Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Adminvirus/1xshed ] —⁠ .Bóng Đen Và Ánh Vàng. —⁠

[Giới thiệu + CHAP 1]

1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
He
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Cho ai chx đọc phần tiểu sử thì đây t nói luôn
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1x: Top Shed: Bot
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Yên tâm truyện này Shed ko bỏ 1x mà thay vào đó sẽ giữ lại 1x, nhưng vẫn hoá daden như bth
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Vì shed ko bỏ 1x nên t khá là bí
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Vì đây là AU t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Nên sẽ ko có telamon
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Bc I'm lazy💔
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Vì đây là lần đầu vt truyện nên có nhiều sai sót tý💔
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Vô nè ns nhiều quá
-----------------
Shedletsky ngồi cúi thấp trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh từ chiếc màn hình hắt lên khuôn mặt đang chăm chú của hắn. Ngón tay hắn lướt nhanh trên bàn phím, vô tình nhấn một chuỗi lệnh lạ mà hắn chưa từng thử trước đây.
Một tia sáng lập lòe từ màn hình, và trước mắt Shedletsky...
Một hình hài nhỏ bé đang bắt đầu chui ra khỏi màn hình máy tính
Shedletsky đang ngồi trên ghế hoảng loạn lùi ra đằng sau chỉ tay vào sinh vật đó
Shedletsky
Shedletsky
"Ngươi...Ngươi là ai!?"
Anh lúng túng hỏi, mắt chăm chú nhìn bóng người nhỏ xíu đang ngồi bập bẹ trước bàn phím
1x1x1x1 ( Past )
1x1x1x1 ( Past )
"...Ta là 1x1x1x1..."
cậu bé nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
1x1x1x1 ( Past )
1x1x1x1 ( Past )
"Ngài tạo ra ta à..?"
Shedletsky hít sâu, vừa sợ vừa tò mò, nhưng trong thâm tâm đã nảy sinh một thứ cảm xúc lạ lùng: trách nhiệm.
Anh quyết định nuôi nấng 1x1x1x1, dạy cậu mọi thứ từ cơ bản, nhưng đặc biệt là đấu kiếm
Một sở thích của Shedletsky mà giờ đây Anh muốn chia sẻ với “đứa con máy tính” này.
Ngày qua ngày, 1x1x1x1 tiến bộ nhanh chóng. Dáng hình nhỏ bé của cậu luôn linh hoạt, ánh mắt tập trung khi cầm kiếm, và mỗi lần Shedletsky chỉ dạy, cậu đều chăm chú lắng nghe.
Mái tóc nhỏ của 1x1x1x1 lung lay theo nhịp chuyển động của cậu, trông vừa dễ thương vừa kiên cường.
Ngày ngày cứ thế qua đi một cách bình yên
Cho đến khi...
-------------------------
[END CHAP 1]
6/10/2025

[CHAP 2]

