tử người không vào ạ ? Có phải nước nóng quá không? “
Hương Nhi đứng cạnh hồ nước, thấy cậu chần chừ mãi không vô nên hỏi thử. Dù sao cũng sắp tới giờ dùng bữa trưa, nếu không tắm nhanh sợ sẽ không kịp mất.
Hương Nhi vừa nói xong, hoa sen nhỏ - Tịnh An như vớ được vàng mà gật đầu liên tục, lại sợ người này không hiểu ý nên lắp bắp nói vài từ :
“ Lạnh…muốn lạnh “
Nàng mỉm cười hiểu ý nhanh chóng thêm nước lạnh vào trong hồ. Sau đó mời cậu vào tắm
“ Nước mát lạnh vừa phải rồi ạ, để nô tỳ hầu hạ người…“
“ Không…không…ta muốn tự tắm “
Tịnh An đối với hai vị tỷ tỷ này tuy có chút hoà đồng, dễ gần nhưng cũng chưa tiếp xúc lâu dài thành ra không dám ở gần với bọn họ sợ lộ bí mật…
Mà Hương Nhi và Tuyết Nhi không nghĩ nhiều cũng không quan tâm cậu đang suy nghĩ cái gì, hai người gật đầu vâng dạ sau đó đi ra, để lại không gian riêng tư cho Bạch Liên.
Tịnh An lúc rời giường đến nay cả người vẫn còn quấn chăn trông chẳng khác gì cuốn chả… Cậu thấy hai người vừa đi liền bung xoã nhanh chân tiến vào hồ nước. Dòng nước mát lạnh len lỏi từ mắt cá chân cậu dần dần ôm trọn lấy cơ thể trắng trẻo mịn màng, Tịnh An không hề run rẩy, ngược lại còn thấy vô cùng thoải mái cảm giác như trở về đầm sen quen thuộc vậy…
Mái tóc đen óng ánh trôi chảy theo dòng nước trong veo mát lạnh. Cậu thoải mái nghịch nước, vung vẩy khắp nơi như một đứa trẻ, cả gương mặt hiện rõ nét vui vẻ và tươi tắn.
Nếu nói người khác cần hơi nóng để xua đi cái lạnh thì với cậu, dòng nước mát chính là vòng tay ôm ấp, bao bọc cậu dịu dàng nhất.
Tắm xong cậu ung dung bước ra, tiến tới giá treo y phục mà bận vào. Vì lần đầu mặc nên cậu có hơi lúng túng, loay hoay nãy giờ, cuối cùng cũng chỉ mặc được nội y mỏng tang. Mệt mỏi mà thở hồng hộc, gương mặt cậu vốn trắng trẻo nay lại nhiễm sắc thái màu hồng trông lại càng mê người hơn.
“ Không phải chỉ là mặc y phục thôi sao …còn khó hơn cả tu luyện “
Cậu nghĩ trong lòng mà khó chịu.Không còn cách nào khác, cậu đành đi tới cửa, mở hé sau đó nói nhỏ :
“ Tỷ tỷ xinh đẹp…hai người giúp ta mặc đồ được không? “
Hương nhi, Tuyết nhi ngẩng người nhìn cậu, rất nhanh xác định được cậu đang gặp khó khăn liền gật đầu đồng ý.
Mà thời điểm ba người họ ra khỏi tẩm cung cũng đúng lúc tới giờ ăn trưa. Liền nhanh chóng dẫn Tịnh An tới Ngự Hoa viên - nơi có người chờ cậu.
Chương 3 : Buông Lời Trêu Chọc
Tịnh An vui vẻ đi trước hai cung nữ theo sau, vừa đi cậu vừa quan sát xung quanh với ánh mắt mắt sáng rực. Cả gương mặt đều tràn đầy niềm vui hồn nhiên. Có lẽ vì cậu quá khác lạ nên dọc đường luôn có các nô tì hay thái giám tò mò dõi theo, nhưng Tịnh An nào hay biết , cậu còn đang mải mê nhìn ngó xung quanh nơi mình mới đặt chân tới.
Phải nói Ngự Hoa viên quả là một bức tranh sống động, nơi nào cũng tràn ngập sắc hoa, cỏ cây xanh mướt, ánh sáng nhảy múa trên từng tán lá, khiến lòng người cũng trở nên nhẹ bẫng theo.
