Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Văn Thụy ] Truyện Ngắn

Em Bé Của Anh 1/6

Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
Halo halo
Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
Lại là Zhang Tổng xinh gái đâyyy
Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
:))
Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
Nhìn gì đọc đi chứ tui bt tui đẹp rồi 🤡
Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
Vô nha
__________________
Sân trường Trung học phổ thông Minh Thành vào một buổi sáng tháng ba, gió xuân lướt qua từng hàng cây khiến tán lá khẽ lay động. Giữa đám học sinh ồn ào tụ tập trước cổng, Trương Hàm Thụy – học bá lớp 11A1 – vẫn như mọi ngày, cúi đầu bước chậm rãi, tay ôm chặt mấy quyển sách dày cộp vào ngực
Ê 23/03 sinh nhật t 🤡
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
Hàm Thụy ơi, chiều nay học nhóm không?
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
/ chạy lại chỗ cậu /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Có chứ, để mình chuẩn bị đề trước
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ cười mỉm /
Với nhiều người, Hàm Thụy chỉ là một học sinh ngoan ngoãn, có thành tích nổi bật và hiền đến mức chẳng bao giờ to tiếng. Nhưng với Dương Bác Văn – đàn anh lớp 12, đội trưởng bóng rổ nổi tiếng lạnh lùng – cậu học trò ấy lại khiến mọi thứ xung quanh trở nên…dịu dàng hơn
Lần đầu Bác Văn để mắt đến Hàm Thụy là khi anh vô tình đi ngang qua khu vườn phía sau trường, nơi hiếm ai lui tới. Ở đó, có một cậu học trò nhỏ đang ngồi xổm, hai tay run run ôm một con mèo con bị thương
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Đừng sợ…
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Tớ sẽ đưa cậu đi bệnh viện thú y ngay
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ khẽ thì thầm /
Eo oi giọng này mà dỗ t là t đổ đứ đừ đừ luôn ấy
Bác Văn đứng cách đó vài mét, ánh mắt vốn luôn lạnh lẽo bỗng dịu xuống. Trong khoảnh khắc ấy, anh không biết vì sao tim mình lại đập mạnh đến vậy. Có lẽ là vì đôi mắt ấm áp của cậu, có lẽ là vì cái cách cậu ôm con mèo vào lòng như ôm cả thế giới…
Hôm sau, Bác Văn bắt đầu để ý đến từng khoảnh khắc nhỏ của Hàm Thụy
Giờ ra chơi, anh đứng tựa lưng vào lan can tầng hai, mắt dõi theo bóng dáng cậu chạy vội tới thư viện. Giờ tan học, anh giả vờ đi chậm lại chỉ để bước song song phía sau cậu. Thậm chí, anh còn biết giờ cậu hay ngồi ăn bánh mì dưới gốc cây sau sân bóng
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
'Chết tiệt…'
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ lầm bầm /
Vì sao? Vì khi chính mình nhận ra mình đã bị thu hút như thế nào
Một buổi chiều nọ, khi sân trường đang vắng bóng người, anh thấy cậu loay hoay với chồng sách cao ngất ngưởng. Không hiểu sao, đôi chân anh tự động bước tới
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Ê…đưa đây
Cậu ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng khi thấy đàn anh nổi tiếng nhất khối đang đứng trước mặt mình
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Ơ…đàn anh
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Không sao đâu ạ, em tự mang được
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ lắp bắp /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ gò má khẽ ửng hồng /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Nhìn em sắp ngã tới nơi rồi đó
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ tỉnh bơ /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ cầm lấy chồng sách của cậu /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Đi nhanh đi, thư viện đóng bây giờ
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Vâng
Từng bước chân song hành. Không ai nói thêm lời nào, nhưng tim của cả hai đều đập loạn nhịp một cách kỳ lạ. Tới cửa thư viện, anh đặt chồng sách xuống bàn rồi quay đi, nhưng trước khi rời đi, anh bỗng dừng lại
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Ê
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Dạ…?
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Cho anh xin wechat
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Gì cơ?
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ tròn mắt /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Để…mượn sổ ghi chép
Nói dối một cách trắng trợn 🤡
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ khẽ nhếch môi /
Cậu bối rối nhưng vẫn gật đầu, chìa điện thoại ra. Ngay khi quét xong, anh liếc nhìn màn hình, khoé môi cong lên đầy thỏa mãn
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Cảm ơn
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Từ giờ nếu anh nhắn thì phải trả lời đó
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Ơ…tại sao?
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Vì em là người đầu tiên anh xin wechat đấy
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ nghiêng người về phía cậu /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ khẽ cúi xuống thì thầm bên tai cậu /
Hơi thở nóng ấm lướt qua khiến cậu giật mình, tai đỏ rực. Anh quay lưng bước đi như chưa từng nói gì, chỉ để lại cậu học trò nhỏ đứng tim giữa hành lang vắng vẻ
Tối hôm đó, điện thoại cậu rung lên
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
📲: Mai học tiết 3 đúng không?
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
📲: Vâng…đúng rồi
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
📲: Vậy đợi anh trước lớp, anh mang đồ ăn sáng tới
Trái tim cậu đập lạc một nhịp. Cậu chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ như thế này – vừa hồi hộp, vừa háo hức, vừa như đang bị cuốn vào thế giới của người con trai ấy…