1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
He
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Vô nào
--------------------------
Nối tiếp phần 1..
Cho đến khi...
Căn nhà yên tĩnh bỗng tràn ngập một mùi gì đó lạ.
Một loại Virus không xác định xâm nhập vào hệ thống của 1x1x1x1.
1x1x1x1 bắt đầu run rẩy. Shedletsky thấy nửa thân hình của cậu bé, nơi tiếp xúc với bàn phím, bắt đầu bị ăn mòn, biến dạng.
Một nửa bên mặt cậu có vết mảng đen, mắt bên đó của cậu bỗng hoá thành mắt đỏ sáng rực hình ngôi sao bốn cánh.
Cánh tay bên kia của cậu giờ đây mang làn da đen xì cùng với những móng tay sắc bén có thể cào xe bất cứ thứ gì.
1x1x1x1 ( Past )
1x1x1x1 ( Past )
“Không… không đâu… Shedletsky… đừng bỏ ta…” //1x1x1x1 khóc lóc, giọng khàn đặc, nước mắt trộn lẫn đau đớn.//
1x1x1x1 ( Past )
1x1x1x1 ( Past )
"Ta không muốn biến mất..."
Shedletsky ôm chầm lấy cậu, lòng quặn thắt.
Shedletsky
Shedletsky
“Ngươi sẽ không bỏ đi đâu cả. Ta sẽ giữ ngươi, dù phải làm gì đi nữa.”
Anh bắt đầu tìm mọi cách để chữa lành virus đang phá hủy 1x1x1x1, vừa lo lắng vừa quyết tâm bảo vệ “đứa con do chính mình tạo ra”.
Ngay cả khi 1x1x1x1 bạn đầu chỉ cao tới ngực anh, sự gắn kết giữa hai người đã vượt xa chiều cao hay hình dạng, là thứ cảm xúc thuần khiết và mạnh mẽ đến mức Shedletsky không thể bỏ rơi cậu.
Căn nhà lặng yên ngoài kia, nhưng trong phòng, Shedletsky và 1x1x1x1 – một cậu bé nửa bình thường nửa bị nhiễm virus đã tìm thấy nhau trong khoảnh khắc vừa bi thương vừa ấm áp này. Và dù virus có tiếp tục ăn mòn, Shedletsky đã tự nhủ: “Ta sẽ không để ngươi rời đi.”
...
Vài ngày trôi qua...
Căn nhà Shedletsky vẫn yên lặng nhưng không khí bên trong nặng nề.
1x1x1x1 đứng bên bàn, dáng hình vốn nhỏ bé của cậu giờ lại khiến Shedletsky vừa xót xa vừa lo lắng.
Nửa bên cơ thể bị virus ăn mòn đã biến đổi hoàn toàn, nửa bên còn lại vẫn nguyên vẹn, mềm mại và trong sáng như lúc mới xuất hiện.
1x1x1x1 ( Past )
1x1x1x1 ( Past )
“Ta… không còn giống trước nữa…” //1x1x1x1 run rẩy, giọng trầm và lẫn chút sợ hãi.//
Cậu đưa tay đen ra, nhìn móng tay sắc nhọn, rồi quay sang nhìn Shedletsky với đôi mắt đỏ rực đầy cầu xin.
1x1x1x1 ( Past )
1x1x1x1 ( Past )
“Shedletsky… đừng bỏ ta… dù ta đã… như thế này…”
Shedletsky hít sâu, trái tim anh đau nhói nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết.
Anh bước đến gần, ôm lấy cậu bé một lần nữa, bàn tay chạm lên phần da đen sạm mà không hề sợ hãi.
Shedletsky
Shedletsky
“Ngươi vẫn là ngươi, không phải vì màu da hay hình dạng. Ta sẽ giữ ngươi… ta sẽ tìm cách làm ngươi ổn trở lại, hoặc chí ít, ta sẽ không để ngươi cô độc.”
1x1x1x1 áp mặt vào ngực Shedletsky, khóc nức nở, những giọt nước mắt lẫn với ánh sáng đỏ từ mắt cậu.
Dù biến dạng nửa người, cậu vẫn cảm nhận được sự che chở, sự quyết tâm của Shedletsky.
Và trong khoảnh khắc đó, Shedletsky hiểu rằng virus hay hình dạng không thể chia rẽ mối quan hệ giữa họ.
1x1x1x1 vẫn là cậu bé mà anh đã tạo ra, mà anh đã nuôi nấng, dạy dỗ, và giờ đây, anh sẽ không để bất cứ thứ gì cướp đi đứa con đặc biệt này khỏi tay mình.
---------------------------------
[END CHAP 2]
6/10/2025

[CHAP 3]

1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
He
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Mẹ kiếp bão lắm vl
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Vô nè
-------------------------------
Nối tiếp phần 2..
Shedletsky ngồi trước bàn máy, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh nhìn 1x1x1x1 ngồi trên giường, nửa thân hình đen sì vẫn đang run rẩy, mắt đỏ rực đầy sợ hãi.
Shedletsky
Shedletsky
“Ngươi phải bình tĩnh… Ta sẽ thử một cách, nhưng chỉ là tạm thời thôi.” //Anh nói, giọng nghiêm túc nhưng trấn an.//
Anh nhấn một loạt lệnh trên máy tính, kết hợp với vài thiết bị điện tử mà anh chế ra tạm thời, nhằm “cố định” virus đang ăn mòn cơ thể cậu bé.
Một làn sáng xanh nhạt bao phủ 1x1x1x1, phần da đen bắt đầu nhạt dần, móng tay sắc nhọn mềm lại, mắt đỏ trở về màu bình thường.
Nửa bên cơ thể từng bị ăn mòn bởi lũ virus giờ trông giống hệt nửa bên còn lại, không còn dấu vết đen sạm hay dị dạng.
Shedletsky
Shedletsky
“Ngươi… ổn rồi chứ?” //Anh hỏi, giọng vẫn đầy lo lắng.//
1x1x1x1 run run hít sâu, nhìn xuống cơ thể mình, rồi lao thẳng xuống giường chạy tới ôm chầm lấy Shedletsky.
1x1x1x1 ( Past )
1x1x1x1 ( Past )
“Ta… ta cảm ơn ngài… dù chỉ là tạm thời, nhưng ta vẫn còn với ngài….”
Shedletsky mỉm cười, nhưng trong lòng biết rõ: đây chỉ là tạm thời.
Virus vẫn còn tồn tại đâu đó trong cơ thể 1x1x1x1, và bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát trở lại. Anh đặt tay lên đầu cậu bé, khẽ nói:
Shedletsky
Shedletsky
“Ta sẽ không để ngươi biến mất đâu… dù chỉ là tạm thời, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi.”
1x1x1x1 tựa vào Shedletsky, cảm nhận sự che chở vững chắc.
Căn nhà lặng yên, nhưng bên trong, cả hai đều biết rằng cuộc chiến với virus vẫn còn phía trước, và tình cảm giữa họ đã trở nên bền chặt hơn bao giờ hết.
Virus có thể thay đổi hình dạng, nhưng sẽ không thể phá vỡ tình cảm giữa hai người họ.
-----------------------------------
[END CHAP 3]
6/10/2025
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
1 ngày ko ăn 1xshed = Ch3t
Ngắn vl

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play