Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Mason X CongB] Arcluna: Dưới Nhịp Đồng Hồ Và Tiếng Vang.

| Hồi thứ nhất | Âm Thanh Và Thời Gian

Cơn mưa buổi sáng trút xuống như tấm màn bạc, nuốt chửng cả bầu trời xám đục.
Chuyến tàu ma lực rẽ qua lớp sương dày, trượt trên đường ray ánh sáng hướng đến Học viện Arcluna — nơi chỉ những pháp sư tiềm năng nhất mới được đặt chân tới.
Công ngồi một mình cạnh cửa sổ, áo choàng đồng phục mới cứng vẫn còn dính hơi ẩm. Cậu mười sáu tuổi, vừa được nhận vào học viện với tư cách pháp sư hệ Thời gian — một trong những nhánh phép hiếm nhất và cũng nguy hiểm nhất.
Trên tay cậu là tờ thư mời in nổi con dấu hình đồng hồ cát. Dòng chữ uốn lượn: “Thời gian là gốc rễ của mọi sinh tồn.”
Công nhìn dòng chữ ấy, lòng khẽ siết lại.
Một tiếng động vang lên ở cửa toa tàu. Tiếng “tách” nhẹ như dây đàn bị gảy, rồi toàn bộ tiếng mưa ngoài kia bỗng tắt ngấm.
Không phải vì nó dừng lại — mà là bị tước đi. Mọi người ngẩng đầu.
Một chàng trai bước vào, mái tóc xanh đen hơi ướt, đôi mắt xám nâu đen phản chiếu ánh sáng như mặt hồ buổi sớm. Hắn nở một nụ cười nửa miệng, giọng trầm vang mà dịu, ngân như nhạc:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Xin lỗi, tôi đến trễ. Âm thanh hôm nay hơi nổi loạn.
Hắn chỉ khẽ búng tay — và thế giới lấy lại âm thanh ngay lập tức. Tiếng mưa, tiếng bánh sắt, tiếng thì thầm vỡ òa trở lại như dòng nước.
Công khẽ cau mày.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
“Pháp sư âm thanh...”
Người ta ít thấy hệ này, vì cần thính giác và cảm nhận tuyệt đối về tần số.
Cậu thoáng nhìn bảng tên cài trên áo người vừa đến: Xuân Bách – Hạng nhất học viện.
Hắn liếc qua Công, nụ cười nhẹ không rõ ý tứ.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Nhìn cậu trông mới nhỉ. Tân sinh?
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Ừ, Công.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi là Bách.
Hắn nói, rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Hy vọng năm nay cậu không ngán việc đứng sau tôi.
Cài áo trên người cậu: Thành Công - Hạng hai học viện.
Công nhướn mày, đáp gọn:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tôi chưa từng quen cảm giác đó.
Trong giây lát, hai ánh nhìn chạm nhau, lạnh và sáng — như kim loại va vào nhau trong im lặng.
Học viên tấp nập xuống tàu. Công đứng giữa biển người, ngước nhìn tòa tháp chính — nơi đặt Đồng Hồ Linh Giới, cỗ máy giữ nhịp phép thuật cho toàn bộ thế giới.
Tàu đến trạm trung tâm. Học viện Arcluna hiện ra, lơ lửng giữa bầu trời, được giữ bằng những cột năng lượng xanh lam xoáy tròn như thác sáng. Những tia chớp ma lực chạy quanh, tạo thành một vòng tròn bảo hộ khổng lồ.
Lúc kiểm tra năng lượng nhập học, Công đứng sau Bách.
Người giám sát cầm quả cầu ma lực, giọng đều đều:
NVP
NVP
Người giám sát: Xuân Bách, phép hệ Âm, kiểm tra chỉ số cộng hưởng.
Quả cầu sáng lên — rồi vỡ tung thành hàng ngàn tia lửa bạc. Kim đo xoay vút đến mức cực hạn, đèn báo nhấp nháy đỏ.
NVP
NVP
Người giám sát: 9.7! Kỷ lục mới của Arcluna!
Đám đông ồ lên.
