Tiếng chuông vào lớp vừa dứt, nhưng hành lang vẫn còn vang vọng tiếng bước chân lững thững của LyHan. Mái tóc nhuộm highlight xanh tím lấp ló dưới vành mũ lưỡi trai đội ngược, chiếc áo khoác denim rách te tua khoác hờ trên vai, và đôi giày sneaker hầm hố dẫm từng bước chậm rãi. LyHan không vội, cô ấy hiếm khi vội. Trong tai là tiếng nhạc Billie Eilish văng vẳng, cô nhẩm theo từng câu hát, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy kiên quyết vang lên: "LyHan! Em lại đi học muộn!"
LyHan khẽ giật mình, tháo tai nghe ra. Trước mặt cô là Han Sara, sao đỏ gương mẫu của trường, với bộ đồng phục chỉnh tề, mái tóc buộc cao gọn gàng và ánh mắt sắc sảo. Trên tay Han Sara là cuốn sổ ghi chép quen thuộc, sẵn sàng ghi lại mọi vi phạm.
"À, chào Sara," LyHan đáp lại một cách thờ ơ, nhún vai. "Có gì hot không?"
Han Sara thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh. "Hot là em lại muộn 10 phút, và em đang đội mũ trong lớp học. Em biết rõ nội quy mà, LyHan."
LyHan cười khẩy. "Biết chứ. Nhưng nội quy sinh ra là để phá vỡ mà, đúng không? Với lại, cái mũ này là một phần của phong cách em. Nó giúp em có cảm hứng sáng tác."
"Cảm hứng sáng tác không phải là lý do để vi phạm nội quy," Han Sara nhấn mạnh, giọng điệu có phần cứng rắn hơn. "Em làm gương xấu cho các bạn khác. Em có biết bao nhiêu lần em bị ghi tên vào sổ rồi không?"
"Nhiều đến nỗi em còn không nhớ nổi nữa," LyHan đáp, rồi bất ngờ rút ra một cây bút dạ quang màu hồng, vẽ nguệch ngoạc lên cuốn sổ của Han Sara. "Nhưng mà, sổ của cậu trông hơi nhạt nhẽo. Để tớ thêm chút màu sắc cho nó nhé."
Han Sara trợn tròn mắt nhìn vết mực hồng trên trang giấy trắng tinh tươm của mình. "LyHan! Em đang làm gì vậy?"
"Trang trí thôi mà," LyHan nháy mắt. "Cậu nên thử một lần sống khác đi, Sara. Đừng lúc nào cũng gò bó trong mấy cái quy tắc đó. Cuộc sống sẽ thú vị hơn nhiều."
Han Sara nhìn vết mực, rồi nhìn LyHan, trong lòng vừa bực bội vừa có chút bất lực. Cô biết LyHan không có ý xấu, nhưng sự tùy hứng và phá cách của cô bạn này luôn khiến Han Sara phải đau đầu.
"Thôi được rồi," Han Sara nói, cố gắng kìm nén. "Em vào lớp đi. Và làm ơn, bỏ cái mũ ra. Nếu không, tôi sẽ phải báo cáo lên cô chủ nhiệm."
LyHan nhún vai, đội mũ xuống thấp hơn một chút, rồi lững thững bước vào lớp. Trước khi khuất dạng, cô quay lại, nở một nụ cười tinh quái: "Cảm ơn sao đỏ Han Sara đã nhắc nhở nhé! Hẹn gặp lại ở buổi kiểm điểm!"
Han Sara chỉ biết lắc đầu, nhìn theo bóng LyHan. Cô biết, ngày hôm nay sẽ lại là một ngày dài. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cũng không thể phủ nhận rằng, chính sự "cá biệt" của LyHan đã khiến cho những ngày tháng học trò của cô bớt đi phần nào sự tẻ nhạt. Có lẽ, đó cũng là một phần của "cảm hứng" mà LyHan nói đến.
---
Hy vọng câu chuyện này đã làm rõ hơn hình ảnh LyHan là học sinh cá biệt và Han Sara Tuyệt vời! Hãy cùng tưởng tượng một ngày học bình thường tại trường cấp ba, nơi LyHan và Han Sara là hai thái cực đối lập nhưng lại không ngừng va chạm.