Vừa đi vừa ngắm, cuối cùng đã đến được đình nghỉ mát mà Thiên Trạch Đế hay lui tới và cũng là nơi đêm qua cậu hoá hình…
Lùi thời gian về một chút
...Vũ Thiên Trạch thượng triều xong cũng đã tới giờ trưa, hắn nhanh chóng di giá đến đình nghỉ mát. Không biết bản thân trong mắt Tô công công có bao nhiêu kỳ lạ...
“ Hoàng thượng… người đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã…”
Thường ngày hắn thượng triều phải thật lâu mới xong, có khi còn chất vấn với đám đại thần vài chuyện mới bãi triều. Nay không biết vì cớ gì lại đúng giờ như thế, còn đi nhanh như vậy báo hại Tô công công phải cố gắng chạy theo mới kịp hắn. Lúc đến nơi cung nhân ai nấy đều gắng sức mà thở, thầm than phiền vài câu…trong lòng. Đương nhiên, bọn họ cũng không dại gì mà nói ra cho mất mạng.
Thiên Trạch không quan tâm họ nghĩ gì, sải chân về ghế ngồi xuống, nhàn nhã uống trà.
“ Các ngươi lui xuống hết đi, ở đây có ta là được “ . Tô công công nói.
Chỉ chờ lời này của lão, cung nhân nhanh chóng hành lễ với Thiên Trạch rồi rời đi.
Lão liếc nhìn đám nô tài mà không khỏi khinh thường, chạy trốn là giỏi… hừ…
“ Trễ như vậy…” Thiên Trạch lẩm bẩm
“ Hoàng thượng…người… cần gì sao?” Tô công công không hiểu lời hắn nói nên hỏi lại. Trong lòng không khỏi nghi vấn đôi điều nhưng không dám mở lời.
Thiên Trạch như không nghe thấy lời lão vừa hỏi, mắt chỉ chăm chú nhìn vào con đường khác dẫn tới đây. Mà giờ đây hắn cũng không biết bản thân đang chờ mong cái gì…
Trở lại thực tại, hắn ngồi trong đình đã nhìn thấy cậu từ xa đang ngắm cảnh vật xung quanh, dáng vẻ vui tươi hồn nhiên của cậu như thổi vào lòng hắn một làn gió mới. Hắn nhìn cậu, gương mặt nghiêm nghị chợt dịu đi mấy phần.
Hương nhi, Tuyết nhi đang chăm chú nhìn nam tử trước mặt, cảm nhận được có ánh mắt hướng về phía này. Vô thức quay đầu sang thì bắt gặp Hoàng thượng. Giật mình vội vàng kéo Tịnh An đi theo, đến trước mặt hắn liền hành lễ.
Hắn gật đầu nhẹ, sau đó nói với bọn họ nhưng mắt lại dán chặt lên nam tử trước mặt.
“ Các ngươi đều lui xuống hết đi “
Lần này cả ba người đều đi, để lại cho Tịnh An và Thiên Trạch không gian riêng tư.
Thật ra theo quy định thì phải có ít nhất một người theo sát Hoàng thượng đề phòng có chuyện xảy ra , mà hiện tại cũng không cần lắm. Dù sao cậu mảnh mai yếu đuối như vậy… sao ám sát nổi vị Hoàng đế xuất thân từ chiến trường chứ… Hơn nữa, không phải là không có ai… chỉ là bọn họ đều ẩn mình hết rồi, những lúc nguy hiểm mới chính thức lộ mặt…
Tịnh An cảm thấy hoang mang vô cùng, cậu không phải đang hái hoa bắt bướm sao ? Sao lại bắt cậu vào đây? Còn phải đối diện một mình với người này?! Cậu sợ hãi muốn đi theo hai cung nữ ban nãy kia liền bị lời nói của nam nhân làm cho giật mình
“ Lời trẫm nói hôm qua ngươi quên rồi sao? Cần trẫm nhắc lại cho nhớ không?”
Tịnh An nhớ, nhưng mà sợ vẫn phải sợ… Bản thân cậu cũng không biết cậu sợ hắn điều gì. Dù sao cũng chỉ mới hai lần gặp mặt nhưng chính là lần gặp nào cậu cũng vô thức sợ sệt, run rẩy.