Công nhìn con số, mím môi. Cậu nhớ lại mình — 8.5, không tệ, nhưng chưa đủ.
Bách quay đầu, nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Đừng thất vọng, Công. Tôi tin cậu sẽ… khá hơn sau vài năm.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tôi không cần lời an ủi. “Tên điên.”
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Vậy xem như lời hứa đi.
Hắn nói, rồi bước đi, để lại sau lưng mùi ozone nhè nhẹ của ma lực âm.
Buổi lễ khai giảng bắt đầu. Đại sảnh Arcluna như một nhà thờ pha lê, nơi những vì sao được giam trong thủy tinh. Thầy hiệu trưởng Ardel đứng giữa bục cao, giọng ngân vang khắp không gian:
Thầy hiệu trưởng
Thầy hiệu trưởng
Hỡi những người nắm giữ phép thuật, từ nay, thời gian và âm thanh, ánh sáng và bóng tối — đều quy về một nhịp. Các con, là nhịp đập mới của thế giới.
Công cúi đầu đọc lời thề. Nhưng giữa tiếng tụng âm trầm, cậu cảm giác có ai đó đang nhìn mình.
Khi ngẩng lên, ánh mắt ấy — Bách — đang dõi sang, nụ cười nhẹ không rõ là trêu chọc hay chấp nhận.
Trong khoảnh khắc tiếng chuông kết thúc lễ vang lên, hắn khẽ búng tay. Một âm thanh ngân dài, như tiếng nhịp tim, chỉ mình Công nghe được: “Đừng chậm chân đấy, Công.”
Công quay phắt lại, nhưng hắn đã hòa vào dòng người.
Cậu thở hắt ra, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu kỳ lạ — không rõ là ganh, hay là gì khác.
Từ khung cửa sổ của ký túc xá mới, Công nhìn ra học viện đang sáng đèn.
Phía xa, tòa tháp Âm Thanh phản chiếu ánh trăng — nơi có người tên Xuân Bách, hạng nhất, kẻ khiến tim cậu đập nhanh mà chẳng hiểu vì sao.
Cậu lẩm bẩm:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Đợi mà xem… Tôi sẽ không đứng sau ai hết.
Và ở nơi khác, giữa phòng huấn luyện của khối trên, Bách nheo mắt nhìn ra cùng hướng, khẽ cười:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi nhớ cậu rồi, pháp sư thời gian.
End chương 1
Kahnza Hango
Kahnza Hango
Thấy motip kiểu này ít người viết quá nên viết, sẵn thử sức mình luôn
Kahnza Hango
Kahnza Hango
Ủng hộ tui nhá 🫶

| Hồi thứ hai | Nhịp Vỡ Trong Không Gian

Buổi sáng đầu tiên ở Arcluna, sương mù mỏng như tơ. Những tháp pha lê hắt ánh sáng nhạt xuống sân huấn luyện, nơi hàng trăm tân pháp sư xếp hàng chờ đến lượt kiểm tra năng lực cộng hưởng.
Công đứng ở hàng thứ ba, lặng nhìn đám người phía trước nhao nhao vì háo hức. Cậu không thích ồn ào. Với cậu, thời gian luôn đáng giá hơn những tiếng cười không cần thiết.
Thế nhưng — người gây ồn nhiều nhất lại chính là kẻ đứng đầu bảng.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Này, tập trung chút đi, đừng khiến tôi phải kéo lại nhịp thở của mấy người bằng phép Âm nữa đấy.
Giọng nói ấy vang khắp sân. Bách.
Hắn vẫn tự tin, vẫn có nụ cười khiến người khác khó chịu vì… không tìm thấy chỗ nào để ghét được. Công thở ra khẽ. Hắn lại đây làm gì?
Khi tiếng còi vang, thầy giám sát tuyên bố:
NVP
NVP
Bài kiểm tra đầu tiên – Phép Cộng Hưởng Đôi. Mỗi cặp pháp sư sẽ được ghép ngẫu nhiên để khuếch đại năng lượng, tạo thành một chuỗi ma lực ổn định. Mức độ ăn khớp càng cao, điểm càng lớn.
Công cúi đầu xem danh sách... rồi dừng lại.
