(BL) Người Tình Của Ông Trùm
Chapter 1
Âm thanh quen thuộc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên trong căn phòng trắng toát mùi thuốc sát trùng
Bác sĩ Kỳ khẽ kéo khẩu trang xuống, đôi mắt mỏi nhòe đi vì suốt bốn tiếng liền tập trung dưới ánh đèn mổ.
Ca phẫu thuật cuối cùng trong ngày kết thúc an toàn. Cả phòng trực chỉ còn lại tiếng máy điều hòa rì rì và ánh nắng cuối ngày lách qua ô cửa kính
Cậu tháo găng tay, cởi áo blouse, gấp gọn như thói quen. Bàn tay vẫn in hằn vết đỏ của găng cao su — thứ chứng minh cho một ngày làm việc không ngừng nghỉ
Nguyệt Minh
Cảm ơn cậu vì đã cứu con trai của tôi //cầm tay cậu bật khóc nức nở//
Nguyệt Minh
Tôi chỉ có một cậu con trai này, nếu không có nó tôi cũng chẳng biết sống sao nữa
Dương Văn Kỳ
Mọi chuyện đã ổn rồi, đều là bổn phận của tôi, người nhà bệnh nhân đừng lo lắng quá
Nguyệt Minh
Cảm ơn cậu rất nhiều
Dương Văn Kỳ
Hãy vào thăm anh ấy đi
Nguyệt Minh
Vâng //vội vàng vào trong//
Bên ngoài hành lang, bệnh nhân và người nhà đã thưa dần. Chỉ còn vài y tá đi qua, khẽ gật đầu chào
Không ai chú ý đến người bác sĩ trẻ đang đứng tựa bên cửa sổ, ánh mắt lặng nhìn bầu trời loang màu tím nhạt của hoàng hôn
Ánh nắng cuối cùng tan dần, nhường chỗ cho bóng tối kéo đến. Anh khoác chiếc áo khoác mỏng, bước ra khỏi bệnh viện. Cánh cổng sắt khép lại phía sau, tiếng “keng” vang lên khô khốc như điểm kết cho một ngày dài.
Bước ra khỏi cổng, trời cũng dần tối đi
Dương Văn Kỳ
//xoa xoa cánh tay đang nhức mỏi của mình//
Dương Văn Kỳ
Dù nó vất vả thật nhưng nhìn những gương mặt hạnh phúc như vậy, cũng xua tan phần nào
Cậu đi bộ tới một con hẻm và rẽ vào
Con hẻm này là con đường cậu thường đi tắt khi về nhà. Đường hẻm băng qua một xưởng cơ khí bỏ hoang
Cậu thích đi tắt vì con đường ở đây rất yên tĩnh và có một dòng sông cạnh nó
Dương Văn Kỳ
//vừa đi vừa ngân nga câu hát//
Bỗng — một tiếng rít gấp vang lên
Ánh đèn pha chói loá từ phía sau đổ ập tới. Bản năng khiến cậu xoay người lại. Một chiếc siêu xe màu đen bóng đang lao đi với tốc độ kinh hoàng
Dương Văn Kỳ
Đ* má cái l*n mẹ gì vậy?? //giật mình//
Bánh xe quệt mạnh vào dải phân cách, chiếc xe lật ngang, trượt dài rồi xoay vòng giữa lòng đường trong làn khói trắng nghi ngút
Cậu chết sững vài giây — trái tim đập dồn dập, lý trí của một bác sĩ trỗi dậy theo phản xạ
Nhưng rồi một chuỗi tiếng súng “ĐOÀNG! ĐOÀNG!” vang lên từ cuối con phố khiến cậu lập tức cúi thấp người, chạy nép vào một bức tường bên cạnh
Dương Văn Kỳ
Chuyện gì thế này? //cậu cau mày quan sát chiếc xe//
Từ chỗ ẩn nấp, cậu nhìn thấy mấy gã to con mặc đồ đen từ một chiếc SUV khác bước ra, trên tay cầm súng ngắn, tiến nhanh về phía chiếc xe lật
Bang Black Viper
Cuối cùng cũng đuổi kịp //hắn ta cười khẩy//
Khói vẫn chưa tan hết, nhưng qua làn khói ấy, cậu thấy rõ một người đàn ông loạng choạng đẩy cửa xe, cố gượng đứng lên. Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt dính đầy máu và bụi khói — lạnh lùng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén đến rợn người.