Đầu nhỏ cúi thấp xuống dưới, vò vò vạt áo mới mặc vừa nãy. Cắn môi im lặng không dám trả lời.
Thiên Trạch kiên nhẫn chờ đợi cũng không thấy người kia có động tĩnh gì, đành thở dài đi qua đứng trước mặt cậu. Tầm vóc hắn cao lớn nên khi nói chuyện đều phải cúi xuống, mà nhận lại chỉ là cần cổ trắng nõn đang phơi mình trong gió.
Thiên Trạch lần nữa nâng cằm cậu lên trực diện mặt đối mặt mà chất vấn :
“ Ngươi là ai? Tên gì? “
Cậu cảm thấy người này chính là đang cố ý bắt nạt cậu, còn cố tình đứng cao làm cậu phải ngước lên nói chuyện. Phải hồi lâu sau mới định thần lại, cố gắng trả lời hắn một câu.
“ T-ta…ta tên Tịnh An … “
“ Ngươi là người của gia tộc nào ? Ai phái ngươi tới đây ? “
Tịnh An ngơ ngác vì câu hắn vừa hỏi , chớp mắt liên tục, không hiểu " gia tộc " mà hắn nói nghĩa là gì. Cậu nói: “ Gia tộc là gì ? “
Thiên Trạch nhíu mày nhìn cậu, không rõ người này là đang nói dối hay thực sự không hiểu. Giọng càng nghiêm nghị chất vấn cậu thêm lần nữa :
“ Ngươi không hiểu ? Ha, thủ đoạn của mấy lão già đó cũng thật thú vị. Ngươi đây là muốn giả ngốc qua mặt trẫm ? “
Tịnh An cảm nhận được không khí có hơi khác… dường như nặng nề hơn ban nãy khiến cậu tăng thêm mười phần lo sợ. Còn chưa kịp mở miệng, bụng cậu đã réo lên trước : cậu đói rồi.
Từ lúc hoá hình tới nay chưa kịp ăn đã bị bắt lại, chịu đựng tới giờ đã là cực hạn rồi. Cậu lẳng lặng cúi đầu, tay đưa xuống sờ sờ bụng nhỏ cảm thấy bản thân thật đáng thương, cứ nghĩ tới đây sẽ được ăn ngon nào ngờ vừa tới liền bị người này đe doạ, còn liên tục hỏi cậu. Nghĩ tới đây mũi cậu cay xè, môi run run như muốn khóc.
Sợ nam nhân kia không nghe thấy, bụng cậu réo thêm lần nữa. Cảm thấy uất ức hai hàng nước mắt liên tiếp rơi xuống tay Thiên Trạch :
“ Hức…Hức…. “
Tịnh An thấy hối hận rồi, cậu không nên vì ham muốn cá nhân mà hoá hình sớm, nếu yên phận tiếp tục làm hoa sen nhỏ cậu sẽ không gặp người này, sẽ không để bản thân phải đói đến rã họng. Được nước lấn tới cậu càng khóc to hơn nữa, mong muốn dùng nước mắt lấn át khí thế ban nãy của nam nhân xấu kia.
Mà nam nhân xấu trong mắt Tịnh An cũng hoang mang không kém. Bàn tay đang giữ cằm cậu đã bỏ ra từ sớm, khí thế bức người kia trực tiếp tiêu tán. Đổi lại là gương mặt vừa hoang mang vừa áy náy, Thiên Trạch không nghĩ chỉ chất vấn cậu đôi ba câu cũng khiến cậu khóc. Dễ rơi nước mắt như vậy ? Nếu nói cậu diễn thì diễn cũng hoàn hảo quá rồi.
Thiên Trạch thở dài vừa xoa mi tâm vừa nói, nét mặt cũng bớt nghiêm hơn hẳn: “ Được rồi đừng khóc nữa, trẫm không hỏi nữa. Nín đi "
Nói xong không chờ cậu ngừng khóc, hắn xoay người đi tới chỗ Tô công công đang đứng bên ngoài mà dặn dò: “ Truyền người đem thức ăn tới ”
“ Vâng ” Tô công công nói
Tịnh An còn tính ăn vạ khóc thêm tí nữa, nghe thấy hắn cho người mang thức ăn tới thì ngừng khóc hẳn, hai mắt sáng rực lên nhìn Thiên Trạch. Hắn dặn dò xong thì không nghe thấy âm thanh nức nở của cậu nữa trực tiếp tiến đến ghế ngồi xuống.