Cặp số 07: Bách An – Công.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tuyệt vời.
Giọng hắn vang ngay sau lưng, khiến Công hơi giật mình.
Một tiếng huýt sáo khẽ vang sau lưng.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Trùng hợp thật đấy, có vẻ thời gian muốn tôi chơi với cậu.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tôi không chắc mình thấy vui vì điều đó.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Không sao, tôi vui thay cho cậu.
Bách nhún vai, nụ cười thoáng qua — nhưng trong mắt hắn có gì đó rất nghiêm túc.
Hai người bước vào khu cộng hưởng. Sàn ma thuật sáng lên, hiện ra vòng tròn khổng lồ với những ký hiệu phép cổ.
Công giơ tay, vẽ một đường ánh sáng cong:
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.*
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tôi điều khiển nhịp thời gian. Nhiệm vụ của cậu là giữ tần số âm ổn định.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi biết.
Hắn nhắm mắt, hít sâu. Từ môi hắn, những tiếng ngân thấp vang lên, hòa thành sóng âm mềm như hơi thở.
Không khí quanh họ bắt đầu rung.
Thời gian co giãn, âm thanh uốn lượn — hai luồng năng lượng đối nghịch nhưng tương hỗ. Vòng cộng hưởng lên màu bạc xen xanh lam.
NovelToon
Thầy giám sát gật đầu:
NVP
NVP
Độ ăn khớp... 94%. Không tệ.
Công thoáng ngạc nhiên — đó là con số cực hiếm cho hai người mới gặp.
Nhưng chưa kịp mừng, mặt đất rung lên dữ dội. Một luồng hắc khí từ tầng hầm huấn luyện bốc lên. Các vòng phong ấn trên sàn vỡ nát, từng ký tự phép cháy sáng rực.
Giọng thầy giám sát biến mất trong tiếng nổ.
NVP
NVP
Chạy ra ngoài mau!
Nhưng trước khi Công kịp phản ứng, Bách kéo tay cậu lại — rồi cả hai bị cuốn vào một lốc xoáy ánh sáng đen, rơi thẳng xuống tầng kết giới phía dưới.
Khi Công mở mắt, mọi thứ tối om.
Không gian méo mó, tường xung quanh như được làm bằng gương nứt, phản chiếu vô số hình ảnh của chính họ.
NovelToon
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Chúng ta… bị kẹt.
Bách nói khẽ, giọng trầm hẳn đi. Hắn thử tạo âm, nhưng sóng bị nuốt mất trong không khí.
Công bước tới, vẽ vòng tròn thời gian — ánh sáng yếu ớt nhấp nháy.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Phong ấn bị lệch pha. Nếu không chỉnh lại, thời gian trong đây sẽ dừng hẳn.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tức là chúng ta cũng dừng luôn?
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Ừ.
Khoảnh khắc ấy, bức tường bên cạnh nứt toác, một luồng khí đen phóng ra. Mảnh vỡ đâm sượt qua vai Bách. Hắn loạng choạng, máu văng xuống đất, lập tức bốc khói.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Này!
Công lao tới đỡ, nhưng hắn vẫn cười:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi ổn… chỉ là… âm thanh trong tôi đang loạn…
Hắn cố niệm phép, nhưng giọng run, sóng âm vỡ tung như thủy tinh.
Công cắn môi, đặt tay lên ngực hắn.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Im đi. Đừng nói nữa.
Một luồng ánh sáng bạc lan từ tay cậu. Không gian dần ngưng lại — giọt máu giữa không trung cũng dừng rơi.
Nhịp tim Bách chậm lại, rồi đều dần.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Thời gian…
Hắn thều thào, mắt mở to.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Ánh sáng này… tôi từng thấy rồi…
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Giữ im lặng. Tôi chưa khôi phục được lối ra.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Không… thật sự… tôi đã thấy ánh sáng này, rất lâu… trước đây.
Công thoáng sững, nhưng không đáp. Cậu tập trung mở lại vòng phong ấn, rồi kéo cả hai ra ngoài trước khi ma lực sụp.