?
Chết tiệt… chúng tìm tới nhanh thật //giọng nói trầm khàn vang ra, khàn đục vì đau//
Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi khét và hơi xăng nồng. Kỳ nín thở, tim đập thình thịch, mắt dõi theo từng cử động của người đàn ông đó
Cậu biết, chỉ cần bước ra lúc này là đặt chính mình vào nguy hiểm.Nhưng bản năng nghề nghiệp – hay là thứ gì khác – khiến anh không thể rời đi vào lúc này
Giữa màn đêm mịt mù và tiếng súng dội vang, cuộc đời hai con người xa lạ bắt đầu giao nhau trong khoảnh khắc tưởng như không thể.
Lieuthien
Hi,hi các bạn đọc giả lần đầu đọc truyện mình nhá 🙈
Lieuthien
Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên có gì sai sót các tyeu hãy góp ý và cho ý kiến cho Thien nha 🤤
Lieuthien
Camon các baoboi rat nhiu aa
Chapter 2
Tiếng súng lại vang lên, dồn dập hơn, cậu vẫn nấp trong tường, tay siết chặt mép tường, mồ hôi rịn trên trán. Trước mắt cậu, người đàn ông kia đã rút súng từ thắt lưng, động tác nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp.
Ba phát, bốn phát — mỗi viên đạn đều trúng đích.Hai tên áo đen ngã gục, nhưng những kẻ còn lại vẫn tiếp tục bắn trả, ánh lửa đầu nòng lóe lên chớp nhoáng giữa khói xe và ánh đèn đường
Động tác của hắn nhanh đến kinh ngạc — nghiêng người, bắn, đổi băng đạn trong tích tắc.Những kẻ kia ngã xuống, nhưng chưa kịp thở, hắn trúng một viên vào vai trái.
?
Khốn kiếp… //hắn khẽ rít qua kẽ răng, tay vẫn cầm súng, máu từ vai chảy xuống nhuộm đỏ cả ống tay áo//
Dương Văn Kỳ
Anh ta bị thương rồi!!
Cậu siết chặt mép tường, trái tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Cậu biết mình không nên xen vào — đây là một cuộc chiến của những kẻ nguy hiểm
Nhưng bản năng của một bác sĩ khiến cậu không thể ngồi yên nhìn người khác mất máu đến chết
Dương Văn Kỳ
Không được… mình không thể mặc kệ...
Cậu lao ra giữa khói súng, lao nhanh đến bên cạnh hắn
Dương Văn Kỳ
Dừng lại! Dừng Lại! Anh đang mất máu! //giọng nói hoảng hốt//
Người đàn ông kia quay phắt lại, ánh mắt lạnh như băng, nòng súng lập tức chĩa thẳng về phía cậu
?
Cậu là ai?! // hắn quát, giọng khàn khàn, pha chút đau đớn//
Dương Văn Kỳ
Tôi là ai kệ tôi chứ
Dương Văn Kỳ
Quan trọng là vết thương của anh
Dương Văn Kỳ
Để tôi xem vết thương của anh, nếu không anh sẽ mất máu quá nhiều
?
Điên à?! Biến đi! //hắn nghiến răng, cố nén cơn đau//
?
Chúng chưa chết hết đâu, mau chạy đi
Dương Văn Kỳ
Không, tôi không đi //An đáp, giọng run nhưng ánh mắt kiên định//
Dương Văn Kỳ
Tôi không thể để ai chết trước mặt mình cả
Hắn nhìn cậu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi lạc đi vì đau.Chỉ trong một nhịp thở, cậu quỳ xuống bên cạnh, xé toạc chiếc áo khoác của mình, ấn chặt lên vai hắn
Dương Văn Kỳ
Giữ im anh bị rách cơ rồi, nếu cử động nữa là sẽ mất máu
?