Em Bé Của Anh 2/6

Buổi sáng hôm sau, khi ánh nắng vẫn còn vương lại trên ô cửa kính lớp học, Trương Hàm Thụy đã đứng ngẩn ngơ trước hành lang từ lúc nào
Cậu tự hỏi, liệu tin nhắn tối qua có phải là một trò đùa không? Một đàn anh nổi tiếng như Dương Bác Văn…sao lại quan tâm đến một người nhạt nhẽo như cậu cơ chứ?
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
Hàm Thụy
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
Có chuyện gì mà đứng đây từ sớm thế?
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
/ vỗ vai cậu /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ giật mình /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
À…không có gì…
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ cười gượng /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ tim đập loạn nhịp /
Rồi như để trả lời cho mọi nghi ngờ của cậu, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Đợi anh lâu chưa?
Cậu quay lại. Anh đang đứng đó, tay cầm hai hộp đồ ăn sáng, tóc hơi rối vì gió và đồng phục hơi xộc xệch – nhưng lại cuốn hút đến mức cậu không thể rời mắt
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Ơ…anh…thật sự mang tới à?
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ đặt hộp đồ vào tay cậu /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Ăn đi
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Anh dậy sớm để mua đấy
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Anh…không cần phiền vậy đâu…
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Không phiền
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ nhún vai /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Không phiền vì người đó là em
Câu nói đơn giản ấy khiến trái tim cậu đập lệch nhịp. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đá dưới tán cây, mở hộp đồ ra. Là bánh sandwich nóng, thêm cả chai sữa mà cậu thích – tất cả đều được chuẩn bị cẩn thận
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Anh biết em thích loại này à?
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ hỏi anh với chất giọng hơi run /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Biết chứ
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ ngồi xuống cạnh cậu /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ khoanh tay tựa lưng vào ghế /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Anh để ý em từ lâu rồi
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ khựng lại /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Làm sao?
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Ngạc nhiên à?
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Anh không định giấu đâu
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Ngay từ lần đầu gặp em ở sân sau trường
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Anh thấy em…đáng yêu chết đi được
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Đừng…đừng nói linh tinh nữa…
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ tai đỏ như lửa /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Anh không nói linh tinh
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ cười khẽ /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Haha đỏ mặt rồi kìa
---
Buổi trưa hôm đó, khi tan học, anh lại đứng đợi trước cổng như một thói quen
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Anh không về sao?
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ ôm chặt chồng sách trước ngực /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Chờ em đó
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Anh muốn đưa em về
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Không cần đâu…em tự về được…
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Cãi anh nữa là anh bế em lên xe đó
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Ơ…
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ bối rối /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Sao anh cứ làm em bối rối thế…
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Vì em dễ thương
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ kéo nhẹ quai balo của cậu /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Đi thoi nào, cậu học trò nhỏ của tôi ơi
Trên đường về, hai người đi bên nhau trong im lặng. Nhưng từng nhịp bước chân, từng ánh mắt lén nhìn lại đều khiến không khí giữa họ trở nên lạ lẫm – vừa ấm áp, vừa ngượng ngùng
---
Tối hôm đó, khi cậu đang học bài trong phòng, điện thoại lại rung lên
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
📲: Ngày mai rảnh không ?
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
📲 : Có, sao vậy ạ
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
📲: Anh muốn cùng em học nhóm
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
📲: Ở nhà anh nhé
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
📲: Ơ…ở nhà anh á?!
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
📲: Ừ
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
📲: Đừng lo
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
📲: Anh không làm gì em đâu
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
📲: Chỉ là…muốn ở gần hơn một chút
Tim cậu đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cậu ngồi đơ ra một lúc lâu, rồi mới trả lời tin nhắn của anh
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
📲: Được
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
📲: Em sẽ tới
_________________
Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
Nhìn gì nữa like đi (⁠◠⁠‿⁠◕⁠)
Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
Iuiu