Khi tỉnh lại, họ đã ở phòng y tế của học viện. Thầy giám sát nói qua loa rằng “sự cố tầng phong ấn đã được kiểm soát”, nhưng không giải thích thêm.
Công nằm yên, mệt rã rời.
Phía đối diện, Bách ngồi dựa tường, áo dính máu, ánh mắt nhìn sang.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi nợ cậu mạng sống, xin lỗi vì đã cư xử không đúng mực.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Không cần. Tôi chỉ làm những gì phải làm.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi không nghĩ thế.
Hắn cười khẽ, rồi cúi đầu, giọng nhỏ đi — khác hẳn ngày hôm qua:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Từ nay, tôi sẽ không để cậu bị kẹt một mình nữa.
Công quay mặt đi, không nói.
Cánh cửa khép lại sau lưng y tá, để lại căn phòng yên ắng chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc — nhịp thời gian chậm rãi hòa cùng hơi thở của hai người.
Bên ngoài, bầu trời Arcluna âm u, ánh sáng đồng hồ lớn giữa trường nhấp nháy từng nhịp…như báo hiệu rằng từ hôm nay, hai nhịp đập đã lỡ cộng hưởng — và không thể tách rời nữa.
End chương 2
Kahnza Hango
Kahnza Hango
Likeee

| Hồi thứ ba | Tổ Đội Cộng Hưởng

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua tấm kính hình vòm của tòa nhà học viện Arcluna, hắt lên những hàng ghế gỗ sáng loáng trong lớp A.
Phòng học đông nghịt — hôm nay là buổi đầu tiên sau “sự cố tầng phong ấn”.
Công ngồi ở dãy thứ hai, mở cuốn ghi chú mới tinh. Bách thì lại ngồi ngay phía sau, cằm chống tay, ánh mắt chẳng chịu rời khỏi gáy cậu.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu hết chuyện làm rồi hả?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Có chứ, tôi đang nghiên cứu... chuyển động của đồng hồ sống trước mặt mình.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Đừng nói mấy câu nghe lạ lùng đó với tôi.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Không phải lạ lùng, tôi thấy thú vị thôi. Thời gian của cậu... có nhịp riêng, khác hẳn người khác.
Công thở dài, gấp sổ. Rắc rối thật. Từ sau vụ cứu hắn, hắn như con mèo bám theo, đi đâu cũng thấy cái bóng đó.
Cửa lớp bật mở.
Ba học viên mới chuyển từ lớp B sang bước vào.
NVP
NVP
Thầy giám sát: Vì sự cố vừa rồi, học viện cần sắp xếp lại đội hình. Ba em này sẽ gia nhập lớp A.
Người đầu tiên là Nam Sơn, tóc đen, mắt nâu trầm, gương mặt bình thường đến mức khó nhớ — nhưng ánh nhìn lại sâu như gió lặng.
Tiếp theo là Thịnh, tóc đỏ đen pha chút đỏ, vẻ mặt ngang tàng, vừa bước vào đã cười khẩy khi thấy Bách.
Cuối cùng, Dillan, tóc trắng gần như bạch kim, da tái, ánh mắt lạnh như mặt hồ băng.
NVP
NVP
Thầy giám sát: Ba em sẽ ghép nhóm với Công và Bách trong chương trình Cộng Hưởng Cao Cấp. Năm người các em sẽ là tổ đội thử nghiệm đầu tiên.
Lê Hồ Phước Thịnh
Lê Hồ Phước Thịnh
Khoan, em ghép với thằng đó á?
Anh ta chỉ thẳng vào Bách.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
//cười nhẹ// Sao nào, ngại à? Tôi không ăn thịt người đâu.
Lê Hồ Phước Thịnh
Lê Hồ Phước Thịnh
Chưa chắc, tôi nghe bảo cậu suýt làm nổ cả tầng phong ấn.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Là lỗi của hệ thống, không phải cậu ta đâu.
Câu nói ấy khiến cả lớp im vài giây. Bách liếc qua, khoé môi nhếch lên.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Thấy chưa? Tôi đã nói là cậu quan tâm mà.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Im đi, tôi chỉ nói sự thật thôi.