---
### **Một Ngày Ở Trường: Khi LyHan Cá Biệt Gặp Han Sara Sao Đỏ**
Tiếng chuông vào lớp vừa dứt, nhưng hành lang vẫn còn vang vọng tiếng bước chân lững thững của LyHan. Mái tóc nhuộm highlight xanh tím lấp ló dưới vành mũ lưỡi trai đội ngược, chiếc áo khoác denim rách te tua khoác hờ trên vai, và đôi giày sneaker hầm hố dẫm từng bước chậm rãi. LyHan không vội, cô ấy hiếm khi vội. Trong tai là tiếng nhạc Billie Eilish văng vẳng, cô nhẩm theo từng câu hát, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy kiên quyết vang lên: "LyHan! Em lại đi học muộn!"
LyHan khẽ giật mình, tháo tai nghe ra. Trước mặt cô là Han Sara, sao đỏ gương mẫu của trường, với bộ đồng phục chỉnh tề, mái tóc buộc cao gọn gàng và ánh mắt sắc sảo. Trên tay Han Sara là cuốn sổ ghi chép quen thuộc, sẵn sàng ghi lại mọi vi phạm.
"À, chào Sara," LyHan đáp lại một cách thờ ơ, nhún vai. "Có gì hot không?"
Han Sara thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh. "Hot là em lại muộn 10 phút, và em đang đội mũ trong lớp học. Em biết rõ nội quy mà, LyHan."
LyHan cười khẩy. "Biết chứ. Nhưng nội quy sinh ra là để phá vỡ mà, đúng không? Với lại, cái mũ này là một phần của phong cách em. Nó giúp em có cảm hứng sáng tác."
"Cảm hứng sáng tác không phải là lý do để vi phạm nội quy," Han Sara nhấn mạnh, giọng điệu có phần cứng rắn hơn. "Em làm gương xấu cho các bạn khác. Em có biết bao nhiêu lần em bị ghi tên vào sổ rồi không?"
"Nhiều đến nỗi em còn không nhớ nổi nữa," LyHan đáp, rồi bất ngờ rút ra một cây bút dạ quang màu hồng, vẽ nguệch ngoạc lên cuốn sổ của Han Sara. "Nhưng mà, sổ của cậu trông hơi nhạt nhẽo. Để tớ thêm chút màu sắc cho nó nhé."
Han Sara trợn tròn mắt nhìn vết mực hồng trên trang giấy trắng tinh tươm của mình. "LyHan! Em đang làm gì vậy?"
"Trang trí thôi mà," LyHan nháy mắt. "Cậu nên thử một lần sống khác đi, Sara. Đừng lúc nào cũng gò bó trong mấy cái quy tắc đó. Cuộc sống sẽ thú vị hơn nhiều."
Han Sara nhìn vết mực, rồi nhìn LyHan, trong lòng vừa bực bội vừa có chút bất lực. Cô biết LyHan không có ý xấu, nhưng sự tùy hứng và phá cách của cô bạn này luôn khiến Han Sara phải đau đầu.
"Thôi được rồi," Han Sara nói, cố gắng kìm nén. "Em vào lớp đi. Và làm ơn, bỏ cái mũ ra. Nếu không, tôi sẽ phải báo cáo lên cô chủ nhiệm."
LyHan nhún vai, đội mũ xuống thấp hơn một chút, rồi lững thững bước vào lớp. Trước khi khuất dạng, cô quay lại, nở một nụ cười tinh quái: "Cảm ơn sao đỏ Han Sara đã nhắc nhở nhé! Hẹn gặp lại ở buổi kiểm điểm!"
Han Sara chỉ biết lắc đầu, nhìn theo bóng LyHan. Cô biết, ngày hôm nay sẽ lại là một ngày dài. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cũng không thể phủ nhận rằng, chính sự "cá biệt" của LyHan đã khiến cho những ngày tháng học trò của cô bớt đi phần nào sự tẻ nhạt. Có lẽ, đó cũng là một phần của "cảm hứng" mà LyHan nói đến.