Em Bé Của Anh 3/6

Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
Helo lại là QiQi đayyyyy
Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
Hahaha
Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
Mấy nay bị ốm
Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
Ho muốn lòi cả phổi 🤡
Kỳ Kỳ - Zhang
Kỳ Kỳ - Zhang
ê vô luôn nè
___________________
Chiều hôm sau, tiết trời khẽ se lạnh dù vẫn còn ánh nắng cuối thu len lỏi qua từng hàng cây. Trương Hàm Thụy đứng ngập ngừng trước cánh cổng nhà số 18 – nơi mà người nhắn tin tối qua đã hẹn cậu tới
Tim cậu đập mạnh hơn bình thường, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi
Tự nhủ : “Không sao…chỉ là học nhóm thôi…không có gì cả…”
Cậu tự trấn an bản thân, nhưng gương mặt vẫn đỏ bừng lên không kiềm được
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Em đứng đó bao lâu rồi?
Bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên ngay phía sau cậu
Cậu giật mình quay lại. Anh đang đứng trước cổng, tay cầm túi đồ ăn, nụ cười nhẹ đến mức làm người ta vừa muốn trốn vừa muốn nhào vào lòng
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Em á…em mới tới thôi
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Được rồi em vào đi
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Anh chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi, học xong mình ăn tối
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Ơ…em chỉ định ở lại học một chút thôi mà…không cần phiền vậy đâu
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Không sao, anh không để em đói mà
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ nhún vai /
---
Phòng khách đơn giản, ấm cúng và có mùi gỗ nhẹ. Cậu đặt túi sách xuống bàn, ánh mắt vô thức dừng lại trên chiếc áo khoác của anh treo trên ghế – một mùi hương quen thuộc mà gần đây cậu luôn nhớ tới mỗi tối
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Em muốn học ở phòng khách hay lên phòng anh?
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ nhìn cậu /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Phòng…phòng khách đi…
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ đỏ mặt/
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Nhát thế
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ cười khẽ /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ rồi ngồi xuống cạnh cậu /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ kéo sách lại gần /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Đưa anh xem đề nào
Giờ học trôi qua yên tĩnh hơn cậu nghĩ. Anh không quá nghiêm khắc, cũng không giảng giải quá nhiều. Anh kiên nhẫn lặp đi lặp lại từng công thức, từng ví dụ, và mỗi lần cậu sai là lại khẽ chạm vào trán cậu, cười trêu
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Đồ ngốc
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Anh đã nói rồi mà còn sai
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Đâu phải em cố ý…
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ phụng phịu /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ chu môi /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Biết không, mỗi lần em cau mày như vậy…đáng yêu chết đi được
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Haha
Tim cậu đập nhanh hơn, đầu nóng ran. Cậu cố cúi xuống làm tiếp bài, nhưng ánh nhìn của người đối diện cứ như sợi dây kéo chặt lấy trái tim cậu, khiến nó chẳng thể nào yên được nữa
---
Một giờ sau, khi bài cuối cùng đã hoàn thành, anh tựa lưng ra ghế, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt đang cúi gằm kia
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Em giỏi thật đấy
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Không ngờ lại làm được hết
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Ơ…đâu có…
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ gãi đầu ngại ngùng /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Nhưng có một điều em vẫn chưa làm được
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Là gì vậy ạ?
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ tò mò /
Anh không trả lời. Anh chậm rãi đứng dậy, bước một vòng ra sau lưng cậu, rồi cúi xuống, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn vài cm
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Là chưa nhìn anh một lần từ nãy đến giờ…
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ phả hơi vào tai cậu /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ rùng mình /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Em…em sợ nhìn vào mắt anh quá…
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Tại sao?
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Vì…mỗi lần nhìn…em lại thấy tim mình đập rất nhanh…
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Vậy thì…
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ đặt tay lên vai cậu /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ xoay người cậu lại đối diện mình /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Nhìn anh đi...
Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh như ngừng lại. Ánh mắt sâu hút của anh khóa chặt lấy cậu, đôi môi anh khẽ cong lên, còn tim cậu thì gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Anh nói rồi mà…
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Em đỏ mặt rồi kìa
Chưa kịp phản ứng, cậu đã cảm nhận được hơi ấm mềm mại chạm nhẹ lên môi mình. Một nụ hôn rất khẽ, như sợ làm vỡ không khí mong manh giữa cả hai. Cậu mở to mắt rồi từ từ khép lại, để mặc mình chìm vào cảm giác vừa lạ lẫm vừa ngọt ngào
Nụ hôn chỉ kéo dài vài giây nhưng đủ để tim cả hai đập hỗn loạn. Khi tách ra, anh áp trán lên trán cậu, khẽ cười
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Anh xin lỗi nếu điều này làm em sợ
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Em…không sợ
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
/ khẽ lắc đầu /
Trương Hàm Thụy - cậu
Trương Hàm Thụy - cậu
Chỉ là…em chưa từng nghĩ anh sẽ hôn em…
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
Vậy giờ em biết rồi
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ mỉm cười /
Dương Bác Văn - anh
Dương Bác Văn - anh
/ ánh mắt dịu dàng khi nhìn cậu /
Cắt
:))

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play