Tiếng cười khẽ vang lên phía cuối lớp. Nam Sơn nghiêng đầu nhìn họ:
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
Hai người này nếu không hợp tần số, thì chắc cũng không ai hợp nổi đâu.
Phan Đức Nhật Hoàng
Phan Đức Nhật Hoàng
...Hoặc ngược lại. Có thể chính vì quá hợp nên hệ thống mới vỡ.
Giọng cậu ta trầm, lạnh, gần như không cảm xúc. Công quay sang:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu là Dillan?
Phan Đức Nhật Hoàng
Phan Đức Nhật Hoàng
Phải, tôi nghiên cứu về dòng ký ức thời gian. Và cậu... Công, đúng chứ? Cậu đã bẻ cong nhịp giây trong không gian đó.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu biết sao?
Phan Đức Nhật Hoàng
Phan Đức Nhật Hoàng
Tôi cảm nhận được, nhịp đồng hồ trong không gian đó... lệch đúng một phần trăm giây.
Không khí trong lớp chùng xuống. Bách vẫn ngả người ra ghế, ánh mắt không rời Công.
Giờ thực hành bắt đầu. Năm người bước vào phòng cộng hưởng nhóm, nơi không khí trong suốt đến mức nhìn thấy cả ma lực bay lượn như sợi chỉ.
NVP
NVP
Thầy giám sát: Bài tập hôm nay: khởi tạo cộng hưởng năm tầng. Mỗi người giữ nhịp riêng, phối hợp để tạo sóng ổn định. Nếu một người sai, cả chuỗi sụp.
Công đặt tay lên vòng tròn phép, ánh bạc tỏa ra. Bách cất tiếng ngân thấp.
Thịnh tạo luồng lửa đỏ quanh tay, gió của Nam Sơn xoáy nhẹ giữa không trung, còn Dillan tung lớp sương băng giữ cân bằng.
NovelToon
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ.*
Trong vài giây, ma lực lan đều, lớp phòng như sáng lên.
Nhưng ngay sau đó — tiếng nổ nhỏ vang lên, vòng sóng vỡ toang.
Lê Hồ Phước Thịnh
Lê Hồ Phước Thịnh
Bách, cậu làm lệch nhịp rồi!
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Không, cậu mới đốt lệch nhịp.
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
Cả hai im đi, nhịp trung tâm lệch về phía thời gian. Công, cậu làm chậm lại 0.2 nhịp.
Công liếc nhanh Nam Sơn. Cậu ta nhận ra thật. Cậu điều chỉnh, và lập tức mọi thứ ổn định. Ánh sáng lan ra như đài hoa đang nở.
NVP
NVP
Thầy giám sát: Tốt. Đây là tổ đội đạt cộng hưởng cao nhất trong suốt mười năm qua.
Tiếng đồng hồ treo tường ngân dài — “tích… tắc… tích…”
Năm người nhìn nhau, không ai nói gì.
Sau buổi đó, khi cả nhóm rời phòng, Bách lại lững thững đi sau Công.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tôi tưởng cậu phải về phòng y tế?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Cậu tưởng thôi. Tôi nói rồi mà, tôi không để cậu đi một mình nữa.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu định bám theo tôi đến bao giờ?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
//cười khẽ// Đến khi nào thời gian ngừng lại.
Công định đáp trả, nhưng ánh mắt hắn khi nói câu đó — vừa đùa, vừa thật — khiến cậu khựng lại.
Phía sau, Nam Sơn khẽ thở dài, Thịnh lẩm bẩm:
Lê Hồ Phước Thịnh
Lê Hồ Phước Thịnh
Hai tên dở hơi.
Còn Dillan thì chỉ im lặng, nhìn theo họ với ánh mắt trầm sâu như biết trước điều gì sắp tới.
Và từ ngày ấy, trong học viện Arcluna vang lên lời đồn — rằng ở lớp A, có một tổ đội năm người, nơi thời gian và âm thanh cộng hưởng đến mức làm đồng hồ của cả học viện lệch đi một nhịp.
End chương 3
Kahnza Hango
Kahnza Hango
Flop nhỉ -.-

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play