Mà từ khi Thiên Trạch nói xong đến khi ngồi xuống ghế luôn có ánh mắt theo dõi, lấp lánh chói mắt vô cùng. Hắn muốn bình thường cũng không bình thường được liền đưa mắt nhìn lại, vô cùng tự nhiên mà nói :
“ Còn nhìn nữa thì ngươi cứ đứng mà ăn đi, tránh ngồi ăn làm ướt ghế "
Tịnh An không trả lời mà vui vẻ chạy lại ngồi đối diện với hắn, vô cùng háo hức mong chờ được ăn. Ngay cả gương mặt hiện rõ nét tươi tắn không còn dáng vẻ héo úa nữa. Đầu nhỏ liên tục ngắm nhìn xung quanh, quan sát cảnh vật.
Thiên Trạch nhìn màn này không biết nói gì hơn, cũng thật dễ dụ, còn không có quy củ như vậy. Đám gia tộc đó tính dùng nam nhân ngốc nghếch khờ khạo này đối phó với hắn, cũng thật là không biết tự lượng sức mình. Không phải thường nói “ gừng càng già càng cay " sao ? Vậy mà mấy lão này càng già càng… “ giảm thông minh”. Càng nghĩ hắn càng thấy khinh thường, không bận tâm nữa, cũng chú ý tới cậu hơn.
Tuy hiện tại đang nghi ngờ cậu là gián điệp người khác phái tới nhưng cũng không hiểu vì sao bản thân không có ác ý với cậu. Nếu với người khác, hành xử như cậu bây giờ đã rơi đầu vài lần, huống chi vui vẻ như vậy càng làm hắn không khỏi bận tâm. Vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu…không nhịn được muốn trêu chọc
“ Ngươi nhìn hồ sen lâu như vậy, chê nước quá ít muốn khóc lần nữa thêm nước vào hồ sen của trẫm sao ?
Tịnh An đang quan sát xung quanh, còn rất chăm chú nhìn đầm sen bên dưới. Chính là muốn thử xem bản thân ở dạng người có thể dùng thần thức giao tiếp với các anh chị sen được không, cậu lờ mờ cảm nhận được lại bị Thiên Trạch nói cắt ngang, giật mình thốt lên :
“ A !! Hết hồn …!!! Ngài vừa nói gì ạ ?” Tịnh An trong lòng mắng chửi hắn vài câu, cũng bình tĩnh nhớ lại lời hắn nói. Cậu biết hắn là đang chọc mình, cũng lên tiếng đáp trả
“ T-tôi cũng không…không phải là lúc nào cũng khóc, Ngài…ngài đừng quá đáng “
Thiên Trạch dựa một tay vào thành ghế đầu tựa lên, tay còn lại mân mê ly trà sau đó đưa mắt nhìn cậu. Lúc hết hồn cũng đáng yêu, người này là muốn dùng mị lực bản thân độc c. h. ế. t hắn đây mà. Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Thiên Trạch vẫn là dáng vẻ bình thản như không quan tâm đến những gì cậu làm. Hắn nói :
“ Vậy thì được, ngươi tốt nhất là đừng bao giờ khóc nữa"
Tịnh An không hiểu lời của hắn. Thiên Trạch như biết được suy nghĩ của cậu, còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn chặn làm cứng họng
“ Vì lúc khóc mặt ngươi rất xấu " Nói xong liền quan sát gương mặt của cậu, biểu cảm vô cùng phong phú. Lời hắn nói ra tuy câu nào cũng chọc cậu tức đến đỏ mặt nhưng chỉ là trêu chọc cậu một chút, trong lòng thì suy nghĩ trái ngược hoàn toàn.
Lời nói xong cậu như con nhím xù lông, gương mặt nhăn lại khó chịu. Môi bĩu ra lẩm bẩm chửi rủa hắn không biết nhìn người, cậu khóc đẹp như vậy mà hắn lại nói xấu. Đương nhiên cậu nghĩ vậy cũng là có lý do, khi còn ở trong hồ sen tu luyện, tuy xung quanh có sen nhưng chỉ có cậu là đoá sen trắng duy nhất, mà các anh chị sen nhà cậu ai nấy đều khen cậu đẹp, đợi tới lúc hoá hình sẽ còn kiều diễm hơn.