Cậu—! //hắn khựng lại khi cảm nhận bàn tay nhỏ lạnh ngắt của Kỳ ép mạnh lên vết thương//
?
Tránh ra, cậu muốn chết à!? // hắn quát vào mặt cậu//
Dương Văn Kỳ
Im đi đồ ngu, tôi đang cứu anh đấy
Khung cảnh như ngưng lại trong vài giây
Những kẻ còn lại nhìn hai người giữa làn khói — một bác sĩ trẻ trong áo trắng lấm lem, đang cố cứu một gã đàn ông vấy máu giữa trận chiến
Bang Black Viper
Thằng nhóc đó là ai vậy?! Giết cả hai đi //ai đó gào lên//
Tiếng súng lại vang lên phía sau. Một viên đạn sượt qua tường ngay bên họ, đá vụn bắn tung tóe
Cậu cúi thấp đầu, tim đập thình thịch. Cậu vẫn giữ chặt miếng vải đang thấm đẫm máu, tay run nhưng không buông
?
Chết tiệt… //người đàn ông thở gấp, môi mím lại, vừa giơ súng bắn trả vừa nói nhỏ//
?
Cậu có biết mình đang làm cái quái gì không?
Dương Văn Kỳ
Anh im miệng vào chút coi, bị thương mà nói nhiều vãi ra ý nhỉ??
Từ xa, có tiếng xe gầm rú, đèn pha quét sáng cả con phố.Một giọng nói vang lên giữa làn khói
???
BOSS! BOSS, chúng em tới rồi nèe
Bốn chiếc SUV đen lao tới, người của hắn ùa ra, súng chĩa thẳng về phía đám địch. Loạt đạn nổ đanh, gọn, chính xác. Chưa đầy mười giây sau, mọi thứ lặng như tờ
???
Mục tiêu đã hạ, khu vực an toàn! //một gã thuộc hạ hô to, bước nhanh về phía họ//
Kỳ vẫn quỳ dưới đất, cả người dính đầy máu và khói. Người đàn ông bị thương ngồi dựa vào xe, ánh mắt nửa ngạc nhiên nửa mệt mỏi nhìn cậu.
?
Cậu… thật sự điên //hắn khẽ nói, giọng khàn và trầm thấp//
Dương Văn Kỳ
Nếu là điên mà cứu được mạng người thì tôi chấp nhận //cậu thở gấp//
Một người cao lớn từ trong đám thuộc hạ vội vàng chạy lại bên cạnh hắn
???
Huhu em tưởng anh chết rồi ạ //hắn ta ôm chầm lấy hắn//
?
Shh.. đau buông tôi ra Cảnh Hổ //anh đẩy hắn ta ra//
Niên Cảnh Quý (Cảnh Hổ)
Ơ anh bị thương ạ?? Có sao không?? //hoảng hốt lay người anh nhìn khắp người//
Niên Cảnh Quý (Cảnh Hổ)
//Đột nhiên hắn liếc mắt sang bên cạnh// Đây là?
Người đàn ông liếc sang cậu, khóe môi nhếch lên, nụ cười nhẹ mà nguy hiểm
Niên Cảnh Quý (Cảnh Hổ)
//Nghi ngờ nhìn anh một lúc lâu// Anh Thần đây mà cũng cần người cứu à??
Vân Minh Thần
//liếc Cảnh Hổ//
Niên Cảnh Quý (Cảnh Hổ)
...
Cậu ngẩn người nhìn hai người, tim khựng lại giữa tiếng gió đêm rít qua những tòa nhà. Cậu không hề biết rằng, kể từ khoảnh khắc này, một bác sĩ vô tình đã cứu nhầm ông trùm của “La Famiglia Nera"
Lieuthien
hai hai, lại ngôi lên r nè 😘
Lieuthien
List tặng quà/chap:
• 2 hoa hồng/ 1 chap
• 1 vote/ 2 chap
• Cafe/ 2 chap
• Mấy quà bằng xu/ 3~4 chap
Sinh nhật bn nào cứ ib mình, sẽ tặng chap nha ♨️
Lieuthien
Bai mấy baoboii 🌟
Bản nháp
Hắn vươn bàn tay không bị thương nhẹ nhàng gạt đi vệt máu trên má cậu
Dương Văn Kỳ
//giựt mình//
Bàn tay của hắn rất lạnh nhưng ánh mắt của hắn còn lạnh hơn
Vân Minh Thần
Tên? //giọng trầm thấp mang một sự áp đặt không thể chối từ//
Vân Minh Thần
//nhếch mép//
Vân Minh Thần
Văn Kỳ tôi nợ cậu một mạng
Vân Minh Thần
Và Minh Thần tôi.. //hắn dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên tính chiếm hữu mãnh liệt//
Vân Minh Thần
KHÔNG thích mắc nợ ai
Nói rồi, hắn được thuộc hạ dìu lên chiếc SUV đen đỗ chờ sẵn. Cửa xe đóng lại, ánh đèn pha rọi thẳng về phía trước rồi lao đi, để lại vệt khói mờ cùng tiếng bánh xe nghiền nát những mảnh kính vỡ
Con phố trở lại tĩnh lặng cậu đứng đó một mình, hơi thở đứt quãng, hai bàn tay vẫn dính máu chưa kịp rửa. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi sắt rỉ và thuốc súng hăng nồng
Lieuthien
Chơi mà bỏ vợ vậy trời =)))
Trên mặt đất, chiếc áo khoác rách cậu dùng để cầm máu vẫn còn vương lại vệt đỏ sẫm — minh chứng cho cái đêm không ai tin được là thật
Cậu ngẩng lên nhìn bầu trời đêm không sao, lẩm bẩm
Dương Văn Kỳ
Mình… mình vừa cứu mạng một con quỷ
Một con quỷ mang hình người, và ánh mắt của hắn, thứ ánh mắt đó dường như đã đánh dấu cậu rồi.
Và câu nói cuối cùng của hắn
Mà là lời cảnh báo rằng kể từ giây phút này cuộc sống yên bình của cậu đã sắp kết thúc
Những ngày sau đó, cuộc sống của cậu không còn bình yên như trước. Mỗi khi bước ra khỏi bệnh viện, cậu đều có cảm giác bóng tối bám sát sau lưng, như một đôi mắt vô hình đang dõi theo từng cử động của mình
Ban đầu cậu nghĩ đó chỉ là tâm lý sau cú sốc hôm đó, nhưng rồi những thứ xuất hiện liên tiếp khiến cậu không thể tự lừa dối bản thân nữa
Trên bàn làm việc ở phòng trực, một hộp quà nhỏ bọc giấy đen bóng để lại, không có người nhận. Mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ sang trọng, mặt khắc dòng chữ lạnh lẽo: “Đừng quên, tôi đang theo dõi.”
Ngày hôm sau, một đóa hoa hồng đen được đặt trước cửa căn hộ, mùi hương nồng nặc, trên cánh hoa có một giọt gì đó đỏ sẫm như máu
Dương Văn Kỳ
Hắn… hắn đang làm gì vậy? Đùa sao… //cậu tự lẩm bẩm, hơi thở gấp gáp//
Cậu bắt đầu khóa cửa kỹ hơn, thậm chí dán giấy bịt kín ô cửa sổ
Thế nhưng, mỗi sáng thức dậy, ly cà phê trên bàn đã có hơi khói bốc lên, trong khi cậu thề rằng mình chưa pha
Ngày hôm sau, khi đang trên đường tan ca, một chiếc mô tô đen phóng vụt qua sát vai khiến cậu giật mình suýt ngã. Từ túi áo bay ra một phong bì nhỏ, bên trong chỉ có một tấm ảnh — ảnh cậu đang đứng trước gương trong phòng tắm. Cậu sững người, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Dương Văn Kỳ
Là hắn.. Hắn đang làm vậy với mình…? //cậu lùi lại, ngực thắt lại bởi nỗi hoảng loạn//
Kể từ hôm ấy, cậu không còn biết thế nào là yên giấc. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh đôi mắt u tối trong đêm đôi mắt của hắn lại hiện lên
Như thể, sự tồn tại của người đàn ông đó đã trở thành chiếc bóng không thể xua đi, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cuộc sống cậu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play