Chính vì căn cứ vào lời nói đó mà Tịnh An vô cùng “ tự tin ", lúc nào cũng hồn nhiên vui vẻ. Vậy mà hắn lại chê cậu xấu, xấu chỗ nào chứ. Cậu biết người ngồi trước mặt đây rất lợi hại nên cũng chỉ nhỏ miệng mà chửi, ánh mắt tràn đầy oán giận hướng về Thiên Trạch.
Đang lúc gắng sức nhe nanh múa vuốt với người chê mình xấu thì thấy có vài cung nữ bưng thức ăn tới, cậu khịt mũi vì mùi thơm. Hoàn toàn quên mất hành động ban nãy của bản thân, dõi theo từng món liên tiếp đặt xuống bàn mà nuốt nước miếng mong đợi vô cùng.
Thiên Trạch thấy cậu đói cũng không chọc nữa, để cậu tự nhiên mà ăn.
Cung nữ dọn món xong liền hành lễ rời đi, Tô công công ở lại gắp thức ăn cho Hoàng Thượng. Ông vừa gắp vừa trộm nhìn Tịnh An , thấy cậu ăn uống không có quy củ tính lên tiếng nhắc nhở thì bị hắn liếc mắt cảnh cáo. Không quan tâm nữa mà chuyên tâm hầu hạ Hoàng Thượng.
Tịnh An ăn đến no căng cả bụng, nào là màn thầu chay, nem chay, rau xào, đậu hũ, chè đậu xanh,... Toàn bộ đều được cậu thưởng thức qua hết. Ăn đến nỗi phồng cả hai bên má trông chẳng khác gì sóc nhỏ.
Hắn nhìn Tịnh An ăn mà nhíu mày khó hiểu, tuy cậu ăn nhiều nhưng toàn bộ đều là đồ chay. Đến cả một tí thịt mỡ cũng không động vào. Hắn nói :
“Ngươi không ăn thịt thì sao có sức ? Nếu không thích ăn loại thịt này thì trẫm sẽ đổi cái khác cho ngươi. Đừng chỉ ăn mỗi đồ chay. Trẫm cũng không cấm ngươi ăn thịt mà "
Tô công công nghe xong thì bất ngờ với thái độ và cách nói chuyện của hắn. Không ngờ tới công tử nhỏ này lại được lòng Hoàng Thượng như vậy.
Tịnh An nghe hắn nói xong vội vàng xua tay, nhanh chóng nghĩ cách lấp liếm cho qua chuyện
" Không…không phải ta không thích ăn thịt, chỉ là…à…bản thân bị dị ứng với thịt nên không ăn thôi “
Câu này không phải do cậu nghĩ ra,là vô tình nhớ lại lời của một cung nhân nào đó nói mà bắt chước nói theo. Mong hắn không nhận ra cậu đang nói dối. Dù sao cũng không thể để Thiên Trạch biết cậu nguyên hình là hoa sen được.
Thiên Trạch cũng không biết hiện tại câu đang nghĩ gì, nhận được đáp án thì hài lòng tiếp tục ăn, còn chưa kịp động đũa thì nô tài từ cung Dưỡng Tâm tới thông báo. Cũng không biết là tin gì mà sắc mặt hắn liền trở nên nghiêm trọng, buông đũa xuống đứng lên căn dặn với nô tài xong liền rời đi cùng Tô công công, bỏ lại cậu đang ngơ ngác nhìn hắn.
“ Ơ…ơ… chờ … chờ đã, Ngài đ-đi đâu vậy … “
Cậu vừa nói vừa đứng lên, tính đuổi theo Thiên Trạch liền bị nô tài chặn lại nói “ Công tử xin dừng bước, Hoàng Thượng đang bận căn dặn nô tài đưa ngài về cung nghỉ ngơi "
Tịnh An nghe xong liền ậm ừ đồng ý, đi theo nô tài vừa nãy. Bản thân không biết vì sao mà thấy hơi trống rỗng, quay đầu nhìn về phía đình nơi ban nãy vừa mới ăn xong. Còn chưa kịp cảm ơn đã đi rồi…
Download MangaToon APP on App Store and Google Play